"Tổ sư trên cao!"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc mới thấy không lâu trên tượng thần, Lý Tuyên Minh chấn động dữ dội, lập tức nhắm mắt lại.
"Thái Thượng Đài Tinh, ứng biến không ngừng. Trừ tà hàng ma, hộ thân giữ mạng. Trí tuệ sáng suốt, tâm thần an ổn. Tam hồn vĩnh cửu, thất phánh vô tiêu."
Niệm ba lượt chú Tịnh Tâm xong, hắn từ từ mở mắt ra. Nhưng thật đáng tiếc, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi! "Người" mà Sở Hoàn đang hôn vẫn còn đó, gương mặt cũng không có gì biến hóa.
Không biến thành yêu tinh ác quỷ, thậm chí vì vừa niệm xong chú, Lý Tuyên Minh còn thấy luồng thần quang lờ mờ trên người đàn ông càng rõ ràng hơn.
Gương mặt Lý Tuyên Minh trống rỗng: "..."
"Ưm!"
Sở Hoàn đấm một cái mạnh vào Chiết Chi, ý bảo mau nhả miệng ra.
Từ lúc Lý Tuyên Minh xuất hiện, Sở Hoàn đã để ý đến rồi. Vốn chỉ định hẹn hò nửa đêm một chút, nào ngờ đen quá, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Chiết Chi cứ như không nhận ra, nhất quyết không chịu buông.
Không biết Chiết Chi đã đi học bổ túc ở đâu, lúc đầu ngây thơ chỉ biết môi chạm môi, bây giờ kỹ thuật hôn tiến bộ vượt bậc, đã biết m*t đầu lưỡi của cậu.
"Buông ra!"
Chiết Chi l**m một cái bên khóe môi của Sở Hoàn, mới chịu buông cậu ra.
Sở Hoàn liếc ngài một cái, dùng mu bàn tay lau miệng, rồi vội vàng bước đến trước mặt Lý Tuyên Minh nói: "Đạo trưởng Lý, anh phải giữ vững tinh thần!"
Lý Tuyên Minh: "Tôi bây giờ rất ổn."
Sở Hoàn quan sát sắc mặt hắn, dè dặt nói: "Nhưng trông anh không ổn cho lắm..."
Trông như tâm đạo sụp đổ đến nơi rồi ấy!
Lý Tuyên Minh hỏi thẳng cậu: "Thần Chiết Chi là dâm thần hả?"
Sở Hoàn không theo kịp suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn đáp: "Không đâu, dâm thần không đến nỗi kỹ thuật kém như vậy..."
Lý Tuyên Minh: "Vậy tại sao hai người lại thế này?"
Sở Hoàn nói: "Hầy, cái này phải giải thích thế nào nhỉ?"
Lý Tuyên Minh: "..."
"Thì... người và quỷ yêu nhau, người và yêu tinh yêu nhau cũng không thiếu gì. Vậy nên chuyện của tụi tôi đâu có gì lạ. Với lại tôi không bái sư, không phải tình sư đồ cấm kỵ..."
"Thôi, đừng nói nữa."
Lý Tuyên Minh vội cắt ngang lời cậu: "Tôi muốn về ngủ."
Hắn quay người đi được hai bước, chợt cảm thấy không đúng, lại quay trở lại.
Sở Hoàn: "?"
"Tôi đi vệ sinh."
"Ồ." Sở Hoàn vẫn thấy hơi lo lo, bèn gọi với theo một câu: "Đi đứng cẩn thận nhé, kẻo rớt xuống hố cầu tiêu!"
Lý Tuyên Minh đi vào nhà vệ sinh, chưa đến hai phút đã trở ra, bước qua trước mặt Sở Hoàn, không liếc ngang dọc gì, trở về phòng mình.
Lý Toàn Quang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác sư huynh đi vệ sinh đã quay về liền trở mình, nhường chỗ bên cạnh.
Lý Tuyên Minh không nói một lời, nằm xuống giường ngay ngắn thẳng thớm như một cái xác.
Sao lại thế này... sao lại để mình nhìn thấy... chuyện này... Haizz...
Sở Hoàn thấy Lý Tuyên Minh đi rồi, mới quay lại lo lắng nhìn Chiết Chi, hỏi: "Anh ấy không sao chứ?"
Chiết Chi cúi xuống muốn hôn tiếp, bị Sở Hoàn giơ bàn tay đẩy mặt ra. Bị từ chối, Chiết Chi mới nói: "Tâm tính hắn kiên định, mấy chuyện thế này không làm lung lay được."
Sở Hoàn nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nhưng sao lại bị anh ấy nhìn thấy đầu tiên chứ."
Lý Toàn Quang nhìn thấy trước thì chẳng sao, cậu ta vô tâm vô phổi, sẽ không bận tâm. Còn Lý Tuyên Minh không chuẩn bị tâm lý, đùng một phát nhìn thấy luôn cảnh tượng tế nhị.
Sở Hoàn nhịn không được thở dài.
Chiết Chi không muốn lãng phí khoảnh khắc tươi đẹp vào mấy chuyện phiền phức. Ngài cúi xuống cọ cọ mặt vào má Sở Hoàn, tấm khăn che mặt bị Sở Hoàn vén lên lại buông xuống.
Gương mặt hoàn mỹ bị che phủ bởi lớp khăn mỏng mơ hồ, thần tính cũng theo đó dịu đi, vệt nước nơi mép môi in trên tấm khăn khiến ngài mang theo chút mị hoặc khó tả.
"Hoàn à."
Sở Hoàn nhìn đến ngẩn người, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ chống cự.
"Được rồi..."
Cậu đưa tay vén tấm khăn che, vừa ghé lại gần vừa lẩm bẩm: "Chuyện đến nước này, thôi thì hôn cái đã..."
Chữ cuối cùng tan biến trong tiếng hôn ướt át dính nhớp.
...
Hôm sau là ngày đẹp trời. Bầy chim nhỏ líu ríu bay ngang qua cửa sổ, giọng hót trong trẻo vui tai.
Lý Toàn Quang xoay người dưới ánh nắng rọi vào phòng, đưa tay che mặt, định ngủ tiếp một lúc nữa. Nhưng chưa đầy hai phút sau, cậu ta bị sốc cực mạnh, bật dậy khỏi giường.
Sư huynh cậu ta thế mà không gọi cậu ta dậy tu luyện buổi sáng!
Lý Toàn Quang quay đầu, phát hiện sư huynh vẫn còn đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ. Sư huynh vẫn còn đang ngủ!!!
Lý Toàn Quang lập tức lao ra khỏi chăn, chộp lấy một lá bùa dán lên người Lý Tuyên Minh, hô lớn: "Yêu quái mau hiện nguyên hình!"
"..."
Lý Tuyên Minh mở mắt, ngồi dậy, đôi mắt sắc như dao nhìn cậu ta, lạnh giọng hỏi: "Trên người tôi có yêu ma hay không mà đệ nhìn không ra?"
Lý Toàn Quang: "..."
Ánh mắt này, giọng điệu này, chắc chắn là sư huynh rồi.
"Tại đệ phản ứng hơi chậm ấy mà..."
Lý Tuyên Minh: "Vẽ bùa, một trăm lá hiện hình."
"Á á á! Một trăm lá thì nhiều quá! Sư huynh, bớt chút đi mà..."
...
Khi hai người họ ra ngoài, mọi người đang ăn sáng. Ai nấy đều nhìn bọn họ với ánh mắt kinh ngạc.
Lạ thật đấy, Lý Tuyên Minh cũng có ngày ngủ dậy muộn sao?
Sở Hoàn hơi chột dạ. Chỉ mình cậu biết chuyện gì đã xảy ra với Lý Tuyên Minh.
Cậu gọi hai sư huynh đệ bọn họ: "Lại ăn sáng."
Lý Toàn Quang ngồi phịch xuống ghế, mặt mày ỉu xìu. Cậu ta nói với Sở Hoàn: "Sở Hoàn, anh cẩn thận đấy, tôi bắt đầu gặp xui rồi."
Sở Hoàn: "Sao vậy?"
Lý Toàn Quang kể: "Sáng nay tôi thấy sư huynh ngủ nướng, tưởng ảnh bị yêu quỷ nhập, dán bùa lên người ảnh... Thế là sư huynh bắt tôi vẽ một trăm lá bùa. Một trăm lá đó!"
Vừa lúc đó, Trần Nhĩ uống cạn ly sữa đậu nành, hút cái ống rỗng phát ra một tiếng rột rột, khiến câu cảm thán thảm thương của Lý Toàn Quang nghe càng thê lương hơn.
Xem ra đêm qua quả là cú sốc lớn với Lý Tuyên Minh.
Sở Hoàn liếc Lý Tuyên Minh một cái, chỉ biết an ủi: "Chứng tỏ cậu học đạo chưa tinh. Sư huynh có bị nhập hay không mà không phân biệt được, vẽ nhiều bùa là đúng rồi."
"Hu hu..."
Lý Toàn Quang vừa khóc vừa nhét bánh bao vào miệng, biến bi thương thành sức ăn.
Ăn sáng xong, Sở Hoàn đi dâng hương cho Chiết Chi. Lý Tuyên Minh đứng nhìn cánh cửa lớn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi theo. Giờ hắn vẫn còn ảo giác rằng chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
Bạn của hắn sao có thể hôn một người đàn ông chứ? Huống hồ người đó còn là thần được nhà họ thờ phụng...
Nhưng khi hắn bước đến cửa phòng thờ, liền thấy pho tượng thần đưa cho Sở Hoàn một nhành cây, còn hiển linh mở miệng nói chuyện.
Còn nói: "Bây giờ ta hôn đã giỏi chưa?"
"..."
Tốt nhất là mù luôn cho rồi!
Tốt nhất là tai cũng điếc luôn!
Lý Tuyên Minh mặt không biểu cảm quay người rời đi.
...
Khi Sở Hoàn bước ra, mọi người đang cùng Trần Nhĩ bàn luận về chuông nhiếp hồn và Lâm Thanh.
"Bọn họ vẫn không chịu nói sao?"
Lý Toàn Quang hỏi: "Thậm chí không nói là đào được Lâm Thanh từ đâu ra?"
Trần Nhĩ gật đầu: "Căn bản không nhắc đến Lâm Thanh, phía cảnh sát cũng không biết đến sự tồn tại của cô ấy."
Tro cốt mà đám trộm xác đào trộm đều đã bị người thân nhận lại, chỉ có Lâm Thanh lúc đó ẩn thân, nên không bị cảnh sát phát hiện.
Sở Hoàn ngồi xuống đối diện, quay đầu hỏi Lâm Thanh: "Lâm Thanh, cô có biết mình bị đào lên từ đâu không?"
Lâm Thanh ngồi hơi xa, nghe cậu hỏi thì ngẩng đầu khỏi máy tính bảng, trả lời: "Năm xưa tôi bị người ta ám hại trên đường đi lấy hàng, chuyện sau đó tôi không rõ, đến khi tỉnh lại thì đã ở trên cái xe sắt chạy rất nhanh."
"Nhà cô ở đâu?"
"Ở Thụy Phong."
Sở Hoàn nghe cái tên này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, liền hỏi: "Thụy Phong là ở đâu?"
Lý Toàn Quang lập tức đáp: "Tôi biết tôi biết, Thụy Phong ở tỉnh H. Trà Thụy Phong nổi tiếng lắm, tôi từng mua rồi."
Sở Hoàn: "Được, vậy tìm thời gian đưa cô về."
Hiện tại cậu không có việc gì gấp, vừa hay có thể lo liệu chuyện của Lâm Thanh.
"Còn về đám trộm xác..."
Sở Hoàn nghĩ một lát rồi nói: "Nếu bọn họ không chịu khai thì không cần khách sáo với họ."
"Chuẩn!"
Lý Toàn Quang đập bàn đồng tình: "Mấy kẻ như vậy không cần khách sáo! Chúng ta tìm mấy con quỷ dọa họ một trận! Dù sao mấy nữ quỷ bị bọn họ hại chắc chắn rất muốn báo thù."
Trần Nhĩ im lặng một lúc, rồi thất vọng nói: "Nhưng bọn họ đang ở đồn cảnh sát, quỷ không vào được."
Lý Toàn Quang: "À, ừ ha..."
Những nơi như đồn cảnh sát, quỷ thường không vào được.
Sở Hoàn trầm ngâm suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên, quay sang nói với họ: "Tôi có một ý hay."
"Hả, gì thế?"
Cậu đứng dậy, chỉ nói: "Đi."
Khi đi ngang qua chỗ Lâm Thanh, Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh ăn ý, cùng lúc giữ chặt cánh tay Trần Nhĩ, kẹp hai bên áp giải anh ta rời đi.
Chờ đến khi cách xa Lâm Thanh, bọn họ mới buông Trần Nhĩ ra.
Trần Nhĩ: "..."
Anh ta chỉnh lại áo quần, nói với mọi người: "Thật ra sau khi tôi đưa cô ấy ít thuốc mỡ, cô ấy không còn đập tôi như đập bóng nữa."
Sở Hoàn: "Thuốc mỡ?"
"Loại thuốc giúp giữ cho thi thể mềm mại."
Sở Hoàn: "Ồ, cô ấy chịu để cho anh đuổi rồi hả?"
"Không..."
Nhắc đến chuyện này, Trần Nhĩ lập tức toát ra hơi thở u ám.
Sở Hoàn đưa bọn họ đến trấn Tây Hà, đi dạo một vòng quanh phố thì nhìn thấy phía trước có một chỗ tụ tập rất đông người, giữa vòng vây cắm một lá cờ nhỏ có chữ "Tướng" xem bói.
Lý Tuyên Minh: "Cậu xem bói?"
Sở Hoàn: "Không."
Cậu bước tới, nói to với đám đông: "Nhường đường, nhường đường nào."
Chen vào nhìn thử, quả nhiên bên trong là một ông già mặc áo bông vải ngồi đó, vừa vuốt râu vừa nói: "Bệnh của mẹ cậu ấy à, phải đi về phía tây, cậu tra thử xem phía tây có bệnh viện nào không, rồi đưa mẹ cậu đến đó khám, chắc chắn sẽ khỏi."
"Phía tây? Được, tôi biết rồi."
Lời vừa dứt, Chân Bán Tiên ngửi thấy một mùi quen thuộc. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là người quen, vừa mới nở một nụ cười nịnh nọt thì thấy Lý Tuyên Minh đứng sau lưng Sở Hoàn.
Đạo sĩ! Còn là loại đạo sĩ chính khí lẫm liệt, chuyên đi trừ tà vệ đạo!
"Bán Tiên, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp..."
Sở Hoàn còn chưa nói hết, Chân Bán Tiên đã bắn người chạy mất, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Lý Tuyên Minh phản xạ có điều kiện, lập tức đuổi theo.
Hai phút sau, bọn họ rốt cuộc cũng chặn được Chân Bán Tiên ở một góc khuất. Sở Hoàn nhìn ông ta ngồi bệt dưới đất, hỏi: "Ông chạy cái gì?"
Chân Bán Tiên nhặt cái kính râm dưới đất, nói với cậu: "Chẳng phải do thói quen sao? Tiểu đạo trưởng này ánh mắt dữ quá, tôi thấy sợ trong lòng. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, vị đạo trưởng này thật là phong thần tuấn lãng, chính khí nghiêm nghị, khác hẳn với phong cách của cậu, ha ha."
"Tiểu đạo sĩ tới tìm Tiểu Tiên Tiên đấy à? Chao ôi thật là thụ sủng nhược kinh."
Sở Hoàn: "..."
Tay Lý Tuyên Minh không nhịn được mà đặt lên chuôi kiếm.
Lý Toàn Quang chỉ vào ông ta, mặt đầy khiếp sợ: "Ông ta tên là Tiểu Tiên Tiên á???"
Sở Hoàn quay đầu đối với Lý Tuyên Minh nói: "Đánh đi."
"Tôi sai rồi tôi sai rồi!"
Chân Bán Tiên vội vã bật dậy, trở lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nghiêm chỉnh nói với họ: "Các cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Sở Hoàn: "Muốn hỏi ông có biết gì về đám trộm xác không."
Cậu kể sơ qua mọi chuyện cho Chân Bán Tiên nghe, bao gồm cả chuyện chuông nhiếp hồn và Lâm Thanh.
Chân Bán Tiên vuốt râu: "Đám trộm xác đó tôi biết, đi đường quốc lộ vào, không dám đi cao tốc, toàn đi đường tắt. Bọn họ có thể sai khiến quỷ hồn, hình như còn điều khiển được một xác sống rất mạnh, âm khí nặng đến mức sinh vật sống không dám lại gần."
"Bảo sao lại có xác sống, thì ra là vì có chuông nhiếp hồn."
Sở Hoàn: "Ông giúp chúng tôi điều tra thử xem, họ lấy cái thứ đó từ đâu."
Lý Toàn Quang bổ sung: "Hiện giờ họ đã bị bắt vào đồn cảnh sát."
Chân Bán Tiên rút ra một mã quét thanh toán, giơ lên trước mặt họ, nói: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ. Đồn cảnh sát đấy là địa bàn của đứa chắt đời thứ 78 nhà tôi. Cảm ơn đã ủng hộ, 2888."
Sở Hoàn quét mã trả tiền.
Chân Bán Tiên cất kỹ mã thu tiền, nói với Sở Hoàn: "Cứ chờ nhé, tôi sẽ bảo lũ nhỏ nhà tôi đến quậy cho một trận, đảm bảo bọn họ phải khai ra hết."
Ông ta quay sang nhìn Lý Tuyên Minh: "Tiểu đạo trưởng có muốn thêm tôi vào danh bạ không?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Chân Bán Tiên cười hì hì, móc trong áo ra mấy sợi lông chuột đưa cho hắn.
Lý Tuyên Minh giơ tay nhận lấy, mặt vẫn nghiêm như cũ: "Cảm ơn."
Chân Bán Tiên liếc mắt đưa tình với Sở Hoàn một cái, sau đó nghênh ngang bước đi với dáng chữ bát.
Sở Hoàn nói: "Chúng ta đi thôi?"
Lý Tuyên Minh: "Ừ."
Lý Toàn Quang vẫn còn nhìn theo bóng lưng Chân Bán Tiên, vẻ mặt thích thú: "Con chuột này to thật, còn thú vị nữa chứ!"
*
Tối hôm đó, tại đồn cảnh sát.
Hai cảnh sát trực ban đang tán gẫu với nhau.
"Mấy hôm trước không phải có người báo mất trộm gà à? Đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, là con trai của ông ta làm. Hồi Tết thằng đó chơi bài thua, đem hết gà trong nhà đi đổi tiền, còn biết tắt cả camera giám sát. Tôi phải chui vào chuồng gà rình nguyên một đêm mới bắt được. Khổ cái là khi tôi đưa người đi thì người báo án lại không cho bắt."
"Chậc chậc, cậu nói xem, nuôi loại con như vậy có ích gì chứ?"
"Chả có ích gì, nuôi con gà còn hơn..."
Hai người đang nói chuyện thì một cảnh sát đứng bật dậy, hỏi: "Âm thanh gì vậy?"
Ở góc phòng, mấy con chuột chạy ngang qua trước mặt họ, xếp hàng thành một dãy, sau đó biến mất dưới gầm tủ.
"Vãi chưởng, nhiều chuột thế!"
Cảnh sát lớn tuổi hơn điềm đạm nói: "Đã bảo đừng vứt rác bừa bãi, đồ ăn thừa để qua đêm là kiểu gì cũng dụ chuột."
"Chúng có cắn người không?"
"Nếu sợ thì mai mua bẫy dính chuột với thuốc chuột đi..."
Bên kia, mấy con chuột đã tìm đến chỗ của Hoàng Kiến Thắng.
"Đại ca, tụi mình sẽ bị phán bao lâu vậy?"
Hoàng Kiến Thắng hừ một tiếng, nói: "Không lâu đâu, cùng lắm vài năm. Ngồi tù xong ra ngoài lại là hảo hán."
Lưu Đại Giang nói: "Đại ca, hình như tụi mình không phải hảo hán, tụi mình làm chuyện xấu để kiếm tiền..."
Hoàng Kiến Thắng lập tức trừng mắt hắn ta: "Nói không biết suy nghĩ thì câm cái miệng lại!"
Lưu Đại Hà nói tiếp: "Đại ca nói gì cũng đúng! Đại ca dẫn tụi em làm giàu, tụi em đời này đi theo đại ca đến cùng. Nhưng mà đại ca, đồ của tụi mình mất hết rồi, sau này làm sao Đông Sơn tái khởi?"
Sắc mặt Hoàng Kiến Thắng âm trầm: "Lần này là do tụi mình chủ quan, không điều tra rõ nơi này có cao nhân."
Nếu không thì đã không mất chuông nhiếp hồn!
"Không sao, lần đó tụi mình mới đào một chút đã moi được chuông nhiếp hồn, bên dưới chắc chắn còn có bảo vật. Chờ ra tù mình lại đào tiếp!"
"Đại ca, chỗ đó hình như hơi tà, xác chết nhiều lắm..."
Hoàng Kiến Thắng mắng: "Đồ ngu! Tụi mình đâu có chui vào trong!"
"À..."
Vài con chuột len qua khe giữa các song sắt, chồng lên nhau, cuối cùng in bóng trên tường thành hình dáng một người phụ nữ quyến rũ.
"Hoàng Kiến Thắng."
Giọng nói giống hệt Lâm Thanh.
Hoàng Kiến Thắng phản xạ có điều kiện quay đầu lại, thấy cái bóng đó liền nhảy dựng lên, dán sát người vào tường như con thạch sùng, hoảng loạn hét to: "Sao cô lại tìm tôi nữa!"
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi không nên đưa cô ra ngoài... Đừng giết tôi!"
...
Sở Hoàn đưa cho một con chuột trước mặt một quả táo tàu, nói: "Vậy là bọn họ đào được chuông nhiếp hồn ở Thụy Phong?"
"Chít chít, ừ."
Con chuột nhận lấy quả táo tàu từ tay Sở Hoàn, gật đầu với cậu.
Lý Tuyên Minh nói: "Thụy Phong là quê của Lâm Thanh, rất có thể cả hai bị đào ra cùng lúc."
Lý Toàn Quang chớp mắt, nói: "Vậy chủ nhân của chuông nhiếp hồn có khi nào chính là người đuổi xác đưa Lâm Thanh về nhà không?"
Sở Hoàn xoa cằm: "Nghe có lý phết."
Trần Nhĩ thở ra một hơi dài, giọng nói mang theo một chút ghen tị kỳ lạ: "Tôi đã nói rồi, không ai có thể cưỡng lại được một cái xác hoàn mỹ như vậy."
Sở Hoàn quay đầu nhìn anh ta, rốt cuộc hỏi ra một câu quan trọng: "Tôi muốn biết lâu rồi... tiêu chuẩn 'xác hoàn mỹ' của các anh là gì vậy?"
Nói đến chuyện này, Trần Nhĩ hăng hái hẳn lên, giọng điệu cũng mang theo chút kích động.
"Trước hết là lúc chết, thi thể không được khiếm khuyết. Nếu có khiếm khuyết thì tốt nhất là bộ phận thiếu sót vẫn còn, như vậy chúng tôi có thể khâu lại. Nhưng tuyệt đối không được thiếu chân, nếu không thì dù có khâu vào cũng sẽ ảnh hưởng đến việc di chuyển."
"Thứ hai là khi chết, ba hồn bảy phách phải được phong ấn hoàn chỉnh trong xác. Nếu phong ấn không tốt, không chỉ ảnh hưởng đến hành động, mà sau khi đưa đến nơi cũng sẽ ảnh hưởng đến việc chuyển sinh do hồn phách không đầy đủ."
"Tốt nhất là thi thể trông càng giống người sống càng tốt, nếu không mặt xanh lét cùng với vết hoại tử sẽ dễ dọa người, chúng tôi sẽ phải tốn thêm công sức ngụy trang. Cũng không được béo quá, nếu không những nơi mà xác không thể đi qua thì chúng tôi phải cõng qua..."
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh. Dựa vào các tiêu chuẩn mà Trần Nhĩ vừa nói, hình như Lâm Thanh đúng là một xác chết hoàn mỹ.
Trần Nhĩ kết thúc với vẻ chưa đã thèm, thở dài nói: "Gặp được một xác chết hoàn mỹ, chế tạo ra một thi thể hoàn mỹ, đó là chuyện cần cả vận may lẫn kỹ thuật."
Sở Hoàn: "... Các anh có tinh thần nghề thủ công ghê."
Giờ đã biết được địa điểm, họ cần đến Thụy Phong một chuyến.
Có điều Lâm Thanh không tiện đi theo. Cô ta không có căn cước công dân nên không thể mua vé xe, cuối cùng đành phải chọn cách lái xe chở cô ta đi.
Dù sao thì cũng đỡ hơn bọn Hoàng Kiến Thắng, chủ yếu đi đường quê nhỏ, bọn họ ít ra có thể đi đường cao tốc.
Lúc lên đường, Thẩm Lạc Thu đến tiễn.
Cậu ta đáng thương nhìn Lâm Thanh một cái, rồi nói với Sở Hoàn: "Nhóc Hoàn, đạo trưởng... hu hu, hai người phải đối xử tốt với nữ thần của tôi đó!"
Sở Hoàn: "Biết rồi, tụi tớ sẽ đối xử tốt với cô ấy."
"Hu hu hu hu..."
Thẩm Lạc Thu bi ai lẩm bẩm thơ với Lâm Thanh: "Nàng sinh ta chưa sinh, ta sinh nàng đã già."
Lý Toàn Quang: "Ủa?"
Cậu ta nghiêng đầu thắc mắc hỏi Thẩm Lạc Thu: "Không phải là 'ta sinh nàng đã chết' hả? Lâm Thanh chết mấy chục năm rồi mà..."
Thẩm Lạc Thu: "Có cần phải nói câu đó vào lúc này không?!"
Sở Hoàn quay đầu nói với Thẩm Lạc Thu: "Thôi được rồi, tụi tớ đi đây."
Cậu quay đầu nói với Sở Trạch Dương:"Bố, tụi con đi nha!"
"Ừ."
Sở Trạch Dương vẫy tay với họ.
Quãng đường khá xa, nên sau khi lên đường, đầu tiên là Sở Hoàn lái xe, sau đó là Lý Tuyên Minh cầm lái. Đến hơn tám giờ tối thì họ đến Thụy Phong.
Thụy Phong là một thành phố tuyến ba, phát triển chủ yếu dựa vào ngành trà, không có ngành công nghiệp trụ cột nào khác. Trước khi vào khu nội thành Thụy Phong, hai bên đường là những hàng chè xanh ngắt thẳng tắp.
Lâm Thanh thấy cảnh vật quen thuộc, gương mặt cũng hiện lên vẻ hoài niệm.
"Nhà tôi trước kia cũng có nhiều đồi chè."
"Nhà cô ngày xưa ở chỗ nào Thụy Phong? Tụi tôi đến chỗ cũ của cô xem thử."
Lâm Thanh đáp: "Nhà tôi ở ngay phố chính Thụy Phong, gọi là Lâm trạch."
"Đi đi đi."
Trên bản đồ định vị thật sự có tên "Phố chính Thụy Phong", xe nhanh chóng chạy đến hướng đó. Nhưng càng đến gần, Sở Hoàn càng thấy có điềm chẳng lành, bởi khung cảnh xung quanh mỗi lúc một nhộn nhịp.
Hai mươi phút sau, mọi người đứng trước một ngôi nhà lớn với cánh cổng đóng kín, trầm mặc nhìn dòng người đông đúc qua lại.
Sở Hoàn: "Lâm Thanh, nhà cô hình như biến thành điểm du lịch rồi."
————————-
*Nguyên văn: "Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão." Có nghĩa là "Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già". Thơ trong truyện mình đã sửa lại cho phù hợp ngữ cảnh.