Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 15

Sở Trạch Dương nhón lấy một hạt đậu từ tay Sở Hoàn, quan sát một lúc: "Nếu bố không nhìn nhầm thì đây là đậu quỷ."

Sở Hoàn: "Dạ, đậu do quỷ trồng."

Cậu nhìn sắc mặt của Sở Trạch Dương, nói tiếp: "Bố, nếu con nói tối qua con mất ngủ nên ra ngoài đi dạo, đi mãi đi mãi đến cửa nhà họ Từ mua đậu hũ, rồi gặp mấy con quỷ cầm đậu đổi lấy đậu phụ ăn, bố có tin không?"

Sở Trạch Dương lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt bình thản như bất kỳ bậc phụ huynh nào đã nhìn thấu chuyện xấu con cái gây ra.

Sở Hoàn nhìn ông thêm một cái, thở dài: "Được rồi, thật ra con cố tình đến xem. Bố không thấy tò mò hả?"

Sở Trạch Dương hài lòng với sự thành thật của cậu, trả lời: "Có gì đáng tò mò? Bí mật trên đời rất nhiều, nếu họ cố tình giấu giếm, thì dù Từ Tứ có vì thế mà chết cũng là số mệnh của cậu ta."

"Hừm, đám quỷ hồn đó kể cho con vài chuyện. Nhà họ Từ ăn thịt con lừa già, còn lột da nó. Con lừa không cam tâm, hóa thành quỷ lừa, đoạt hồn Từ Tứ rồi nhét ảnh vào tấm da lừa, bắt ảnh chịu kiếp lừa kéo cối đá."

Nhà họ Từ quá nhẫn tâm. Nuôi con lừa bao năm trời, vốn đã già yếu sắp chết, để nó chết tự nhiên có lẽ nó sẽ không oán hận. Vậy mà họ lại giết nó, hơn nữa từ cách bà cụ Từ vung roi đánh nó hôm qua, có thể thấy lúc còn sống nó cũng chẳng có ngày nào dễ chịu. Bị ngược đãi như vậy, bảo sao không sinh oán hận.

Sở Hoàn xoa cằm, lẩm bẩm: "Người nhà họ Từ chắc chắn biết chuyện quỷ lừa. Dù gì thì lừa cũng bị họ lột da ăn thịt, thế tại sao lại giấu giếm..."

"Bọn họ sẽ tìm đến chúng ta."

Nói xong, Sở Trạch Dương đặt hạt đậu trở lại tay Sở Hoàn, dặn dò: "Giữ kỹ chỗ đậu này, phép điểm đậu thành binh rất hữu dụng."

Ông rời đi, để lại Sở Hoàn cúi đầu nhìn nắm hạt đậu trong tay. Nếu bố cậu nói có ích, vậy thì chắc chắn nó dùng rất tốt.

Còn về đám quỷ hồn... Nếu chúng lại tìm đến, vậy thì tiện thể xin thêm chút đậu.

Cậu cất đậu vào túi áo, rồi ngẩng đầu nhìn pho tượng thần trước mặt.

Tượng thần vẫn như cũ, cơ mà lúc nhìn lướt qua, cậu có cảm giác có gì đó khang khác. Cậu bước đến gần quan sát kỹ hơn, cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt... Lớp sơn cũ kỹ mờ nhạt trên tượng hình như đã sáng lên đôi chút. Lẽ nào do dạo gần đây họ dâng hương cúng bái nhiều hơn?

Mặc kệ thế nào, Sở Hoàn cũng thấy đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ nỗ lực của cậu đều được nhìn thấy! Mà chỉ có sự cố gắng được ghi nhận mới là cố gắng có ý nghĩa!

Suy nghĩ một lúc, cậu không nhịn được lải nhải với bức tượng, cố gắng lôi kéo thêm chút tình cảm: "Hôm qua ngài phù hộ cho con ạ?"

Hôm qua cậu ra chiêu vô cùng thuận lợi, cảm giác rất kỳ diệu, hơn nữa sức mạnh cậu triệu gọi ra cũng lớn hơn tưởng tượng.

"Hy vọng lần sau con muốn mượn sức, ngài cũng dễ nói chuyện như vậy..."

"Ngoài nhang ra, ngài thích gì nữa? Trái cây? Cơm canh? Hay loại nhang có mùi khác?"

"..."

"Hẹn gặp lại ngày mai."

Nhang đã cháy hết, Sở Hoàn mang theo mùi nhang nhàn nhạt rời khỏi phòng thờ. Cậu đã quen với mùi này... Dù không quen cũng phải quen, mỗi ngày đều dâng hương, dù có tắm rửa thế nào vẫn không thể tẩy hết mùi này.

*

Buổi chiều, đúng như Sở Trạch Dương dự đoán, người nhà họ Từ lại tìm đến.

Người đến lần này không phải Từ Tam, mà là vợ chú.

Vừa thấy Sở Trạch Dương, cô lập tức quỳ xuống, nước mắt ròng ròng cầu xin: "Sở Công, xin hãy cứu chồng tôi, cứu con tôi!"

Từ Tam cũng gặp chuyện??

Sở Hoàn đang ngồi trong phòng vẽ bùa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cầm bút lông chạy ra.

"Xảy ra chuyện gì?"

Vợ Từ Tam không để ý đến cậu, chỉ nức nở nhìn Sở Trạch Dương, khẩn thiết nói: "Xin Sở Công đi một chuyến."

Sở Hoàn nhìn bố mình, rốt cuộc cũng chờ được Sở Trạch Dương gật đầu, "Đi thôi."

Sở Hoàn đã sớm đã gấp không chờ nổi, tay vẫn cầm theo bút lông.

Đến nhà họ Từ, khi đi ngang qua sân, Sở Hoàn liếc nhìn chuồng lừa. Con lừa đang co rúm trong bóng tối, bất động.

Vợ Từ Tam cũng lộ vẻ sợ hãi khi nhìn về phía đó, thậm chí bước chân cô còn vô thức đi nhanh hơn.

Không khí trong nhà họ Từ càng trở nên căng thẳng. Đột nhiên có thêm một người bệnh không thể rời giường, bà cụ Từ tiều tụy đi rất nhiều. Nhìn thấy Sở Trạch Dương, bà ta không còn vẻ ghét bỏ hay khinh thường như trước, mà thay bằng sự nôn nóng lộ rõ trên khuôn mặt vốn cay nghiệt của mình.

Ngược lại, Sở Hoàn hơi bị e dè bà ta, cảnh tượng bà ta quất roi vào con lừa hôm qua đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu. Đối với người làm công, bà ta còn tàn nhẫn hơn cả gã quản lý hói đầu trước đây của cậu.

"Trạch Dương à, ông nhất định phải cứu con trai và cháu tôi."

Bà cụ Từ nắm chặt tay áo Sở Trạch Dương, đôi mắt khô cằn ngấn lệ.

Sở Trạch Dương vẫn giữ thái độ bất biến, nói: "Tôi sẽ cố hết sức."

Hai bệnh nhân được chia ra ở hai phòng khác nhau, họ quyết định đến xem Từ Tam trước.

Theo lời người nhà họ Từ, sáng nay Từ Tam đột ngột phát bệnh. Chú bị sốt và đau đầu ngay khi thức dậy, ăn sáng xong liền nôn, uống thuốc cũng nôn ra, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi thì không thể dậy nổi.

Vừa bước vào phòng, Sở Hoàn đã thấy Từ Tam - người đàn ông vốn cường tráng giờ chỉ có thể nằm bẹp trên giường, sắc mặt đen bất thường. Nhưng ít ra ý thức vẫn tỉnh táo, thấy họ vào thì mở mắt, lộ ra chút mong đợi.

Sở Trạch Dương đặt tay lên người Từ Tam kiểm tra, nói: "Âm khí xâm nhập cơ thể."

Dù sao gặp quỷ mấy lần, cơ thể chú cuối cùng không chịu nổi nữa. Tối qua còn bị quỷ lừa sai khiến, nên hôm nay liền phát bệnh. Tuy nhiên vấn đề của chú không lớn, chỉ cần trừ tà, uống bùa trị bệnh, tĩnh dưỡng một thời gian là hồi phục.

Sở Trạch Dương quay sang dặn Sở Hoàn: "Nhóc Hoàn, đi chuẩn bị đi."

Sở Hoàn gật đầu, "Dạ."

Cậu có sẵn bùa trị bệnh trong người, nhưng vì bùa này phải uống nên cần công tác chuẩn bị.

Mỗi loại bùa có cách dùng khác nhau: Bùa Hỏa có thể đốt cháy, bùa Bình An đeo trên người (tốt nhất là gấp theo hình dạng đặc biệt để tăng hiệu quả), bùa Minh Quang thì dán lên, riêng bùa Trị Bệnh là loại phải uống, có thể ngâm trực tiếp trong bát nước hoặc đốt thành tro, rồi hòa vào nước chờ lắng xuống rồi mới uống. Ngoài ra còn có cách nấu chung với dược liệu để trị bệnh phức tạp hơn, hoặc các phương pháp như cắm, xịt, tắm bằng bùa.

Sở Hoàn liếc quanh phòng không thấy ly, bèn nói với cô bé đứng cạnh: "Em gái, lấy giúp anh một cái ly và ít nước."

Cô bé chưa từng gặp ai đẹp trai như Sở Hoàn, da trắng, mắt to, người cũng tỏa hương thơm, lập tức đỏ mặt, khẽ đáp một tiếng rồi chạy đi.

Chẳng bao lâu sau, cô bé mang về một cái ly và một ấm trà.

Sở Hoàn nhận lấy, châm lửa vào đuôi lá bùa rồi đốt trong ly, vừa niệm chú vừa rót nước vào. Tro từ lá bùa hòa vào nước, khiến nước ban đầu vẩn đục.

Trong suốt quá trình đó, cô bé cứ chớp chớp mắt nhìn cậu, lúc thì nhìn mặt, lúc lại nhìn tay.

Đợi đến khi nước trong ly trở nên trong hơn, Sở Hoàn mới ngẩng lên, hỏi cô bé: "Anh đẹp trai không?"

"Đẹp."

Cô bé ngây ngô đáp lại.

Sở Hoàn xoa đầu cô bé, cười nói: "Em cũng dễ thương lắm. Mang cái này qua kia đi."

Sở Trạch Dương trừ tà cho Từ Tam xong, nhận lấy ly nước từ tay cô bé rồi rót hết vào miệng Từ Tam. Uống xong, Từ Tam nằm xuống lại.

Hiệu quả rất rõ rệt. Từ Tam vẫn còn yếu, nhưng không còn cảm giác như rễ cây mục ruỗng đang dần chết đi nữa, sinh khí trong cơ thể dần hồi phục.

"Cảm ơn! Cảm ơn! Xin hãy xem giúp con trai tôi, cầu xin ông cứu nó."

Sở Trạch Dương đáp: "Đương nhiên, tôi sẽ giúp trong khả năng của mình."

*

Từ Tứ nằm trong một căn phòng khác.

Vừa bước vào, Sở Hoàn lập tức nhíu mày. Trong phòng có mùi hôi thối nồng nặc, toát lên hơi thở mục rữa.

Cậu nhìn về phía giường. Tình trạng của Từ Tứ rất tệ, cơ thể so với hôm qua càng thêm khô gầy.

Vợ của Từ Tứ ngồi bên giường lau nước mắt, thấy họ đến liền lập tức đứng lên: "Sở Công, xin ngài xem giúp."

Lần này cô không kiêng dè ánh mắt của bà cụ Từ nữa, nói thẳng: "Chắc chắn là do con lừa nhà chúng tôi hại."

Sở Hoàn mở to hai mắt, cuối cùng cũng có người nhịn không được nói ra sự thật?

Vợ của Từ Tam kể lại mọi chuyện, phần đầu gần như trùng khớp với những gì Sở Hoàn nghe được từ đám cô hồn.

Nhà họ Từ nuôi một con lừa già, nó đã không còn sức để kéo cối xay. Một con lừa già đồng nghĩa với mất giá trị lao động, thì chỉ còn một tác dụng - bị giết thịt.

Vào một buổi chiều trời quang đãng, Từ Tứ g**t ch*t con lừa, lột da, moi nội tạng, ăn thịt nó. Bắt đầu từ hôm đó, trong nhà họ bắt đầu xảy ra vài hiện tượng lạ: đầu tiên là tấm da lừa biến mất, cối xay nửa đêm tự quay dù không ai chạm vào, trong chuồng cũ từng nhốt con lừa xuất hiện bóng dáng của nó.

Bà cụ Từ cho rằng con lừa đã quay về. Nó vốn là thứ cứng đầu, nên bà ta dùng Thuật trói quỷ để giam giữ nó, định bắt nó tiếp tục phục vụ con người.

"Thuật trói quỷ?"

Sở Hoàn suy nghĩ, đoán rằng có lẽ tương tự như "Thuật trói linh" mà cậu từng thấy, là cách dân gian để đối phó với quỷ. Người già thế hệ trước thường biết được nhiều bí thuật truyền miệng như vậy.

Bà cụ Từ đã dùng một sợi dây thừng buộc bảy nút để trói con quỷ lừa lại.

Nghe đến đây, Sở Hoàn lập tức hiểu rõ ý đồ của bà ta: bà ta muốn quỷ lừa tiếp tục làm việc cho nhà họ Từ, thậm chí còn tiết kiệm được tiền mua lừa mới. Một con lừa ma không tốn tiền, cũng chẳng cần cho ăn.

Ban đầu, mọi thứ diễn ra đúng theo ý bà ta. Nhưng ngay sau khi buộc con lừa, Từ Tứ xảy ra chuyện.

Sau khi được cứu sống và đưa về nhà, Từ Tứ nôn ra rất nhiều nước, trông có vẻ khỏe hơn nhiều. Dù vẫn có phần ngơ ngẩn, thần trí hoang mang, ban ngày không thích ra ngoài, nhưng họ chỉ nghĩ rằng hắn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi suýt chết đuối.

Buổi tối, Từ Tứ còn cùng mọi người làm đậu phụ!

Nhưng trạng thái đó không kéo dài bao lâu. Rất nhanh sau đó, họ phát hiện trong nhà xuất hiện các hạt đậu căng tròn kỳ lạ, số tiền thu về từ việc bán đậu phụ có một phần bị thối rữa, thậm chí còn lẫn cả tờ giấy tiền âm phủ in dòng chữ "Ngân hàng Thiên Địa".

Bệnh của Từ Tứ cũng không hề thuyên giảm, mà ngày càng nặng hơn...

"Sở Công, xin hãy cứu Từ Tứ!"

Vợ của Từ Tứ khóc lóc cầu xin Sở Trạch Dương: "Tấm da lừa, tấm da lừa vẫn còn để bên ngoài kìa!"

Bình Luận (0)
Comment