Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 69

 
"Được."

Đỗ Xuân Yến cẩn thận cất cây kéo, rồi móc trong túi ra một phong bao lì xì đưa cho Sở Hoàn.

Phong bao này vốn là cô chuẩn bị để đưa cho Bà xem hoa, bên trong có hai nghìn tệ. Giờ Sở Hoàn đã giúp cô giải quyết, nên cô đưa cho cậu.

Sở Hoàn nhận lấy. Đối với cậu, nhiều hay ít tiền không quan trọng, nhưng nhận tiền đồng nghĩa với cắt đứt chuỗi nhân quả liên quan, ai nấy đều thoải mái.

Cậu nói với Đỗ Xuân Yến: "Vậy tụi tớ về trước nhé. Nếu có chuyện cứ gọi cho tớ."

"Cảm ơn cậu nhiều. Mấy hôm nữa tớ mang ít trái cây đến nhà cậu, là giống mới của Viện Khoa Học Nông Nghiệp, ngon cực kỳ."

Thằng bé vẫn đang nhìn Sở Hoàn. Cậu liếc nó một cái, nói với nó: "Sau này đừng có tiện tay tiện chân nữa. Chú nói nhỏ cho cháu nhé... Trong hốc tối của mấy cây to đều có quái vật ẩn nấp. Nếu xung quanh không có người, tụi nó sẽ chui ra, ăn thịt cháu, rồi giả làm cháu, quay về tìm mẹ cháu. Mẹ cháu sẽ không biết là cháu đã bị ăn thịt..."

Giọng của Sở Hoàn lạnh tanh, lúc kể mấy lời này hơi rợn tóc gáy.

Phan Minh lập tức tròn mắt, sợ hãi ôm chặt lấy Đỗ Xuân Yến, miệng khóc toáng lên: "Hu hu hu, mẹ, con không muốn bị ăn thịt..."

"Vậy thì ngoan vào."

Trong tiếng khóc rấm rứt của thằng bé, Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu lén lút bỏ chạy.

"Cậu dọa nó khóc luôn rồi kìa."

"Ơ, tớ có dọa đâu, tớ nói sự thật mà."

"Thật hả?"

Thẩm Lạc Thu nghi ngờ nhìn cậu, mặt rõ là không tin.

Sở Hoàn nhún vai: "Thôi được, đúng là có phóng đại chút xíu. Nhưng không phóng đại thì nó đâu nhớ lâu được?"

"Ha, biết tỏng cậu."

Thẩm Lạc Thu vui vẻ khởi động xe, lái về Từ Lĩnh.

Trời vẫn u ám, nhưng không có đám mây báo hiệu giông bão, mà chỉ một màn xám nhạt trải đều, khiến người ta ngột ngạt không nói nên lời.

Sở Hoàn ngước nhìn bầu trời một lát, nhíu mày.

Thời tiết này hơi bất thường. Không biết là do thứ gì gây nên, nó khiến cậu cảm thấy như đại họa sắp ập tới. Nhưng nếu thực sự có đại họa, bố cậu không thể không cảm nhận được.

Quá kỳ lạ.

Thẩm Lạc Thu thấy sắc mặt Sở Hoàn không ổn, bèn hỏi: "Gì vậy? Mặt mũi tự dưng căng thẳng thế?"

"Thời tiết không tốt."

"Từ hôm qua đã vậy rồi. Tớ tưởng sắp mưa nhưng mãi chẳng thấy giọt nào, cứ âm u suốt, làm người ta ngứa ngáy khó chịu."

"...Bắt đầu từ hôm qua?"

"Ừ, nhưng mà không lạ lắm. Mùa đông mà, không phải trước giờ vẫn hay như vậy sao? Hiếm khi có nắng..."

Sở Hoàn không nói gì. Người thường không mẫn cảm với dị tượng, Thẩm Lạc Thu không nhận ra cũng dễ hiểu. Cậu phải về hỏi bố xem sao.

Gần đến nhà họ Sở, Sở Hoàn cuối cùng cũng hiểu bố cậu nói "cây cối ở nhà nở hoa tùm lum" nghĩa là sao.

Khu vực nhà họ Sở hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh. Đám cỏ dại, cây quýt già... tất cả đều đang nở hoa, như thể một góc trời riêng đã vào mùa xuân.

Thẩm Lạc Thu mấy hôm nay không ghé, nhìn thấy cảnh này mà tròn mắt: "Ủa ủa? Nhà cậu sao trông lạ vậy?"

Sở Hoàn không trả lời. Ánh mắt cậu nhìn vào sân nhà.

Mặt sân lát đá bằng phẳng, bên trong không có người. Nhưng trong mắt Sở Hoàn, nơi đó đang cực kỳ hỗn loạn, vô cùng đáng sợ.

Khí đen trắng xám lượn lờ, gió gào rít, một chiếc đầu quỷ khổng lồ do sát khí ngưng tụ thành hiện giữa sân. Bóng lưng bố cậu thấp thoáng trong đó, tay cầm bút, ngòi bút hoá vệt đỏ sáng rực, mang theo sức mạnh khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy bỏng rát hai mắt.

Ngòi bút chuyển động, hoa văn màu vàng óng hiện lên giữa không khí, sau đó lơ lửng bay lên trên, lan rộng ra không trung, cho đến khi bao trùm toàn bộ không gian phía trong.

"???"

Sở Hoàn mất hai giây để phản ứng, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ hoảng hốt. Quả nhiên là đại họa! Rốt cuộc là thứ gì mà bố cậu phải dùng đến chiêu này?! Quỷ vương? Hạn bạt? Đại yêu? Hay là tà linh do hàng vạn người tế luyện ra? Bây giờ là thời đại nào rồi, sao vẫn còn tồn tại thứ kinh khủng như thế xuất thế được???

Sở Hoàn rút dao găm, muốn lao vào giúp một tay, nhưng vừa đến cổng sân, một luồng gió từ bên trong thổi văng cậu ngã lăn ra đất.

Cậu định gượng dậy, ngẩng đầu lên lại thấy cảnh tượng càng khó hiểu hơn, làm cậu ngây người tại chỗ.

Ê khoan đã, từ từ? Sao đối thủ của bố cậu trông quen mắt quá vậy???

Thân hình cao lớn, vạt áo dài phức tạp rủ xuống, cùng đôi tay quen thuộc. Bàn tay như bạch ngọc nhẹ nhàng bóp một tấm bùa màu vàng lơ lửng giữa không trung, năm ngón khép lại, bùa chú liền vỡ vụn thành bụi vàng, rơi lấp lánh qua kẽ tay.

Sở Hoàn: "..."

"Nhóc Hoàn, Nhóc Hoàn? Đất bằng cũng té được à."

Thẩm Lạc Thu thấy cậu tự dưng ngã lăn ra đất thì cười cợt trêu chọc, rồi đưa tay ra đỡ. Nhưng lần đầu đỡ không được, hắn cười không nổi nữa.

"Cậu sao vậy? Đừng nói là gãy xương cụt? Không đến nỗi thế chứ... Mông cậu ổn không?"

Sở Hoàn quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn.

Tại sao cậu ra ngoài có một chuyến mà bố cậu lại đánh nhau với đối tượng mờ ám của cậu?

Pháp trận tứ phía, bùa chú, gió thổi, ảo ảnh núi cao sau lưng bố cậu, sông lớn cuộn trào, đất đai rung chuyển, phong linh cười đùa... Bố cậu đang thực sự động thủ, chưa kể đây là lần đầu tiên cậu thấy bố mình dùng chiêu thức đó!

Bố cậu vốn mạnh như vậy hả?

Ừm, Chiết Chi thì vẫn luôn mạnh như thế... Nhưng vì sao hai người họ đánh nhau?

Đầu óc Sở Hoàn loạn hết cả lên, chưa nghĩ ra được đầu đuôi thì đột nhiên cảm thấy hoảng hốt không lý do, giống như cảnh báo nguy hiểm đến gần, khiến tóc gáy dựng đứng.

Không đúng lắm.

Sở Hoàn nghĩ vài giây, rồi đột nhiên tỉnh ra.

Cậu bật dậy, quay người bỏ chạy.

Cứu mạng!

Đại họa là thật, lại còn giáng lên đầu cậu! Không chạy bây giờ thì chờ lúc nào nữa?

"Sở Hoàn!"

"Nhóc Hoàn."

Thẩm Lạc Thu không hiểu chuyện gì, ngơ ngác gọi với theo. Đồng thời một giọng nói khác bình tĩnh hơn cũng vang lên.

Sở Hoàn dừng chân.

Sở Trạch Dương nhìn cậu, nói: "Lại đây."

Thẩm Lạc Thu bị Sở Trạch Dương bất ngờ xuất hiện làm giật mình, quay đầu kêu: "Chú? Chú ra từ bao giờ vậy?"

"Bố~"

Sở Hoàn từ từ quay người, cười nịnh nọt với Sở Trạch Dương: "Lần này con cũng mang quà về cho bố nè."

Cậu lúng túng đi đến gần, lục lọi trong balô một lúc, cuối cùng lấy ra một sợi lông chuột màu vàng, đưa cho Sở Trạch Dương, nói: "Đây là lông chuột vàng, có thể dùng để trao đổi thông tin với đám chuột."

"Ừm."

Sở Trạch Dương nhận lấy sợi lông, mặt không cảm xúc nói: "Không tệ."

Sở Hoàn nhìn sắc mặt ông, phát hiện ông chẳng hề vì món quà này mà dịu đi chút nào... lòng cậu lập tức trầm như đá chìm biển. Cậu cảm thấy lần này mình tiêu thật rồi.

"... Chỉ vậy thôi?" Sở Trạch Dương hỏi cậu.

"Tất nhiên không chỉ có vậy."

Sở Hoàn lại lục lọi trong balô, lấy ra một xấp bùa tự tay vẽ, đưa cho ông bô: "Bây giờ con có thể dùng Tử Thiên Lôi Pháp rồi. Đây là phiên bản nâng cấp của bùa Ngũ Lôi, uy lực mạnh hơn nhiều."

Sở Trạch Dương nhận lấy, xem qua một lượt, sắc mặt dịu đi một chút, còn khen: "Không tệ."

Sở Hoàn nhìn nét mặt ông dịu xuống thì âm thầm thở phào một hơi. Kết quả giây tiếp theo, lại nghe bố mình dùng giọng vô cảm hỏi tiếp: "Chỉ vậy thôi?"

"..."

Lúc này không chỉ Sở Hoàn, Thẩm Lạc Thu cũng nhận ra tình hình bất thường. Chắc chắn là Sở Hoàn đã gây họa, giờ khó bảo toàn bản thân, đây chính là lúc hắn xả thân vì anh em!

Thẩm Lạc Thu anh dũng bước ra!

Hắn há miệng định lên tiếng thì Sở Trạch Dương liếc hắn một cái.

Thẩm Lạc Thu vừa đối mặt với ánh mắt ấy, bao lời chuẩn bị nói ra miệng bỗng mất tự chủ biến thành câu khác.

"Chú... chú ơi, cháu về trước nha, cháu nhớ ra nhà cháu còn chưa cày ruộng, cháu phải ra đồng làm trâu cái đã... Nhóc Hoàn, mai tớ qua tìm cậu nhé!"

Nói xong, trước ánh mắt không thể tin nổi của Sở Hoàn, hắn quay người chạy mất dạng, nhanh như bị chó điên rượt sau chân.

Sở Hoàn: "..."

Sở Trạch Dương lại nhìn Sở Hoàn.

"Con sai rồi."

Sở Hoàn cúi gằm đầu, hoàn toàn buông xuôi phản kháng. Cậu lục balô, lấy ra một cành cây, đặt vào tay Sở Trạch Dương.

Đó là một cành đào, dù đã để lâu nhưng hoa vẫn tươi như mới nở, lá xanh mơn mởn.

Sở Trạch Dương liếc cậu, rồi đưa mắt nhìn cành đào một lúc.

Sở Hoàn căng thẳng tột độ. Cậu đã hứa với bố là sẽ không làm gì thêm với Chiết Chi, nhưng cậu không giữ lời, chưa kể nhìn bộ dạng ông bây giờ, hình như không hài lòng với Chiết Chi cho lắm...

"Hừ."

Một lúc sau, cậu nghe thấy bố hừ lạnh một tiếng.

Tim Sở Hoàn giật thót, lập tức chuẩn bị tâm lý đón nhận phán quyết, giây tiếp theo lại nghe ông nói: "Chỉ tặng mỗi cành đào?"

"Hả?"

Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn ông, ngơ ngác đáp: "Dạ đúng, chỉ có cái này."

Sở Trạch Dương ném trả cành đào cho cậu, khóe miệng hơi kéo xuống, vẻ mặt tràn đầy bất mãn và ghét bỏ.

"Quá keo."

Sở Hoàn: "????"

Cậu mất mấy giây mới tiêu hóa được, rồi phản ứng lại, vội vàng gọi với theo bóng lưng bố mình: "Ơ không, bố! Cái này lãng mạn mà! Chiết Chi, bẻ cành, bẻ rồi tặng, là tặng cả bản thân cho con đó! Sao gọi là keo kiệt được?"

"Bố? Bố..."

Sở Trạch Dương lười để ý cậu, quay về ngồi trên ghế bập bênh.

Trong sân lúc này đã khôi phục bình thường, không còn dấu vết của khí trắng đen xám, đầu quỷ do sát khí ngưng tụ, hay ảo ảnh bóng núi sông ngòi... như thể những gì Sở Hoàn nhìn thấy ban nãy chỉ là ảo giác.

Sở Hoàn lại ngẩng đầu nhìn trời âm u, cảm giác đè nén biến mất, tầng mây xám xịt trôi đi, lộ ra chút màu trắng phía trên. Điềm báo đại họa cũng tiêu tan.

Cậu vui vẻ gọi to Sở Trạch Dương: "Bố!"

Sở Trạch Dương hơi nâng mí mắt: "Gọi to vậy làm gì? Đây chưa điếc."

Sở Hoàn lập tức lấy lòng, ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh ông, khẽ gõ tay lên bàn trà, hai chén trà trên bàn liền tự động xoay tròn.

Một chén trà xuất hiện nước trà kèm hương trà thơm ngát, một cái khác xuất hiện nước trong, bên trong có hai con cá đỏ nhỏ đang bơi lội, linh hoạt cực kỳ, lắc lư đầu đuôi bơi vòng vòng trong chén.

"Bố, hồi nãy bố trông ngầu quá trời luôn!"

Sở Hoàn đưa chén nước cho Sở Trạch Dương, miệng không tiếc lời khen sùng bái.

Sở Trạch Dương nhận lấy chén nước, không mặn không nhạt "ừ" một tiếng.

"Chiêu đó con học được không? Loại bùa vàng kim bố vẽ, có thể phóng to ra siêu bự ấy."

Cái bùa đó như che trời lấp đất, nhìn siêu oai, chuẩn gu của Sở Hoàn, vừa đẹp mắt vừa lợi hại.

Sở Trạch Dương cúi đầu uống một ngụm nước: "Vẽ lên giấy còn vẽ không ra hồn, mà đòi học cái này?"

Rồi ông liếc mắt nhìn cậu: "Hơn nữa... chẳng phải con thích thỉnh thần sao? Học cái này dùng được à?"

Sở Hoàn: "..."

"Con vào nhà cất đồ đây."

Cậu đứng dậy, nói một câu rồi xách balô đi vào trong.

Chiến lực của ông bô quá khủng, vì cái mạng nhỏ của mình, Sở Hoàn cảm thấy mình nên cụp đuôi ngoan ngoãn một chút thì hơn...

Phòng của Sở Hoàn vẫn y như lúc cậu rời đi, cửa sổ đóng kín, bên trong còn vương chút mùi nhang. Cậu đặt balô lên bàn, kéo cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ có một cái đĩa trống dưới đất, bên trong có vài hạt đậu vàng tròn vo, nhìn là biết đám quỷ tới xin ăn mà không gặp được người, nên để lại vài hạt đậu.

Gió lùa vào, không khí lưu thông, mùi nhang trong phòng phai nhạt hẳn đi.

Sở Hoàn sắp xếp đồ trong balô xong, ra ngoài phụ nấu cơm, dạo này cậu cần phải biểu hiện tốt một chút.

Mộc nhĩ ngâm nước, gà ta băm sẵn, hai con cá trích sông vừa tầm, rau tươi cùng ớt sừng xanh, đậu hũ mua từ nhà Từ Tam... Về sau nhà họ Từ có mua một con lừa mới để giúp làm đậu hũ, nhưng không dám hành hạ như lừa già nữa.

Không bao lâu sau, Sở Hoàn làm xong một bàn đầy món nóng hổi thơm lừng, ngoài ra còn có món sườn nếp mua của Chu Văn Vỹ, hấp lên là có thể ăn.

Lúc đó sợ đồ hỏng, Sở Hoàn chọn ship hỏa tốc, gần như cùng ngày đã nhận được hàng.

"Bố, bố thử món này xem, tay nghề đầu bếp kia siêu giỏi luôn, đám quỷ với âm sai đều mê tít."

Sở Hoàn gắp một miếng sườn nếp cho Sở Trạch Dương, ánh mắt mong chờ nhìn ông.

Sở Trạch Dương rất nể mặt, gắp lên ăn thử.

"Thế nào?"

Sở Trạch Dương hơi giãn mày, khen: "Không tệ."

Nói xong, ông đặt đũa xuống, cầm bình rót một chén rượu, còn rót cho Sở Hoàn một chén.

"Là rượu dương mai?"

Sở Hoàn ngửi được mùi thơm ngọt quen thuộc, quả nhiên là rượu dương mai mà cậu thích nhất.

Loại này là do một người bạn của bố cậu tự ngâm, mỗi năm đều gửi cho ông mấy bình. Sở Hoàn rất thích hương vị của nó, hồi nhỏ hay uống nhiều rồi lăn ra ngủ mơ màng.

Cậu cầm lên uống một ngụm nhỏ, nói với ông: "Không phải nói uống hết từ lâu rồi sao? Không ngờ bố còn giấu một bình. Hehe, vậy con không khách sáo nha."

Sở Hoàn một hơi uống cạn hơn nửa ly còn lại.

Sở Trạch Dương cau mày, nhắc: "Uống chậm thôi."

Sở Hoàn: "Dạ."

Món ăn ngon, rượu hợp khẩu vị, Sở Hoàn bất giác uống thêm mấy ly.

Rượu dương mai có vị ngọt ngào dễ chịu, tưởng như không có cồn, nhưng gió vừa thổi qua, cơn say liền ập tới. Không bao lâu sau, Sở Trạch Dương nghe thấy một tiếng "cộc" bên cạnh, quay đầu thấy Sở Hoàn đã gục xuống bàn, cái ly trong tay cậu đụng vào bàn phát ra âm thanh.

"Sở Hoàn?"

"Vầng?"

Sở Hoàn ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Sở Trạch Dương, ánh mắt không có tiêu cự, thật sự say rồi.

Sở Trạch Dương nói với cậu: "Về phòng ngủ đi."

"Dạ."

Lúc này Sở Hoàn mới nhận ra mình buồn ngủ, nên đi ngủ.

Cậu ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo sau ông trở về phòng mình.

Một lúc lâu sau, sắp xếp cho Sở Hoàn xong xuôi, Sở Trạch Dương một mình quay trở ra, ngồi xuống bàn. Ông gắp hai miếng sườn nếp ăn trước, rồi cầm bình rượu lên, rót đầy chén trước mặt mình.

Nhưng ông không đặt bình rượu xuống, mà rót thêm một chén nữa, đặt trước ghế trống phía đối diện.

Ông nâng chén uống một ngụm, bỗng nhiên mở miệng: "Hi vọng ngài nói được làm được."

Nói xong, Sở Trạch Dương buông ly rượu, rời bàn.

Gió nhẹ lướt qua, như thể có thứ gì đó vừa rời khỏi chiếc ghế trống kia, chỉ còn lại ly rượu chưa ai chạm đến, bên trong là nước trong vô vị khẽ gợn sóng.

......

Nửa đêm, trời âm u đã tan đi, bầu trời đầy sao sáng, xem ra ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.

Sở Hoàn uống rượu lẽ ra phải ngủ rất say, nhưng tiếng động lạ ngoài cửa sổ làm cậu ngủ không yên. Ban đầu cậu tưởng là đám quỷ lại đến xin ăn, đờ đẫn ngồi dậy, hướng về phía cửa sổ kêu: "Cơm để dưới chân tường, không phải đã đốt nhang cho tụi bây rồi sao? Tự ăn đi."

"Bộp bộp."

Tiếng động ngoài cửa sổ vẫn chưa dừng, Sở Hoàn bắt đầu bực, gào với cửa sổ: "Tụi bây làm gì vậy? Còn bắt tao phải đút tận miệng hả?"

Tiếng động mới ngừng lại, nhưng Sở Hoàn lại thấy có thứ gì đó động đậy ngoài cửa sổ.

Một bàn tay cầm một nhành hoa đưa từ bên ngoài vào. Bàn tay ấy to hơn tay người bình thường rất nhiều, khiến nhành hoa trông nhỏ xíu.

Sở Hoàn mở to mắt, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn hẳn: "Chiết Chi?!"

Thấy bàn tay đặt cành hoa lên bậu cửa rồi định rút về, Sở Hoàn vội vàng nhảy khỏi giường, chạy đến níu lấy tay ngài. Bàn tay nhìn như ngọc, sờ vào cũng mát lạnh cứng cáp như ngọc.

"Ngài chạy cái gì?"

Gọi là níu, thật ra Sở Hoàn chỉ nắm được một ngón tay của ngài thôi.

"Ta không chạy."

"Vậy ngài chờ chút."

Sở Hoàn lúc này hơi hưng phấn, bắt đầu trèo lên cửa sổ, nhưng dù tinh thần tỉnh táo, cơ thể vẫn say rượu, leo mãi mới lên được bậu cửa.

"Nhảy xuống nè!"

Cậu đứng trên bậu cửa nhìn xuống đất, tự tin tuyên bố.

Nhưng còn chưa kịp nhảy, cơ thể đã bị nhấc bổng lên, một cánh tay đưa ra đỡ lấy cậu.

"Ủa?"

Sở Hoàn ngã vào ngực Chiết Chi. Cậu chống tay nhìn gương mặt ngài, thấy tấm mạng che mờ mờ và đường nét mơ hồ bên dưới. Nhìn một hồi cậu đưa tay sờ thử, phát hiện không gỡ được mạng che mặt ra.

"Sao lại đeo mạng che mặt?" Cậu tò mò hỏi.

Chiết Chi nói: "Hiện tại không đẹp."

"À, tại tượng thần tạc không giống."

Sở Hoàn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Em có thể làm cho ngài một cái."

Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng thiên tài, rất hào hứng chia sẻ với Chiết Chi: "Em sẽ làm một tượng thần nhỏ, ngài có thể hiển linh thông qua nó... còn có thể mang theo bên người!"

"Ngài thấy thế nào?"

Chiết Chi đáp: "Rất tốt."

Sở Hoàn: "Vậy ngài muốn làm bằng chất liệu gì? Vàng, bạc, đồng hay gì khác? Vàng hơi mắc một chút, không biết cá vàng bự kia có đủ không..."

Phòng bên bỗng truyền đến hai tiếng ho khan.

Sở Hoàn giật mình, vội dựng tai lên nghe ngóng, sau đó nhỏ giọng hỏi Chiết Chi: "Sao ngài lại đánh nhau với bố em? Bố em không nghĩ đến chuyện này đâu..."

Thật ra bản thân cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, chắc chắn cậu là người đầu tiên trong lịch sử! Quá đỉnh luôn!

Sở Hoàn ngẫm nghĩ, rồi nói thêm: "Chờ thêm chút nữa bố sẽ chấp nhận thôi. Cho nên trong thời gian này, chúng ta vụng trộm qua lại nhé."

Chiết Chi: "..."

Sở Trạch Dương phòng bên: "Khụ khụ!"

Sở Hoàn hối thúc: "Ngài về đi."

Chiết Chi đặt Sở Hoàn trở lại bậu cửa sổ, rồi đứng thẳng người lên, bóng dáng thoắt biến mất.

Sở Hoàn dựa vào tường, cười không thành tiếng.

"Rộp rộp."

Bỗng nhiên có một âm thanh kỳ quái vang lên, nụ cười của Sở Hoàn lập tức đông cứng, cậu quay phắt đầu nhìn về phía chân tường.

Mấy con quỷ quen đang ngồi xổm trong góc ăn cơm, không biết đến từ khi nào, không rõ đã nhìn thấy bao nhiêu.

Sở Hoàn: "..."

"Tụi bây vừa thấy cái gì?"

Đám quỷ đó vừa nhét cơm vào miệng, vừa cầm cơm trong tay, mặt mũi đờ đẫn. Nghe thấy Sở Hoàn hỏi, lập tức đồng loạt lắc đầu: "Chúng tôi không thấy gì hết."

Đầu của quỷ cổ dài đang nằm dưới đất, không lắc được nên cuống quýt rụt cổ về, nói chậm một nhịp: "Chúng tôi không thấy gì hết."

Sở Hoàn nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn chúng, đến mức linh thể của đám quỷ run như cầy sấy, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Ừm, rất tốt."

Nói xong, cậu trèo vào phòng qua cửa sổ, nằm xuống giường, mặt treo nụ cười ngủ thiếp đi.

Mấy con quỷ trong góc đẩy tới đẩy lui, hai mặt nhìn nhau. Nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục ăn. Dù sao cũng không chọc nổi ai trong nhà này, thôi thì ăn cơm vẫn là quan trọng nhất!

Hôm sau là một ngày đẹp trời, ánh nắng xiên xiên chiếu vào phòng qua khung cửa sổ.

Sở Hoàn bị một cuộc điện thoại đánh thức, cậu nhắm mắt bấm nghe máy.

"Alo, là Sở Hoàn đúng không? Tớ là Đỗ Xuân Yến."

"Ừm, có chuyện gì vậy?"

"Tớ đã làm theo lời cậu, bắt thằng bé quỳ xin lỗi cây hoè đó, quỳ đến lúc cành cây rung lên."

Sở Hoàn lại ừ một tiếng.

"Cành cây rung lên, tớ liền làm theo lời cậu, cầm kéo cắt cành cây đó. Nhưng không hiểu sao tớ không cắt nổi."

————————

Lời tác giả:

Phản ứng đầu tiên của Nhóc Hoàn khi thấy vợ mình đánh nhau với bố mình: Chạy lẹ!

Sao mà mất mặt dữ vậy trời [gào khóc]

 

Bình Luận (0)
Comment