Sở Hoàn mặc kệ đồ đạc, vội vã chạy về hướng mà Thẩm Lạc Thu đã nói, vừa chạy vừa siết chặt cây bút lông nhỏ trong tay với vẻ căng thẳng xen lẫn háo hức.
Số lượng quỷ nước không hề ít, nhất là ở vùng có con sông lớn chảy qua như nơi này, thường xuyên nghe nói ai đó trong làng bị chết đuối. Những hồn ma tự tử hoặc vô tình chết đuối dưới sông có oán khí rất nặng, nếu không ai siêu độ, chúng phải tìm được vật thế thân phù hợp ở dương gian thì mới được vào luân hồi trở lại địa phủ.
Thời điểm tốt nhất để quỷ nước tìm thế thân là vào mùa hè, trẻ con ham chơi và người đàn ông bơi lội chính là mục tiêu lý tưởng.
Cơ mà thời tiết bây giờ... Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, hời điểm này mà vẫn có quỷ nước xuất hiện, chẳng lẽ là một con ác quỷ đã tồn tại hàng trăm năm?!
Lòng cậu thoáng siết lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Khi nãy ra ngoài, bố cậu không nói gì, chứng tỏ hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa cậu vừa mới thắp nhang cho tượng thần trong nhà!
Nghĩ đến bức tượng thần, khí thế của Sở Hoàn tăng lên không ít.
Chạy một quãng dài, cậu mới thấy đằng xa có một đám người tụ tập trên bờ sông, sốt ruột tìm cách kéo một người đang chật vật giãy giụa dưới nước lên. Nhìn kỹ thì có vẻ người dưới nước bị thứ gì đó cuốn lấy.
Vì e ngại chuyện quỷ nước kéo thế thân, không ai dám xuống sông cứu giúp.
Thẩm Lạc Thu sốt ruột đến mức mồ hôi ướt trán, thấy Sở Hoàn đến liền vội vàng hét lớn: "Tránh ra! Tránh ra nào! Để bạn tôi đến, cậu ấy là dân chuyên nghiệp!"
Hai người đàn ông vừa đi câu về trên người vẫn còn mùi tanh cá, lập tức nhường chỗ. Sở Hoàn tiến lên trước mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông dưới nước đang bám chặt một chiếc rọ cá, người trên bờ thì giữ đầu bên kia, muốn kéo anh ta lên. Nhưng không hiểu sao kéo thế nào cũng không được.
Người trên bờ sốt ruột, còn người dưới nước vừa gấp vừa hoảng.
"Có thứ gì đó cuốn lấy chân tôi! Nó kéo tôi xuống!"
Thẩm Lạc Thu hỏi Sở Hoàn: "Nhóc Hoàn, dưới đó có gì không?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu.
Sở Hoàn chăm chú quan sát mặt nước vài giây, thấp thoáng thấy một chiếc đuôi cá lớn màu xám xanh vụt qua. Quỷ nước rất thích biến thành cá lớn, hoặc cá chép rực rỡ mang ý nghĩa may mắn, hoặc lươn khổng lồ trông như giao long. Chúng cũng có thể biến thành xác chết trắng bệch nổi trên mặt nước để dụ người hiếu kỳ xuống sông.
Quan trọng nhất là, giác quan thứ sáu của cậu cảnh báo rằng nơi này có gì đó không ổn.
Sở Hoàn siết chặt cây bút trong túi, quay sang mọi người nói: "Tôi xuống xem thử."
Trông cậu quá điềm tĩnh và quả cảm, những người xung quanh không khỏi khâm phục. Có người lúc đầu còn xem thường cậu vì vẻ ngoài trẻ tuổi, giờ không khỏi lộ ra chút áy náy trên mặt.
"Thật sự phải xuống à? Hay để tớ làm cho?" Thẩm Lạc Thu lo lắng hỏi.
"Tớ làm được."
"Vậy cẩn thận nhé."
Sở Hoàn bắt đầu cởi giày, rồi cởi áo khoác ngoài, sau đó bước xuống nước.
Dù hôm nay trời có nắng, nhưng dù gì cũng là mùa thu, nhiệt độ nước lạnh hơn cậu tưởng. Vừa chạm vào đã khiến cậu rùng mình một cái. Cậu biết bơi, thậm chí còn bơi rất giỏi, chỉ vài động tác đã tới bên cạnh người đàn ông kia. Cậu trấn an: "Đừng hoảng."
Người kia nuốt nước bọt, gật đầu: "Ừm."
Sở Hoàn lặn thẳng xuống đáy nước, đối mặt trực tiếp với con cá lớn bên dưới.
Cậu mỉm cười, mở miệng làm khẩu hình: "Hi."
Con cá đó trông rất kỳ lạ, dài hơn một mét, thoạt nhìn giống cá trắm đen nhưng có hai sợi râu dài bên miệng. Trên thân mọc ra hai phần thừa như cánh tay gầy guộc, khẳng khiu như móng gà khô. Nhìn kỹ thì giống hai cánh tay nhỏ dị dạng của trẻ con.
Có vẻ con cá không ngờ Sở Hoàn gan đến mức lao thẳng xuống nước chạm mặt mình. Trên khuôn mặt cá hiện lên vẻ bối rối đầy nhân tính.
"Cứu mạng! Có người!"
Sở Hoàn: "???"
Cậu nghe thấy hai tiếng hét the thé như giọng trẻ con, sau đó con cá quẫy đuôi thật mạnh, biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một bóng lưng hoảng hốt.
Bộ mình đáng sợ lắm hả???
Nếu không phải còn người mắc kẹt dưới nước, cậu đã xông lên túm lấy con cá đó rồi!
Sở Hoàn chán nản phun ra hai bọt khí, quay lại kiểm tra tình hình. Người đàn ông bị mắc bắp chân vào một tấm lưới đánh cá cũ, không biết đã ngâm nước bao lâu mà trơn nhớt. Người kia giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được tấm lưới, vậy mà Sở Hoàn chỉ nhẹ nhàng giật một cái đã xé rách nó. Này là do tấm lưới bị nhiễm âm khí.
Cảm nhận được sự trói buộc ở chân biến mất, người đàn ông trên mặt nước mừng rỡ, hét lên: "Kéo tôi lên!"
"Được được được!"
Sở Hoàn trồi lên mặt nước. Cậu vốn có vẻ ngoài ưa nhìn, giờ đây mái tóc đen ướt đẫm ôm lấy gương mặt, từng giọt nước long lanh trên da phản chiếu ánh mặt trời, khiến cậu trông như đang phát sáng.
Cậu im lặng lên bờ, sắc mặt không được tốt lắm. Ngoại trừ người đàn ông vừa được cứu đang thở hổn hển, những người khác thấy sắc mặt cậu đều không dám hó hé.
Thẩm Lạc Thu nhặt áo khoác của cậu lên, mạnh tay phủ lên vai cậu, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sở Hoàn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Giẻ lau, tớ trông xấu lắm hả?"
Thẩm Lạc Thu nhìn cậu chăm chú một lúc lâu, thành thật nói: "Đâu có, cậu đẹp mà. Không quầng thâm, không mụn, đến lỗ chân lông cũng không thấy, trẻ trung sáng láng."
"Vậy à..."
Sở Hoàn lộ vẻ trầm tư, sau đó nghĩ mà sợ đưa tay sờ mặt mình: "Làm tớ sợ muốn chết! Tớ cứ tưởng đi làm nhiều quá bị hủy dung rồi chứ!"
"Cậu bạn, đại sư, thứ dưới nước đã giải quyết xong chưa?"
Người vừa được cứu ngồi bệt dưới đất, thấy sắc mặt Sở Hoàn dịu đi mới dè dặt hỏi.
Sở Hoàn nói: "Chạy mất rồi."
"Hít..."
Tất cả mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh. Có người lo lắng hỏi: "Đại sư, thứ đó rốt cuộc là gì? Thật sự là quỷ nước?"
Sở Hoàn: "Một con cá lớn bị quỷ nước nhập vào. Chính nó đã mắc lưới vào chân chú. Lưới đánh cá nhiễm âm khí nên chú không giãy ra được."
"Đấy, tôi đã bảo là cá lớn mà, tôi tận mắt nhìn thấy!"
"Lão Ngưu, ông đúng là mạng lớn phước lớn!"
"Quỷ, quỷ, quỷ nước đó!"
Lúc này Sở Hoàn mới biết người rơi xuống nước họ "Ngưu".
Cậu không nhịn được mà nhìn tướng mạo của "Lão Ngưu". Đôi mắt to, tuổi tác không nhỏ nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Bò vốn là loài động vật hiền lành, trung thành và thật thà, mà người họ Ngưu này nhìn qua tướng mạo cũng thấy rõ tính cách ổn định, rộng rãi, không so đo tính toán, nhân duyên rất tốt, là người có phúc khí sâu dày.
Chả trách bị quỷ nước bắt làm thế thân vừa khéo gặp được Sở Hoàn bên bờ sông.
Thẩm Lạc Thu cũng quay sang người đàn ông được gọi là Lão Ngưu: "Không phải mọi người đi câu cá sao? Sao tự dưng lại nhảy xuống sông bắt cá thế?"
Quỷ nước không thể rời khỏi nước, thông thường chỉ cần không xuống nước thì nó chẳng kéo ai làm thế thân được.
"Haiz..."
Lão Ngưu toàn thân ướt sũng, ngâm nước lâu đến mức mặt tái xanh. Ông ta thở dài một hơi thật dài: "Chuyện là thế này, ban đầu tôi câu cá như mọi khi, thả mồi xong thì vận may hôm nay thật sự tốt vãi luôn, chưa bao lâu đã câu được cá, liên tục ba con cá trắm lớn! Câu được cá trắm chưa lâu, tôi lại cảm giác cần câu giật mạnh, biết ngay con này không nhỏ!"
"Tôi mừng lắm, nhưng không ngờ con cá này khỏe hơn tôi tưởng, chắc chắn là con lớn nhất tôi từng câu! Tôi giằng co với nó rất lâu, mãi mới thấy nó đuối sức, đang định kéo lên thì ai ngờ nó vùng mạnh một cái, làm tôi ngã nhào."
"Cần câu rớt xuống, tôi sốt ruột quá nên lao tới nhặt, kết quả bị nó kéo luôn xuống nước. Con cá đó thật sự rất to!"
Lão Ngưu càng kể càng hào hứng, Sở Hoàn thậm chí còn nhận ra dương khí vốn yếu ớt do bị quỷ nước ám trên người ông ta đột nhiên bùng lên mạnh mẽ.
Sở Hoàn: "..."
Tâm lý đúng là rất quan trọng. Đây cũng là lý do một số người già nói rằng gặp quỷ thì cứ chửi thẳng vào mặt. Thậm chí một số kẻ cực ác trên người đầy sát khí, ngay cả quỷ cũng phải sợ.
"Đại sư, cảm ơn cậu nhé."
Lão Ngưu hồi tưởng lại một phen, cuối cùng mới nhớ ra phải cảm ơn Sở Hoàn. Ông ta lục lọi trong túi, móc ra một xấp tiền đỏ nhét vào tay cậu... Thường thì người có thể dành cả chục ngày nửa tháng đi câu cá thế này đều không phải người túng thiếu.
Sở Hoàn lập tức nở một nụ cười thật lòng: "Như này thì không biết xấu hổ quá."
Những người khác cũng lên tiếng: "Đại sư trông trẻ vậy mà lợi hại ghê!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Không ai mất mạng, hơn nữa bọn họ đi câu từng gặp không ít chuyện quái lạ, như sương mù kỳ lạ trên mặt nước, bóng trắng bên bờ đối diện, cá chết ngửa bụng không rõ nguyên do,... nên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quỷ nước là một chuyện, một vị đại sư có bản lĩnh lại là chuyện khác. Người như vậy không dễ gặp đâu.
Sở Hoàn trong lòng đắc ý, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười dễ thương, nói chuyện mềm như bông: "Tôi không phải đại sư đâu."
"Tôi biết rồi, cậu là đạo sĩ đúng không? Là phái Chính Nhất hay Toàn Chân?"
Nụ cười trên mặt Sở Hoàn cứng đờ, đáp: "Thật ra tôi cũng không phải đạo sĩ..."
"Ấy!"
Thẩm Lạc Thu giải thích giúp cậu: "Bạn tôi là Đoan Công, là người có bản lĩnh mà dân gian hay gọi!"
"Ồ ồ ồ!"
Đám người không quan tâm có từng nghe qua hay chưa, mặt mày đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Cuối cùng sau một hồi tâng bốc, bọn họ cũng như ý nguyện lấy được phương thức liên lạc của Sở Hoàn, mãn nguyện rời đi.
Thẩm Lạc Thu dặn dò họ vài câu về an toàn rồi vội vàng kéo Sở Hoàn đi thay quần áo.
"Về nhà tớ thay đồ của tớ."
"Được."
Hai người đi không bao lâu đã về nhà, Sở Hoàn ướt sũng làm mẹ Thẩm giật mình: "Giẻ lau! Con muốn tạo phản hả?! Trời lạnh thế này lại để Sở Hoàn nhảy xuống sông bơi lội! Bị cảm lạnh thì làm sao?!"
Thẩm Lạc Thu vội né cú tát sắt của mẹ, vội vàng giải thích: "Mẹ, con không có, là ở bờ sông xảy ra chuyện, Sở Hoàn xuống nước cứu người!"
"Dì ơi, có người rơi xuống nước bị mắc vào lưới đánh cá, cháu xuống cứu." Sở Hoàn cũng nói.
"Vậy thì phải để thằng Giẻ lau đi chứ!"
Thẩm Lạc Thu kêu lên: "Con cũng muốn đi mà! Nhưng con có bản lĩnh này đâu?"
Sở Hoàn phụ họa: "Đúng, Giẻ lau không được."
Mẹ Thẩm hiểu ngay, sắc mặt thay đổi, người như bà có hơi kiêng kỵ chuyện thế này: "Còn không mau để Sở Hoàn đi tắm nước nóng!"
Sở Hoàn bị đẩy vào phòng tắm, Thẩm Lạc Thu mang quần áo đến cho cậu. Nước nóng dội xuống, da gà trên người cậu cuối cùng cũng biến mất.
Lúc cậu tắm xong đi ra, Thẩm Lạc Thu đang ở sân nhặt rau.
"Hay thôi đừng đi câu cá nữa?"
Thấy cậu ra, Thẩm Lạc Thu đề nghị: "Nhà tớ có vỉ nướng, làm chút đồ nướng ăn đi?"
Trong làng không có nhiều thanh niên, những người khác không thích cùng cậu ta chơi mấy trò ăn uống vui chơi linh tinh này, cậu ta buồn chán lắm rồi.
Sở Hoàn sờ mái tóc còn hơi ẩm chưa khô hẳn, chớp mắt nói: "Không, tớ muốn đi bắt cá."
Thẩm Lạc Thu: "Bắt cá gì?"
Giây tiếp theo, Thẩm Lạc Thu chợt nhớ ra, vội nói với cậu: "Không được đâu! Bây giờ Tây Hà cấm đánh bắt cá trái phép, muốn câu cá phải có giấy phép câu cá đấy!!!"
"Thỉnh thoảng còn có thuyền tuần tra đi kiểm soát, nếu bị bắt sẽ bị giam và phạt tiền đó!!"
Nói xong, cậu ta còn liếc Sở Hoàn một cái, hạ giọng lén lút nói: "Dù có bắt thì cũng phải đợi đến tối chứ, ai lại đi ban ngày?"
Sở Hoàn nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc, nói: "Tớ muốn bắt cá quỷ nước."
Thẩm Lạc Thu há miệng, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Cậu bắt thứ đó làm gì? Siêu độ cho nó?"
Sở Hoàn giơ một ngón tay lên, chỉ vào mặt mình: "Nom tớ lương thiện lắm hả? Tớ đi báo thù!"
Thẩm Lạc Thu: "Hả?"
Sở Hoàn bực tức kêu lên: "Tớ chào nó mà nó dám chạy mất!"
Thẩm Lạc Thu: "Cậu trông cứ như phản diện ấy..."
'Phản diện' Sở Hoàn kéo Thẩm Lạc Thu quay lại bờ sông, đồ đạc để ở đó vẫn còn nguyên, chưa bị ai động đến.
Thẩm Lạc Thu nhìn Sở Hoàn, hỏi: "Cậu định bắt nó kiểu gì?"
Sở Hoàn nhìn xung quanh, hái một chiếc lá trên cây, rồi múc ít nước sông. Giọt nước lăn trên mặt lá xanh, cậu hạ giọng niệm: "Trời quang đất sáng, âm đục dương thanh, khai pháp nhãn ta, âm dương phân minh, cấp tốc nghe lệnh!"
Dứt lời, cậu liền thấy khí âm nhàn nhạt quấn quanh giọt nước. Nước trong suốt mà mắt thường nhìn thấy, trong mắt cậu đã biến thành một hạt châu xám nhạt.
Quả nhiên quỷ nước thường quanh quẩn trong Tây Hà, bây giờ khí âm trong giọt nước bị k*ch th*ch, chỉ về một hướng trong dòng sông.
Sở Hoàn nhìn về phía Tây Hà rộng lớn.
Thẩm Lạc Thu không thấy được khí âm trong giọt nước, nhưng vì ánh mắt của Sở Hoàn chuyển hướng, nên cậu ta cũng nhìn theo về phía Tây Hà.
"Nhóc Hoàn, cậu thấy gì vậy?"
Sở Hoàn không cam lòng lẩm bẩm: "Aizz... không bắt được rồi, nó chạy xa quá."
Thẩm Lạc Thu: "Tây Hà rộng như vậy, muốn bắt nó đúng là hơi khó."
"Tối chúng ta quay lại, buổi tối âm khí nặng, nó sẽ hoạt động mạnh hơn."
Thẩm Lạc Thu: "Lại đến á?"
"Ừm."
Sở Hoàn vứt chiếc lá trong tay, nói: "Tối nay tớ nhất định sẽ bắt được nó!"
"Thôi được."
Hai người không còn hứng thú câu cá, bèn thu dọn đồ đạc, đi dạo men theo bờ sông. Kết quả là họ đi đến chỗ lão Ngưu bị rơi xuống nước khi nãy.
Sở Hoàn thấy một hàng cần thủ ngồi dọc bờ sông từ rất xa. Phải biết rằng người câu cá thường không ngồi chen chúc như vậy, Tây Hà đủ rộng để họ chọn được vị trí câu lý tưởng của riêng mình.
Cậu suýt tưởng mình thấy ảo giác giữa ban ngày, không tin nổi quay sang hỏi Thẩm Lạc Thu: "Chỗ đó chẳng phải là nơi quỷ nước kéo người thế thân sao?"
Thẩm Lạc Thu cũng mờ mịt, nói không chắc chắn: "Hình như đúng vậy?"
Sở Hoàn: "...Lợi hại thật."
Lại gần nhìn kỹ, hóa ra toàn là người quen... Chính là lão Ngưu vừa rơi xuống nước và mấy người đàn ông đã giúp kéo ông ta lên, tất cả đều đang ngồi xếp hàng câu cá.
"Đại sư, hai người cũng đến câu cá à?"
Bọn họ còn chào Sở Hoàn.
Sở Hoàn không nhịn được hỏi: "Sao các chú không đổi chỗ khác?"
"Vị trí này rất tốt, hơn nữa chúng tôi đông người, lần này chắc chắn sẽ không có ai rơi xuống nước nữa."
"Đúng vậy, đúng vậy! Hơn nữa cá trắm ở đây thật sự rất nhiều!"
Lão Ngưu dang rộng hai tay mô tả, rồi thở dài đầy hối hận: "Đại sư, cậu không biết đâu, con cá đó thực sự rất lớn, còn to hơn cả tôi! Nó đã cắn câu rồi, tại tôi không kéo nổi... Là tại tôi không kéo nổi! Nếu lúc đó tôi có thể giữ vững hơn chút xíu..."
Mấy người bên cạnh đều đồng cảm sâu sắc, cùng nhau vỗ đùi tiếc nuối: "Ôi Lão Ngưu, đáng tiếc quá!!"
Giọng điệu chẳng có chút sợ hãi nào, toàn là nuối tiếc.