Mấy con hồ ly này vốn đã xấu, bây giờ khóc lên lại càng xấu hơn. Đến cả Hồ tiểu thư cũng không giấu nổi vẻ ghét bỏ trên mặt.
Sở Hoàn nói: "Tối qua chúng nó trèo lên giường không thành, liền giở trò ảo thuật với tôi. Bị tôi bắt được, thế nên cho chúng một bài học nhỏ."
Cậu cả đêm qua còn chưa ngủ nổi đây này! Tại sao cậu lại nhìn thấy cảnh đó trong ảo giác chứ?!
Được rồi, khi đó đúng là tim cậu đã lỡ một nhịp, nhưng mà có suy nghĩ kinh khủng như vậy, cậu thực sự rất sợ bỗng nhiên trời giáng một tia sét đánh chết mình!
Hồ tiểu thư không nhận ra vẻ mất tự nhiên trên mặt cậu. Cô chống trán, trong lòng chỉ muốn biết mấy con hồ ly ngu xuẩn này rốt cuộc làm sao mà có thể ngu đến mức này???
Một bầy hồ ly tinh, câu dẫn không nổi một con người đã đành, đến cả dùng ảo thuật mà còn bị người ta bắt sống, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc cú sẽ bị đám yêu quái khác cười đến rụng răng.
"Tôi thực sự xin lỗi."
"Không sao."
Sở Hoàn nói: "Tôi nghĩ bài học này chắc là đủ khắc sâu rồi."
Hồ ly tinh thích đẹp, càng thích mỹ nhân. Bây giờ thành ra thế này, e là chúng nó phải mất một khoảng thời gian dài mới dám ló mặt ra ngoài.
Hồ tiểu thư: "..."
Cô khẽ nhíu mày, nét mặt mong manh đáng thương, bàn tay trắng muốt đặt lên ngực như thể bị hoảng sợ: "Cậu ra tay thật tàn nhẫn... Nhưng thế này càng làm tôi thích cậu hơn. Nếu là cậu thì có làm gì tôi cũng được cả... Thật sự không thể suy nghĩ lại sao?"
Người nhà họ Chương đồng loạt hít một hơi.
Sở Hoàn vẫn vô tình như cũ: "Không."
"Thôi được."
Lại bị từ chối thẳng thừng, Hồ tiểu thư giẫm lên đôi giày cao gót, xoay người rời đi, mang theo một đàn hồ ly béo ú trụi lông xấu xí.
Dù thành ra thế này rồi, đám hồ ly vẫn còn lưu luyến Sở Hoàn. Lúc lên xe, chúng nó còn áp sát vào cửa sổ, nhìn cậu đăm đăm.
Sở Hoàn nhìn thấu suy nghĩ của chúng: Dù không ngủ được thì nhìn thêm vài lần cũng coi như có lời.
"..."
Người chết vì tiền, còn bọn hồ ly tinh này chết vì mê trai.
Chương Mộc Hồi nhìn theo đuôi xe, lẩm bẩm không thôi: "Đẹp quá... Đẹp quá... Thật sự đẹp quá mà..."
Sở Hoàn liếc cô một cái, nghi hoặc hỏi: "Cô muốn ngủ với cô ta à?"
Chương Mộc Hồi khựng lại, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Sao suy nghĩ của anh lại đen tối như vậy!"
Sở Hoàn: "???"
"Tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ vẻ đẹp cấp thế giới thôi! Sao anh có thể dùng suy nghĩ dơ bẩn đó để bôi nhọ sự tán thưởng trong sáng này chứ?!"
Sở Hoàn ngơ ngác: "Nhưng mà hồ ly tinh biến thành mỹ nhân đẹp để lừa con người ngủ với chúng nó mà..."
Dưới ánh mắt cảnh cáo của cô, Sở Hoàn im lặng ngậm miệng lại.
Chương Mộc Hồi lại đắm chìm trong mộng tưởng: "Thật sự quá đẹp..."
Sở Hoàn quay đầu nhìn sang Chương Hoài Sinh và mẹ Chương, thấy hai người họ nghe cô lẩm bẩm nhưng chẳng buồn ngẩng đầu hay phản ứng gì.
Cậu bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Chẳng lẽ thực sự là do suy nghĩ của cậu quá đen tối?
Không đúng, là do đám hồ ly tinh quá bẩn thỉu! Chúng nó coi chuyện ngủ với người khác không khác gì ăn cơm, suốt ngày ôm suy nghĩ 18+ chói lọi, đến mức ngay cả cậu cũng bị chúng nó làm lệch lạc theo.
Cậu không thể đơn thuần ngưỡng mộ Chiết Chi sao?
Nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, xác định rằng tất cả đều là lỗi của đám hồ ly, Sở Hoàn khôi phục tự nhiên. Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang quay người về phòng, đi thắp hương cho Chiết Chi, tại sáng nay cậu quá sốc và hơi chột dạ nên quên mất chuyện này.
Chương Mộc Hồi nhìn theo bóng lưng cậu, thắc mắc hỏi Chương Mộc Vân: "Sở Hoàn sao trông kỳ kỳ thế nhỉ?"
Chương Mộc Vân: "Ai mà biết."
Sở Hoàn lại một lần nữa cảm thấy ông bô nhà mình có tầm nhìn xa. Cậu chỉ nên dâng hương đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ thôi.
Sở Trạch Dương tự dưng nhận được ngón tay cái cùng lời khen "bán tiên sống" từ Sở Hoàn: "???"
Buổi chiều, Sở Hoàn dự định nghiên cứu tấm da trùng.
Nhưng vừa lấy tấm da trùng ra, Sở Hoàn liền cảm thấy có gì đó không đúng. Trên bề mặt nó phủ một loại hơi thở kỳ quái, cậu còn chưa kịp phản ứng thì một con bọ cạp đen to bằng đầu ngón tay, đã bò ra từ mép tấm da, nhanh như chớp chích về phía tay cậu.
Sở Hoàn giật mình, theo phản xạ vung mạnh tay, ném tấm da đi. Cậu nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống đất cùng với tấm da, lật lăn mấy vòng rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Cậu cúi đầu nhìn quả cầu nhỏ treo trên người mình, gà trống cổ không hề có phản ứng.
Không phải cổ trùng? Chỉ là côn trùng thôi à?
Sở Hoàn nhíu mày, dùng gậy trúc cẩn thận lật tấm da lên. Ngay lúc tấm da bị vén lên, từ bên dưới liền túa ra một đàn kiến, nhện nhỏ cùng một số loại côn trùng lạ mà cậu không nhận ra.
Đám côn trùng này vừa rời khỏi tấm da liền bị kinh động, vội vàng chạy tứ tán.
Thứ này quá tà môn.
Sở Hoàn không nhịn được, dùng hỏa phù đốt tấm da thêm lần nữa. Nhìn ngọn lửa bốc lên, cậu lấy điện thoại gọi cho Ngọ Tang.
"Ngọ Tang, anh tìm được tài liệu về tấm da côn trùng đó chưa?"
Sở Hoàn hỏi xong, đầu dây bên kia không có tiếng trả lời ngay, mà chỉ vang lên từng nhịp thở dồn dập. Xung quanh còn có âm thanh của nhện phun tơ, cùng tiếng lạo xạo rất nhỏ của vô số loài côn trùng chân dài đang bò trên tường và sàn nhà.
Nghe tình hình bên đó có vẻ không ổn lắm, Sở Hoàn im lặng vài giây rồi hỏi: "Hay để tôi gọi lại sau?"
Ngọ Tang hít sâu một hơi, đứt quãng nói: "Không, sao, tôi sắp, xong rồi."
"...Được."
Hơn một phút sau, mọi tạp âm trong điện thoại biến mất.
"Alo, Sở Hoàn, xong rồi."
Sở Hoàn hỏi: "Vừa nãy anh gặp chuyện gì thế?"
"Gặp một gã cổ sư không biết điều, chẳng rõ chui ra từ trại nào. Thằng đó không biết đây là địa bàn của tôi hả? Tôi @......%"
Ngọ Tang có vẻ cực kỳ tức giận, câu đầu tiên còn nói bằng tiếng phổ thông, qua câu sau thì đổi sang tiếng địa phương. Sở Hoàn hoàn toàn nghe không hiểu.
Cậu hỏi: "Vậy là hai người đánh nhau?"
"Ừ, một trận đấu đơn giản thôi. Dĩ nhiên tôi thắng."
Ngọ Tang đang đứng trong một căn phòng tối mờ, rèm cửa cực kỳ dày, che kín ánh sáng bên ngoài. Một con nhện khổng lồ lông lá rậm rạp cao hơn người đứng sau lưng hắn ta.
Trước mặt hắn ta là một tấm lưới nhện đối xứng hoàn hảo, tơ nhện phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Trên đó dính vài con côn trùng kỳ quái, đã không còn sức vùng vẫy. Dưới đất, mấy con nhện nhỏ hơn bò lên tấm lưới, chuẩn bị ăn thịt vài côn trùng mắc kẹt kia.
Ngọ Tang không để ý đến chúng, bước tới kéo rèm cửa ra. Ánh sáng bên ngoài rọi vào, con nhện khổng lồ lập tức biến mất, chỉ còn một cái bóng nhỏ màu xanh biếc, nhanh như chớp lướt qua cổ hắn ta.
Ngọ Tang nhìn xuống con phố náo nhiệt phía dưới, nói: "Tấm da trùng đó, tôi đã hỏi mẹ tôi rồi. Mẹ tôi nói thứ này thuộc về một dân tộc đã biến mất. Họ tôn thờ một loài bướm độc khổng lồ, coi nó là Thần Ngài."
"Bướm đêm?"
"Đúng."
Ngọ Tang tiếp tục: "Họ tin rằng con người cũng là một loài 'bướm đêm'. Sinh vật mịn màng, tr*n tr**, mềm yếu như con người thực chất chỉ đang ở giai đoạn ấu trùng. Họ cần tạo kén, sau đó tan rã bên trong, tái tạo cơ thể, cuối cùng phá kén chui ra với một hình thái trưởng thành hoàn toàn khác. Trở thành một sinh mệnh mạnh mẽ hơn, đạt đến giai đoạn thứ hai của sự sống."
Sở Hoàn: "..."
"Hình thái trưởng thành là gì?"
Ngọ Tang: "Tôi không biết. Nhưng nếu đoán thì chắc là..."
"Thôi, anh đừng nói, tôi tự tưởng tượng ra được."
Sở Hoàn vội vàng cắt ngang, hỏi tiếp: "Vậy còn tấm da trùng kia?"
Ngọ Tang đáp: "Rất có thể đó là da của ấu trùng Thần Ngài trong truyền thuyết."
"Thì ra là thế..."
Ánh mắt Sở Hoàn dừng trên tấm da trùng trước mặt. Nếu nói vậy, đây là vật từ một vị "Thần Ngài" từng được tôn thờ, vậy thì việc nó có chút sức mạnh tà dị cũng là điều dễ hiểu?
"Nhưng lạ thật, tộc này đã biến mất từ lâu, tại sao đồ vật của họ lại đột nhiên xuất hiện?"
Sở Hoàn cau mày, nói: "Đúng là khó hiểu thật."
"Dù sao đi nữa, cậu nhớ cẩn thận."
"Ừ."
Sở Hoàn cúp máy, phát hiện lửa trên tấm da đã tắt, nhưng tấm da vẫn nguyên vẹn, thậm chí bề mặt lại sạch sẽ như mới.
Cậu cúi xuống nhặt nó lên, gấp gọn lại rồi nhét vào một ống trúc, bịt kín miệng, sau đó cẩn thận dán bùa xung quanh, đảm bảo lần này sẽ không có thứ kỳ quái nào chui ra nữa.
"Sở Hoàn, anh đang làm gì đấy?"
Sở Hoàn nhét ống trúc vào túi, ngẩng đầu nhìn Chương Mộc Hồi, đáp: "Không có gì."
Chương Mộc Hồi là người không thể ngồi yên quá lâu. Cô nghịch điện thoại trong sân được một lúc thì bắt đầu thấy chán. Ba cô đang xử lý lông chồn, mẹ cô thì giúp đỡ bên cạnh, chị gái sáng nay đã quay lại làm việc, chẳng ai để ý đến cô.
Nhìn thấy Sở Hoàn đứng ở đó, cô lập tức đưa ra lời mời: "Chúng ta đi bắt sâu tre chơi đi!"
Sâu tre là ấu trùng ong tre, một loại sâu mập trắng sống trong thân tre. Có thể chiên lên ăn, giòn rụm thơm ngon.
Sở Hoàn rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn gật đầu đồng ý: "Được."
Chương Mộc Hồi lập tức chạy vào nhà lấy ra hai bộ mũ rộng vành và áo tơi, đưa cho cậu một bộ. Tre mọc trong môi trường ẩm ướt, sương nhiều, dễ gặp phải côn trùng hoặc rắn độc, phòng hộ kỹ càng vẫn hơn.
Mẹ Chương nhìn thấy hai đứa chuẩn bị ra ngoài, dặn với theo: "Đừng vào sâu quá, coi chừng bị lạc đấy!"
"Vâng..."
Tre trúc không phải cây thân gỗ mà thuộc họ hòa thảo, mọc nhanh và thường phát triển thành từng đám lớn. Vùng rìa rừng có thể do con người thường xuyên khai thác, nên khoảng cách giữa các cây vẫn khá hợp lý. Nhưng càng vào sâu, tre càng sinh trưởng hoang dã, có chỗ tre mọc dày đặc đến mức người không thể chen qua. Những khu vực như vậy cực kỳ tối và ẩm thấp, dưới chân còn có thứ gì đó như sương độc lơ lửng.
Gặp những nơi như vậy, Chương Mộc Hồi dẫn Sở Hoàn đi vòng qua, đồng thời kể: "Mấy chỗ này có thể khiến người ta bị lạc, đi vào rồi sẽ không ra được nữa. Hồi bé, tôi với chị từng lén chạy vào rừng tre chơi, không biết đi kiểu gì mà mãi không tìm được lối ra. Sau đó không hiểu sao lại gặp một chị gái mặc đồ trắng, chị ấy dẫn đường, đưa chúng tôi ra ngoài."
"Giờ nhớ lại, chị ấy xinh lắm, so với hồ yêu thì kém hơn một chút, là kiểu đẹp lạnh lùng... Không biết có phải yêu tinh tre không nữa. Nếu là yêu tinh tre tốt bụng, tôi muốn gặp lại chị ấy lần nữa ghê."
Sở Hoàn đang nghe thì đột nhiên dừng bước, hỏi: "Chị gái mà cô nói... có phải là thứ kia không?"
"Cái gì?"
Chương Mộc Hồi ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trên một thân tre đằng xa có một bóng trắng lơ lửng, mặc váy trắng, khuôn mặt trắng mờ, lúc này đang mở to một đôi mắt đen thẫm nhìn về phía họ.
Như thể nhận ra ánh mắt của hai người, cái đầu của bóng trắng bỗng rời khỏi thân thể, như bị đá văng ra, lăn lông lốc trên không trung. Phần cơ thể còn lại nhào về phía họ, sau đó cả cơ thể biến mất.
Sở Hoàn nhìn một lúc rồi kết luận: "Xem ra không phải yêu tinh tre. Đây là một du hồn."
Chương Mộc Hồi đờ người mất mấy giây, không kịp phản ứng, vài giây sau đột nhiên hét toáng lên: "Ma! Ma! Ma a a a!!!"
Cô vừa hét vừa kéo Sở Hoàn chạy thục mạng. Chạy một quãng rất xa mới dừng lại, hai tay chống đầu gối thở hổn hển.
"Chạy, chạy thoát chưa?"
Sở Hoàn tựa vào một thân tre gần đó, th* d*c. Cậu thật sự không ngờ Chương Mộc Hồi lại chạy nhanh đến vậy. Cậu bất lực nói: "Không phải cô bảo muốn gặp lại à? Sao thấy rồi lại bỏ chạy? Cô đúng là Diệp Công hảo long!"
* (Diệp Công thích rồng): Là một thành ngữ Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người tên Diệp Công rất thích rồng, vẽ hình rồng khắp nơi. Nhưng khi một con rồng thật xuất hiện, ông ta lại sợ hãi bỏ chạy. Thành ngữ này dùng để chỉ những người ngoài miệng nói thích, nhưng khi đối mặt với điều đó lại không chịu nổi.
Chương Mộc Hồi trừng mắt, giơ hai tay khoa chân múa tay: "Chị, chị ấy khác hẳn lúc trước chứ bộ! Lúc đó hiền lành lắm! Không phải kiểu vừa gặp đã bay đầu ra như thế này đâu! Đầu bay ra luôn đó! Trên đời có cái loại đấy hả???"
Sở Hoàn bình tĩnh đáp: "Vì khi ấy cô ta vẫn còn ý thức. Còn bây giờ chỉ là một du hồn, đợi thêm một thời gian nữa, hồn phách có lẽ sẽ tan biến."
Những hồn ma không thể đầu thai vì nhiều lý do khác nhau, sau khi lang thang quá lâu trên dương gian, cuối cùng sẽ mất đi ý thức, trở thành du hồn như vậy.
Chương Mộc Hồi kinh ngạc, nói: "Nhưng chị ấy là một con ma tốt mà!"
Sở Hoàn gật đầu: "Đúng vậy, cô ta là một con ma tốt."
Cậu đoán người phụ nữ này đã bị yêu ma trong rừng tre hại chết từ lâu. Tre vốn dĩ âm khí nặng, nơi đây rất dễ sinh ra yêu quái quỷ mị. Sau khi bị hại, hồn phách cô ấy vẫn ở lại rừng, giúp dẫn đường cho những người lạc. Hành động khi nãy của cô ấy giống như cố tình dọa bọn họ chạy ra ngoài.
"Vậy anh có thể siêu độ chị ấy không?"
Sở Hoàn hơi ngẩng đầu: "Cô nghĩ sao?"
Chương Mộc Hồi: "Tôi biết, chắc chắn là anh làm được!"
Dù đã chết quá lâu và mất đi ý thức, nhưng chuyện này không quá khó. Sở Hoàn tìm thổ địa ở khu vực này, hỏi tên tuổi và nguyên nhân cái chết của cô gái, sau đó nhờ Chương Mộc Hồi liên tục gọi tên cô, kéo ý thức cô ấy trở lại.
Bóng trắng lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Quả nhiên như Chương Mộc Hồi nói, là một chị gái rất xinh đẹp.
Cô gái nhìn quanh một lượt, sau đó đột nhiên nói với Sở Hoàn: "Cảm ơn. Côn trùng trong rừng tre ngày càng nhiều."
Sở Hoàn giật mình, còn chưa kịp hỏi gì thêm, đã thấy âm sai xuất hiện bên cạnh cô gái, câu hồn cô gái kéo đi. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã biến mất, cứ như đang vội vàng đi nhận ca tiếp theo.
Sở Hoàn: "..."
Cậu còn chưa kịp nhìn thấy mặt âm sai!
Chương Mộc Hồi: "Đột nhiên thấy lạnh quá... Chị ấy đi đầu thai rồi à?"
Sở Hoàn đáp: "Bị âm sai dẫn đi rồi."
Câu nói kia của cô gái khiến cậu cảm thấy bất an. Xem ra không thể giữ lại tấm da trùng, phải sớm giao cho người chuyên xử lý.
Cậu quay sang Chương Mộc Hồi: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
Chương Mộc Hồi bất mãn: "Nhanh thế? Thôi được rồi."
Nhưng trước khi đi, Sở Hoàn nhớ đến một chuyện khác. Cậu dẫn Chương Mộc Hồi tìm đến một cây tre lớn trong rừng, bảo cô chặt nó đi. Cây tre này vừa nhìn là biết tre già, hơn nữa nó rất kỳ lạ. Khi thấy Sở Hoàn đến gần, nó lập tức run lên dù xung quanh không có chút gió nào, như thể đang sợ hãi.
Lúc Chương Mộc Hồi giơ dao chặt nó, nó run càng dữ dội hơn, thậm chí từ chỗ bị chặt còn chảy ra chất lỏng đỏ tươi như máu.
Chương Mộc Hồi hoảng sợ, quay lại nhìn Sở Hoàn.
Sở Hoàn nói: "Tiếp tục đi."
Chương Mộc Hồi nuốt nước bọt, cúi đầu chặt tiếp. Khi cây tre bị đốn hẳn, hình như cô nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên.
Sở Hoàn không có chút thương hại nào với loại tà vật chuyên hại người này. Cậu dứt khoát nhổ tận gốc nó. Sau đó, cậu quay sang Chương Mộc Hồi: "Xong rồi, đi thôi."
Chương Mộc Hồi giờ không còn quá sợ nữa. Chủ yếu là cô cảm thấy Sở Hoàn rất lợi hại, có thể giải quyết mọi vấn đề.
Vừa ra khỏi rừng, hai người thấy có thêm một chiếc xe đỗ trước cổng nhà họ Chương.
Chương Mộc Hồi ngạc nhiên: "Lạ thật, xe của ai đây? Nhìn không quen."
Họ đi tới gần cổng sân, thấy có hai người đang khóc lóc ôm lấy Chương Hoài Sinh, vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt ông.
"Anh Chương, anh nhất định phải cứu Chu Tham!"
"Anh được chữa khỏi rồi, anh chắc chắn có cách! Em biết anh có cách mà!"
"Anh Chương, vì tình nghĩa bao năm nay... Hu hu hu!"
Sở Hoàn nhìn cảnh này, nghiêng đầu hỏi Chương Mộc Hồi: "Chu Tham là ai?"
Chương Mộc Hồi bực bội nói: "Một người bạn cũ của ba tôi, chính là người đã mang tấm da kia đến đây."
"Ồ, vậy à..."
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó không ổn. Người bình thường khi tiếp xúc với thứ đó sao có thể không gặp chuyện? Xem ra Chu Tham cũng đã xảy ra chuyện.
Chương Mộc Hồi tức tối nói: "Không ngờ bọn họ còn dám đến tận cửa!"
Nói xong, cô chạy lên, trừng mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất: "Lúc Chu Tham mang thứ đó đến đây, chắc chắn là có ý đồ xấu, đúng không? Bây giờ mấy người còn mặt mũi đến cầu xin ba tôi cứu mạng anh ta hả?!"
"Chu Tham... Chu Tham cũng đâu có biết!"
"Làm sao Chu Tham biết thứ đó là gì được? Chu Tham chỉ muốn nhờ chú xem giúp, giống như mấy lần trước thôi!"
"Chu Tham với chú đâu có thù oán gì!"
Chương Mộc Hồi nhướng cao lông mày, hùng hổ mắng: "Anh ta không biết? Mấy người nói ra câu này mà không thấy cắn rứt lương tâm à? Hừ, hôm ba tôi khỏi bệnh đã gọi điện hỏi thăm anh ta, lúc đó chẳng phải anh ta còn khỏe như vâm hả? Sao bây giờ lại sắp chết rồi?"
"Sắp chết mới nhớ đến cầu cứu? Nghĩ hay quá ha! Nếu mấy người mang xác anh ta đến đây, chúng tôi có thể mời một cao nhân giúp anh ta siêu độ. Vừa khéo tôi có quen một vị, cam đoan làm long trọng đàng hoàng, giúp anh ta sớm đi đầu thai! Mong là đầu thai vào nhà tốt!"
Sở Hoàn nghe đến đây không nhịn được mà nhướn mày. Cha mẹ Chương Mộc Hồi hiền lành, sao lại sinh ra đứa con gái có sức chiến đấu mạnh thế này? Lời lẽ sắc bén, lý lẽ đầy đủ, lại không cần đến một câu chửi tục nào, khiến hai người dưới đất cứng họng, mặt đỏ tới mang tai, không biết phải phản bác ra sao.
"Hu hu..."
Không cãi lại Chương Mộc Hồi, hai người liền quay sang nhìn Chương Hoài Sinh. Một người còn nhào tới ôm chân ông, khóc lóc cầu xin: "Anh Chương, anh thực sự nhẫn tâm nhìn Chu Tham chết sao?"
Chương Mộc Hồi lạnh lùng: "Chết thì chết, cho sạch sẽ."
Chương Hoài Sinh lộ vẻ khó xử. Dù sao ông cũng là bạn lâu năm với Chu Tham, nên nói: "Chuyện này... Chúng tôi đã nhờ người giải cổ."
"Ai?"
Chương Hoài Sinh đáp: "Là một cổ sư đến từ Miêu Cương, tên là Ngọ Tang."
"Chúng tôi biết rồi. Cảm ơn, cảm ơn. Đợi Chu Tham khỏe lại, chúng tôi sẽ bắt nó đến dập đầu nhận lỗi với anh."
Chương Mộc Hồi bĩu môi: "Thôi khỏi, tôi sợ ba tôi bị tổn thọ."
Hai người kia vội vã rời đi, chắc là về tìm cổ sư. Chờ xe họ đi xa, mẹ Chương mới thở dài, chọc nhẹ vào trán con gái: "Cái miệng này lợi hại quá nhỉ, sau này ai dám lấy con đây?"
Chương Mộc Hồi hừ một tiếng: "Có tí chuyện này mà chịu không nổi thì đừng mong cưới con. Yếu đuối thế toàn là gà què thôi! Không tin mẹ cứ hỏi Sở Hoàn đi, hỏi anh ấy có sợ con không?"
Sở Hoàn nhướng mày, giơ ngón cái lên.
Chương Mộc Hồi lập tức vui vẻ, quay sang mẹ: "Mẹ thấy chưa?"
Sau bữa tối, Sở Hoàn định gọi cho Lý Tuyên Minh thì nhận được cuộc gọi từ hắn trước.
"Sở Hoàn, tôi đã hỏi giúp cậu rồi."
Sở Hoàn cũng nói: "Đang tính tìm anh đây, anh nói trước đi."
Lý Tuyên Minh: "Thứ đó không ổn lắm. Tôi hỏi một chuyên gia nghiên cứu chữ tượng hình, ông ấy nói mấy ký tự trên đó ám chỉ một con côn trùng khổng lồ, dùng cách nào đó biến con người thành đủ loại côn trùng khác nhau."
"Một đạo hữu khác liên lạc với tôi, nói rằng thứ này trông quen mắt. Anh ta từng giải quyết một vụ án có liên quan đến cổ trùng hại người, rất giống tình huống của cậu."
Sở Hoàn: "Tôi biết rồi. Tôi gặp một cổ sư ở đây, anh ta nói thứ này có nguồn gốc từ một dân tộc thiểu số đã diệt vong..."
Cậu thuật lại những gì Ngọ Tang đã kể.
Nghe xong, Lý Tuyên Minh nói ngay: "Vừa hay bọn tôi đang điều tra một người trúng cổ, có vẻ giống tình huống bên cậu. Vậy để bọn tôi qua chỗ cậu nhé?"
Sở Hoàn: "Cũng được, tiện thể đến lấy thứ đó đi đi. Tôi thấy nó rất nguy hiểm... Với lại, tôi nói rồi, cứ gặp mấy người là chẳng có chuyện tốt lành gì..."
"Cộc cộc."
Cậu chưa nói xong thì tai khẽ động. Có tiếng gõ rất nhỏ từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Sở Hoàn lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tĩnh lặng.
Nhưng cậu không thả lỏng. Cậu chắc chắn bên ngoài có thứ gì đó.
Không phải ma quỷ, cậu không cảm thấy âm khí. Không phải hồ yêu, đám hồ yêu chưa đủ thông minh đến mức này.
"Cộc cộc. Cộc cộc."
Tiếng gõ nhỏ lại vang lên với nhịp điệu y hệt. Sở Hoàn lùi một bước, rút ra một tấm bùa trong xấp bùa vẽ sẵn.
Tấm bùa được kích hoạt, một con hổ lớn vằn vện xuất hiện bên cạnh cậu. Nó thong thả bước tới, đồng thời đề phòng nhìn về phía bậu cửa sổ.
"Cộc cộc."
Tiếng động nhanh chóng di chuyển đến cửa sổ, tạm dừng vái giây, một con côn trùng màu đen to lớn bất ngờ đập mạnh vào cửa kính!
————————
Lời tác giả:
Sở Hoàn: "Sợ bị sét đánh chết quá..."
--------------------------
*Bướm đêm hay ngài là một loài côn trùng có mối quan hệ chặt chẽ đến loài bướm, cả hai đều thuộc Bộ Cánh vẩy.