Lý Toàn Quang nói: "Tử trạng thảm quá, bị móc ruột khoét bụng, mà còn vừa mới chết, thi thể vẫn còn tươi nguyên. Không chỉ thế, còn tìm được mấy cái xác cũ nữa, thế nên mới kéo đến nhiều cảnh sát như vậy."
Ánh mắt hoảng hốt của tài xế từ mặt Sở Hoàn chuyển sang mặt cậu ta.
Sở Hoàn vứt tờ giấy lau tay, giọng mệt mỏi nói tỉnh bơ: "Với lại, còn có hung thủ khác chưa bắt được."
Tài xế túa mồ hôi lạnh, cứng ngắc kéo khóe miệng: "Vậy... vậy à..."
Lý Tuyên Minh: "..."
Hắn nói hai người: "Hai người đừng nói nữa."
"Tài xế, đi thôi."
Tài xế rút một tờ giấy ra lau trán, sau đó im lặng khởi động xe.
Chạy được một lúc, tài xế vẫn không kìm được tò mò, lại hỏi: "Là án mạng hả? Tôi nhớ trên núi này toàn người giàu sống?"
Lý Toàn Quang đáp: "Đúng rồi, là người giàu. Cũng chính vì có tiền nên mới coi trời bằng vung."
"Đúng!"
Tài xế nghe vậy sôi nổi hẳn lên, nói: "Bọn nhà giàu ấy mà, có tí tiền là tưởng mình hơn người. Hôm trước tôi nghe nói có thằng con ông cháu cha đua xe ban đêm đâm chết người, sau đó dùng tiền bịt miệng. Nhà người ta nuôi đứa con gái mười mấy hai mươi năm mà không một lời xin lỗi, thật là... Mấy người đó..."
"À mà ai giết người thế? Nhìn các cậu có vẻ biết rõ nội tình."
Sở Hoàn mỉm cười, nói: "Có biết cũng không thể nói được. Cảnh sát chưa điều tra xong."
"Cũng đúng."
Tài xế nói chưa đã thèm, nhưng thấy họ không muốn nói thêm, bèn thôi không hỏi nữa.
Chẳng bao lâu sau, họ về đến khách sạn. Vì đã đặt đồ ăn nên họ vừa về không lâu thì đồ ăn được giao tới.
Mấy người tụ tập trong phòng của Sở Hoàn, bày đồ ăn khắp một bàn lớn.
Vì mỗi người gọi một kiểu nên trên bàn đủ các món ngọt, mặn, cay, chua.
Tề Triêu Dương ăn rồi, ngồi xem bọn họ ăn, tò mò hỏi: "Sao mọi người đi lâu vậy? Người toàn mùi máu, đánh nhau hả?"
Lý Toàn Quang nhét một đũa cơm to vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, nói: "Suýt nữa thì đánh nhau thật."
"Suýt đánh? Thế sao người ngợm ra nông nỗi này?"
"Là máu của Hoàng Dịch Đức."
Lý Toàn Quang kể: "Hoàng Bảo Thụ tìm ổng báo thù, suýt nữa 'Thải sinh chiết cát' ổng luôn. Bọn tôi vất vả lắm mới cứu được, kết quả vẫn không giữ nổi mạng ổng."
Tề Triêu Dương gật gù: "Thì ra vậy. Hoàng Dịch Đức chết là đáng đời."
Sở Hoàn rất đói, nhìn bàn đầy đồ ăn lại chẳng có khẩu vị. Cậu buông đũa, nói: "Chết nhanh quá, chưa kịp hỏi gì hết đã chết rồi."
Lý Toàn Quang lầu bầu, miệng đầy cơm: "Còn không phải tại anh à, cứ nói ổng sắp chết miết..."
Sở Hoàn: "Tại tôi lo cho ổng mà?"
Cơ mà vấn đề không lớn, linh hồn của Hoàng Dịch Đức đã bị Bạch Vô Thường mang đi, sau này họ có thể nhờ ngài mở cửa sau, cho gặp mặt nói chuyện.
Phương thuốc kia kỳ quái thật. Theo lời Bác sĩ Bồ Tụng, người kê đơn có y thuật cực cao. Một vị lang y tài giỏi đến vậy, mà Hoàng Dịch Đức lại tìm được, chứng tỏ có khám bệnh cho người ta, suy ra chắc chắn không phải vô danh. Hơn nữa còn biết thuật vu, chẳng lẽ là người tu song y đạo và pháp đạo?
Cậu nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với Lý Tuyên Minh: "Lý đạo trưởng, anh đưa phương thuốc đó cho Bạch Vô Diện xem thử. Bạch Vô Diện của chúng ta cũng là dân chuyên nghiệp."
Bạch Vô Diện đúng là dân chuyên, tộc họ Bạch bảo hộ sức khỏe, có thể dùng pháp thuật chữa bệnh. Nhưng ngoài ra, nó còn tự học Trung y của loài người, nghiên cứu bao năm nay, nên y thuật không thua kém ai.
"Ừm."
Lý Tuyên Minh nghe cậu nói vậy, đặt đũa xuống, lấy phương thuốc trong túi đưa cho Bạch Vô Diện.
Bạch Vô Diện vốn đang ngồi xổm trên ghế bên cạnh Sở Hoàn gặm hoa quả, trước mặt bỗng xuất hiện một tờ giấy, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn. Nhìn một lúc, động tác ăn hoa quả của nó dần dừng lại, thậm chí biến thành hình người.
Nó nhận lấy tờ phương thuốc từ tay Lý Tuyên Minh, chăm chú đọc, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Mọi người thấy thái độ của nó, không khỏi ngừng ăn uống.
"Phương thuốc này..."
Sở Hoàn: "Phương thuốc này thế nào?"
Bạch Vô Diện ngẩng đầu, kinh ngạc cảm thán: "Phương thuốc này kê hay quá! Tôi muốn gặp người viết trao đổi một chút, sao lại nghĩ ra cách dùng mấy vị thuốc này được nhỉ?"
Sở Hoàn hơi thất vọng. Trước đó bác sĩ Bồ Tụng cũng đã khen phương thuốc này rồi.
"Trừ điều đó ra, còn cái gì đặc biệt không?"
"Cái khác à?"
Bạch Vô Diện cúi đầu nhìn thêm một lúc, rồi nghi hoặc nói: "Ơ, phương thuốc này trông quen quen..."
"Quen quen!?"
Nghe vậy, ánh mắt cả bọn tức thì sáng rực.
Sở Hoàn hỏi thẳng: "Cưng từng thấy phương thuốc này ở đâu rồi hả?"
Bạch Vô Diện lắc đầu: "Không phải từng thấy phương thuốc này, mà là cách kê thuốc của nó trông quen lắm."
"Hả?"
Thấy ai cũng nghi hoặc, Bạch Vô Diện kiên nhẫn giải thích: "Có người chữa bệnh thích dùng thuốc mạnh, có người theo lối ôn hòa từ từ, có người thích dùng độc. Mỗi người có phong cách kê đơn riêng, tôi thấy phong cách của phương thuốc này giống với một ai đó, khá quen."
Sở Hoàn gật đầu, lại hỏi: "Có nhớ là ai không?"
Bạch Vô Diện: "Không nhớ, chắc là từng thấy trong một quyển sách nào đó? Mà dù có nhớ ra, cũng chưa chắc là cùng một người. Nếu là thầy trò thì cách kê đơn sẽ tương tự nhau."
Giọng nó nhỏ dần.
Sở Hoàn xoa đầu nó, nói: "Không sao, có đầu mối là tốt rồi. Lý đạo trưởng sẽ đi điều tra, chắc chắn sẽ tìm được người."
Lý Tuyên Minh: "..."
Bạch Vô Diện đưa mắt đen lay láy nhìn hắn.
Lý Tuyên Minh gật đầu: "Ừ."
"Tốt quá!"
Bạch Vô Diện vui vẻ hẳn lên, quay sang nói với Sở Hoàn: "Vậy nếu tìm được người đó, tôi có thể trao đổi y thuật với người ta không?"
Sở Hoàn nở nụ cười hiền từ: "Tất nhiên rồi."
Ăn xong, mọi người dọn bàn sạch sẽ, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tin tức Hoàng Dịch Đức chết và nghi ngờ liên quan đến tội giết người, bắt cóc trẻ em phủ kín toàn bộ internet.
Thông tin này lên thẳng trang nhất, gây chấn động dư luận.
Lúc họ xuống ăn sáng, có hai lễ tân khách sạn đang bàn tán chuyện này.
"Cậu không biết Hoàng Dịch Đức? Cậu biết thương hiệu XX và XXX chứ? Hoàng Dịch Đức là chủ tịch của hai công ty đó á!"
"Giàu thế? Giàu vậy sao còn đi giết người?!"
"Ai biết được? Tớ thấy trên mạng bảo giết mấy đứa trẻ con? Chắc là tâm lý b**n th**. Ngoài ra có người nói giống như hiến tế, vì vụ này không giống giết người thông thường..."
"Trời đất, vậy là tham gia tà giáo hả? Ghê quá vậy."
Sở Hoàn mở điện thoại ra xem, thấy toàn bộ tin tức đẩy tới đều là chuyện này.
Dù gì Hoàng Dịch Đức cũng là một đại gia có tiếng tăm, tử trạng thì thê thảm, bị cắt hết ngũ quan, phanh bụng mổ ruột, căn phòng hiện trường dán bùa chú... Những yếu tố này khiến cái chết của ông ta càng thêm rùng rợn và thu hút dư luận. Truyền thông như lũ cá mập đánh hơi thấy máu, lao tới đưa tin rầm rộ.
Thậm chí có vài trang báo suy đoán rằng Hoàng Dịch Đức gia nhập tà giáo, nhờ hiến tế trẻ em mà phát tài.
Một số kênh truyền thông lục lại hồ sơ bệnh án trước đây của Hoàng Dịch Đức, cho rằng chắc chắn ông ta làm vậy là để chữa bệnh, đánh bậy đánh bạ trúng mục đích của ông ta.
Tuy nhiên phía cảnh sát không công bố bất kỳ thông tin nào liên quan đến ma quỷ hay pháp thuật, nên những suy đoán trên mạng vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.
Bọn họ nghỉ ngơi nửa ngày, đến chiều Hoàng Bảo Trân tìm đến.
"Sở Hoàn."
Trên mặt Hoàng Bảo Trân là vẻ buồn bã xen lẫn niềm hả hê khi trả được mối thù lớn. Cô nói với Sở Hoàn: "Hoàng Dịch Đức chết rồi, kẻ giết em trai tôi cũng bị bắt!"
Hoàng Dịch Đức sai hai pháp sư dân gian g**t ch*t em trai cô, dùng mạng em cô để kéo dài mạng sống cho ông ta. Bây giờ Hoàng Dịch Đức đã chết, hai pháp sư tuy chưa chết nhưng đã bị bắt giam. Cô sẽ thuê luật sư giỏi nhất để bắt hai kẻ đó phải trả giá, tốt nhất là án tử hình!
Tối qua cô không ngủ, lấy lời khai ở đồn cảnh sát xong thì về nhà, vừa đi vừa khóc ngoài phố. Sau đó cô mua vàng mã, đến mộ mẹ thắp hương và kể lại chuyện này.
Em trai cô bị Hoàng Dịch Đức g**t ch*t, ông ta đã bị báo ứng! Cuối cùng cũng bị báo ứng rồi!
Sở Hoàn giúp cô tìm ra sự thật, cô cũng sòng phẳng trả tiền cho cậu. Vì trước đó chưa bàn giá, nên cô thanh toán theo mức giá thị trường hiện tại.
Sau đó cô hỏi: "Sở Hoàn, tôi muốn được gặp em trai mình một lần. Không biết các anh có cách nào không?"
Trước đây cô không tin có quỷ thần, nhưng giờ thì khác rồi, giờ cô biết ma quỷ có thật. Nhất là hôm qua cô nhìn thấy bóng lưng em trai mình, từ đó gương mặt cậu bé cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Sở Hoàn nghĩ một lát rồi nói: "Cách thì có đấy, nhưng mà..."
"Không được à?" Hoàng Bảo Trân nghe giọng cậu ngập ngừng thì lộ vẻ thất vọng.
"Cũng không hẳn là không được. Tôi có thể giúp cô hỏi thử xem bên kia có cho phép hồn em trai cô quay lại dương gian gặp mặt không. Chủ yếu là giờ cậu bé đã xuống âm phủ, chắc chắn chưa đầu thai ngay, nhưng từ âm phủ quay lại dương gian cần làm thủ tục, thường phải có âm sai đi cùng. Hơn nữa, chắc cậu bé đang bận 'kiện' Hoàng Dịch Đức ở dưới đó."
Thật ra còn một chuyện cậu không nói ra. Hoàng Bảo Thụ có âm khí quá nặng, lại còn rất hung. Nếu để nó chạy thoát thì sẽ là đại họa, cho nên phải hỏi kỹ đã.
"Được."
Hoàng Bảo Trân nghe vậy rất vui, hỏi tỉ mỉ về chuyện chuẩn bị lễ lạt cho âm sai và tiểu quỷ, sau đó quay về chuẩn bị. Dù cô không gặp được em trai, thì những thứ này cũng có thể đốt cho cậu bé.
Đã hứa thì phải làm, Sở Hoàn cũng chuẩn bị trước một chút. Cậu ra ngoài mua một ít đồ, định tối nay sẽ hỏi thăm Bạch Vô Thường.
Cậu xách đồ quay về, Lý Toàn Quang tò mò hỏi: "Sở Hoàn, anh định làm gì vậy?"
Sở Hoàn đáp: "Định hỏi thử Bạch Vô Thường về tình hình của Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ."
"Anh muốn thỉnh Bạch Vô Thường?"
Sở Hoàn: "Chuyện nhỏ như này thì cần gì đích thân Vô Thường. Tôi viết thư đốt hỏi thôi."
"Cũng phải, Bạch Vô Thường chắc chắn sẽ trả lời thư của anh. Sư huynh!"
Lý Toàn Quang quay lại gọi Lý Tuyên Minh. Tề Triêu Dương nghe thấy động tĩnh bước ra khỏi phòng, thế là cả nhóm kéo nhau vào phòng của Sở Hoàn.
Sở Hoàn trải một tờ giấy lên bàn, cầm bút lông trong tay, đứng trước bàn trầm ngâm một lúc rồi mới bắt đầu trịnh trọng viết.
Lý Toàn Quang tò mò đứng bên cạnh nhìn, thấy cậu viết được mấy chữ thì quay sang nói với Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, chữ của Sở Hoàn xấu quá trời."
Sở Hoàn cười cười với cậu ta: "Chữ tôi xấu, nhưng bùa tôi vẽ đẹp, còn cậu thì sao?"
Lý Toàn Quang: "..." Quả thật bùa của cậu ta siêu tệ.
Cậu ta ôm trái tim bị mũi tên cắm thẳng vào, lùi lại vài bước. Quay đầu lại bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Lý Tuyên Minh, liền hét lên: "Đệ có luyện vẽ bùa nha! Ngày nào cũng luyện rất nhiều!"
Lý Tuyên Minh chỉ hỏi đúng một câu: "Hôm nay vẽ chưa?"
Lý Toàn Quang cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
Sở Hoàn thấy vậy bật cười, rồi tiếp tục cắm cúi viết thư.
Sở Hoàn viết hẳn mấy trang giấy, trừ phần mở đầu và kết thúc theo khuôn thức cố định cùng mấy câu thăm hỏi, nội dung chủ yếu là xin phép gặp mặt Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ.
Trong thư cũng viết rõ lý do muốn gặp: Gặp Hoàng Dịch Đức để hỏi về đơn thuốc; Hoàng Bảo Thụ là do người thân ở nhân gian nhớ thương. Khi cậu bé chết, Hoàng Bảo Trân chưa được nhìn mặt lần cuối. Phần này được Sở Hoàn miêu tả rất kỹ, nhấn mạnh vào nỗi đau của cô.
Viết xong, cậu đưa cho Lý Tuyên Minh xem qua. Lý Tuyên Minh đọc thấy không có vấn đề gì. Tối đó, họ tìm một chỗ để đốt thư.
Ban ngày thật sự không có cơ hội, nên mãi đến tối họ mới tìm được một góc đường vắng vẻ để đốt tiền vàng.
Ngọn lửa từ giấy tiền bốc lên, Sở Hoàn thả mấy tờ thư vào, rất nhanh đã cháy thành tro tàn.
Cậu không hổ là "huynh đệ" của Bạch Vô Diện, thư vừa đốt xong không bao lâu đã có hồi âm. Mấy mảnh tro xám bị gió thổi bỗng hóa thành tờ giấy màu tro trắng, lượn lờ hạ xuống.
Tề Triêu Dương trông thấy cảnh này mà đơ người. Trước đấy nhìn Sở Hoàn viết thư, anh ta có hơi nghi ngờ. Là Vô Thường đó! Nhưng giờ anh ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Bảo sao cả Thành Hoàng cũng phải lễ phép với cậu...
Sở Hoàn nhặt lên xem, thấy trên giấy có vài dòng ngắn ngủi.
Bức thư hồi âm của Bạch Vô Thường khác hẳn thư của Sở Hoàn, cực kỳ tùy tiện: "Chuyện nhỏ như vậy tất nhiên không thành vấn đề. Có điều Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ đều đã được chuyển đến Ty Thanh Tra, phải đợi hai ngày nữa. Đến lúc đó các cậu cứ liên hệ Thành Hoàng địa phương là được."
Cuối thư viết một dòng chữ kỳ lạ: "Chữ của hiền đệ rất có cá tính, ẩn chứa phong thái của Chung Quỳ."
Sở Hoàn: "..."
Lý Toàn Quang thấy dòng chữ đó, liền phá lên cười: "Tôi nói mà!"
"Xấu hay đẹp thì liên quan gì? Đọc được là được rồi."
Sở Hoàn buông tay, tờ giấy kia liền hóa thành tro, theo gió cuốn đi.
Nhưng đúng như cậu đoán, quả thật Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ đều phải "ra tòa", vậy mà vẫn có thể trở lại dương gian là tốt rồi.
"Đi thôi, còn phải đợi hai ngày nữa."
Lý Tuyên Minh gật đầu: "Hai ngày không lâu."
Họ đợi lửa tắt hẳn, dọn hết tàn tro rồi quay về.
Trên đường không có mấy người. Sở Hoàn vừa đi vừa hỏi: "Tôi hỏi cái, giờ tôi bắt đầu luyện chữ còn kịp không?"
"Lúc nào bắt đầu cũng không muộn." Lý Tuyên Minh vẫn luôn rất đáng tin.
"Anh có đủ kiên trì không?" Lý Toàn Quang nghi ngờ.
Tề Triêu Dương cũng nói: "Tôi nghe nói mấy người luyện chữ buộc trứng gà lên tay, treo túi cát, nói là để luyện kiểm soát nét bút."
Sở Hoàn: "Tôi đương nhiên là có... Ủa khoan, buộc trứng gà?"
Cậu chuyển giọng ngay: "Ầy, thế thì thôi..."
Lý Toàn Quang làm cái mặt 'mình biết ngay mà': "Tôi nói có sai đâu."
Sở Hoàn liếc cậu ta một cái: "Sắp hết ngày rồi, không biết ai đó luyện vẽ bùa chưa ta?"
Lý Toàn Quang: "!"
"Sư huynh, đệ về vẽ bùa ngay! Không vẽ xong không ngủ! Thật đấy!"
Về đến nơi, Sở Hoàn lập tức báo tin vui cho Hoàng Bảo Trân. Cô lại một lần nữa cảm ơn cậu.
Đến ngày thứ ba, cô chủ động liên hệ với Sở Hoàn từ sớm, hỏi có cần chuẩn bị thêm gì không.
Thực ra thì không cần chuẩn bị gì, nhưng để cô yên tâm hơn, Sở Hoàn bảo cô chuẩn bị ít tiền vàng mã. Nếu tiện thì có thể đốt thêm mấy món đồ giấy mà Hoàng Bảo Thụ thích.
Chiều hôm đó, cô xách đồ đến tìm họ.
Sở Hoàn nhìn mấy túi to trên tay cô, kinh ngạc hỏi: "Cô mua bao nhiêu đồ thế?"
Hoàng Bảo Trân đáp: "Không nhiều đâu, chẳng qua đồ giấy hơi cồng kềnh một chút. Tôi mua vài món đồ chơi em trai tôi thích, đồ điện tử đang thịnh hành hiện giờ, với một con mèo Ragdoll giấy. Hồi nhỏ nó thích động vật, tôi không biết nó có thích giống mèo này không... Ban đầu định mua một căn biệt thự nữa, nhưng biệt thự to quá..."
Sở Hoàn nghe cô cứ luyên thuyên, biết là cô đang hồi hộp, bèn trấn an: "Biệt thự đốt sau cũng được. Đừng căng thẳng quá."
Hoàng Bảo Trân nhìn Sở Hoàn, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Tôi không biết em ấy có trách tôi không... Chừng ấy năm, mãi đến giờ tôi mới tìm thấy em ấy."
Sở Hoàn nói: "Cậu bé sẽ không trách cô đâu."
Lý Toàn Quang cũng tiếp lời: "Nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất vui, cô cứ yên tâm."
Hoàng Bảo Trân: "Ừ, em ấy chắc chắn rất muốn gặp tôi. Hồi xưa tôi từng hứa sẽ đi thăm nó, còn tự tay làm bánh sinh nhật mang cho nó. Khi ấy tôi mới học làm đồ ngọt, nó nói muốn là người đầu tiên nếm thử... Lần này cuối cùng nó cũng có thể ăn bánh tôi làm."
Lý Toàn Quang thấy vẻ mặt cô dần dần đượm buồn thì im bặt, vẻ mặt rõ là hoảng hốt. Cậu ta vốn định an ủi vài câu thôi, không ngờ lại chạm vào nỗi đau của người ta.
Sở Hoàn cũng không biết nói gì cho phải, đành lặng lẽ thu dọn đồ đạc, nói với cô: "Đi thôi, chúng ta qua đó trước."
"Ừ... được."
Hoàng Bảo Trân xách đồ đi theo họ, vừa đi vừa hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Sở Hoàn trả lời: "Đến miếu Thành Hoàng."
Bạch Vô Thường bảo có thể liên hệ với Thành Hoàng địa phương, vậy thì họ đến thẳng miếu Thành Hoàng.
Vì đi sớm nên khi đến nơi vẫn còn chạng vạng, trời chưa tối hẳn.
Trước miếu Thành Hoàng rất náo nhiệt, quảng trường trước miếu có rất nhiều người. Có người dạo chơi, có hàng rong, còn có vài người ngồi nép ở góc dựng bảng xem tướng, bói chữ. Những "đại sư" nửa vời này hết 90% là lừa đảo.
Có điều mấy kẻ lừa đảo này rất biết chọn chỗ, người đến miếu dâng hương phần lớn đều tin mấy chuyện này.
Lý Tuyên Minh liếc đám người kia, có hơi ngứa ngáy tay chân.
Sở Hoàn: "Anh nhịn đi, chúng ta đến đây không phải để tìm họ."
Lý Tuyên Minh dời mắt đi, nói: "Biết rồi."
Bọn họ vào trong miếu, thắp hương dâng lên Thành Hoàng trước, sau đó báo rõ sự tình. Họ nhận được tin là đợi một chút.
Mọi người lui ra khỏi chính điện, ngồi trong sân chờ đợi.
Hoàng Bảo Trân cứ đứng lên ngồi xuống, bồn chồn không yên. Đợi đến khi trời tối hẳn, người đến thắp hương về hết, trước mặt họ nổi lên một luồng gió lạnh, đèn lồng đong đưa. Cô chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Mấy người Sở Hoàn đều đứng dậy. Khác với cảm giác mơ hồ của cô, bọn họ nhìn thấy các âm sai đang tiến lại gần.
Âm sai đứng đầu ăn mặc khác với mấy người đi sau, mặc áo dài kiểu văn sĩ, tay cầm một cây bút lông.
Sở Hoàn vừa nhìn là nhận ra ngay, chính là phán quan bên cạnh Thành Hoàng địa phương, cũng là người cầm cân kiểm tra hiếu tâm của ba đứa con Hoàng Dịch Đức.
Cậu chào hỏi: "Phán quan đại nhân, sao ngài lại đích thân đến đây?"
Vương Chí nhìn Sở Hoàn bằng ánh mắt u oán: "Sở Hoàn, chẳng phải cậu nói cậu không tuần tra sao?"
Sở Hoàn: "..."
"Cậu còn bảo sẽ không mách tội bọn tôi..."
Sở Hoàn: "Tôi có mách đâu!"