Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 19

Sở Hoàn hài lòng cưỡi lừa đi quanh Thẩm Lạc Thu một vòng, thấy cậu ta tay xách nách mang, bèn hỏi: "Cậu định đi đâu thế?"

Thẩm Lạc Thu cúi đầu nhìn đống đồ trên đất, nói: "Tớ đi giao cơm cho mấy người kia, cậu muốn đi cùng không?"

"Đi."

Mới có con lừa, Sở Hoàn đang muốn khoe khoang, dù sao cũng chẳng phải tự đi bộ, đi dạo một vòng cũng tốt.

Thẩm Lạc Thu xách đồ lên, nhìn Sở Hoàn cưỡi lừa lộc cộc đi bên cạnh mình, đi một lúc, không nhịn được nói: "Phải công nhận con lừa này thật sự không tệ, nhìn mà muốn mua một con để cưỡi ghê."

Cậu ta ngày nào cũng đi giao cơm, đám dân câu cá lại thích chui vào mấy chỗ khuất vắng vẻ, xe không vào được, ngày nào cũng lết bộ, cực chết đi được.

Sở Hoàn nói: "Cậu có thể mua một con ngựa."

"Nghe có lý đấy, ngựa cũng ngầu, nhưng ngựa đắt lắm."

Hai người rất nhanh đến bờ sông, tìm được vị khách đặt cơm đầu tiên. Người đó nhìn thấy Sở Hoàn cưỡi một con lừa to chà bá thì sợ ngây người.

Thẩm Lạc Thu đưa một hộp cơm ba tầng, đối phương không nhận, mà nhìn chằm chằm vào con lừa của Sở Hoàn: "Đây là lừa hả? Con lừa này nuôi tốt ghê."

"Ừ, là một con lừa."

"Thật lợi hại, cưỡi luôn thế này không cần yên cương?"

Sở Hoàn: "Không cần."

Cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, con lừa già chắc sẽ không quăng ngã cậu, cũng không dám hất cậu xuống đâu.

Người kia nhận hộp cơm, cười nói: "Cậu còn trẻ thế mà giỏi ghê."

Sở Hoàn cười cười: "Do con lừa nghe lời thôi."

Giao xong cơm, hai người tiếp tục đi dọc bờ sông. Sở Hoàn hỏi Thẩm Lạc Thu: "Bây giờ không phải là bữa sáng sao? Sao bọn họ ăn nhiều vậy?"

Thẩm Lạc Thu nói: "Trong đó có cả bữa trưa, nhà tớ đâu có thời gian đi giao từng bữa."

"Để tới trưa không sợ bị nguội à?"

"Không sao, để trong hộp giữ nhiệt, bọn họ ăn bánh mì với cơm hộp tự sôi riết ngán lắm rồi, nên mới bỏ thêm tiền nhờ tớ giao cơm."

Đi một đoạn, họ lại gặp lão Ngưu quen thuộc, vẫn ở vị trí cũ. Dường như chuyện suýt bị kéo đi thế mạng không hề ảnh hưởng gì đến hắn.

Sở Hoàn đã biết lão Ngưu tên là Ngưu Quốc Cần, gia cảnh quả thật không tệ. Trước đây ông ta kinh doanh hạt khô, con trai lại giỏi giang, nên ông ta về hưu sớm, ngày ngày câu cá tiêu khiển.

Ngưu Quốc Cần nhìn thấy họ liền đứng dậy: "Đại sư! Đại sư cũng tới à! Cậu mua lừa rồi sao? Con lừa này đẹp thật!"

Sở Hoàn nhảy xuống, hỏi: "Ông cũng hiểu về lừa à?"

Ngưu Quốc Cần đáp: "Tôi có bạn thích cưỡi ngựa."

Đúng là phú ông khiêm tốn.

Sở Hoàn hỏi: "Sau đó ông còn gặp chuyện lạ gì nữa không?"

Ngưu Quốc Cần thở dài: "Sau hôm đó, tôi liên tục hai ngày không câu được con cá nào, không biết có phải xui xẻo không. May mà mấy ngày nay lại bắt được cá rồi."

Sở Hoàn: "..."

Không câu được cá chắc chắn là do Cẩu Oa. Tiểu quỷ đó thù dai, may mà hôm tìm Từ Tứ, cậu đã thuận tiện dạy dỗ nó một trận.

Sở Hoàn khẳng định: "Chứng tỏ vận xui trên người ông tan hết rồi."

Ngưu Quốc Cần cười hiền: "Tôi cũng thấy vậy. Đêm qua tôi thấy một con cá lớn bơi trong sông, trên đầu nó đội một con trai to, cứ lượn lờ bên cạnh móc câu của tôi nhưng không cắn câu."

Trai to?

Chắc là con quỷ nước bị mình nhét vào con trai, xem ra nó cũng thích nghi khá tốt...

"Chúng nó không có hành động gì kỳ lạ chứ?"

"Không, nó chỉ bơi qua bơi lại. Tôi đổi mồi câu mà nó cũng không đớp."

"Ừm, đừng tùy tiện xuống nước là được."

Ngưu Quốc Cần gật đầu, "Tôi biết mà."

Ông ta vừa nhận hộp cơm từ tay Thẩm Lạc Thu, vừa nói với Sở Hoàn: "Cậu Sở, cậu có bận lắm không? Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp."

"Ồ? Nói nghe thử xem."

Ngưu Quốc Cần mở một chiếc ghế gấp cho Sở Hoàn ngồi, nói: "Thật ra không phải chuyện của tôi, là của một người bạn."

"Bạn tôi gần đây gặp chuyện lạ, dạo này cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ. Trong mơ, bạn tôi nhìn thấy một quầy hàng xe gỗ, trên quầy có một tấm biển kỳ lạ. Bạn tôi thấy có chữ trên đó nhưng không đọc được. Phía sau quầy có một người... chắc là người, đang nói chuyện với bạn tôi."

"Trong mơ, mỗi lần bạn tôi đều cố gắng lắng nghe, nhưng không bao giờ nghe rõ, sau đó thì tỉnh dậy. Thế nhưng càng mơ nhiều, giấc mơ càng trở nên rõ ràng hơn. Bạn tôi cảm thấy bất thường, sợ xảy ra chuyện, nên muốn tìm người giải quyết."

Sở Hoàn nghe xong liền cau mày, chuyện này nghe quái quái.

"Tôi biết cậu Sở là người có bản lĩnh thực sự, nên muốn nhờ cậu xem giúp."

Sở Hoàn nói: "Chỉ nghe qua vài câu thì tôi khó mà phán đoán, phải gặp trực tiếp người đó mới biết tình huống như thế nào."

"Vậy cậu chịu giúp bạn tôi xem thử chứ?"

"Ừ." Sở Hoàn gật đầu.

"Tốt quá! Tôi gọi cho bạn tôi ngay."

Ngưu Quốc Cần vui vẻ ra mặt, lập tức lấy điện thoại ra bấm số.

"Alo, lão Ngụy à, dạo này thế nào?"

"Vẫn như trước hả? Không có gì, tôi hỏi đại sư giúp ông rồi, đại sư đồng ý giúp ông xem xét, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."

"Đại sư này là thật đấy, không phải mấy tên lừa đảo bên ngoài đâu. Tôi biết ông từng bị lừa, nhưng lần này là thật, tôi đảm bảo."

"Tôi đã nói rồi mà? Đến lúc đó ông sẽ biết."

"Được."

Ngưu Quốc Cần cúp máy, quay sang Sở Hoàn nói: "Bạn tôi vừa bị lừa nên hơi cảnh giác, chứ không phải không tin cậu."

Sở Hoàn chớp mắt, không nhịn được hỏi: "Bị lừa bao nhiêu vậy?"

Ngưu Quốc Cần: "Hai trăm vạn."

"Hít..."

Thẩm Lạc Thu hít ngược một hơi, con lừa cũng bị sốc, há mồm kêu một tiếng "oang oang", lắc lư cái đầu.

Ngưu Quốc Cần nhìn biểu cảm của nó, bật cười: "Đại sư, con lừa của cậu thông minh thật đấy, cứ như nghe hiểu tiếng người vậy."

Sở Hoàn cũng mỉm cười, nói: "Nó đúng là khá thông minh."

Không thông minh sao được? Chạy trốn nhanh, còn biết ôm đùi cậu.

Thẩm Lạc Thu quan tâm đến số tiền hai trăm vạn, bèn hỏi: "Chú đó bị lừa thế nào mà mất nhiều vậy?"

"Chuyện là thế này..."

Ngưu Quốc Cần kể lại.

Bạn ông ta là Ngụy Hoa, chính là lão Ngụy, kinh doanh gỗ và đồ nội thất. Hai trăm vạn đối với Ngụy Hoa không phải số tiền lớn, nhưng bị lừa mất một khoản như thế thì ai mà chẳng bực bội.

Ban đầu mới gặp chuyện lạ, Ngụy Hoa đi khám bác sĩ trước, từ tâm thần đến thần kinh, đều không có tác dụng. Lúc đầu ông ta không nghĩ theo hướng tâm linh, sau khi có người nhắc mới quyết định tìm đại sư.

Và ông ta tìm trúng một tên lừa đảo.

Người này rất nổi tiếng trong khu vực, được giới thiệu là "người đi âm". Người đề cử đã từng được trải nghiệm, nói là rất có năng lực.

Sở Hoàn cũng biết về "người đi âm". Đây là nghề không đơn giản, khiến linh hồn người sống xuống âm gian rồi tự do trở về. Những người này thường có kỳ ngộ hoặc thể chất đặc biệt mới có thể đảm nhận công việc này. Họ không chỉ giúp người sống gửi lời nhắn đến người đã khuất, mà còn có quan hệ với âm sai, thậm chí hỗ trợ xử lý một số việc khó giải quyết.

"Người đi âm" thật sự có bản lĩnh thu phí rất cao. Tên lừa đảo kia vừa mở miệng đã hét giá hai trăm vạn.

Ngụy Hoa nghĩ rằng chỉ cần giải quyết được vấn đề thì bao nhiêu cũng đáng, nên lập tức đồng ý.

Tên kia nhận tiền xong, nói rằng buổi tối sẽ đi âm, hỏi người phía dưới xem chuyện này là như thế nào. Ban ngày, hắn dùng la bàn chọn một căn phòng trong biệt thự của Ngụy Hoa, dọn hết đồ đạc ra, giăng dây đỏ, dán bùa, trông cực kỳ bài bản.

Đến buổi tối, "người đi âm" bảo Ngụy Hoa cùng hắn vào phòng. Hai người ngồi đối diện nhau, Ngụy Hoa đặt tay lên tay của "người đi âm". Đến một thời điểm nào đó, tên kia nói: "Đến giờ rồi, tôi đi đây. Trông chừng cơ thể tôi nhé."

Nói xong hắn nhắm mắt lại. Không bao lâu sau, nhãn cầu dưới mí mắt bắt đầu đảo loạn, cơ thể cũng co giật, trông chẳng khác nào đang lên cơn động kinh.

Ngụy Hoa giật nảy mình, lại sợ không dám động đậy. Qua một lúc lâu, trạng thái của "người đi âm" dần ổn định, mắt không đảo nữa, người không còn co giật, bắt đầu nói chuyện.

Nhưng giọng hắn mơ hồ, nghe không rõ ràng, thỉnh thoảng gật đầu, lắc đầu, cứ như thật sự đang đối thoại với thứ gì đó.

Quá trình này kéo dài hơn nửa tiếng, sau đó "người đi âm" mới dần tỉnh lại. Tỉnh xong, hắn tỏ vẻ không nhớ chuyện gì vừa xảy ra, lẩm bẩm hồi lâu rồi nói với Ngụy Hoa: "Anh bị một gã thương nhân để mắt đến. Gã vốn là người buôn bán trong âm phủ, không biết vì sao lại nhận nhầm anh, nên mới xuất hiện trong giấc mơ của anh."

"Nhưng mà anh đừng lo, tôi đã nói chuyện với bọn họ rồi, bảo rằng anh là người dương gian, không cùng đường với họ. Họ sẽ không tìm anh nữa."

Sau đó hắn lấy ra mấy viên thuốc, nói: "Anh uống cái này vài ngày, giúp củng cố dương khí, tránh để họ nhận nhầm lần nữa."

Ngụy Hoa vô cùng vui mừng, tối hôm đó uống thuốc xong, quả nhiên không còn nằm mơ, ngủ một giấc đến sáng, trong lòng thầm cảm thán đại sư thật cao tay.

Nghe đến đây, Sở Hoàn không nhịn được "Ơ" một tiếng.

Thẩm Lạc Thu nhanh hơn một bước, hỏi: "Thế chú ấy phát hiện mình bị lừa thế nào? Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?"

Trên mặt Ngưu Quốc Cần hiện vẻ bất lực cực độ, ông nói: "Bởi vì trước khi uống hết số thuốc đó, lão Ngụy cảm thấy thuốc rất tốt, có thể cải thiện giấc ngủ, nên muốn mua thêm. Kết quả là khi liên lạc lại với tên đi âm kia thì phát hiện... không thể liên lạc được! Lúc đấy mới thấy sai sai."

"Thế là bạn tôi đem thuốc đi xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm cho thấy thành phần gồm thuốc ngủ và thuốc mê, uống vào không ngủ ngon mới là lạ! Thậm chí còn gục luôn!"

"Cũng may bọn lừa đảo chỉ muốn tiền, chứ không làm hại tính mạng. Bạn tôi kiểm tra sức khỏe xong, không phát hiện vấn đề gì. Vấn đề là kể từ khi không uống thuốc nữa, giấc mơ kia lại quay về!"

Sở Hoàn: "..."

Thẩm Lạc Thu: "..."

Hai người im lặng hai giây, Sở Hoàn nhịn không được cảm thán: "Mấy tên lừa đảo bây giờ chuyên nghiệp quá nhỉ..."

Bình Luận (0)
Comment