Lý Tuyên Minh cúi người, cuộn ống quần ướt sũng của mình lên, động tác rất tự nhiên, không chút do dự, bởi vì hắn không cảm thấy có gì bất thường, cũng chẳng nghĩ được trong nước có thứ gì có thể dọa Sở Hoàn sợ đến mức như vậy.
Đối với người thường mà nói, thủy quỷ là đáng sợ lắm rồi. Nhưng đối với bọn họ, mấy thứ đó chỉ là... chỉ là...
"......"
Ống quần mới được cuộn lên một nửa, tay hắn khựng lại, rồi đột ngột đứng thẳng dậy, gương mặt không chút biểu cảm.
Sở Hoàn căn bản không dám nhìn xuống đùi hắn, dè dặt hỏi: "Anh ổn chứ?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Xem sắc mặt có vẻ là không ổn. Sở Hoàn lại hỏi: "Có mấy con?"
Lý Tuyên Minh: "Hai."
Sở Hoàn hít hà một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Vẫn... vẫn ổn... chỉ có hai con... không quá nhiều..."
Trước kia xuống ruộng, không ít người bị đỉa bám đầy chân, sau này dùng nhiều thuốc trừ sâu nên đỡ hơn rồi.
Cậu nghiêm túc nói: "Anh muốn hét lên không? Nếu bây giờ anh la lên, tôi sẽ không cười, tôi thề."
Lý Tuyên Minh mím môi: "Tôi muốn tìm bác sĩ... cứu mạng trước."
Hắn chưa từng thấy con đỉa nào to như vậy, béo ú, phồng căng, dính chặt vào da, cứ như hai cục thịt thừa mọc ra từ chân mình vậy, trông khủng khiếp vô cùng.
Ánh mắt Sở Hoàn tràn đầy đồng cảm.
"Về rồi! Họ về rồi kìa!"
Lý Toàn Quang thấy hai người quay lại, lập tức phấn khích gọi Bạch Vô Diện.
Bạch Vô Diện vui mừng: "Họ về rồi."
"Nhưng sao sắc mặt họ không ổn lắm, chẳng lẽ chưa bắt được con quỷ đó?"
Lý Toàn Quang nhìn kỹ hơn, phát hiện có gì đó không đúng. Chủ yếu là sư huynh của cậu ta có vấn đề, sắc mặt cứng đờ, bước chân chậm chạp, Sở Hoàn thì có biểu cảm bàng hoàng và sợ hãi.
Sở Hoàn trèo cửa sổ vào, lớn tiếng gọi: "Vô Diện, đạo trưởng Lý bị thương! Mau xử lý giúp anh ấy!"
"Cái gì? Sư huynh tôi bị thương?!"
Lý Toàn Quang biến sắc, vội chạy tới đón Lý Tuyên Minh, lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh bị thương ở đâu vậy? Nặng lắm không?!"
Sở Hoàn kêu: "Chân anh ấy bị thương!"
"Con quỷ đó lợi hại đến mức có thể làm sư huynh tôi bị thương sao?!"
Lý Toàn Quang nghiến răng, quỳ xuống muốn kéo ống quần của Lý Tuyên Minh lên để xem xét vết thương.
Sở Hoàn không nhịn được khuyên: "Sư huynh cậu không bị con quỷ đó làm bị thương... tốt nhất là để Vô Diện xử lý thì hơn."
Cậu còn chưa nói hết, Lý Toàn Quang đã lùi lại hai bước, hoảng sợ hét lên: "Cái gì vậy!!!"
Bạch Vô Diện bước tới nhìn, bình tĩnh nói: "Là đỉa."
Lý Toàn Quang: "Tôi biết là đỉa, nhưng tại sao lại là đỉa?! Không phải là rắn?"
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của cậu ta, Sở Hoàn đoán cậu ta cũng bị bóng ma tâm lý, liền hỏi: "Cậu cũng từng bị đỉa cắn?"
"Tôi từng theo sư huynh vào núi, gặp phải đỉa cạn. Nhiều lắm, cực kỳ nhiều! Chúng nằm trên lá, uốn éo bò về phía tôi... chúng bò lên người, chui vào cổ, lên chân..."
Sắc mặt Lý Toàn Quang trắng bệch.
Sở Hoàn hình dung ra khung cảnh đó, ánh mắt thoáng lộ vẻ sợ hãi.
"Xong."
Bạch Vô Diện chẳng sợ mấy thứ đó. Nó dùng đầu ngón tay búng nhẹ vài cái lên thân mấy con đỉa, đỉa bị đau liền cuộn mình lại rơi khỏi chân Lý Tuyên Minh. Vì đỉa khi hút máu thường tiết ra chất chống đông máu nên sau khi bị gỡ xuống, trên chân Lý Tuyên Minh xuất hiện vài lỗ máu chảy rỉ rả.
Vết thương nhỏ thế này không có gì nghiêm trọng. Với loại vết thương hở này, Lý Tuyên Minh gặp mãi thành quen, chỉ cần không có thứ gì kỳ quái thì bôi thuốc sẽ sớm khỏi thôi.
Hắn thả lỏng cơ thể, sắc mặt dần trở lại bình thường.
Mấy con đỉa được Bạch Vô Diện mang ra ngoài.
Sở Hoàn thấy đỉa không còn nữa, lúc này mới có tâm trạng nhìn lại tình hình trong phòng.
Thi thể Ngô Chí Toàn nằm trên gường. Trên mặt anh ta phủ một tầng khí đen, chứng tỏ trên người mang theo "hắc xà" của dịch quỷ, có thể truyền nhiễm sang người khác, hiện tại đã bị bùa chú của Lý Toàn Quang áp chế.
Tiếp theo, cậu nhìn sang đám người trong phòng. Người được chia thành hai nhóm, ai cũng đang khóc, chỉ là một bên thì khóc thảm thiết hơn chút.
"?"
Khóc mà cũng chia phe hả?
Bạch Vô Diện từ ngoài bước vào, Sở Hoàn hỏi nó: "Bọn họ bị sao vậy?"
"À."
Bạch Vô Diện chỉ vào một nhóm người: "Họ đều đã bị nhiễm xà ôn, mấy người này bệnh tình nặng hơn, cần phải trừ tà trước."
"Còn nhóm này, bệnh nhẹ hơn, uống thuốc là khỏi, nên tôi chia ra như vậy."
"Ồ."
Cậu hiểu rồi, bảo sao nhóm kia khóc dữ hơn hẳn.
"Vậy để tôi giúp họ trừ tà."
Sở Hoàn đi tìm mấy cái chén, đốt bùa hòa vào nước cho họ uống. Nước lẫn tro đen, nhưng không ai dám để sót một giọt, vừa nhận chén là lập tức dốc hết vào miệng. Nếu không phải lưỡi không đủ dài, họ đã thè lưỡi l**m sạch tro đọng dưới đáy chén.
Sau khi uống xong nước bùa, họ trông mong nhìn về phía Sở Hoàn.
"Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải bác sĩ."
Thế là đám người đồng loạt quay sang nhìn Bạch Vô Diện. Bạch Vô Diện mềm giọng nói: "Tôi sẽ kê đơn cho mọi ngươi, đi bốc thuốc về uống, uống mười ngày nửa tháng là khỏi. Thời gian này nhớ hạn chế ra đường, tránh gió..."
"Cảm ơn bác sĩ Bạch! Cảm ơn bác sĩ Bạch!"
Đám người lập tức xúc động, nắm tay Bạch Vô Diện không ngừng cảm ơn.
Bạch Vô Diện đi đến bên bàn để kê đơn, nhóm người rối rít đi theo. Lúc này chỉ còn mẹ của Ngô Chí Toàn tiến lại gần Sở Hoàn, hỏi: "Con tôi có phải bị người ta hại chết không?"
Từ cuộc đối thoại khi nãy giữa Lý Tuyên Minh và dịch quỷ, Sở Hoàn đoán sự xuất hiện của dịch quỷ chắc chắn có liên quan đến Bồ Tụng. Còn việc Ngô Chí Toàn bị chọn là do trùng hợp hay do Bồ Tụng cố ý thì cậu không rõ.
"Chưa chắc là bị hại chết, nhưng có lẽ liên quan đến một người."
"Tôi biết mà, tôi biết mà..."
Mẹ Ngô Chí Toàn nước mắt lưng tròng: "Tôi biết là con tôi bị người ta hại, có kẻ hại chết nó!"
Sở Hoàn có hơi không đành lòng, nhưng người đã chết, cậu chẳng thể làm gì được.
Cậu nhìn về phía đầu giường. Ngô Chí Toàn mới chết không lâu, hồn phách còn lẩn quẩn bên xác. Đôi mắt anh ta đờ đẫn, vô tri vô giác.
Sở Hoàn thử gọi vài câu, anh ta cũng không phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm vài lời điềm gở: "Cô ta đi ngang qua cửa, chó không sủa, chuột chui vào hang... Người trong nhà đâu, người trong nhà đâu... Người trong nhà thấy cô ta... đều nằm lên giường hết... khặc khặc..."
Anh ta lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cho đến khi âm sai đến dắt hồn mới thôi.
Sau đó họ giải quyết hậu sự, giúp đưa thi thể Ngô Chí Toàn đi xử lý. Người chết oan, trên người vốn đã mang tà khí, giờ lại thêm oán khí, rất dễ biến xác.
Lý Tuyên Minh sợ dịch quỷ lại quay về, còn chu đáo lấy giấy vàng, viết bốn chữ to "Thiên hành dĩ quá" (Tai ương đã qua).
Hắn phát cho mỗi nhà nhà một tờ, dặn họ dán lên khung cửa, rồi dặn người nhà Ngô Chí Toàn: "Anh ấy chết vì xà ôn, là do dịch quỷ gây họa, nên khi làm tang lễ, bắt buộc phải mời Phương Tương Thị dẫn đường. Phương Tương Thị chuyên trừ dịch quỷ, có thể đảm bảo tang lễ thuận lợi, gia đình sẽ không bị ảnh hưởng."
"Chúng tôi biết rồi."
Mỗi người cầm một tờ giấy vàng, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Xử lý xong nơi này, bọn họ cũng nên quay về.
Trên đường quay về, Dương Hồng Ba cảm thán nói với họ: "Thật không ngờ... Nếu không có các cậu, e là người nhà Ngô Chí Toàn cũng gặp họa rồi. Haiz... loại chuyện này..."
Sở Hoàn nghe gã nói, thấy bên khóe miệng gã còn dính tro bùa chưa lau sạch, bèn bật cười: "Anh cũng uống nước phù à? Anh đâu có... Ủa?"
Nói được nửa câu, nụ cười trên mặt Sở Hoàn biến mất. Cậu nhíu mày hỏi: "Dạo gần đây anh có tiếp xúc với Ngô Chí Toàn không?"
Dương Hồng Ba đáp: "Không có. Bọn tôi bày quầy bán hàng có chia khu vực rõ ràng. Mấy ngày nay tôi toàn ở địa bàn của mình, chuyện của Ngô Chí Toàn là tôi nghe người khác nói trong nhóm."
"Vậy sao anh uống nước bùa?"
Dương Hồng Ba nói: "Vừa rồi bác sĩ Bạch bắt mạch cho tôi, bảo tôi đứng chung với nhóm kia. Nên lúc cậu đưa nước bùa, tôi cũng uống luôn."
Sở Hoàn quay đầu nhìn Bạch Vô Diện, hỏi: "Anh ta cũng bị nhiễm?"
Bạch Vô Diện gật đầu, nói: "Đúng vậy.
"..."
Sở Hoàn nhìn Dương Hồng Ba, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Gã chưa từng tiếp xúc với Ngô Chí Toàn mà cũng bị nhiễm... Rốt cuộc là đã có bao nhiêu người nhiễm xà ôn mà họ chưa phát hiện ra? Có lẽ nơi này không chỉ có một con dịch quỷ...
"Đi, về mau."
Lý Tuyên Minh nghiêm mặt.
Quay lại khu trung tâm thành phố, trên đường phố vẫn là cảnh người qua kẻ lại, tấp nập náo nhiệt, thoạt nhìn chẳng khác gì thường ngày.
Nhưng chỉ là thoạt nhìn thôi. Từ việc Dương Hồng Ba bị nhiễm, chắc chắn dịch bệnh đang lặng lẽ lan rộng, chỉ là mọi người chưa biết thôi.
Lý Tuyên Minh gọi điện thoại cho nhiều nơi, báo cáo tình hình sơ lược. Qua hôm sau, các bác sĩ, đạo sĩ, hòa thượng... lần lượt được điều đến.
Họ gặp lại Viên Ích Phương. Người này cũng bị điều tới, nhìn thấy nhóm bọn họ thì mặt mày nhăn nhó, cau có khó chịu.
"Tôi biết ngay mà, hễ đụng đến các cậu là có rắc rối! Khó khăn lắm mới tiễn được các cậu đi, thế mà vẫn không thoát được."
Sở Hoàn nói: "Mời ông đến không phải vì ông giỏi sao? Ở đây xuất hiện dịch bệnh rất lạ, có thể không chỉ một chủng... Nếu ông chữa khỏi được, chứng tỏ ông là bác sĩ giỏi nhất thiên hạ còn gì."
Viên Ích Phương ngẩng đầu, khinh khỉnh: "Tôi vốn là bác sĩ giỏi nhất thiên hạ. Hừ, để tôi xem rốt cuộc là bệnh gì!"
"Nhím mập, đi. Nói cho tôi nghe xem tình hình thế nào. Chậc chậc, cơ hội thế này... toàn là dược liệu quý hiếm..."
Viên Ích Phương với vẻ mặt gian tà kéo Bạch Vô Diện đi mất.
Phía trên hành động rất nhanh. Không bao lâu sau, ven đường xuất hiện trà thuốc miễn phí và rượu Đồ Tô trừ dịch tăng cường thể chất. Rượu Đồ Tô là một loại rượu thuốc, theo phong tục xưa, người ta thường uống vào ngày mùng một Tết để trừ ôn dịch. Sở Hoàn không hiểu sao giữa mùa này mà người ta kiếm được thứ rượu Đồ Tô có hiệu quả cao đến vậy.
Đồng thời, các bác sĩ bắt đầu tổ chức khám bệnh miễn phí rầm rộ. Họ ngồi bên đường, khám bệnh cho những ai có triệu chứng khó chịu, vừa kiểm tra là phát hiện không ổn thật.
Có vài người đã nhiễm xà ôn mà không hề hay biết. Triệu chứng từ nhẹ tới nặng, nhẹ thì như cảm cúm thông thường, không có gì lạ, nặng thì bắt đầu khô da, bong tróc.
Ngoài các bác sĩ, trong đội đạo sĩ lần này còn có nhiều người quen của Sở Hoàn, như Tiền Chiêu của Triều Nguyên quán, một đệ tử phái Mao Sơn từng gặp trước đây, thậm chí còn có cả sư phụ của Lý Tuyên Minh — Chân nhân Vương Khổ Mộc.
Trước giờ chỉ nghe danh Vương Khổ Mộc, lần này gặp mặt, Sở Hoàn vô cùng bất ngờ, vì ông rất hòa nhã thân thiện.
Thể trạng của ông hơi tròn, không giống với hình tượng mà Sở Hoàn tưởng tượng. Mặc dù Vương chân nhân trông như quả bóng bầu dục, thân pháp lại cực kỳ linh hoạt, dù sao thì kiếm pháp của Lý Tuyên Minh cũng do ông truyền dạy, có điều về sau trò giỏi hơn thầy.
Ông đặc biệt đến để gặp Sở Hoàn. Vừa gặp đã nắm lấy tay cậu, khen lấy khen để làm Sở Hoàn ngượng đỏ mặt.
Tiền Chiêu vẫn nóng nảy như xưa, lúc đến tìm bọn họ ôn chuyện cũ, đứng trước mặt Sở Hoàn chửi Bồ Tụng một tràng dài mấy trăm chữ tục tĩu.
Vụ việc Thải sinh chiết cát anh ta đã nghe qua. Anh ta cảm thấy Bồ Tụng là cái ngữ trời đánh thánh đâm, còn nói đám Sở Hoàn quá mềm lòng, đúng ra nên lén ép hồn Hoàng Dịch Đức dưới chân cầu luôn cho rồi.
Vì vụ dịch quỷ và Bồ Tụng, Lý Tuyên Minh và anh ta bị gọi đi họp không biết bao nhiêu lần.
Sở Hoàn không tham gia, nhưng nội dung thảo luận của họ cậu biết rõ như lòng bàn tay. Vì mỗi lần họp xong, Lý Tuyên Minh và Tiền Chiêu đều sẽ tìm cậu bàn lại một lượt.
Sau một lần họp, Lý Tuyên Minh nói với cậu: "Họ đang định mời người đến múa Nuo trừ tà, xua đuổi dịch quỷ, xem có thể xử lý dứt điểm chuyện này trước hay không."
Sở Hoàn nghe xong gật đầu tán thành: "Cách này không tệ."
Lễ trừ tà theo nghi thức Phương Tương Thị là một trong những nghi lễ cổ xưa nhất, rất phù hợp với tình hình hiện tại. Ở một số triều đại, loại nghi lễ này thậm chí còn được nâng lên thành nghi lễ cấp quốc gia. Theo từng cấp độ khác nhau, nghi lễ sẽ được tổ chức vào cuối xuân, giữa thu và cuối đông, mỗi năm ba lần, để đảm bảo một năm không bị dịch quỷ quấy nhiễu.
Cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy các anh định mời ai? Phải mời người có bản lĩnh thực sự, tốt nhất là trong lúc múa có thể đấm chết luôn dịch quỷ ấy."
Lý Tuyên Minh đáp: "Đã mời một đoàn có tiếng, chắc mai hoặc mốt là tới."