Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 144

 
Lý Toàn Quang ở bên cạnh kêu lên: "Không đúng! Lần trước Hứa Nhất Đạo trốn ra đã trộm nước Minh Hà!"

"À đúng ha."

Sở Hoàn nhìn bọn họ, nói: "Xem ra là tôi đã trách oan gã rồi, Hứa Nhất Đạo vốn dĩ đam mê ăn trộm, gã với Bồ Tụng là cặp bài trùng."

Lý Tuyên Minh hỏi Bạch Vô Thường: "Vô Thường đại nhân, ngoài Nghiệp Hỏa, Hứa Nhất Đạo còn trộm thứ gì nữa không?"

Bạch Vô Thường không rõ lắm: "Chắc là không còn cái gì nữa đâu?"

Địa phủ có gì để trộm đâu chứ? Đến Nghiệp Hỏa cũng trộm, Hứa Nhất Đạo đúng là nghìn năm mới có một.

Nghiệp Hỏa là hình phạt dành cho tội quỷ, tội nghiệt càng nặng thì càng đau đớn, không thiêu hết nghiệp thì không thể dập tắt. Hứa Nhất Đạo đã tội ác ngập đầu còn không biết hối cải, Nghiệp Hỏa chắc chắn thiêu gã đến chết đi sống lại.

Thế mà lúc Nghiệp Hỏa nằm trong tay Bồ Tụng, lại như một ngọn lửa bình thường. Ông ta tiếp nhận từ tay Hứa Nhất Đạo mà mặt vẫn thản nhiên không đổi sắc.

Sở Hoàn nhìn ánh vàng công đức lấp lánh trên người ông ta. Công đức đúng là đồ tốt.

"Nhưng gã trộm Nghiệp Hỏa để làm gì?"

Ánh mắt cậu rơi xuống cái đỉnh đồng bên cạnh, lẩm bẩm: "Có lửa, cộng thêm đỉnh và dược liệu..."

Lý Tuyên Minh tiếp lời: "Đủ đồ rồi."

Đúng vậy, mọi thứ đều đã sẵn sàng, giờ ông ta chỉ cần luyện thuốc thành tiên nữa thôi.

"Thành phố C bị phong tỏa, người dân ở đây là nguyên liệu cho đỉnh của ông ta."

"Điên rồi, rõ là điên khùng!!!"

Có người không nhịn được chửi mắng.

Bồ Tụng điềm nhiên nhìn họ: "Tôi đã nói rồi. Tôi tự thành tiên, sao cứ phải ngăn cản? Nếu đã vậy thì tất cả cùng vào đỉnh đi."

"Vào mả cha mày!!"

Sở Hoàn lấy ra một xấp bùa Ngũ Lôi. Bên kia, Hứa Nhất Đạo dẫn theo đám ác quỷ lao tới.

"Giết hết bọn chúng!"

"Giết chúng rồi, chúng ta sẽ được tự do! Hahaha! Mãi mãi tự do ở dương thế!!!"

"Sở Hoàn! Lần này tao sẽ đoạt lấy cơ thể mày, rút linh hồn mày ra tra tấn từng ngày từng đêm!"

Hứa Nhất Đạo nhắm vào Sở Hoàn, thân hình gầy gò như chuột nhắt lao thẳng tới.

"To gan!"

Khóa sắt trên tay Hắc Bạch Vô Thường đồng loạt tung ra, nhưng lũ ác quỷ quá đông, hơn nữa không biết có phải đã bị Bồ Tụng luyện hóa qua hay không, mà khóa sắt đánh trúng không thể khống chế hoàn toàn bọn chúng.

Đạo trưởng Vương Khổ Mộc rút ra một thanh kiếm gỗ, thân hình hơi tròn linh hoạt vô cùng, nhanh chóng quấn lấy một con đại quỷ đầu to giao chiến.

"Sấm giáng!"

Bị ác quỷ chọc tức, giờ đây Sở Hoàn sử dụng Lôi Pháp Tử Thiên thuần thục đến mức tâm động là lôi động, gần như không cần niệm chú. Có điều loại lôi pháp phát động nhanh này có tia sét nhỏ và yếu hơn loại cần thời gian tụ lực.

Hứa Nhất Đạo vừa nhào đến trước mặt Sở Hoàn thì bị sét đánh trúng, tuy không chết ngay nhưng thân hình teo nhỏ thêm một khúc, giờ trông không giống người lùn mà như một con tiểu quỷ hạng ba.

Sở Hoàn một cước đá văng gã, vượt qua lao thẳng về phía Bồ Tụng.

Bồ Tụng không thèm liếc nhìn, chỉ ngồi xếp bằng trước Đỉnh tứ diện, như thể muốn luyện hóa tại chỗ.

"Bồ Tụng! Bao nhiêu người chết vì ông, rốt cuộc ông muốn thành loại tiên gì?!"

Sở Hoàn bước tới gần đột nhiên bị chặn lại, không tiến thêm nổi nửa bước. Cậu giơ tay thử chạm, phát hiện một lồng chắn trong suốt.

Bồ Tụng lạnh nhạt nói: "Cái chết của họ có thật là chết không? Chẳng qua là tôi giúp họ giải thoát khỏi đau khổ mà thôi."

Sở Hoàn lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn, phát hiện màng chắn chính là hình dáng phóng to của cái đỉnh, thấy rõ bằng mắt thường, vô cùng vững chắc và ổn định.

Cậu thử dùng lôi pháp bổ vài phát, kết quả không thể lay chuyển chút nào. Dao găm sừng trâu đâm được một cái lỗ cạn tịt, cách mười vạn tám ngàn dặm mới chọc thủng được.

"Đệt mợ!"

Sở Hoàn quay đầu hét lên với Lý Tuyên Minh: "Lý Tuyên Minh!"

"Để tôi thử."

Lý Tuyên Minh không nói một lời, rút kiếm ra vuốt một cái, máu tươi chảy xuống, dùng đất làm giấy, kiếm làm bút.

Bùa chú bằng máu đỏ rất nhanh được viết xong.

Gió lốc đột nhiên nổi lên, bóng của Tứ Tượng hiện ra ở bốn phương, bốn linh thú khổng lồ lơ lửng trên không trung, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, dáng vẻ uy nghi.

"Càn ngọc bích độc, chấn thích La linh, Bát tiên bính việt, Thượng Đế vương linh... Ngô phối chân phù, dịch sử vạn linh, thượng thăng tam cảnh, khứ hợp Đế thành. Cấp tốc nghe lệnh."

Theo tiếng chú ngự linh vang lên, bốn tượng linh thú dần ngưng thực, cuối cùng hiện ra màu sắc rõ ràng, lông đỏ dài, vảy xanh biếc, lông trắng mềm mại, mai rùa đen bóng. Bốn linh thú cao hàng chục mét đồng loạt gầm vang trên trời.

Lũ ác quỷ trên mặt đất co rúm người lại, có mấy con không tránh kịp bị tiêu diệt ngay tại chỗ.

"Vương chân nhân, triệu Tứ Tượng luôn, đệ tử của ông có thiên phú cao thật."

Vương chân nhân đâm xuyên một con ác quỷ, làm bộ khiêm tốn khoe khoang: "Hầy, nó còn phải học nhiều."

Tứ Tượng cùng nhau lao từ trên không trung xuống, va vào cái đỉnh đồng trong suốt khổng lồ. Bốn luồng ánh sáng bùng phát, lá chắn của đỉnh đồng chỉ chống đỡ được vài giây, rồi nổ tan tành.

Bồ Tụng mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Nghiệp hỏa thiêu thân."

Lời vừa dứt, ngọn nghiệp hỏa lập tức phân tán thành vô số ngọn lửa nhỏ, lơ lửng bay về phía bọn họ.

Nhìn thì chậm, nhưng không thể né tránh. Sở Hoàn quay đầu, thấy đã có vài người bị nghiệp hỏa bám vào. Không chỉ người, âm sai lực sĩ cũng bị ngọn lửa quỷ quấn lên người.

"Aaa!!"

Lý Toàn Quang ngây người một lúc, bị nghiệp hỏa nhập vào thì phản ứng dữ dội, thét lên đau đớn rồi quỳ rạp xuống đất.

"Đau quá... đau quá..."

"Sư huynh, sư phụ, đau quá..."

Cậu ta ôm mặt gào lên: "Phải, con mắng chửi mụ đàn bà đó, bất hiếu thì sao? Dựa vào đâu nói con bất hiếu?! Bà ta chỉ sinh con ra, chưa từng nuôi dưỡng con!"

"Bà ta còn chưa chắc con được người ta nhặt đã bỏ đi! Bà ta không phải mẹ con! Con mắng cũng đáng!

"Là bà ta sai, là bà ta sai..."

"Toàn Quang!"

Vương Khổ Mộc chạy tới ôm lấy cậu ta: "Nghiệp hỏa từ tâm, Toàn Quang à, giận, hận, oán... đều là cảm xúc bình thường của con người. Mắng chửi không ảnh hưởng gì đến ai, không sao đâu!"

Nhưng Lý Toàn Quang chìm vào nỗi đau đớn khủng khiếp, mắt nhắm chặt, tròng mắt dưới mí mắt xoay loạn không ngừng.

"Lý Toàn Quang!"

Lý Tuyên Minh cũng tái mặt hét lên, nhưng Lý Toàn Quang vẫn không có phản ứng, trên người còn bắt đầu hiện vết nứt cháy. Hắn ngừng một giây, rồi tát mạnh vào mặt sư đệ, lạnh lùng nói: "Lý Toàn Quang, có thuộc Chú Tĩnh Tâm không?"

Giọng hắn lạnh băng.

Vương Khổ Mộc đau lòng đầy mặt, cố nhịn một lúc nhưng cuối cùng vẫn không nén được, trách nhẹ: "Haiz, sư đệ con còn nhỏ tuổi mà..."

Lý Toàn Quang bị tát một cái, in rõ dấu bàn tay, từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn: "Sư... sư huynh?"

"Đứng dậy."

Đầu óc Lý Toàn Quang chưa kịp phản ứng, cơ thể đã theo phản xạ đứng bật dậy.

"Trên người đệ có tội gì?"

Lý Toàn Quang ưỡn ngực ngẩng đầu, hùng hồn đáp: "Không có gì hết!"

Một số người phản ứng nhanh nên tạm thời tránh được, nhưng ngọn lửa lơ lửng lóe lên lần nữa, cuối cùng vẫn rơi lên người bọn họ.

Nghiệp hỏa không thiêu đốt thân xác, vừa chạm vào là lập tức xâm nhập hồn phách.

Trước nay nghiệp hỏa chỉ xuất hiện trong Địa Ngục để trừng phạt tội quỷ, người sống gần như không biết gì về nó, lần này không chỉ Lý Toàn Quang, những người khác cũng phải gánh chịu nỗi đau thiêu đốt hồn phách.

Ngay cả Sở Hoàn cũng vậy, khi thấy một đốm lửa nhỏ bay đến gần mình, cậu phản xạ có điều kiện niệm chú hộ thân: "Nhâm Cao hộ ngã, Đinh Sửu bảo ngã, Nhâm Hòa độ ngã, Đinh Dậu bảo toàn, Nhâm Xán quản hồn, Đinh Tỵ dưỡng thần,... Minh Đường tọa ngọa, ẩn phục tàng thân, cấp tốc nghe lệnh!"

Niệm xong chú, ngọn lửa vẫn rơi xuống người cậu.

Chú Lục Đinh hộ thân cũng vô dụng!

Cậu dùng bùa để chặn, kết quả đốm lửa đó trực tiếp xuyên qua bùa chú, bay tới rơi lên mu bàn tay cậu.

Sở Hoàn chớp mắt một cái, cảnh vật trước mắt thay đổi. Cậu nhìn thấy một đám tiểu quỷ đen sì sì đang ôm lấy đùi mình, kêu: "Anh g**t ch*t bọn tôi!"

"?"

"Tao giết bọn mày bao giờ?"

Trong ấn tượng của Sở Hoàn, cậu đâu có giết oan hồn bậy bạ bên đường, sao lại nói giết nhiều quỷ thế?

"Anh giết bọn tôi, còn ăn thịt bọn tôi..."

Sở Hoàn nhìn kỹ gương mặt những tiểu quỷ này, trên mặt bọn chúng có bóng dáng của gà, vịt, heo... Đây chẳng phải thịt mà cậu từng ăn sao? Cái này cũng tính là có tội?

Sở Hoàn đáp: "Không đúng nha, tuy tao ăn bọn mày, nhưng sau khi tao chết, thân thể tao cũng trở về đất trời mà?"

Lũ tiểu quỷ ôm chân cậu r*n r* rồi biến mất, ngay sau đó, ác quỷ mà cậu vừa tiêu diệt – Chiêm Quảng Khai hiện ra trước mắt, chất vấn: "Tại sao mày giết tao?"

"Ông hại người, tại sao tôi không được giết?"

Sở Hoàn nhìn gương mặt đỏ lòm kia, nhận ra là ác quỷ vừa nãy bị cậu giết, người ngợm đầy máu tươi.

Chiêm Quảng Khai nói: "Lúc còn sống có pháp luật xử lý, chết rồi có địa phủ phán xét. Mày đánh chết tao, giờ tao đến luân hồi cũng không vào được, tất cả là tại mày, tại mày..."

Sở Hoàn: "Stop."

"Huyết khí bốc mùi thế kia, tôi muốn giết thì giết, có bản lĩnh thì đến gặp Diêm Vương kiện tôi đi."

"Tao đã hồn phi phách tán!"

Sở Hoàn nhún vai: "Ai bảo ông không có bản lĩnh. Ông cứ đợi xem, xem trời có trừng phạt tôi không. Giết loại người như ông, tôi nên được thưởng mới đúng."

Chiêm Quảng Khai: "..."

Nghiệp hỏa yếu ớt nhảy lên một cái trên người cậu rồi tắt ngúm.

Nghiệp hỏa từ tâm, nỗi đau mà nghiệp hỏa gây ra cũng là từ tâm mà ra, thiêu thân cùng lắm chỉ là cuộc xét xử nội tâm.

Các đạo sĩ phần lớn tùy tâm, trừ khi thật sự có tội, thì mới không chống nổi nghiệp hỏa, còn không thì sẽ nhanh chóng vượt qua được.

Các hòa thượng vốn tu thân, giữ giới, không sát sinh, tâm tính kiên định, nên lục tục thoát khỏi lửa nghiệp.

"Mấy ngươi có thể chịu được nghiệp hỏa thiêu thân. Vậy còn đám phàm nhân thì sao?"

Sở Hoàn mở to mắt hét lên: "Ông muốn làm gì?"

Bồ Tụng mỉm cười nhàn nhạt, hai tay đưa ra trước, ném ngọn nghiệp hỏa trong tay xuống đáy đỉnh.

Nhúm nghiệp hỏa như bàn tay chạm vào đỉnh tứ diện, nhảy lên mấy cái rồi bất chợt bùng lên, như thể bị thứ gì k*ch th*ch mạnh mẽ. Ngọn lửa vọt cao, nuốt trọn cả đỉnh tứ diện, bốn khuôn mặt người trên thân đỉnh dưới sức nóng chuyển sang khóc lóc.

Đỉnh đồng cũng biến lớn hơn trước, bao trùm trời đất, toàn bộ không gian nơi đây đều bị bao phủ bên trong, tựa như một thế giới khép kín riêng biệt.

Trong lúc hoảng hốt, Sở Hoàn nghe thấy tiếng than khóc thảm thiết vang lên từ cái đỉnh, từng tiếng, từng tiếng, mỗi lúc một lớn hơn, từng giọng khác nhau, nam, nữ, già, trẻ, cuối cùng như thể vô số con người cùng lúc gào thét đau đớn bên tai.

Cậu nhìn thấy trong đỉnh đồng xuất hiện vô số con người nhỏ bé, giống như những sinh linh đang bị thiêu đốt trong nghiệp hỏa, không thể thoát khỏi tội nghiệp của bản thân.

Họ giãy giụa, khóc lóc, tiến dần tới cái chết, cuối cùng hóa thành quỷ, rồi quỷ lại "đầu thai", thành người, động vật, thực vật... Phần lớn không ngừng luân hồi, chỉ rất ít người có thể hóa yêu hoặc bước vào con đường tu luyện, nhưng dù thế nào cũng tiếp tục bị giày vò trong cái đỉnh này mà thôi.

Cảm xúc oán uất quá mãnh liệt, gương mặt Sở Hoàn cũng không nhịn được nhăn nhó, tim cậu như bị đặt trên lửa mà thiêu, cảm giác bức bối muốn cào rách da thịt, đập vỡ đầu, mạch máu có hàng ngàn phân tử bất an sôi trào.

Đây là nỗi đau khi bị nghiệp hỏa thiêu đốt sao?

Sở Hoàn ngẩng đầu, trên trời không còn là bầu trời trong xanh và mặt trời ấm áp, mà toàn bóng lửa khổng lồ rực cháy.

Lửa bốc lên từ mặt đất, lan ra khắp không trung. Cả thành phố C, mọi người, mọi sinh vật, mọi sự sống đều bị nghiệp hỏa bao phủ.

"Sở Công! Sở Công! Nhóc Hoàn bị nghiệp hỏa thiêu rồi!"

Trên một tòa nhà, một con chuột xám to tướng nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, cuống lên nhảy dựng, quay đầu kêu với người phía sau. Nhưng vừa dứt lời, nó giật nảy mình, rít lên hoảng hốt: "Sở Công, nghiệp hỏa thiêu tới chúng ta kìa!"

Sở Trạch Dương dựa người vào cửa sổ, lo lắng nhìn xuống dưới.

Chuột già nhảy lên cửa sổ múa loạn như đang nhảy hip-hop, la hét: "Sở Công, bao giờ chúng ta đưa Sở Hoàn đi, con cháu của tôi đã đào xong địa đạo rồi."

"Câm miệng!"

Trước mắt Sở Hoàn toàn là lửa lay động. Cậu vươn tay ra phía trước, những ngọn lửa đó dao động theo động tác của cậu, không phải ảo ảnh, là lửa thật.

Bồ Tụng vẫn điềm nhiên đứng tại chỗ, trước đỉnh tứ diện, trầm giọng nói:

"Trời đất là lò, tạo hóa là thợ; âm dương là than, vạn vật là đồng."

"Luân hồi, chuyển thế, theo tội, phúc mà thành người, thành thú, thành cỏ cây, thành phân bón... Dù là gì, cũng không thoát khỏi đau khổ như nhau. Ta giúp tất cả kết thúc đau khổ, tất cả giúp ta thành tiên."

Giọng trầm thấp chứa hưng phấn bị đè nén đã lâu: "Thiên địa như lò luyện, Mà ta, sẽ thoát khỏi lò này."

Sở Hoàn nhìn thấy trong đỉnh có người sống vì đau đớn tuyệt vọng mà chọn cách hồn phi phách tán, những "tội nghiệt không tính là tội nghiệt" bị nghiệp hỏa đốt sạch, cuối cùng linh tính hóa thành những điểm sáng trắng bay lơ lửng trong đỉnh, ngày càng nhiều.

"Đau khổ... Phải, dù hóa thành thứ gì thì cũng đau khổ như nhau."

Thân thể Sở Hoàn khựng lại, đôi mắt khép hờ, như thể bị mê hoặc, rơi vào ảo cảnh.

"Đinh..."

"Đinh..."

Tiếng báo thức đáng ghét vang lên mấy tiếng, Sở Hoàn choàng tỉnh khỏi cơn mơ chập chờn.

Bên ngoài là ánh nắng chói chang khó chịu, xung quanh là các đồng nghiệp bận rộn. Cậu mở mắt, tầm nhìn dần rõ, trước mặt là một chiếc máy tính, bên cạnh chất đống tài liệu, cảnh tượng quen thuộc xa lạ.

Triệu Quỳ đi ngang sau lưng cậu, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu thì nói: "Cậu làm gì thế? Ngủ trưa ngủ tới lú luôn rồi hả?"

"Tỉnh tỉnh, hôm nay nhiều việc lắm đó."

Một đống công việc lập tức tràn vào đầu, Sở Hoàn mặt mày ủ dột, than thở: "Ôi, mắc cái gì mà nhắc tôi về sự thật tàn khốc này vậy?"

"Sớm chấp nhận hiện thực đi."

Công việc bận rộn ập tới khiến Sở Hoàn chẳng còn thời gian nghĩ ngợi lung tung, mãi đến lúc hiếm hoi được thở ra một hơi, cậu mới phát hiện đã qua giờ ăn tối từ lâu.

Cậu mệt mỏi gục đầu xuống bàn, mở app đặt đồ ăn lướt lướt.

Bàn bên kia vang lên giọng Triệu Quỳ: "Mọi người chưa ăn đúng không? Tôi mới đặt đồ ăn, hôm nay mệt cả ngày, phải khao mọi người một bữa, chắc sắp đến rồi đó."

"Tuyệt vời!"

Có nữ đồng nghiệp xúc động hét lên: "Tổ trưởng Triệu ơi, sao chị tốt vậy chứ, em muốn gả cho chị quá!"

"Sở Hoàn, của cậu nè."

Sở Hoàn cũng nhận được một phần ăn, mở ra thì thấy là cơm lươn nướng, mùi thơm ngào ngạt bốc lên làm cậu không nhịn được mỉm cười.

Sushi, cơm lươn nướng, cơm ba chỉ nướng... đủ loại mùi vị quyện lại thành mùi hương khiến bụng đói sôi lên ùng ục.

Có người vui vẻ bật dậy, giơ chai coca lên hô: "Ngon quá! Nào, cùng nâng ly vì đồ ăn! Vì chị Triệu!"

"Vì đồ ăn!"

"Vì ba chỉ nướng, hahahaha!"

Sở Hoàn cũng giơ chai coca của mình lên, cụng ly với người bên cạnh, cười nói: "Vì lươn nướng!"

Một ngày làm việc bận rộn kết thúc, Sở Hoàn thu dọn đồ đạc trở về.

Trời bên ngoài đã tối đen, so với những người đi chơi vui vẻ ngoài phố, gương mặt mệt mỏi của cậu càng thêm thê lương, cả người tỏa ra luồng khí u ám xám xịt.

Năm nay thành tích công ty tệ quá, tăng ca không được tiền, mà còn cắt luôn thưởng cuối năm, á, thưởng Tết của cậu...

Sở Hoàn nghĩ đến số tiền thưởng bị co rút gần một nửa, lập tức cảm thấy không còn sức bước đi, chán nản ngồi phịch xuống ghế công cộng ven đường.

Chẳng lẽ đời mình chỉ như vậy thôi sao? Cả đời làm nô lệ tư bản, nhận bấy nhiêu đồng lương, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, đến lúc chết đi... Dù sang kiếp sau cũng chẳng khá hơn là bao...

Hơi thở u ám tỏa ra từ cậu khiến không ít người để ý, thậm chí có một cô gái trẻ đặt một ly cacao nóng bên cạnh, dịu dàng nói: "Uống chút đồ ngọt sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Cảm ơn."

Sở Hoàn mỉm cười với cô.

"Anh ơi, anh buồn à?"

Một sinh linh bé nhỏ sáp đến, là một bé gái mặc váy công chúa, hai tay giấu ra sau lưng, thò đầu ra trước mặt Sở Hoàn hỏi.

Sở Hoàn nhìn cô bé, nói: "Anh chỉ hơi mệt thôi."

"Anh đừng buồn nữa, em tặng anh nè."

Cô bé như khoe của quý, lấy thứ sau lưng ra, là một bó hoa dại nhỏ, chắc được hái từ bãi cỏ gần đó.

"Anh ơi, đợi em lớn lên, em sẽ cưới anh! Ở bên em là anh không buồn nữa."

Sở Hoàn nhìn dáng vẻ ông cụ non của cô bé, bật cười rồi hỏi: "Tại sao ở bên em không buồn nữa?"

"Vì em sẽ giúp anh giải quyết mọi phiền não, anh chỉ cần cười với em mỗi ngày là được."

Câu nói ngây ngô ấy chọc cười Sở Hoàn.

Cô bé nhanh chóng bị bố mẹ gọi về, khi rời đi còn lưu luyến dặn dò: "Anh phải chờ em đó nha."

Lúc này, một con mèo vàng trắng từ bên đường nhảy ra, cọ vào chân cậu. Con mèo này khác hẳn mấy con mèo hoang khác, tuy là mèo lang thang, nhưng c* th* s*ch s*, béo múp míp, tính cách thân thiện.

Cọ xong, nó thuần thục nhảy lên ghế, bước lên đùi Sở Hoàn nằm xuống.

Mèo dễ thương chủ động nhào vào lòng, Sở Hoàn đương nhiên không khách khí, xoa đầu, gãi bụng, mát-xa trọn gói một lượt.

Một lúc sau, con mèo duỗi người, mở mắt nhìn cậu.

Lúc này Sở Hoàn mới phát hiện có đôi mắt mèo to tròn, đồng tử ánh nhiều màu, trán có một cặp sừng nhỏ như gạc nai, nhìn như mọc từ cơ thể nó ra.

Mèo cứ thế nhìn chằm chằm cậu, rồi mấp máy miệng, phát ra tiếng "grừ grừ" rồi hỏi: "Sở Hoàn, cậu vui không?"

Sở Hoàn khựng tay lại, nhưng không thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc, nên chỉ mất một giây để chấp nhận chuyện mèo biết nói.

"Không vui lắm. Cái công việc chết tiệt này thật sự không làm nổi nữa. Tăng ca ba ngày liền không có tiền, tao muốn tống ông quản lý hói vào bồn cầu luôn cho lành."

"Sở Hoàn, cậu vui không?"

Mèo hỏi lại lần nữa.

"Được rồi, cơm lươn nướng hôm nay rất ngon, tao rất thích. Còn gặp một con mèo đáng yêu như mày nữa."

Vừa nói, cậu vừa cầm bó hoa nhỏ bên cạnh lên, đưa mũi ngửi nhẹ, trên mặt nở nụ cười: "Quan trọng hơn là hôm nay tao được tặng hoa. Đứa bé đó có mắt nhìn phết đấy, nên tâm trạng hiện giờ cực kỳ tốt."

"Chỉ là thỉnh thoảng không vui thôi. Sắp nghỉ rồi, tao phải về gặp bố mình... À, ngoài bố ra, bạn trai tao cũng đang đợi ở nhà... Nếu bắt buộc phải nói, thì hiện tại tao đang khá vui."

Sống không phải lúc nào cũng là khổ đau và dằn vặt.

Động tác của Sở Hoàn khựng lại, cảnh vật xung quanh cậu tan biến, đôi mắt dần khép lại, chìm vào một khoảng hư vô kỳ lạ.

Cậu nghe thấy tiếng cây cối xào xạc, tiếng gầm gừ của các loài động vật, tiếng nấm sinh trưởng nhanh chóng, ngửi thấy mùi lá rụng mục nát, mùi cỏ xanh ngai ngái, mùi hoa lạ không rõ tên. Đó là một cánh rừng rậm rạp và tràn đầy sức sống.

Cậu nhìn thấy dân văn phòng phiền muộn vì công việc, bạn bè tụ họp cười đùa trong quán ăn, các cặp đôi nép vào nhau trong căn phòng nhỏ. Đó là thành phố loài người.

Cậu thấy một quả mọng rơi khỏi cành, bị một con vật ăn mất, hạt được thải ra rơi xuống đất, mùa xuân đến nó nảy mầm, khoảnh khắc chọc thủng mặt đất, nó vui vẻ nhìn thấy bầu trời xanh, tắm trong ánh nắng. Nó hạnh phúc.

Hai năm sau, nó bị gãy trong một đêm mưa gió.

Kiếp sau, nó trở thành một con mèo hoang, gầy yếu không đẹp đẽ gì, nhưng khi bắt được chuột, nó thấy vui, khi nằm phơi nắng trên cành cây, nó cũng thấy vui. Và rồi trời cao thương xót, nó được người ta nhận nuôi.

Nó không ngoan lắm, làm vỡ bình hoa, cào rách ghế sofa, không còn tự do, nhưng nó có đồ ăn không hết, không còn vết thương nào. Được chủ ôm vào lòng, nó thấy vui, có đồ chơi mới, nó thấy vui.

Lúc chết, nó ước được tái sinh để quay lại tìm chủ nhân, mà chủ nhân yêu nó đến mức lập mộ, rơi lệ vì nó, vì thế đời này nó được đầu thai làm người.

Vạn vật luân hồi, thành người, thành thú, thành sâu kiến, thành thực vật... Dù biến thành cái gì, sống trong trời đất này đều chỉ có dằn vặt thôi sao?

...

"Tao đ*t bố mày!"

Sở Hoàn mở bừng mắt, lần này cuối cùng đã thành công lao lên, đá bay tên Bồ Tụng đang làm màu trước đỉnh tứ diện ngã lăn ra đất, quát to: "Lò cái con mẹ nhà mày! Người do đất nặn ra, biết không hả?!"

"Đốt một chút còn đẹp hơn, hiểu chưa?!"

—————

Lời tác giả:

Sở Hoàn: Đồ làm màu! Đồ thất học!!
 

Bình Luận (0)
Comment