"Đồ trang trí đám cưới."
Sở Trạch Dương quan sát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, cười khẩy một tiếng: "Ha, thú vị thật."
Sở Hoàn nghe thấy giọng điệu kỳ quái của bố mình liền nổi hết da gà, chỉ có Thẩm Lạc Thu vẫn ngây ngô bắt chuyện: "Trước đâu có mấy thứ này nhỉ? Ai làm vậy? Trang trí đẹp ghê, có hoa tươi nữa..."
Sở Hoàn kéo tay cậu ta: "Giẻ lau!"
Thẩm Lạc Thu ngơ ngác nhìn cậu: "?"
"Cậu thấy chuyện này có bình thường không?"
"Dĩ nhiên là không bình thường!" Những thứ này đột ngột xuất hiện, chẳng có chút động tĩnh nào.
Sở Hoàn: "Thế mà cậu còn nói được?"
Thẩm Lạc Thu: "À..."
"Cậu về trước đi. Thứ này gan lớn như vậy, e là không phải loại tầm thường. Nếu chút nữa đánh nhau, tớ không rảnh lo cho cậu đâu."
"Ừ, vậy hai người cẩn thận nha."
Đuổi Thẩm Lạc Thu chốc chốc ngoái đầu, Sở Hoàn quay người lại, liền thấy bố mình đang lặng lẽ nhìn mình.
Sở Trạch Dương hỏi: "Con không biết?"
Sở Hoàn: "Con biết cái gì?"
Sở Trạch Dương nhìn cậu, bỗng nở nụ cười quái lạ: "Ồ, con không biết à. Đi, vào xem rốt cuộc là thứ quái quỷ gì."
"Bố cẩn thận. Gan nó to thật đấy, dám thừa lúc hai bố con mình không có nhà mà lén lút chui vào."
Sở Hoàn dè dặt bước vào sân, nhưng không cảm nhận được điều gì lạ thường, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của hoa tươi dưới mái hiên phảng phất quanh mũi.
Cậu cầm một tấm bùa đẩy cánh cửa chính bên cạnh, bên trong cũng có màu đỏ rực: chữ Hỷ, lụa đỏ, các bức tranh mang ý nghĩa cát tường. Ở chính giữa gian nhà, bàn lớn được bày biện đủ thứ, còn có hai cây nến đỏ to đùng đang cháy lập lòe.
Ánh nến lay động, ngoài ra trong phòng không có động tĩnh nào.
Sở Hoàn cau mày nghi hoặc, quay đầu nhìn bố mình: "Bố, chẳng lẽ bố đi đâu đó chọc nợ tình, nên bị người ta đòi cưới?"
Bố cậu cực kỳ có sức hút, chuẩn kiểu chú trung niên bô giai. Năm thứ hai sau khi mẹ cậu vào núi không trở về, các bà mối chỉ thiếu đạp sập cửa nhà. Phải đến khi bố cậu tỏ rõ thái độ "không tái hôn", mấy người kia mới chịu buông tha.
Sở Trạch Dương vẫn giữ nguyên biểu cảm kỳ quặc: "Ha hả."
Sở Hoàn: "..." Thôi được rồi, chắc không phải.
Cậu quay đầu lại, rất nhanh phát hiện ra một số chi tiết khác biệt. Trong gian chính này, một bên là phòng cậu, một bên là phòng của Sở Trạch Dương, mấy thứ trang trí đỏ rực kia lan về phía phòng của cậu!
Sắc mặt Sở Hoàn thay đổi, ánh mắt hoảng hốt. Đừng bảo mình mới là người dính líu nợ tình!
Không thể nào, mình làm gì có tình sử... chỉ có mỗi bạn trai... bạn trai... Không thể nào?!
Sau lưng, giọng Sở Trạch Dương không rõ vui hay giận: "Nhóc Hoàn, sao không đi tiếp?"
Cậu không dám quay đầu nhìn mặt bố mình, nuốt nước bọt, từ từ nhấc chân bước về phía phòng của mình.
Cửa phòng cậu đóng chặt, trên cửa cũng dán chữ Hỷ, còn có một bức tranh dán hai người chu môi hôn nhau cực kỳ lộ liễu.
Sở Hoàn nhìn bức tranh đó lặng im hai giây, rồi đưa tay đẩy hé cửa. Dưới đất trải thảm, trên mặt thảm là bóng một người rất cao đổ xuống. Dõi theo bóng đó, cậu thấy bên mép giường có từng lớp từng lớp vải vóc xếp chồng lên nhau, mềm mượt như nước.
Ngẩng đầu lên, khăn trùm đầu đính ngọc trai và đá quý che kín mặt người nọ, y phục phủ kín thân thể ngồi trên giường, chỉ lộ ra đôi tay trắng như ngọc đặt trên đầu gối, mà đôi tay này vô cùng quen thuộc.
"!"
Là Chiết Chi thật!
Sở Hoàn lập tức kéo cửa đóng sầm lại, lưng thẳng tắp.
Sở Trạch Dương nheo mắt: "Con thấy cái gì?"
Ánh mắt Sở Hoàn hơi đờ đẫn: "Thấy vợ của con ạ."
Sở Trạch Dương: "..."
Sở Hoàn đột nhiên bước dài một bước đến trước mặt bố, nắm chặt lấy tay ông, trong mắt ánh lên chút nước, vẻ mặt cảm động vô cùng: "Bố, ngài ấy tự nguyện gả cho con! Bố chấp nhận đi mà!"
"Bọn con sẽ cùng nhau phụng dưỡng bố!"
Sở Trạch Dương: "?"
"Gả cho con?"
Sở Hoàn: "Vâng ạ."
Sắc mặt Sở Trạch Dương dịu xuống đôi chút.
Sở Hoàn còn nói thêm: "Nếu bố vẫn không đồng ý, bọn con sẽ..."
Sở Trạch Dương rút tay mình ra, lườm cậu một cái: "Con sẽ bỏ trốn?"
Sở Hoàn: "Không! Bọn con sẽ quỳ xuống cầu xin bố!"
"Bố!"
"Cút đi."
Sở Trạch Dương nâng cằm, miệng mắng nhưng trong mắt lại hiện ý cười.
Sở Hoàn cũng bật cười, vươn tay ôm Sở Trạch Dương một cái thật mạnh, sau đó vui vẻ tung tăng chạy vào phòng mình.
Sở Trạch Dương nhìn bóng lưng của con, thấp giọng nói: "Thằng nhóc thối."
Sở Hoàn đóng cửa phòng lại, tựa vào cánh cửa, nhìn bóng người đang ngồi trên giường mình, tim đập như sấm.
Chiết Chi quá cao, ngồi trên giường chiếm gần hết diện tích. Cái giường nhỏ chỉ đủ cho người bình thường nằm phát ra tiếng k** r*n yếu ớt.
Cậu không biết nên thương xót cái nào trước. Chiết Chi rõ ràng đang ngồi trong tư thế không thoải mái, còn cái giường của cậu trông như sắp sập tới nơi... đó là cái giường cậu ngủ từ nhỏ đến lớn, là kỷ niệm quý báu đấy!
Không đúng! Chiết Chi bây giờ là vợ cậu! Dĩ nhiên là vợ quan trọng hơn giường.
Sở Hoàn đứng tại chỗ miên man suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới nhớ ra phải mở khăn trùm đầu. Ánh mắt cậu lần nữa dừng lại trên người Chiết Chi.
"Chiết Chi."
Sở Hoàn nhón chân lên. Vâng, kể cả khi Chiết Chi đang ngồi thì vẫn cao hơn cậu. Cậu đưa tay kéo chiếc khăn trùm đỏ xuống, khăn rơi xuống giường, ánh mắt hai người lập tức giao nhau.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Chiết Chi đã mỉm cười, đưa cho cậu một dải lụa đỏ.
Nhìn thấy nụ cười ấy, mắt Sở Hoàn sáng rực. Trước đây Chiết Chi nhìn giống một bức tượng ngọc, còn bây giờ không khác gì người sống.
"Bây giờ trông ngài giống người sống ghê."
Cậu vừa nói vừa đưa tay nhận lấy dải lụa đỏ, cảm giác không đúng lắm. Dải lụa trơn mượt kỳ lạ, còn có thần quang ẩn hiện.
"Khoan, cái này..." Sao có cảm giác liên quan đến nhân duyên thế? Như kiểu phiên bản nâng cấp của dây tơ hồng Nguyệt Lão trong truyền thuyết!
Dải lụa đỏ tự động quấn lên cổ tay cậu, rồi biến mất không dấu vết.
Sở Hoàn nhìn cổ tay trống trơn, mặt mày đần thối. Thứ này chắc chắn không phải dây đỏ của Nguyệt Lão, đây là dây tơ hồng của Nữ Oa.
Nữ Oa là người sáng lập chế độ hôn nhân, giúp nhân loại có thể kết đôi sinh sôi, nhưng đại thần sao có thể tự mình can dự vào việc cưới gả của cậu?
Hơn nữa, món đồ này là Chiết Chi lấy ra!
Chiết Chi và Nữ Oa... Cậu thừa hưởng dòng máu bên mẹ, tính ra cũng là hoàng tế sư của Nữ Oa, mặc dù năng lực không đáng kể. Chẳng lẽ Chiết Chi vốn dĩ là do Nữ Oa "phân phát" cho cậu?!
Nữ Oa chu đáo quá... còn phân phát "đối tượng kết hôn" nữa ...
Sở Hoàn chìm vào chấn động, bên kia Chiết Chi đã rót một chén rượu đưa đến sát môi cậu. Trong lúc ngẩn ngơ, cậu ngửi được mùi hoa quả nồng nàn lẫn hương rượu thơm lừng.
Tỉnh táo lại, cậu thấy ly rượu bên miệng, còn người đưa Chiết Chi đang hơi nghiêng đầu, ánh mắt chờ đợi.
Từ chối? Dĩ nhiên là không thể!
Sở Hoàn há miệng ngậm lấy miệng ly, uống một hơi mấy ngụm rượu, lúc này mới tìm được cơ hội hỏi: "Chiết Chi, dải lụa đỏ là..."
Chiết Chi chỉ nói: "Hoàn à, nghi lễ đã hoàn tất."
Sở Hoàn: "Dạ?"
"Đến lúc ta thực hiện nghĩa vụ của vợ."
Gương mặt Chiết Chi nghiêm túc vô cùng, bàn tay chìa ra cũng kiên quyết không kém.
Sở Hoàn bị ngài nắm lấy, chỉ có thể dùng chữ "nắm" để hình dung. Cậu nhìn quần áo mình trong chớp mắt đã biến mất, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Nhanh vậy? Ê khoan khoan, cái giường của em!
......
Hôm sau, Sở Trạch Dương ngồi một mình trước bàn ăn, im lặng rất lâu, ánh nắng xiên xiên chiếu vào trong phòng. Bạch Vô Diện nằm sấp trên đùi ông, đã ngáp không biết bao nhiêu lần.
Con nhím trắng vẫn mũm mĩm như ngày nào, lấy móng vuốt dụi dụi mặt, đôi mắt đen nhánh như hạt đậu nhìn nắng chói chang ngoài cửa, đầy vẻ nghi hoặc.
Sao Sở Hoàn còn chưa ra ngoài? Trời sáng lâu lắm rồi. Vừa nãy nó đi gõ cửa phòng cậu mà bên trong chẳng có chút động tĩnh nào.
Lạ thật.
Mãi đến chiều, Sở Hoàn mới xuất hiện.
Sở Trạch Dương không thấy cậu, ăn xong bữa trưa đã ra ngoài đi dạo, để lại Bạch Vô Diện trông nhà.
Bạch Vô Diện nghe thấy động tĩnh từ phòng Sở Hoàn, liền chui ra khỏi ổ, biến thành hình người chạy ra đón.
"Vô Diện, bố tôi đâu?"
Sở Hoàn bước ra khỏi phòng, trừ việc cử động hơi chậm một chút, nhìn qua không khác gì ngày thường.
"Ông ấy đi dạo rồi..."
Bạch Vô Diện còn chưa nói hết câu, ánh mắt đờ ra, nhìn người đàn ông đứng sau lưng Sở Hoàn. Người đó cao hơn Sở Hoàn một chút, mái tóc dài, nhìn vô cùng quen mắt... Là người "bố" nghiêm khắc của nó!
Bạch Vô Diện không hiểu tại sao "bố" mình trở thành thế này, nhưng bản năng khiến nó lập tức căng người, cảnh giác hẳn lên.
Tâm trạng Chiết Chi lúc này cực kỳ tốt, nhìn nó một cái, nói: "Không tệ."
Bạch Vô Diện siết chặt nắm tay, hưng phấn nói: "Vâng! Con sẽ tiếp tục cố gắng!"
Sở Hoàn đã ngồi xuống ghế, nghe thấy đoạn đối thoại kỳ lạ giữa hai người, khó hiểu nhìn họ.
Nhưng họ không nói nữa, Bạch Vô Diện vui vẻ chạy tới trước mặt cậu, hỏi ngay: "Sở Hoàn, lưng không thoải mái à?"
Là một bác sĩ, nó nhìn một cái là biết Sở Hoàn đi đứng chậm vì đau lưng. Nó chu đáo hỏi: "Có cần tôi khám cho không?"
Sở Hoàn gần như nằm bò lên bàn, yếu ớt nói: "Không cần, vài hôm nữa là đỡ."
Cậu hối hận vì đã dạy Chiết Chi mấy trò vớ vẩn kia. Nếu Chiết Chi vẫn là cái dạng đến hôn môi cũng chẳng biết thì cậu đã có thể dụ dỗ để mình "ở trên"!
"Không được, mình phải học tập thêm."
Cậu lấy điện thoại ra, mở trình duyệt, nhảy qua vài trang rồi vào một trang web ẩn, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu.
Bạch Vô Diện: "Ồ..."
Bạch Vô Diện cái hiểu cái không.
Dù sao đi nữa, Sở Hoàn vẫn báo tin mình đã "kết hôn" cho những người bạn thân thiết biết.
Lý Tuyên Minh nhận được điện thoại thì bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, chỉ nói một câu: "Chúc mừng," Sau đó bảo quà cưới sẽ gửi tới sau.
Lý Tuyên Minh vừa dứt lời, Lý Toàn Quang thò mặt vào, la lên: "Sở Hoàn, anh định bao giờ mở tiệc cưới? Tôi muốn đi ăn tiệc, anh làm nhiều ngày được không? Tôi muốn ăn thêm mấy bữa!"
Sở Hoàn: "Không có tiệc đâu, từ bỏ đi."
"Sao lại không có? Cậu không tổ chức đám cưới cho đại thần Chiết Chi, cậu có phải là người không!"
Sở Hoàn đắc ý nói: "Bọn tôi cần gì mấy cái hình thức đó."
Bọn tôi là nhân duyên được Nữ Oa chứng nhận đấy!
"Tại sao không tổ chức? Anh làm tiệc cưới đi! Tôi muốn tới chơi, tôi còn muốn gặp Bạch Vô Diện nữa!"
Sở Hoàn: "Tôi thấy cậu lười biếng thì có. Lý Tuyên Minh, sư đệ anh lại muốn lười biếng đấy!"
Lý Tuyên Minh lập tức nhíu mày, quay sang nhìn Lý Toàn Quang, nói: "Muốn lười hả?"
Lý Toàn Quang lập tức tròn mắt, gương mặt ngây thơ vô số tội, rõ là đang giả bộ: "Đâu có đâu. Nếu Sở Hoàn tổ chức tiệc thì tụi mình nhất định phải đi chứ?"
Sau khi trải qua một lần chết đi sống lại, Lý Tuyên Minh nghiêm khắc hơn hẳn với mấy sư đệ của mình, đặc biệt là với Lý Toàn Quang. Nếu một ngày nào đó hắn thật sự không còn, thì ít nhất Lý Toàn Quang phải đủ sức gánh vác được.
"Đã vẽ xong bùa hôm nay chưa?"
Lý Toàn Quang xụ mặt xuống: "Chưa... đệ đi vẽ ngay đây!"
Thẩm Lạc Thu biết cậu "cưới chớp nhoáng" thì bị dọa cho hú hồn, nhưng nhìn thấy ngoại hình của Chiết Chi thì hiểu ngay lý do vì sao, còn khen ngợi Sở Hoàn ra tay nhanh gọn. Sau đó len lén hỏi cậu xem Chiết Chi có chị em gì không, có thể giới thiệu cho mình không.
Lúc cậu ta nói mấy lời này bị tượng thần nhỏ trên người Sở Hoàn nghe thấy. Thế là lần gặp sau đó, Chiết Chi nghiêm túc đứng trước mặt Thẩm Lạc Thu nói: "Tôi không có chị em gái, tôi chỉ có anh em trai."
Thẩm Lạc Thu: "Hả?"
"Các anh em của tôi đều đã kết hôn."
Thẩm Lạc Thu: "À..."
Chiết Chi nói xong rời đi, để lại Thẩm Lạc Thu mờ mịt đứng tại chỗ.
Triệu Quỳ bị sốc vì đối tượng của cậu là đàn ông: "Không phải trước kia cậu thẳng hả?"
Sở Hoàn: "Ừ, trước đây tôi thẳng."
Triệu Quỳ: "Vậy sao tự nhiên lại cong?"
Sở Hoàn thở dài, chỉ nói: "Trước khi gặp anh ấy, tôi thẳng. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy..."
Triệu Quỳ: "..."
"Đã chuyển khoản tiền mừng, tạm biệt."
Tiền Chiêu nhận được điện thoại thì cười lớn ba tiếng, sau đó nói: "Tôi đã bảo rồi, đạo quán chúng tôi bói toán nhân duyên là linh nghiệm nhất. Cậu xem, kết hôn cái vèo!"
"Thế nào, vợ chồng tâm đầu ý hợp chứ?"
Sở Hoàn xoa xoa thắt lưng, đáp: "Quá mức hòa hợp."
Cậu vừa mới học lén được vài chiêu trên mạng, áp dụng thử, ai ngờ phản ứng của Chiết Chi khiến cậu không kịp trở tay. Cậu nghi ngờ nghiêm trọng rằng Chiết Chi đã lén xem lịch sử trình duyệt của mình, nhưng không có bằng chứng!
"Chúc mừng chúc mừng!"
Sau hôm biết tin, Hoàng Cửu mang theo rất nhiều quà đến, tiện thể dắt theo Hoàng Cẩm.
Sở Hoàn lần đầu tiên được thấy hình dạng người của Hoàng Cẩm sau khi biến hóa, một thiếu nữ xinh đẹp.
Làn da trắng, đôi mắt to, đúng chuẩn mỹ nữ đáng yêu, hơn nữa còn quá mức mềm mại, cho dù đang tức giận hay vui vẻ thì cũng giống như đang làm nũng... Nếu không phải vì sợ thất lễ, cậu muốn xác nhận nó có phải chồn đực không.
"Ngài Sở."
Hoàng Cẩm không hài lòng với hình ảnh hiện tại của mình. Nó đưa cho Sở Hoàn một giỏ dược liệu: "Tôi đã bắt đầu tập gym. Tuy có thể dùng ảo thuật để biến thành hình dạng khác, nhưng không tiện bằng việc thay đổi hình thể."
"Tôi đã hỏi huấn luyện viên rồi, người ta bảo chỉ cần ba mươi ngày là tôi có thể đạt được thân hình to gấp ba hiện tại."
"Lần sau tôi đến gặp ngài, chắc chắn sẽ là thân hình vạm vỡ oai phong!"
Nó cố gắng nói bằng giọng thô lỗ, nhưng người ta chỉ thấy đáng yêu.
Sở Hoàn: "..."
Cậu nhìn tay chân nhỏ xíu của Hoàng Cẩm, thầm nghĩ: Muốn dựa vào tập gym để trở nên oai hùng, e là hơi viển vông. Mấy ông huấn luyện viên vì bán khóa học mà cái gì cũng dám nói!
Hồ tiểu thư, Liễu Điều Nhi, Ngọ Tang đều gửi quà mừng cho cậu. Có điều mấy món quà họ tặng hơi khác người một chút.
Hồ tiểu thư tặng một chiếc chăn cực kỳ mềm mại phồng xốp, thêu thùa tinh xảo, đắp lên cứ như ngủ trong mây, Sở Hoàn rất thích. Nhưng mỗi lần cậu nằm trên chiếc chăn đó, Chiết Chi sẽ dùng ánh mắt rất kỳ cục để nhìn cậu.
Chiết Chi còn uyển chuyển nhắc nhở: "Hồ tiều thư có chút huyết mạch liên quan đến hồ ly chín đuôi."
Lúc đó Sở Hoàn chưa hiểu ý ngài, lơ ngơ nhìn ngài hai giây, rồi nói: "Bảo sao cô ấy lợi hại như vậy."
Mãi đến một tháng sau, cậu vô tình lật được tờ hướng dẫn sử dụng chiếc chăn kia. Ngoài việc ngủ rất thoải mái, chiếc chăn này còn có một tính năng đặc biệt: nếu vợ chồng cùng đắp, sẽ đa tử đa phúc.
Đa. Tử. Đa. Phúc.
Sở Hoàn nhét tấm chăn đó vào tận đáy tủ quần áo ngay trong đêm.
Hồ tiểu thư có ý gì đấy?! Cậu và Chiết Chi cần qué gì phúc đẻ nhiều con!!!
Liễu Điều Nhi tặng vài viên mật rắn màu xanh đen, nghe nói là của một loài rắn cực độc nào đó, nuốt vào có thể miễn nhiễm với độc rắn. Nhưng Sở Hoàn cầm lên nhìn nhìn, rồi lễ phép cất gọn vào một góc không đụng đến.
Ngọ Tang tặng một cặp cổ trùng gà trống và một đống túi thơm trừ tà đuổi côn trùng, sau đó len lén hỏi Sở Hoàn có cần tình cổ không, loại chính tông đàng hoàng! Cuối cùng bị Sở Hoàn uyển chuyển từ chối.
Những món lặt vặt khác càng gom càng nhiều, mấy con hồ ly tinh dưới trướng Hồ tiểu thư cũng đau lòng gửi rất nhiều đồ cho cậu, đều rất "thú vị"... theo như lời Chiết Chi chứng nhận.
Tuy không tổ chức tiệc cưới linh đình, nhưng dù sao cũng phải ăn một bữa tụ họp, xem như Chiết Chi đã chính thức gả vào nhà này.
Sở Hoàn gọi điện nhờ Chu Văn Vĩ tới giúp làm hai bàn tiệc. Chu Văn Vĩ nghe xong vui vẻ nhận lời ngay, còn nói khỏi cần tiền, tự mang gia vị theo, dắt theo vợ chạy tới.
"Ngài Sở, chúc mừng nhé!"
Trông tinh thần Chu Văn Vĩ đã khá hơn nhiều, vừa thấy Sở Hoàn liền cười rạng rỡ.
Sở Hoàn: "Làm phiền hai người rồi."
"Ôi, có phiền gì đâu, làm vài món ăn thôi mà." Vợ Chu Văn Vĩ mỉm cười ngượng ngùng.
Tới nhà họ Sở, còn chưa ngồi ấm chỗ, xác nhận xong số người và món cần nấu với Sở Trạch Dương, hai người nhanh chóng lập danh sách và đi chợ mua nguyên liệu.
Sau khi về nhà, nào rửa, nào cắt, nào sơ chế, mấy việc này với họ không khó khăn gì, chẳng mấy chốc trong bếp đã tỏa mùi thơm hấp dẫn đến mức phát thèm.
Chu Văn Vĩ tranh thủ lần này thể hiện trình độ nấu nướng của mình. Nấu được nửa chừng, Sở Hoàn liếc thấy mấy con quỷ tụ lại kín mít trước cửa ra vào và cửa sổ phòng bếp. Chúng dán mắt nhìn vào bên trong, nở mũi hít lấy hít để.
Quỷ cổ dài dẫn đồng bọn chen chúc một đám, Cẩu Oa cũng lôi vài con thủy quỷ đến chỗ cửa sổ. Nhưng lần này bọn chúng không đến tay không. Quỷ cổ dài mang theo một túi ngô vàng óng thơm ngon, chắc là bẻ đâu đó trên mộ, Cẩu Oa thì mang theo rất nhiều loại cá tươi sống.
Cẩu Oa giờ đây có nhiều tín ngưỡng hơn, nhìn cũng giống người hơn hẳn, nhưng khi thấy Sở Hoàn vẫn không kìm được cười lấy lòng: "Sở Hoàn, hôm nay bọn tôi có lộc ăn không?"
"Cơm thừa canh cặn cũng được, bọn tôi không kén chọn!"
Một con quỷ khác vừa nuốt nước miếng vừa nói.
Sở Hoàn thấy bọn nó ch** n**c dãi như vậy vừa bẩn vừa tội, bèn nói: "Được rồi, lát nữa sẽ có phần cho bọn mày, đừng chắn ở cửa nữa."
"Oh yeah!" Đám quỷ mừng rỡ, rút sang một bên tiếp tục ngó nghiêng.
Chu Văn Vĩ tổng cộng làm hai bàn tiệc. Một bàn cho người, một bàn cho đám quỷ bị mùi thơm dụ đến.
Tay nghề của Chu Văn Vĩ đỉnh đến mức quỷ ăn không dừng nổi. Đám quỷ cổ dài và thủy quỷ Cẩu Oa ăn đến miệng bóng nhẫy, dính đầy dầu mỡ. Cẩu Oa trước đó được dân câu cá cúng bái nên không quá thèm ăn, vậy mà ăn đồ ăn của Chu Văn Vĩ lại thèm đến mức đánh nhau với quỷ cổ dài.
"Đủ món rồi."
Khi Chu Văn Vĩ bưng món cuối cùng ra bàn thì bàn ăn của chúng đã thành chiến trường.
"Thần bếp ơi, hay là anh qua chỗ tụi tôi làm việc luôn đi, Sở Hoàn có thể che chở cho anh, sau này tôi trở thành Thần Câu Cá cũng sẽ bảo kê cho anh!" Cẩu Oa một tay vơ vét đồ ăn, một tay kéo Chu Văn Vĩ.
Ánh mắt đám quỷ nhìn Chu Văn Vĩ không khác gì đang nhìn một vị thần.
Chu Văn Vĩ thở dài một hơi, ngồi xuống cạnh Cẩu Oa. Đám quỷ này không hổ là đi theo đại sư, so với những con quỷ Chu Văn Vĩ từng gặp trước đây khác biệt một trời một vực, rất thân thiện với con người.
"Nhưng gia nghiệp đều ở bên kia. Chỉ cần Sở đại sư mời đến, dù có chuyện gì tôi cũng sẽ tới nấu."
Quỷ dài cổ l**m đĩa, nói: "Anh có tay nghề thế này, lo gì không kiếm được cơm ăn? Về đây chẳng phải an toàn hơn à, tuyệt đối không có con quỷ nào dám quấy rầy, tha hồ tung hoành phát triển sự nghiệp!"
Chu Văn Vĩ ngẫm nghĩ, nói: "Anh quỷ nói đúng, để tôi về suy nghĩ kỹ."
"Cần gì phải nghĩ?"
"Trên có già dưới có trẻ, đâu có đơn giản."
"Sợ gì chứ... Ê Cẩu Oa, mày ăn nhiều quá đó!!!"
"Là mày ăn chậm thì có!!" Cẩu Oa nhe răng phản bác.
So với đám ồn ào bên này, bàn vuông bên kia yên tĩnh hơn hẳn.
Trên bàn bày bốn bộ bát đũa, nhưng chỉ có ba người ngồi.
Sở Hoàn gắp thức ăn vào bát Chiết Chi, nói: "Anh nếm thử đi, tay nghề của Chu Văn Vĩ bao đỉnh, khác hẳn mấy món ngửi bằng hương khí."
Chiết Chi gật đầu: "Được."
"Đi một chuyến tới thành phố C, em cảm thấy mình gầy đi hẳn."
Sở Hoàn vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Chiết Chi nghe vậy thì tay khựng lại một chút, lặng lẽ hồi tưởng lại xúc cảm... Ừm, hình như Sở Hoàn gầy đi một chút, eo cũng nhỏ hơn, mông vẫn cong như cũ.
Sở Hoàn khó hiểu nhìn ngài: "???"
Sao đang ăn cơm tự dưng đỏ mặt?
Sở Trạch Dương lười để ý đến bọn họ, tự rót một bình rượu quý cất giữ lâu năm. Hũ rượu này không có nhãn hiệu, vừa mở nắp ra, hương rượu nồng nặc liền lan tỏa khắp nhà.
Ông rót mỗi người một chén, sau đó nâng chén lên nhấp một ngụm.
Sở Hoàn cũng nâng lên nhấp thử. Mùi rất thơm, nhưng uống vào cay xé lưỡi. Cậu lè lưỡi ra, đành phải đặt chén xuống.
Chiết Chi và bố cậu quen với loại rượu mạnh này, uống vào mặt không biến sắc.
Ăn được nửa bữa, Sở Hoàn nói với bố mình: "Bố, con đã hỏi Bạch Vô Thường rồi. Sau này bố chắc chắn có thể tới Địa phủ làm một chân gì đó, nếu có chỗ trống thì thậm chí có thể làm Thành Hoàng. Lúc đó gặp nhau sẽ tiện hơn nhiều."
Sở Trạch Dương nhìn cậu, nói: "Bây giờ còn lo chuyện của bố nữa à."
"Đương nhiên là con lo rồi."
Sở Hoàn nâng chén rượu lên, cười nói: "Nhưng mà trước tiên, chúng ta cứ sống vui vẻ đã."
Sở Trạch Dương cụng chén với cậu, rồi cười nhìn cậu kéo Chiết Chi uống rượu giao bôi.
Ở nơi không ai để ý, chén rượu còn lại trên bàn khẽ lay động, mặt rượu gợn lên từng vòng sóng lăn tăn, như đang hồi đáp lời họ nói...