Sở Hoàn: "..."
Đúng là có người ném đá thật, nhưng không phải lỗi của anh!
Cậu vỗ nhẹ vai Nhiếp Quý Sênh, an ủi: "Không phải vì anh nhảy tệ đâu. Trong tình huống lúc đó, ai lên nhảy cũng sẽ bị ném đá thôi."
"Đúng vậy đúng vậy."
Lý Toàn Quang phụ họa: "Tôi thấy là vì anh nhảy hiệu quả quá, nên Bồ Tụng mới ghi hận trong lòng rồi ra tay ác độc!"
Lý Tuyên Minh thấy Nhiếp Quý Sênh tội nghiệp, nhưng không biết phải an ủi thế nào, chỉ gượng gạo gật đầu nói: "Đúng vậy."
Nhiếp Quý Sênh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn mọi người: "Thật à?"
"Thật."
Sở Hoàn chỉ vào Lý Tuyên Minh, khẳng định: "Anh nhìn anh ấy xem, còn thảm hơn anh. Tên tội phạm đó muốn phá hoại buổi lễ, sau khi ném trúng anh thì chạy đi tấn công anh ấy, suýt nữa cứa đứt cổ anh ấy."
Nhiếp Quý Sênh nhìn Lý Tuyên Minh quấn băng trên cổ, tâm trạng tốt hơn nhiều.
"Thì ra là vậy. Tên đó độc ác quá. Đạo trưởng Lý, cậu không sao chứ?"
Lý Tuyên Minh: "...Không sao."
Nhiếp Quý Sênh lấy lại tự tin, tiếp tục hỏi: "Lúc đó tôi bị đá ném ngất đi. Nghi lễ sau đó..."
Lúc này đoàn múa cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, hớn hở nói: "Là vị tiên sinh này thay anh múa nốt đấy!"
"Cậu ấy cũng biết múa, mà múa còn rất tốt."
"Múa còn giỏi hơn cậu ấy, hơn nữa còn suôn sẻ tiễn các vị thần đi!"
"Đại ca!" Nhiếp Quý Sênh cảm động nhìn Sở Hoàn.
Sở Hoàn hất cằm, hơi bị kiêu ngạo: "Không tôi thì ai gánh vác nổi trọng trách này?"
Nhiếp Quý Sênh xúc động nắm lấy tay cậu: "Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà."
Sở Hoàn cũng nắm lấy tay anh ta, nói: "Em trai ngoan, chỉ cần em không sao là tốt rồi."
Lý Toàn Quang nhìn hai người bọn họ, nghĩ ngợi vài giây rồi quay sang nhìn Lý Tuyên Minh, cất giọng eo éo: "Sư huynh ơi, đệ biết huynh thương đệ nhất, hôm nay đệ không vẽ bùa được không?"
Lý Tuyên Minh: "..."
"Hôm nay thêm một trăm lá."
Lý Toàn Quang đần thối mặt: "??? Thêm một trăm lá?!"
Sao không giống cậu ta tưởng tượng chút nào vậy?!
"Bọn tôi xin phép đi trước."
Sau buổi nghi lễ, thể lực của Sở Hoàn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Xác nhận Nhiếp Quý Sênh không sao, cậu tạm biệt anh ta. Bạch Vô Diện đã cho cậu uống thuốc bổ, nhưng cũng không thể hồi sức ngay lập tức.
Nhiếp Quý Sênh còn muốn trò chuyện thêm một lát, nhưng nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Sở Hoàn và vết thương trên cổ của Lý Tuyên Minh, cuối cùng không nỡ giữ họ lại.
"Vậy... Đợi tôi khỏe lại rồi tụ họp sau nhé."
Về lại khách sạn, ai nấy cũng về phòng nghỉ ngơi. Dù sao Lý Tuyên Minh cũng đang bị thương.
Sở Hoàn về phòng ngủ một mạch, tỉnh dậy thì trời đã tối. Cậu nhìn điện thoại, thấy năm giờ sáng, ngủ một lèo từ chiều hôm trước đến tận giờ luôn.
Giấc ngủ này đã thật sự. Cậu không nằm thêm mà lập tức ngồi dậy.
Sở Hoàn ngồi xuống bàn, mở tin nhắn ra xem. Cậu bị Lý Tuyên Minh kéo vào một group chat kỳ lạ, thành viên có đủ cả hòa thượng lẫn đạo sĩ.
Tin nhắn trong nhóm rất nhiều, mọi người nói chuyện rất khách khí. Người thì "phúc sinh vô lượng thiên tôn", người thì "lão quân", "tổ sư", người thì "A Di Đà Phật", "Phật Tổ", "Thích Ca"... nhìn rất là lộn xộn.
Cậu lướt sơ qua, phát hiện tình hình hiện tại xem như ổn định. Sau nghi lễ, tất cả dịch quỷ đều đã bị mũi tên của Phương Tương Thị bắn chết, "dịch cúm" ở thành phố C cũng nhanh chóng được kiểm soát. Chỉ có điều tung tích của Bồ Tụng lại lần nữa biến mất.
Mọi người đều cảm thấy tên này rất nguy hiểm. Nếu ông ta thật sự dùng con người làm dược liệu luyện tiên dược, thì không thể tưởng tượng nổi sẽ giết bao nhiêu người.
Nhìn tình hình trước đó, sinh khí của một đồng nam chỉ đủ giúp Hoàng Dịch Đức kéo dài tuổi thọ vài năm. Nếu muốn thành tiên, chẳng phải cần luyện đến hàng vạn người sao?
Group chat tràn ngập lời mắng chửi Bồ Tụng.
Ngoài ra, Sở Hoàn còn nhận được một tập tài liệu.
Trước đó có một đạo hữu nói rằng Bồ Tụng đã trộm đỉnh tứ diện dùng để tế Thần Nông, tài liệu có thông tin chi tiết về cái đỉnh này.
Cậu mở ra xem, phát hiện đỉnh tứ diện là một cái đỉnh đồng cao bằng nửa người, bốn mặt có khắc hình gương mặt người, mặt tròn, rộng và vuông vức, biểu cảm mỗi mặt khác nhau, hỉ nộ ái ố. Mép đỉnh được chạm khắc một vòng họa tiết thực vật, có vẻ là các loại thảo dược. Cái đỉnh này sau khi được khai quật đã được trưng bày ở Bảo tàng thành phố M.
Không lâu trước đó, cái đỉnh này đột nhiên biến mất dưới camera giám sát, hiện trường không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Đỉnh hình mặt người cực kỳ hiếm, mà loại đỉnh có khắc mặt người bốn bên như thế này còn hiếm hơn nữa. Đây là vật phẩm duy nhất được khai quật trong nước, vô cùng quý giá.
Sở Hoàn nhíu mày, phóng to bức ảnh, nhìn kỹ gương mặt khắc trên đỉnh. Cậu không nhìn ra nó có công dụng gì, nhưng nét mặt kỳ dị trên cái đỉnh đó khiến cậu thấy bất an.
Hơn nữa, tra ra mới biết, cả nước không chỉ mất một đỉnh tứ diện, mà còn mất một quyển sách y cổ, vài hạt sen cổ... cộng lại phải đến sáu bảy món.
Sở Hoàn xem xong, im lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được thốt lên: "Cái ngữ không biết xấu hổ."
Còn biết trộm hơn cả chuột!
"Chiết Chi, ngài nghĩ ổng có thể thành tiên không?"
Một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh cậu. Sở Hoàn quay đầu nhìn ngài, hỏi.
Chiết Chi đáp: "Ta không biết."
Sở Hoàn: "???"
"Ơ sao ngài không biết?"
Chiết Chi nhìn cậu, vẻ mặt vô tội: "Ta chưa từng trải qua việc thành tiên."
"Ngài là thần linh bẩm sinh à..."
Sở Hoàn sững lại, rồi kinh ngạc hỏi: "Thần linh bẩm sinh... vậy ngài sống bao lâu rồi?!"
"Ừm..."
Cậu thấy Chiết Chi lảng tránh ánh mắt cậu!
Chiết Chi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thật ra ta đã ngủ rất lâu, thỉnh thoảng mới tỉnh lại."
Sở Hoàn thì thào: "Hèn gì ngài cứ như đồ cổ..."
Cổ đến mức hơn cả cậu tưởng tượng!
Chiết Chi cảm thấy mình bị ghét bỏ, bèn đưa tay ôm lấy Sở Hoàn, dụi mặt vào má cậu, rồi vùi cả khuôn mặt mình vào ngực cậu.
Sở Hoàn túm lấy tóc ngài, bật cười: "Ây dà, già cũng được, càng già càng có gu."
"Đừng cắn!"
...
Dịch quỷ biến mất, thành phố C lấy lại ánh nắng tươi sáng như trước. Những người nhạy cảm một chút đều phát hiện mùi lạ trong không khí đã tan biến, không khí trở nên đặc biệt trong lành.
Không chỉ có dịch quỷ, mà tất cả những loại tà khí, uế khí, bệnh khí cũng bị quét sạch. Đám quỷ linh tinh cũng mất tiêu, thành phố C giờ sạch đến không thể sạch hơn.
"Sở Hoàn, anh dậy sớm vậy?"
Lý Toàn Quang thấy Sở Hoàn đang ngồi ăn sáng trong nhà ăn khách sạn thì ngạc nhiên hỏi.
Sở Hoàn gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng, đáp: "Tôi dậy lâu rồi. Hôm qua ngủ quá nhiều, sáng nay không ngủ được nữa."
"Ồ."
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang ngồi xuống đối diện cậu. Lý Tuyên Minh nói: "Chúng tôi đã mời đại sư Tùng Thạch đến. Đại sư rất giỏi bói toán, có thể giúp tìm ra tung tích của Bồ Tụng."
"Vậy thì tốt."
Chưa đợi đại sư Tùng Thạch đến, Sở Hoàn đã nhận được điện thoại của con buôn cấp hai – Dương Hồng Ba.
Dương Hồng Ba hô lớn: "Đại sư ơi, tôi thấy cậu trên TV! Cậu trâu bò quá xá!"
Vì chuyện của Ngô Chí Toàn, gã đã biết Sở Hoàn không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại "không bình thường" tới mức lên hẳn TV!
Lễ hội văn hóa tổ chức khẩn cấp lần này có quy mô rất lớn, còn được đưa tin trên đài truyền hình địa phương. Nghi lễ trừ tà cũng được phát sóng trực tiếp.
Dương Hồng Ba không lên thành phố tận mắt xem, nhưng thấy qua màn hình tivi.
Lúc Sở Hoàn leo lên xe diễu hành, gã lập tức nhận ra người, rồi mừng thầm vì vận may của mình. Nếu hôm đó không gặp Sở Hoàn, có khi gã đã chết vì bệnh giống Ngô Chí Toàn rồi.
Gần đây lại gặp chút chuyện kỳ lạ, gã nhớ đến chuyện lần trước Sở Hoàn từng hỏi về dược liệu, bèn gọi điện cho cậu.
"Dương Hồng Ba? Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Dương Hồng Ba ấp úng: "Đại sư à, là thế này, tôi mới biết được một chuyện rất lạ... nhưng mà... nghe rồi đừng có báo cảnh sát nhé!"
Sở Hoàn: "Ừ, không báo."
Lúc này gã mới nói: "Chẳng phải tôi có vài mối mua bán thuốc ấy hả? Đều là nông dân trong núi. Nhưng tôi nghe họ bảo, trong nhà đột nhiên bị mất một số dược liệu quý."
"Mấy dược liệu đó không tiện báo công an... Đại sư, lần trước cậu hỏi tôi về mấy loại thuốc đúng không? Tôi thấy chuyện này có khi liên quan."
Chính vì không tiện báo án, nên người ta chỉ có thể ngậm bồ hòn, thầm chửi đổng cho hả giận, chứ chẳng làm gì được. Mà tên trộm kia không hiểu dùng cách gì, không để lại một dấu vết nào.
Sở Hoàn ngồi thẳng dậy, hỏi: "Mất thuốc thật à?"
"Ừ, kỳ lắm luôn. Trên núi nhà nào cũng nuôi chó, vậy mà thằng trộm đó không đánh thức con chó nào."
"Tôi hiểu rồi."
Sở Hoàn thật sự cạn lời. Chẳng lẽ lại là Bồ Tụng? Ổng nghiện ăn trộm à?
Đi theo Dương Hồng Ba, họ đến thăm mấy hộ dân trong núi.
Xe chạy vòng vèo trên đoạn đường đèo quanh co, mới đến được một ngôi làng nhỏ sâu trong núi. Người trong làng rất ít, nên khi có xe lạ chạy vào, họ lập tức cảnh giác.
Những người còn ở lại trong làng đều là người già, đôi mắt đục ngầu chăm chăm nhìn họ, như thể chỉ cần có gì bất thường là sẽ nhào tới ngay... làm Sở Hoàn hơi cứng người.
Mãi đến khi Dương Hồng Ba bước xuống xe, mấy người đó mới thả lỏng.
Dương Hồng Ba chào hỏi bằng tiếng địa phương, người khác nghe không hiểu, sau đó một ông già da bị nắng hun đến đỏ sậm vẫy tay, ra hiệu cho họ đi theo.
Dương Hồng Ba nói: "Đại sư, nhà ông ấy bị mất thuốc. Nể mặt tôi nên mới chịu dẫn đến xem hiện trường."
"Cảm ơn."
Dương Hồng Ba: "Đại sư với tôi mà còn khách sáo cái gì."
Đi theo ông lão, họ đến một ngôi nhà được xây dựng theo phong cách địa phương, rất tinh xảo, dùng nhiều gỗ.
Mấy loại thuốc kia được cất trong các chum đen, chum đặt trên xà ngang. Nếu ai muốn trộm mà không cẩn thận sẽ dễ làm rơi chum.
Cách bảo quản này khá đặc biệt. Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn những cái chum phía trên, tò mò hỏi Dương Hồng Ba: "Mấy cái chum đó toàn chứa thuốc hả?"
Dương Hồng Ba: "Đâu có, chỉ có vài cái là đựng thuốc, còn lại là tro cốt của tổ tiên nhà họ. Có tổ tiên trông coi nên không ai dám trộm."
Sở Hoàn: "..."
Ai mà trộm nhầm thì chẳng phải sẽ vốc phải nắm tro cốt sao??
Ông lão chỉ tay về phía mấy cái chum, rồi lầm rầm một tràng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Sở Hoàn nghiêm túc lắng nghe, rồi quay sang hỏi Dương Hồng Ba: "Ông ấy nói gì vậy?"
"Ông ấy nói mấy cái chum đựng dược liệu vẫn còn nguyên trên xà, nhưng dược liệu bên trong biến mất sạch sẽ. Nếu không phải tổ tiên báo mộng thì ông ấy chẳng biết gì. Không biết là thứ trời đánh nào đã làm chuyện đó... Ừm... đoạn sau toàn chửi bậy, đại sư, mấy câu đó chắc tôi không cần dịch nhỉ?"
"... Không cần."
Sở Hoàn quay đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh nhìn ra được gì không?"
Lý Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn một lát, đáp: "Không giống người làm."
Lý Toàn Quang lập tức nói: "Chắc chắn là do Bồ Tụng!"
Ít ra cũng có một tin tốt, Bồ Tụng vẫn còn quanh quẩn đâu đây, thậm chí đang tiếp tục thu thập dược liệu.
Hôm sau, vị đại sư Tùng Thạch mà Lý Tuyên Minh nhắc đến cuối cùng cũng tới nơi.
Trông đại sư Tùng Thạch khoảng chín mươi tuổi, tóc bạc trắng, bước đi lảo đảo, cần hai người dìu mới đi được.
Sở Hoàn nhìn thấy bộ dạng ấy thì sửng sốt mất vài giây, rồi quay sang Lý Tuyên Minh hỏi: "Tình hình hiện tại phải mời cao nhân tuổi này ra tay sao?"
Cái tuổi chỉ cần vấp một phát là đi luôn á!
Lý Tuyên Minh cung kính đáp: "Mười năm trước tôi đã gặp đại sư Tùng Thạch, lúc đó ông ấy đã như thế này."
"Ồ..."
Sở Hoàn đăm chiêu. Hóa ra là người thâm tàng bất lộ.
Sau khi bắt tay với đám đạo sĩ già, đại sư Tùng Thạch đi về phía nhóm Sở Hoàn. Bước đi nào còn dáng vẻ yếu ớt, thậm chí còn linh hoạt đến đáng ngờ.
Sở Hoàn: "..."
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đại sư Tùng Thạch đã nắm lấy tay cậu, hào hứng nói: "Ây chà, cậu là Sở Hoàn phải không? Quả nhiên linh khí bức người! Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp người thật! Cậu có hứng thú học thuật tinh mệnh với tôi không?"
Sở Hoàn: "Không..."
Cậu còn chưa nói xong, đại sư đã bóp chặt tay cậu, nói: "Tôi biết cậu có hứng thú với thuật tinh mệnh. Với đầu óc thông minh của cậu, học mấy năm là có thể xuất sư."
"Tôi không hứng thú..."
Một ông lão tuổi cao mắt mờ nhìn mình bằng ánh mắt chân thành như vậy, thật sự rất khó từ chối. Sở Hoàn từ chối cực kỳ vất vả.
May mà chân nhân Vương Khổ Mộc kéo đại sư Tùng Thạch đi, giúp cậu thoát thân: "Đại sư Tùng Thạch, ông đừng có rủ rê cậu ấy nữa. Ông mà dụ Sở Hoàn đi mất, chẳng lẽ không sợ Sở Trạch Dương đến tận cửa hỏi tội?"
"..."
Lý Toàn Quang nói nhỏ với Sở Hoàn: "Đại sư Tùng Thạch thấy ai có thiên phú cũng rủ rê như vậy. Ông ấy từng nói với sư huynh tôi y chang. Thuật tinh mệnh phức tạp lắm luôn, không chỉ cần linh tính, còn đòi hỏi đầu óc phải cực kỳ lanh lợi."
"Phải hiểu thiên văn, tinh tượng, lịch pháp, âm dương ngũ hành, rồi tính toán... Đại đệ tử của ông ấy học mất ba mươi năm mới xuất sư!"
Sở Hoàn hít một hơi: "?? Ba mươi năm?!"
"Đúng vậy!"
"Tôi hiểu rồi."
Sở Hoàn nhìn theo bóng lưng đại sư, trên mặt hiện lên vẻ kính sợ. Quả nhiên thâm tàng bất lộ.
Sau khi nhận được hồ sơ về Bồ Tụng – bản chi tiết do Sở Hoàn và Bạch Vô Thường cung cấp, chi tiết đến cả giờ phút đầu thai – đại sư Tùng Thạch chiêm tinh ngay trong đêm.
Mọi người cùng ông đứng trên một ngọn núi ngoài thành phố. Trong thành phố bị ô nhiễm ánh sáng nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng quan sát của đạo trưởng Tùng Thạch.
Gió trên núi thổi ào ào, nhiệt độ thấp hơn dưới chân núi không ít. Rừng cây đen ngòm dưới chân núi nổi sóng theo gió, thi thoảng còn vọng ra tiếng kêu kỳ quái, thậm chí có cả vài khuôn mặt người thoắt ẩn thoắt hiện.
Thế nhưng chẳng ai trên núi cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, mỗi lần có yêu ma quỷ quái tiến lại gần, mọi người còn hưng phấn khó tả.
Đạo trưởng Tùng Thạch không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ yên lặng ngẩng đầu, chăm chú quan sát bầu trời sao lấp lánh.
Sở Hoàn cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao một lúc. Trên trời có quá nhiều ngôi sao, cậu cùng lắm chỉ nhận ra Bắc Đẩu Thất Tinh, sao Kim... vài ngôi sao nổi tiếng. Còn lại thì hoàn toàn không biết gì.
Đại sư Tùng Thạch vừa ngắm sao vừa ghi chép tính toán.
Sở Hoàn đứng một hồi thấy mệt, bèn tìm một chỗ ngồi nghỉ. Ngồi lâu thì bắt đầu buồn ngủ. Lúc còn tỉnh, ông cụ đang tính; đến khi ngủ một giấc dậy, ông cụ vẫn đang tính.
Thuật tinh mệnh phức tạp dữ thần.
Không biết đã trôi qua bao lâu, lúc Sở Hoàn bị gọi dậy lần nữa, mọi người đều lơ mơ gật gù. Đầu tóc đại sư Tùng Thạch thì rối như tổ quạ, vẫn đang cúi đầu viết gì đó lên tảng đá trước mặt, đối diện là gương mặt nặng trĩu của Lý Tuyên Minh.
"Không tính ra được à?"
"Ừm..."
Sở Hoàn không ngạc nhiên mấy. Bồ Tụng đã nửa bước thành tiên, tất nhiên không thể dễ dàng tính ra vận mệnh.
"Không đúng! Không đúng!!"
Đại sư Tùng Thạch bỗng bật dậy, chỉ lên trời hét lớn như phát cuồng: "Tinh tượng ở đây không đúng!"
Sở Hoàn: "??"
"Sao đó không thể nằm ở vị trí này được?! Chẳng lẽ ông ta thật sự muốn thành tiên?!"
"Không đúng!"
Sở Hoàn im lặng hai giây, quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Đại sư Tùng Thạch tính đến tẩu hỏa nhập ma rồi hả?"
Lý Tuyên Minh: "Chắc vậy."
"Tôi không bị tẩu hỏa nhập ma!"
Đại sư Tùng Thạch chạy tới, nắm lấy tay Sở Hoàn nói: "Là tinh tượng ở đây có vấn đề! Ông ta ở ngay chỗ này, định thành tiên tại chỗ này!"
Nói xong, ông cụ nhắm mắt lại, ngã lăn ra đất.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đưa mắt nhìn nhau.
Tiếng hô của đại sư khiến mọi người bừng tỉnh. Thấy đại sư ngất xỉu, ai nấy đều hoảng hốt.
"Sao vậy?"
"Đại sư Tùng Thạch không sao chứ?"
Sở Hoàn đáp: "Ông ấy nói tinh tượng ở đây có vấn đề, còn nói Bồ Tụng ở ngay đây, đang định thành tiên tại chỗ... chắc không chịu nổi nên ngất xỉu."
"À thì ra là vậy..."
"Bồ Tụng chưa thành tiên mà? Đạo trưởng Tùng Thạch yếu vía vậy, mới nghe thế thôi đã xỉu?"
"Chắc là tại lớn tuổi."
Mọi người bàn tán xong thì cùng nhau đưa đại sư xuống núi.
Khi họ xuống đến chân núi, trời bắt đầu rạng sáng. Cả nhóm đã thức trắng trên núi.
"Thức cả đêm rồi, về nghỉ chút đi."
"Trời sáng rồi, hay ăn sáng xong hẵng về."
"Phải đó, hợp lý."
Thế là cả nhóm kéo nhau đến một quán ăn sáng ven đường. Cảnh tượng hòa thượng và đạo sĩ ngồi ăn sáng chung thực sự rất kỳ lạ. Người xung quanh đều tò mò nhìn không chớp mắt.
Mọi người tập mãi thành quen. Ăn được nửa chừng, đằng xa bỗng vang lên vài tiếng nổ ầm trời, tiếp theo là tiếng hét thất thanh:
"Xảy ra tai nạn! Mau cứu người!"
"Mau cứu mạng!!!"
"Tai nạn giao thông??"
Mọi người lập tức buông đũa, ùa về phía phát ra tiếng động.
Tới nơi phát hiện đúng là tai nạn thật, một vụ va chạm liên hoàn. Vài chiếc xe bị lật, có xe bị nghiền nát, hiện trường vô cùng thảm khốc, thương vong không ít.
Sở Hoàn thậm chí còn nhìn thấy một âm sai đang xuất hiện tại hiện trường để dẫn hồn, đưa mấy linh hồn ngơ ngác vừa rời xác rời đi.
Mọi người xúm lại giúp lật xe. Chờ đến khi tất cả người bị thương được đưa đến bệnh viện, Sở Hoàn phát hiện âm sai dẫn hồn lúc nãy quay trở lại.
Phía sau vẫn lẽo đẽo theo mấy linh hồn mới. Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của âm sai mơ hồ chẳng khác gì những vong hồn kia. Tay múa loạn xạ trong không khí, miệng lầm rầm gì đó.
"Âm sai đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Sở Hoàn bước tới chặn âm sai lại, hỏi: "Không biết chúng tôi có giúp được gì không?"
"Không... không có gì..."
Âm sai bị chặn lại, có vẻ rất mất kiên nhẫn, nhưng vừa liếc thấy là Sở Hoàn, sắc mặt lập tức thay đổi. Cuối cùng dè dặt giải thích: "Vốn dĩ sau khi dẫn hồn những người này, tôi phải đưa họ về âm phủ. Nhưng không biết làm sao, đường âm bị thứ gì đó cắt đứt. Tôi đi được một đoạn thì quay ngược về dương gian."
"Có khi do đội thi công lần trước ăn bớt vật liệu!"
Âm sai luống cuống nói với Sở Hoàn: "Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Thành Hoàng của bọn tôi! Ngài Thành Hoàng tuyệt đối không tham ô tiền ngân sách! Đội thi công trúng thầu đúng quy định! Tôi không biết họ xây kiểu gì mà thành ra thế này... Sở Hoàn, nếu cậu muốn tố cáo thì tố cáo tụi nó đi!"
Sở Hoàn: "Đường âm bị cắt đứt?"
Đường âm sao lại đứt được? Sở Hoàn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào âm sai trước mặt. Dù có ăn bớt thiệt hại, chẳng lẽ to gan đến mức mới làm nửa đoạn đường thì bỏ dở?
Nếu đường âm bị đứt, trên trời thì sao...
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mặt trời đã nhô cao nửa vòng, ánh nắng dịu dàng, thoạt nhìn chẳng có gì khác lạ. Nhưng cậu cứ cảm thấy có gì đó sai sai...
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hai bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt. Một đen một trắng, đội mũ cao, lưỡi dài thè ra trước ngực, tay cầm dây xích câu hồn. Người mặc đồ trắng nhìn thấy Sở Hoàn thì lập tức sáng mắt, nhanh chóng lướt đến.
Là Hắc Bạch Vô Thường.
Âm sai kia cũng thấy Hắc Bạch Vô Thường, kinh hãi quay sang nhìn Sở Hoàn, giọng đầy hoảng sợ: "Cậu... cậu gọi cả đại nhân Vô Thường tới luôn? Cậu nghiêm khắc đến mức này luôn hả?!"
Sở Hoàn: "????"