"Không nhìn gì."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay Chiết Chi lại nhanh gọn chuẩn túm lấy cái đuôi của Sở Hoàn.
Sở Hoàn thử rút về mấy lần mà không được: "..."
"Không được!"
Chiết Chi hôn dọc theo đuôi cậu, nói: "Ta sẽ không làm gì đâu."
Sở Hoàn tin mới lạ. Hơn nữa, cậu nhận thấy cơ thể mình bắt đầu khác thường, toàn thân nóng ran, giống hôm biến ra đuôi rắn, nhưng có chút khác biệt. Nước ấm áp dễ chịu giờ nóng hẳn lên.
Chóp đuôi nôn nóng gõ bộp bộp xuống sàn, cả người khó chịu, không phải kiểu khó chịu do bệnh, mà kèm theo d*c v*ng muốn tấn công mãnh liệt, muốn làm gì đó ngay lập tức.
Giờ sức cậu mạnh hơn trước nhiều. Nếu đổi thành người thường giữ đuôi, chắc chắn đã bị cậu hất văng rồi. Tiếc là cậu có quẫy cỡ nào, Chiết Chi vẫn bất động.
Loạt vảy trắng bóng sau khi bị nước thấm ướt càng thêm xinh đẹp. Chiết Chi sắp hôn tới chỗ hơi nhô lên.
Sở Hoàn bỏ gõ sàn, chuyển sang quất đuôi bốp bốp vào Chiết Chi.
Chiết Chi nâng mắt, khó hiểu hỏi: "Em không khó chịu sao?"
Sở Hoàn rất khó chịu, nhưng đâu phải không có cách giải quyết, cần gì làm thế này!
Cậu nghiến răng nói: "Liễu Điều Nhi nói không cần làm gì hết, chờ qua giai đoạn này là được."
"Đó là vì họ không tìm được đối tượng giao phối."
Chiết Chi vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ chỗ đó, sau đó trước ánh mắt kinh hoàng của Sở Hoàn, vảy ở đó thật sự mở ra!!
Mở ra rồi!
"Cái đệt!"
Sở Hoàn chết lặng. Sao chỗ đó của mình cũng giống rắn! Cấu tạo hoàn toàn khác con người, lại còn có gai!
Chiết Chi cúi xuống nhìn, còn nghiêm túc khen: "Dễ thương lắm."
Sở Hoàn: "..." Giết toai luôn đi.
Im lặng hai giây, cậu bất chấp tất cả, cái đuôi quấn chặt lấy Chiết Chi.
......
Liễu Điều Nhi xách con cá lớn của mình, vẻ mặt hơi khó xử. Cô ta là rắn trên cạn, vốn không thích ăn cá, nhưng bắt cá cực khổ thế mà thả đi thì không hợp nguyên tắc sống của cô ta.
"Này, cô bé."
Đang lúc cô ta lưỡng lự có nên nuốt chửng không, một người nãy giờ lén quan sát lên tiếng gọi.
Liễu Điều Nhi quay đầu nhìn, thấy trong bụi cỏ có một người đàn ông trung niên da ngăm đang ngồi xổm. Người đàn ông nhỏ giọng hỏi: "Cô bé, con cá này bán không?"
Thẩm Lạc Thu nhìn thấy hắn ta, ngạc nhiên kêu lên: "Chú tới khi nào vậy? Không phải đang câu bên kia sao? Chú thấy rồi à?"
Người đàn ông cũng kinh ngạc: "Ông chủ Thẩm, sao cậu cũng ở đây? Thấy gì cơ?"
Thẩm Lạc Thu thở phào, nói vậy nghĩa là chưa thấy gì. Nghĩ cũng đúng, nếu vừa rồi thấy con rắn to thế chắc đã sợ chết khiếp, sao mà bình tĩnh thế này được.
"Cháu ở đây từ nãy rồi nhé..."
"Ồ, mải nhìn cá nên không thấy..." Hắn ta lẩm bẩm, rồi nói với Thẩm Lạc Thu: "Cái chỗ câu quen của tôi, cá dạo này tinh khôn hẳn ra, mấy hôm nay không câu được con nào, nên định đổi chỗ."
Thẩm Lạc Thu: "Chú tới chỗ này câu chưa câu được con nào... Hay là chú đắc tội thần câu cá rồi?"
"Làm gì có, tôi rất kính trọng thần câu cá! Thờ cúng không thiếu món nào!"
Thẩm Lạc Thu: "Vậy chắc là do chú xui."
Người đàn ông lại hỏ Liễu Điều Nhi: "Cô bé, cá này bán không?"
Liễu Điều Nhi ngẫm nghĩ một lát, gật đầu: "Bán."
Trứng gà ăn ngon hơn cá.
"Ấy, lại đây, khỏi cần cân, tôi đưa cô một ngàn tệ. Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ: cô không được nói với ai là con cá này do cô câu được, thế nào?"
Nghe hắn ta nói vậy, Thẩm Lạc Thu hiểu ngay hắn ta định làm gì, bảo: "Wow, chú gian lận hả."
Người đàn ông đường hoàng đáp: "Cậu không nói, tôi không nói, ai biết tôi gian lận."
Liễu Điều Nhi: "Được."
Người đàn ông sảng khoái chuyển một ngàn tệ cho Liễu Điều Nhi, còn dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được kể với ai chuyện này.
Liễu Điều Nhi nhận tiền xong, đưa con cá cho hắn ta.
Con cá này cô ta bắt sống dưới nước, mới lên bờ chưa bao lâu, sức sống tràn đầy. Khi cô ta đưa sang, hắn ta không ôm nổi, bị cá quật cho mấy cái vào người.
Liễu Điều Nhi không ngờ con người này yếu ớt đến vậy, hỏi: "Cần tôi giúp giết nó không?"
"Không không không, không cần, tôi cần nó sống, sống mới tốt!"
Trên mặt hắn ta dính vảy cá, nhưng lại nở nụ cười hạnh phúc. Hắn ta vác con cá lên vai, hí hửng bỏ đi.
Liễu Điều Nhi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng, thầm nghĩ chưa từng thấy con người nào kỳ lạ thế này.
Đến khi bọn họ quay lại, người đàn ông mua cá đang khoe khoang với các chiến hữu.
"Vãi chưởng, ông câu được con này á? Ông mà câu được cá to thế này luôn? Ông đạp trúng cứt chó hả!"
"Chậc chậc, tôi phải đấu với nó ba trăm hiệp mới lôi được lên đấy..."
"Không phải ông đi đâu mua về đấy chứ?"
"Thằng cha này, ông không câu được thì thôi, còn vu khống tôi? Ông thử đi mua cho tôi một con to và tươi thế này xem? Nhìn một cái là biết mới vừa lên khỏi nước!"
"Không đúng, tôi vẫn thấy sai sai..."
Dù cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không tìm ra sơ hở, mấy người kia chỉ đành ghen tị buông vài câu mỉa mai.
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Hồ tiểu thư đến tìm Liễu Điều Nhi. Cô đi dọc theo con đường nhỏ, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, thay bộ đồ da bó sát màu đen bằng một chiếc váy dài màu nhạt, tóc búi hờ sau gáy, gương mặt mang chút sầu muộn, trông như một quả phụ vừa mất chồng.
Nhưng một mỹ nhân như vậy đi ngang đám cần thủ, không một ai quay đầu nhìn cô, đều đang bận ngắm nghía con cá lớn trên đất.
Ngoại trừ Thẩm Lạc Thu, không một ai nhìn cô!
Vẻ u oán trên mặt Hồ tiểu thư càng đậm. Con cá đó đẹp hơn cô???
Lần thứ hai cô thất bại thảm hại ở đây!
Liễu Điều Nhi chỉ vào nhóm người, nói với cô: "Đang xem mấy con người kỳ lạ."
Hồ tiểu thư: "Nhìn ra rồi, đến cả chị cũng không thèm liếc một cái."
Thẩm Lạc Thu cực kỳ không biết điều, nói: "Hồ tiểu thư, không phải lỗi của cô đâu, mấy ông câu cá này trong lòng chỉ có cá thôi!"
"Ý cậu là tôi không đẹp bằng cá?"
"Không phải!"
Thẩm Lạc Thu kêu lên: "Bọn họ chỉ thích câu cá thôi! Dù bên cạnh có người nhảy múa thoát y, họ cũng không liếc một cái!"
Hai hàng mày thanh tú của Hồ tiểu thư khẽ nhíu lại: "Ý cậu là cho dù tôi nhảy múa thoát y, họ cũng không nhìn thêm một cái?"
Thẩm Lạc Thu: "...... Không phải, haiz!"
Khi họ trở về, Sở Hoàn đã bị Chiết Chi rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, từng chiếc vảy trên đuôi sáng lấp lánh.
Liễu Điều Nhi nhận ra hơi thở trên người Sở Hoàn bỗng dịu đi nhiều. Cô ta ngồi xuống bên cạnh, Sở Hoàn chỉ lười biếng quẫy nhẹ đuôi.
"Anh và đối tượng của anh giao phối xong rồi?"
Sở Hoàn quay đầu lại, khó tin nhìn Liễu Điều Nhi: "......"
Sự thật đúng là thế, nhưng em gái à, nói thẳng quá mức rồi đó!
Liễu Điều Nhi vô tội nhìn cậu, nói: "Không phải hả?"
Sở Hoàn: "Đúng..."
"Có vẻ như người đó rất lợi hại."
Sở Hoàn: "..." Lợi hại chỗ nào?
Liễu Điều Nhi bình thản như thường, dùng giọng ngây ngô quen thuộc nói: "Một con rắn đực bình thường sẽ giao phối với nhiều con rắn cái, nhưng xem ra anh không cần."
Sở Hoàn: "..." Mắc cái gì không cần!?
Liễu Điều Nhi: "Anh may mắn ghê."
Sở Hoàn hít sâu một hơi, nói với cô ta: "Cô đừng nói nữa, nói chết tôi thì cô được lợi gì..."
Chiết Chi v**t v* đoạn đuôi rắn đang nằm trên đầu gối mình, ẩn sâu công danh.
Liễu Điều Nhi và Hồ tiểu thư ở lại hai ngày rồi rời đi. Không đi không được, rắn ở đây ngày càng nhiều, toàn lần theo Liễu Điều Nhi mà đến. Hồ tiểu thư thì cảm thấy nơi này khắc mình, ở lâu không tốt.
Khi đi, hai người xách đầy đồ. Liễu Điều Nhi mang theo một giỏ trứng gà, Hồ tiểu thư ôm theo một lồng gà, từ trứng đến gà, vơ trọn cả nhà gà.
Thẩm Lạc Thu rất không nỡ rời Hồ tiểu thư, tuy chỉ có thể ngắm từ xa, nhưng được nhìn một đại mỹ nhân thêm vài lần coi như lời to. Cậu ta tặng không ít cá cho hai người, cơ mà bị từ chối thẳng thừng.
Sau khi hai cô đi rồi, Sở Hoàn ở nhà cố gắng tìm cách biến đuôi rắn trở lại, nhưng không mấy tiến triển, nên cậu quyết định đi tìm Triệu Hi.
Cứ thế này thì cậu hư thận mất!
Thu dọn đồ đạc, cậu dẫn theo Chiết Chi quay lại miếu Nữ Oa, định hỏi ý Nữ Oa nương nương.
Vì có đuôi rắn, lần này cậu không thể đi máy bay, chỉ có thể lái xe.
Tuy cậu đã báo trước với Triệu Hi, nhưng khi cậu đến miếu Nữ Oa, Triệu Hi nhìn thấy vẫn sững sờ.
Triệu Hi dán mắt vào cái đuôi rắn, nhìn đi nhìn lại rồi hỏi: "Tại sao cháu biến thành thế này?"
Sở Hoàn: "Cháu cũng muốn biết tại sao thành ra thế này."
"Hôm trước cháu tham gia tế lễ Nữ Oa, sau khi về chưa được mấy ngày thì bỗng nhiên biến thành vậy."
Triệu Hi: "Không thể tin được, thật là không thể tin được..."
"Vì thế lần này cháu đến để hỏi Nữ Oa nương nương có ý gì."
"Ồ ồ ồ ồ."
Triệu Hi dẫn cậu vào trong. Cái đuôi rắn của cậu quét trên mặt đất, Triệu Hi thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.
Tượng Nữ Oa vẫn đứng uy nghi ở trung tâm miếu, Sở Hoàn đứng trước tượng, ngẩng đầu nhìn. Chiết Chi đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ là vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Sở Hoàn nhìn một hồi, nói: "Để thắp vài nén hương thử xem."
Lần trước cậu thắp hương thì dị tượng xảy ra, nhìn thấy Nữ Oa hiển linh, nên giờ cậu muốn tái hiện lại tình huống đó.
Khói trắng bay thẳng lên, Sở Hoàn cúi đầu nhắm mắt khấn, thầm niệm Nữ Oa thánh đức. Vài giây sau, cậu ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt quả nhiên thay đổi.
Cậu ngửi thấy mùi hương ẩm ướt, tràn đầy linh khí mà thời hiện đại không thể có, xung quanh là những cây cổ thụ cao vút, con khỉ trước mặt cũng rất quen thuộc.
"Hi, lại gặp rồi." Sở Hoàn chào con khỉ.
Con khỉ kéo kéo áo cậu, lại nhìn cái đuôi phía sau, nói: "Thì ra mày thật sự là người, sao mày khác với những người khác?"
Sở Hoàn: "Vì tao không phải người ở đây."
"Vậy mày là người ở đâu?"
"Mày dẫn tao đến bộ lạc Nhân tộc, tao sẽ nói cho mày biết."
Con khỉ sảng khoái gật đầu: "Được."
"Tao là người của rất lâu sau này, cảm ứng Nữ Oa mà đến."
Kết quả là con khỉ nghe xong chỉ nở một nụ cười gian xảo: "Thì ra vậy, nhưng tao đổi ý rồi."
Nụ cười trên mặt nó càng lúc càng rộng, mùi tanh trong miệng phả thẳng vào mặt Sở Hoàn: "Lâu lắm rồi mới gặp được một con người dễ lừa thế này, lại còn là tế sư Nữ Oa..."
Sở Hoàn nhìn đôi mắt lóe hung quang và cái miệng nhỏ dãi tong tỏng, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện.
Lần trước cậu tới đây, đám người đưa cậu đi đã nói "Ở đây có khỉ ăn thịt người!"
Khỉ ăn thịt người!
Ăn thịt người!
Cmn!
Sở Hoàn quay đầu bỏ chạy, lao thẳng vào bụi cỏ bên cạnh. Tiếng cười the thé của con khỉ vang lên, nó nhảy vọt lên cây, ngồi trên cành cao, cúi đầu nhìn chăm chăm vào động tĩnh trong bụi cỏ.
"Con người mỹ vị..."
Xác định được mục tiêu, nó bất ngờ nhảy bổ xuống. Sở Hoàn nghe tiếng gió rít, lập tức quất đuôi ra sau, mạnh mẽ kéo cơ thể đang lao về phía trước giật ngược lại. Trong nháy mắt, móng vuốt sắc nhọn của con khỉ sượt qua sát mặt cậu.
Cậu không dám dừng lại, lập tức đổi hướng chạy tiếp. Cậu phải ra khỏi đây, phải thoát khỏi khu rừng này!
Con khỉ coi cậu như một món đồ chơi, hễ Sở Hoàn giảm tốc là nó phóng xuống từ trên cây để "trêu đùa" cậu.
Vài lần qua lại như vậy, cơ thể Sở Hoàn không chịu nổi nữa, miệng dần có vị máu tanh.
"Định chạy đi đâu?"
Tiếng nói vang lên sau lưng. Hoặc là quay lại liều mạng với con khỉ chết tiệt này, hoặc là bị nó chơi đùa đến chết. Mỗi tội cậu không biết, nếu chết ở đây thì mình sẽ quay về hiện đại, hay là bản thân ở hiện đại sẽ chết theo.
Con khỉ đu mình qua cành, nhảy xuống trước mặt cậu, thảnh thơi nhìn cậu.
Sở Hoàn dừng lại. Kệ đi, giờ chỉ có thể liều thôi.
"Lôi!"
Cậu bấm tay kết ấn triệu sấm sét, tia sét đánh trúng con khỉ, làm toàn bộ lông nó dựng đứng lên.
Nó bị sét đánh, nhưng chỉ khẽ rung người, chẳng những không hề hấn gì, mà còn phấn khích nói với Sở Hoàn: "Thêm lần nữa, sướng ghê."
Sở Hoàn: "..."
Thời thượng cổ, thần tiên linh thú đầy rẫy khắp nơi vậy hả?
"Hết rồi à?"
Con khỉ nói: "Hừ! Vậy tới lượt tao."
Chưa dứt lời, nó đã nhảy vọt lên thật cao, bóng của nó phủ trùm lấy toàn thân Sở Hoàn. Đồng tử cậu co rút lại, nhưng ngay lúc nó sắp đáp xuống, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, nắm lấy đầu con khỉ, vung mạnh ném đi.
Sở Hoàn lập tức tránh sang một bên. Nghe tiếng con khỉ kêu thảm, cậu mới thấy có gì đó không đúng. Quay đầu nhìn, gương mặt quen thuộc kia khiến cậu dừng động tác.
"Chiết Chi!"
Chiết Chi trông khác hẳn so với hiện đại, lạnh lùng hơn, khí chất cũng giống một vị thần hơn, và hình như không nhận ra Sở Hoàn.
Ánh mắt ngài lướt qua cái đuôi rắn của Sở Hoàn: "Tế sư Nữ Oa? Sao yếu vậy? Đến một con khỉ cũng không đánh lại. Còn nữa, sao ngươi nhỏ thế?"
Chiết Chi đánh giá thân hình Sở Hoàn nhỏ hơn tế sư bình thường tới hai vòng, nhất là cái đuôi rắn trắng muốt mảnh hơn hẳn người khác. Lông mày ngài nhíu lại.
"Nó là con khỉ bình thường chắc? Rõ ràng không phải khỉ thường!"
Sở Hoàn giơ tay về phía Chiết Chi, đúng lý hợp tình: "Bế em, em hết sức rồi."
Chiết Chi: "..."
Sở Hoàn nhìn y: "Nhìn gì? Không nhận ra em hả? Chúng ta kết hôn ở tương lai đấy."
Chiết Chi: "???!"
Chiết Chi hoảng hốt vươn tay, bế Sở Hoàn lên.
"Em muốn tới nơi tụ cư của nhân tộc."
Chiết Chi trầm mặc bay lên trời.
Rất nhanh, Sở Hoàn nhìn thấy vài căn nhà bằng đá, cùng vài người đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt.
Người đàn ông mặc quần áo làm từ vỏ cây nhìn thấy họ đầu tiên, lập tức hô to: "Hắn về rồi, hắn về rồi, còn mang theo một người!"
Theo tiếng gọi của người đàn ông, càng lúc càng nhiều người xuất hiện, ngay cả tế sư Nữ Oa mà cậu từng gặp trước đó cũng chạy ra.
Họ nhiệt tình vây quanh Sở Hoàn.
"Là ngươi, ngươi lại tới rồi! Ủa, ngươi không còn bị tàn tật, nhưng sao vẫn thấp bé thế này?"
Nữ tế đuôi đen vẫn nhớ Sở Hoàn, chen đến trước mặt cậu, vui vẻ nhìn cậu.
Sở Hoàn chú ý tới chiếc bụng hơi nhô lên của nữ tế, kinh ngạc hỏi: "Cô mang thai?"
"Đúng vậy, loài người bắt đầu sinh sôi, chúng tôi cũng cần thế hệ mới để đồng hành cùng con người."
Nữ tế xoa nhẹ bụng mình, cả người toát ra vẻ dịu dàng mẫu tử.
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn Sở Hoàn: "Sao ngươi lại trở về cùng hắn? Ngươi chọn hắn?"
"À... Lúc nãy tôi gặp một con khỉ, anh ấy đã cứu tôi."
Sở Hoàn khó hiểu: "Chọn anh ấy thì sao?"
"Con người sau khi xác định hôn nhân thì giữa trời đất sẽ sinh ra dây tơ hồng, không chỉ con người, thần tiên trên trời cũng có duyên phận của riêng mình. Hắn là người do Nữ Oa Nương Nương phái xuống, được nặn ra trước khi Nương Nương chính thức tạo loài người, từ khi sinh ra đã là thần tiên... Tính tình rất tệ, lại chẳng đẹp trai, nên không ai thích hắn."
Sở Hoàn: "Không đẹp trai?"
Cậu quay đầu nhìn Chiết Chi. Gương mặt này mà không đẹp á??
Chiết Chi đang cúi đầu quan sát Sở Hoàn, vẻ mặt không rõ đang nghĩ gì. Phát hiện Sở Hoàn nhìn mình, ngài lập tức quay đi.
"Trắng bệch, chẳng đẹp chút nào. Thì ra ngươi thích kiểu như vậy, bảo sao hắn lại tới chỗ chúng ta."
Nữ tế vui vẻ nói với cậu.
Sở Hoàn: "Hả? Ờ..."
Cậu quay đầu, thấy trên mặt Chiết Chi lại lộ ra vài phần bừng tỉnh đại ngộ.
Ủa anh bừng tỉnh cái gì?
Sở Hoàn thấy buồn cười, nhưng vẫn nhớ mục đích quan trọng nhất của chuyến đi lần này. Cậu hỏi nữ tế: "Lần này tôi tới là muốn hỏi, tôi có thể biến cái đuôi này thành đôi chân được không?"
"Biến thành chân?"
Chiết Chi im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: "Ta biết."
"Anh biết?" Sở Hoàn nheo mắt lại.
"Tại sao muốn biến thành chân? Cái đuôi rất đẹp."
Sở Hoàn nhoẻn miệng cười: "Vì đôi khi đuôi không tiện."
Chiết Chi đơn thuần nói: "Vậy để ta dạy ngươi."
......
Sở Hoàn mở mắt, trước mặt vẫn là bức tượng Nữ Oa. Sau khi biến đuôi rắn thành đôi chân, cậu quay sang nhìn Chiết Chi.
Chiết Chi cũng nhìn cậu.
Sở Hoàn giơ tay véo má ngài, nói: "Thì ra anh biết cách biến đuôi thành chân."
Chiết Chi: "..."
Sở Hoàn hừ hừ vài tiếng, rồi bất ngờ nhảy lên người ngài, cười nói: "Thật sự thích đến vậy à?"
Chiết Chi im lặng một lúc, cuối cùng cúi mắt ừ một tiếng.
"Không chỉ đuôi, tất cả đều thích."
——————–
Lời tác giả:
Chút tâm cơ nho nhỏ của ai đó~
Hoàn: "Cô nói chết tôi thì được lợi gì?"
Liễu Điều Nhi: "0.o"