Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 73

 
Cúng Thần Tài là việc rất bình thường, dù sao thì ai cũng muốn phát tài. Mấu chốt là phải xem họ cúng vị Thần Tài nào.

Thần Tài có rất nhiều loại, đại thể chia thành Chính Thần Tài và Tà Thần Tài. Trong Chính Thần Tài, lại phân nhỏ hơn theo chức quan và xuất thân, chia làm Văn Thần Tài và Võ Thần Tài. Ví dụ như Triệu Công Minh và Quan Vũ thường được thờ cúng là Võ Thần Tài, còn Tỷ Can và Phạm Lãi thì là Văn Thần Tài. [1]

Nếu họ cúng Chính Thần Tài chắc chắn sẽ không có chuyện xấu xảy ra. Nhưng nếu là Tà Thần Tài thì rắc rối lớn rồi.

Tà Thần Tài chủ yếu gồm Ngũ Thông Thần và Kim Nguyên Tổng Quản. Ngũ Thông Thần còn gọi là Ngũ Lộ Thần, Ngũ Lộ Thần Tài, hay Ngũ Đạo Tướng Quân... Tùy nơi mà tên gọi khác nhau, nguồn gốc cũng rất phong phú. Tuy nhiên khẳng định Ngũ Thông Thần là một tà thần.

Người thờ cúng Ngũ Thông Thần có thể phất lên rất nhanh, thực chất là đang vay tiền của thần. Nếu không trả được sẽ bị báo ứng. Hơn nữa, Ngũ Thông Thần rất hạ lưu dâm tà, đặc biệt với phụ nữ trẻ đẹp. Nếu bị hắn để mắt đến, họ sẽ mơ thấy mình gặp gỡ Ngũ Thông Thần, đó là dấu hiệu bị hắn "cưới đi". Kết cục của những người đó đều là chết bệnh.

Dù vậy, rất nhiều kẻ bị đồng tiền làm mờ mắt không coi đó là vấn đề, thậm chí còn cho rằng đó là phúc khí. Về sau Ngũ Thông Thần bị chính quyền trấn áp mạnh mẽ, nên hiện tại số người thờ cúng hắn cực hiếm.

"Ngũ Thông Thần háo sắc dâm tà..."

Sở Hoàn gõ ngón tay lên bồn rửa mặt, chẳng phải trùng khớp quá rồi sao? Viên Oanh là một người phụ nữ xinh đẹp.

Khả năng rất cao Lư Duệ Bác đã thờ Ngũ Thông Thần, rồi vay tiền từ tà thần. Thế hắn ta có biết rằng Ngũ Thông Thần để ý đến vợ mình hay không?

Tất nhiên chưa thể khẳng định chắc chắn, biết đâu Lư Duệ Bác thờ một loại yêu quái háo sắc khác. Ở miền Bắc có quan niệm rằng 5 loài "rắn, hồ ly, nhím, chuột, chồn" cũng được xem là Thần Tài, không thể mạo phạm. Nhiều nơi còn xây miếu thờ Ngũ Hiển Thần Tài. Ngay cả nhà họ Ngụy sau khi thờ Hoàng Cẩm, làm ăn cũng thuận lợi hơn hẳn.

Đám yêu quái không phải ai cũng chịu tu hành đàng hoàng.

Nhưng suy đi nghĩ lại, Sở Hoàn vẫn cảm thấy khả năng cao nhất là Ngũ Thông Thần.

Hai người bên ngoài vẫn đang nói chuyện, âm thanh lờ mờ truyền tới tai cậu.

Viên Oanh dịu dàng nói: "Được rồi, có chuyện gì anh phải nói với em nhé."

Lư Duệ Bác đáp lại: "Anh thì có chuyện gì? Dạo này anh chưa đủ ngoan à?"

"Ngoan, anh ngoan nhất luôn..."

Giọng nói dầu mỡ nhờn nhợt của Lư Duệ Bác khiến Sở Hoàn nổi da gà. Cậu thò nửa cái đầu ra, thấy hai người họ đang ôm nhau, ngọt ngào đi xa.

"Nhóc Hoàn! Cậu đang nhìn gì đấy?"

Giọng của Thẩm Lạc Thu đột nhiên vang lên từ phía sau làm Sở Hoàn giật cả mình. Cậu quay lại nhìn cậu ta, hỏi: "Không có gì, cậu xong rồi à?"

"Xong rồi."

Thẩm Lạc Thu nói: "Quả nhiên mình là heo núi ăn không nổi gạo ngon. Mấy món ăn nhìn đẹp thật đấy, mà ăn thì chẳng bằng cá kho nhà mình. Ăn xong còn đi ngoài luôn."

Sở Hoàn: "Ừ, kiểu nhà hàng này bán hình thức là chính, hương vị chỉ ở mức tạm."

"Đi thôi."

"Đi đâu giờ?"

"Tìm chỗ nghỉ chân một lát, tiện thể đợi tin."

*

Đỗ Xuân Yến nhìn thấy Viên Oanh và Lư Duệ Bác cùng nhau đi ra, hai người khoác tay thân mật, trông có vẻ như đã trở lại quan hệ tình cảm như xưa.

Lư Duệ Bác trước mặt cô đúng là Lư Duệ Bác mà cô từng quen, nhưng Đỗ Xuân Yến vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Người đàn ông trước mắt và người mà cô từng thấy qua video không giống nhau.

"Oanh Oanh," cô không nhịn được gọi một tiếng.

Viên Oanh liền nắm lấy tay cô, vui vẻ nói: "Hay là mọi người đến nhà tớ ở đi, nhà tớ có nhiều phòng lắm. Để chồng tớ ngủ riêng, tớ với cậu ngủ chung, chồng cậu ngủ với Minh Minh. Lâu lắm rồi tụi mình không tâm sự."

"Phải không ông xã?"

Lư Duệ Bác đáp gọn: "Em nói sao anh nghe vậy."

"Đi thôi đi thôi. Minh Minh cũng muốn đến nhà dì Oanh chơi đúng không? Nhà dì có phòng game nha."

Phan Minh nghe mà thèm, ngẩng đầu nhìn Đỗ Xuân Yến: "Mẹ..."

Đỗ Xuân Yến sờ vào lá bùa nằm trong túi nhỏ mà Sở Hoàn đã đưa, gật đầu với Viên Oanh: "Được."

"Vậy thì đi nào."

Đỗ Xuân Yến đã đến nhà của Viên Oanh nhiều lần, một căn biệt thự ba tần xa hoa lộng lẫy, bình thường chỉ có hai vợ chồng họ với người giúp việc nên có vẻ khá trống trải.

Nhớ lời Sở Hoàn nói, nên vừa bước vào biệt thự, Đỗ Xuân Yến không nhịn được mà lén lút quan sát khắp nơi.

Kiểu trang trí lòe loẹt của phú hộ mới nổi không hợp gu cô. Một loạt đèn lấp lánh, thảm nhung, ghế sô pha to đùng... trông rất xa hoa, nhưng không thấy chỗ nào bất thường.

"Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?"

Phan Minh thấy mẹ mình nhìn đông ngó tây, liền tò mò hỏi.

Đỗ Xuân Yến đáp: "Không nhìn gì hết, mẹ thấy trang trí đẹp thôi. Con thấy đẹp không?"

Phan Minh gật đầu không hỏi thêm, trong đầu giờ chỉ muốn nhanh nhanh vào phòng chơi game.

Đỗ Xuân Yến quay đầu lại, thấy Lư Duệ Bác sau khi vào nhà có vẻ sốt ruột. Hắn ta hôn nhẹ lên môi Viên Oanh, nói: "Em với Xuân Yến cứ chơi thoải mái, anh lên lầu xử lý chút việc."

"Vâng, ông xã."

Viên Oanh vẫy tay với hắn ta: "Đừng làm việc quá sức nhé, tối nhớ nghỉ sớm."

Đỗ Xuân Yến nhìn theo bóng lưng Lư Duệ Bác đi lên lầu, quay sang hỏi: "Dạo này chồng cậu bận lắm à?"

Viên Oanh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bảo chồng cô dẫn Phan Minh vào phòng game, rồi mới nói: "Ừ, công ty của Duệ Bác trước suýt phá sản, may quá quay đầu được. Gần đây còn nhận một dự án lớn nên cực kỳ bận. Nhưng mà dù bận thế nào, anh ấy vẫn tranh thủ dành thời gian cho tớ."

"Cậu cũng thấy rồi đấy, anh ấy bây giờ thật sự khác trước."

Đỗ Xuân Yến nói: "Trước cậu nói công ty anh ấy nguy ngập lắm mà, giờ sao lại..."

Viên Oanh: "Đúng vậy. Nhưng có người giới thiệu cho một tượng Thần Tài linh nghiệm lắm, từ khi thỉnh về nhà tớ được phù hộ, vượt qua khó khăn."

Thần Tài...

Tim Đỗ Xuân Yến hơi chùng xuống. Nếu đúng là Thần Tài thì còn đỡ, cô chỉ sợ thứ Lư Duệ Bác rước về không phải Thần Tài.

"Là thỉnh Triệu Công Minh sao?"

Viên Oanh đáp: "Không phải. Mấy vị Thần Tài lớn như Triệu Công Minh không thể lo cho tất cả mọi người. Bọn tớ thỉnh Ngũ Thánh Thần."

"Ngũ Thánh Thần?"

Đỗ Xuân Yến chưa từng nghe tên này, chắc là một kiểu thần dân dã không rõ nguồn gốc.

"Sao vậy?"

Đỗ Xuân Yến nhìn gương mặt Viên Oanh, châm chước nên nói như thế nào: "Cậu có thấy chồng cậu dạo này... khác khác không?"

Đôi mắt đen láy của Viên Oanh nhìn cô, gương mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, ngắt lời: "Xuân Yến à, chồng tớ bây giờ là tốt lên rồi, tất nhiên sẽ khác trước một chút."

"Oanh Oanh!"

Đỗ Xuân Yến đối diện với ánh mắt của Viên Oanh, nhất thời nói không ra lời.

"Xuân Yến, lát nữa tớ giúp cậu dưỡng da nhé, tớ mới mua một bộ sản phẩm chăm sóc da siêu xịn, đảm bảo sáng mai da cậu sẽ mịn màng mềm mại như em bé luôn..."

Viên Oanh trở lại bình thường, vẫn tươi cười rạng rỡ như thường lệ.

Đỗ Xuân Yến đành phải ngậm miệng, không tiếp tục chủ đề cũ.

Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, hai người cùng nằm trên giường, rù rì trò chuyện như thuở xưa.

Đỗ Xuân Yến không dám nói gì liên quan đến chồng Viên Oanh, chỉ có thể lòng vòng tìm hiểu về "Thần Tài".

"Vị Thần Tài đó linh thật sao?"

"Linh lắm."

Viên Oanh cảm thấy cơ thể tự dưng mệt mỏi lạ thường, cơn buồn ngủ kéo tới. Cô ta lơ mơ nói: "Mới thỉnh về không lâu là công ty Duệ Bác đã có khởi sắc, thật sự được Thần Tài phù hộ. Mỗi tội việc cúng bái hơi phiền chút..."

Đỗ Xuân Yến nhỏ giọng hỏi: "Phải cúng bái thế nào? Oanh Oanh, cậu kể cho tớ nghe thử đi."

"Ngày nào cũng phải cúng, còn phải dùng gia súc mới giết..."

Viên Oanh càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng tắt hẳn.

Đỗ Xuân Yến quay đầu nhìn cô ta, thấy cô ta đã nhắm mắt ngủ, cũng khẽ thở dài, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ theo.

Kết quả đến nửa đêm, Đỗ Xuân Yến đang ngủ say bỗng cảm thấy ngực mình nóng rát như có ngọn lửa thiêu đốt, cái nóng dữ dội khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Cô lờ mờ mở mắt, đưa tay chộp lấy chỗ phát ra cảm giác nóng rát kia, là cái túi nhỏ trước ngực cô. Mặc dù đã nắm lấy, cái nóng vẫn không hề giảm bớt.

Khoan đã, cái túi nhỏ?

Đỗ Xuân Yến lập tức tỉnh táo. Trong túi nhỏ là bùa bình an mà Sở Hoàn đưa cho cô!

Trong phòng có thứ gì đó!

Hơn nữa thứ đó đang tiến lại gần họ. Cô hoảng hốt đẩy đẩy Viên Oanh bên cạnh, nhưng Viên Oanh ngủ rất say, hoàn toàn không phản ứng gì.

"Phù~"

Một âm thanh như tiếng thở khẽ vang bên tai cô, Đỗ Xuân Yến tức khắc ngừng cử động, mắt nhắm nghiền, tay siết chặt bùa bình an, cả người cứng đơ như khúc gỗ.

Cô cảm giác rõ ràng có gì đó lượn lờ bên cạnh như đang quan sát. Vài giây ngắn ngủi ấy với cô mà nói dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

May thay, thứ kia quyết định rời đi sau một hồi lượn quanh chỗ cô.

Đỗ Xuân Yến vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo nghe thấy Viên Oanh bên cạnh khẽ r*n r* nũng nịu.

"..."

"Chồng ơi, anh đến rồi à..."

Giọng nói ngọt ngào dính như mật, như thể cô ta đang nói chuyện với ai đó.

Đỗ Xuân Yến trừng to mắt. Cái thứ ma quỷ kia tuyệt đối không phải là Lư Duệ Bác! Quả nhiên có vấn đề!

"đ* h** s*c bỉ ổi! Chết đi!"

Đỗ Xuân Yến ngồi bật dậy, quát lớn một tiếng rồi dán thẳng một lá bùa lên trán Viên Oanh. Cơ thể Viên Oanh lập tức đông cứng lại, mắt trợn to, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Lá bùa phát ra ánh sáng nhè nhẹ, một bóng đen từ người cô ta vụt ra, dừng lại chốc lát, rồi phát ra một tiếng gầm gừ giận dữ mơ hồ, sau đó lao về phía Đỗ Xuân Yến.

Đỗ Xuân Yến hét ầm lên. Cùng lúc bóng đen nhào tới, túi nhỏ trước ngực cô lại nóng lên dữ dội, một luồng sáng yếu lóe lên, bóng đen chưa kịp chạm vào cô đã bị ép lùi lại, rồi chạy vọt ra ngoài qua cửa sổ.

"Hộc... hộc..."

Đỗ Xuân Yến trừng mắt, thở hồng hộc từng hơi. Một lúc sau cô lảo đảo đứng dậy, mềm nhũn tay chân đi kiểm tra tình hình của Viên Oanh.

Viên Oanh vẫn ngơ ngác nằm đó, ngây ngốc ngờ nghệch.

"Oanh Oanh! Oanh Oanh, cậu không sao chứ??"

Đỗ Xuân Yến lo lắng sờ mặt cô ta, một lúc sau Viên Oanh mới tỉnh lại, mắt chớp chớp chậm rãi.

"Xuân Yến? Tớ bị sao vậy?"

Viên Oanh cũng ngồi dậy, gương mặt mờ mịt nhìn cô.

"Sao gì nữa? Có quỷ vào phòng mà cậu không biết!"

Đỗ Xuân Yến tức đến mức muốn lắc đầu cô ta cho tỉnh ra.

"Quỷ? Quỷ gì? Tớ nhớ vừa thấy chồng tớ mà..."

"Chồng cái đầu cậu! Cậu ngủ với tớ, chồng cậu sao ở đây được? Đầu óc cậu bị úng nước hả? Tớ đã nói từ lâu là chồng cậu không ổn, bảo đừng cưới, cậu không nghe, giờ thì hay rồi, bị hại tới chết mà còn không biết!"

Đỗ Xuân Yến vừa mắng vừa lấy điện thoại gọi cho Sở Hoàn.

"Gì vậy?"

Viên Oanh gỡ lá bùa trên đầu xuống, vẫn chưa hoàn hồn.

Nhưng khi nhìn thấy tờ bùa trong tay, não cô ta dần dần tỉnh táo lại. Cô ta bắt đầu nhớ lại những điểm khác thường trên người Lư Duệ Bác, khuôn mặt quyến rũ, lời nói mê hoặc...

Sở Hoàn chưa ngủ, đang cùng Thẩm Lạc Thu chơi game ở khách sạn, nên nhận điện thoại cực kỳ nhanh.

Đỗ Xuân Yến thấy cuộc gọi được kết nối, lập tức nói to: "Alo, Sở Hoàn hả? Ở đây xảy ra chuyện rồi, có một bóng ma..."

"Bóng ma?"

Thẩm Lạc Thu nghe thấy thế thì rời mắt khỏi màn hình máy tính, hiếu kỳ quay sang nhìn Sở Hoàn.

Đỗ Xuân Yến nói: "Đúng vậy, nó biến thành chồng của Viên Oanh, hẹn hò với cô ấy trong mơ, chắc chắn là do Lư Duệ Bác thỉnh thần tài đó về!"

Sở Hoàn ngừng tay bấm bàn phím, hỏi: "Thần tài nào?"

"Oanh Oanh nói là Ngũ Thánh Thần."

Quả nhiên, nghe thấy cái tên đó, Sở Hoàn biết mình đã đoán không sai. Ngũ Thánh Thần là một cách gọi khác của Ngũ Thông Thần.

"Hai người không sao chứ?"

Đỗ Xuân Yến đáp: "Không sao. Cái bóng ma đó định hại tớ, nhưng bị bùa trên người tớ cản lại, thế là nó bỏ chạy."

Dễ dàng bỏ chạy thế sao?

Sở Hoàn nhíu mày, nhưng nghĩ lại thì cũng giãn ra. Ngũ Thông Thần bị đàn áp từ lâu, không còn người thờ cúng, lại chẳng phải chính thần được phong sắc, bây giờ chắc rơi vào hàng yêu quái.

"Không sao đâu. Mai tớ qua xem cho."

"Được."

Viên Oanh đợi Đỗ Xuân Yến gọi điện xong mới hoang mang hỏi: "Này... có chuyện gì vậy?"

Đỗ Xuân Yến quay sang, lấy tay gõ vào trán cô ta: "Cậu thật sự không nhận ra chồng cậu có gì đó sai sai hả?"

Viên Oanh định nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

"Oanh Oanh, Oanh Oanh, anh nghe thấy phòng em có tiếng động, em không sao chứ?"

Là Lư Duệ Bác.

"Em không sao."

Viên Oanh trả lời một câu, nhưng Lư Duệ Bác bên ngoài cực kỳ dai dẳng, tiếp tục hỏi: "Thật sự không có chuyện gì à? Em mở cửa ra, để anh xem xem."

Giọng hắn ta đầy quan tâm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy là lạ, như thể không phải đang lo lắng cô ta có chuyện, mà mong là cô ta xảy ra chuyện thì đúng hơn.

Viên Oanh cũng cảm nhận được, người khẽ run lên, nói: "Không sao đâu, em ngủ với Xuân Yến rồi, anh về ngủ đi."

"Vậy được."

Chờ đến khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Viên Oanh mới hoảng hốt nhìn người trước mặt: "Lư Duệ Bác, anh ấy không bình thường."

Đỗ Xuân Yến thở dài: "Thôi, ngủ đi. Có chuyện gì để mai nói. Tớ đã nhờ đại sư tới rồi, chính là Sở Hoàn, cậu ấy sẽ giúp chúng ta xem."

Viên Oanh gật đầu, rúc vào người Đỗ Xuân Yến, gần như mở mắt đến tận sáng.

Sáng hôm sau, Lư Duệ Bác dậy sớm hơn bọn họ, lúc xuất hiện ở bàn ăn thì đã cúng bái thần tài xong xuôi.

Chỉ là hôm nay thần tài có vẻ lạ lạ, không hiển linh như mọi khi. Hắn ta đoán là vì tối qua thần tài không đến tìm Viên Oanh? Hay là do lễ vật của hắn ta chưa đủ thành tâm?

Dù là lý do nào cũng đều có vấn đề, sắc mặt Lư Duệ Bác rất khó coi.

Viên Oanh ngồi đờ người, cầm bát cháo uống như cái máy.

"Vợ à, sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Lư Duệ Bác ngồi một lúc mới nhận ra sự khác thường của cô ta, bèn hỏi thăm.

Rõ ràng là thứ quan tâm mà cô ta từng mơ ước, nhưng giờ nghe vào tai lại thấy lạnh toát trong lòng. Viên Oanh đáp: "Không có gì, tối qua tán gẫu với Xuân Yến hơi khuya nên thiếu ngủ."

"Vậy tối nay đừng nói chuyện khuya nữa, thức đêm là bị thâm mắt đấy, không xinh nữa đâu."

"Ừ."

Viên Oanh gật nhẹ.

Sau bữa sáng, Lư Duệ Bác đi làm, chỉ còn lại mấy người ở nhà.

Loại chuyện này không tốt với trẻ con, Đỗ Xuân Yến bảo chồng mình đưa Phan Minh đi chơi tiếp trong phòng game, cô ở lại với Viên Oanh.

Viên Oanh ngồi trên sofa, nôn nóng bất an, liên tục hỏi: "Đại sư khi nào đến?"

Đỗ Xuân Yến nhìn điện thoại, nói: "Cậu ấy bảo còn chút nữa mới đến, cậu đừng gấp."

"Ừ..."

Viên Oanh trong lòng bất an, hơn nữa cảm thấy cơ thể lạnh buốt.

"Sở Hoàn!"

Sở Hoàn tới cùng Thẩm Lạc Thu. Vừa bước vào đã được đón tiếp nồng nhiệt.

"Cậu cuối cùng cũng đến rồi!"

Đỗ Xuân Yến kích động gọi.

"Xảy ra chuyện gì à? Không phải nói không có vấn đề gì sao?"

Sở Hoàn vẫn còn đang đảo mắt đánh giá đống nội thất lóa mắt trong biệt thự, Đỗ Xuân Yến kéo cậu đến trước mặt Viên Oanh: "Nhanh xem giúp cô ấy, cô ấy nói là cảm thấy lạnh người."

"Hmm?"

Sở Hoàn nhìn kỹ mặt Viên Oanh, sờ thử tay cô ta, nói: "Cô bị Ngũ Thông Thần để ý rồi, hắn muốn cưới cô."

Đỗ Xuân Yến nói: "Không phải là Ngũ Thánh Thần sao?"

"Ngũ Thánh Thần là cách gọi khác. Lấy cho tớ ít nước."

Đỗ Xuân Yến lập tức đi lấy một cốc nước đưa cho cậu. Sở Hoàn đốt một lá bùa, thả vào trong cốc nước rồi đưa cho Viên Oanh: "Uống hết đi."

Viên Oanh không dám nói gì, ngoan ngoãn uống cạn cốc nước tro bùa. Không biết có phải ảo giác không mà vừa uống xong, cô ta cảm thấy cái lạnh trong người dần dần tan biến.

Cô ta nhìn Sở Hoàn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội nói: "Hắn muốn cưới tôi? Nhưng tôi lấy chồng rồi mà!"

Sở Hoàn: "Ừm... hắn vốn thích kiểu b**n th**, phụ nữ có chồng chắc là càng thích."

"..."

Sắc mặt Viên Oanh lập tức trắng bệch. Cô ta cảm thấy Lư Duệ Bác biết chuyện này, nếu không thì hắn ta đã không cư xử kỳ lạ như vậy. Họ là vợ chồng cơ mà, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Thẩm Lạc Thu đứng bên cạnh la lên: "b**n th** quá rồi đấy! Có loại thần như vậy thật hả?"

Sở Hoàn: "Cho nên Ngũ Thông Thần mới là tà thần, từ lâu đã không còn được thờ phụng. Không hiểu nhà cô rước về từ đâu."

Viên Oanh thì nhỏ giọng nói: "Người ta bảo là thần tài này rất linh."

Sở Hoàn gật đầu: "Linh chứ, tất nhiên là linh rồi. Nhà cô vay tài lộc từ Ngũ Thông Thần thì đương nhiên phải trả. Hắn rất sẵn lòng ban tài vận cho nhà cô."

Thẩm Lạc Thu phản xạ hỏi: "Vậy có tính lãi không?"

Sở Hoàn suy nghĩ rồi đáp: "Chắc là có."

Nói xong, nhớ đến việc Ngũ Thông Thần cưỡng ép lấy người xinh đẹp trong nhà tín đồ làm vợ, cậu cảm thán: "Không chỉ lấy lãi, mà còn cưỡng đoạt nam nữ, đúng là hạng cho vay nặng lãi bất hợp pháp!"

Viên Oanh: "Cho vay nặng lãi bất hợp pháp...?"

Vậy tức là tài lộc bọn họ nhận được đều là từ vay nặng lãi của thần tài? Cho vay kiểu người thường đã đáng sợ, thần cho vay nặng lãi thì sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô ta lại tái thêm một phần.

Sở Hoàn nói: "Hai người thờ Ngũ Thông Thần ở đâu? Dẫn tôi đi xem."

"Đại sư, bên này."

Viên Oanh đứng dậy, đi trước dẫn đường, đưa họ đến trước một căn phòng ở tầng hai. Cô ta đẩy cửa, khói hương và mùi tanh máu liền tỏa ra từ trong.

Sở Hoàn nhíu mày nhìn vào trong. Căn phòng này được dành riêng để thờ Ngũ Thông Thần, trên bàn đặt một tượng thần cao khoảng 20-30cm, trước tượng là lễ vật Lư Duệ Bác dâng sáng nay.

Gia súc bị giết vẫn còn đẫm máu, thật ra dùng nhân tế sẽ hiệu quả hơn, nhưng hiện tại Lư Duệ Bác chắc chắn chưa dám giết người.

Cậu liếc nhìn mấy con vật kia, chúng chưa bị thần hưởng, chứng tỏ Ngũ Thông Thần không tới. Cậu lại quay đầu nhìn bức tượng thần, không ngờ được làm rất tinh xảo, là hình ảnh một người đàn ông tuấn tú.

Sở Hoàn tặc lưỡi: "Còn làm tượng mình đẹp trai thế này, quá vô sỉ!"

Đỗ Xuân Yến nhìn bức tượng Ngũ Thông Thần, không nhịn được nhớ đến cái tượng nhỏ xấu đến mức nhìn không ra hình gì mà Sở Hoàn tự nặn.

Đây mới là chuẩn tượng thần sao...

Xem xong, Sở Hoàn quay sang bọn họ nói: "Hôm qua hai người dùng bùa của tôi, chắc Ngũ Thông Thần tưởng bị phát hiện nên chạy mất rồi."

Mặt Viên Oanh lập tức rạng rỡ: "Vậy là chúng tôi không sao nữa đúng không?"

Sở Hoàn: "Không sao, tạm thời là không sao. Nhưng hắn rất nhỏ mọn, chắc chắn sẽ quay lại trả thù."

"Vậy phải làm sao bây giờ?!"

"Phải giải quyết triệt để..."

Sở Hoàn chụp một tấm ảnh bức tượng trước mặt, gửi cho Lý Tuyên Minh.

Rất nhanh, Lý Tuyên Minh gọi điện lại, vừa bắt máy liền nói: "Ngũ Thông Thần?"

"Phải."

Lý Tuyên Minh nghi hoặc: "Ngũ Thông Thần tuy là tà thần, nhưng đã lâu không còn người thờ, thần lực yếu ớt, cậu tự xử lý được chứ?"

Sở Hoàn: "Hắn chạy mất tiêu rồi. Tối hôm qua tên tà thần b**n th** này đến quấy rối khách của tôi, bị bùa của tôi dọa sợ, lễ vật sáng nay cũng không dám ăn, bây giờ nên làm gì đây?"

Lý Tuyên Minh: "Đơn giản. Cậu chỉ cần đứng trước tượng Ngũ Thông Thần, vái một cái, khấn xin phát tài, hắn chắc chắn sẽ cảm ứng được và đến tìm cậu."

Sở Hoàn nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Giờ hắn rất cảnh giác, chắc gì dám đến tìm tôi."

Lý Tuyên Minh chắc nịch: "Không, hắn sẽ đến."

Sở Hoàn: "?"

Lý Tuyên Minh: "Vì cậu đẹp trai, mà hắn thì b**n th** háo sắc."

————————

Lời tác giả:

Sở Hoàn → Ngũ Thông Thần: "Xin phù hộ cho con phát tài!!!"

Chiết Chi: [chấm hỏi][chấm hỏi][hoảng sợ]

[1] Khách từ thế giới ngụ ngôn – Tín ngưỡng thần tài dân gian Trung Quốc.

Người Trung Quốc rất mê tiền, đến mức thần tài được chia làm chuẩn thần tài và thần tài sống.

Chuẩn thần tài là những vị thần chính không phụ trách tiền tài, nhưng kiêm nhiệm chuyện tài lộc.

Thần tài sống là chỉ những người đột nhiên phát tài rồi được người đời tôn là "thần tài sống" khi còn sống.

 

Bình Luận (0)
Comment