Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 29

 
Sở Hoàn trực tiếp ném Giả Bán Tiên lên chiếc ghế trong phòng, sau đó đứng trước mặt ông ta, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm không rời.

Đến khi thấy biểu cảm trên mặt ông ta từ hoảng hốt chuyển thành sợ hãi, miệng nhô ra, suýt chút nữa biến trở lại thành chuột, Sở Hoàn mới mở miệng hỏi: "Ông có ý gì?"

"Ý gì là ý gì?"

"Đừng có giả ngu!"

Sở Hoàn đập mạnh một cái xuống bàn bên cạnh, lực lớn đến mức chai nước khoáng trên bàn nảy lên hai lần.

Cả người Giả Bán Tiên run lên, một cái đuôi trụi lông xấu xí bất giác lộ ra, ông ta nặn ra một nụ cười lấy lòng cực kỳ lố bịch.

Ông ta cười hề hề, nói: "Ha ha, Tiểu Sở Công, cậu trông thật là manly!"

"..."

Sở Hoàn sững người hai giây, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Tên Giả Bán Tiên còn rung đùi đắc ý ngâm thơ: "Thật khiến người ta say đắm..."

"Ông bị bệnh hả! Ông bị bệnh hả! Ông bị bệnh hả!!!"

Sở Hoàn hoàn hồn lại, nắm chặt nắm đấm lao đến, thẳng tay nện lên người ông ta, thậm chí không dám đánh vào mặt, sợ bị ông ta l**m một cái.

Cú đấm làm con chuột to lăn lộn khắp sàn nhà.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

Hai mươi phút sau, Giả Bán Tiên ngồi trên ghế với khuôn mặt bầm dập, Sở Hoàn lạnh lùng cảnh cáo: "Lần sau ông mà dám làm mất mặt bố tôi nữa, tôi chặt đứt cái đuôi của ông luôn!"

Cậu rút con dao găm sừng trâu ra, lướt nhẹ trên cổ Giả Bán Tiên, nghiêm khắc cảnh cáo: "Tiểu Tiên Tiên? Ha."

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Tôi chỉ đùa một chút thôi mà!"

Giả Bán Tiên không dám nói linh tinh nữa, mặt cũng nghiêm túc hẳn. Ông ta nhận ra Sở Hoàn nóng tính hơn Sở Trạch Dương, chỉ cần nói vài câu không hợp là bị đánh ngay.

Sở Hoàn hỏi: "Ông đến tìm bố tôi làm gì?"

"Hầy..."

Giả Bán Tiên thu lại cái đuôi, chòm râu trên mặt cũng biến mất, chỉnh lại quần áo, khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt thần bí như trên phố.

Ông ta chậm rãi nói: "Không phải nghe nói Sở tiên sinh đến thị trấn sao, tôi đến bái kiến một chút. Nhưng mắt tôi kém quá, gõ nhầm cửa."

Sở Hoàn: "Chỉ vậy?"

"Oh, còn chuyện của nhà họ Lâu nữa."

Sở Hoàn nhìn ông ta: "Nhà họ có chuyện gì?"

Giả Bán Tiên vuốt vuốt chòm râu bên mép, nói: "Hậu duệ đời thứ 138 của tôi lấy một con chuột đồng, mà con chuột đó sống ngay trong rừng nhà họ Lâu. Người chết lần này là Lâu Thắng Lợi? Nó nói, thi thể của Lâu Thắng Lợi có chút kỳ lạ, để trong quan tài mấy ngày vẫn như người sống, thậm chí còn tỏa ra mùi thơm, trông có vẻ rất ngon."

Sở Hoàn: "???"

Cậu nhăn mặt ghét bỏ: "Chúng mày đúng là chẳng có chút kiêng kỵ nào! Ngay cả xác chết cũng ăn?? Hơn nữa, làm sao nó biết thi thể của Lâu Thắng Lợi có mùi thơm?"

"Thì nó định vào quan tài trộm đồ tùy táng, nhà họ Lâu giàu có thế kia. Ai ngờ tìm mãi không thấy của quý, lại phát hiện ra thi thể bất thường. Nhưng nó không dám ăn đâu, dù là chuột, chúng tôi vẫn biết kiêng này kiêng nọ mà."

"Nghe nói ngày mai Sở tiên sinh sẽ múa Đoan Công cho nhà họ Lâu, nên tôi đến báo tin ngay."

Việc thi thể của Lâu Thắng Lợi có điểm bất thường vốn nằm trong dự đoán của Sở Hoàn, vì ngay từ đầu cách hành xử của nhà họ Lâu đã kỳ lạ. Cậu suy nghĩ một lát, nói với Giả Bán Tiên: "Tôi muốn xem chữ."

Cậu nhớ bố mình từng nói, con chuột già này thành tinh sau khi gặm mấy thùng kinh thư, đặc biệt giỏi "gặm chữ đoán nghĩa" - theo đúng nghĩa đen. Chứng tỏ khả năng xem chữ của nó rất khá.

Giả Bán Tiên nhìn cậu một cái, rồi lôi ra một quyển sổ, một cây bút... và một mã QR thanh toán.

"Bình thường là 888 tệ một lần, lần này giảm giá đặc biệt cho cậu, chỉ 500 thôi. Hehe, làm ăn nhỏ mà."

Sở Hoàn: "..."

Cậu lấy điện thoại ra quét mã QR, thanh toán 500 tệ, sau đó viết lên giấy một chữ "Lâu" (娄).

"Lâu?"

Giả Bán Tiên vuốt râu, rung đùi nói: "Chữ Lâu này, bên trên là chữ 'mễ' (米), có 'mễ' tức là có của cải, tài lộc dồi dào. Nhưng bên dưới lại là chữ 'nữ' (女), nếu của cải rơi vào tay phụ nữ thì không sao, chứ nếu nằm trên người đàn ông, chậc chậc, vậy thì tài lộc này có nguồn gốc không chính đáng rồi."

"Lâu, là một cái sọt trúc không có nắp, bên trong có gì cũng không giữ được, múc nước cũng như không, cuối cùng còn gặp họa nữa."

Giả Bán Tiên nhìn Sở Hoàn, hỏi: "Nhưng không phải là không có cơ hội xoay chuyển..."

Nói rồi, ông ta nháy mắt đáng khinh với cậu.

Sở Hoàn lặng lẽ lấy điện thoại ra, quét thêm 1000 tệ.

"Lâu, nếu không giữ được, vậy thì người bên trong cũng có thể đi ra, đúng không? Còn về chuyện cậu nghĩ đến, chữ 'Lâu' có ý rỗng ruột, có thể ẩn náu, phải chú ý đến 'thứ' bên trong đấy."

Sở Hoàn nhíu mày: "Từ bên trong đi ra... Tôi phải nghĩ kỹ lại mới được."

Thầy bói nói xong đứng lên, rất tự nhiên cất sổ và tờ giấy vào túi, nói với Sở Hoàn: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, lần sau cậu có việc cứ tìm tôi, tôi giảm giá cho."

"Ừ."

Lúc bước ra đến cửa, ông ta dừng chân, quay đầu lại, nghiêm túc nói với Sở Hoàn: "Tiểu Sở Công, tên tôi không phải là Giả Bán Tiên, tôi tên là Chân Bán Tiên, lần sau nếu gặp tôi trên phố đừng gọi nhầm nhé!"

"Thật ra tôi không ngại nếu cậu gọi tôi là Tiểu Tiên Tiên đâu, hehe."

Sở Hoàn ngẩng đầu lên, mặt vô cảm nhìn ông ta.

Chân Bán Tiên biến sắc, vội nói: "Tôi đi trước, tạm biệt!"

Sở Hoàn đóng cửa lại, nằm trên giường nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu chuyện nhà họ Lâu. Đang định gãi đầu suy nghĩ thì cậu bừng tỉnh.

Khoan đã, cậu rối rắm cái gì chứ? Nhà họ Lâu gặp chuyện gì thì có liên quan gì đến cậu? Cậu được mời đến để múa Đoan Công tế bái người chết, chứ đâu phải để giải quyết tai họa? Chỉ cần chú ý an toàn của bản thân là được.

"..."

Biết đâu ngày mai còn có trò hay để xem.

Sở Hoàn trở mình, cuối cùng cũng ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Sở Hoàn đã bị Sở Trạch Dương gõ cửa gọi dậy.

"Nhóc Hoàn, dậy thôi."

"Dạ."

Sở Hoàn mặc quần áo ra ngoài, xuống lầu thì thấy ngoài Sở Trạch Dương còn có mấy người khác, đều là các lão trung niên tóc điểm bạc.

Nhìn thấy Sở Hoàn, bọn họ cười nói với Sở Trạch Dương: "Trạch Dương, con trai anh bây giờ cũng biết nhảy Đoan Công à? Thằng nhóc thối nhà tôi bảo theo tôi học mà nó chẳng chịu."

"Nhà tôi cũng vậy."

"Haizz... Giờ người biết múa Đoan Công ngày càng ít."

"Không kiếm được tiền thì học cũng vô ích."

"Đúng vậy đúng vậy."

Sở Hoàn nhìn nhạc cụ bọn họ cầm theo, nhớ ra họ chính là "Trạm Án" – những người chuyên tấu nhạc khi nhảy Đoan Công. Lần này là đại lễ, chỉ có cậu và bố cậu thì không đủ dùng.

Sở Trạch Dương nói: "Sở Hoàn mới học thôi, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Đoàn người đi ăn sáng ở trấn, đợi trời sáng hẳn mới lên đường đến nhà họ Lâu. Trên đường đi, Sở Hoàn kể lại thông tin mà Bán Tiên nói tối qua cho Sở Trạch Dương nghe.

Sở Trạch Dương gật đầu tỏ ý đã biết, không nói gì thêm.

Nhà họ Lâu đã đợi sẵn từ lâu, ai nấy mặt mày nghiêm túc, thấy bọn họ tới thì sắc mặt mới dịu đi một chút. Lâu Thanh gắng nặn ra một nụ cười, ra đón tiếp bọn họ.

Sở Trạch Dương vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh, không hàn huyên nhiều với Lâu Thanh mà chỉ nói: "Vẫn nên làm việc trước đi."

"Được, được."

Sở Hoàn liếc nhìn Lâu Thanh một cái, trông y vẫn là số mệnh phú quý, cũng không có dấu hiệu rõ ràng nào của "công dã tràng"? Lâu Mật đứng bên cạnh vẫn mang vẻ mặt đau thương.

Có lẽ vẫn phải xem tình trạng của Lâu Thắng Lợi.

Tuy nhiên Sở Hoàn không có cơ hội quan sát thêm, dưới sự chỉ dẫn của Sở Trạch Dương, cậu nhanh chóng đi thay y phục.

Sau khi hoàn tất hàng loạt công tác chuẩn bị, Sở Trạch Dương bắt đầu thổi tù và.

Tiếng tù và lần này vang vọng hơn lần trước, rộng lớn mà không chói tai, mang theo cảm giác hoang vu xa xăm. Sở Hoàn có cảm giác cả trấn Tây Hà đều có thể nghe thấy. Thực ra, đây vốn là tín hiệu để báo cho mọi người biết nơi đây sắp có điệu múa Đoan Công, mời mọi người đến xem.

Sau vài tiếng tù và, trên con đường bên ngoài bắt đầu xuất hiện bóng dáng của nhiều người, hơn nữa số lượng càng ngày càng đông.

Sở Hoàn: "..."

Má ơi, sao nhiều người quá vậy?

Già trẻ lớn bé, ai ai cũng mắt sáng rực, hứng thú dạt dào nhìn cậu chằm chằm. Trước đây khi còn là người ngoài cuộc, cậu không cảm thấy gì, nhưng bây giờ trở thành nhân vật chính, cảm giác hoàn toàn khác biệt!

Sở Hoàn hơi hoảng. Cậu siết chặt vạt áo bào, khẩn trương nhìn về phía Sở Trạch Dương.

"Đi đi."

Tiếng trống, tiếng la, âm nhạc nổi lên, Sở Trạch Dương ghé sát tai cậu nói một câu, Sở Hoàn như phản xạ có điều kiện, bước ra ngoài.

Cung đã giương thì không thể quay đầu lại, sau khi chính thức bắt đầu, Sở Hoàn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cậu xoay người, bắt đầu thực hiện nghi thức nghênh thần.

Trên bàn thờ thần đã bày sẵn các bức họa và bài vị của chư vị thần linh, có Thổ Địa, Phan Đàn Bồ Tát, Lôi Công, Điện Mẫu, Ngũ Xương Thần... Đương nhiên không phải vị thần nào cũng hồi đáp cậu, dù sao thần tiên cũng đâu có rảnh rỗi như vậy.

Sau khi nghênh thần xong, bắt đầu thắp hương nến hai bên, khói hương dày đặc bốc lên, tạo nên bầu không khí kỳ lạ, khiến những người theo dõi không khỏi căng thẳng hơn.

Điệu múa Đoan Công mà Sở Hoàn thực hiện hôm nay là "giả thần", bởi vì là tế lễ người chết, nên hôm nay cậu lựa chọn hóa thân thành Thổ Địa. Thổ Địa cai quản dân địa phương, cũng có liên quan đến chuyện sinh tử. Cậu có thể mượn danh Thổ Địa để kể lại công đức sinh thời của Lâu Thắng Lợi. Quan trọng nhất là, cậu có cảm giác rằng Thổ Địa thực sự đã tới.

Những người bên dưới không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng đến khi họ hoàn hồn, trên mặt Sở Hoàn đã xuất hiện một chiếc mặt nạ kỳ quái.

Màu sáp vàng, ngũ quan phóng đại, mặt mang nụ cười, ria mép hai bên môi dài đến tận ngực, hình thù quái dị, có vài phần đáng sợ.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bên dưới bỗng bùng nổ tiếng reo hò náo nhiệt, chỉ có những người tin vào quỷ thần là sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Sau khi đeo mặt nạ, Sở Hoàn cảm thấy trước mắt hoa lên, đôi mắt xuyên qua lớp mặt nạ nhìn ra bên ngoài, toàn bộ môi trường xung quanh biến thành sắc đen trắng u ám, chỉ có thể nhìn thấy luồng khí xám kỳ lạ bốc lên từ cơ thể của đám người sống xung quanh.

"Lâu Thắng Lợi, sinh năm 1955, đã xây dựng hai con đường và một cây cầu ở trấn Tây Hà, đây là công đức lớn."

"Sở Hoàn" lên tiếng, giọng nói trầm đục, âm điệu kỳ lạ.

Những người khác không nhìn ra điều gì bất thường, Sở Hoàn thì lại rất rõ ràng... Người nói căn bản không phải cậu, mà là Thổ Địa đang mượn miệng cậu để lên tiếng.

"Đúng vậy, công đức lớn!"

Người nhà họ Lâu nghe mà vui vẻ ra mặt, đặc biệt là Lâu Thanh lặp lại lớn tiếng cực kỳ.

Người xung quanh cũng không ngừng gật đầu, quả thực là như vậy, chuyện này họ cũng đều biết, năm xưa Lâu Thắng Lợi đã từng quyên tiền làm đường, làm cầu.

Lúc này, Sở Hoàn đã trở thành một người ngoài cuộc.

Thổ Địa xoay đầu, bộ râu dài vẽ một vòng trong không trung, sau đó ngâm nga: "Lẽ ra thọ đến chín mươi chín, cớ sao nay đã đến gặp ta?"

Lời này vang dội đầy uy nghiêm, đám đông phía dưới lập tức nín thở.

Cùng lúc đó, một tờ tiền vàng mã không biết từ đâu bay tới, trực tiếp dán chặt lên mặt Lâu Thanh. Tờ giấy bám dính vô cùng chặt, hơn nữa gã như bị thứ nào đó đẩy tới, toàn bộ cơ thể loạng choạng lao lên giữa chiếu.

"À..."

Lâu Thanh thay đổi hoàn toàn, kéo dài giọng nói về phía "Sở Hoàn": "Là như vậy sao..."

Giọng gã sắc nhọn chói tai, khiến người nghe dựng tóc gáy.

Một số khán giả tưởng đây là một phần của màn trình diễn nên lại vang lên một tràng hò reo, chỉ có người nhà họ Lâu là sắc mặt đại biến.

Lâu Quảng hoảng hốt nói: "Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bố lại lên đó?"

Lâu Mật rùng mình một cái, kêu lên: "Bố! Bố về rồi! Nhất định là bố quay về rồi! Bố quay về tìm chúng ta!"

"Ông nội, không phải ông..."

Lâu Quảng định nói gì đó, chưa kịp nói hết câu đã nuốt lại vào bụng.

"Vợ già bạc mệnh, ra đi trước tôi một bước, còn hứa sẽ cùng bà ấy đi qua cầu Nại Hà, chẳng phải tôi đến gặp bà ấy rồi sao..."

Thổ Địa nghe xong, liên tục gật đầu, sau đó vuốt râu nói: "Liêu Thanh Mai, vợ của Lâu Thắng Lợi, vốn là người có phúc, đáng tiếc, đáng tiếc."

"Lâu Thanh" lại hỏi: "Bà ấy có biết tôi đến tìm bà ấy không?"

"Biết, biết!"

Thổ Địa ngửa người ra sau, nói: "Tuyết trắng phủ đầy mặt đất, bây giờ ai mà không biết Lâu Thắng Lợi đã chết?"

"Tôi đi tìm bà ấy."

Tờ giấy vàng trên mặt Lâu Thanh rơi xuống, sau đó cả người gã ngã nhào xuống đất, lăn ra khỏi chiếu.

"..."

Quả là một câu chuyện tình yêu sinh tử có thể làm trời đất cảm động.

Người bên dưới sau khi xem xong, không ít người lộ vẻ xúc động, bàn tán xôn xao về tình cảm giữa Lâu Thắng Lợi và Lưu Thanh Mai.

Sở Hoàn: "..."

Cảm động đến thế hả? Sao cậu cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc nhỉ?

Thổ Địa đã rời đi, nhưng Sở Hoàn vẫn chưa thể kết thúc, cậu phải tiếp tục nhảy múa, an ủi vong linh, tế bái trời đất, đồng thời cầu phúc cho hậu nhân.

May mà sau một khoảng thời gian sẽ được nghỉ một lát, xen kẽ cũng có những màn mang tính biểu diễn hơn. Giống như trò chơi lửa tối qua, cậu biểu diễn nhẹ nhàng, khán giả bên dưới cũng thích thú theo dõi, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Người xem buổi sáng rời đi, buổi chiều có người mới đến, Sở Hoàn nhảy múa đến mức tê dại.

Sau một ngày một đêm kết thúc, mắt cậu đờ đẫn, chẳng còn biết hôm nay là ngày nào tháng nào.

"Lần này rất thành công, tôi cảm nhận được bố tôi cũng rất hài lòng."

"Ừm..."

"Sở tiên sinh, xin ông giúp chúng tôi chọn thời gian, tâm nguyện của bố tôi đã được giải tỏa, đã đến lúc an táng ông ấy."

"Ừm..."

Sở Hoàn đứng nguyên tại chỗ, người xung quanh đi qua đi lại thu dọn đồ đạc. Có người đang nói chuyện trước mặt cậu, khi nghe đến hai chữ "an táng", đầu óc cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Tầm nhìn mờ mịt trở nên rõ ràng, cậu cũng nhận ra người đứng trước mặt mình là ai – là Lâu Thanh.

Sắc mặt Lâu Thanh tái mét, quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, trông vô cùng đáng sợ.

Tiếp theo, Sở Hoàn nghe thấy bố mình hỏi: "Địa điểm đã chọn chưa?"

"Chọn rồi... Tôi đã mời một thầy phong thủy, quyết định đặt ở phía sau nhà."

"Vậy thì sáng mai năm giờ."

Sở Trạch Dương thản nhiên nói: "Tốt nhất là chuẩn bị xong trước khi mặt trời mọc."

"Được, vậy ngày mai lại phiền ngài."

Sở Hoàn nhìn bóng lưng rời đi của Lâu Thanh, bỗng nhiên linh quang lóe lên, buột miệng nói: "Lâu Thắng Lợi lừa quỷ."

Sở Trạch Dương hơi nhướng mày, quay sang hỏi cậu: "Sao con nói vậy?"

"Quá cố ý, quá khoa trương, nói cho tất cả mọi người biết Lâu Thắng Lợi của nhà họ Lâu đã chết, mời chúng ta đến đây là để thông báo với trời đất rằng, Lâu Thắng Lợi của nhà họ Lâu đã chết."

"Quan trọng nhất là để thông báo với vợ của ông ta, rằng ông ta đã chết."

"Chính ổng nói, ổng muốn cùng vợ mình đi qua cầu Nại Hà... Có lẽ còn không chỉ dừng ở đó. Thổ Địa nói rằng Liêu Thanh Mai trước kia cũng là người có phúc, sao bà ấy lại chết sớm?"

Sở Trạch Dương không phản bác, chỉ cười nhạt: "Đúng là một màn tang lễ sống lừa cả quỷ."

Sở Hoàn hỏi: "Vậy Lâu Thắng Lợi làm thế nào? Thi thể của ổng... giấu ở đâu?"

"Vở kịch vẫn chưa diễn xong đâu. Đi thôi, về nghỉ ngơi, con không buồn ngủ à?"

Sở Hoàn: "Buồn ngủ chứ."

"Vậy còn không mau đi ngủ."

Sở Hoàn ngáp một cái, chớp mắt để xua đi nước mắt, rồi theo sau Sở Trạch Dương rời đi.

Họ quay lại phòng trọ đã thuê. Sở Hoàn thực sự mệt lả sau một ngày một đêm bận rộn, nhưng không phải là không có thu hoạch.

Nếu có thể vứt bỏ lòng tự tôn, sau này cậu thậm chí có thể múa trừ tà, múa xua đuổi ác linh, thậm chí trước khi đánh nhau còn có thể nhảy một điệu để buff bản thân...

Cậu ngủ từ trưa, rồi ngủ thẳng đến hơn ba giờ sáng hôm sau.

Không còn cách nào khác, chuyện vẫn chưa xong, Lâu Thanh đã mời họ lo liệu việc an táng cho Lâu Thắng Lợi. Khách hàng là thượng đế, cậu phải chịu đựng!

Hơn ba giờ sáng, trên phố chẳng có mấy người, chỉ có hai quán nướng còn mở, vài người trung niên đỏ mặt vì rượu đang lớn tiếng trò chuyện.

Đây không phải là một đô thị phồn hoa, thanh niên trong trấn ít, người lớn tuổi đến giờ là ngủ, ba giờ sáng là lúc họ ngủ say nhất.

Ra khỏi phạm vi trấn, chỉ còn lại âm thanh của động vật hoạt động về đêm.

Nhà họ Lâu rất náo nhiệt, người người đi tới đi lui. Sở Hoàn chú ý thấy có nhiều gương mặt lạ, nhưng nghe cách xưng hô thì có vẻ cũng là người nhà họ Lâu, đều mang họ Lâu, chỉ là thuộc nhánh bên.

Chiếc quan tài lớn màu đen đã được khiêng ra, đặt ở sân trước biệt thự, chỉ chờ đưa đi chôn cất.

Lâu Thanh bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, thấy Sở Trạch Dương đến thì mắt sáng lên, bước nhanh tới nói: "Cuối cùng ngài cũng đến! Tôi không rành mấy nghi thức này, ngài xem chúng ta nên làm thế nào?"

Sở Trạch Dương nhìn xung quanh, hỏi một câu: "Người khiêng quan tài đã sắp xếp xong chưa?"

"Sắp xếp xong rồi."

Lâu Thanh quay đầu gọi: "Lâu Quảng, Lâu Minh, Lâu Dương..."

Các thanh niên được gọi tên lần lượt bước đến trước mặt Sở Trạch Dương. Ông lần lượt hỏi ngày sinh bát tự của họ, sau đó chỉ vào một người: "Cậu ta không được, đổi người khác."

"Hả?"

"Ồ, được được."

Lâu Thanh nhìn quanh, gọi tiếp: "Lâu Sơn, lại đây!"

Một thanh niên nhanh chóng bước tới với vẻ mặt ngơ ngác: "Có chuyện gì ạ?"

Lâu Thanh hỏi: "Sinh nhật ngày nào?"

Chờ cậu ta mơ màng đọc xong, Lâu Thanh quay sang Sở Trạch Dương hỏi: "Sao ạ? Nó được không?"

Sở Trạch Dương gật đầu.

Lâu Thanh lập tức vui vẻ, quay sang dặn dò: "Lát nữa đi khiêng quan tài cho ông nội của mình, biết chứ?"

Lâu Sơn: "???"

Cậu ta chỉ vào mình, không dám tin: "Cháu? Khiêng quan tài?"

"Đúng, là cháu. Ông cụ đối xử tốt với cháu như vậy, cháu cũng làm chút gì đó cho ông ấy đi, ông ấy sẽ ghi nhớ lòng hiếu thảo của cháu."

Nói thế rồi, còn ai dám từ chối? Lâu Sơn đành gật đầu.

Lâu Thanh vỗ vai cậu ta: "Đứa trẻ ngoan."

Lâu Sơn ủ rũ đứng tại chỗ. Cậu ta còn trẻ, cảm xúc không giấu được, sau khi ủ rũ một lúc bắt đầu dáo dác nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra Sở Hoàn.

Sở Hoàn bắt gặp ánh mắt của cậu ta, khẽ mỉm cười.

Mắt Lâu Sơn sáng lên, lập tức chạy tới như một chú cún con.

"Em biết anh! Anh là đại sư!"

"Ừ."

"Anh có bùa trừ ma không?"

Cậu ta liếc mắt nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói với Sở Hoàn: "Em cảm thấy ông nội của em đã biến thành thây ma."

"Ông ấy sắp biến thành thây ma... À không, cương thi? Dù sao cũng có gì đó không đúng!"

Sở Hoàn cũng hạ giọng hỏi lại: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Ông nội đột nhiên qua đời. Lúc em nhận được tin còn không dám tin. Mọi người đều nói là do bà nội mất trước, ông nội chịu không nổi cú sốc nên đi theo. Nhưng em không tin lắm, vì em cảm thấy ông nội không thích bà nội mình đến mức đó."

"Hơn nữa... hơn nữa đã chết nhiều ngày rồi mà thi thể vẫn chưa hư thối. Em chẳng ngửi thấy một xíu mùi hôi thối nào. Anh nói xem có kỳ lạ không? Có khi nào bị mèo l**m chân không? Em đọc chuyện ma, thấy bảo nếu mèo l**m chân thi thể thì xác sẽ biến thành cương thi!"

Sở Hoàn mặt không đổi sắc nói: "Ở đây làm gì có mèo? Mèo cũng không thể chui vào quan tài được."

"Ừ ha."

Lâu Sơn gãi đầu, sau đó lại hoảng hốt kêu lên: "Hoặc có khi nào ông nội bị bà nội hại chết không? Trời ạ, vậy chẳng phải em sẽ gặp hai con ma..."

Cậu ta bị chính suy đoán của mình dọa sợ đến run lên, vội túm lấy Sở Hoàn hỏi: "Lỡ ổng đột nhiên bật dậy thì sao? Em đứng gần thế này, chắc chắn làm bia đỡ đạn rồi!"

Sở Hoàn cũng gật đầu, nói: "Nghe cũng có lý đấy."

Lâu Sơn lập tức tràn đầy mong đợi, hỏi: "Vậy anh có bùa không?"

Sở Hoàn gật đầu: "Có, bùa Bình An, bùa Minh Quang, bùa Hộ Mệnh, bùa Thế Mạng, cậu muốn loại nào?"

Lâu Sơn: "Em muốn loại mạnh nhất!"

Loại mạnh nhất trong tay Sở Hoàn là bùa Ngũ Lôi, nhưng loại này cần điều khiển, người thường không dùng được, vậy chỉ còn bùa minh quang.

"Bùa Minh Quang, một lá 3888."

"Em lấy ba lá!"

Lâu Sơn sảng khoái chuyển khoản, Sở Hoàn đưa bùa cho cậu ta, tiện thể an ủi thêm: "Nếu thật sự có chuyện xảy ra, cậu đừng hoảng. Cầm chặt bùa, chạy về phía tôi, tuyệt đối đừng quay đầu lại."

Lâu Sơn cẩn thận nhét cả ba lá bùa vào túi áo trong, sau đó cảm động nhìn Sở Hoàn, nói: "Đại sư, anh tốt thật đó."

 

Bình Luận (0)
Comment