Hiện trường dần yên tĩnh lại. Dương Nhị Lang bình tĩnh lại, còn tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thứ đang co giật trên mặt đất.
Một vật đỏ tươi, nhỏ bằng nửa nắm tay người lớn, bên ngoài có các mạch máu đan xen, trong đó có một sợi to nhất nối vào người Dương Nhị Lang, hình dạng giống như một trái tim.
"Cái gì vậy?"
"Trái tim?"
"Trái tim ai?"
Sở Hoàn nhìn về phía ngực Bạch Quỳnh. Bà ôm chặt lấy lồng ngực, cúi đầu xuống, khiến cậu không thể nhìn rõ tình trạng của bà.
"Bạch Quỳnh giữ lại trái tim của Dương Nhị Lang sao?"
Cho nên Dương Nhị Lang không thể đi đầu thai?
Trái tim bị lấy ra, thứ trói buộc Dương Nhị Lang như mất đi nguồn dinh dưỡng, nhanh chóng nhăn teo tóp, rồi tách ra khỏi cơ thể cậu bé. Khi phần nối cuối cùng từ rốn bị cắt đứt, Sở Hoàn có cảm giác như đang chứng kiến một lần sinh ra.
Trái tim ngừng đập, nằm im trên mặt đất, không có thêm bất kỳ biến đổi nào.
Dây thịt đã rơi xuống hóa thành chất lỏng trong suốt, tỏa ra mùi hương đắng chát. Đó chính là chấp niệm của Bạch Quỳnh, là nước mắt, là nỗi nhớ, là tiếng gọi bà đã dành cho con trai suốt hơn mười năm qua.
Chất lỏng trong suốt bắt đầu bốc hơi, mùi hương trong không khí càng thêm nồng đậm.
Sở Hoàn nhíu chặt mày. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương này, hình ảnh mẹ cậu hiện lên trong tâm trí cậu.
Mẹ cậu không giống Bạch Quỳnh. Bà là một người phụ nữ tràn đầy sức sống, gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười. Bà yêu đất đai, yêu cây cối, yêu dòng nước. Bà bao dung với tất cả sinh mệnh, luôn tràn ngập thiện ý.
Tay nghề thủ công của bà tệ không kém gì cậu, nhưng bà lại rất thích nặn các tượng đất nhỏ. Bà thường dẫn đầu "đội quân quái vật" do mình tạo ra, chơi trò anh hùng cứu thế giới với cậu...
Sau đó, bố cậu nói rằng mẹ đã đi vào núi, không bao giờ quay lại nữa.
Cậu biết, thực ra mẹ đã chết.
Sở Hoàn vô thức chạm tay lên mặt mình, mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt từ bao giờ. Mắt cậu giống như hai con suối nhỏ, nước cứ thế trào ra. Cậu nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay, hoảng hốt dùng cả hai tay lau mặt, nhưng càng lau càng làm vệt nước loang lổ hơn.
Suối nước mắt mất kiểm soát, dòng nước tuôn ào ạt.
"Chờ... Từ từ."
Con rùa biến thành thiếu niên, đưa cho cậu một xấp khăn giấy.
Sở Hoàn liếc Âm Sai, cảm thấy mất mặt, vội vàng nhận lấy rồi xoay lưng lại.
Sau một hồi chật vật điều chỉnh "công tắc suối nước", cậu quay đầu lại, phát hiện Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng không khá hơn là bao. Lý Toàn Quang ôm chặt lấy Lý Tuyên Minh, khóc nức nở như tàu lửa kéo còi inh ỏi.
"Là bà ấy vứt bỏ tôi trước... Là bà ấy vứt bỏ tôi trước... Nếu đã bỏ rơi tôi, tại sao còn để tôi nhìn thấy?"
Gương mặt Lý Tuyên Minh cũng nghiêm túc hiếm thấy. Hắn kiên định nói: "Đó là lỗi của bà ấy."
Sở Hoàn: "..."
Nghe cuộc hội thoại ngắn ngủi của hai người, Sở Hoàn vô tình biết luôn thân thế của Lý Toàn Quang.
Cậu ta là trẻ mồ côi. Khi tầm 3-4 tuổi, cậu ta bị bỏ lại trước cổng đạo quán, được sư phụ bọn họ – chân nhân Vương Khổ Mộc nhặt về nuôi.
Lý Tuyên Minh là một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc, nhưng vì thiên phú vượt trội, nên được tổ sư đích thân chọn làm đệ tử, cũng vào đạo quán khi còn rất nhỏ. Hai người lớn lên cùng nhau, hồi nhỏ Lý Tuyên Minh còn chăm sóc Lý Toàn Quang một thời gian dài.
Lý Toàn Quang rất bám hắn, thậm chí còn chọn theo họ hắn.
Tuy rằng khi bị nhặt về là 3-4 tuổi, đã có ký ức nhất định, nhưng khi được phát hiện, Lý Toàn Quang đang ngủ say. Cho nên không ai biết cậu ta đã tỉnh táo suốt quá trình bị bỏ rơi.
Cậu ta biết hết.
......
Ánh mắt Sở Hoàn nhìn Lý Toàn Quang thay đổi. Hóa ra cậu ta cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Lý Toàn Quang khóc một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Hoàn đứng phía sau mình đang dùng ánh mắt dịu dàng đến sởn gai ốc nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu ta nhìn sang bên cạnh. Con rùa lớn sau khi hóa thành thiếu niên mặt mày thanh tú, cũng đang dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn cậu ta. Biểu cảm của thiếu niên giống y chang một ông lão nhân từ.
Lý Toàn Quang: "..."
"Hai người nhìn tôi làm gì?"
Sở Hoàn: "Không có gì."
Lý Toàn Quang nhìn cậu, nói: "Tôi không yếu đuối đến vậy đâu. Chẳng qua là bị ảnh hưởng thôi. Đừng tưởng tôi không thấy, vừa rồi nước mắt anh cũng rơi lộp độp đấy..."
Sở Hoàn nghẹn lời, nói: "Tốt lắm, tôi nghĩ chúng ta nên đổi chủ đề."
"Đồng ý."
Lý Tuyên Minh nhìn hai người bọn họ, môi mấp máy, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Bên kia, Dương Nhị Lang đã trở lại hình dạng một cậu bé bình thường khoảng 12-13 tuổi. Cậu bé mở mắt, đôi đồng tử đen láy nhìn về phía Bạch Quỳnh.
"Mẹ."
Cậu bé gọi bà một tiếng rõ ràng.
Cơ thể Bạch Quỳnh run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu bé, gương mặt đầy vẻ không thể tin được.
Dương Nhị Lang nhìn bà, nói với bà: "Mẹ, kiếp sau con vẫn chọn mẹ làm mẹ của con. Vậy nên mẹ phải chăm sóc bản thân cho tốt."
Bạch Quỳnh nhìn cậu bé, miệng hé ra không thốt thành lời.
Con rùa nhìn hai mẹ con họ, sau đó lên tiếng: "Đi sớm đầu thai sớm. Chúng ta đi thôi."
Dây câu hồn lại quấn quanh người Dương Nhị Lang một lần nữa. Con rùa nhảy xuống nước, lần này nó dễ dàng kéo Dương Nhị Lang đi theo.
Dòng nước đen khẽ gợn sóng, Dương Nhị Lang và con rùa biến mất không thấy bóng dáng.
Bạch Quỳnh loạng choạng bước đến mép sông, nhìn xuống dòng nước tối tăm, rồi xụi lơ ngồi bệt xuống đất.
Sở Hoàn bước đến bên cạnh trái tim nhỏ bé. Nó đã dần hóa cứng, sờ vào giống như một tảng đá, nhưng nặng hơn đá rất nhiều.
Cậu cũng xác nhận, đây không phải là trái tim của Dương Nhị Lang.
"Lòng từ mẫu."
Cậu nhìn Bạch Quỳnh, ba chữ này bất giác hiện lên trong tâm trí cậu. Đây là tấm lòng của một người mẹ, là thứ đã đè nặng lên Dương Nhị Lang.
Là tình yêu sâu nặng, là chấp niệm của bà.
Sau khi tách khỏi nó, tình trạng của Bạch Quỳnh khá hơn nhiều. Dù gương mặt bà vẫn vô cùng đau thương, tuy nhiên ít nhất đã không còn điên cuồng và cố chấp như trước nữa.
"Đạo trưởng, bắt đầu nghi thức đi. Tôi còn đồ chuẩn bị cho Nhị Lang, chưa gửi cho nó."
Bà tự mình đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, nhưng giọng nói đã không còn run rẩy.
Lý Tuyên Minh: "Vậy bắt đầu thôi."
Nhang nến xung quanh lại lần nữa được thắp sáng. Ánh sáng ấm áp phản chiếu trên mặt nước, tựa như một dải sáng dẫn đường.
Nghi thức siêu độ chính thức bắt đầu, cô hồn dã quỷ xung quanh lần lượt tụ lại. Khi giọng tụng kinh của Lý Tuyên Minh vang lên, vẻ mặt của một số vong hồn dần trở nên thanh thản.
Tụng kinh xong thì đến lượt nghi thức bố thí và hóa vàng. Sở Hoàn và Lý Toàn Quang đặt trà, rượu và cơm thành một hàng dài dọc bờ sông. Đám quỷ nước nổi lên khỏi mặt nước, thò tay lấy đồ ăn. Bạch Quỳnh ở bên cạnh đốt tiền vàng cùng nhiều vật phẩm giấy khác.
Một loạt nghi thức hoàn tất, những linh hồn không tàn khuyết, chưa từng làm điều ác, và không mang chấp niệm quá mạnh với dương gian đều có thể đi đầu thai. Cơ thể họ trở nên sạch sẽ, quần áo trên người mới tinh, trong túi áo còn có tiền mãi lộ sang thế giới bên kia.
Sở Hoàn thấy có vài con rùa nhỏ xuất hiện, vui vẻ bơi lội dưới nước, số lượng linh hồn trong nước cũng dần giảm bớt.
Cuối cùng, thứ còn sót lại là phiền phức. Những hồn thể không trọn vẹn, kẻ từng gây nghiệt, và linh hồn mang chấp niệm mạnh mẽ với dương gian. Sở Hoàn quét mắt nhìn một vòng, cảm thấy chỉ có loại thứ nhất đáng siêu độ, loại thứ hai cứ đánh tan hồn phách là xong, loại thứ ba thì khỏi cần bận tâm.
Lý Tuyên Minh cũng có suy nghĩ giống cậu. Hắn không phải mấy hòa thượng cứ cố chấp với chuyện siêu độ, thấy quỷ là một hai đòi đưa đi đầu thai.
Qủy ác khỏi cần bàn, nhưng nhỡ đâu có con quỷ mãi quanh quẩn vì muốn gặp lại người thân một lần cuối thì sao? Cưỡng ép siêu độ chẳng phải là quá vô tình ư?
Tiếng tụng kinh của hắn thay đổi. Những hồn thể thiếu tay thiếu chân dần mọc ra tứ chi mới. Một số quỷ hồn ngơ ngác nhìn chính mình, rồi vui mừng dập đầu cảm tạ hắn mấy cái, sau đó đi tới âm phủ.
Những linh hồn có tội nhưng muốn xuống địa phủ chịu phán xét thì cũng có thể đi. Còn những kẻ không muốn chịu tội đã lặng lẽ chạy mất từ lâu.
Sở Hoàn nhìn xuống dòng nước, phát hiện có vài quỷ hồn không mang tội nghiệt, thân thể vẫn nguyên vẹn, nhưng vẫn ở đó chăm chăm vét sạch chén cơm trước mặt.
"Mấy người không muốn đi đầu thai à?"
Cậu hơi khó hiểu. Đây là một cơ hội hiếm có, vậy mà bọn chúng lại không nắm lấy.
Một con quỷ ôm chén cơm, cẩn thận nhặt hạt cơm cuối cùng: "Tôi thấy làm quỷ không tệ. Chỉ là ăn ít quá, thường xuyên bị đói. Cơ mà vấn đề không lớn. Mấy ngày lễ Tết, Thanh Minh hay giỗ chạp có thể ăn nhiều hơn một chút, sống nhờ dư vị cũng được."
Một con quỷ khác thè lưỡi l**m sạch bát rượu trên mặt đất, sau đó dùng cái lưỡi dài ngoằng của mình l**m qua l**m lại môi trên môi dưới, nói: "Làm quỷ tự do lắm, muốn làm gì thì làm. Tôi còn có thể xem góa phụ tắm rửa."
Sở Hoàn: "..."
Cậu khiếp sợ thốt lên: "Mày xem góa phụ tắm???"
"Đạo trưởng, tôi chỉ ví dụ thôi! Ví dụ để diễn tả ta tự do thế nào! Ai thèm đi xem góa phụ tắm chứ!"
Sở Hoàn hít sâu một hơi, nói thêm: "Ở lại quá lâu, ý thức của mấy người sẽ dần mơ hồ, đến lúc đó muốn đầu thai làm người cũng không được nữa."
"Không còn ý thức thì thôi, tôi sống đủ rồi."
"Không làm người cũng chẳng sao, kiếp sau tôi muốn làm một cái cây."
"Làm hòn đá cũng được..."
"..."
Sở Hoàn: "Thôi được rồi."
Có vài con quỷ không giống quỷ bình thường, quỷ cũng có đa dạng hóa mà!
Khi nghi thức gần kết thúc, mặt nước đột nhiên dâng lên, hơi lạnh âm u từ trung tâm dòng sông tràn ra, vô cùng mãnh liệt.
Sở Hoàn quay sang nhìn Lý Tuyên Minh, kinh ngạc hỏi: "Anh mở Âm Môn ở đây?"
Lý Tuyên Minh lắc đầu: "Không có."
"Vậy đây là chuyện gì???"
Làn gió âm thổi qua, làm ngọn nến xung quanh đổi màu.
Này âm phong thổi đến chung quanh ánh nến nhan sắc đều thay đổi. Hôm nay xảy ra quá nhiều sự cố bất ngờ, Sở Hoàn cầm chặt lấy dao găm, thần kinh có hơi chết lặng.
Ầm... Sóng nước cuồn cuộn. Tất cả mọi người vô thức lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía sinh vật khổng lồ đang trồi lên từ đáy sông.
Một con rùa đen khổng lồ.
Thật sự chỉ có thể dùng từ "khổng lồ" để miêu tả. Dòng sông không đủ rộng để chứa nó, nước sông bị chèn ép đến mức tràn lên bờ.
Sở Hoàn há hốc miệng: "Con rùa to quá."
Con rùa lúc nãy mà so với con này thì đúng là đom đóm sánh với trăng rằm.
Con rùa khổng lồ dịch chuyển cơ thể, sau đó cúi đầu nhìn bọn họ. Cái đầu to hơn một người chậm rãi tiến lại gần.
Nếu không phải vừa rồi con rùa Âm Sai đã chứng minh rằng rùa ở đây có địa vị đặc biệt ở âm phủ, chắc bọn họ đã quay đầu bỏ chạy rồi. Con rùa này trông còn mạnh hơn con yêu quái ếch lúc trước.
Sở Hoàn hỏi: "Nó muốn làm gì?"
Lý Tuyên Minh: "Tôi không biết."
Cái đầu rùa thò tới, dừng lại trên một cái bàn, nó mở miệng cắn lấy một thứ gì đó trên bàn, sau đó từ từ rụt đầu về.
Sở Hoàn nhớ mình đã đặt trái tim hóa đá lên bàn.
Cậu nói: "Là trái tim kia!"
"Uuuhhh..."
Con rùa khổng lồ phát ra một tiếng rền rĩ kéo dài, như thể tán thành lời cậu nói.
Sau khi mang trái tim đi, con rùa nhanh chóng chìm xuống đáy sông. Nước sông lại cuộn trào, ẩn sau cơn sóng, bọn họ nhìn thấy một tảng đá lớn xuất hiện. Nó cao gần bằng một người, có hình dáng giống một trái tim.
Tảng đá chìm xuống đáy sông, vững chãi, dần dần hóa thành một cánh cửa âm gian nhỏ.
Bởi vì ngay khi nó hình thành, Sở Hoàn thấy một con quỷ nước trẻ em bơ vơ ngơ ngác, chưa phản ứng gì đã bị hút vào bên trong. Có vẻ như cánh cửa được tạo ra để dẫn dắt linh hồn trẻ con.
Các vị âm thần của địa phủ nhân từ hơn họ tưởng.
Lý Tuyên Minh nói: "Coi như là một cách xử lý tốt."
Mặc dù không rõ Dương Nhị Lang sau khi xuống địa phủ sẽ ra sao, nhưng hiện tại xem ra, cậu bé và Bạch Quỳnh sẽ có một cái kết viên mãn.
"Haiz." Ở bên cạnh, Lý Toàn Quang khẽ thở dài.
Sở Hoàn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, quay sang nói với bọn họ.
"Xong!"
Nghi thức đã hoàn tất. Bạch Quỳnh lại lẻ loi một mình. Họ giúp bà thu dọn sân nhà mới rời đi.
Lúc trở về, trời tờ mờ sáng. Số lượng quỷ nước ít đi, lớp sương mù trên mặt sông cũng mỏng hơn, không khí mát lạnh hơi ẩm rất dễ chịu.
Sở Hoàn nhìn các quán ăn sáng đang bắt đầu bày biện dọc con phố, nhận ra sinh hoạt của mình ở đây đảo lộn ngày đêm. Phong cảnh thì đẹp thật, nhưng đối với cậu không phải nơi lý tưởng để ở lâu dài.
Thức khuya sẽ làm mắt thâm, còn dễ hói nữa!
Lý Toàn Quang thấy Sở Hoàn bỗng hoảng hốt sờ đầu mình, tò mò hỏi: "Sao thế? Trên đầu có gì à?"
"Tôi không muốn bị hói."
"Hói gì cơ? Anh sẽ hói á? Không sao, sản phẩm chủ lực của đạo quán bọn tôi chính là thuốc mọc tóc đen óng. Tôi đảm bảo, chỉ cần uống vào, tóc anh sẽ mọc dài ra, mượt mà bóng loáng!"
"Thật không?" Sở Hoàn nhìn về phía cậu ta.
Lý Toàn Quang gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên! Do sư phụ tôi nghiên cứu đấy, bán chạy lắm."
"À, Tạm thời chưa cần."
Sở Hoàn lại sờ tóc mình, thấy vẫn còn dày dặn: "Hy vọng sau này cũng không cần dùng."
Trước khi đi ngủ, Sở Hoàn mở cửa phòng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Bạch Quỳnh có trả tiền cho chúng ta không?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Hắn nghi hoặc đáp: "Chúng ta không phải làm việc thiện tích đức sao?"
Lý Toàn Quang tiếp lời: "Hơn nữa, tôi nhớ anh không nói với chị ấy về giá cả mà?"
Sở Hoàn: "..."
Ừ ha, mình không nói chuyện tiền bạc với Bạch Quỳnh, người ta biết tính tiền như thế nào?
Sở Hoàn mặt không cảm xúc quay đầu về: "Đúng vậy, chúng ta làm việc thiện tích đức."
Mặc dù làm việc tốt thì cũng vui đấy... nhưng làm không công đau lòng quá!
Cậu trở vào phòng, lấy con cá vàng to bự của mình ra, ngắm nghía một hồi. Màu vàng lấp lánh đúng là màu sắc đẹp nhất thế gian.
Ngắm đủ rồi, cậu đặt con cá xuống, đi tắm rửa.
Nằm xuống giường, cậu trở mình nhìn cành tuyết liễu đặt trên bệ cửa sổ, lúc này mới nhớ hôm nay mình quên dâng hương cho Chiết Chi.
Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo tới, cậu thực sự không muốn bước xuống giường. Nghĩ một lúc, cậu lẩm bẩm: "Hôm nay con dâng hương bằng tâm. Con sẽ nghĩ đến ngài."
Rồi cậu nhắm mắt lại.
Trong giấc ngủ, Sở Hoàn cảm thấy mình mơ thấy rất nhiều thứ kỳ lạ... Nửa đầu giấc mơ là cảnh các con búp bê đất sét mà mẹ cậu từng nặn khi xưa biến thành hàng thật, phóng đại lên vô số lần, ùn ùn lao về phía cậu. Nhưng vì tay nghề quá kém, các tượng đất trông xấu xí và đáng sợ cực kỳ. Nhìn thấy chúng, Sở Hoàn giật bắn cả người.
Rõ ràng nên chạy trốn, nhưng không hiểu sao, trong mơ, chân cậu cứ cứng đờ tại chỗ. Trên tay cậu cầm hai khẩu súng đồ chơi – món đồ cậu thích nhất hồi nhỏ, miệng hô lớn: "Mình sẽ tiêu diệt quái vật!" rồi dũng cảm lao về phía chúng.
Chẳng mấy chốc, đạn trong súng cậu đã bắn hết. Sở Hoàn dũng cảm bị lũ quái vật ép lùi từng bước, thậm chí còn nghe thấy tiếng cười đắc ý của kẻ phản diện ẩn nấp phía sau chúng. Lòng dạ cậu lúc này bi tráng vô cùng.
Ngay khi nghĩ mình sắp dũng cảm hy sinh, một bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau, chộp lấy móng vuốt của một con quái vật trước mặt, dễ dàng quật ngã nó xuống đất.
Sở Hoàn: "Oa..."
Đồng đội của mình!
Sở Hoàn phấn khích quay đầu lại, thấy một bóng người vô cùng cao lớn, cao đến mức cậu phải ngước lên mới có thể nhìn thấy cằm của người đó.
Người ấy cúi xuống, nói: "Sở Hoàn, trốn ra sau lưng ta."
Sở Hoàn nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, nhưng trong mơ cậu không suy nghĩ nhiều, chỉ bướng bỉnh từ chối: "Không! Anh hùng không bao giờ lùi bước, tôi phải ở tiền tuyến!"
Nói rồi cậu định xông lên, nào ngờ bàn tay phía sau vươn tới, bế cậu lên như bế một đứa trẻ, nhẹ nhàng đặt ra phía sau.
Sở Hoàn trố mắt, nhìn bóng người trước mặt: "??? Anh hủy hoại hình tượng anh hùng của tôi!"
Bóng người xoa nhẹ mái tóc rối bù của cậu, rồi xoay người về phía lũ quái vật.
Sở Hoàn ngây người nhìn bóng người quật ngã từng con quái vật một. Chẳng mấy chốc, kẻ phản diện trốn sau đám quái vật phải lộ diện.
Đó là một người phụ nữ mặc váy rực rỡ, rất xinh đẹp, mái tóc đen dài như thác nước, chính là mẹ cậu. Mẹ cậu ngồi trên lưng một con voi sáu chân hai vòi (Sở Hoàn đoán thế), chỉ tay về phía họ, lớn tiếng nói: "Hai người chơi ăn gian! Nhóc Hoàn, con chơi ăn gian!"
Sở Hoàn không chịu lời buộc tội này, lập tức hét lên: "Con không có! Chúng con là đồng đội! Đồng đội thì có thể giúp đỡ nhau!"
Nói xong, cậu quay sang bóng người bên cạnh, xác nhận: "Chúng ta là đồng đội, đúng không?"
Bóng người cao lớn dị thường ngập ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu.
Mẹ cậu nổi giận, đứng phắt dậy trên lưng con voi, chỉ vào họ quát to: "Không! Mẹ không đồng ý! Mẹ không đồng ý!"
Càng nhiều quái vật hơn mọc lên từ mặt đất, ào ào lao về phía Sở Hoàn.
Sở Hoàn cầm khẩu súng hết đạn, mặt đầy quyết tâm, đứng sát bên đồng đội của mình. Một cao một thấp, cả hai đều kiên cường vô cùng.
"..."
Nhưng tiếc là, dù kiên cường đến đâu cũng không thể chống lại đại quân quái vật của mẹ cậu.
Bị một con lợn to bự húc bay, Sở Hoàn giật mình tỉnh giấc vì cảm giác mất trọng lực.
"????"
Cậu mở mắt ngồi dậy, phát hiện mình không ngã xuống giường.
Sờ sờ tấm đệm dưới thân, trên mặt cậu tràn đầy ngơ ngác. Mình vừa mơ cái gì vậy? Sao mà loạn xà ngầu, cái gì cũng có thế. Cậu nhớ mang máng có rất nhiều quái vật... chẳng lẽ lớn thế này rồi mà cậu vẫn muốn đi đánh quái thú?
Khó hiểu thật đấy.
Thôi, dù sao cũng chỉ là mơ, cậu không suy nghĩ nhiều, tiện thể dậy luôn. Ban ngày không nên ngủ nhiều, nếu không buổi tối sẽ mất ngủ.
Cậu vừa ngáp vừa xuống lầu.
Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của dì chủ nhà trọ, cậu đến một quán ăn địa phương để dùng bữa, sau đó quay lại quán trọ, ngồi bên ngoài hóng gió.
Mặt sông yên ả trong veo, mọi thứ thoạt nhìn vẫn như thường.
Từ cuộc trò chuyện rời rạc của người qua đường, Sở Hoàn nghe được vài câu bàn tán về Bạch Quỳnh...
"Thợ may Bạch trông có vẻ khá hơn nhiều. Hôm nay tôi còn thấy cô ấy cười với tôi, làm tôi giật cả mình."
"Chắc là đã nghĩ thông suốt rồi."
"Ừ, qua bao nhiêu năm rồi, đáng ra cô ấy nên nghĩ thông từ lâu mới phải."
Lại có hai người đi ngang qua phía sau Sở Hoàn. Cậu nghe họ bàn tán: "Tối qua mấy người có nghe thấy không? Cái tiếng kêu kỳ lạ ấy..."
"Có chứ, nửa đêm tôi ngủ không yên. Nhưng sáng nay tỉnh dậy... sao ta, cảm giác tốt hơn rất nhiều."
"Mấy thứ đó... chắc là bị đuổi đi rồi nhỉ?"
"Chắc vậy."
Sở Hoàn khẽ cười. Dù sao đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Cậu lấy điện thoại ra, đặt vé về ngày hôm sau. Đến lúc về nhà rồi.
*
Khi Sở Hoàn rời đi, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng lên đường. Ba người cùng gọi một chiếc xe chạy vào thành phố, sau đó mỗi người một ngả. Một người ra sân bay, hai người đến ga tàu cao tốc.
Lúc chia tay, Sở Hoàn hỏi: "Hai người định đi đâu?"
Lý Toàn Quang vui vẻ đáp: "Bọn tôi đi ra ngoài đã lâu, lần này về đạo quán. Tôi nhớ sư phụ lắm rồi."
Tấm lòng yêu thương của sư phụ khiến cậu ta nhớ đến mẹ mình. Nhưng cậu ta không còn quá chấp niệm với quá khứ, giờ cậu đã có sư phụ, có sư huynh, cuộc sống hiện tại rất tốt đẹp.
"Vậy thì, hẹn gặp lại."
Lý Toàn Quang cười hì hì: "Hẹn gặp lại. Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, chắc sẽ sớm gặp nhau đấy."
Sở Hoàn tỏ vẻ chê bai: "Tôi thấy lần nào gặp hai người cũng có chuyện chẳng lành, tốt nhất là đừng gặp..."
Lý Toàn Quang lập tức phản bác: "Sao lại thế được? Rõ ràng toàn chuyện tốt."
Lý Tuyên Minh cũng đồng tình, vẫy tay với Sở Hoàn: "Lần sau gặp lại."
Sở Hoàn: "Ê!"
————————
Lời tác giả:
Mẹ (chỉ huy đại quân quái vật) (la hét) (tay chân vung loạn xạ): "Mẹ không đồng ý!"