Sở Hoàn: "..."
Cậu im lặng hai giây, rồi nói với Ngưu Quốc Cần: "Tôi chỉ thêm một chút nghệ thuật khoa trương thôi."
"Thì ra là thế."
Ngưu Quốc Cần lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tràn đầy kính nể đối với Sở Hoàn. Không hổ danh là đại sư, ngay cả thẩm mỹ cũng khác người thường!
Chiếc xe nhanh chóng đến trấn Tây Hà, bọn họ lên đường cao tốc từ cửa ngõ thị trấn, chạy thêm hai tiếng rưỡi thì đến thành phố Y. Thành phố Y phát triển rất tốt, tuy không bằng các thành phố ven biển nơi Sở Hoàn từng làm việc, nhưng vẫn thuộc top đầu cả nước.
Vừa vào khu trung tâm, bầu không khí phồn hoa lập tức ập đến, các tòa nhà chọc trời, dòng người qua lại ăn mặc thời thượng. Sở Hoàn nhìn ra ngoài cửa xe, đèn màu rực rỡ, biển quảng cáo nhấp nháy, ánh sáng che giấu rất nhiều thứ. Có lẽ ở một góc khuất nào đó, thứ gì đó tối tăm cũng đang âm thầm sinh sôi.
Ngưu Quốc Cần quay sang Sở Hoàn: "Tôi đã liên hệ với lão Ngụy rồi, ổng đã đặt bàn, lát nữa ta ăn cơm trước rồi đến nhà ổng."
"Được."
Ngưu Quốc Cần lái xe đến một quán ăn tư nhân cao cấp. Xuống xe, báo tên Ngụy Hoa, nhân viên phục vụ lập tức dẫn họ vào trong.
Sở Hoàn chưa từng ăn ở nơi sang trọng thế này. Chỉ riêng bình hoa đặt ở góc tường, tấm bình phong ngăn cách đã trông không phải thứ rẻ tiền. Thậm chí ở khu trung tâm đắt đỏ này, chủ quán còn chịu bỏ một phần diện tích để làm khu vườn nhỏ.
Điểm bắt mắt nhất trong vườn là một con suối uốn lượn quanh co, bên trong có vài con cá chép màu đỏ vàng lấp lánh đang tung tăng bơi lội. Dòng nước chảy tập trung về một hồ nhỏ để tụ tài.
Vừa nhìn là cậu biết ngay vườn này chắc chắn được thầy phong thủy thiết kế. Hơi nước ẩm ướt, sinh khí dồi dào, ngay cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều.
Đây mới là "Thủy sinh tài" thật sự! Không giống cái tên Từ Tứ thuần đòi mạng.
Nhân viên phục vụ ăn mặc thanh nhã đẩy cửa phòng, cung kính nói: "Phòng của ngài Ngụy đã chuẩn bị xong."
"Được, cảm ơn."
Ngưu Quốc Cần còn chưa bước vào đã lớn giọng gọi: "Lão Ngụy!"
"Lão Ngưu! Ha ha ha, lâu rồi không gặp, sao ông đen thui thế này!"
"Không đen sao được, tôi ra ngoài rèn luyện đấy."
Một người đàn ông ngồi trong phòng riêng đứng dậy. Hai người đàn ông vui vẻ chào hỏi nhau, nhìn qua đúng là bạn bè thân thiết. Sở Hoàn lặng lẽ quan sát Ngụy Hoa, vị khách hàng quý giá của mình.
Ngụy Hoa hơi béo, mặt tròn, khi cười mắt nheo thành một đường chỉ, d** tai dày, trông rất hiền lành phúc hậu. Nhìn sơ qua tướng mặt là biết người này số rất tốt, gia đình hòa thuận, cơm áo không lo, tổ tiên chắc chắn đã tích đức rất nhiều.
Nhưng một người như thế sao lại gặp chuyện này? Chẳng lẽ có kẻ hạ chú hãm hại?
Sở Hoàn còn đang suy nghĩ thì Ngưu Quốc Cần kéo Ngụy Hoa lại gần giới thiệu: "Lão Ngụy, đây là vị đại sư tôi nói với ông, Sở Hoàn."
Ngụy Hoa nhìn Sở Hoàn, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Đại sư trẻ thế này sao? Người trước mặt cùng lắm chỉ ngoài hai mươi, dáng dấp còn rất tuấn tú. Ban nãy ông còn tưởng đây là con cháu của Ngưu Quốc Cần, không ngờ chính là đại sư.
Nhưng Ngụy Hoa phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra bắt, cười nói: "Xin chào xin chào, tôi là Ngụy Hoa. Đại sư đúng là trẻ tuổi tài cao!"
Sở Hoàn khẽ cười, cũng bắt tay lại: "Tôi không dám nhận là đại sư, cứ gọi tên tôi là được rồi."
"Vậy tôi gọi cậu là cậu Sở nhé?"
Sở Hoàn gật đầu.
"Mời ngồi mời ngồi."
Ngưu Quốc Cần vẫy tay gọi họ ngồi xuống, cười nói: "Lão Ngụy, ông đừng vội, cứ ăn uống đã, có chuyện gì để sau hẵng nói."
"Được, gọi món đi!"
Không hổ danh là nhà hàng tư nhân ở trung tâm thành phố, món nào món nấy đều tinh tế, đầy đủ sắc hương vị. Ngay cả bình rượu được mang lên cũng là bình sứ trắng vẽ hoa mai đỏ, trông vô cùng tao nhã.
Sở Hoàn ăn rất vui vẻ, hai người còn lại cũng thức thời không quấy rầy cậu.
Trong lúc ăn, Ngưu Quốc Cần nói chuyện với Ngụy Hoa: "Cậu Sở là người có bản lĩnh thật đấy, hơn nữa còn là người tốt. Lần trước tôi rơi xuống sông, chính cậu ấy đã cứu tôi! Mà không phải cứu kiểu bình thường đâu nhé. Ông biết không? Khi đó quỷ nước kéo tôi xuống làm thế thân!"
Ngụy Hoa không biết chuyện này, kinh hãi: "Nguy hiểm đến thế sao?!"
Ngưu Quốc Cần: "Chứ còn gì nữa. Hơn nữa cậu ấy còn có một con lừa."
"Con lừa?"
Ngưu Quốc Cần híp mắt ra vẻ thần bí: "Có dịp ông sẽ biết."
Ngụy Hoa: "Ồ ồ."
Sau khi ăn xong, ba người trực tiếp đến biệt thự của Ngụy Hoa.
Ngụy Hoa kinh doanh gỗ và nội thất, ai dè vừa bước vào nhà, Sở Hoàn đã bị phong cách trang trí chói mù mắt.
Đồ gỗ khắp nơi, đều là loại gỗ tốt, vốn dĩ phong cách nên là trầm ổn thanh nhã. Nhưng mà, toàn thấy kiểu hoa hòe lòe loẹt. Tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ, khăn trải bàn viền ren phức tạp, tượng cóc vàng chiêu tài, đèn pha lê sáng lấp lánh... Nói chung là thích gì đặt nấy.
Ngụy Hoa thấy sắc mặt cậu không ổn, tưởng là có vấn đề phong thủy, vội vàng hỏi: "Nhà tôi có vấn đề gì sao?"
Sở Hoàn: "Không, nhà chú không có vấn đề gì."
Ngưu Quốc Cần lập tức nhìn ra ngọn nguồn vấn đề, bĩu môi nói: "Tôi đã bảo nhà ông trang trí xấu hoắc, ông còn không tin? Bây giờ người ta chuộng phong cách tối giản, phong cách Bắc Âu, ai lại bày biện lung tung thế này."
Ngụy Hoa xoa bụng, cười thoải mái: "Thì tôi thích mà?"
Sở Hoàn bật cười: "Đúng vậy, chú thấy thoải mái mới là quan trọng nhất."
Biệt thự có mấy tầng, còn có cả tầng hầm và gara. Sở Hoàn đi một vòng từ trên xuống dưới, cũng vào căn phòng mà gã giả thầy pháp kia từng bố trí. Cậu còn tìm thấy mấy lá bùa giả.
Ừm, vẽ xấu hơn bùa cậu vẽ nhiều.
Nhưng sau khi xem xét toàn bộ, Sở Hoàn chắc chắn rằng tuy phong thủy của căn nhà này không đặc biệt tốt, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến con người. Vậy vấn đề thực sự là do con người gây ra?
Ngụy Hoa đi theo cậu, sốt ruột hỏi: "Sở tiên sinh, thế nào rồi?"
Sở Hoàn quay lại nhìn ông ta, nói: "Đưa tay cho tôi xem."
Ngụy Hoa lập tức đưa tay, Sở Hoàn đặt ngón tay lên cổ tay ông ta, nhẹ nhàng ấn dọc theo cánh tay, cảm nhận được cơ thể khá khỏe mạnh. Cậu nhíu mày, hỏi: "Ngoài những giấc mơ đó, cơ thể chú có biểu hiện bất thường nào khác không? Hoặc trước đó chú có gặp chuyện lạ nào không? Có ai đưa cho chú thứ gì không?"
Ngụy Hoa lắc đầu: "Không, tôi chỉ nằm mơ thôi. Mà dạo gần đây giấc mơ ngày càng rõ ràng hơn. Tôi vẫn không thấy rõ thứ sau quầy hàng đó là gì, nhưng hôm qua, tôi cuối cùng cũng nghe được giọng của người phía sau quầy."
"Người đó nói gì?"
Ngụy Hoa nuốt nước bọt, chậm rãi nói: "Người đó hỏi tôi... Bán không?"
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng. Ánh mắt Sở Hoàn nhìn Ngụy Hoa cũng thay đổi.
Ngụy Hoa: "..."
Ngưu Quốc Cần trợn mắt khó tin: "Hóa ra còn liên quan đến mấy chuyện đồi trụy?!"
"Hả?"
Sở Hoàn và Ngụy Hoa đều giật mình nhìn ông ta.
Ngưu Quốc Cần xấu hổ cười cười, nói: "Không phải sao?"
Sở Hoàn: "Tôi nghĩ chắc là không..."
Ngụy Hoa cũng cạn lời: "Tôi cảm thấy người đó không nhắm vào cơ thể tôi."
Ông rất tự biết mình biết ta, dù là bây giờ hay hồi trẻ, ông cũng không phải kiểu mỹ nam gì. Nếu đối phương không muốn mua thân thể, vậy chắc chắn là đang nhắm đến thứ khác.
"À... không lẽ muốn mua mạng ông."
Ngưu Quốc Cần chợt nghĩ đến một chuyện, bật thốt lên. Dù sao ai cũng từng nghe về câu chuyện "tiền mua mạng". Nghe đồn, tiền gói bằng dây đỏ hay gấp thành hình tam giác đặt ven đường chính là tiền mua mạng. Nếu ai nhặt lên và tiêu xài, thì có nghĩa là chấp nhận trao đổi, bán đi sinh mệnh hoặc sức khỏe của mình.
Đã có không ít chuyện người nhặt tiền trên đường rồi bỗng dưng mắc bệnh lạ hoặc gặp chuyện xui xẻo.
Sở Hoàn gật đầu: "Có khả năng."
Sắc mặt Ngụy Hoa lập tức tái mét: "Nhưng tôi đâu có đồng ý! Tôi không muốn bán mạng! Sao người đó cứ bám lấy tôi chứ?!"
Sở Hoàn trấn an: "Đừng lo, chờ tối nay xem sao."
"Được được được."
Ngụy Hoa gật đầu liên tục. Ông rất tin tưởng Sở Hoàn, không chỉ vì có Ngưu Quốc Cần bảo đảm, mà ngay từ ánh mắt đầu tiên, ông đã cảm thấy Sở Hoàn không phải kẻ lừa đảo.
Có điều đến tối, họ gặp phải vấn đề khó khăn đầu tiên.
Dưới ánh trăng bạc cong cong, đến giờ ngủ như thường lệ, Ngụy Hoa... mất ngủ.
Căn phòng rộng rãi, chính giữa đặt một chiếc giường lớn kiểu châu Âu, phủ ga giường màu hồng có viền ren. Nhìn qua là biết Ngụy Hoa không có quyền quyết định mua ga giường này.
Để đảm bảo an toàn, ông đã đưa vợ và cha mẹ đến chỗ ở khác. Bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi Ngụy Hoa nằm co ro trên chiếc giường lớn màu hồng, tròn mắt nhìn người trước mặt.
Sở Hoàn và Ngưu Quốc Cần mỗi người ngồi một ghế bên giường ông. Ba người cứ thế trừng mắt nhìn nhau suốt nửa tiếng đồng hồ.
"Lão Ngụy này, ông không ngủ mà cứ nhìn chúng tôi làm gì?"
Ngưu Quốc Cần không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
Ngụy Hoa thở dài, trong mắt có chút tủi thân: "Tôi ngủ không được, bây giờ tôi tỉnh táo lắm."
"Hay ông uống thuốc ngủ đi?"
"Uống thuốc ngủ có ảnh hưởng gì không?"
"Chắc là không..."
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Sở Hoàn.
Sở Hoàn suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Để tôi đọc chú An Thần cho chú, giúp chú bình tâm trước đã."
"Được đấy."
Sở Hoàn chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn, cụp mắt niệm chú với giọng trầm thấp, cảnh tượng mang vẻ thanh tịnh kỳ lạ. Ngưu Quốc Cần nhìn cậu, bất giác thở nhẹ hơn.
"Chủ định đế xá, tảo đãng càn khôn, nhị thập bát tú, hoành liệt thất tinh..."
Giọng cậu rất êm tai, từng câu từng chữ lọt vào tai, khiến đầu óc con người dần dần tĩnh lại. Ngụy Hoa cảm thấy sự tỉnh táo quá mức dần tan đi, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.
Sở Hoàn lặp lại bài chú nhiều lần. Khi cậu ngước mắt lên, hiệu quả lộ rõ: Ngụy Hoa nhắm mắt, hơi thở đều đều, đã ngủ say.
Ngưu Quốc Cần cũng nhắm mắt ngủ gục từ lúc nào, đầu nghiêng sang một bên, dựa vào lưng ghế gật gù. Đến khi suýt gục hẳn xuống mới giật mình tỉnh dậy.
Bắt gặp ánh mắt của Sở Hoàn, ông ta xoa xoa đầu: "Tôi bỗng nhiên thấy đầu óc mình thanh thản, buồn ngủ theo luôn."
Sở Hoàn: "Hay là chú ngủ trước đi?"
"Không được xem à?"
Ngưu Quốc Cần rất muốn ở lại xem, cơ hội như thế này đâu phải lúc nào cũng có.
Sở Hoàn: "Cũng không phải là không được."
"Vậy tôi ở lại."
"Tùy chú."
Ngưu Quốc Cần ngồi cạnh Sở Hoàn, liên tục ngáp dài. Không biết đã trôi qua bao lâu, ông ta cảm giác mình đã chợp mắt mấy lần. Đột nhiên, ông nghe thấy một giọng nói lọt vào tai.
"Đến rồi."