Không thể không nói, nếu con quỷ kia nói thật thì điều kiện của nó tốt phết.
Điều kiện tốt như vậy mà không tìm được đối tượng, khả năng cao là bản thân nó có vấn đề. Chẳng lẽ xấu quá? Hay cơ thể có khuyết điểm gì không tiện nói ra...
Khoan đã, giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này! Sở Hoàn lập tức kéo lại suy nghĩ đang dần trượt sang hướng kỳ lạ.
Từ lời kể của Chu Uyển Như, mấy con quỷ đó khá lễ phép, thậm chí còn biết hỏi ý kiến cô. Cậu từng nghe qua một số câu chuyện hồn ma vô lý khi muốn kết âm thân sẽ trực tiếp gửi hôn thư và sính lễ đến nhà cô gái. Chỉ cần cô gái hoặc người nhà vô tình hay cố ý nhận lấy hôn thư hay sính lễ là coi như đã đồng ý, rồi nửa đêm, quỷ đến đón người đi làm lễ, chính thức thành vợ chồng.
Thông thường hồn ma có ý kết thân sẽ báo mộng cho người nhà ở dương gian, rồi người nhà tìm bà mối quỷ làm trung gian. Bà mối quỷ xem bát tự, tính toán ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn lễ đàng hoàng. Nếu đôi bên đều đồng ý thì coi như là chuyện tốt. Nhưng có vài bà mối quỷ vô đạo đức, sẽ thuê kẻ trộm xác để lấy hài cốt nữ chưa chồng về phối ngẫu.
Chu Uyển Như vẫn còn sống nhăn, nhìn cũng không giống sắp chết. Kết âm thân có nhiều hình thức, mà "người sống lấy quỷ, người sống gả cho quỷ" là dạng nguy hiểm nhất.
Bây giờ vẫn có người dám nhận mối như vậy? Lại còn nhắm vào Chu Uyển Như? Nghe cô kể thì hình như có cả đám quỷ đang xếp hàng chờ coi mắt với cô???
Sở Hoàn suy nghĩ một lát, rồi nói với Chu Uyển Như: "Cô cho tôi biết sinh thần bát tự."
"Vâng."
Sở Hoàn dựa theo bát tự của cô tính toán, phát hiện mệnh cách không có gì đặc biệt.
Mệnh của cô khá tốt, từ hoàn cảnh gia đình cũng thấy được. Chu Hữu Vi rất thương con gái, nhưng ngoài ra không có gì nổi bật.
"Đại sư, thế nào?"
Chu Uyển Như nhìn cậu, giọng mang theo vài phần mong đợi.
"Bát tự không có vấn đề gì, có thể là ai đó lấy được thông tin của cô, muốn sắp xếp âm thân."
"Thật... thật sự là kết âm thân sao?"
Chu Hữu Vi cũng nghe thế, sắc mặt tái nhợt suýt không đứng nổi, may mà có Ngụy Hoa bên cạnh đỡ lấy. Ông ta xác nhận lại lần nữa với Sở Hoàn: "Ý cậu là... gả cho quỷ?"
Sở Hoàn: "Ừm."
"Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Si tâm vọng tưởng! Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"
Chu Hữu Vi ngoan cường đứng thẳng, đập mạnh lên cánh tay của Ngụy Hoa, phẫn nộ mắng xối xả.
"Tuy là âm thân, nhưng rõ ràng chưa định xong, vấn đề không lớn. Mọi người chỉ cần từ chối hết là được. Dạo này chú ý một chút, đừng nhận bừa mấy thứ không rõ nguồn gốc."
"Tôi biết rồi."
Sở Hoàn nhìn về phía Chu Uyển Như, nói: "Còn lý do vì sao bọn chúng cứ nhắm vào cô, đợi khi nào chúng tìm tới, tôi bắt một 'đối tượng xem mắt' của cô tra hỏi là biết ngay."
"Ồ..."
Chu Uyển Như nhìn dáng vẻ tự tin của cậu, tâm trạng lo âu sợ hãi dịu đi không ít. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy sai sai, bèn nói: "Đó không phải đối tượng xem mắt của tôi! Tôi có đồng ý đâu! Là bọn họ đơn phương quấy rối!"
Sở Hoàn sửa miệng: "Vậy thì tôi bắt một đứa quấy rối cô để hỏi cho rõ."
Nhưng chờ mãi không thấy con quỷ nào đến. Có lẽ vì hiện giờ là ban ngày, dương khí nặng, chắc phải chờ đến tối.
Có điều chưa thấy quỷ, dưới lầu đã vang lên tiếng ồn ào kỳ lạ.
"Hữu Vi, Hữu Vi, sao ở cửa đặt nhiều tiền thế này?"
Giọng một người phụ nữ vang lên từ dưới lầu, rồi sau đó là hàng loạt tiếng xôn xao khác, náo nhiệt hẳn lên.
Một vài người nói:
"Trời ơi, nhiều tiền thật đấy!"
"Nguyên một thùng luôn, ai lại để tiền ở cổng thế này?"
"Bày ra thế này không sợ bị trộm à, ai bất cẩn vậy?"
"..."
Chu Hữu Vi nghiêng tai, nói: "Vợ tôi về rồi."
Ngụy Hoa: "Hình như có chuyện rồi."
Sở Hoàn lập tức nói: "Xuống xem thử."
Khi bọn họ xuống đến nơi, trước cổng có một đám người vây lại thành vòng tròn, xì xào bàn tán. Xem ra là người làm và đầu bếp nhà họ Chu.
Chu Hữu Vi vội vàng chạy tới, đẩy đám người ra: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Ông ta bước vào trong nhìn thấy thứ dưới đất, sắc mặt lập tức thay đổi, quay ngoắt lại hô to với Sở Hoàn: "Tránh ra, mọi người mau tránh ra! Đại sư, cậu mau lại xem đi!"
Vợ của Chu Hữu Vi hỏi ông ta: "Đại sư gì cơ?"
"Vợ à, để lát nữa anh nói."
Nghe ông ta nói vậy, mọi người đều nhường đường.
Sở Hoàn thấy trên đất bày mấy thùng hộp giấy màu đỏ sẫm. Trên thùng buộc ruy băng, có một hộp đã mở, lộ ra các xấp tiền đỏ rực được xếp ngay ngắn.
Một thùng tiền đầy ắp.
"Đừng động vào."
Chu Hữu Vi run lên, lập tức vỗ mạnh lên tay vợ mình, xấp tiền trong tay bà liền rơi lại vào thùng
"Chu Hữu Vi, ông làm gì vậy?!" Vợ ông ta giận dữ, nhéo tai ông ta.
"Cái này nguy hiểm lắm!"
"Chỉ là tiền thôi, có gì mà nguy hiểm?"
Sở Hoàn bước đến bên thùng, dùng tay vuốt nhẹ lên mặt giấy. Mọi người xung quanh liền cảm thấy hoa mắt, đến khi nhìn lại thì các xấp tiền trong thùng đã biến thành tiền giấy vàng mã.
"..."
Không khí đông cứng hai giây. Sau đó ngoài Sở Hoàn ra, mọi người đều hét lên bỏ chạy tán loạn.
"Aaaa, ma!"
"Ma! Có ma! Có ma thật kìa!"
"Tiền âm phủ đem đến tận cửa! Sắp có người chết rồi!"
Chu Hữu Vi vừa ôm vợ vừa che chắn cho con gái, hét lên: "Không sao, không sao, có đại sư ở đây!"
Tưởng Tư Mỹ hoảng hốt xoa cánh tay, giờ bà chỉ muốn chặt luôn cái tay vừa động vào đống tiền. Bà hét lên: "Chu Hữu Vi, rốt cuộc là chuyện gì thế này?!"
Sở Hoàn cúi người nhìn, lấy ra một mảnh giấy đỏ từ trong thùng, là một tờ giấy "hỏi tên".
Thông thường, trên giấy "hỏi tên" sẽ ghi thông tin của nhà trai, dùng để hỏi ý nhà gái. Nếu bên nữ đồng ý sẽ gửi lại một giấy "ưng thuận", trong đó có thông tin và bát tự của mình, sau đó mời người xem ngày, rồi tiến hành các bước lễ cưới tiếp theo.
Nhưng đột ngột gửi mấy thứ này đến tận cửa thì mất lịch sự quá đấy?
Sở Hoàn đọc kỹ, thấy trên tấm "hỏi tên" viết người nam tên là Đàm Vinh Hoa, chết cách đây 12 năm, lúc chết 33 tuổi. Trên đó đính kèm một tấm ảnh đen trắng, người trong ảnh trông rất cay nghiệt, chắc lúc chết mang oán khí, vẻ mặt u ám vô cùng.
Người trong ảnh mở to mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn, đồng tử trong ảnh thậm chí còn chuyển động.
Sở Hoàn bĩu môi, nói với người đàn ông trong ảnh: "Anh bạn à, anh chết lâu rồi mà còn muốn cưới vợ hả? Muốn cưới vợ không thể chỉ nhìn mỗi điều kiện người ta, anh cũng phải nhìn lại điều kiện của mình chứ."
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt của người đàn ông liền biến thành độc địa, oán hận.
Sở Hoàn nhướn mày nói: "Anh không phục hả? Chu Uyển Như, lại đây."
Sở Hoàn quay đầu gọi Chu Uyển Như. Cô nhìn cậu, chậm chạp bước đến bên cạnh: "Đại sư, sao vậy?"
Sở Hoàn đưa tấm ảnh cho Chu Uyển Như xem: "Cô thấy người này thế nào?"
Chu Uyển Như nhìn tấm ảnh đen trắng của người đàn ông, đáp: "Chả ra gì."
Sở Hoàn cúi đầu nói với tấm ảnh: "Nghe chưa? Nhất định phải để người ta từ chối thẳng mặt mới chịu hả?"
Khuôn mặt người trong ảnh vặn vẹo một lúc, sau đó cứng đờ.
Sở Hoàn thẳng tay xé tấm giấy, rồi cúi người nhìn thùng tiền giấy dưới đất. Cậu đưa tay sờ giấy vàng, phát hiện chất lượng cực kỳ tệ, chỉ cần chạm nhẹ là vụn ra, e là dùng dưới âm phủ không lưu thông nổi.
"Quả nhiên, không chỉ mặt mũi tệ mà phẩm chất cũng chẳng ra gì."
Muốn cưới dương thê mà mang đồ âm phủ tới làm lễ vật, đã thế còn là đồ dởm! Muốn tay không bắt giặc hay gì!
Sở Hoàn nhịn không được quay sang nói với Chu Uyển Như: "Cái tên này thua xa Vương Huyên trong giấc mơ của cô."
Ít nhất Vương Huyên còn lịch sự hẹn ra quán cà phê, chọn quán cô quen thuộc, gặp mặt trò chuyện trước đã. Chứ tên này khác nào cô đang đi ngoài phố, đột nhiên có một gã ôm bó hoa hồng giả và nhẫn giả nhào tới cầu hôn cô.
Chu Uyển Như: "???"
Chu Hữu Vi đi tới gần, đứng cách thùng tiền giấy vài bước, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Sở Hoàn đáp: "Con ma đó muốn trực tiếp cưới con gái chú."
Chu Hữu Vi nghe vậy, mặt mũi tức khắc lộ vẻ tuyệt vọng: "Không phải đang xem mắt à? Sao nhảy thẳng tới kết hôn rồi?!"
Sở Hoàn an ủi: "Không sao đâu, tôi đã thay mọi người từ chối rồi."
Tưởng Tư Mỹ nghe được đôi chút, hoang mang hỏi: "Cái gì cưới hỏi? Cái gì kết hôn? Sao lại có ma!"
Chu Hữu Vi mệt tâm kinh khủng, nói: "Vào nhà rồi kể cho em."
Có người bước tới, chỉ vào mấy thùng giấy tiền dưới đất hỏi: "Ông Chu, mấy thứ này xử lý thế nào ạ?"
Chu Hữu Vi nhìn Sở Hoàn: "Cái này..."
Sở Hoàn nói: "Đem ra ngoài đốt đi."
Mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám động vào. Sở Hoàn phải phát cho mỗi người một lá bùa, họ mới cẩn thận khiêng đống đồ ra ngoài.
Tưởng Tư Mỹ ngồi trên ghế sofa, tay không ngừng xoa ngực, lẩm bẩm: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Chu Hữu Vi chỉ vào Sở Hoàn, nói: "Đây là đại sư Sở Hoàn mà ông Ngụy giới thiệu. Anh đã kể với em rồi, hôm qua Uyển Như bị ma đuổi, nên anh mời đại sư đến xem."
"Kết quả là mấy con ma đó tới... xem mắt với Uyển Như."
Ông ta thuật lại toàn bộ sự việc.
Tưởng Tư Mỹ nghe mà kinh hãi: "Sao lại thành ra thế này?!"
Người sống cưới ma, trái với lẽ trời!
"Haiz."
Chu Hữu Vi ngồi xuống bên cạnh vợ, thở dài một hơi.
Đến khi trời tối, không, thậm chí còn chưa tối, lúc hoàng hôn nhập nhoạng đã có vài bóng ma lảng vảng tiến gần về phía này.
Chu Uyển Như ngồi trên ghế, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn đối diện. Cô cảm nhận được cái lạnh trong không khí, dường như có vô số ánh mắt âm u đang rình rập ở các góc tối. Vợ chồng Chu Hữu Vi không nhạy đến vậy, chỉ thấy căn phòng có gì đó là lạ.
Sở Hoàn ngồi trên một chiếc ghế khác, cúi đầu lướt điện thoại. Đợi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, cậu mới ngẩng đầu lên.
Đến rồi.
Cậu quét mắt một vòng xung quanh, thấy căn phòng đã xuất hiện một đám ma, phần lớn là ma nam, lác đác vài ma nữ chen lẫn trong đó.
Ma nữ?
Sở Hoàn quét mắt qua mấy bóng ma nữ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mấy ma nữ này cũng đến để xem mắt với Chu Uyển Như?
Đám ma kia mỗi con đứng ở một vị trí khác nhau, chăm chú quan sát Chu Uyển Như, có vẻ đều rất hài lòng với cô.
Không bao lâu sau, Chu Uyển Như nhìn thấy một cái bóng mờ xuất hiện trước mặt mình. Bóng đó cầm một chiếc lồng đèn tròn phát ra ánh sáng yếu ớt. Trên lồng đèn có họa tiết mây rất đẹp, lờ mờ nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bên trong đang lắc lư, rất tinh xảo dễ thương...
Không đúng, đó không phải là đèn lồng! Cô giật mình tỉnh táo lại.
Trong tầm nhìn của Chu Uyển Như, cái "đèn lồng" dần hiện nguyên hình. Là một cái đầu lâu trắng toát, bên trong đặt một cây nến nhỏ. Cô kinh hoảng trợn to mắt, thân thể vô thức lùi về sau.
"Đ-đừng lại gần tôi..."
Miệng cô mấp máy, trước khi hét lên, Sở Hoàn đã chắn trước mặt cô.
"Vui lòng giữ khoảng cách an toàn."
Bóng ma dừng lại, lặng lẽ nhìn Sở Hoàn.
Sở Hoàn quan sát con ma trước mặt. Không biết chui từ đâu ra mà quần áo rách rưới, mặt mũi mục nát nghiêm trọng, cơ thể không ngừng rơi ra mảng đen sì sì như mô thịt thối rữa.
Đây là một đại quỷ. Đám ma xung quanh đều dè chừng nó, nếu không thì nó đã chẳng phải là kẻ đầu tiên tới gần Chu Uyển Như.
"Tôi đến để cầu hôn."
Nó nói giọng trầm khàn với Sở Hoàn.
"Ồ."
Sở Hoàn quay đầu liếc Chu Uyển Như, cô bừng tỉnh, nhanh chóng mở miệng: "Xin lỗi, anh không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi."
"..."
Con ma đó trầm mặc một lúc lâu không nói gì.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng, không phải vì sợ đánh không lại, mà là sợ đánh nhau sẽ liên lụy đến người khác.
May mà sau khi im lặng thật lâu, con ma xoay người rời đi. Ngọn lửa trong đầu lâu bay lơ lửng giữa không trung, được gọi là "quỷ hỏa" trong truyền thuyết.
Sau khi đại quỷ rời đi, đám ma khác lập tức trở nên nhốn nháo, ùn ùn kéo về phía Chu Uyển Như.
Sở Hoàn nheo mắt lại, lấy ra một tấm bùa, đọc chú: "Phi thiên khinh hỏa, thần cực uy lôi, thượng hạ thái cực, chu biến tứ duy..."
Cậu chưa đọc xong, lũ ma đã cảm thấy bất thường, lập tức dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Sở Hoàn.
Sở Hoàn cười nhẹ với chúng, nói: "Chúng mày dám đến quấy nhiễu người sống, chắc cũng từng nghĩ đến khả năng bị bắt nhỉ..."
"..."
"Chạy mau!"
Tất cả lũ ma đồng loạt bay vọt ra ngoài. Thấy chúng định trốn, Sở Hoàn lập tức tung tất cả bùa trong tay, kim quang lóe lên, tất cả đều bị ngăn lại.
Một con ma nam quay đầu nhìn Sở Hoàn, tức giận nói: "Muốn bắt chúng tôi thì cứ bắt, sao còn bày trò gài bẫy kiểu câu cá bắt trộm?!"
Sở Hoàn: "???" Cậu "câu cá bắt trộm" lúc nào?
Cậu bước tới cạnh con ma đó, hỏi: "Mày đến xem mắt với Chu Uyển Như?"
Con ma đáp: "Đúng vậy."
"Tại sao đến xem mắt với cô ấy? Cô ấy là người sống mà?"
"Tôi thấy tờ hồ sơ kết hôn của cô ấy nên lần theo địa chỉ đến đây. Tuy tôi hơi nghèo, nhưng tôi thấy mình đẹp trai, biết đâu cô ấy vừa ý thì tôi sẽ lấy được vợ."
Sở Hoàn nhìn cái đầu trọc và khuôn mặt đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, im lặng hai giây rồi nhấn mạnh: "Cô ấy là NGƯỜI SỐNG."
"Tôi biết cô ấy là người sống, tôi tưởng là cô ấy có gu đặc biệt! Có người sống thích bàn, thích túi nilon... thích ma thì có gì lạ đâu?"
Sở Hoàn: "..." Cậu thật sự cạn ngôn khô héo lời.
Cậu hỏi tiếp: "Vậy thì liên quan gì 'câu cá bắt trộm'?"
"Không phải mấy người thuê bà mối quỷ viết quảng cáo kết hôn à? Dụ tụi tôi tới, rồi gom hết lại bắt chúng tôi..."
Nam quỷ vẫn còn tức tối nhìn Sở Hoàn.
Sở Hoàn quay đầu nhìn về phía Chu Uyển Như, hỏi: "Cô tìm bà mối quỷ nói rằng mình muốn lấy một người chồng ma à?"
Chu Uyển Như ngơ ngác, nói: "Đâu có."
Sở Hoàn vừa nghĩ đã biết chắc không phải do cô làm. Cậu lại hỏi con ma kia: "Tờ quảng cáo kết hôn đâu, có mang theo không?"
Con ma lục lọi trên người, thật sự lôi ra một tờ giấy.
Sở Hoàn nhận lấy, liền thấy dòng chữ to trên đầu giấy viết "Trung tâm môi giới hôn nhân", phía dưới là thông tin của Chu Uyển Như.
"Chu Uyển Như, nữ, 26 tuổi, tốt nghiệp đại học XX, lương tháng..., điều kiện gia đình tốt... Yêu cầu đối với nam: sức khỏe tốt, không có thói quen xấu, ngoại hình hợp mắt, tốt nhất có thể ở rể. Liên hệ: ..."
Ánh mắt Sở Hoàn dừng lại ở hai chữ "ở rể", sau đó im lặng đưa tờ giấy cho Chu Uyển Như.
Chu Uyển Như nhìn thoáng qua, mặt biến sắc, vội vàng chạy đến trước mặt Chu Hữu Vi và Tưởng Tư Mỹ, đưa giấy cho họ xem.
Hai giây sau, bên kia vang lên tiếng kêu kinh hô. Tưởng Tư Mỹ lập tức véo tai Chu Hữu Vi: "Mẹ ông làm đúng không? Chắc chắn là mẹ ông!"
Chu Uyển Như cũng kêu lên với Chu Hữu Vi: "Bố! Bà nội tìm người mai mối cho con mà không chọn người sống à?? Ít nhất cũng phải là con người chứ?!"
"Au au au..." Chu Hữu Vi cảm thấy tai mình sắp rụng đến nơi.
Sở Hoàn thu lại tất cả bùa chú, nói với đám ma: "Bọn mày đi đi."
Đám ma nhanh như chớp chạy sạch.
Vài phút sau, mọi người cùng ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm Chu Hữu Vi gọi điện cho mẹ mình.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu tiên là vang lên tiếng nhạc quảng trường ầm ĩ, sau đó mới nghe thấy giọng một bà lão truyền tới: "Hữu Vi à, ăn cơm chưa?"
Chu Hữu Vi nói một tiếng "Mẹ", sau đó nói: "Mẹ, mẹ đăng tin mai mối kết hôn cho Uyển Như hả?"
"Tin gì? À, mẹ có tìm một trung tâm môi giới hôn nhân, nghe nói bà mối bên đó nhìn người rất chuẩn, ai hợp ai không hợp người ta liếc cái là biết, làm mai đều hạnh phúc mỹ mãn. Mẹ nghĩ cho Uyển Như thử xem sao. Mẹ còn nạp luôn gói VIP kim cương, người ta vỗ ngực cam đoan sẽ tìm được đối tượng khiến Uyển Như hài lòng."
Chu Hữu Vi hít sâu một hơi, gào lên: "Mẹ, đó là bà mối quỷ! Đã có ma đến tìm Uyển Như cầu hôn rồi!!"
"Cái gì? Bà mối quỷ?!"
Bà cụ đầu bên kia cũng hít sâu một hơi, nói: "Không, không thể nào mà, hôm mẹ đi thấy toàn người bình thường..."
"Haizzz..."
Chu Hữu Vi thở dài não nề.
Ngay cả Ngụy Hoa cũng không nhịn được lắc đầu: "Mẹ ông đúng là..."
Chu Hữu Vi nhìn Sở Hoàn với ánh mắt cầu cứu.
Sở Hoàn trấn an: "Chúng ta đi hủy tin mai mối đó là được."
May chỉ là tìm nhầm bà mối, không phải có người cố tình hãm hại.
"Đúng đúng!"
Chu Hữu Vi gật đầu như giã tỏi.
Mọi người nhanh chóng lấy được địa chỉ của trung tâm môi giới từ bà cụ, rồi cùng nhau đến đó. Địa điểm nằm bên cạnh một công viên. Lúc này trời vừa sập tối, trong công viên vẫn còn lác đác mấy cụ ông cụ bà tụ tập thành nhóm nhỏ, mỗi người cầm trong tay một tờ giấy, trao đổi xem xét lẫn nhau.
Thì ra đây là góc hẹn hò.
Sở Hoàn liếc sang, dừng mắt tại trung tâm môi giới hôn nhân bên cạnh. Trên đó treo một tấm bảng hiệu: "Trung tâm môi giới hôn nhân", cửa và tường dán đầy hồ sơ thông tin của các đối tượng. Bên trong có một người phụ nữ đang ngồi trước máy tính, thoạt nhìn không khác gì một văn phòng môi giới thông thường.
Mẹ của Chu Hữu Vi cũng vừa kịp chạy tới, xác nhận: "Chính là chỗ này!"
Sở Hoàn gật đầu: "Được."
Cậu đi vào trước.
Người phụ nữ bên trong không ngẩng đầu: "Bảng giá và lưu ý đặt trên bàn, đọc xong đồng ý thì qua đây đăng ký."
Sở Hoàn liếc sang bàn bên cạnh, lập tức trợn to mắt vì giá cả:
Phí môi giới một lần: 888 tệPhí thường niên cơ bản: 3999 tệVIP chia làm ba cấp: Bạc, Vàng, Kim cương. Chi phí dao động từ gần chục ngàn đến mấy chục ngàn.
Cậu không nhịn được cúi đầu nhìn xuống bảng giá, phát hiện rằng thành viên VIP sẽ được ưu tiên mai mối khi có đối tượng phù hợp, kèm theo lịch trình hẹn hò được sắp xếp sẵn, hướng dẫn đối thoại khéo léo, và cố vấn tình cảm.
VIP Kim cương thậm chí còn bao gồm dịch vụ chọn quà, tư vấn ăn mặc, đảm bảo tiền bạn bỏ ra "đáng đồng tiền bát gạo".
Thì ra đi mai mối qua trung tâm môi giới lại đắt đỏ thế này... Sở Hoàn im lặng đặt bảng giá xuống, thấy bảng "Lưu ý" bên cạnh:
Thông tin cung cấp phải trung thựcBắt buộc phải kiểm tra sức khỏeNếu vì lý do cá nhân mà mai mối không thành sẽ không hoàn phí...
Sở Hoàn bước tới trước mặt người phụ nữ ngồi sau máy tính. Lúc này cô ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cậu một cái.
"Cậu đăng ký mai mối cho bản thân?" Người phụ nữ hỏi cậu.
"Không phải."
"Biết ngay mà. Cậu như thế này, cho dù là thái giám cũng phải tranh giành..."
Sở Hoàn: "Tôi đến tìm cô vì chuyện khác, bà mối quỷ."
Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi. Cô ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn mấy giây, rồi mới hỏi: "Chuyện gì?"
"Cô chỉ làm mai cho người chết với người chết, hay làm cả người sống cưới ma, hoặc ma cưới người sống?"
"Tôi chỉ làm cho người chết với người chết."
Sở Hoàn gật đầu, chỉ về phía Chu Uyển Như: "Vậy thế này là thế nào? Cô ấy là người sống rành rành, tại sao cô lại giới thiệu cô ấy với ma?"
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Chu Uyển Như, ánh mắt dần trở nên khiếp sợ.
Chu Uyển Như: "..."
"Còn không thèm lọc hồ sơ, dưa vẹo táo nứt cũng giới thiệu. Năng lực nghiệp vụ của cô có vấn đề nghiêm trọng đấy!"
————————
Lời tác giả:
Bà mối quỷ → Hoàn: "Cậu như thế này, cho dù là thái giám cũng muốn tranh giành."
Chiết Chi (gật đầu phấn khích): "Đúng vậy. Cho dù là thái giám ta cũng muốn!"
Sở Hoàn: "?"