Sở Hoàn vô cùng chắc chắn. Cậu đã làm bao nhiêu việc tốt, còn có thần linh phù hộ, sao có thể xui xẻo đến mức hao tài lớn được chứ! Nếu đang yên đang lành tự dưng bị hao tài, chắc chắn là bị năng lượng phi tự nhiên ảnh hưởng.
Bây giờ Sở Hoàn nổi giận thật, ánh mắt gần như tóe lửa. Động vào gì thì động, mắc qué gì động vào vận tài lộc của cậu!!!
"Ai? Ai hại cậu?"
Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải đầy mặt ngơ ngác.
"Chẳng lẽ là Ngũ Thông Thần? Nhưng Ngũ Thông Thần bị cậu đánh chết rồi mà?" Thẩm Lạc Thu bỗng nhiên nhớ ra.
Sở Hoàn lắc đầu: "Chưa chắc."
Đám tà thần này đúng là loại gián đánh mãi không chết, hôm nay tiêu diệt, ngày mai có người cung phụng, liền tro tàn bốc cháy. Nhưng tro tàn bốc cháy đâu thể nào nhanh như thế?
Cậu bắt đầu hoài nghi Ngũ Thông Thần chỉ bị tiêu diệt một phần, một phần khác đã chạy thoát.
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói: "Đi qua đó, tớ hỏi thử một người."
"Ờ."
Cậu cất bước đi trước, Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải theo sát sau lưng.
"Thế điện thoại của cậu thì sao?"
"Lát nữa mua cái mới, tớ lười tìm."
"Cũng được."
Đi chưa được bao xa, Sở Hoàn dừng lại trước một tòa kiến trúc trang nghiêm. Bên trong tỏa ra mùi hương trầm quen thuộc, Ngụy Khải ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa viết ba chữ: Miếu Thành Hoàng Dương Tây.
"Miếu Thành Hoàng?"
Sở Hoàn cũng ngẩng lên nhìn, không nói không rằng bước vào trong.
"Đi, vào trong hỏi thử."
Trước đây, sau khi Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh giải quyết vị thổ địa sinh tà niệm, Lý Tuyên Minh đã đề nghị với cấp trên cải tạo ngôi miếu này thành miếu Thành Hoàng. Cấp trên đồng ý với đề nghị này, cho rước tượng Thành Hoàng Dương Tây về đây.
Ngôi miếu vốn là miếu Thổ Địa cũ nên diện tích không lớn, chỉ có một chính điện, bên trong thờ tượng Thành Hoàng cùng với hai phán quan văn – võ đứng hai bên. Vì lượng người đến dâng hương quá đông, họ phải xếp hàng một lúc mới đến được trước điện.
Sở Hoàn vừa vào liền châm hương, quỳ trước tượng Thành Hoàng Dương Tây, trong lòng thầm hỏi về chuyện hao tài của mình.
Ngụy Khải và Thẩm Lạc Thu cũng làm theo, ngay cả Hoàng Cẩm cũng lon ton chạy tới. Dù sao nó cũng từng được Thành Hoàng chiếu cố, đến tận cửa rồi thì không thể không bái.
Nó đã rất cẩn thận, nhưng thân hình quá bắt mắt nên bị người ta phát hiện lúc đang lạy trong góc.
Lập tức có người chỉ vào nó, hô to:
"Có chồn vàng kìa!"
"Ở đâu thế?!"
"A! Chồn vàng đang bái Thành Hoàng!"
"Con này có linh tính! Là Hoàng Tiên! Ối chạy rồi, nó chạy mất rồi!"
"Thần tích đấy! Chắc thành tinh rồi!"
Miếu lập tức náo loạn cả lên, ai nấy đều bàn tán xôn xao về con chồn vàng kỳ lạ, đến cả người trông miếu cũng chạy ra xem.
Hoàng Cẩm bái xong liền chạy biến đi, để lại vô số tiếng kêu tiếc nuối.
Không ai để ý Sở Hoàn vừa hỏi xong Thành Hoàng.
Thành Hoàng Dương Tây khá dễ nói chuyện, cho cậu một chút gợi ý: Lần hao tài này là do nhân họa.
Nhân họa... quả nhiên là có người hại mình!
Ai muốn hại mình? Sở Hoàn không nhớ mình có thù oán với ai, chỉ có thù quỷ, thù âm sai thôi mà? Thù nhân từ đâu ra thế?
Cậu cau mày, chẳng lẽ là Lư Duệ Bác? Nhưng hắn ta nhìn chả giống người có năng lực này. Hay là cậu cướp khách của đối thủ nào đó? Nhà họ Lư thực ra là khách hàng tiềm năng của một pháp sư khác, nhưng bị cậu nhanh tay giành mất? Mà người có thể làm ra chuyện này chắc chắn không đi con đường chính đạo.
"Đa tạ Thành Hoàng đại nhân, sau khi giải quyết xong tôi sẽ quay lại dâng hương."
Sở Hoàn cảm tạ xong liền đứng dậy, gọi Ngụy Khải và Thẩm Lạc Thu rời khỏi miếu.
"Sao rồi? Hỏi được chưa?" Thẩm Lạc Thu hỏi cậu.
"Ừ, hỏi được rồi. Xui xẻo đúng là do nhân họa." Sở Hoàn gật đầu.
"Trời..." Thẩm Lạc Thu hít vào một hơi lạnh, kêu lên: "Vậy giờ bọn mình phải làm sao?"
Sở Hoàn: "Ờ..."
"Ờ?"
Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải cùng nghiêm túc nhìn cậu, chờ cậu ra quyết định.
Sở Hoàn trầm ngâm hai giây, rồi chậm rãi nói: "Tớ nghĩ, trước tiên đi mua điện thoại đã."
Người cướp mất vận tài của cậu, dĩ nhiên cậu sẽ tìm ra, nhưng không có điện thoại thì cậu sống sao nổi!
"Thôi được, mua điện thoại trước đã."
Ra khỏi miếu, ba người tìm một cửa hàng điện thoại gần đó mua máy mới, rồi ghé qua phòng giao dịch bổ sung lại SIM. Sau khi cầm chiếc điện thoại mới trong tay, Sở Hoàn mới thấy yên tâm.
"Alo, Viên Oanh à, là tôi, Sở Hoàn đây."
Sở Hoàn gọi cho Viên Oanh, hỏi thẳng: "Nhà cô sau khi thờ Ngũ Thông Thần, có ai kỳ lạ đến tìm không?"
Viên Oanh bắt máy, ban đầu có hơi lo lắng, sợ bản thân vẫn còn vấn đề. Nhưng nghe cậu hỏi xong, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Không có ai cả, chỉ có mấy người thân không rõ ở đâu chui ra đến mượn tiền thôi."
"Ừm... thế còn Lư Duệ Bác, có ai tìm anh ta không?"
"Tôi không rõ lắm, anh ta không hay nói mấy chuyện này với tôi."
"Thôi được. Thế hiện giờ tình hình anh ta sao rồi?"
"Anh ta hả, sáng nay đến công ty chưa bao lâu thì tức giận quá ngất xỉu, giờ đang nằm viện. Tôi vừa mới vào thăm, ai ngờ anh ta bảo tôi về nhà tiếp tục thờ Thần Tài! Tôi nói tượng Thần Tài đã bị hủy rồi, thế mà anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ đòi gọi người đến thỉnh lại tượng..."
"Từ từ!"
Sở Hoàn cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường, là chi tiết mà trước đó cậu đã bỏ qua. Cậu nhanh chóng hỏi: "Anh ta thỉnh tượng từ ai?"
Viên Oanh ngẩn ra, rồi trả lời: "Tôi không rõ, hình như là một đạo sĩ. Hồi trước tôi nghe anh ta gọi người ở đầu dây bên kia là Trương đạo trưởng. Lúc làm mấy chuyện này anh ta đều giấu tôi."
"Đạo trưởng à..."
Đạo sĩ đàng hoàng sao có thể để người ta thờ Ngũ Thông Thần?
Sở Hoàn trầm ngâm một lúc, hỏi tiếp: "Cô có thể giúp tôi lấy thông tin liên lạc của đạo sĩ đó không?"
"Để tôi thử xem."
"Được, cảm ơn cô."
Sau khi cúp máy, Sở Hoàn nhếch môi cười khó đoán. Đạo trưởng à? Thế thì thú vị đấy. Giả làm đạo sĩ, hay là loại bại hoại trong đạo môn đây?
Ừm, chuyện này nên báo với Lý Tuyên Minh.
Thẩm Lạc Thu thấy biểu cảm của Sở Hoàn, liền quay sang nói với Ngụy Khải: "Nhóc Hoàn tính kế bày trò kìa, có người sắp gặp xui rồi."
Ngụy Khải: "...Hở."
Sở Hoàn nhắn tin cho Lý Tuyên Minh, quả nhiên Lý Tuyên Minh lập tức nhắn lại một loạt icon tức giận, kèm một chuỗi dài tin nhắn thoại, hỏi đạo sĩ kia họ gì tên gì, có phải người trong đạo môn thật không, thuộc phái nào!
"Tạm thời chưa biết, nhưng yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh 'thanh lý môn hộ'."
Nhìn cái emoji ngón cái vừa kiềm chế vừa phẫn nộ, Sở Hoàn cuối cùng cũng thấy vui lên. Cậu quay đầu nói với hai người: "Đi thôi, chơi tiếp nào!"
"Cậu không phải đang hao tài à?"
"Tớ có dự cảm, số tiền tớ mất sẽ tự chảy ngược về tay tớ."
"Ồ."
Cậu đã nói vậy rồi, bọn họ không nói thêm gì nữa. Ba người tiếp tục bước dọc theo con phố cổ náo nhiệt.
Đi đến một đoạn, người bỗng nhiên đông hẳn lên. Sở Hoàn không rõ nơi này đang tổ chức gì, nhưng nhìn tình hình rõ ràng đang có hoạt động gì đó, cậu bèn thuận theo dòng người đi về phía trước.
Kết quả là đi đến trước, cậu thấy một tòa lầu nhỏ trang trí tinh xảo, trên lầu có một cô gái xinh đẹp mặc cổ trang đang đứng, tay cô ấy cầm một quả cầu thêu màu đỏ. Sở Hoàn lập tức nhận ra có gì đó không đúng, là hoạt động ném tú cầu chọn chồng!
Cậu không có hứng thú với cái trò này.
Sở Hoàn muốn quay ra, nhưng lúc vào là theo dòng người đi vào, giờ muốn ra là phải ngược dòng, đâu dễ thoát thân như vậy. Cậu đi một đoạn dài mà cứ có cảm giác giậm chân tại chỗ.
"Thưa tiểu thư, hôm nay ngày lành tháng tốt, hãy dùng cầu thêu trong tay để chọn một lang quân như ý nhé?"
"Tiểu thư xem người đến đông như vậy, phải ném thật chuẩn đó, xem thử cầu thêu cuối cùng rơi trúng đầu ai nào?"
Hoạt động sắp bắt đầu. Cô gái xinh đẹp trên lầu cầm cầu thêu, dáng vẻ phấn khởi chuẩn bị ném xuống, đám người bên dưới thì ồn ào náo nhiệt hét "Chọn tôi, chọn tôi đi!", âm thanh to đến mức tai Sở Hoàn kêu ong ong.
Sở Hoàn quay đầu nói với Thẩm Lạc Thu: "Giẻ lau, đi thôi!"
Thẩm Lạc Thu không chịu: "Ném tú cầu chọn chồng kìa! Đợi cô ấy ném xong rồi đi, cậu đẹp trai thế này, rất có khả năng bị ném trúng nhỉ."
Sở Hoàn nhìn cậu ta, cạn lời hỏi: "Tớ lấy tú cầu để làm gì?"
"Cho nở mày nở mặt?"
Sở Hoàn: "..."
"Ném rồi ném rồi!"
Tiếng hô hào xung quanh lại vang lên, Sở Hoàn quay đầu thì thấy một quả cầu đỏ đang bay thẳng về phía đầu mình.
"!"
Cậu chưa kịp phản ứng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Giẻ lau đúng là cái mỏ quạ đen!
Ngay lúc quả cầu được mọi người dõi theo sắp rơi trúng đầu Sở Hoàn, thì nó như bị ai đó đập một cái, đổi hướng bay giữa không trung, cuối cùng lệch sang và rơi trúng đầu Thẩm Lạc Thu.
Sở Hoàn: "?"
Thẩm Lạc Thu ôm cầu thêu, mặt ngáo ngơ xoa đầu bị đập trúng: "?"
Mọi người xung quanh nhìn hai người họ: "?"
"Chuyện gì vậy? Gió thổi à?"
"Nhưng có thấy gió đâu?"
"Kỳ quặc thật... sao lại bay lệch được?"
Sở Hoàn nhanh chóng cúi đầu, thì thầm với Thẩm Lạc Thu: "Còn không mau chạy!"
"À ừ ừ ừ!"
Thẩm Lạc Thu lập tức nhét quả cầu đỏ vào tay một người bên cạnh, rồi chạy theo Sở Hoàn rời đi.
Chờ chạy ra một bên, Ngụy Khải nhìn hai người, nói đùa: "Vận may của hai người không tệ nha, đông vậy mà lại ném trúng hai người."
Sở Hoàn không nói lời nào, lẳng lặng giơ tay chỉ vào tấm bảng bên cạnh.
Ngụy Khải tò mò lại gần nhìn, thấy trên đó viết quy tắc trò ném tú cầu chọn chồng: Người được chọn có thể lựa chọn tiếp nhận thử thách của phụ mẫu tiểu thư (biểu diễn tiết mục). Nếu khiến tiểu thư cảm động, sẽ có thể cưới được 'giai nhân'. Nếu từ hôn cần nộp 88...
"Hố cha thế!"
Thẩm Lạc Thu cũng ghé đầu đọc, không thể tin nổi: "Vậy cũng được hả??"
Ngụy Khải cảm thấy tình hình không ổn lắm, nói với Sở Hoàn: "Tôi thấy chúng ta nên chuồn trước thì hơn."
Vận đen của Sở Hoàn hình như có thể lây lan!
*
"Trương đạo trưởng, tôi muốn thỉnh một tượng thần mới... Lần này tôi nhất định sẽ cẩn thận thờ cúng."
Lư Duệ Bác lúc này trông vô cùng tiều tụy, sắc mặt xám xịt, ấn đường đen kịt, nhưng đôi mắt sáng rực dị thường. Hắn ta thành kính quỳ trong một căn phòng, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm tượng thần trước mặt.
Tượng thần ấy cao bằng người, hình dáng một người đàn ông tuấn mỹ, cao lớn uy vũ, trên tay cầm một chậu vàng nhỏ, trong chậu chứa đầy ngọc trai và đá quý.
Trước pho tượng thần có một đạo sĩ trung niên đứng đó, môi có hai hàng ria nhỏ, mặc đạo bào, tay cầm một cây phất trần, vẻ mặt bình thản ung dung.
"Anh phạm sai, dùng bùa chú làm kinh động đến Ngũ Thánh Thần đã đành, vậy mà còn dám gọi người đến phá hủy pho tượng thần được thờ phụng."
"Không, không phải tôi! Là vợ tôi, con đ**m đó mang tượng thần ra ngoài đập nát! Là cô ta làm!"
Lư Duệ Bác hoảng loạn, trên mặt đầy vẻ gấp gáp. Đây là cơ hội lật ngược tình thế duy nhất của hắn ta. Hắn không thể phá sản, không thể mất hết tiền, trở thành một kẻ nghèo túng!
"Không phải cô ta làm. Ngũ Thánh Thần thần lực quảng đại, cô ta không thể phá hỏng được, chắc chắn là người khác."
Trương Kim Sơn mở mắt ra, đôi mắt như nhìn thấu Lư Duệ Bác, chậm rãi nói.
"Không phải Viên Oanh... vậy nhất định là cậu ta!"
Lư Duệ Bác không ngu, ngẫm nghĩ kỹ lại, lập tức khẳng định với Trương Kim Sơn trước mặt: "Trương đạo trưởng, tôi biết ai làm rồi! Là Sở Hoàn! Là người được Viên Oanh dẫn về. Ngũ Thánh Thần rất thích cậu ta, thậm chí muốn cưới cậu ta! Nhưng sang hôm sau tôi liền gặp chuyện!"
"Là cậu ta, là cái thằng mặt trắng đó!"
Trương Kim Sơn vuốt chòm râu, hỏi: "Người đó tên là Sở Hoàn?"
"Đúng, cậu ta tên Sở Hoàn! Là người trấn Tây Hà, bạn của Đỗ Xuân Yến, cũng là dân quê lên."
"Tôi hiểu rồi. Anh có thể thỉnh một pho tượng Ngũ Thánh Thần mới về."
Trương Kim Sơn cẩn thận dặn dò: "Lần này nhất định phải thành tâm cung phụng. Cung phụng tốt, tự nhiên sẽ được thần linh phù hộ, tài vận cuồn cuộn kéo đến."
"Vâng vâng, cảm ơn Trương đạo trưởng!"
Lư Duệ Bác mừng rỡ ra mặt, sau khi nhận lấy tượng thần mới từ tay Trương Kim Sơn, liền ôm chặt lấy, hớn hở rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, một thanh niên cũng mặc đạo bào từ góc phòng bước ra, cung kính nói với Trương Kim Sơn: "Sư phụ, thần lực Ngũ Thông Thần hình như tan hết rồi... giờ hiện linh cũng không được..."
Sắc mặt Trương Kim Sơn đổi từ thản nhiên sang âm trầm, ánh mắt tối đen. Dù mặc đạo bào, ông ta trông chẳng giống đạo sĩ chút nào, gương mặt đầy vẻ gian tà.
Ông ta trừng mắt nhìn đồ đệ của mình, lạnh giọng: "Đương nhiên tao biết! Bị người ta đánh tan rồi!"
Tối qua Ngũ Thông Thần xảy ra chuyện, bên bọn họ lập tức cảm ứng được, chỉ là quá đột ngột, ông ta chưa kịp xác định rõ người là ai thì Ngũ Thông Thần đã bị đánh tan, chỉ kịp rút một ít tài vận trên người kẻ đó.
Ông ta tên Trương Kim Sơn – tên có "Kim Sơn", mệnh cũng có "Kim Sơn". Hồi trẻ bái một dã đạo sĩ làm thầy, học được vài thứ, sau này dùng mấy năm phát triển thành công. Các loại thuật pháp hút tài, trộm tài, vận tài ông ta đều luyện đến mức xuất thần nhập hóa.
"Đúng là thành phố lớn, quả nhiên có nhân tài ẩn mình. Hừ."
Trương Kim Sơn đảo tròng mắt, trên mặt nở nụ cười lạnh: "Chỉ tiếc còn quá trẻ, nhưng trẻ lại càng tốt!"
Đệ tử nhìn sư phụ, vẻ mặt kính nể: "Cậu ta chắc chắn không lợi hại bằng sư phụ!"
"Tất nhiên!"
Trương Kim Sơn nở nụ cười đắc ý, nhưng chưa đến hai giây, ông ta lại trợn mắt nhìn đồ đệ: "Đồ ngu! Nhìn tao làm gì? Mau đi tra xem cái tên Sở Hoàn đó là ai!"
"Dạ!"
Đệ tử đáp rất nhanh, nhưng nói xong ngẩn người hỏi: "Sư phụ, tra kiểu gì ạ?"
Trương Kim Sơn: "..."
Lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội, trông như sắp bị đồ đệ chọc tức đến nội thương.
"Tìm người tra! Bỏ tiền ra tra! Không phải trước đây tao cho mày số điện thoại rồi à? Không nhớ hả?"
"À, sư phụ nói cái số điện thoại đó hả, con nhớ rồi."
Đệ tử rút điện thoại ra, bắt đầu liên lạc. Một lúc sau quay lại nhìn Trương Kim Sơn, nói: "Sư phụ! Sở Hoàn trông đẹp trai lắm luôn!"
Trương Kim Sơn: "..."
"Tra được rồi?"
"Rồi ạ sư phụ."
Trương Kim Sơn chậm rãi bước lại gần, liếc nhìn màn hình điện thoại của đồ đệ. Quả nhiên, trên đó hiện ra một bức ảnh chứng minh nhân dân của một người.
Gương mặt rất non, quả thật là người có ngoại hình, chụp ảnh thẻ cứng nhắc như thế mà vẫn rất điển trai.
"Hừ, cũng thường thôi."
Đệ tử của Trương Kim Sơn đột nhiên kêu lên: "Sư phụ! Trước đây cậu ấy từng làm ở công ty X, công ty đó là công ty niêm yết, nổi tiếng lắm!"
Trương Kim Sơn: "..."
"Tiếc là về sau cậu ta nghỉ việc, giờ tìm việc khó khăn lắm."
Trương Kim Sơn không chịu nổi nữa, giật lấy điện thoại từ tay đệ tử, tự mình nhìn qua một lượt. Cuối cùng, ông ta nhếch miệng cười lạnh.
Tên có, ảnh có, ngày tháng năm sinh cũng có, vậy thì đừng trách tao không khách khí. Trẻ con không hiểu chuyện thì nên nếm chút đau khổ mới biết điều.
*
Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Sở Hoàn, Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải về nhà Ngụy Khải chơi game.
Ngụy Khải đúng kiểu "thiếu niên nghiện net", thiết bị chơi game gì cũng là hàng xịn. Nhưng sau vài tiếng cày cuốc, Sở Hoàn chịu không nổi nữa, bèn về phòng nghỉ ngơi.
Lúc cậu đang ngủ ngon thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi hốt hoảng của Hoàng Cẩm: "Sở Hoàn! Sở Hoàn!"
Sở Hoàn nhíu mày, đưa tay xoa lưng con chồn: "Sao thế?"
Ai ngờ vừa dứt lời, một luồng lạnh lẽo lướt qua sống lưng, cậu có dự cảm rất bất thường.
Cậu mở mắt nhìn sang bên cạnh, ở góc phòng xuất hiện một đám khí đen.
Cậu chưa kịp phản ứng thì thấy vài con tiểu quỷ từ đám khí đen lũ lượt chạy ra. Mấy con quỷ đó thấp bé, trông giống mấy đứa trẻ 4–5 tuổi, thân hình mũm mĩm, da trắng bệch, má và môi đỏ ửng, mặt mày ngây thơ đáng yêu như búp bê.
Tiểu quỷ?
Sở Hoàn không cử động, cẩn thận ôm Hoàng Cẩm vào trong chăn, lặng lẽ đếm số lượng tiểu quỷ trước mặt, tổng cộng năm con. Nhìn qua mấy con này không có vẻ là loại mạnh mẽ hay hung hãn, không biết đến đây làm gì.
Bọn tiểu quỷ tưởng cậu đang ngủ say, nên leo lên người cậu giẫm đạp lung tung, còn lấy ra một mảnh giấy so so lên mặt cậu như xác nhận thân phận.
Sở Hoàn len lén hé mắt nhìn. Trên tay chúng là ảnh thẻ chụp hồi cậu mới đi làm!
"..."
Đạo trưởng kiểu gì mà cả cái này cũng lục ra được?!
Mấy tiểu quỷ so ảnh xác nhận xong, lập tức ré lên bằng giọng the thé: "Tìm được Sở Hoàn rồi!"
Giây tiếp theo, chúng leo lên người cậu, lục lọi lung tung. Cuối cùng, moi ra một kim nguyên bảo to tướng từ người cậu.
Kim nguyên bảo này to gần bằng nắm tay người lớn, phát ra ánh sáng vàng lấp lánh. Khuôn mặt bọn chúng đầy hớn hở, sờ tới sờ lui, miệng reo lên:
"Kim nguyên bảo!"
"To thật là to!"
"Mang đi, mang đi!"
Sau khi móc được kim nguyên bảo, mấy tiểu quỷ vui vẻ định rút lui.
Sở Hoàn sau khi nhìn thấy kim nguyên bảo, liền hiểu ra nguồn gốc của đám tiểu quỷ này. Chúng là tiểu quỷ được "Đạo sĩ" nuôi để "vận tài". Thuật Ngũ Quỷ Vận Tài, điều khiển tiểu quỷ trộm tài, chỗ đám khí đen kia chính là "tài vị"!
Khinh người quá đáng!
Sở Hoàn bật dậy khỏi giường, Hoàng Cẩm cũng lao ra, nhe răng gầm gừ với bọn tiểu quỷ.
"Gào!"
"Chồn!"
Bọn tiểu quỷ hốt hoảng sợ hãi, nhưng vẫn ôm chặt kim nguyên bảo không chịu buông tay.
Hoàng Cẩm xông thẳng vào chúng, Sở Hoàn cũng nhào tới, cướp lại kim nguyên bảo của mình.
Cậu rút ra một lá bùa hỏa, ném thẳng về phía bọn quỷ. Ngọn lửa bốc lên, bọn tiểu quỷ hét lên chói tay, buộc phải vứt kim nguyên bảo để bỏ chạy.
Sở Hoàn vội vàng đưa tay ra đón lấy kim nguyên bảo của mình, vừa chạm vào tay kim nguyên bảo lập tức biến mất.
Quả nhiên là tài vận của cậu.
Nếu thỏi kim nguyên bảo này bị trộm mất, thì cậu sẽ bị đại phá tài!
Hoàng Cẩm lùa đám tiểu quỷ đến cạnh Sở Hoàn, giơ vuốt lên vung vẩy đe dọa. Trên mặt lũ tiểu quỷ lúc này đã không còn vẻ ngây thơ dễ thương, thân hình trắng mập trở nên khô héo, đầu to thân nhỏ, ánh mắt chứa đầy ác ý.
"Ha ha ha."
Chúng cười to, tiếng cười sắc và vang. Hoàng Cẩm bị âm thanh đó làm cho choáng váng, lảo đảo nghiêng ngả lăn trên mặt đất.
"Gào gào..."
"Bốp!"
Cùng lúc đó, Sở Hoàn nhìn về phía đám tiểu quỷ, tay kết pháp ấn "Đả Quỷ Quyết", một chiếc roi vô hình lập tức quật lên người chúng, để lại vết roi rõ ràng.
Tiếng cười tắt ngúm.
Sở Hoàn đứng trên cao nhìn xuống lũ tiểu quỷ trước mặt, hỏi: "Mẹ bọn mày không dạy bọn mày không được ăn trộm đồ người khác à?"
Lũ tiểu quỷ run rẩy, khiếp đảm nhìn cậu.
Sở Hoàn: "Trộm đồ, thì phải chặt tay."
Hoàng Cẩm đứng bật dậy, gật đầu cái rụp: "Đúng, chặt tay!"
"Đừng chặt tay bọn tôi, bọn tôi biết sai rồi."
Sở Hoàn hỏi bọn chúng: "Biết sai là tốt, thế thì còn cần địa ngục làm gì nữa?"
Lũ tiểu quỷ lí nhí: "Bọn tôi đi trộm tiền trả lại cho cậu!"
Sở Hoàn kéo một cái ghế ngồi xuống, nhướng mày hỏi: "Không cần. Chủ nhân của bọn mày là ai?"
"Trương Kim Sơn, tên là Trương Kim Sơn!"
Lũ tiểu quỷ vốn chẳng có chút trung thành nào, bị Sở Hoàn hỏi một câu là khai sạch như đổ đậu.
"Trương Kim Sơn?"
Tên nghe hay đấy. Nhưng đã để cậu biết tên, vậy thì đến lượt ông ta.
Sở Hoàn nhìn lũ tiểu quỷ trước mặt, lấy ra một tờ giấy vàng, vẽ vài đường lên đó, sau đó gấp lại thành một thỏi vàng giấy méo mó.
Cậu biến thỏi vàng giấy thành một thỏi kim nguyên bảo giống hệt cái lúc nãy, rồi đưa cho lũ tiểu quỷ, dặn: "Mang về cho ông ta."
————————
Lời tác giả:
Chiết Chi: "Là ta đánh tú cầu!"