Sở Hoàn nói với gã: "Tôi đã nói là họ không phải trộm mộ."
Triệu Bình Trung mặt đầy không phục, nói: "Không phải trộm mộ thì là gì?"
"Họ là nhà khảo cổ."
"Nhà khảo cổ là cái gì? Tên mới đặt cho dân trộm mộ à? Nếu cậu nói vậy, thế thì tôi cũng không phải trộm mộ, tôi là Phát Khâu Trung Lang Tướng, chỉ huy quân đội quật mộ đấy."
Sở Hoàn: "..."
"Thôi bỏ đi, nói chuyện với thất học rõ phí lời. Từ giờ trở đi câm mồm lại, nếu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cắt tay ông nhét vào miệng."
Cậu giơ con dao găm sừng trâu lên áng chừng.
Triệu Bình Trung: "..."
Đánh không lại, đành khuất nhục ngậm miệng.
Lúc này Lý Tuyên Minh đã bước đến chỗ hai hồn sống kia.
Hai vị giáo sư đã vào trạng thái làm việc, họ cố gắng chạm vào những món cổ vật trên mặt đất, nhưng do là hồn thể, tay họ chỉ có thể lướt qua những món đồ đó, đến cả hạt bụi cũng không mang theo được.
Họ hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, không ngừng lặp đi lặp lại động tác của mình. Vì quá mức tập trung, họ không để ý có người đến gần.
Lý Tuyên Minh ngồi xổm xuống bên cạnh họ, gọi: "Giáo sư Hàn, giáo sư Thẩm, hai người nên về rồi."
"..."
Không ai trả lời. Một trong hai vị còn quay đầu lại gọi: "Tiểu Dương, mau đưa cái cọ cho tôi."
Lý Tuyên Minh: "..."
Tiểu Dương tất nhiên không có ở đây, mà Lý Tuyên Minh thì chẳng có cái cọ nào để đưa. Vị giáo sư đó bực bội mắng một câu: "Cái thằng Tiểu Dương chết tiệt, lại chạy đi tè nữa hả? Một tiếng tè ba lần!"
Mắng xong, ông ta lại quay đầu, nhìn thấy những món đồ dưới đất liền hớn hở reo lên: "Ây da, tốt quá! Món này rất tuyệt! Bảo vật có một không hai!"
Sở Hoàn đi tới nhìn thử, nói: "Bị mê hoặc?"
"Ừ."
Lý Tuyên Minh cau mày đứng dậy. Tình hình hiện giờ khá khó xử, trừ phi họ tự mình tỉnh lại, nếu không, cưỡng ép gọi hồn họ trở về có thể sẽ khiến họ biến thành thiểu năng.
Sở Hoàn nhìn họ say sưa làm việc, bỗng linh cảm lóe lên, gọi to: "Giáo sư! Hết giờ làm rồi, chúng ta về thôi!"
Giáo sư Thẩm ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần tỉnh táo: "Hết giờ rồi? Sao tan làm sớm thế?"
"Chậc!"
Giáo sư Hàn bĩu môi khinh bỉ, nói: "Ông Thẩm, họ lừa ông đấy, trời còn sáng thế kia sao mà tan làm được?"
"Cũng đúng."
Nghe vậy, ánh mắt có chút thanh tỉnh của giáo sư Thẩm lại biến thành cuồng nhiệt say mê công việc.
Sở Hoàn nhìn bọn họ: "..."
Trời sáng cái gì, rõ ràng là sương mù, không phải ánh mặt trời. Hơn nữa trên đời này có người không muốn tan làm á??
Bó tay, cậu quay đầu nói với Lý Tuyên Minh: "Để người mà họ để tâm nhất gọi thử xem."
Lý Tuyên Minh gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Lưu Vạn Hoa.
Lưu Vạn Hoa đang say sưa xem Trần Nhĩ vệ sinh đám cương thi. Tuy bề ngoài chúng nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi được chăm sóc tỉ mỉ thì trông gần giống người thường, chỉ là da hơi tái xanh một chút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, Trần Nhĩ và Lý Toàn Quang đều quay đầu nhìn về phía hắn ta.
"Alo, tôi là Lưu Vạn Hoa. Đạo trưởng à?"
Nghe đối phương nói mấy câu, Lưu Vạn Hoa hít một hơi lạnh: "Cậu nói là bọn họ không chịu quay về? Sao lại không chịu về?"
Nghe thấy thế, Lý Toàn Quang và Trần Nhĩ đều tiến lại gần, vểnh tai lắng nghe nội dung bên kia điện thoại.
"Ồ, cậu nói bên đó có rất nhiều cổ vật? Vậy thì dễ hiểu. Thế tôi... tôi có thể làm gì không?"
"Được."
Sau khi cúp máy, Lưu Vạn Hoa lục tìm trong điện thoại một lúc, gọi lòng vòng hai cuộc, cuối cùng cũng liên lạc được với con dâu của giáo sư Thẩm.
Sau khi giải thích sơ lược tình hình, hắn ta đặt điện thoại cạnh tai của giáo sư Thẩm đang nằm dưới đất.
"Ông ơi, ông ơi tan làm chưa ạ? Con muốn ăn sườn xào chua ngọt~" Giọng cô bé ngọt ngào vang lên từ đầu dây bên kia.
Ở phía bên kia, Sở Hoàn thấy giáo sư Thẩm nằm dưới đất như nghe thấy gì đó, bỗng nhiên đứng bật dậy: "Viên Viên, là Viên Viên! Tôi nghe thấy giọng Viên Viên, con bé muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôi phải đi mua... tôi phải đi mua ngay... Ông Hàn, tôi tan làm trước đây!"
Lý Tuyên Minh đứng bên cạnh thì thầm: "Hồn về..."
Nhờ sức kéo của thân xác, hồn phách của giáo sư Thẩm nhanh chóng bị hút trở về.
Lưu Vạn Hoa thấy mắt của giáo sư Thẩm co giật không ngừng, miệng khẽ gọi một tiếng "Viên Viên", rồi mở mắt ra.
Sau khi tỉnh lại, ông nhìn quanh, hỏi Lưu Vạn Hoa: "Tôi... tôi bị sao vậy?"
"Giáo sư Thẩm, cuối cùng thầy cũng tỉnh rồi!"
Lưu Vạn Hoa mừng rỡ gọi một tiếng, sau đó nói: "Thầy đợi chút, để tôi gọi giáo sư Hàn tỉnh dậy đã."
Hắn ta áp dụng y chang, gọi điện cho vợ giáo sư Hàn. Đầu dây bên kia mới mắng mỏ vài câu tại sao tan làm còn chưa về thì hồn của giáo sư Hàn đã vội vàng trở về thân xác.
Hai người vừa tỉnh lại đều vô cùng mơ hồ, nhìn nhau nói: "Chúng ta vừa nãy hình như bị một đám binh lính dẫn đi, họ đưa chúng ta đến một nơi..."
"Đúng rồi, chỗ đó có rất nhiều cổ vật, toàn là bảo vật quý giá!"
"Ôi, tiếc thật! Tôi còn thấy cả thẻ tre viết chữ!"
"Tôi thì thấy một cái đỉnh vuông..."
Lưu Vạn Hoa nhìn hai người: "Giáo sư Thẩm, giáo sư Hàn, hai người định hù chết tôi à! Đến giờ vẫn còn nhớ nhung chỗ đó!"
"Không phải là mơ hả?" giáo sư Hàn hỏi Lưu Vạn Hoa.
Lý Toàn Quang: "Không, hai người bị mất hồn. Chỗ này có mấy con ma, chúng nó không muốn hai người đào mộ... à không, khảo cổ."
"Vì sao?"
Giáo sư Hàn kinh ngạc, nhưng không phải vì có ma, mà là hỏi: "Chẳng lẽ bọn chúng là âm binh do chủ mộ nuôi, đến giờ vẫn còn canh giữ nơi này?"
"Cũng không hẳn." Lý Toàn Quang nói, "Bọn chúng chắc là muốn tự mình đào."
Giáo sư Hàn: "???"
Lưu Vạn Hoa: "???"
"Đám ma đó lúc còn sống là đội quân quật mộ, vốn dĩ được phái đến khu mộ này. Nào ngờ chưa đến mộ thì đã chết giữa đường rồi. Thế nên chúng nhìn không vừa mắt những người đến sau đào mộ. 'Tụi tao còn chưa đào được, tụi bây dựa vào cái gì mà được đào?'"
Giáo sư Hàn gật gù: "Thì ra là thế."
Giáo sư Thẩm hỏi một câu quan trọng nhất: "Vậy chỗ chúng tôi vừa đến, là có thật à?"
Lý Toàn Quang không hiểu, nhưng vẫn đáp: "Chắc là thật."
Giáo sư Thẩm lập tức bật dậy, hỏi: "Ở đâu?"
Lý Toàn Quang bị ông dọa giật mình, nói: "Tôi không biết, cái này phải hỏi sư huynh tôi."
Lúc này Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đang trên đường quay trở lại. Lúc nãy đi là đường dốc xuống, bây giờ trở về thì thành leo dốc lên, đường đi cực kỳ gian nan, tốn gấp đôi thời gian so với lúc đi.
Khi họ đến nơi, cả hai mồ hôi đầm đìa, ngực phập phồng thở gấp.
Kết quả còn chưa đứng vững thì có hai người lao tới trước mặt, hỏi gấp: "Bọn tôi có thể quay lại chỗ lúc nãy không?"
"Chỗ đó có rất nhiều văn vật quan trọng!"
Sở Hoàn: "..."
Lại đi nữa? Thế thì thà chết luôn cho lành.
Lý Tuyên Minh im lặng mất mấy giây mới nói: "Ngày mai đi cũng được."
Một trong hai vị giáo sư nghiêm mặt hỏi: "Đi buổi tối nguy hiểm sao? Tôi biết bên đó có mấy âm binh..."
Lý Tuyên Minh nghiêm túc giải thích: "Không phải, bây giờ muộn quá rồi."
"..."
Lưu Vạn Hoa cũng nói theo: "Đúng vậy, giờ trễ lắm rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói."
"Cũng đúng, haizz..."
Nói chung là cuối cùng hai vị giáo sư cũng được đưa xuống núi.
Trước khi rời đi, Trần Nhĩ cẩn thận giấu kỹ cương thi bảo bối của mình, tiện thể dặn Lưu Vạn Hoa một tiếng, bảo người của đội khảo cổ đừng bén mảng đến khu vực đó.
Lưu Vạn Hoa vỗ ngực cam đoan, nhất định không để người ta lại gần. Nếu mà đào phải mấy con cương thi, chắc chắn lại xảy ra sự cố, mà hắn ta không chịu nổi thêm chuyện gì nữa đâu.
Lúc này Trần Nhĩ mới yên tâm.
Đường xuống núi tối om, ai nấy đều nôn nóng trở về nên bước đi rất nhanh.
Lưu Vạn Hoa còn hơi sợ, đi được nửa đường thì bên rừng cây cạnh đột nhiên vang lên tiếng động lạ, như thể có thứ gì đó nhảy nhót trên cành cây. Mấy cành cây không ngừng rung lắc, tiếng động càng lúc càng gần họ.
Hình như đang tiến về phía họ.
Sở Hoàn lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía có tiếng động.
Mọi người đều chiếu đèn pin về hướng đó. Họ đến sát mép rừng, tiếng động liền dừng lại, trên cành cây có hai thứ gì đó đang ngồi chồm hỗm.
Lưu Vạn Hoa trợn tròn mắt. Cái quái gì đây?
Hai con khỉ? Không đúng, không phải khỉ. Khỉ đâu có cái mặt người xấu xí như vậy, là yêu quái!
Hắn ta lo lắng quay đầu nhìn Lý Tuyên Minh, hận không thể gào lên: "Đạo trưởng! Có yêu quái!"
Lý Tuyên Minh nhíu mày, không tỏ vẻ gì quá bất ngờ.
Đó là hai con sơn tiêu.
Hai con sơn tiêu từ trên cây nhảy xuống, Lưu Vạn Hoa lập tức chắn phía trước bảo vệ hai vị giáo sư, lui lại vài bước, nói: "Không sao không sao, có đạo trưởng ở đây."
Hai con sơn tiêu cẩn thận tiến lại gần họ.
Một con chậm rãi đi đến cách Sở Hoàn hai bước, đặt một gói gì đó xuống đất, sau đó nhanh chóng lùi về.
Thứ đó được gói bằng lá cây lớn, không biết bên trong là gì.
Sở Hoàn: "?"
Sở Hoàn bước tới hai bước, nhặt gói đồ lên, phát hiện bên trong là mấy loại dâu rừng hái từ trên núi, không rõ là hái ở đâu, nhưng nhìn rất tươi ngon mọng nước, toát ra hương thơm ngọt mát của quả chín.
Ngoài trái cây, bên trong còn có một thỏi vàng.
Chỗ trước mặt Lý Tuyên Minh cũng có một gói tương tự. Sau khi đặt xong, hai con sơn tiêu mon men về phía Trần Nhĩ, rụt rè từng bước một, đến khi cách anh ta còn vài mét thì bỗng dưng thả đồ xuống rồi thét toáng lên như gặp quỷ, vội vã chạy vào rừng.
"Oa hu hu hu~ đáng sợ quá đi mất!"
Trần Nhĩ: "..."
Lý Tuyên Minh: "..."
Gió lùa qua mặt Trần Nhĩ, tấm vải đen che trên mặt anh ta bay phần phật, nhìn mà thấy thương.
Sở Hoàn không nhịn được, nói với anh ta: "Thôi kệ đi, chúng nó sợ anh tốt hơn là không sợ anh."
Trần Nhĩ quay sang nhìn Sở Hoàn bằng ánh mắt ghen ghét.
Sở Hoàn: "Cái này không phải lỗi của anh."
Lý Tuyên Minh cũng cảm thấy nên nói gì đó an ủi, nghĩ một hồi, cuối cùng khô khốc nói: "Đúng vậy."
Lý Toàn Quang: "Đệ thấy hai người đừng nói nữa thì hơn..."
Trần Nhĩ cúi người nhặt đồ dưới đất lên. Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đều được tặng một gói lớn trái cây thơm ngon cùng một thỏi vàng, còn anh ta thì nhận được một món quà hết sức kỳ quặc.
Một cái chân hong khô không rõ là của loài vật nào; một con mắt cũng được hong khô không rõ nguồn gốc; một ngón tay của xác chết được đào lên, màu xanh xám với móng đen dài; một cây nấm tỏa ra mùi kỳ lạ hôi hôi... và vài thỏi vàng.
Lưu Vạn Hoa nhìn thấy cái ngón tay móng dài xanh đen, sững sờ hỏi: "Cái... cái này là gì vậy..."
Trần Nhĩ rất vui vẻ nhìn cái ngón tay đó, nói: "Tôi biết ngay mà, có một cái xác thiếu một ngón tay, hóa ra là bị rơi mất, cuối cùng cũng gom đủ lại rồi."
Lưu Vạn Hoa: "..."
Sở Hoàn nói: "Chủ nhiệm Lưu, đừng nhìn nữa, xuống núi thôi."
"Ừ..."
Lưu Vạn Hoa sợ hãi liếc Trần Nhĩ một cái, vội vã đi theo mọi người.
Sau khi xuống núi, họ được Lưu Vạn Hoa mời về khách sạn mà bên hắn ta đã đặt để nghỉ ngơi. Lần này đi công tác đông người nên họ đã thuê nguyên một tầng.
Về sau còn cần nhờ vả, ở cùng một chỗ sẽ tiện hơn.
Hai vị giáo sư bị mất hồn cả ngày, sức khỏe chắc chắn bị ảnh hưởng. Sở Hoàn qua đó đốt hai lá bùa cho họ uống, dặn họ nghỉ ngơi cho tốt.
Hai vị giáo sư cảm kích, liên tục cảm ơn Sở Hoàn.
Khách sạn lần này tốt hơn chỗ họ đặt trước đó. Một đêm lăn lộn mệt mỏi, lại còn đi đường núi, Sở Hoàn tắm rửa xong là lăn ra ngủ luôn.
Không bao lâu sau, cậu bắt đầu mơ. Cậu cũng nhận ra mình đang nằm mơ, thậm chí còn biết rõ mình đang mơ thấy một câu chuyện ma cũ rích.
Trong mơ, một mình cậu đi trên một con đường nhỏ hoang vu. Hai bên đường là khung cảnh xám xịt, có vài thân cây khô đổ rạp, quạ mắt đỏ đậu trên cành. Cảnh tượng kỳ quái, nhìn là biết kiểu gì cũng có chuyện xảy ra.
Cậu không biết mình đang đi đâu, cũng không biết mình nên đi về đâu. Dựa theo logic trong mơ mà tiếp tục bước đi trên con đường đó.
Ban đầu cảnh vật cứ lặp đi lặp lại, đi được một hồi lâu thì phía trước hiện ra một ngã rẽ. Bên cạnh ngã rẽ có một cô bé mặc váy trắng, tết hai bím tóc buộc hai cái nơ bướm xinh xắn.
Cô bé cúi đầu khóc thút thít bên đường, hai tay che mặt nên không thấy được mặt mũi ra sao.
Sở Hoàn vừa nhìn là biết đến đoạn cao trào. Rõ ràng biết cô bé này có vấn đề, nhưng cậu vẫn không kìm được dừng bước.
Giống như nhân vật chính trong mấy câu chuyện ma cũ mèm, cậu bước đến trước mặt cô bé, hỏi: "Em gái, em bị sao vậy?"
Cô bé nghe cậu hỏi thì dừng khóc, nghẹn ngào đáp: "Em đi chơi với mẹ, mải chơi quá nên bị lạc mất. Em không tìm được đường về nhà. Anh ơi, anh có thể đưa em về không?"
Sở Hoàn: "Tất nhiên là được rồi."
Cô bé lập tức vui vẻ reo lên: "Anh ơi, anh đẹp trai mà còn tốt tính, em không ngờ luôn á!"
Sở Hoàn: "Tất nhiên rồi. Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé."
Cô bé đưa tay ra, Sở Hoàn nắm lấy tay cô bé: "Em gái, sao em cứ cúi đầu hoài vậy?"
Cô bé lo lắng trả lời: "Tại ai cũng nói mặt em đáng sợ lắm. Em sợ dọa anh rồi anh không chịu đưa em về nữa."
Sở Hoàn: "Anh đây kiến thức rộng rãi, em có đáng sợ cỡ nào cũng không dọa được anh."
"Thật không ạ?" Giọng cô bé trở nên phấn khởi.
"Thật chứ." Sở Hoàn đáp.
"Vậy thì anh chuẩn bị tâm lý cho kỹ nha."
Cô bé vừa nói, vừa từ từ ngẩng đầu lên.
Quả nhiên không có mặt. Thứ trước mắt cậu là một cái gáy đen sì, tóc được chẻ đều rồi tết thành bím buông trước ngực.
Sở Hoàn hơi đắc ý, nói: "Anh biết em định nói gì rồi. Em định nói đây là mặt em, đúng không?"
Cô bé ngọt ngào đáp: "Sao có thể chứ. Anh ơi, em có mặt mà..."
"Gương mặt của em... vốn dĩ như thế này..."
Cô bé dứt lời, Sở Hoàn liền thấy đầu của cô bé quay ngoắt 180 độ, một khuôn mặt kh*ng b* lập tức hiện ra trước mắt cậu.
Đó là gương mặt của Trần Nhĩ.
Sở Hoàn: "..."
"Á hu hu, Chiết Chi! Chiết Chi!!!"
Sở Hoàn hoảng sợ gọi tên Chiết Chi, choàng tỉnh khỏi cơn mộng, gương mặt đầy hoảng loạn, nước mắt chảy ào ào, ngồi bật dậy trên giường.
Bóng dáng của Chiết Chi dần ngưng tụ. Ngài xuất hiện bên giường, đỡ lấy Sở Hoàn đang nhào tới.
"Hoàn à."
Sở Hoàn chui thẳng vào lòng ngài, dính chặt má vào cổ ngài. Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng chửi một câu: "Đệt, dọa chết mình rồi!"
Cậu thực sự suýt bị dọa chết!
Giấc mơ này chơi ác quá vậy! Tại sao đột nhiên hiện ra mặt Trần Nhĩ, đáng sợ chết mất!
Chiết Chi lên tiếng hỏi: "Mơ thấy ác mộng?"
"Một cơn ác mộng vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng sợ."
Sở Hoàn không dám ngủ tiếp.
Chiết Chi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đợi cậu bình tĩnh lại mới nói: "Ngủ thêm chút nữa nhé?"
"Hong."
Chiết Chi: "Ta đảm bảo lần này em sẽ không gặp ác mộng."
Sở Hoàn ngồi thẳng dậy, kéo khăn che mặt của Chiết Chi bắt đầu hôn. Mặc dù khăn có thể gỡ ra rồi, nhưng Sở Hoàn cảm thấy gương mặt hoàn hảo ẩn hiện sau lớp khăn mỏng trông cực kỳ có sức hút, thế là vẫn để ngài đeo.
Tiếng nước mập mờ vang lên.
Một lúc lâu sau, Sở Hoàn rút đầu lưỡi tê dại, hỏi: "Ngài không muốn hôn à?"
Chiết Chi nhìn cặp môi đỏ mọng, cuối cùng cũng không nhịn được mà đáp: "Muốn."
Vậy thì còn chờ gì nữa.
Sở Hoàn đặt tay lên vai ngài. Ngủ cái gì mà ngủ, hôn nhau vui hơn!
Cậu không dám mơ thấy Trần Nhĩ nữa, cậu bị bóng ma tâm lý rồi!
*
"Sở Hoàn, dậy ăn sáng!"
"Sở Hoàn, chuẩn bị lên núi rồi đó."
"Biết rồi!"
Sở Hoàn đáp vọng ra ngoài, tiếng động ngoài cửa ngưng lại.
Lúc cậu xuống nhà ăn của khách sạn ăn sáng, mọi người đã có mặt đông đủ.
Dưới mắt Lý Tuyên Minh hơi xanh đen, trông có vẻ tối qua không ngủ ngon, Lý Toàn Quang thì khoa trương hơn, cứ liên tục ngáp dài.
Trần Nhĩ nhìn không rõ mặt, vì chiếc mũ đen to tướng đã che hết cả mặt.
Sở Hoàn bưng phần ăn sáng, ngồi vào chiếc bàn bốn người duy nhất còn chỗ trống, im lặng ăn thịt dê. Ăn xong, cậu mới quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Tối qua không ngủ ngon à?"
Lý Tuyên Minh im lặng gật đầu.
Cậu quay sang hỏi Lý Toàn Quang: "Cậu cũng không ngủ ngon?"
"Hả?"
Lý Toàn Quang lại ngáp một cái thật to, uể oải nói: "Tôi mơ thấy ác mộng."
Rất tốt.
Sở Hoàn quay đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ, Trần Nhĩ.
Trần Nhĩ nói với cậu: "Tôi cũng không ngủ ngon."
Sở Hoàn: "??? Tại sao anh cũng ngủ không ngon???"
Trần Nhĩ nói: "Có mấy Âm sai đến tìm tôi trong mơ, nói là muốn chiêm ngưỡng phong thái của đại nhân Chung Quỳ, hết tốp này tới tốp khác..."
Sở Hoàn: "..."
Haiz, chuyện này đâu phải lỗi của Trần Nhĩ.
Ăn sáng xong, họ cùng lên xe buýt với đội khảo cổ để đến núi Thanh Ảnh.
Trên xe, họ tình cờ gặp lại Tề Chí và Văn Kiệt - hai người đã đụng phải trên đường hôm trước. Cả hai đều rất vui khi thấy họ, nói: "Thì ra mấy anh là đạo sĩ! Thảo nào lúc đó không sợ con ma kia."
Văn Kiệt hỏi họ: "Các giáo sư không sao chứ? Mấy anh giỏi thật đấy!"
Sở Hoàn đáp: "Mấy người gan to đấy."
Hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà hôm nay bọn họ lại tiếp tục lên núi.
Tề Chí thở dài một tiếng, nói: "Tụi tôi quen rồi."
"Hồi trước, có một đàn anh tiến sĩ đào được một bức tranh, bức đó được chôn trong mộ ngàn năm, thế mà lúc khai quật lên vẫn còn tươi sáng như mới. Đàn anh vừa nhìn đã yêu, còn nói mỹ nhân trong tranh liếc mắt đưa tình với ảnh, ngày nào cũng lén đến ngắm, ngày qua ngày dần gầy rộc đi, mọi người mới phát hiện hình như nó là họa yêu..."
Tề Chí thở dài, rồi đột ngột đổi giọng: "Nhưng mà bình thường thì không sao hết! Tụi tôi có mẹo nhỏ."
"Hửm?"
"Lát nữa các anh sẽ biết."
Sở Hoàn khá hứng thú với công việc khảo cổ, cũng tò mò với cái "mẹo nhỏ" mà Tề Chí nhắc đến, nên khi đến nơi cậu đi theo hắn ta quan sát.
Cậu thấy Tề Chí đào được một cái hũ cổ kỳ quái. Cái hũ ấy tỏa ra khí tức bất thuờng, trông là biết hễ đụng vào là sẽ có chuyện, không biết bên trong chứa gì.
Sắc mặt Tề Chí nghiêm túc hẳn, nói với Sở Hoàn: "Gặp trường hợp thế này, bình thường tụi tôi sẽ làm như sau."
Nói xong, hắn ta lấy từ túi áo một tấm ảnh thẻ, mặt sau có ghi tên và số CCCD.
"Chỉ cần bỏ ảnh sếp vào trong là được. Nhưng lần này trông có vẻ hung hiểm, tôi nghĩ ảnh của chủ nhiệm Lưu không trấn nổi, nên đây là ảnh của cấp trên chủ nhiệm Lưu. Ông ấy chắc chắn không sao."
"Mấy cái quan tài ghi là 'mở ra là chết', tụi tôi cũng nhét ảnh lãnh đạo vào trước."
Sở Hoàn: "...?"
Cậu chỉ biết trơ mắt nhìn Tề Chí cung kính giơ tấm ảnh trước cái hũ, sau đó mới lấy cọ ra bắt đầu dọn dẹp.
Sở Hoàn: "Sếp của mấy cậu chắc là muốn cảm ơn mấy cậu lắm."
Còn sống tới giờ đúng là không dễ dàng gì...
----------------
Lời tác giả:
Chiết Chi: Rất xót, nhưng nhóc Hoàn lại bảo là muốn hôn.