Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 42

 
Yếp Sư không có mặt, nhưng ai cũng có thể thấy được sự hoảng sợ trên gương mặt trống trơn của hắn ta. Dù sao thì lúc này, thái độ và hành động của Sở Hoàn chẳng khác nào một tên sát nhân b**n th** trong phim kinh dị.

Yếp Sư đứng yên bất động.

Sở Hoàn mặc kệ hắn ta, quay sang nói với Lý Tuyên Minh: "Mang qua đây."

"Ừ."

Lý Tuyên Minh giữ chặt Yếp Sư, cùng Sở Hoàn quay trở lại lều nhỏ. Những người khác cũng lập tức bám theo.

Đợi bóng dáng bọn họ biến mất, con rùa già mới bò đến cửa lều khựng lại. Nó vươn cổ ra nhìn quanh, đứng ngây người hồi lâu, cảm thấy tình hình đã yên ổn, thế là quay đầu bò về chỗ cũ.

Yếp Sư bị dồn vào góc, mọi người vây xung quanh. Sở Hoàn nhìn lớp da mặt trơn láng không có ngũ quan của hắn ta, hỏi: "Mặt của anh đâu?"

Lớp da mặt giật giật, phát ra giọng nói: "Không phải cậu giật xuống rồi sao? Giờ còn hỏi tôi?"

Sở Hoàn: "..."

Cậu im lặng hai giây, sau đó đưa tay rút con dao găm sừng trâu bên hông. Ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ lưỡi dao, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Trình Tinh sững sờ trong chốc lát, rồi trợn tròn mắt, nhảy lên ôm chặt lấy cánh tay của Sở Hoàn, hét lên: "Đại sư, đừng mà! Chúng ta vất vả lắm mới tìm được anh ta!"

"Đúng đúng."

Lý Hội đứng bên cạnh vội phụ họa: "Đại sư, tạm tha cho anh ta đi, cậu là người rộng lượng, không chấp kẻ tiểu nhân..."

Hai người thay nhau khuyên nhủ, cuối cùng cũng kéo được Sở Hoàn ra sau. Trình Tinh thừa cơ nhào đến trước mặt Yếp Sư, vui mừng nói: "Yếp Sư! Cuối cùng cũng tìm được anh! Anh còn nhớ tôi không? Anh có thể trả lại mặt cho tôi không?"

"Chờ một chút."

Yếp Sư s* s**ng trên người, sau đó rút ra một lớp da mỏng, đắp lên mặt mình. Lớp da dính liền vào mặt hắn ta một cách hoàn mỹ.

Đây là một gương mặt đàn ông tuấn tú khoảng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, chính là khuôn mặt mà Trình Tinh quen biết.

"Đúng đúng đúng. Trước đây anh trông như thế này..."

Yếp Sư chớp mắt thật nhanh, dường như đang thích ứng, một lúc sau mới trở lại nhịp chớp mắt bình thường, rồi quay sang quan sát Trình Tinh.

"Mặt của cậu không tệ, nhìn hơi quen mắt."

Yếp Sư nâng cằm Trình Tinh lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* từng đường nét trên gương mặt hắn, càng sờ vẻ hài lòng trên mặt càng rõ ràng: "Bảo sao lại đẹp thế, thì ra là tác phẩm của mình."

Trình Tinh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, là tác phẩm của anh!"

Yếp Sư: "Thế bây giờ cậu không hài lòng với tay nghề của tôi sao?"

"Hài lòng hài lòng. Không không không, tôi tìm anh không phải vì chuyện này! Tôi sắp chết rồi!"

Yếp Sư nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Tôi nhớ là trước khi vẽ mặt cho cậu, tôi đã nói rất rõ rồi. Dung mạo của một người, từ độ cong của chân mày, kích thước đôi mắt, đến từng nốt ruồi... tất cả đều phản ánh vận mệnh tại thời điểm đó. Cậu đã chọn khuôn mặt này thì phải chấp nhận hậu quả."

Trình Tinh kêu lên: "Anh có nói thế, nhưng... tôi chưa muốn chết!"

"Chết một cách xinh đẹp thế này chẳng phải rất tuyệt sao?" Yếp Sư nâng mặt Trình Tinh lên, cảm thán.

Trình Tinh mắt rưng rưng, "Không không không, không còn cách nào khác sao?"

Sở Hoàn đứng phía sau xoay dao găm, ngước mắt nhìn Yếp Sư, ẩn ý nói: "Nếu đã vậy, hay là tôi giết anh luôn. Nhìn anh nửa người nửa quỷ, tôi rất tò mò xem anh chết rồi sẽ thành cái gì."

Lý Toàn Quang không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, huynh chắc chắn anh ấy là người tốt chứ?"

Lý Tuyên Minh vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Đối với kẻ địch thì phải lạnh lùng như vậy."

Lý Toàn Quang: "..." Giờ mình hiểu tại sao hai người kết bạn với nhau rồi.

Khoé miệng Yếp Sư cũng co giật: "..."

Hắn ta nói: "Thôi được, cũng không phải là không có cách."

Trình Tinh bật dậy, hét lên phấn khích: "Thật sao!? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!"

Yếp Sư xoa xoa tay, nhìn Trình Tinh: "Nếu muốn sống tiếp, vậy cậu chỉ có một con đường – trở thành Yếp Sư."

Trình Tinh: "..."

"Hả?"

Yếp Sư nói: "Hả cái gì mà hả? Tôi thu nhận cậu làm đồ đệ, dạy cậu kỹ thuật vẽ mặt. Nếu không có gì bất trắc, cậu không những không chết mà còn có thể sống rất lâu."

"Vậy nếu có bất trắc thì sao?"

Yếp Sư khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng: "Thì hồn phi phách tán, không có luân hồi, không có kiếp sau."

Nghe vậy, Sở Hoàn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền thả lỏng.

Bảo sao, bảo sao Yếp Sư nhát gan như vậy. Một sinh vật kẹt giữa ranh giới sống chết, nửa người nửa quỷ, nếu chết đi thì sẽ hoàn toàn biến mất, tất nhiên sẽ sợ chết rồi.

"Thực ra không cần lo lắng quá. Nếu cậu biết cách lẩn trốn thì sống vài trăm năm không thành vấn đề. Tôi đây đã sống hơn một trăm năm rồi."

Trình Tinh ngồi bệt xuống đất.

Sở Hoàn nhìn về phía hắn.

Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn. Hoặc là chết ngay bây giờ, luân hồi đầu thai. Hoặc là trở thành Yếp Sư, từ bỏ cơ hội chuyển kiếp.

Bầu không khí lặng yên hồi lâu, cuối cùng Trình Tinh ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ kiên định, dứt khoát nói: "Tôi muốn trở thành Yếp Sư."

Sở Hoàn không ngạc nhiên trước quyết định này. Con người ta khi cận kề cái chết, h*m m**n được sống sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.

"Tốt lắm."

Yếp Sư đứng dậy, nói với hắn: "Bức vẽ đầu tiên của một Yếp Sư, chính là gương mặt của bản thân. Khuôn mặt của cậu... ủa? Mặt cậu đâu?"

Trình Tinh: "Mặt tôi ở chỗ anh chứ đâu! Chính anh đã lột nó xuống còn gì!"

Yếp Sư thoáng ngạc nhiên, hỏi: "Cậu chính là người đã yêu cầu khuôn mặt đẹp nhất thế giới?"

"Đúng vậy!"

"Thì ra là cậu, có duyên thật đấy. Cậu là người đầu tiên trong mấy chục năm qua có khao khát cái đẹp mãnh liệt như vậy."

Hắn ta đi đến một góc, lục lọi một lúc, cuối cùng lấy ra một cái hộp. Mở hộp ra, bên trong là một da mặt người.

Sở Hoàn vừa nhìn đã nhận ra ngay. Đây chính là khuôn mặt thật của Trình Tinh, đôi mắt nhỏ, sống mũi tẹt, miệng rộng. Nó được ngâm trong một lớp gel trong suốt, làn da không hẳn là nhẵn mịn, nhưng vẫn còn giữ nguyên sự tươi mới như vừa bị lột xuống.

Da mặt người máu chảy đầm đìa gây ám ảnh hơn nhiều so với cảnh Yếp Sư đeo mặt nạ vừa nãy. Lý Hội nhìn thoáng qua liền sợ hãi nhắm chặt mắt, đầu óc choáng váng, cảm thấy khuôn mặt mình nhói đau.

"Bảo quản tốt đấy."

Yếp Sư kiểm tra một lượt, sau đó đóng hộp lại, đưa nó cho Trình Tinh.

"Mặt của cậu đây, cầm lấy đi. Cậu cần xử lý nó để biến nó thành gương mặt mới của mình."

Trình Tinh nhận lấy, ôm chặt vào lòng như ôm một báu vật vô giá. Môi hắn run rẩy, nói: "Không phải anh... anh sẽ làm mặt người thành mặt nạ sao..."

Yếp Sư: "Ai nói thế? Tôi là chuyên gia tạo hình chứ không phải kẻ lột da người. Chưa nói đến chuyện hiếm có ai dám yêu cầu thay đổi toàn bộ khuôn mặt như cậu, cái mặt này xấu kinh, có làm thành mặt nạ cũng chẳng ai thèm mua."

Vừa nói, hắn ta vừa lấy ra một cái khuôn gỗ chạm khắc tinh xảo, giơ lên trước mặt mọi người: "Mặt nạ phải dùng khuôn để tạo ra. Làm thủ công tốn sức lắm."

... Có lý quá.

Tất cả mọi người trầm mặc.

Tim Trình Tinh như bị vài con dao đâm phực phực, cảm thấy bản thân như sắp vỡ vụn. Tại sao hắn tự rước nhục vào người thế này?

"Xong rồi."

Sở Hoàn vươn vai, cuối cùng cũng kết thúc chuyện này. Chuyến đi lần này đúng là mệt chết cậu.

Xong rồi?

Lý Hội vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta nhìn Trình Tinh, rồi lại nhìn Yếp Sư. Thế là xong rồi á?

Trình Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi Yếp Sư: "Vậy sau này tôi còn làm minh tinh được không?"

"Ý cậu là mấy diễn viên suốt ngày lộ mặt trên truyền thông ấy hả? Miễn là cậu không sợ bị phát hiện thì cứ làm thôi."

"Ồ."

Trình Tinh quay đầu, kiên định nói với Lý Hội: "Anh Lý, chờ tôi nhé!"

Lý Hội: "Hả? À à, được."

Yếp Sư kéo một cái ghế từ bên cạnh ra, ngồi xuống nhìn họ: "Mọi người có cần sửa dung mạo không? Chấm nốt ruồi, mở rộng mắt, xóa nếp nhăn... chỉ có thứ mọi người không nghĩ tới, chứ không có gì tôi không làm được."

Sở Hoàn nhìn hắn ta, hỏi: "Anh nghĩ tôi cần sửa mặt sao?"

Yếp Sư quan sát cậu một lượt: "... Tốt rồi, không cần."

Ánh mắt hắn ta lướt qua gương mặt nghiêm nghị sáng sủa của Lý Tuyên Minh, dừng lại trên khuôn mặt rạng rỡ điển trai của Lý Toàn Quang.

Lý Toàn Quang: "Nhìn tôi làm gì?"

Yếp Sư không đáp, cuối cùng quay sang Lý Hội, hỏi: "Có muốn sửa dung mạo không?"

Lý Hội sờ sờ mặt mình, nói: "Cảm ơn, nhưng tôi thấy mình khá đẹp trai."

Yếp Sư: "Vậy thôi."

Sở Hoàn hỏi hắn ta: "Nếu tôi đoán không nhầm, trước đây các anh dùng kỹ thuật chỉnh dung để giúp con người tránh tai ương, đúng không?"

Ngay cả một việc đơn giản như chấm nốt ruồi, chấm ở đâu cũng phải tính toán cẩn thận. Yếp Sư đều là bậc thầy xem tướng.

Yếp Sư gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng sau này danh tiếng bị hủy hoại, bọn tôi chỉ có thể làm nghề sửa dung mạo."

Mất danh tiếng, con đường sinh tồn cũng khó khăn hơn. Số lượng Yếp Sư bây giờ đã sắp tuyệt chủng.

Hắn ta lại nhìn Sở Hoàn, nói: "Nói chứ, gương mặt của cậu rất tuyệt..."

"..."

"Tránh ra nào, tránh ra nào."

Lý Tuyên Minh lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đám tiểu quỷ và yêu quái thấy bên trong yên ắng thì lại tụ tập đông đúc, bên ngoài bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Hắn tập trung quan sát tình hình. Chuyện của Sở Hoàn đã xong, nhưng mục đích hắn đến đây vẫn chưa có manh mối nào. Đột nhiên dưới chân hắn có tiếng động. Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện một con rùa lớn màu đen đang bò bên chân mình.

Con rùa dùng chân trước khều khều vào giày hắn, ngẩng đầu nói: "Làm ơn nhường đường, cảm ơn."

Lý Tuyên Minh dịch người sang một bên. Rùa đen lớn chậm rãi bò qua, hướng về phía chiếc bàn vuông của nó.

Chiếc bàn đó khá cao... ít nhất là với một con rùa. Lý Tuyên Minh nhìn con rùa cố gắng đứng lên, hai chân trước bám lấy chân bàn, muốn leo lên trên. Nhưng với một con rùa, việc này chẳng khác nào lên trời.

Lý Tuyên Minh nhìn mà ngứa mắt, bước tới bế con rùa lên, đặt nó lên bàn.

"Cảm ơn."

Con rùa lớn quay một vòng trên bàn, rồi nằm im, đầu hướng ra ngoài.

"Không có gì."

Con rùa nhìn Lý Tuyên Minh, chậm rãi nói: "Xem ra cậu đang gặp một vấn đề nan giải. Nếu không tìm ra cách giải quyết, tôi khuyên cậu hãy nhìn vào chậu nước."

"Chậu nước?"

Sở Hoàn tò mò ghé lại, hỏi: "Là chậu gì?"

Con rùa đưa chân trước cào cào mặt bàn, rồi rúc người xuống, thoải mái thở dài một hơi, nói: "Rùa lớn nhặt đá dưới lòng đất mang lên, làm ra cái chậu này. Nghe nói có thể giúp nhìn thấy thứ mà cậu muốn thấy nhất... nhưng tôi không chắc lắm."

Sở Hoàn mở to mắt, hỏi: "Có phải con rùa lớn dưới chân chúng ta không?"

"Đúng vậy."

Dưới lòng đất chắc không chỉ đơn giản là lòng đất, khả năng cao là địa phủ. Có thể mang vật từ địa phủ trở về, con rùa lớn này quả nhiên không đơn giản.

Lý Tuyên Minh suy nghĩ một chút, sau đó bước tới cạnh chậu nước. Trước đó đám quỷ đã ném không ít đồ vào trong đó, nhưng nhìn qua bên trong chỉ có một lớp mỏng, gồm một ít cúc áo, vải vụn rách, một cây trâm dính máu, và một viên đá nhỏ.

Lý Tuyên Minh không có gì để ném, được rùa lớn gợi ý, hắn xé một góc áo thả vào trong.

Sở Hoàn nhìn theo miếng vải, thấy nó rơi xuống mặt nước trong chậu đá. Nước khẽ gợn sóng, miếng vải lập tức chìm xuống, gợn nước từng vòng từng vòng lan ra.

Gợn sóng vẫn còn, hết vòng này tới vòng khác. Nhưng ngoài các vòng nước lan rộng, cậu không thấy gì hết.

Sở Hoàn đoán chỉ có người trong cuộc mới nhìn thấy hình ảnh trong nước.

Quả nhiên, cậu quay sang nhìn Lý Tuyên Minh, phát hiện sắc mặt hắn thay đổi, hơi nhíu mày, nét mặt khó hiểu. Không lâu sau, gợn nước dần lặng xuống, Lý Tuyên Minh ngẩng đầu lên.

Mọi người đều tò mò nhìn hắn. Sở Hoàn hỏi thẳng: "Anh thấy gì?"

Lý Tuyên Minh đáp: "Một con yêu quái, một con ếch yêu rất lớn."

"Rồi sao nữa?"

"Hết."

Sở Hoàn trầm ngâm, quay sang hỏi rùa đen lớn: "Lão Quy, tôi có thể xem không?"

"Được chứ."

Rùa đen lớn thò đầu ra khỏi mai, điềm đạm nói: "Ai cũng có thể xem."

Sở Hoàn không có gì để ném xuống, nên cậu bứt một sợi tóc thả vào nước. Làn nước gợn sóng, một hình ảnh hiện lên, cảnh tượng vô cùng quen thuộc – là nhà cậu.

Mái nhà cao hơn nhà bình thường, bàn thờ, lư hương... Góc nhìn hơi nghiêng từ trên cao xuống, tựa như cậu đang quan sát từ một vị trí khác trong căn phòng mà cậu đã vào không biết bao nhiêu lần.

Sở Hoàn thoáng nghi hoặc. Sau đó cậu phát hiện ra điều kỳ lạ, tượng thần trên bàn thờ đã biến thành một bóng người cao lớn bất thường. Bóng người đó đứng im, mơ hồ không rõ nét. Cậu chưa kịp phản ứng thì bóng người ấy cảm nhận được ánh mắt dõi theo, quay đầu lại.

Một đôi mắt, đôi mắt khóa chặt vào cậu... Hình ảnh vỡ tan. Sở Hoàn giật mình lùi lại một bước, sắc mặt thay đổi.

Lý Tuyên Minh hỏi: "Sao thế?"

Sở Hoàn phức tạp lắc đầu: "Không có gì."

Đó là gì? Là Chiết Chi ư???

Phải nói rằng... chỉ nhìn đôi mắt kia thôi, Chiết Chi chắc hẳn là một người rất đẹp. Bức tượng thần điêu khắc không giống ngài chút nào!

Khoan đã, điều mình muốn thấy nhất thực ra là Chiết Chi? Sở Hoàn có hơi ảo não.

Lý Tuyên Minh nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của cậu, càng thêm nghi hoặc.

"Tôi cũng muốn xem thử."

Lý Toàn Quang tò mò bước tới. Sở Hoàn trầm mặc nhường chỗ.

Lý Toàn Quang đứng trước chậu nước, ném xuống một đồng xu. Cậu ta nhìn một lúc, rồi chán nản ngẩng đầu: "Tôi thấy cảnh mình đang tu luyện..."

"Để tôi thử, để tôi thử!"

Trình Tinh và Lý Hội cũng xếp hàng xem thử. Trình Tinh thấy cảnh mình nhận cúp ảnh đế, còn Lý Hội thấy bà nội quá cố của mình. Một người khóc, một người cười.

Bảo sao đám quỷ lúc nãy sau khi xem xong, ai cũng có biểu cảm khác nhau.

"Lão Quy! Tôi muốn xem chậu nước!"

Một con quỷ thò đầu vào từ bên ngoài, thấy một đám "đạo sĩ" đứng chật kín, lập tức há miệng muốn hét...

Sở Hoàn lúc này mới hoàn hồn, quay sang trừng mắt: "Câm miệng."

Quỷ đối diện với ánh mắt hung dữ của cậu: "... Ặc, dạ."

"Vào xem đi." Sở Hoàn bất lực nói, "Chúng mày cũng nên tự biết mình đi, đám quỷ như chúng mày bọn tao lười bắt."

Con quỷ: "Hu hu, vâng."

Sở Hoàn quay sang Lý Tuyên Minh: "Ra ngoài xem thử không?"

"Ừ."

Chào tạm biệt rùa già, bọn họ rời khỏi đó.

Không ngờ Yếp Sư lại dẫn Trình Tinh lẽo đẽo đi theo. Sở Hoàn hỏi: "Anh theo tụi tôi làm gì?"

"Ra ngoài bán mặt nạ chứ sao."

Hắn ta thực sự tìm một chỗ, dựng một giá gỗ lên, treo những chiếc mặt nạ tinh xảo, từ già trẻ, nam nữ, loại nào cũng có, tinh xảo sống động.

Thấy quầy mặt nạ, đám quỷ xung quanh đều nhìn sang, nhưng e ngại thân phận "đạo sĩ" của nhóm Sở Hoàn nên không dám vây lại.

Hai bên nhìn nhau một lúc, nhóm Sở Hoàn dịch sang bên cạnh một chút, thế là quầy mặt nạ lập tức bị đám quỷ vây quanh.

"Tôi muốn mua một cái mặt nạ, có thể đặt làm theo yêu cầu không? Tôi muốn nhìn con gái mình."

"Tôi cũng muốn một cái!"

"..."

Mấy con quỷ mua mặt nạ này, có lẽ sẽ biến thành một người qua đường nào đó mà bọn họ gặp trên phố. Chúng đeo mặt nạ, đi gặp người thân mà bản thân vẫn chưa thể buông bỏ.

Lý Tuyên Minh nhìn cảnh trước mắt, sắc mặt dịu đi phần nào.

Trình Tinh ở lại với Yếp Sư, Lý Hội đi theo Sở Hoàn cứ lưu luyến ngoái đầu lại nhìn quầy hàng.

Khi nhóm người đường hoàng xuất hiện giữa khu chợ, đám quỷ quái nhìn thấy lập tức la hét, nhanh chóng co cụm lại rồi chạy tán loạn, thậm chí còn không kịp mang theo hàng hóa.

Chờ đến khi nhóm Sở Hoàn đi qua, bọn chúng mới rón rén quay lại quầy hàng của mình.

Sở Hoàn cảm thấy bọn họ giờ chẳng khác gì đám người bị chê nhất chợ, hệt như mấy thằng côn đồ đầu đường xó chợ.

Cậu ghé sát Lý Tuyên Minh, thấp giọng phàn nàn: "Chắc chắn là do mấy anh thích tận diệt quỷ quái, lại còn chuyên chia rẽ mấy cặp đôi người-yêu, quỷ-yêu... Bọn họ yêu đương thì cứ để họ yêu đương đi, chết sớm hay muộn chẳng phải đều do tự họ chọn sao?"

Lý Tuyên Minh: "..."

"Tôi chưa từng làm mấy chuyện đó. Yêu quái yêu đương với con người bình thường, chúng tôi không quản."

"Anh xem, chuyện của Bạch Nương Tử bị đem đi làm phim truyền hình, nổi khắp cả nước. Danh tiếng của các anh có thể tốt nổi sao?"

Lý Toàn Quang chịu không nổi nữa, hét lên: "Khoan đã! Chuyện của Bạch Nương Tử đâu phải do bọn tôi làm! Là do đám đầu trọc kia mà!"

Sở Hoàn khựng lại: "Thế thì khác gì nhau?"

"Khác xa ấy chứ! Đám đầu trọc đó lúc nào cũng thích siêu độ giúp người khác, chẳng thèm quan tâm người ta có muốn hay không! Bọn tôi ít nhất còn tôn trọng ý nguyện của quỷ!"

"..."

Khi đi ngang một quầy hàng, ánh mắt Sở Hoàn bất giác bị thu hút.

Một đống đồ cổ!

Người bán là một chiếc chén trà tinh xảo, men sứ trắng mịn, trên thân vẽ những đóa hoa xanh nhạt. Nó mọc ra hai cái chân mảnh khảnh, đang nhảy nhót trên mặt đất. Nhưng khi bị Sở Hoàn nhìn, nó lập tức "khụy gối", nằm bẹp xuống, không dám động đậy.

Đây là các món đồ cổ tu luyện thành tinh. Các món đồ được con người yêu thích, thường xuyên sử dụng, khi hấp thụ đủ dương khí sẽ sinh ra linh tính.

Sở Hoàn ngồi xổm xuống lật qua lật lại đống đồ trên đất. Ở đây có chén trà, thìa canh, bình hoa, bát... tất cả đều rất tinh xảo, dính chút bùn đất, nhìn rất đẹp và thật.

Hơn nữa nhìn chén trà mọc chân kia, cơ bản là đồ thật.

"Mua mấy thứ này rồi mang ra ngoài bán lại được không?" Cậu ngẩng đầu hỏi Lý Tuyên Minh.

"Đồ mới khai quật, phải giao nộp..."

"Rồi rồi."

Sở Hoàn đứng lên, nghĩ nghĩ một chút rồi lại ngồi xuống, cầm lên một chiếc chén sứ trắng vẽ hoa cá bơi lội. Cậu rất thích họa tiết này.

"Không được bán thì tự mình dùng, chắc không sao đâu nhỉ?"

Lý Tuyên Minh mờ mịt, không chắc chắn nói: "Chắc là được?"

Sở Hoàn cúi đầu hỏi chén trà: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Chén trà đột nhiên bật dậy, cắm đầu chạy tới. Nó lon ton trên đôi chân nhỏ xíu, leo lên áo Sở Hoàn mà không bị rơi xuống, rồi chui tọt vào túi áo cậu.

Sở Hoàn: "?"

"Mày muốn theo tao à?"

Chén trà gật gật cả thân.

Sở Hoàn chỉ vào đống đồ dưới đất: "Thế còn mấy thứ này thì sao?"

Chiếc chén trà xoay thân một vòng. Không biết chúng giao tiếp với nhau kiểu gì, một chiếc thìa đang nằm im dưới đất bỗng bật dậy. Chiếc thìa cũng mọc hai cái chân nhỏ xíu, thế chỗ cho chén trà làm "chủ quầy".

Sở Hoàn: "Ô kê."

Thêm một món thu hoạch nữa.

Sau khi đi dạo thêm hai vòng, Lý Toàn Quang kiếm được mấy mảnh vảy rắn đen tuyền, đổi từ một con rắn to màu đen. Lý Tuyên Minh thì lật ngửa cái quầy chuyên bán tay người mà hắn ngứa mắt nãy giờ.

Chỉ là, cơ duyên mà hắn mong chờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

"Ò ó o..."

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gà trống gáy vang. Sau tiếng gáy đó, toàn bộ quỷ quái trong khu chợ lập tức thu dọn đồ đạc, lũ lượt rời đi theo cây cầu gỗ nối dài ra bốn phương tám hướng.

Sở Hoàn nhìn về phía lối ra xa xa, nói với Lý Tuyên Minh: "Có khi nào nó không ở đây không?"

"Không sao, ra ngoài trước đã. Có lẽ tôi và nó không có duyên."

Lý Tuyên Minh tâm tính vững vàng, không phải kiểu người thích cưỡng cầu.

"Được."

Bọn họ rời đi theo con đường lúc đến, chỉ khác là lần này không cần xếp hàng, tốc độ nhanh hơn trước.

Tất cả quỷ quái khi ra khỏi cửa động đều biến mất không thấy tăm hơi. Bọn họ lại một lần nữa đứng giữa bãi lau sậy. Xung quanh trở nên vắng lặng, ánh trăng sáng rực nhạt đi nhiều, cảnh vật tối hơn so với lúc đến.

Tuy gà trống đã gáy, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa trời mới sáng.

"Đi thôi."

Bọn họ lần theo đường cũ quay về, đi được một lúc, Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đột nhiên ăn ý dừng chân.

Lý Hội nhìn hai người bọn họ, ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"

"Có thứ gì đó bám theo sau chúng ta."

—————

Lời tác giả:

Sở Hoàn: "Kỹ thuật tạc tượng quá tệ, một sao!

 

Bình Luận (0)
Comment