"Xác chết?"
Sở Hoàn thấy trong rừng xuất hiện một bóng người màu đen, rồi một bóng đen khác đứng dậy. Không bao lâu sau lại có thêm mấy bóng đen hình người nữa.
"Cái gì thế? Xác sống?"
Trần Nhĩ lấy chuông nhiếp hồn, bày tư thế phòng thủ, nói: "Trông không giống lắm, có thể là cương thi."
Xác sống là thi thể bị linh hồn nhập vào lại sau khi chết, bị ép buộc hoạt động trở lại. Cương thi là thi thể chôn ở nơi có âm khí quá nặng sau khi chết, khiến thi thể biến dị, trở thành quái vật. Chúng không có linh hồn, là loại tà vật nằm ngoài lục đạo luân hồi.
"Cương thi? Nhiều quá vậy?!"
Một cái bóng người đã đi ra ngoài, động tác của nó hơi chậm, mục tiêu rõ ràng, tiến thẳng về phía bọn họ.
Khuôn mặt xanh xám, nhãn cầu khô quắt trong hốc mắt, trong hốc mắt còn có hai con côn trùng đen đang bò ra. Trên người nó treo lủng lẳng vài mảnh vải mục nát, nửa rách nát nửa dính bùn đất. Vì chúng đến gần, mùi xác chết phân hủy trộn với mùi tanh của đất bốc lên nồng nặc, xộc thẳng vào mặt mọi người.
Sở Hoàn suýt bị cái mùi đó hun cho ngã ngửa. Cậu cảm thấy thứ mình đang đối mặt không phải là cương thi, mà là một quả bom sinh học.
"Sao ở đây có nhiều cương thi quá vậy. Người nhà họ Lâm đều chui ra khỏi mộ hả?" Lý Toàn Quang nuốt nước miếng nhìn cảnh trước mặt, căng thẳng hỏi.
Sở Hoàn: "Bên kia hình như không phải mộ nhà họ Lâm..."
Một xác chết bước ra từ trong rừng, Trần Nhĩ nhìn cổ của cái xác đó, trên cổ có một vết đen rõ rệt, giống như từng bị đứt sau đó được khâu lại.
Dấu vết này trông hơi quen mắt. Trần Nhĩ lẩm bẩm: "Hình như là thi thể từng được người đuổi xác xử lý qua."
"Cái gì?"
Còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, mấy con cương thi cách họ một đoạn bỗng dừng lại. Chúng hít hít mũi như thể ngửi thấy mùi máu thịt người sống. Giây sau, hành động của chúng bỗng nhanh hẳn lên, lao vọt đến trước mặt bọn họ.
"Vãi đạn!"
Đột nhiên bị mấy cái mặt xanh lè nhào vào mặt, mọi người đồng loạt giật lùi về sau. Tiếng chuông nhiếp hồn và tiếng tụng chú đồng thời vang lên.
Sở Hoàn thấy con cương thi trước mặt há miệng cắn về phía mình, mồm há to phun ra một luồng khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay khoảnh khắc đó, cậu ngửi thấy mùi thối rữa không thể diễn tả nổi. Không giống mùi thối của chồn hôi, mùi chồn hôi có phần k*ch th*ch như xăng dầu, còn cái mùi này... thối thực sự, kiểu lên men nồng nặc mắc ói.
Con cương thi này bị hôi miệng!
Sở Hoàn dại mặt, theo phản xạ giơ chân đá mạnh một phát vào con cương thi trước mặt. Vì dùng quá nhiều lực, con cương thi bị đá bay vèo ra ngoài, đập vào một cái cây mới dừng lại được.
Khi con cương thi đó rơi xuống đất, Lý Tuyên Minh vừa chém bay con cương thi trước mặt mình, rồi nhanh như chớp đâm thêm một kiếm xuyên qua ngực nó.
"Đinh..."
Chuông nhiếp hồn kêu vang không dứt, âm thanh càng lúc càng gấp gáp. Dưới hiệu quả của tiếng chuông, hành động của lũ cương thi chậm lại rõ rệt.
Lý Toàn Quang nhân cơ hội dán bùa lên trán mấy con cương thi, biến cố nhanh chóng được khống chế.
Bị chuông nhiếp hồn điều khiển, lũ cương thi đứng xếp hàng ngay ngắn như lính. Trần Nhĩ thầm lau mấy giọt mồ hôi trên trán mình.
Anh ta rất ít khi điều khiển nhiều xác chết như vậy, chủ yếu là vì không có sẵn nhiều xác chết để luyện tập. Vừa nãy bị ép ra trận bất ngờ, may mà mấy cái xác này đều đã được xử lý trước.
Sở Hoàn đứng ở một chỗ hơi xa, hỏi Trần Nhĩ: "Người đuổi xác các anh còn nuôi cương thi à?"
Trần Nhĩ đáp: "Bọn tôi không nuôi cương thi, bọn tôi chỉ đưa thi thể về quê, lá rụng về cội."
"Vậy mấy cương thi này thì sao?"
"Vị tiền bối trước kia chắc chắn không chỉ nhận mỗi đơn của Lâm Thanh, tiện đường đưa mấy người khác về quê luôn, bọn tôi thường hay làm vậy."
Lý Toàn Quang nói: "Nhưng ông ấy đã thất bại, còn bỏ lại xác của những người đó ở đây."
Sở Hoàn: "Đến cả chuông nhiếp hồn cũng bỏ lại."
Trần Nhĩ nói: "Chắc chắn ông ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn ở đây."
Lý Tuyên Minh lau thanh kiếm của mình, nói với bọn họ: "Mộ tổ nhà họ Lâm có phong thủy rất tốt, nằm trên long mạch của núi Thanh Ảnh, sinh khí dồi dào, lại còn có cao nhân chỉ điểm. Sinh khí đều tụ lại về khu mộ, như vậy thì khu vực xung quanh mộ sẽ bị ảnh hưởng. Sinh khí ít đi, âm khí tăng, nên mới có thể sinh ra cương thi."
Sở Hoàn suy nghĩ một lát, nói: "Nếu đã sinh ra cương thi, vậy thì chắc chắn có thể sinh ra những thứ khác."
Ban ngày họ đã thấy quỷ treo cổ trong rừng, vừa rồi lại có sơn tiêu hoạt động, chưa kể một số quỷ quái âm thầm theo dõi họ. Số lượng quỷ quái ở đây đúng là nhiều hơn hẳn địa phương khác.
Lý Tuyên Minh gật đầu.
"Vậy mấy con cương thi này xử lý thế nào?"
Sở Hoàn cực kỳ e ngại mấy con cương thi, thối điên, cả đời cậu chưa từng thấy cái gì bốc mùi kinh hoàng như vậy.
Trần Nhĩ nói: "Đưa họ về nhà!"
Sở Hoàn: "???"
Trần Nhĩ cảm thán: "Họ chỉ muốn được về nhà thôi."
Sở Hoàn: "..."
Lý Toàn Quang kêu lên: "Nhưng họ đã biến thành cương thi rồi. Loại này mang về nhà cũng đâu thể an táng được?"
Trần Nhĩ quả quyết: "Vẫn phải đưa về!"
Sở Hoàn không nhịn được thốt lên: "Anh thiếu xác để đuổi tới mức phát điên rồi à?"
Trong lúc bọn họ vây quanh lũ cương thi để thảo luận, không ai để ý rằng phía sau có một người lảo đảo đi tới.
"AAAAAA!"
Sau lưng họ đột ngột vang lên một tiếng thét chói tai.
"Ở đây còn có người?!"
Lý Toàn Quang nghe thấy tiếng hét, suýt chút nữa nhảy dựng khỏi mặt đất.
Sở Hoàn quay đầu lại, thấy một người đàn ông với cái quần chưa kéo lên hẳn đứng phía sau bọn họ, trợn mắt sợ hãi nhìn về phía này.
Quan trọng hơn là, người đó mặc áo khoác làm việc màu vàng chói.
"Là nhân viên khảo cổ, họ để lại người canh giữ hiện trường."
Người đàn ông kia sợ đến đơ người, hét thêm vài tiếng nữa rồi quay đầu định chạy. Nhưng mới động đậy thân thể đã khuỵu xuống, chân mềm như mì luộc, chỉ có thể bò lê trên đất một cách đáng thương.
Trần Nhĩ rung chuông nhiếp hồn, mấy con cương thi liền lảo đảo quay đầu, chậm rãi đi vào rừng, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng cây đen.
Lúc này họ mới chạy đến đỡ người đàn ông dậy, nói với hắn ta: "Anh sao vậy? Anh thấy gì thế? Chúng tôi là người mà!"
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Không phải tôi muốn đào mộ mấy người, là lệnh từ cấp trên! Hu hu hu, mà tôi cũng có đào đâu! Tôi chỉ là bảo vệ hu hu, sao lại đến tìm tôi?!"
Hắn ta bị dọa cho phát điên, không nghe lọt tai bất kỳ lời nào. Mãi đến khi Lý Tuyên Minh đặt tay lên ấn đường hắn ta, niệm vài lần chú an thần, trạng thái của hắn ta mới dần ổn định lại.
Sở Hoàn giữ lấy tay hắn ta, nói: "Chúng tôi là người. Ban ngày anh chắc đã gặp bọn tôi rồi. Anh nhìn mặt tôi này."
Lý Toàn Quang phối hợp, chiếu đèn pin vào mặt Sở Hoàn.
Người đàn ông ngơ ngác nhìn Sở Hoàn một lúc, sau đó nói: "Mấy người là người..."
"Đúng, chúng tôi là người."
Sở Hoàn còn chuẩn bị tinh thần giải thích mấy cái bóng đen ban nãy là gì.
Kết quả, người đàn ông vừa ngồi dậy liền hô lên với Sở Hoàn: "Đã là người thì nửa đêm nửa hôm mấy người mò tới đây làm gì?! Tới trộm mộ hả?!"
Sở Hoàn: "..."
"Bọn tôi không có trộm!" Lý Toàn Quang nói: "Anh nhìn cái mặt này xem, có giống dân trộm mộ không?"
"Ừm... trông không giống."
Người kia nhìn kỹ mặt Sở Hoàn, thấy cậu đẹp trai như vậy, làm trai bao dư sức kiếm tiền, cần gì phải đi làm mấy chuyện phạm pháp thế này? Thế là hắn ta dần buông lỏng cảnh giác, vừa kéo quần vừa đứng dậy, hỏi bọn họ: "Vậy mấy người đến đây làm gì?"
Sở Hoàn: "Bọn tôi chơi trò mạo hiểm. Nghe nói trên này có quần thể mộ táng, còn có người thấy quỷ treo cổ trong rừng. Bọn tôi cá cược với người khác, nếu ở lại trên núi một đêm, mỗi người sẽ được 5000 tệ."
Cậu bịa chuyện bằng vẻ mặt cực kỳ chân thành, làm người nghe tin sái cổ.
"5000, nhiều thế?"
"Ừ, chỗ này đáng sợ thật mà."
Người kia nói với họ: "Haiz, nửa đêm ai biết sẽ xuất hiện cái gì, 5000 không dễ lấy đâu... À đúng rồi, mấy người đừng ở quanh đây nữa, đi xa chút đi, không là bị coi thành phần khả nghi rồi bị bắt đó."
"Được."
Người kia đi rồi, Sở Hoàn mới thở phào một hơi, quay sang hỏi người khác: "Lâm Thanh quay lại chưa?"
Vừa nãy Lâm Thanh đã đến mộ của mình, thời gian đã qua khá lâu, chắc nên về rồi chứ?
Lý Toàn Quang: "Không biết nữa."
Vừa dứt lời thì giọng Lâm Thanh vang lên: "Tôi về rồi."
Sở Hoàn nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên thấy Lâm Thanh đứng cách đó không xa, tay cầm một hộp gỗ tinh xảo, không biết bên trong đựng cái gì.
"Về rồi thì đi thôi."
Mọi người cùng quay lại chỗ cũ, tìm Trần Nhĩ đang bận rộn sắp xếp đám cương thi.
"Không sao chứ?"
Sở Hoàn nói: "Không sao, bị bọn tôi lừa qua rồi. Xuống núi thôi."
Mấy con cương thi này không thể theo xuống núi được, họ chỉ tạm để chúng ở chỗ cũ, chôn trở lại xuống đất, đợi sáng hôm sau sẽ quay lại xử lý tiếp.
Sau khi xuống núi, họ đến ngồi nghỉ ở tiệm của Trương Tường, tiện thể xem thử món đồ mà Lâm Thanh mang ra từ mộ của mình.
Trương Tường nhiệt tình pha trà mời họ, bày thêm mấy đĩa bánh ngọt để lót dạ.
Sở Hoàn đói meo. Cả đêm bị cuốn vào chuyện rối ren, rồi còn phải đi bộ xuống núi, bụng đã rỗng từ lâu. Cậu cầm một miếng bánh, vừa ăn vừa nhìn Lâm Thanh mở hộp gỗ ra.
Chiếc hộp mở ra, ánh sáng rực rỡ bên trong lập tức chói lóa mắt tất cả mọi người: nhẫn đính đá quý lấp lánh, vòng tay phỉ thúy xanh biếc, gương nhỏ đính kín đá quý ở mặt sau, ngọc trai to bằng đầu ngón tay, ngọc bội trắng như mỡ cừu...
Giàu sang choáng mắt người, không dám tưởng tượng mấy thứ này đáng giá bao nhiêu.
Động tác ăn bánh của Sở Hoàn khựng lại vì hộp nữ trang này.
Trương Tường cười híp mắt nói: "Mấy thứ này đều là đồ yêu thích khi xưa của tiểu thư."
Lâm Thanh dùng tay gẩy nhẹ mấy món đồ bên trong, nói: "Là Dật Phong có lòng."
Sở Hoàn nhét miếng bánh vào miệng, hỏi cô ta: "Bây giờ cô dự định cũng làm kinh doanh à?"
"Ừ."
Lâm Thanh bình thản đáp: "Tôi định mua lại công ty game XX."
Sở Hoàn: "..."
Công ty game đó to cỡ nào nhỉ? Nếu cậu nhớ không nhầm thì nó thuộc hàng top cả nước?
"...Chúc cô sớm đạt được mục tiêu."
Lâm Thanh ở lại nhà Trương Tường. Sau khi uống no trà, ăn hết bánh ngọt, họ quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Kết quả là sáng hôm sau ngủ dậy, còn chưa kịp nghiên cứu rốt cuộc trên núi nuôi ra thứ gì, thì Lý Tuyên Minh nhận được tin từ đạo hội: Nhóm khảo cổ trên núi xảy ra chuyện, muốn mời đạo sĩ tới xem, vừa khéo hắn đang ở gần đây, nên được nhờ đến xem giúp.
Lý Tuyên Minh cúp điện thoại, quay sang nói với Sở Hoàn đang ăn cháo: "Đội khảo cổ trên núi gặp chuyện rồi."
"Hở?"
Sở Hoàn ngẩng đầu lên: "Họ đào trúng cương thi hả?"
Trần Nhĩ yếu ớt nói: "Không thể nào, tôi giấu kỹ lắm rồi..."
"Không phải. Có người đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nói là đụng phải ma."
"Ma?"
Vội vàng ăn xong bữa sáng, bọn họ lái xe lên núi.
Nhóm khảo cổ làm việc từ rất sớm, lúc họ đến nơi hiện trường đã có không ít người, bầu không khí hơi hỗn loạn, phần lớn đều hoang mang sợ hãi.
Lý Tuyên Minh lập tức kéo một người, hỏi thẳng: "Lưu Vạn Hoa đâu?"
Người kia ngẩn ra, hỏi lại: "Anh là ai?"
Lý Tuyên Minh lấy thẻ đạo sĩ ra: "Tôi là đạo sĩ."
"Đạo sĩ? Đạo sĩ!" Gương mặt người kia ban đầu nghi hoặc, sau đó lập tức phấn khởi, quay đầu hét to: "Chủ nhiệm Lưu! Chủ nhiệm Lưu! Đạo sĩ tới rồi!"
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới.
Sở Hoàn vừa nhìn đã nhận ra, đúng là người trong bức ảnh mà nhân viên khảo cổ đã đốt. Mặt vuông, mắt to, mũi to, trông có vài phần nghiêm nghị. Xem tướng mạo là kiểu người "mệnh cứng".
"Cậu là Lý Tuyên Minh mà chủ nhiệm Trương nhắc tới?"
Lý Tuyên Minh gật đầu, hỏi thẳng: "Tình hình thế nào rồi?"
Lưu Vạn Hoa vốn định hỏi sao cậu trẻ vậy, nhưng thấy Lý Tuyên Minh vừa đến lập tức vào trạng thái làm việc, hắn ta không tiện hỏi nữa.
"Bây giờ tình hình không tốt lắm. Có hai giáo sư bất tỉnh, đều là người đức cao vọng trọng. Mấy người đi theo tôi."
Lưu Vạn Hoa quay người đi về phía trước, Lý Tuyên Minh đi theo sát, Sở Hoàn và Lý Toàn Quang nối gót phía sau. Trần Nhĩ chạy đi kiểm tra tình trạng mấy con cương thi của mình.
Họ tới nơi có một tấm thảm trải dưới đất, hai ông già đang nằm trên đó, mặt mày lờ mờ có sắc xanh.
Lưu Vạn Hoa nói: "Chuyện xảy ra vào sáng nay. Trước khi bắt đầu làm việc, hai giáo sư này nói là tối qua nằm mơ thấy chuyện lạ, mơ thấy có người quấn lấy họ, hỏi họ tại sao lại đào mộ ở đây, có biết mộ này đã có chủ không."
"Ban đầu ai cũng tưởng là đùa, còn giỡn rằng chắc chủ mộ về báo mộng, cho rằng bọn tôi đến trộm mộ nên đến cảnh cáo. Vậy nên mọi người mới đề nghị tìm đạo sĩ đến làm lễ, nói rõ là bọn tôi không đào trộm, mà là đến tu sửa mộ."
"Khoảng hơn 7 giờ, chúng tôi bắt đầu làm việc. Nhưng chưa tới 8 giờ thì hai giáo sư cùng lúc ngã ra bất tỉnh, gọi mãi không dậy. Chuyện quá kỳ quặc nên tôi gọi mấy người đến xem thử."
Lý Tuyên Minh ngồi xổm xuống, kiểm tra hơi thở và sờ cổ hai người nọ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Lưu Vạn Hoa: "Bị mất hồn."
"Gì cơ?"
Trên mặt Lưu Vạn Hoa không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ nhíu mày chặt hơn, hỏi: "Chẳng lẽ thật sự là chủ mộ không muốn chúng tôi động vào sao?"
Lý Tuyên Minh đứng dậy, nói: "Chắc không phải. Ngôi mộ này đã rất lâu đời, khả năng cao chủ mộ đã đi đầu thai từ lâu."
"Vậy thì tại sao?"
"Hiện tại chưa rõ. Tôi sẽ thử gọi hồn."
"Được."
Lý Tuyên Minh hỏi ngày tháng năm sinh của hai vị giáo sư rồi thực hiện nghi thức gọi hồn ngay tại chỗ. Thế nhưng sau khi đọc vài lần chú gọi hồn, vẫn không thấy dấu hiệu của hồn phách.
Chẳng lẽ hồn của họ bị thứ gì đó giữ lại?
Lưu Vạn Hoa nhìn sắc mặt hắn là biết tình hình không ổn, hỏi: "Không ổn à?"
Lý Tuyên Minh gật đầu: "Không gọi về được."
Nói xong, hắn quay sang nhìn Sở Hoàn: "Cậu thử xem?"
Sở Hoàn: "Được."
Sở Hoàn cũng thử gọi hồn. Cậu có thể cảm nhận được hồn phách không ở xa, hình như bị thứ gì đó kéo lại, không thể quay về được.
Cậu suy nghĩ một lát, thử niệm chú triệu gọi cô hồn dã quỷ quanh đây. Kết quả là sau khi chú ngữ kết thúc, ngay cả một con cũng không xuất hiện. Nơi này có thứ gì đó giam giữ hồn phách.
"Hồn phách bị thứ gì đó giữ lại rồi. Tôi thử gọi cô hồn dã quỷ mà không có con nào đến."
Lý Tuyên Minh nói: "Xem ra nơi này quả thực có thứ lạ. Có thể giam giữ được quỷ hồn, thực lực chắc chắn không yếu."
Lưu Vạn Hoa không hiểu họ đang bàn gì, sốt ruột hỏi: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Hai vị giáo sư này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện..."
Hai giáo sư cùng lúc gặp chuyện, đây là sự cố đặc biệt nghiêm trọng.
Lý Tuyên Minh nói: "Từ từ đã. Hồn của họ vẫn còn, chỉ cần tìm về là được."
"Được được, trông cậy cả vào mấy cậu."
"Anh tạm thời sơ tán mọi người đi." Lý Tuyên Minh nghĩ một lúc rồi nói. Nếu đúng là một thứ rất mạnh, lúc giao chiến họ sẽ khó bảo vệ được người bình thường.
"Tôi sẽ sắp xếp ngay."
Lưu Vạn Hoa không nói nhiều, lập tức điều phối mọi người rời khỏi hiện trường, chỉ giữ lại vài người đàn ông gan dạ ở lại trên núi để trông chừng hai giáo sư.
Vì sợ làm phiền Lý Tuyên Minh, những người đó chỉ ngồi yên lặng ở một bên quan sát.
Không ngờ chờ một hồi chờ đợi đến tận đêm.
Trời dần tối, âm khí đậm đặc lại bắt đầu bốc lên từ lòng đất. Nơi này vốn dĩ là nghĩa địa, cộng thêm bóng cây kỳ quái liên tục lay động, thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ.
Lưu Vạn Hoa nuốt nước bọt. Ban ngày nhìn còn đỡ, sao đến tối lại trở nên rùng rợn quá vậy?
Lý Toàn Quang bước đến phát bùa cho từng người, còn dặn dò: "Lát nữa dù các anh thấy cái gì cũng đừng sợ."
Lưu Vạn Hoa siết chặt tấm bùa trong tay, hỏi lại: "Sợ hãi đâu có kiềm chế được?"
Lý Toàn Quang: "Vậy thì đừng nhìn. Chỉ cần các anh khống chế lòng tò mò, nhắm mắt không nhìn bậy, không thấy thì sẽ không sợ."
"Được được."
Sở Hoàn rút ra dao găm sừng trâu, hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh nghĩ sẽ là thứ gì?"
Lý Tuyên Minh đáp: "Giam giữ hồn phách, rất có thể là sơn thần đã chết."
Chữ "đã chết" ở đây có nghĩa là đã sa đọa. Vì nhiều lý do, chính thần cũng có thể trở thành ác thần, không còn bảo hộ con người và gây hại cho họ.
Sở Hoàn: "Tôi thấy không giống lắm. Sơn thần chắc là không ham hố cái nghĩa địa này đâu."
"Lát nữa sẽ biết."
Lý Tuyên Minh bước tới gần một trong hai vị giáo sư đang hôn mê, dùng kiếm rạch đầu ngón tay, lấy máu vẽ bùa cưỡng ép gọi hồn.
Lần này phản ứng mạnh hơn hẳn ban ngày.
Ngay khi bùa vẽ xong, một luồng gió xoáy từ trước mặt hắn lao ra ngoài, càng lúc càng lớn. Cuối cùng trở thành một cơn gió mạnh cuốn qua khu rừng, lá cây xào xạc kêu.
Trần Nhĩ vừa mới quay lại, hỏi: "Bắt đầu rồi hả?"
Sở Hoàn liếc qua mấy con cương thi sau lưng anh ta đã sạch sẽ hơn, nói: "Bắt đầu rồi, chỉ còn chờ thứ kia xuất hiện thôi."
Gió lặng đi một lúc, rồi từ một phía trong rừng núi, một luồng âm khí cực mạnh bùng nổ.
Thứ gì đó đang dần hội tụ về phía họ, số lượng không ít. Sở Hoàn lờ mờ nghe thấy tiếng vó ngựa.
Sơn tiêu, yêu vật nửa hóa hình xuất hiện trước tiên. Chúng ngồi chồm hổm trên cây, vẻ mặt giễu cợt nhìn họ. Trên vài thân cây mọc ra khuôn mặt người, cũng đang quan sát, đó là thụ tinh tà ác.
"Tướng quân tới rồi! Tướng quân tới rồi! Tướng quân tới xé xác chúng mày!"
Sở Hoàn nghe thấy tiếng chúng thì thầm, nghi hoặc lặp lại: "Tướng quân?"
"Người nào tìm ta!"
Rất nhanh, cậu đã hiểu lời lũ yêu quái kia có nghĩa gì. Một nam quỷ cưỡi chiến mã, mặc cổ giáp xưa xuất hiện trước mặt họ, sau lưng dẫn theo cả một đội quân.
Nam quỷ đó sát khí ngút trời, trông chẳng khác gì Quỷ Vương.
Sở Hoàn bị khí thế ấy chấn động cứng người, quay đầu hỏi: "Đây là tướng quân thật á??"
Lý Tuyên Minh nghiêm mặt nói: "Không phải tướng quân, là 'quân quật mộ' thời cổ."
"Quân quật mộ? Chính là đám chuyên đào mộ theo lệnh triều đình thời xưa? Thảo nào!"
Sở Hoàn lập tức phản ứng lại, thảo nào trong rừng núi thế này lại xuất hiện một đội quân.
Tên "tướng quân" đó nhìn họ, cất giọng: "Mấy đạo sĩ nhỏ tuổi mà biết nhiều đấy. Có hứng gia nhập bọn ta không? Bọn ta đang thiếu vài người biết tìm long điểm huyệt."
Sở Hoàn đáp: "Không có. Với lại thời nay cấm đào mộ rồi."
"Haha, đã đến đây rồi, có đi được hay không không phải do các ngươi quyết định."
Tên "tướng quân" mỉm cười, nói: "Bọn trẻ, ra đi nào!"
"Ồ ồ ồ ồ... xé xác chúng nó!!"
Tiếng hò hét của lũ quỷ quái vang lên, trong rừng tối dần hiện vô số đôi mắt đỏ rực, tất cả đều phấn khích nhìn chằm chằm bọn họ.
Sở Hoàn ngoảnh đầu lại, phát hiện cả nhóm đã bị bao vây. Nơi này địa thế đặc biệt, âm khí dày đặc nuôi dưỡng ra một đại quỷ như vậy, thì cũng sinh ra không ít quỷ quái khác.
"Phiền to..."
Sắc mặt Lý Tuyên Minh cũng trở nên căng thẳng, nói: "Chỉ còn cách liều mạng."
"Việc đã đến nước này, đành chịu thôi."
Sở Hoàn căng thẳng siết tượng thần nhỏ trong tay, đang định cầu cứu Chiết Chi thì bên tai chợt nghe thấy tiếng Trần Nhĩ, cậu lập tức quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Trần Nhĩ đặt tay lên mũ của mình, kéo mạnh xuống, gương mặt của anh ta cuối cùng cũng lộ ra trước mọi người.
Thế giới chợt im phăng phắc.
Sở Hoàn chầm chậm trợn tròn mắt.
"Aaaaaaa! Huhuhu, sư huynh! Đáng sợ quá, đáng sợ quá á á á!!!"
"Á á á á á!!!"
Tiếng hét hoảng loạn của con người và tiếng hú kinh hãi của lũ quỷ đồng loạt vang lên. Đám quỷ quái trước mặt bọn họ cuống cuồng tháo chạy tán loạn, Lý Toàn Quang nhảy tót lên người Lý Tuyên Minh, vừa gào thét vừa khóc ào ạt như mưa.
Lý Tuyên Minh không hét, nhưng trong mắt cũng ngập tràn khiếp đảm.
Gương mặt ấy không thể đơn thuần dùng từ "đẹp" hay "xấu" để miêu tả. Rõ ràng cũng là mắt, mũi, miệng như bao người, nhưng khi kết hợp lại thì chỉ thấy khủng khiếp và rùng rợn, đến nỗi linh hồn phải run rẩy.
Sở Hoàn cứng đờ toàn thân không nhúc nhích nổi, môi run nhè nhẹ, mất vài giây mới thốt ra được vài từ: "Chiết Chi... cứu mạng..."