Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 155

Âm thanh ấy vang vọng giữa núi rừng, không hiểu sao vương thêm mấy phần thê lương rợn người.

Sở Hoàn nhìn về phía phát ra tiếng hát, đúng hướng con sông chảy dài. Lòng sông rộng, ít nhất hơn mười mét, nước chảy xiết. Nhìn kỹ sẽ thấy ven sông bốc lên làn khói trắng, như đang đốt thứ gì đó.

"Chủ nhân của con hoạt cổ này là ai?"

Ngọ Tang đáp: "Không biết."

Lý Tuyên Minh rút kiếm ra, nét mặt nghiêm nghị: "Bất kể là ai cũng phải giết!"

Lý Toàn Quang vẫn mù mờ: "Gì cơ???"

Sao tự dưng phải đánh nhau???

Hoạt cổ lao thẳng về phía bọn họ, chính xác hơn là lao thẳng vào đầu Lý Toàn Quang. Nó quả thực rất thông minh, biết ai là "quả hồng mềm" trong đám này. Giống hệt mấy con "ôm mặt" trong phim, nó dang hai tay nhào tới ôm trọn mặt cậu ta.

Vì tốc độ quá nhanh, Lý Toàn Quang chỉ thấy trước mắt vụt qua một khối trắng toát. Giây sau, đầu cậu ta nặng trĩu, trước mắt tối sầm, trên mặt cảm nhận rõ rệt thứ xúc cảm lạnh lẽo mềm mập, khiến cậu ta hoảng sợ hét toáng lên.

"A a a a a! A a, cái gì thế a a a a!"

"Toàn Quang!!"

Tiếng thét bỗng khựng lại. Cơ thể cậu ta bỗng cứng đờ như xác sống, trên đầu đội "đứa bé" lao xuống núi với tốc độ cực nhanh, động tác kỳ quặc nhưng chẳng hề chậm chạp.

Sở Hoàn: "???"

Lý Toàn Quang xui quá rồi đấy???

Bóng người Lý Tuyên Minh thoắt một cái đuổi theo.

"Thái Thượng hữu mệnh, sưu bắt tà tinh. Hộ pháp Thần Vương, hộ vệ tụng kinh!"

Không biết là thổ địa hay sơn thần tại đây hiển linh, cây cỏ um tùm không gió tự động, phóng tới quấn lấy "Lý Toàn Quang".

Chẳng mấy chốc, chân và thân "Lý Toàn Quang" đã bị cỏ dại và dây leo mảnh mai trói chặt, không nhúc nhích được. Hoạt cổ lập tức vứt bỏ cơ thể cậu ta, quay sang lao tới Lý Tuyên Minh.

"Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ấn ngã thân!"

Hoạt cổ chưa kịp chạm vào người đã bị ánh kim quang quật vào mặt. Nó phát ra tiếng gào khóc như trẻ con, rồi rơi bịch xuống đất.

Vài con nhện lập tức bò tới, bắn tơ về phía nó. Tiếc là tơ không thể trói được, nó không sợ cổ trùng thường, thậm chí có phần khắc chế.

Nó giật tung tơ định bỏ chạy, Sở Hoàn vọt tới, ném liền mấy lá bùa Ngũ Lôi. Bùa dán lên người nó nổ đùng đoàng, tia sét lóe lên chói mắt. Đợi ánh sáng tan đi, "đứa bé" đã bốc khói đen, toàn thân cháy xém, tay chân co quắp rơi xuống đất.

"Chết chưa?"

Sở Hoàn bước lại định kiểm tra, nhưng vừa tới gần, tròng mắt nó liền điên cuồng đảo qua lại, mí mắt đã rụng mất, để lộ nhãn cầu trơ trụi.

"Lùm mía!!"

Cậu giật bắn người, lùi một bước. Trong lúc cậu nhìn chằm chằm, cạnh nhãn cầu chen ra một con mắt khác, rồi thêm một con nữa... cho tới khi hốc mắt không chứa nổi, toàn bộ số mắt phình ra thành một khối dị dạng, vừa giống mắt kép của côn trùng, vừa giống chùm quả mâm xôi tròn căng mà họ vừa hái ban nãy. Hình dạng ấy vừa quái dị vừa ghê tởm.

Trên người nó vẫn mang vài nét trẻ sơ sinh, nhưng mọc thêm cơ quan của loài côn trùng. Nó lật người, ngoằn ngoèo chui tọt vào bụi cỏ rậm rạp, biến mất không dấu vết.

Sở Hoàn hơi buồn nôn, quay sang Ngọ Tang: "Thứ này tởm quá."

Cậu nghĩ đời này chắc chẳng bao giờ dám ăn mâm xôi nữa.

Ngọ Tang: "Tất nhiên là tởm, người bình thường ai lại lấy người luyện cổ!"

"Tiếc thật, để nó chạy mất."

Sở Hoàn quay đầu nhìn Lý Toàn Quang, hỏi: "Tình hình của Toàn Quang thế nào?"

"Không ổn lắm."

Miệng của Lý Toàn Quang bị kẹt một thứ ống đen, thọc sâu vào tận cổ họng, giống như bộ phận miệng của côn trùng. Con hoạt cổ đó hình như định ký sinh, chỉ là chưa kịp.

Không biết cậu ta bị ép ăn cái gì, ý thức mơ hồ, miệng bị chặn nên không nói ra lời, chỉ có thể "hừ! hừ!" gầm gừ hung dữ.

Lý Tuyên Minh muốn giúp lấy ra, nhưng cậu ta không chịu hợp tác, lắc đầu quẫy mạnh không cho Lý Tuyên Minh tới gần, tràn đầy ý định tấn công.

Trần Nhĩ bẻ ngược hai cánh tay cậu ta, Sở Hoàn nhìn một lát rồi bước tới ấn chặt đầu cậu ta xuống, thế mà vẫn chưa đủ, cậu ta nhảy lên đá người, hai chân đạp loạn không ngừng.

"Sao cậu ta còn khó giữ hơn con lợn Tết vậy?!"

Sở Hoàn suýt bị cậu ta đá trúng bụng, liếc sang Ngọ Tang.

Ngọ Tang lặng lẽ bước tới, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm chặt lấy hai chân cậu ta.

Xong, giờ thì toàn thân cậu ta không nhúc nhích được nữa.

Lý Tuyên Minh nâng cằm cậu ta lên, tay kia cầm ống đen kia từ từ kéo ra, sợ làm tổn thương cơ thể cậu ta nên rút cực kỳ chậm, mất vài phút mới lôi ra được. Cả cái ống dài gần bằng cánh tay người.

Mặc dù cái ống đã được lấy ra, tình trạng của cậu ta vẫn không khá hơn. Vừa rồi là miệng không khép lại được, giờ thì khép lại được nhưng lại há mồm cắn loạn khắp nơi.

"Chắc phải rửa dạ dày?" Sở Hoàn nhìn cậu ta, trông như bị nhét thứ gì đó vào bụng.

"Cái này đơn giản!"

Ngọ Tang đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp bạc cỡ quả bóng bàn, bên trong chứa ít bột màu nâu. Ngọ Tang canh đúng thời điểm, đổ một ít vào miệng Lý Toàn Quang rồi lập tức ép chặt miệng lại.

Bột đó rõ ràng rất khó nuốt, mặt Lý Toàn Quang lập tức vặn vẹo!

"Oẹ!"

Cậu ta nhanh chóng có phản ứng nôn ọe. Thấy cậu ta sắp nôn, mọi người đồng loạt lùi lại vài bước lớn.

"Ựa..."

Cậu ta phun ra một đống dịch nhầy nhớp nháp, không rõ là cái gì, chỉ biết là tởm vãi.

Nôn xong, sắc mặt cậu ta khá hơn đôi chút, thân thể căng cứng cũng mềm ra, nếu không có Lý Tuyên Minh đỡ thì cậu ta đã cắm đầu xuống đống mình vừa nôn.

"Khụ khụ! Cái gì vậy?"

Ngọ Tang: "Là cổ. Cậu không sao chứ?"

Lý Toàn Quang: "Cổ... Vừa rồi có thứ gì đó trong miệng tôi, hình như tôi vừa nôn ra... Tôi nôn ra cái gì?"

Sở Hoàn nói: "Vừa rồi là cổ..."

"Thôi thôi, đừng nói cho tôi biết thì hơn." Lý Toàn Quang rơm rớm nước mắt nói: "Hu hu hu... Sao mình xui thế này?"

Lý Tuyên Minh cau mày nhìn cậu ta: "Là vì đệ không đủ mạnh. Đứng thẳng dậy!"

Lý Toàn Quang bật dậy đứng nghiêm.

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Thanh và A La cùng đi tới, thấy bầu không khí kỳ lạ bèn hỏi thăm.

"Chị Thanh, vừa xảy ra chuyện."

Ngọ Tang quay đầu thấy A La, tức giận nói: "Tại sao chỗ bọn cô lại có hoạt cổ?!"

A La: "Hoạt cổ?"

"Vừa mới chạy mất! Có phải cổ sư trong trại bọn cô không tuân thủ quy củ không?" Ngọ Tang chỉ về một hướng, lúc này đang rất tức.

A La liếc nhìn xuống dưới, sắc mặt thay đổi, chạy tới hướng đó.

"Ê từ từ?!"

Cô chạy mất, mọi người chỉ có thể đuổi theo. Không rõ đã chạy bao lâu, phía trước vang lên tiếng nước chảy xiết, cả nhóm lảo đảo bước ra khỏi rừng, đến bờ sông.

Bờ sông nồng nặc mùi máu tanh. Sở Hoàn đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy con súc vật vẫn đang nhỏ máu, ngoài ra còn có hai người, một đứng một quỳ. Người đứng là một ông lão ăn mặc như vu sư, quần áo kiểu lạ; kẻ quỳ thì ánh mắt đờ đẫn, bụng to như mang thai mười tháng.

Con hoạt cổ cũng ở đó, đang nằm trên xác mấy con súc vật đẫm máu mà ăn ngấu nghiến.

Bên cạnh A La lại xuất hiện vài con bướm u lam. Cô giận dữ đối mặt với vu sư kia, tốc ngữ dồn dập.

Lý Tuyên Minh hỏi: "Họ nói gì vậy?"

Ngọ Tang đáp: "A La đang hỏi vu sư kia chuyện gì đây. Ông ta nói đang giúp dân trong trại giải cổ, không biết người này bị hoạt cổ hại, ông ta cũng rất kinh ngạc."

"Có vẻ ông ta không phải người của trại này, mà đến từ một trại khác..."

"Gua!"

Con nhện trên vai đột nhiên kêu to, Ngọ Tang quay lại thì thấy phía sau xuất hiện thêm mấy con hoạt cổ nữa.

Vài đứa bé da trắng bệch đang bò trên cành cây, nở nụ cười ngây thơ đầy ác ý nhìn bọn họ.

"Ọc!"

Cùng lúc đó, bụng người đàn ông nằm dưới đất phập phồng, phát ra tiếng kì dị như có thứ gì đang trườn trong nội tạng ẩm ướt.

"Ọc... ọc..."

Vu sư bật người nhảy lên, tay cầm một con gà mềm nhũn rũ đầu xuống, đi vòng quanh người đàn ông, miệng hát: "Đem chín con gà tế cho quỷ nguyền rủa con trẻ, bắt chín con gà tế cho ong vò vẽ hại người. Ngươi đi nguyền rủa loài gà mọc cánh..."

Sở Hoàn nhìn con gà chết, cảm giác đôi mắt mở trừng của nó cũng có ý cười xảo quyệt. Cậu lẩm bẩm: "Sắp thất bại rồi..."

Quả nhiên, cậu còn chưa dứt lời, cái bụng vừa yên lặng một thoáng của người đàn ông lại co giật dữ dội , có vật gì đang muốn chui ra. Thứ đó trườn dọc theo bụng hắn ta đi lên, ngực phồng lên, cổ...

Hắn ta sắp chết.

Ngọ Tang nhào tới, con nhện lớn nhảy lên cổ người đàn ông, ngoạm mạnh một phát. Cơ thể hắn ta giật nảy, tròng mắt hơi động, ánh nhìn cầu khẩn hướng về phía vu sư.

Vu sư nói: "Tôi bất lực, thiên thần sẽ cứu rỗi con trẻ."

Ngọ Tang quát: "Kẻ hạ cổ hại người là ai?!"

Vu sư: "...*@......#"

"Chết rồi? Không thể nào, chắc chắn chưa chết!"

Trong khu rừng bên cạnh xuất hiện một bóng người đàn ông. Gã đứng trong bóng tối, không thấy rõ mặt.

Sở Hoàn quay đầu nhìn, hỏi: "Là người đó à?"

Ngọ Tang quay lại: "Hình như là vậy, tôi..."

Còn chưa nói xong, Lý Tuyên Minh đã vung kiếm xông tới. Trần Nhĩ cũng lấy ra chuông nhiếp hồn, bám sát phía sau.

"Đinh..."

Theo tiếng chuông rung, xác súc vật xung quanh cử động. Đám hoạt cổ chưa từng thấy cảnh tượng quái dị như vậy, trên mặt hiện vẻ ngờ vực.

Sở Hoàn rút một xấp bùa, bình tĩnh hỏi Ngọ Tang: "Trước tiên xử đám nhỏ này đã, nhìn ghê quá. Anh bên nào?"

Ngọ Tang: "..."

Suýt quên mất, trong nhóm này chẳng có ai bình thường, có tận hai thiên tài hàng đầu Đạo môn.

"Tôi lo bên phải."

Cổ họng Lý Toàn Quang còn đau, vẫn ráng sức cổ vũ: "Cố lên! Cố lên, cố lên!"

A La đưa tay, mấy con bướm liền bay về phía trước.

Những cánh bướm lam u lượn nhẹ qua, rắc xuống ít phấn lam nhạt ánh lên đốm sáng li ti. Phấn rơi lên người đám hoạt cổ mang tính ăn mòn, lớp da trẻ sơ sinh liền bong ra, để lộ cơ thể côn trùng kì dị bên trong.

Lâm Thanh liếc nhìn, giọng ghét bỏ: "Côn trùng kinh tởm."

Cô ta là một loại hoạt thi rất mạnh, thi thể được âm khí nuôi dưỡng cứng như huyền thiết, nên trực tiếp dùng sức mạnh vật lý xé xác côn trùng, động tác vô cùng tao nhã.

Hai người phối hợp ăn ý, nếu bỏ qua những mảnh nội tạng kỳ dị rơi ra từ thân thể côn trùng bị xé vụn, thì cảnh tượng thực ra khá mỹ cảm.

Lâm Thanh ra tay, Sở Hoàn và Ngọ Tang mất sạch xúc động tham gia. Hai người liếc nhau một cái, rồi im lặng ngồi xổm một bên.

"Gua!!"

"Nhện của anh chỉ biết hú thôi hả?"

Sở Hoàn không nhịn được, chọc vào cái chân lông lá của con nhện lớn, hỏi Ngọ Tang.

Ngọ Tang: "Biết kêu là tốt rồi, cậu còn muốn nó biết nói à?"

"Đã biết kêu thì nói tiếng người cũng được mà, anh có thể dạy nó. Anh không muốn nghe nó gọi anh là ba ba ư?"

Sở Hoàn hào hứng nói.

Ngọ Tang: "Tôi không có sở thích kỳ cục đó."

Lý Toàn Quang cũng ngồi xổm bên cạnh, nói: "Haizz, là vì anh chưa từng gặp Bạch Vô Diện thôi. Bạch Vô Diện đáng yêu cực, thấy nó rồi chắc chắn anh sẽ đổi ý. Sở Hoàn còn mang nó về nuôi như con trai mà."

"Bạch Vô Diện là cái gì?"

"Là một con con nhím trắng."

Ngọ Tang nhìn Sở Hoàn bằng vẻ mặt khó hiểu: "Sở thích của cậu kỳ lạ thế."

Lúc này, vu sư vốn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, dắt theo người đàn ông kia bước tới, lo lắng nói: "*&&%@!"

Sở Hoàn: "?"

"Ổng nói gì?"

Ngọ Tang: "Ổng bảo chúng ta cứu người này."

"Cứu kiểu gì?"

Ngọ Tang: "Thực ra... tôi có thể thử."

Nói rồi, ánh mắt Ngọ Tang nhìn sang hai người bên cạnh.

Sở Hoàn: "..."

Lý Toàn Quang: "?"

Ngọ Tang: "He he."

Hai phút sau, người đàn ông bụng phệ nằm ngửa trên đất. Sở Hoàn đè chặt hắn ta, còn Lý Toàn Quang thì cố cạy miệng.

"Há to ra, to nữa... chút nữa thôi là thấy."

Lý Toàn Quang kêu: "Không há thêm được nữa, há thêm chắc tháo luôn cái quai hàm của ổng mất!"

Ngọ Tang: "Tháo cũng không sao, mạng quan trọng hay quai hàm quan trọng? Được rồi, đủ rồi."

Dưới sự chỉ huy của Ngọ Tang, con nhện lớn nhảy vào miệng người đàn ông, biến mất bên trong cổ họng đỏ hồng ẩn hiện chút trắng.

Sở Hoàn nhìn mà cổ họng ê ẩm.

"Ộp ộp!"

Trong bụng người đàn ông vang lên tiếng ếch kêu, đám cổ trùng bên trong cũng quẫy động, bụng phập phồng dữ dội. Nhưng cuối cùng, nhện giành chiến thắng, cái bụng c*ng tr**ng xẹp xuống đôi chút.

Một lúc lâu sau, con nhện lôi từ cổ họng người đàn ông ra một thứ giống như túi làm từ da người, bên trong bọc nước, trông như thứ gì đó đã bị hòa tan.

Đây là cách nhện ăn. Tiêm dịch tiêu hóa vào trong cơ thể con mồi, làm tan hết mọi thứ bên trong.

Mỗi tội con nhện này rất kén ăn, nó chỉ tiêm dịch tiêu hóa chứ không thèm ăn, nên kéo nguyên cái bọc ra ngoài. Hơn nữa, con nhện lông xù này không chỉ kén ăn mà còn bị sạch sẽ quá mức. Vừa kéo thứ đó ra liền vứt xuống, không bò ngay về phía Ngọ Tang, mà nhảy xuống nước rửa ráy kỹ càng rồi mới quay lại.

Sở Hoàn nhìn vật thể dưới đất, nói: "Thứ này hơi bị ghê. Nếu lúc nãy không nhanh tay, Lý Toàn Quang, trong bụng cậu cũng mọc ra thứ này rồi."

Lý Toàn Quang tái xanh mặt mày: "Cái gì?! Ọe!"

Bên kia trong rừng, tiếng đánh nhau vang lên dữ dội, nhưng chỉ một lúc sau đã im bặt. Lý Tuyên Minh kéo một người đàn ông từ trong bước ra, Trần Nhĩ theo sát phía sau, làn gió nhẹ thổi bay tấm khăn che mặt đen, toát lên phong phạm cao nhân lánh đời.

Cơ thể người đàn ông mềm nhũn, không rõ là bất tỉnh hay đã chết.

Đôi mắt Lý Tuyên Minh sáng rực, hưng phấn khác thường.

Sở Hoàn khẽ nói: "...Người này hơi bị xui."

Vừa hay đụng phải đạo trưởng Lý sau mấy tháng "cấm dục", như mãnh hổ xuống núi!

Lý Tuyên Minh nói với họ: "Bắt được rồi."

Mọi người cùng tiến lại, nhìn người đàn ông "tội nghiệp" dưới đất.

Gã bị đánh đến thảm thương, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da rám nắng, ngũ quan mang nét đặc trưng bản địa, mắt nhắm chặt, toàn thân đầy thương tích, tay chân bị bẻ gãy.

"Người này là ai?" Sở Hoàn hỏi.

Vu sư vùng khác đi tới, thấy người trên đất liền nói với Ngọ Tang một tràng dài.

Ngọ Tang dịch lại: "Đây là vu sư của trại bọn họ, mẹ gã là cổ bà. Ban đầu bà truyền thuật nuôi cổ cho chị gái gã, nhưng chị gã đem lòng yêu một người đàn ông ngoài vùng, bỏ nhà theo trai. Chưa đến hai năm sau thì có tin chị gã đã chết. Trước kia gã từng tai nghe mắt thấy, biết chút ít về thuật nuôi cổ, từ đó bước lên con đường tà đạo."

"Không ngờ lại luyện thành hoạt cổ."

A La nghe vậy, sắc mặt rất khó coi. Người mình thích thì nên giành về, ai đời lại bỏ nhà theo trai. Chuyện này đúng là làm mất mặt phụ nữ họ.

Sở Hoàn cảm khái: "Vậy ra đây là một kẻ tự học thành tài."

Người đàn ông yếu ớt nằm trên đất bỗng cử động, xương hàm kêu "rắc" một tiếng, miệng há ra đến mức kinh khủng, như có thứ gì muốn chui ra từ cổ họng!

Ngọ Tang vội kêu: "Cẩn thận! Gã bắt đầu phản phệ, trong cơ thể chắc có cổ bản mệnh!"

Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng "bụp" như dưa hấu nổ tung, thực chất là bắp thịt người đàn ông bị xé rách.

Sở Hoàn nhìn thấy chút màu trắng trong cổ họng gã, theo phản xạ sờ ấn của mình, một tia sét tím lập tức giáng xuống từ trời. Uy lực này mạnh hơn bùa lôi ban nãy, cơ thể người đàn ông bị đánh cứng đờ, toàn thân bị thiêu cháy đen sì.

Lý Tuyên Minh quay sang nhìn cậu, vẻ mặt phức tạp.

Sở Hoàn: "?"

"Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ còn định đợi thứ trong người gã bò ra à?"

Ngọ Tang: "Người này đúng là xui tận mạng."

Vừa khéo gặp cả đám bọn họ đến tìm Lý Toàn Quang.

Tia sét bất thình lình giáng xuống dọa vu sư kia kinh hồn bạt vía. Ông ta ngẩng đầu ngơ ngác, rồi quỳ phịch xuống đất, sắc mặt thành kính, nói với Sở Hoàn: "Thiên thần sẽ cứu mạng những đứa con của ta."

Sở Hoàn hỏi Ngọ Tang: "Ông ta nói gì vậy?"

Ngọ Tang đáp: "Đó là một câu chú, nghĩa là loài người là con của thần, khi vu sư không thể cứu nhân loại, thiên thần sẽ cứu. Ông ta nghĩ cậu là thiên thần hoặc sứ giả của thần, đang cảm ơn cậu."

"Ồ."

Sở Hoàn gật đầu, giải thích với ông ta: "Tôi không phải thiên thần, là người, chúng tôi đều là người."

"Con người cứu con người."

"*@..."

Nhưng vu sư chẳng buồn để ý, vẫn túm lấy ống quần cậu, lẩm bẩm nói một tràng dài.

Đến khi Sở Hoàn gỡ được tay ông ta ra thì chỉ còn thấy bóng lưng mấy người phía trước.

Lý Toàn Quang vừa đi vừa ngoái lại thúc giục: "Sở Hoàn, mau lên!"

"Đây!"

Sở Hoàn chạy theo, oán trách: "Vừa nãy sao không ai giúp tôi!"

"Chuyện này bọn tôi đâu có tiện nhúng tay? Người ta cảm kích và ngưỡng mộ đó..."

"Chúng tôi không nỡ phá ngang."

"Chúng tôi tin cậu!"

"Chắc tôi tin??"

Ánh nắng xuyên qua tán lá rậm rạp, rải xuống mặt đất thành những đốm vàng óng. Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Giọng Ngọ Tang theo gió truyền đi: "Hay là về trại chúng tôi xem lễ tế Thần Nhện đi."

"Ô kê, đi chơi nào!"

--------------------

Lời tác giả:

Hoàn: "Chẳng lẽ anh không muốn nó gọi mình là daddy?"

Ngọ Tang: "Tôi không có sở thích b**n th** đó!"

Hoàn: "???? Tôi nói quan hệ cha con thuần khiết, anh nghĩ cái gì vậy?"

Bình Luận (0)
Comment