Sở Hoàn lùi một bước, tránh đám tiểu quỷ đang cố bò lên người cậu, nói: "Nghĩ sao vậy? Em nuôi lũ tiểu quỷ này làm gì?"
Cậu hoàn toàn không có hứng thú với mấy đứa bé này, đến nói còn không sõi! Không nuôi!!
Nghe cậu nói vậy, Bạch Vô Diện liền ngẩng đầu, gương mặt nở nụ cười tươi rói, Chiết Chi cũng thoáng thả lỏng. Không nuôi thì tốt quá!
Sở Hoàn Toàn nhìn Vô Diện, tức cười hỏi: "Hửm? Cưng lén mách với Chiết Chi đúng không?"
Vô Diện nhỏ giọng trả lời: "Không phải mách mà... tôi không thích bọn chúng."
Sở Hoàn quay sang hỏi Chiết Chi: "Còn ngài?"
Chiết Chi nhìn đám tiểu quỷ bất chấp bò về phía Sở Hoàn, vẻ mặt trở nên cẩn thận: "Đám nhỏ như thế này rất đáng sợ."
Sở Hoàn: "?"
"Nhỏ, yếu, không biết nói, chỉ cần bẹo một cái là chết."
Sở Hoàn: "Tại sao ngài bẹo chúng nó... Thôi kệ."
Chiết Chi quá bắt mắt, ngay cả Bạch Vô Thường cũng không khỏi nhìn sang. Nhìn một hồi, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi cái lưỡi dài rớt khỏi miệng vẫn chưa hoàn hồn.
Thần quang này là sao vậy???
Mãi một lúc lâu sau, Bạch Vô Thường mới giật mình rụt lượi về, quay đầu hỏi Sở Hoàn: "Huynh đệ tốt, vị này là...?"
"À?"
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn Chiết Chi, giới thiệu: "Vô Thường đại nhân, đây là đệ muội của ngài... Ờ, đệ muội đúng không nhỉ?"
Bạch Vô Thường như bị kẹt đĩa, lặp lại: "Đệ muội? Đệ muội á?!"
Sở Hoàn: "Phải, sao vậy ạ?"
"Ha ha, không có gì."
Bạch Vô Thường lại nhìn Chiết Chi một cái, lần này ánh mắt thu về cực nhanh, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Đúng là biết chơi, đám thần thánh quá biết chơi...
Bạch Vô Thường miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nói với Sở Hoàn: "Ta đi xem tình hình bên kia một chút... ha ha."
Thân hình Bạch Vô Thường lập tức biến mất khỏi tầm mắt Sở Hoàn, giây sau xuất hiện trước tượng Tứ Diện Phật.
Tượng thần Tứ Diện Phật đã bị sập, Hắc Vô Thường và các âm binh đang kéo cao dây xích, tiến hành thu nhỏ tượng thần khổng lồ. Đây là một quá trình cực kỳ gian nan, tiến độ chậm chạp.
Sở Hoàn mờ mịt nhìn Chiết Chi.
Chiết Chi suy nghĩ hai giây, rồi nói: "Chắc người ta thích làm việc."
"Thì ra là thế..."
Sở Hoàn còn chưa nói dứt câu, chợt cảm thấy mu bàn chân mình lạnh buốt. Cậu cúi đầu nhìn thấy một tiểu quỷ bụ bẫm đặt mông ngồi lên mu bàn chân cậu, hai tay ôm chặt cẳng chân cậu.
"Ê a!"
Nó ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngây thơ vô tội với Sở Hoàn.
Sở Hoàn giật mình, rút chân về, tiểu quỷ liền ngã phịch xuống đất, cơ thể béo mập rung lên như sóng nước.
Lý Toàn Quang ngồi xổm bên cạnh, nhìn đám tiểu quỷ bò loạn dưới đất, cười hì hì nói: "Tôi thấy bọn nó đáng yêu phết, còn biết gọi ba mẹ."
Sở Hoàn nép sát người Chiết Chi, nói: "Thế cậu với sư huynh nhận nuôi đi."
"Không." Lý Toàn Quang từ chối dứt khoát: "Tuy chúng đáng yêu, nhưng chúng nó là đồng tử Phật! Tôi không thích bọn đầu trọc."
Lý Toàn Quang ưỡn ngực tuyên bố: "Chúng tôi là đối thủ cạnh tranh!"
"Hơn nữa lần trước tôi thấy một tên hòa thượng, lấy lý do tốt cho người ta mà cưỡng ép siêu độ một nữ quỷ, làm tan biến luôn chấp niệm của người ta. Cô ấy đang chờ con mình về nhà thôi mà, siêu độ cái qué gì..."
"..."
Vô số sợi xích quấn chặt lên pho tượng thần bằng vàng, liên tục siết lại, cuối cùng ép nó thành một cục nhỏ xíu. Bạch Vô Thường túm lấy nó nhét vào một cái túi kỳ lạ. Khi pho tượng biến mất, vầng trăng tròn sáng chói trên trời cũng theo đó biến mất, trở lại vầng trăng lưỡi liềm cong cong.
Âm thanh từ các tòa nhà xung quanh cũng vọng vào đây. Nơi này vốn là khu dân cư mật độ cao, tiếng tivi, tiếng cười nói của con người, bọn họ đều nghe rõ mồn một.
Nơi này xem như trở lại bình thường. Giờ mà có ai vô tình nhìn qua bên này, thì sẽ thấy vô số bóng ma chập chờn.
Ở căn nhà bên cạnh, một bà lão thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống dưới, lớn tiếng gọi: "Ông Viên ơi, hôm nay có bao nhiêu người đến khám bệnh vậy, sao mà náo nhiệt thế?"
May mà mắt bà lão kém, chỉ thấy bóng người chứ không nhìn rõ là ai.
Viên Ích Phương đang nhìn mấy cái hố to trước nhà, mặt mũi đau lòng. Nghe thấy tiếng từ trên lầu vọng xuống, ông quay đầu nói: "Một đám quỷ con ấy mà, sắp đi hết rồi. Chị đừng nhìn nữa, về ngủ đi."
"Phỉ phui, mấy chuyện này mà dám nói bừa? Nhắc đến quỷ là quỷ đến thật đấy."
Bà lão lẩm bẩm vài câu, rụt đầu vào.
"Đừng nhìn nữa. Bác sĩ Viên à, có nhìn thì nó cũng không về như cũ được đâu."
Sở Hoàn mạnh tay kéo Viên Ích Phương dậy, mấy người bọn họ cùng đi tìm Lý Tuyên Minh.
Lý Tuyên Minh đang nghiên cứu A Tán Thiện. Toàn thân A Tán Thiện che kín máu đen sì, nhìn dính nhớp khác thường, như thể dầu mỏ.
Sở Hoàn liếc nhìn một cái, hỏi Lý Tuyên Minh: "Chết rồi à?"
Lý Tuyên Minh đáp: "Chắc là chưa chết."
Viên Ích Phương ngồi xuống sờ thử, nói: "Sắp chết, vẫn cứu được. Có điều nếu cứu được thì cũng thành phế nhân."
Lý Tuyên Minh lập tức nói với ông: "Vậy thì phiền bác sĩ Viên ra tay."
Viên Ích Phương đi lấy thuốc, bẻ miệng A Tán Thiện nhét thuốc vào miệng gã. Thấy gã bị sặc ho sù sụ, ông đắc ý nói: "Tôi đúng là thần y, mọi người nhìn xem, có phải khá hơn rồi không?"
Sở Hoàn nhìn động tác bẻ miệng bịt miệng thuần thục, không nhịn được lùi lại một bước. Trông đáng sợ quá!
"Người này nhập cư trái phép hả?"
Lý Tuyên Minh lắc đầu: "Không phải nhập cư trái phép, tôi tra được hộ chiếu của gã."
"Vậy bên nước T có đòi người không?"
Bạch Vô Thường cất cái túi, cho các âm binh giải tán, rồi bước tới tham gia cuộc thảo luận, nói: "Người này còn sống nên chúng ta chưa thu hồn. Đợi gã chết rồi, chúng ta đến tìm chưa muộn."
Lý Tuyên Minh nói: "Đúng, gã còn có dính líu tới không ít người."
Đang nói chuyện, Sở Hoàn lại cảm thấy chân mình bị mấy tiểu quỷ bám lấy. Cậu không nhịn được nữa, nói với Bạch Vô Thường: "Vô Thường đại nhân, mấy tiểu quỷ này ngài có thể tiện tay mang đi không."
Bạch Vô Thường cúi đầu nhìn đám tiểu quỷ nhiệt tình quấn lấy Sở Hoàn, thở dài: "Huynh đệ tốt, cậu được yêu mến thật đấy. Nhưng mấy tiểu quỷ này..."
Bạch Vô Thường xách lên một con mập mạp dưới đất, nói: "Thứ này chúng tôi không nhận, cậu tìm hòa thượng dẫn chúng đi."
Sở Hoàn: "???"
"...Thôi được."
Còn cách nào khác đâu, Sở Hoàn u oán cùng Lý Tuyên Minh đi bắt đám tiểu quỷ đang bò loạn trên đất.
Đợi đến khi không còn đứa nào nữa, cậu mới quay sang Bạch Vô Thường nói: "Vô Thường đại nhân, ngài ở lại ăn bữa cơm nhé, tôi còn muốn hỏi ngài vài chuyện."
Sở Hoàn muốn hỏi chuyện Chu Tề chuyển thế.
"Ăn cơm à, cái này không hợp quy củ..." Mặt Bạch Vô Thường lộ vẻ do dự.
Sở Hoàn thuyết phục: "Ngài vừa cứu chúng tôi mà, đây là tiệc cảm tạ, tiệc cảm tạ thì chắc không sao chứ?"
"Ăn cơm!"
Viên Ích Phương nghe thấy hai chữ "ăn cơm", lập tức từ dưới đất bật dậy: "Ăn cơm hả, tôi biết một nhà hàng làm tiệc ngon cực kỳ, tôi gọi một bàn ngay!"
Ông vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi.
Bạch Vô Thường nói: "Đã vậy thì chúng ta không khách sáo nữa."
Chẳng bao lâu sau, một bàn đầy đồ ăn được các nhân viên đưa đến. Tuy rằng giữa đêm khuya lại bày tiệc linh đình thế này thì có hơi kỳ quái, nhưng ai bảo Viên Ích Phương có quan hệ rộng? Nhà hàng bên kia tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.
Các nhân viên kia bày biện đầy bàn, chào hỏi Viên Ích Phương một tiếng rồi rời đi.
Viên Ích Phương tự mình ngồi xuống ghế trước tiên, nhiệt tình gọi mọi người: "Đến đây, ngồi ăn nào!"
Mọi người lục tục ngồi xuống bàn. Tượng thần nhỏ chiếm một chỗ cạnh Sở Hoàn, vì không ăn được nên trước mặt tượng thần chỉ đặt một chén rượu nhỏ, bên trong rót rượu.
Tượng thần di chuyển chậm rãi, nhích đến bên chén rượu, thân thể bé xíu ghé sát vào, ngửi mùi rượu bên trong.
Sở Hoàn nhìn lên bàn, phần lớn món ăn là hải sản, mà toàn là loại đắt tiền, con nào con nấy to bự. Cậu quay sang Viên Ích Phương cười nói: "Bác sĩ Viên, đây là thực đơn gout cấp tính mà?"
Lý Toàn Quang cũng nói: "Giữa đêm khuya mà ăn mấy món này, sức khỏe của ông ổn không đó?"
Viên Ích Phương đâu còn trẻ nữa.
Viên Ích Phương chẳng bận tâm, đáp: "Tôi là bác sĩ hay các cậu là bác sĩ? Cơ thể tôi khoẻ lắm. "Với lại chết thì chết, vừa hay có Hắc Bạch Vô Thường ở đây, họ có thể dẫn hồn tôi đi, người bình thường làm gì được đãi ngộ này. Xuống âm phủ tôi tha hồ khoe khoang."
"Tiên sinh thật phóng khoáng."
Bạch Vô Thường rất có cảm tình với Viên Ích Phương, còn giơ ly rượu kính ông một cái.
Viên Ích Phương cười hề hề.
Ăn được nửa chừng, Sở Hoàn nói với Bạch Vô Thường: "Vô Thường đại nhân, về vụ án của Hoàng Dịch Đức lần trước, chúng tôi đã tìm được một số manh mối."
"Chúng tôi tra ra tiền kiếp của ông ta có thể là một bác sĩ tên Chu Tề, nên muốn hỏi ngài, kiếp này ông ta đầu thai vào nhà nào."
"Chu Tề?"
Bạch Vô Thường nói: "Chuyện này không to tát gì, nhưng mấy chuyện tiền kiếp hiện tại chúng ta phải về tra mới được. Để ta tra xong sẽ báo lại cậu."
"Vậy thì tốt quá!"
Sở Hoàn nở nụ cười, nói: "Vô Thường đại nhân, tôi kính ngài một ly!"
Cả nhóm ăn uống khoảng nửa tiếng, trên bàn chỉ còn lại chút đồ thừa nguội lạnh. Tiễn Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường đi, Sở Hoàn tay phải cầm tượng thần nhỏ, tay trái ôm Bạch Vô Diện, ba người nồng nặc mùi rượu trở về khách sạn.
Khác với đám người hay suông chẳng hành động, Bạch Vô Thường hành sự cực kỳ nhanh gọn. Sáng hôm sau họ vừa tỉnh dậy, Bạch Vô Thường đã tra được chuyện chuyển kiếp của Chu Tề và đến báo tin.
"Chu Tề sau ckhi chết tám năm thì đầu thai. Do làm việc thiện mấy kiếp, trên người tích lũy rất nhiều công đức, nên bên trên đặc biệt ưu ái, cho ông ta được tự chọn cha mẹ. Ông ta chọn một gia đình họ Bồ, kiếp này tên là Bồ Tụng."
Sở Hoàn mở to mắt: "????"
"Ngài nói ai?"
Khoảnh khắc đó, cậu tưởng mình nghe nhầm, chứ nếu không sao cái tên này nghe quen quá vậy??
"Huynh đệ tốt, cậu còn trẻ mà tai đã lãng rồi sao? Xã hội hiện đại áp lực lớn quá."
Để quản lý tốt đám nhân viên cấp cơ sở dưới âm phủ, Bạch Vô Thường đã nghiên cứu kỹ mấy bộ quy chế quản trị nhân sự của người sống. Tàn nhẫn quá, thực sự quá tàn nhẫn, chẳng trách nhiều người trẻ tuổi suốt ngày la hét đòi chết.
Bạch Vô Thường an ủi Sở Hoàn: "Chính là Bồ Tụng."
Lý Tuyên Minh: "Là Bồ Tụng."
Lý Toàn Quang phản ứng lại, giận dữ kêu lên: "Hóa ra là ổng! Hồi đó tôi còn thấy ổng hiền lành thật thà, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy!"
Sở Hoàn bàng hoàng nói: "Thì ra là thế. Quả nhiên hung thủ thường quay lại hiện trường gây án..."
Bảo sao ông ta chịu khám bệnh cho Hoàng Dịch Đức, bảo sao có nhiều công đức như vậy, bảo sao lúc thấy cảnh ma quỷ mà không sợ chút nào... Tất cả đều có lời giải thích hợp lý. Ông ta chính là kẻ khởi đầu mọi chuyện, đến tìm Hoàng Dịch Đức có khi là để kiểm chứng hiệu quả của bài thuốc kia.
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Quá vô liêm sỉ..."
Lý Toàn Quang cũng phụ họa: "Đúng vậy, quá vô liêm sỉ!"
Sở Hoàn đập bàn cái bốp, nói: "Lúc đó còn dám khen đơn thuốc mình viết nữa chứ!"
"Phải! Còn khen đến chân thành tha thiết!"
"Lừa gạt tình cảm của tụi mình!"
Lý Tuyên Minh nhìn hai người họ, muốn nói lại thôi: "..."
Mặc kệ có kinh ngạc đến mấy, giờ đây bọn họ đã gần như chắc chắn thân phận thật sự của đối phương. Khi đó họ chỉ trò chuyện với Bồ Tụng vài câu, đến thông tin liên lạc cũng không lưu, bây giờ càng không biết người đã biến đi đâu.
Lý Tuyên Minh báo tên của ông ta với tổ chức, tìm được người rồi tính tiếp.
Không tìm được người thì đành tạm gác lại, họ vẫn còn nhiều việc phải làm, hơn hai mươi tiểu quỷ chưa biết đưa đi đâu nè.
May mắn là nơi này có chùa chiền, hương khói rất vượng. Bên phía chùa sau khi biết trong tay họ có hơn hai chục đồng tử Phật, liền vội vàng phái đến một vị cao tăng, pháp hiệu là Diệu Nhiên.
Đại sư Diệu Nhiên đã hơn bảy mươi tuổi, thân hình gầy gò khô khốc, khiến người ta có cảm giác như một gốc cây già cỗi khắc khổ trơ trụi, thế nhưng khi mở miệng nói chuyện, giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, từ tốn.
"A di đà phật..."
Sở Hoàn và Lý Toàn Quang ngồi cùng nhau, cả hai đều bị chuyện của Bồ Tụng đả kích mạnh, đặc biệt là Sở Hoàn, cậu từng thật lòng cho rằng Bồ Tụng là một bác sĩ tốt.
Hai người ngồi ủ rũ nhìn đại sư Diệu Nhiên trò chuyện với Lý Tuyên Minh, một lúc sau, Sở Hoàn huých nhẹ cánh tay Lý Toàn Quang, nói: "Cậu xem kìa, đối thủ cạnh tranh của cậu đó."
Lý Toàn Quang rụt cổ lại, nói nhỏ: "Lão hòa thượng này trông có vẻ lợi hại."
Cậu ta cảm nhận được lão hòa thượng này biết chút võ nghệ, cậu ta đánh không lại...
Sở Hoàn: "Không sao, ổng đâu thể đánh chết cậu. Mà cho dù chết thật thì cũng là hy sinh vì đạo, tổ sư của cậu nhất định sẽ rất vui mừng."
"Không, tôi không bị ngu."
Diệu Nhiên nhận đám "Đồng tử" từ tay Lý Tuyên Minh, rồi chắp tay cảm tạ. Lý Tuyên Minh cũng chắp tay đáp lễ.
Theo lý nhận rồi là có thể đi, nhưng khi đi ngang qua chỗ Sở Hoàn, bước chân ông bỗng khựng lại.
"Thí chủ."
Sở Hoàn ngẩng đầu, nhận ra là Diệu Nhiên đại sư liền đứng dậy, nói: "Không biết đại sư có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Bần tăng thấy thí chủ có duyên với tôi, không biết..."
Sở Hoàn phản xạ có điều kiện, lập tức nói: "Tôi không xuất gia."
Trên gương mặt của Diệu Nhiên hiện lên một nụ cười tinh quái như trẻ con nghịch ngợm thành công. Ông nhẹ nhàng giải thích: "Thí chủ hiểu lầm rồi."
Sở Hoàn: "......" Lão hòa thượng này chọc ghẹo cậu!
Diệu Nhiên nói với cậu: "Ý bần tăng là, mấy tiểu đồng tử này rất quý mến thí chủ. Nếu thí chủ có thời gian, có thể đến thăm chúng thì tốt quá."
Sở Hoàn đáp: "Ừ, được ạ."
Chuyện nhỏ ấy mà. Cậu nghĩ nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn Diệu Nhiên, mong chờ hỏi:"Vậy... bọn chúng thích tôi như thế, có phải vì tôi có duyên với Phật không?"
"Không." Diệu Nhiên vô tội nhìn cậu, nói: "Hồi nãy bần tăng chỉ đùa với thí chủ thôi."
Sở Hoàn: "..."
Diệu Nhiên chớp mắt với cậu, nói: "Thí chủ rất giống mẫu thân của mình."
Ô kê, cậu hiểu rồi.
"Gì vậy? Gì vậy? Sở Hoàn, anh làm sao cơ?"
Lý Toàn Quang thấy hai người nói chuyện mập mờ, tò mò chen lại gần, nói: "Hai người đang nói gì thế?"
"Không nói gì hết."
Sở Hoàn nói với cậu ta: "Ra chỗ khác chơi đi."
Về phần Vương Tuấn Phát, sau khi biết kẻ từng hại mình đã bị bắt thì mừng rỡ như điên, còn muốn mời cả nhóm ăn mừng, nhưng đám Sở Hoàn không có hứng thú nên từ chối khéo.
Vì không mời được họ ăn cơm, Vương Tuấn Phát tự xách đủ loại quà lớn nhỏ đến tận nơi để cảm ơn họ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Vương Tuấn Phát đã gầy đi một vòng. Nhưng vì nền tảng thể trọng vốn quá lớn, nên dù gầy đi thì trông vẫn mập lùn. Lần này đến, ông ta còn dẫn theo một người đàn ông khác, khoảng hơn 40 tuổi, cao hơn ông ta một chút, dáng người khá chuẩn, ăn mặc chỉnh tề, chắc là bạn bè với nhau.
"Đạo trưởng! Đạo trưởng! Các cậu giỏi quá! Nhanh như vậy đã tìm được người!"
Ông ta còn chưa đến gần đã kích động hét lên, bước lại gần mới phát hiện trước cửa y quán lại xuất hiện mấy cái hố to, mặt đường xi măng bị cày lên, thậm chí cánh cửa y quán cũng mất một bên.
Vương Tuấn Phát đứng trước một cái hố, hỏi họ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ở đây bị pháo oanh tạc à?"
Lý Toàn Quang thấy ông ta, liền nói: "Không phải pháo, do tên A Tán Thiện làm đấy."
"Ui!"
Vương Tuấn Phát hít một hơi khí lạnh: "Nguy hiểm quá vậy?"
"Nhưng k*ch th*ch lắm."
Vương Tuấn Phát đi vòng qua cái hố, mồ hôi đầm đìa đặt quà xuống cửa: "Những thứ này đều là quà cho mọi người, tôi có ghi tên từng người. Tôi là người trần tục, tặng đồ cũng th* t*c, mong mọi người đừng chê."
Lý Toàn Quang mở vài món xem thử. Quà thô thật, mở ra toàn là ánh vàng lóa mắt.
"Anh tặng cái gì vậy? Vàng à?"
"Đúng rồi."
Vương Tuấn Phát nhìn Sở Hoàn, vẻ mặt đầy kính phục: "Tôi nghe nói rồi, tên A Tán Thiện đó rất nổi tiếng, muốn gặp thì phải xác minh tài sản trước, tài sản dưới tám con số thì không đủ tư cách."
"Lần này gã bị bắt, có nhiều người sốt ruột lắm."
Sở Hoàn đang uống trà mát hạ nhiệt, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Họ sốt ruột cái gì?"
"Còn gì nữa? Có người đang định nhờ gã giải quyết 'vấn đề', có người trước đó từng thỉnh đồ từ tay gã, giờ gã bị bắt, đương nhiên lo sốt vó. Bác sĩ Viên, cho tôi một chén trà mát với."
Vương Tuấn Phát lau mồ hôi trên trán, chìa tay xin một bát trà mát từ Viên Ích Phương.
Trà mát của Viên Ích Phương tuy khó uống, nhưng uống nhiều dễ nghiện, hơn nữa hiệu quả hạ hỏa rất tốt, chưa kể trời hôm nay nóng thật.
Lý Tuyên Minh nhận xét: "Đám người đó tâm thuật bất chính."
"Chứ gì nữa."
Vương Tuấn Phát uống hết bát trà, kéo người bạn bên cạnh lại, nói với Viên Ích Phương: "Bác sĩ Viên, tôi dẫn bạn tôi tới khám bệnh."
"Khám bệnh?"
Vừa nghe đến hai chữ "khám bệnh", Viên Ích Phương lập tức tỉnh táo hẳn, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh Vương Tuấn Phát, hỏi: "Anh khám bệnh?"
Từ Hải Bác gật đầu: "Tôi khám bệnh."
Viên Ích Phương hỏi: "Bệnh gì? Đưa tay cho tôi xem."
Từ Hải Bác đặt tay lên bàn, Vương Tuấn Phát đứng bên cạnh nói thêm: "Cậu ấy bị mất ngủ, không ngủ được, mà có ngủ cũng rất dễ tỉnh. Bác sĩ xem, quầng thâm mắt chẳng khác gì gấu trúc..."
Sở Hoàn nhìn mắt Từ Hải Bác, quả nhiên thần sắc mệt mỏi, dưới mắt thâm sì.
Viên Ích Phương bắt mạch một lúc, quan sát kỹ sắc mặt của Từ Hải Bác, cuối cùng nói: "Tâm thần bất an, anh đang lo lắng chuyện gì hả?"
Vương Tuấn Phát lập tức ngạc nhiên: "Ông lo cái gì? Kinh doanh gặp trục trặc?"
"Không phải."
Trên mặt Từ Hải Bác hiện vẻ u sầu: "Chuyện là thế này, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, không định kết hôn, cũng không định sinh con."
"Một hôm nọ, tôi đi đường đêm, gặp mấy con dã quỷ đang tranh nhau đồ cúng ở vệ đường. Trong đó có một con dã quỷ cực kỳ thê thảm, áo quần rách rưới, tôi nghe thấy nó than thở rằng vì không có con cháu nên không ai đốt tiền, đốt quần áo, không ai cúng đồ ăn. Sau khi chết không có tiền tiêu, không có đồ mặc..."
Lý Toàn Quang nói: "Rồi anh nghĩ đến bản thân?"
"Đúng vậy."
Từ Hải Bác gật đầu. Con dã quỷ cô độc đó làm anh ta sợ, không nhịn được liên tưởng đến mình, thậm chí còn nghĩ tiêu cực rằng, dù có con cũng chưa chắc con cái sẽ hiếu thảo.
Cứ suy nghĩ như vậy, anh ta ngày càng u uất, đến mức mất ngủ.
Viên Ích Phương nói: "Bệnh này tôi chữa không nổi, anh thử tham vấn tâm lý xem sao, hoặc là hỏi họ."
Ông chỉ về phía đám Lý Tuyên Minh.
Lý Toàn Quang an ủi: "Anh nghĩ nhiều rồi, nếu không có gì đặc biệt, chết rồi thì sẽ bị âm sai dẫn hồn đi đầu thai, đâu có lang thang mãi ở nhân gian?"
"Chẳng lẽ xuống địa phủ không cần tiền? Không cần mặc quần áo?"
Lý Toàn Quang: "Cũng không hẳn. Có người thân cúng tế thì tốt, nhưng nếu đã xuống địa phủ, ráng chịu một chút là đi đầu thai ấy mà."
Từ Hải Bác nghe xong, vẻ mặt lại càng lo lắng, nói: "Mấy người không biết đâu, con quỷ đó thảm lắm luôn. Tôi sợ sau này mình cũng như vậy... Tôi chỉ muốn hỏi, tôi có thể tự đốt cho mình trước được không, kiểu như gửi tiền tiết kiệm trước..."
——————-
Lời tác giả:
Từ Hải Bác: Sinh thời gửi tiền, sau này chết dùng! Chỉ có thể dựa vào chính mình!