Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 99

 
"Hạ Duy" cảm thấy mình đã chạy đến khu vực an toàn, tốc độ chạy chậm dần, cuối cùng dừng lại trong một căn phòng nhỏ.

Vừa dừng lại, tiếng th* d*c nặng nề của "Hạ Duy" lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, như thể lá phổi sắp nổ tung, vừa nghe đã biết là loại người ít vận động.

"Cái thân xác rách nát gì thế này!"

Bên kia vang lên một tiếng chửi thề, nghe là biết Hứa Nhất Đạo cực kỳ ghét bỏ thân thể này.

Cùng lúc đó, phòng livestream vẫn đang bình luận điên cuồng:

"Streamer làm gì thế? Sao lại đứng yên rồi?"

"Giọng điệu này không giống streamer chút nào, bị ma nhập rồi? Hay đang diễn? Trò mới hôm nay hả?"

"Có diễn thì cũng không dám đâu, ai chẳng biết streamer này nhát nhất trong giới livestream khám phá, nhận sai nhanh nhất. Lần trước còn quỳ lạy khóc lóc xin lỗi một cái cửa sổ kêu rít vì gió nữa mà. Rõ là thằng hèn."

"..."

Hứa Nhất Đạo không chỉ chê cái cơ thể này, còn cực kỳ khó chịu với hoàn cảnh trong phòng. Sau khi đi lòng vòng hai vòng, gã mới tìm được một chỗ ngồi xuống. Trong lúc gã di chuyển, camera vô tình lia qua cửa sổ phòng.

Sở Hoàn phản ứng cực nhanh, lập tức chụp lại ảnh, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ có thể đại khái xác định được vị trí của gã.

Lý Toàn Quang cũng cúi đầu nhìn điện thoại, hỏi: "Gã có biết trên người mình đang treo camera không?"

Sở Hoàn: "Chắc là không biết."

Lý Toàn Quang cười khúc khích: "Vậy thì chắc gã không dùng điện thoại đâu."

Sở Hoàn đưa ảnh cho Trần Nhĩ – người có cảm giác phương hướng tốt nhất: "Có xác định được vị trí không?"

Trần Nhĩ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: "Được."

"Ok."

Sở Hoàn lẩm bẩm: "Khoan đã, để tôi báo cho mấy âm sai một tiếng. Đã là đánh hội đồng thì mình phải kéo bè kéo lũ, bên gã nhiều quỷ lắm, chỉ có vài người bọn mình thì rõ thiệt."

Lý Toàn Quang gật đầu tán thành: "Nói đúng! Đã đánh hội đồng thì không ai đơn đấu cả!"

Lý Tuyên Minh: "..."

Sở Hoàn đốt giấy để truyền tin cho âm sai xong, quay sang nói với Trần Nhĩ: "Xong rồi, đi thôi."

A Võ nghe thấy họ sắp đi, lập tức bật dậy khỏi đất, túm lấy áo Sở Hoàn, nói: "Tôi cũng đi!"

Nghe bọn họ nói chuyện là biết mấy người này không đơn giản, chỗ này thực sự có ma! Hắn ta không dám tách khỏi họ.

Sở Hoàn nhìn hắn ta một cái, hỏi: "Anh sợ ma không?"

"..."

"Trong đó nhiều ma lắm."

A Võ lập tức buông tay, cuối cùng khóc lóc bi thương nói với Sở Hoàn: "Các anh nhất định phải cứu bạn tôi về nhé!"

Trần Nhĩ dẫn đường, mọi người bám theo phía sau.

Không hổ là dân chuyên nghiệp trong nghề đuổi xác, chỉ dựa vào hình dạng các tòa nhà bên ngoài mà Trần Nhĩ đã xác định được lộ trình, rất nhanh tiếp cận vị trí của Hứa Nhất Đạo.

Bước chân của Trần Nhĩ dừng lại, ánh mắt rơi vào một cánh cửa phía trước.

Sở Hoàn: "Đến rồi?"

"Ừ."

Sau khi được xác nhận, Sở Hoàn không nói một lời, lập tức xông vào bên trong, những người khác cũng lập tức đuổi theo, chỉ có Lý Toàn Quang chậm một nhịp, tụt lại phía sau.

"Hứa Nhất Đạo, ông đã bị bao vây!"

Câu hét lớn của Sở Hoàn không chỉ khiến Hứa Nhất Đạo giật mình, mà còn khiến cả phòng livestream bùng nổ.

"Sao bọn mày tìm được tao?!"

Hứa Nhất Đạo dùng cơ thể của Hạ Duy để nói, nghe rất kỳ cục, giống như giọng hai người trộn vào nhau.

"Cái gì? Gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại có người khác?"

"Còn có cốt truyện nữa hả?"

"Tiếng vừa rồi là gì thế? Nổi cả da gà luôn..."

Sở Hoàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tại sao tôi phải nói cho ông biết?"

Mấy người cùng lúc xông về phía Hứa Nhất Đạo. Hứa Nhất Đạo định chạy nhưng cơ thể của Hạ Duy quá vô dụng, mới chạy được hai bước đã bị Lý Tuyên Minh đuổi kịp.

Không còn cách nào khác, Hứa Nhất Đạo đành phải điều khiển thân thể của Hạ Duy đối chiến với Lý Tuyên Minh.

"Chúng mày thì làm gì được tao!"

Một cây roi xuất hiện trong tay gã, sát khí âm lạnh quất về phía Lý Tuyên Minh, bị kiếm của Lý Tuyên Minh chặn lại, làm gã suýt bị mất cây roi liễu trong tay.

Cơ thể của Hạ Duy không đủ linh hoạt, kéo chân gã nghiêm trọng.

Sở Hoàn nhân lúc đó lao đến, đấm thẳng vào mặt Hạ Duy, tiện tay giật luôn cái camera đang gắn trên người gã xuống.

Camera vẫn còn đang bật.

Sở Hoàn đối diện với ống kính, nói: "Chúng tôi đang bắt giữ một tên tội phạm bỏ trốn, streamer đang bị gã khống chế!"

Nói xong, cậu tắt luôn thiết bị, rồi quay đầu tiếp tục tham chiến. Rất nhanh, Hứa Nhất Đạo bị ép lùi vào một góc.

Gã vẫn không chịu rời khỏi thân thể của Hạ Duy. Muốn giải quyết gã, trước hết phải buộc gã thoát ra.

Lý Tuyên Minh chú trừ tà, nhưng đến khi niệm xong, khuôn mặt Hạ Duy chỉ méo mó một chút, hồn ma của Hứa Nhất Đạo vẫn không bị ép ra ngoài.

"Tao nói rồi, chúng mày không làm gì được tao đâu."

Sở Hoàn nheo mắt, nhìn gã nói: "Ông vội gì, chúng tôi còn chưa dùng biện pháp cưỡng chế mà. Ông muốn bị sét đánh không?"

Cậu lấy ra ấn của mình.

"Tôi nghĩ Lôi pháp này chỉ đánh ác quỷ, sẽ không đánh người."

Hứa Nhất Đạo nhìn thấy thứ đó, kinh hoàng trợn to mắt, la lên: "Lôi pháp?! Mày biết dùng Lôi pháp!"

Sở Hoàn ngẩng đầu kiêu ngạo: "Tôi còn biết nhiều lắm."

Hứa Nhất Đạo nhìn cậu chăm chú một cái, sau đó vung tay lên.

Sở Hoàn cứ tưởng gã lại thả quỷ ra, lập tức vào thế phòng thủ, nhưng không có con quỷ nào xuất hiện, chỉ có vài giọt nước rơi xuống.

"Nước?"

Vài giọt nước rơi xuống đất, lập tức lan rộng ra, biến thành một mảng bóng tối đen ngòm. Trong bóng tối có vân nước lăn tăn, rồi xuất hiện vô số thứ màu trắng.

Là một đống cánh tay trắng toát.

Những cánh tay quấn lấy nhau, nhìn vô cùng kinh tởm, như có tri giác vươn ra tóm lấy mọi người.

Sở Hoàn vừa lùi lại một bước thì cảm thấy mắt cá chân mình bị siết chặt, cơ thể bị kéo xuống, mặt đất trở nên mềm nhũn như đầm lầy.

Cậu kinh hãi kêu lên: "Nước sông Vong Xuyên?!"

"Nước sông Vong Xuyên!"

Hồn ma dính nước sông Vong Xuyên sẽ bị kéo xuống tận đáy sông, linh hồn người sống cũng vậy. May là Hứa Nhất Đạo không gọi được cả dòng sông đến, ở đây chỉ có mấy giọt nước thôi.

Họ bị những oan hồn từng chìm trong Vong Xuyên cuốn lấy. Hứa Nhất Đạo không định quay lại dứt điểm, gã chỉ muốn chạy!

Gã nhắm thẳng tới cửa sổ.

Sở Hoàn thấy gã định chạy, vội vã cố nhấc chân lên nhưng mãi không được. Đang lúc cậu lo lắng thì thấy Hứa Nhất Đạo chạy đến bên cửa sổ rồi khựng lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên. Bên ngoài cửa sổ có mấy bóng người lơ lửng, mặc bộ đồng phục quen thuộc.

Là các âm sai! Lần này cuối cùng họ cũng đến kịp!

Sở Hoàn nhìn thấy âm sai thì mừng rỡ hét lên: "Mau chặn gã lại!"

"Bọn tao đến rồi! Hứa Nhất Đạo, mày chạy không thoát đâu!"

"Hừ, chỉ vài âm sai mà cũng đòi cản?"

Hứa Nhất Đạo nói năng đầy khí thế, nhưng khi ngẩng đầu nhìn đám âm sai, gã phát hiện cơ thể mình không động đậy được.

Gã thử giơ tay lên, không được.

Hứa Nhất Đạo: "?"

Cúi đầu nhìn, Hứa Nhất Đạo thấy đôi chân mình đang run rẩy mất kiểm soát.

Hứa Nhất Đạo: "???"

Sau đó, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai chân của Hạ Duy mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt âm sai, vừa dập đầu vừa gào lên: "Xin lỗi! Tôi sai rồi! Xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa đâu!"

Đây là một loại phản xạ có điều kiện không thể khống chế được.

Hứa Nhất Đạo đờ người mất hai giây, sau đó cũng sụp đổ theo, hét lên: "Đồ phế vật... phế vật..."

Gã ra sức điều khiển thân thể này chạy trốn, nhưng làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể bò lê trên đất.

Sở Hoàn nhìn cảnh tượng trước mắt: "???"

Mấy sợi xích của âm sai bay về phía Hạ Duy, móc thẳng vào hồn phách của Hứa Nhất Đạo bên trong cơ thể Hạ Duy.

Trên cơ thể Hạ Duy xuất hiện một bóng mờ, Hứa Nhất Đạo vẫn bám lấy linh hồn của Hạ Duy, chưa bị kéo hẳn ra ngoài.

Âm sai gia tăng sức mạnh, kéo một cái. Lần này ngay cả hồn phách của Hạ Duy cũng bị lôi theo, bọn họ đành phải buông ra.

"Xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi sai rồi..."

Hứa Nhất Đạo bám chặt lấy Hạ Duy, miệng lẩm bẩm cái gì đó, đột nhiên bùng phát luồng âm khí dữ dội, tất cả dây xích đều bị đánh bật trở lại, bóng mờ trên người Hạ Duy biến mất, cơ thể ngửa đầu ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Sở Hoàn suýt nữa bị hất văng, may mà phản xạ tốt, kịp giữ thăng bằng.

"Chuyện gì vậy?"

Mấy giọt nước sông Vong Xuyên đã bốc hơi sạch, những cánh tay trắng bệch biến mất. Họ chạy đến bên cạnh Hạ Duy.

Có thể cảm nhận được cơ thể anh ta vẫn còn âm khí rất đậm, luồng âm khí đó nối liền với hồn phách của anh ta bằng một sợi dây mỏng, gắn kết chặt chẽ.

Kỳ lạ là, luồng âm khí đó nằm ở vùng bụng của anh ta.

Sở Hoàn kiểm tra xong, vẻ mặt trở nên vi diệu: "Ừm..."

Lý Toàn Quang nhìn chằm chằm vào phần bụng, thì thầm: "Trông giống như có thai nhỉ."

Đám âm sai không hiểu tình hình, họ lơ lửng bay vào, nhìn người nằm dưới đất.

"Hứa Nhất Đạo này đúng là chết cũng phải kéo theo một người!"

Âm sai nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ tức tối. Giờ thì hay rồi, muốn đưa Hứa Nhất Đạo đi thì phải kéo cả Hạ Duy đi theo?

Mà Hạ Duy chưa hết dương thọ.

Sở Hoàn nói: "Chúng ta nghĩ cách xem có đuổi được gã ra ngoài không."

Lý Tuyên Minh lập tức đứng lên, niệm chú trừ tà: "Cấp y phù mệnh, phụ thể thông danh. Bắc Cực xá hạ, nhân quỷ phân hình. Cấp tốc nghe lệnh!"

Chú dứt, luồng âm khí vẫn không nhúc nhích. Xem ra chú đuổi quỷ thông thường là vô dụng.

Đám âm sai châu đầu ghé tai bàn bạc, không chắc có nên đưa cả Hứa Nhất Đạo lẫn Hạ Duy về hay không.

Sở Hoàn gãi mũi, nói: "Dương thọ của Hạ Duy chưa hết, vậy tạm thời để yên đã. Chúng ta tìm người chuyên môn xem có cách nào xử lý tình trạng này không."

"Vậy cảm ơn các cậu."

Sở Hoàn đã lên tiếng, đám âm sai đương nhiên phải nể mặt. Dù sao cũng nhờ nhóm của Sở Hoàn mà lần này mới bắt được Hứa Nhất Đạo.

Sau khi âm sai rời đi, Sở Hoàn ngồi phịch xuống đất, nói: "Mệt chết tôi rồi."

Lý Tuyên Minh cũng ngồi bệt xuống, trước đó đã bị thương, giờ càng thấy kiệt sức.

Lý Toàn Quang vẫn tò mò quan sát Hạ Duy, nói: "Lần đầu tiên tôi thấy trường hợp này. Chúng ta tìm chuyên gia như thế nào?"

Sở Hoàn tự hỏi một lát, nói: "Tôi nghĩ chắc phải đi tìm bác sĩ, phá thai gì đó..."

Nói mà tức, cậu mắng to: "Tôi nói rồi, cái tên đó chỉ biết đi khắp nơi nhận người ta làm bố!"

Mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. Tình huống này hình như không giống như cậu nói...

Nghỉ ngơi một lúc, họ dìu Hạ Duy rời khỏi đó.

Không ngờ người bạn của Hạ Duy vẫn còn đang đợi bên ngoài. Thấy họ đi ra, lập tức phấn khích chạy tới.

"A Duy! Hạ Duy! Bạn tôi không sao chứ?!"

A Võ túm lấy vai Hạ Duy lắc lắc, thấy anh ta không phản ứng thì hoảng hốt quay sang hét với Sở Hoàn.

Sở Hoàn nói: "Không sao, nhưng mà... cơ thể anh ta hiện giờ có chút vấn đề."

A Võ ngơ ngác nhìn cậu: "??"

Trước khi Sở Hoàn kịp nói ra câu kinh khủng rằng Hạ Duy cần phá thai, Lý Tuyên Minh lên tiếng trước: "Anh ta bị quỷ nhập, tình hình hơi phức tạp."

"Bị... bị quỷ nhập..."

"Thời gian này để anh ta đi theo bọn tôi."

"Ồ ồ ồ ồ..."

A Võ đang chìm trong cú sốc "anh em mình bị quỷ nhập", lúc quay đầu lại thấy nhóm Sở Hoàn sắp đi, vội vã bám theo.

Chiếc bán tải của Sở Hoàn ngồi bốn người vừa khít, bây giờ thêm Hạ Duy chen một chút vẫn ngồi được, nhưng mà nếu thêm A Võ nữa thì thực sự là không được.

A Võ không cam tâm nhìn chằm chằm thùng xe phía sau, rồi nói: "Đại sư, thật ra tôi không nhất thiết phải ngồi ghế, tôi ngồi ở thùng sau cũng được."

Nghe vậy, Trần Nhĩ lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm về phía hắn ta.

A Võ bị nhìn đến nhăn mặt.

Sở Hoàn bất đắc dĩ nói: "Thùng xe cũng hết chỗ rồi."

"Sao lại hết chỗ được..."

Chưa nói hết câu, hắn ta đã thấy trong thùng xe có hai bóng người từ từ ngồi dậy, da xanh mét, hốc mắt sâu hoắm chằm chằm nhìn hắn ta.

Cơ thể hắn ta cứng đờ.

"Đằng sau có mấy con cương thi, nếu anh không ngại thì có thể chen chung với tụi nó? Nhưng nhớ cẩn thận, đừng để móng tay tụi nó cào trúng, trên móng có thi độc."

A Võ lập tức lùi lại hai bước, nước mắt rưng rưng nói: "Hu hu hu, thôi không cần. Tôi không dám"

"Vậy thì thôi."

Họ tìm một chỗ để tạm thời nghỉ ngơi, không ngờ Hạ Duy ngất tới tận hôm sau mới tỉnh lại.

"Ưm..."

Nghe thấy có âm thanh phát ra từ giường, tất cả mọi người đều vây quanh lại.

Họ im lặng nhìn người đàn ông trước mặt vặn vẹo mấy cái trên giường, rồi từ từ tỉnh lại.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên Hạ Duy nhìn thấy là một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, hàng mi dài đáng ghen tị, làn da trắng trẻo, mái tóc hơi rối. Khuôn mặt này quá đẹp, nếu không phải giới tính sai lệch một chút... mà thôi, đẹp vậy thì nam nữ quan trọng gì nữa!

Anh ta nở một nụ cười mà bản thân cho là phong độ với Sở Hoàn, rồi hỏi: "Là cậu cứu tôi à? Cho tôi xin cách liên lạc với? Tôi nên cảm ơn cậu thế nào? Hay để tôi mời cậu ăn cơm nhé?"

Ký ức cuối cùng của anh ta là hôm qua gặp ma ở nhà máy bỏ hoang, hình như còn nghe thấy giọng nam nào đó nói muốn cứu mình.

Sở Hoàn đưa tay đỡ anh ta ngồi dậy, nói: "Là bọn tôi cứu anh, nhưng cơ thể anh có chút vấn đề, anh đừng vội..."

Giọng nói của người này dễ nghe quá, đúng gu của mình!

Hạ Duy mê mẩn Sở Hoàn quên lối về, một lúc sau mới cảm thấy có gì đó sai sai. Bụng mình sao lại lạnh lạnh, còn có cảm giác trĩu trĩu lạ thường.

Vẻ mặt anh ta hiện lên nghi hoặc, kéo chăn ra nhìn xuống bụng mình.

Sở Hoàn nói: "Hôm qua anh bị một ác quỷ nhập thân, bọn tôi đang truy bắt nó nên tìm thấy anh. Trong lúc bị bắt, con ác quỷ đó liều chết chống cự, sống chết không chịu rời khỏi cơ thể anh, còn định kéo anh chết cùng, đã tự buộc hồn phách mình dính chặt vào hồn anh."

"Ồ... ồ..."

Sở Hoàn nhìn nét mặt Hạ Duy, thấy anh ta vẫn bình tĩnh đến lạ thì hơi khâm phục, tiếp tục nói: "Bọn tôi sẽ tìm cách giúp anh, tuyệt đối không để anh chết sớm."

"À đúng rồi, anh tên là Hạ Duy nhỉ? Tối qua anh vẫn đang livestream, mau lên nói với fan một tiếng đi, bọn họ tưởng anh chết rồi, đang làm ảnh thờ đen trắng cho anh đấy."

"Hạ Duy?"

Gương mặt Hạ Duy đờ đẫn, anh ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Hoàn, rồi đột nhiên hét toáng lên:

"Có maaaa!!"

"Ma nhập vào người tôi rồi!!"

Lúc này Hạ Duy mới tiêu hóa xong chuỗi thông tin kinh hoàng vừa rồi, sợ hãi nhảy khỏi giường, ôm chặt lấy đùi Sở Hoàn, nước mắt tuôn như mưa: "Cậu làm ơn cứu tôi với!! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!!"

Sở Hoàn: "..."

Lý Toàn Quang nhìn anh ta, ngạc nhiên hỏi: "Anh ta phản ứng hơi chậm ha?"

Lý Tuyên Minh: "Chắc là bị k*ch th*ch quá độ."

Sở Hoàn khó khăn lắm mới gỡ anh ta ra được, nói: "Tôi thấy anh vẫn còn cơ hội giãy giụa, chưa chết sớm thế đâu."

"Hu hu hu, tại sao con ma đó lại chọn tôi!!"

"Vì anh xui."

Hạ Duy vừa khóc vừa sụt sùi với Sở Hoàn một lúc lâu, bị A Võ giục, miễn cưỡng quay một đoạn video ngắn đăng lên tài khoản của mình, chứng minh rằng mình vẫn còn sống.

"Để mọi người lo lắng rồi, cơ thể tôi không sao hết, càng không chết. Hôm qua gặp sự cố bất ngờ, mặt tôi bị thương nhẹ, mấy hôm nữa là khỏi... Tôi thấy ảnh của mình rồi, gì thế? Tôi còn chưa chết mà đã bị photoshop thành ảnh thờ là sao? Mấy người có phải fan tôi không! Là ai tung tin tôi chết thế hả?!"

Trong lúc anh ta đang quay video, ở phía sau, Sở Hoàn nói với mọi người: "Tôi thật sự thấy chúng ta nên tìm bác sĩ."

"Bác sĩ chắc là chuyên nghiệp, dù sao cũng chỉ cần cắt con quỷ đó ra khỏi cơ thể thôi đúng không? Giống như phẫu thuật ấy mà."

Lý Tuyên Minh nghĩ một lát, gật đầu: "Có thể thử xem."

Trần Nhĩ cũng gật đầu: "Ừm."

"Tốt."

Sở Hoàn: "Vấn đề mới của chúng ta là... giờ đi đâu tìm một bác sĩ như vậy."

Lý Toàn Quang giơ tay, Sở Hoàn nhìn cậu ta: "Nói đi."

"Hay là tìm một con ma lúc còn sống làm bác sĩ?"

"Hả?"

Sở Hoàn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quay sang khen: "Ý kiến hay đấy!"

Lý Toàn Quang tức khắc kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Vì họ quen âm sai nên việc tìm ma quỷ không khó. Sau khi nhờ âm sai, rất nhanh có một bác sĩ nội khoa vừa bị câu hồn được đưa đến.

Sở Hoàn nhìn con ma âm sai dắt theo. Một người đàn ông trung niên, khoảng 40-50 tuổi, tóc bạc khá nhiều, mặc áo blouse trắng. Cậu hỏi trước: "Ông ấy tay nghề có tốt không?"

Âm sai trả lời: "Là bác sĩ bệnh viện hạng ba, tích lũy nhiều công đức."

Sở Hoàn gật đầu, đã hiểu.

Trong mắt ma bác sĩ vẫn còn mơ hồ đặc trưng của ma mới, Sở Hoàn niệm chú thanh tỉnh cho ông ta, ánh mắt ông dần dần trở nên tỉnh táo.

Hạ Duy ngồi trên ghế, hồi hộp chờ bác sĩ khám bệnh cho mình.

Nhưng bác sĩ tỉnh táo lại chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, mà vui mừng ngắm nhìn đôi tay của mình, sau đó túm lấy tay âm sai reo lên: "Tôi chết rồi à? Tôi chết thật rồi hả? Tuyệt vời! Cuối cùng tôi cũng chết rồi, ha ha ha!"

Sở Hoàn: "???"

"Đầu thai! Tôi muốn đi đầu thai! Mau cho tôi đầu thai! Kiếp sau tôi tuyệt đối không học ngành y nữa!!!"

Vì ông ta có nguyện vọng đầu thai mãnh liệt, lại mang nhiều công đức trên người, nên gần như có thể trực tiếp đi đầu thai luôn.

Sở Hoàn vội vàng kéo ông ta lại, nói: "Bác sĩ! Trước khi bác đầu thai thì cứu một người cái đã!!"

"Hả?"

Bác sĩ quay sang nhìn cậu, nói: "Tôi chết rồi mà, tôi là ma."

Sở Hoàn: "Người cần khám cũng là ma, hơn nữa tôi sẽ tặng cờ thưởng cho bác! Đốt luôn tại chỗ."

Bác sĩ rối rắm nửa ngày, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngồi xuống đối diện Hạ Duy: "Thôi được. Cậu thấy cơ thể mình thế nào?"

Hạ Duy nói: "Tôi thấy bụng lạnh toát, như có cái gì đè nặng... bọn họ bảo là có một con quỷ, nó đã nhập vào người tôi..."

Bác sĩ đưa tay sờ sờ bụng anh ta, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, một lúc sau ngẩng đầu lên nói với Sở Hoàn: "Tôi chịu."

"Cái thứ đó chắc là một con ma khác? Nó rất mạnh, tôi không chạm vào được, càng đừng nói đến việc xử lý nó. Với lại tôi cũng không có dụng cụ phù hợp để cắt đứt mối liên kết giữa hai bên."

Nói xong, bác sĩ lập tức bỏ chạy. Bóng lưng rời đi đúng là minh chứng sống động cho câu "vội vàng đi đầu thai".

"Haiz..."

Sở Hoàn thở dài. Đúng như dự đoán, không xong rồi.

Ma mới không trị nổi Hứa Nhất Đạo, phải tìm một bác sĩ lợi hại hơn mới được.

Cậu quay đầu nhìn sang Lý Tuyên Minh. Mọi người cũng đều quay sang nhìn Lý Tuyên Minh.

Lý Tuyên Minh: "..."

Hắn đứng dậy gọi điện thoại, vài phút sau quay lại, nói: "Tôi tìm được một bác sĩ giỏi."

"Tốt quá!"

Hạ Duy vừa nghe, lập tức phấn khích đứng bật dậy.

Lý Tuyên Minh nói: "Đi thôi."

Điểm đến là một phòng khám nhỏ, trước cửa phòng khám dán dòng chữ to "Chấp nhận thẻ BHYT", trông có phần cao nhân ẩn danh giữa chốn thành thị.

Ở cửa đặt một cái bàn, trên đó có một chiếc loa phóng thanh: "Cao dán chó, cao dán chó đây! Năm đồng một miếng, mười đồng ba miếng cao dán chó đây!"

Vài ông bà cụ đang xếp hàng mua cao dán, trước cửa vô cùng náo nhiệt.

Ờ mà cao dán chó là cái gì? Tại sao thuốc dán lên người tên là "cao dán chó"?

Sở Hoàn nhìn một lúc, cảm thấy nơi này không được chính thống cho lắm, quay đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh chắc chắn là chỗ này?"

Lý Tuyên Minh cũng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng rồi."

"Thôi được."

Vào trong phòng khám, Sở Hoàn thấy bên trong là sự kết hợp Đông – Tây y, vừa có tủ thuốc Đông y, vừa có kệ thuốc Tây.

"Xin hỏi các anh muốn mua thuốc gì?"

Một cô gái trẻ trong tiệm ngẩng đầu nhìn bọn họ, hỏi.

Sở Hoàn nói: "Chúng tôi đến tìm bác sĩ khám bệnh."

"Khám bệnh à? Giờ thì không được, bác sĩ không có ở đây."

"Khi nào mới có bác sĩ?"

Cô gái suy nghĩ một lát, còn bấm ngón tay tính toán, sau đó mới nói: "Chắc còn khoảng một tháng nữa."

Sở Hoàn: "??? Lâu vậy?"

"Ừ, bác sĩ vẫn đang ngủ đông."

—————————–

Lời tác giả:

Bác sĩ: Tôi chết thật rồi sao áhahahahahaha!

 

Bình Luận (0)
Comment