Lý Tuyên Minh: "Chắc là giống như cậu đoán, Ngũ Thông Thần được cúng bái sẽ giúp ông ta tu hành..."
Sở Hoàn kinh ngạc cảm thán: "Ông ta có tí thông minh đấy. Nhưng tóm lại là ông ta vắt kiệt một nhà cho đến chết luôn à."
Hại người ta, giúp người ta, người ta còn phải rơi lệ cảm tạ ông ta.
Lý Tuyên Minh: "Tôi đã báo cho đạo hữu ở thành phố Y..."
Rầm rầm!
Đang lúc Sở Hoàn gọi điện, bên ngoài vang tiếng gõ cửa. Ngụy Khải đứng dậy đi mở, tiện miệng hỏi Thẩm Lạc Thu: "Anh gọi đồ ăn ở đâu mà giao nhanh thế?"
Thẩm Lạc Thu thắc mắc: "Hả? Tôi mới đặt có vài phút thôi mà, nhanh dữ vậy?"
Ngụy Khải không nghe thấy lời Thẩm Lạc Thu, đã ra mở cửa.
Cửa mở, bên ngoài không một bóng người, Ngụy Khải sửng sốt, ngay sau đó, một làn khói đỏ lướt qua trước mắt. Ngụy Khải chưa kịp phản ứng thì một cái bóng mờ hình thù quái dị đã bật ra khỏi người cậu ta.
Bóng mờ gầm rú bên cạnh cậu ta, âm thanh lớn như sấm nổ.
Ngụy Khải bị tiếng động làm cho tỉnh lại, nhìn kỹ thì phát hiện đâu phải khói đỏ gì, rõ ràng là một bộ quần áo đỏ tươi đang rỉ máu!
Bộ đồ rất rộng, lùng thùng khoác lên người một nữ quỷ. Nữ quỷ lơ lửng cách mặt đất gần một mét, cúi đầu nhìn thẳng vào cậu ta.
Tách.
Âm thanh như xương gãy, cái đầu của nữ quỷ rụng xuống khỏi cổ, lăn lông lốc trên sàn nhà, lăn tới chân cậu ta, đôi mắt to đen nhìn chằm chằm cậu ta.
Ngụy Khải thậm chí còn cảm nhận được đầu nữ quỷ chạm nhẹ vào chân mình: "..."
"AAAAAAAAAAA QUỶ!!!"
Quần đỏ, nữ quỷ, lại còn là mỹ nữ mặc đồ đỏ, nhìn là biết hung quỷ cực mạnh!
Cậu ta vừa lăn vừa bò vào trong phòng, may mà trên người mang theo lá bùa đào mà Sở Hoàn từng đưa, nữ quỷ vừa nhào tới thì bị ngăn lại.
"Đại sư, có quỷ!!"
Ngụy Khải lăn một mạch tới bên chân Sở Hoàn, ôm lấy chân cậu, nhưng đợi mãi không thấy Sở Hoàn phản ứng, bèn nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn.
Sở Hoàn cũng đang cúi đầu nhìn cậu ta, trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị: "Quỷ mà cậu nói là loại quỷ này sao?"
Mặt "Sở Hoàn" bỗng nứt ra như bóc một cái bánh ú, lớp mặt ngoài trượt xuống, để lộ một gương mặt trắng bệch kinh khủng bên trong...
Ngụy Khải nhìn mà sợ ngây người, nước mắt trào ra, quay đầu bò qua trốn chỗ khác.
"Đại sư! Đại sư chết rồi..."
"Thái Thượng Thai Tinh, Ứng Biến Vô Đình. Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an bình!"
Sở Hoàn ném một lá bùa ra, đuổi nữ quỷ kia đi, sau đó đè Ngụy Khải đang bị quỷ mê mà khóc rống, trấn định tinh thần cho cậu ta. Một lát sau, ánh mắt Ngụy Khải dần khôi phục tỉnh táo.
Cậu ta nhìn Sở Hoàn, run run hỏi: "Đại sư... anh là đại sư thật chứ?"
"Bị lú não à?"
Hoàng Cẩm từ bên cạnh nhảy ra, tát cho Ngụy Khải một phát rõ đau vào mặt. Ngụy Khải ôm nguyên cái dấu vuốt trên mặt, lao tới ôm lấy Hoàng Cẩm, vừa khóc vừa gào với Sở Hoàn: "Đại sư! Có quỷ! Có quỷ!!"
Sở Hoàn: "Tôi thấy rồi! Cầm bùa đào của cậu qua bên kia núp, niệm chú tĩnh tâm."
"Được được."
Ngụy Khải ôm bùa đào trốn vào góc, ngồi co với Thẩm Lạc Thu, hai người như hai anh em hoạn nạn. Hoàng Cẩm thì ngồi xổm trước mặt họ, bày tư thế chuẩn bị săn mồi.
Sở Hoàn cau mày nhìn nữ quỷ trước mặt. Mặc đồ đỏ, sát khí ngút trời, trong sát khí ẩn hiện khuôn mặt người, đây là con quỷ hung nhất mà cậu từng gặp từ trước tới nay.
Trương Kim Sơn có thể điều khiển loại quỷ này???
"Sở Hoàn."
Nữ quỷ lơ lửng trước mặt cậu, đôi mắt dán chặt vào cậu không rời.
Sở Hoàn siết chặt chuôi dao sừng trâu, sắc mặt nghiêm trọng, cũng nhìn chằm chằm lại.
"Tìm thấy rồi."
Bóng đỏ trước mắt vụt biến mất. Sở Hoàn lập tức lùi lại một bước, hai ngón tay bật ra hai lá bùa, nhưng chưa được vài giây, lá bùa đã bị âm khí cực mạnh nhuộm đen thối rữa, rơi lả tả xuống đất.
Cậu hơi nâng mày, thấy một dải lụa đỏ quấn thẳng về phía mình, muốn thắt cổ cậu treo lên. May mà con dao sừng trâu vẫn hữu dụng như thường, cậu vung dao chém đứt dải lụa, lùi thêm một bước nữa.
Bóng ma lập tức xuất hiện sau lưng cậu, đôi tay trắng bệch mảnh khảnh từ phía sau bóp cổ cậu.
Sở Hoàn xoay người, dùng một tấm bùa Ngũ Lôi. Tia sét màu tím lóe sáng, nữ quỷ lập tức rụt lại, ánh mắt cảnh giác nhìn cậu.
"Bùa cấp thấp không ăn thua thì xài bùa cấp cao."
Cậu móc ra mấy tấm bùa, đối diện với nữ quỷ: "Để tao xem mày chịu được mấy lần."
Nữ quỷ âm u nhìn cậu, sát khí từ người lan ra tứ phía, ánh sáng xung quanh nháy mắt trở nên tối tăm, vạn vật như bị phủ thêm một lớp lọc màu xám lạnh, còn xuất hiện lờ mờ vài bóng ma lẩn khuất.
Quỷ vực.
Sở Hoàn nhíu mày. Bóng nữ quỷ đã biến mất, chỉ còn những hồn ma bị cô ta điều khiển, ai cũng dị dạng tàn khuyết, rất có thể nữ quỷ đang ẩn mình trong đó.
Lũ hồn ma vây quanh cậu, di chuyển không theo quy luật, có vài khuôn mặt mờ nhạt bắt đầu trở nên rõ ràng. Cậu nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, bạn học nhiều năm không gặp, đồng nghiệp cũ...
Cha cậu nhìn cậu bằng ánh mắt thất vọng: "Nhóc Hoàn, con không nên làm vậy. Con không hợp ở bên người ta..."
Ngay cả giọng nói cũng giống hệt.
Sở Hoàn hoảng hốt trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
"Ảo giác."
Cậu bùng lửa giận: "Dám giả làm bố tao! Bố tao còn chưa nói gì mà mày dám chê bai Chiết Chi!!"
......
Ngụy Khải len lén mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lập tức bị lũ bóng ma dọa đến hít mạnh một hơi.
"Có bao nhiêu con quỷ ở đây vậy!"
Cậu ta vừa kêu xong, thì cơ thể Thẩm Lạc Thu bên cạnh bỗng nhiên co giật bất thường, rồi nhào về phía cậu ta.
Ngụy Khải không kịp phản ứng, bị Thẩm Lạc Thu đè ngửa xuống đất, lá bùa đào trong tay cũng bị rơi mất. Cậu ta vừa hét vừa luống cuống thò tay mò tìm lá bùa trên đất, nhưng mãi vẫn không với tới được.
"Mẹ kiếp! Anh điên hả!"
"Gừ gừ..."
Thẩm Lạc Thu trợn mắt, cưỡi hẳn lên người Ngụy Khải, hai tay bóp chặt cổ cậu ta, khuôn mặt méo mó vặn vẹo, miệng phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.
"Quỷ... quỷ nhập thân!"
Nhìn bộ dạng Thẩm Lạc Thu, Ngụy Khải đã hiểu tình hình, cố gắng đẩy Thẩm Lạc Thu ra, nhưng lúc này đối phương như hóa thành dã thú, khỏe kinh khủng, lại không hề có cảm giác đau, giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi.
Thời gian trôi qua, cậu ta cảm thấy cổ đau nhức, cánh tay vì thiếu oxy mà mất dần sức lực. Hoàng Cẩm ở bên cạnh kêu inh ỏi, nó lao tới cào vào người Thẩm Lạc Thu, bật người nhảy lên...
Ngụy Khải nghe được tiếng nó, đôi mắt sáng lên, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu ta thấy con chồn bị Thẩm Lạc Thu đấm bay một cú, bay rất xa.
"..."
Trong lòng Ngụy Khải dâng lên tuyệt vọng sâu sắc. Lần này có lẽ thật sự xong đời rồi, sau khi chết mình sẽ thành ma, làm ma sẽ có cảm giác thế nào nhỉ...
Vào khoảnh khắc trước khi phát lại "cuốn phim cuộc đời", bên tai cậu ta vang lên tiếng hét thảm thiết của Hoàng Cẩm. Ngay sau đó, cậu ta cảm thấy có thứ gì đó tràn vào trong cơ thể mình.
Ngụy Khải cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên trở nên chật chội, như thể cậu ta bị dồn ép vào một góc, không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.
"Bốp!"
Cậu ta hất mạnh Thẩm Lạc Thu đang đè lên mình ra, sức mạnh cực lớn. Sau đó, cậu ta chống tay chân xuống đất, bò rạp như một con vật, đôi mắt đã hóa thành mắt thú, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt.
Thẩm Lạc Thu: "Gừ gừ!"
Ngụy Khải: "Gâu gâu!"
Hai bên trừng mắt nhìn nhau mấy giây, rồi lao vào nhau, lăn lộn thành một cục trên mặt đất.
Ngụy Khải cảm nhận được mặt mình bị méo mó. Cậu ta cuống cuồng xoay vòng vòng trong cơ thể mình, hoảng hốt kêu lên: "Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm! Đây là cơ thể của tôi mà!!!"
"Gừ..."
"Gâu..."
Chẳng mấy chốc, thấy tay mình mọc ra móng vuốt sắc nhọn, còn cào ra mấy vết thương sâu hoắm trên người Thẩm Lạc Thu, giọng Ngụy Khải cũng im bặt.
Cậu ta dè dặt nói: "Hoàng Cẩm, đó là cơ thể của Thẩm Lạc Thu."
Hoàng Cẩm không nói một lời, chỉ chăm chăm đánh tiếp.
Ngụy Khải nhìn thêm một lúc, quyết định buông xuôi, đứng một bên hò hét cổ vũ cho Hoàng Cẩm.
Sở Hoàn lặng lẽ đứng thẳng giữa vài tấm bùa bảo hộ. Cậu nhắm mắt lại, không dùng mắt để nhìn đám hư ảnh thật thật giả giả trước mặt. Một lát sau, cậu mở mắt, nhẹ nhàng đưa tay ra.
Động tác của cậu vô cùng tự nhiên, như vô tình duỗi tay một cái. Bàn tay trắng dài như tuyết nắm vào không khí, nhưng hai giây sau, bóng dáng nữ quỷ hiện lên trong tay cậu, hốt hoảng không dám tin mà nhìn cậu.
Sở Hoàn mỉm cười với cô ta: "Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nữ quỷ nhìn cậu, trước khi Sở Hoàn kịp bẻ gãy cổ cô ta, đầu cô ta đã tự rơi xuống khỏi cổ.
Sở Hoàn: "???"
"Mày tưởng rớt đầu là xong chuyện à?"
Tay cậu vẫn siết chặt. Cái đầu nữ quỷ đang lăn dưới đất bỗng trợn trừng mắt, cô ta cảm thấy đầu và thân mình đã hoàn toàn tách ra hẳn. Sau một tiếng thét chói tai, cả đầu lẫn thân nữ quỷ đều tan biến.
Những bóng ma xung quanh cũng tan theo, chỉ còn lại âm khí dày đặc tụ thành giọt nước.
"Đừng đánh nữa, dừng lại, tỉnh tỉnh!"
Sở Hoàn cúi đầu nhìn xuống đất, hai người vẫn còn quấn nhau đánh, đều đã biến thành đầu heo. Cậu chạy tới, dán một lá bùa lên trán Thẩm Lạc Thu. Cơ thể Thẩm Lạc Thu run rẩy, một bóng ma thoát ra từ đỉnh đầu.
Bóng ma trông rất tức tối, còn định nhập vào người Thẩm Lạc Thu để đánh tiếp, gào về phía Ngụy Khải: "Mày chờ đó! Lần sau tao sẽ đánh thắng mày!!!"
Sở Hoàn liếc nhìn bóng ma, rút ra một lá bùa Ngũ Lôi, giải quyết gọn lẹ.
Rồi cậu quay sang xem Ngụy Khải đang bị Hoàng Cẩm nhập xác. Trên mặt cậu ta mọc mấy sợi râu, trên đầu có một đôi tai lông xù. Sở Hoàn cũng dán bùa lên lưng cậu ta, Hoàng Cẩm lập tức bị trục xuất khỏi cơ thể.
Ngụy Khải và Thẩm Lạc Thu nằm song song dưới đất. Một lúc lâu sau, Ngụy Khải phát ra một tiếng r*n r* mở mắt, đôi mắt sưng vù nên chỉ mở được một khe hẹp.
"Mắt tôi đâu rồi? Sao tôi không nhìn thấy gì hết?"
Sở Hoàn: "Ừm... mắt cậu vẫn còn, có điều hiện tại bị che mất."
"Hả?"
Ngụy Khải sờ lên mặt mình, khiếp sợ hét lên: "Mặt tôi sao to quá vậy?!"
Thẩm Lạc Thu cũng đã tỉnh lại, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác sờ vào vết thương trên người, lẩm bẩm: "Ai tranh thủ lúc tớ ngủ mà đánh tớ vậy?? Ra tay ác thế?"
"Phải hỏi bản thân cậu mới đúng."
Thẩm Lạc Thu quay đầu nhìn Ngụy Khải, vừa nhìn thấy mặt cậu ta liền hoảng hốt hét lên: "Cậu là ai?!"
Ngụy Khải cười nhạt, nói: "Giờ anh trông cũng chẳng khác tôi mấy đâu, đừng ngạc nhiên thế."
"..."
"Aaa mặt tôi!!"
Trong tiếng hét thảm thiết của Thẩm Lạc Thu, cửa bên ngoài vang lên tiếng động, bị ai đó đập "cốp cốp" dồn dập.
Hai người bị PTSD với tiếng gõ cửa, vừa nghe thấy âm thanh ấy, Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải đã bật dậy, ôm lấy nhau run rẩy.
Vừa nãy Ngụy Khải là người ra mở cửa, rồi để quỷ lẻn vào.
Sở Hoàn không cảm nhận được âm khí bên ngoài, cậu trấn an hai người trước mặt: "Bình tĩnh, là người."
"Ồ, là người! Người là gì?"
"Là người nào?!"
Sở Hoàn: "..."
Thôi, mình tự mở cửa luôn cho nhanh.
Cậu bước tới mở cửa, quả nhiên đứng bên ngoài là một người đàn ông bình thường.
Người đó vừa thấy cậu liền chất vấn: "Tôi là người ở tầng dưới các cậu đấy, các cậu làm gì ồn ào thế hả?"
"Đang sửa nhà hả? Báo với bên quản lý chưa? Giờ này là thời gian cấm thi công biết không? Tôi còn nghe thấy tiếng thét, đừng nói các cậu bạo lực gia đình?"
Sở Hoàn bình tĩnh đáp: "Xin lỗi, vừa rồi là sự cố ngoài ý muốn... không phải sửa nhà, có người đánh nhau thôi."
"Đánh nhau? Vậy là bạo lực gia đình thật?!"
Người đàn ông nhìn gương mặt của Sở Hoàn, trông như chỉ cần cậu nói sai một chữ là ông ta sẽ gọi cảnh sát ngay.
Sở Hoàn: "Đương nhiên không phải bạo lực gia đình, chỉ là bạn bè đánh nhau chút thôi. Không tin thì anh xem đi."
"Bạn bè đánh nhau?"
Sở Hoàn tránh sang một bên, để lộ hai khuôn mặt đầu heo sau lưng mình.
Người đàn ông im lặng: "..."
Thương tích trên hai người không phân cao thấp, nhìn cũng biết là một trận đánh tay đôi thực sự.
"Được rồi, đánh thì đánh, nhưng đừng đánh ở nhà, làm hư đồ đạc là phải mua lại, còn la hét ầm ĩ như vậy."
"Vâng, lần sau sẽ không thế nữa. Họ làm hòa rồi." Sở Hoàn nói.
Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải khoác vai nhau, nở nụ cười thân thiện với người đàn ông.
"..."
Đợi người đàn ông rời đi, Sở Hoàn mới đóng cửa lại, quay sang nói với họ: "Trương Kim Sơn xong rồi."
"Ừ ừ."
Sở Hoàn tìm điện thoại của mình, gọi lại cho Lý Tuyên Minh, cuộc gọi lúc nãy bị gián đoạn.
"Alo, Sở Hoàn? Cậu sao rồi?"
"Vừa rồi Trương Kim Sơn gọi lệ quỷ đến lấy mạng tôi, tôi giải quyết xong rồi."
"Cậu nhớ cẩn thận đấy."
Dù gì Trương Kim Sơn cũng là kẻ ẩn núp nhiều năm, lại còn có quan hệ với Ngũ Thông Thần, biết đâu đã học được vài tà thuật hại người.
"Tôi biết."
Sau khi cúp máy, Sở Hoàn lấy ra một tờ giấy trắng, cắt thành hình người, viết tên Trương Kim Sơn lên đó, rồi vẽ thêm ngũ quan. Thuật pháp của Trương Kim Sơn đã bị cậu phá vỡ, bây giờ chắc là trọng thương, đã bệnh thì phải tranh thủ tiễn đi luôn.
Đặt hình nhân giấy đã cắt xong lên bàn, cậu đi đến chỗ khác, chọn ra một viên ngọc trai từ đống châu báu mà tiểu thần tử mang về.
Cậu nhìn viên ngọc trai trong tay. Nó không phải là đồ vật thân cận của Trương Kim Sơn, nhưng dù sao cũng là đồ của ông ta, hiệu lực sẽ yếu đi một chút, cơ mà không đáng ngại.
Ngụy Khải đang dùng đá lạnh chườm mặt, tò mò quan sát động tác của Sở Hoàn.
Sở Hoàn đặt viên ngọc trai lên người giấy nhỏ, lẩm nhẩm niệm chú: "Trương Kim Sơn, đến!"
Trương Kim Sơn lúc này quả thật đã bị trọng thương.
Sáng nay ông ta tức giận đến thổ huyết, phát hiện Sở Hoàn giống mình là dã đạo sĩ, giả pháp sư, nên nóng lòng thả lệ quỷ đi đoạt hồn Sở Hoàn.
Con lệ quỷ hung dữ kia không phải thứ ông ta có thể kiểm soát được. Nó liên quan đến Ngũ Thông Thần, vốn là một trong các linh hồn nam nữ xinh đẹp từng bị Ngũ Thông Thần hại chết, được chọn ra để luyện hóa thành lệ quỷ.
Giờ đây Ngũ Thông Thần đã bị Sở Hoàn đánh tan, khả năng kiểm soát quỷ của ông ta cũng suy yếu. Ban đầu Trương Kim Sơn còn sợ lệ quỷ phản chủ, kết quả là ông ta chưa kịp thấy nó phản thì nó đã tan rồi.
Ông ta không ngờ Sở Hoàn – một tên dã đạo sĩ lại mạnh đến thế, ngay cả con quỷ hung dữ kia cũng bị đánh tan, chỉ còn lại vài mảnh hồn vụn vặt chạy về.
Lần này thật sự đụng phải ván sắt.
Ngay khoảnh khắc bị phản phệ, Trương Kim Sơn đổ gục xuống đất, liên tục nôn máu, ngất xỉu tại chỗ.
Trương Bạc Sơn hoảng sợ tột độ, cuống cuồng gọi tên ông ta.
"Trương Kim Sơn, đến!"
Một tiếng gọi vang truyền vào tai ông ta, Trương Kim Sơn chưa kịp phản ứng, hoặc là chẳng còn sức mà phản kháng, thì hồn phách đã bị kéo ra khỏi thân thể, bị một luồng sức mạnh kéo đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, thứ ông ta nhìn thấy là khuôn mặt của Sở Hoàn, hai cái mặt heo sưng vù và một gương mặt chồn vàng lông xù.
"Sở Hoàn! Là mày!"
Trương Kim Sơn nhớ rất rõ gương mặt của Sở Hoàn, vừa nhìn thấy liền kinh hãi hét toáng lên.
"Người giấy động đậy kìa!"
Ngụy Khải nhìn người giấy sống động, kinh ngạc thốt lên.
Hoàng Cẩm giơ móng vuốt, ấn người giấy trở lại mặt bàn. Người giấy dưới vuốt nó giãy giụa kịch liệt.
"Mày dám bắt hồn tao!!"
Sở Hoàn bực bội nói: "Ông muốn lấy mạng tôi, tôi chỉ bắt hồn ông thôi là nhẹ lắm rồi."
"Mày muốn làm gì tao?!"
Giờ hồn đã bị người ta nắm trong tay, Trương Kim Sơn cũng bắt đầu chùn bước.
"Mày định luyện hóa tao? Tao có thể chiêu tài cho mày, bày trận phong thủy, đảm bảo tiền vào như nước!"
"Ai thèm luyện hóa ông, tôi đâu phải tà tu mà luyện hóa sinh hồn."
"Vậy mày định làm gì?"
Trương Kim Sơn thở phào nhẹ nhõm. Không phải luyện hóa là tốt rồi, chỉ cần không chết thì vẫn còn cơ hội!
Nào ngờ ông ta phát hiện mình mừng quá sớm. Bởi vì ông ta thấy Sở Hoàn mỉm cười đáng yêu với mình.
"Tôi bắt ông là để tra tấn."
Trương Kim Sơn: "???"
Sở Hoàn nhấc người giấy nhỏ lên, thổi một hơi, người giấy liền bay ra ngoài. Cậu quay sang nói với Hoàng Cẩm: "Đi chơi đi."
"Gâu!"
Hoàng Cẩm hào hứng đuổi theo người giấy. Trong miệng và dưới móng vuốt của nó, người giấy phát ra tiếng k** r*n yếu ớt.
***
"Hai đứa bị sao vậy?!"
Tối hôm đó lúc ăn cơm, mẹ của Ngụy Khải – Trinh Thục Lệ nhìn thấy hai gương mặt bầm dập của Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải, trên mặt hiện rõ vẻ bàng hoàng.
Cô sờ đứa này rồi sờ đứa kia, xót lắm luôn.
Sở Hoàn bình tĩnh giải thích: "Hai người họ đánh nhau. Một người bị quỷ nhập, một người bị chồn vàng nhập, đánh nhau một trận trong nhà."
Ngụy Khải hét lên: "Không phải con muốn thế! Anh ta bị quỷ nhập, suýt nữa b*p ch*t con!"
Thẩm Lạc Thu: "Tại cậu mở cửa đấy!"
Trinh Thục Lệ quay sang nhìn Sở Hoàn, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Sở Hoàn đáp: "Có người muốn hại tôi, lệ quỷ tìm tới tận cửa. Hai người họ ở cùng nên bị vạ lây."
"Trời đất ơi, có chuyện như vậy sao?!"
Trinh Thục Lệ lập tức bỏ qua con trai, kinh hãi hỏi Sở Hoàn: "Vậy cậu không sao chứ?"
"Không sao ạ."
Ngụy Hoa hỏi: "Là vì chuyện của Lư Duệ Bác à?"
Sở Hoàn gật đầu: "Vâng, là người mang tài vận đến cho Lư Duệ Bác."
"Thì ra là thế."
Trên mặt Ngụy Hoa hiện lên vẻ hiểu rõ, ông nói: "Tôi nghe nói có người đang điều tra chuyện này."
Sở Hoàn: "Ồ?"
Ngày hôm sau, cửa nhà Ngụy Khải lại bị gõ.
Ngụy Khải nghe thấy tiếng gõ cửa liền rùng mình một cái, bây giờ cậu ta thực sự không dám mở cửa nữa, liền quay đầu nhìn về phía Sở Hoàn.
Sở Hoàn yên lặng đứng dậy, mở cửa ra thì thấy vài người lạ mặt. Trong số đó có một người đeo mặt dây chuyền Thái Cực ở thắt lưng, vừa nhìn là biết đạo sĩ.
Cậu nhìn thoáng qua, nói: "Cuối cùng các anh cũng đến."
"Hả?"
Sở Hoàn quay đầu gọi: "Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm, mang ra đây."
Một lúc sau, những người bên ngoài thấy một con chồn vàng lớn từ trong nhà chạy ra, trong miệng ngậm một thứ gì đó màu trắng.
Sở Hoàn lấy người giấy từ miệng Hoàng Cẩm, đưa cho người đối diện: "Tôi còn đang thắc mắc bao giờ các anh mới đến. Đây, hồn của Trương Kim Sơn."
Một đạo sĩ trong nhóm với vẻ mặt phức tạp nhận lấy người giấy rách nát, đầy vết thương, lại còn dính nước dãi của chồn vàng.
Anh ta hỏi: "Cảm ơn, xin hỏi đạo hữu tên gì?"
Sở Hoàn: "Tôi tên là Sở Hoàn. Tôi là đoan công, không phải đạo sĩ."
"Sở Hoàn?"
"Cậu chính là Sở Hoàn?"
"Sở Hoàn? Là Sở Hoàn đó??"
Nghe thấy tên cậu, đạo sĩ kia lập tức kinh ngạc kêu lên, tất cả mọi người đều nhìn cậu như nhìn sinh vật quý hiếm.
Sở Hoàn: "???"
Mình nổi tiếng vậy sao?
Cậu nghi hoặc hỏi: "Mấy anh biết tôi à?"
"Bọn tôi từng nghe qua tên cậu. Tiền Chiêu nói cậu rất lợi hại, Lý Tuyên Minh đạo hữu khen bùa chú của cậu dùng rất tốt... Đạo hữu Tiền còn nói cậu rất giỏi việc thỉnh thần, chỉ cần một nén hương là có thể thông linh!"
Thì ra là do Tiền Chiêu, Sở Hoàn cũng mỉm cười: "Thật ra cũng bình thường thôi."
"Cậu có bí quyết gì không? Hay là trời sinh đã cảm ứng mạnh như vậy?"
Sở Hoàn nghĩ một lúc, rồi đáp: "Chắc là trời sinh."
"Hay thật."
Mọi người đều tỏ vẻ ngưỡng mộ. Có vài người sinh ra đã có linh cảm mạnh mẽ, học gì cũng nhanh gấp đôi người khác.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Sở Hoàn thấy hơi ngại, cậu hỏi: "Bên phía Trương Kim Sơn thế nào rồi?"
————————
Lời tác giả:
Sở Hoàn (nổi giận): Bố ruột tao còn chưa nói gì, mà mày dám nói tao hả? Mày nói cái gì! Nói cái gì?!