Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 23

Cái gì gọi là Hoàng đế chưa gấp, thái giám đã gấp.

Biết sắp được ra ngoài, Hồng Ngọc còn kích động hơn cả Diệp Diệu An, một lát lại loay hoay thay quần áo, một lát lại tìm trang sức, hận không thể trang điểm cho phu nhân nhà mình thành một đóa hoa.

Lý Chuẩn đứng bên cạnh thấy mới lạ, chỉ cười không nói.

Ngược lại Diệp Diệu An tự nói: "Vẫn là đơn giản một chút, đừng gây chú ý thì thỏa đáng hơn."

Hồng Ngọc bĩu môi thật cao, cuối cùng vẫn phải nghe theo, hậm hực thả châu ngọc đầy tay lại trong hộp.

Đợi Diệp Diệu An thay quần áo xong bước ra, lại là một thân áo khoác xanh lục nhạt, váy lụa xanh lơ gợn sóng, trên đầu cài một chiếc trâm hoa mai, thanh tao nhẹ nhàng khoan khoái. Lý Chuẩn nhớ tới chén canh mơ thái tử thưởng năm ngoái, trong veo đáng yêu, chua ngọt vừa miệng, có chút giống Diệp nhị cô nương.

Đội mũ chóp, khăn che mặt rủ xuống, Diệp Diệu An được Lý Chuẩn nâng đỡ, lo lắng bất an lên xe.

Mã phu vung roi, con ngựa bị che mắt không kiên nhẫn khịt mũi, bánh xe từ từ lăn bánh.

Không gian trong xe không lớn, hai người ngồi vào gần như vai chạm vai, khắp nơi tràn ngập mùi hương an tức nhẹ nhàng trên người Lý Chuẩn.

Diệp Diệu An ban đầu có chút gò bó, tấm lưng thẳng tắp. Nhưng Lý Chuẩn lên xe liền nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, không chú ý đến nàng, nàng liền không nhịn được lén vén một góc nhỏ của tấm rèm mềm mại, hé mắt nhìn ra ngoài xe – khi còn ở nhà, trừ một đám nữ quyến mỗi năm đi chùa thắp hương, Diệp Diệu An cơ bản chưa từng rời khỏi một tấc vuông vức của Diệp phủ, nàng thực sự quá tò mò về thế giới bên ngoài.

Người bán hàng rong khiêng đòn gánh, người khuân vác chạy vội, người đi đường vội vã, lần lượt hiện ra trước mắt. Bên đường một con ch.ó xù lười biếng phơi nắng, bẩn đến không nhìn ra màu sắc, thỉnh thoảng động đậy lỗ tai, chỉ chờ đợi tiếng gọi của người bán thịt không xa, để nhặt gặm một hai cái xương đã lóc thịt.

Vui cười tức giận chửi mắng, phố phường kinh thành, khói lửa nhân gian.

Không lâu sau, xe ra khỏi thành, càng đi càng xa, hai bên đường đã có ruộng đồng.

Diệp Diệu An nghi hoặc trong lòng, không biết đây là đang đi đâu, quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh như d.a.o khắc của Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn có lẽ mệt mỏi lắm rồi, dưới mắt một vùng xanh nhạt. Hắn ngửa đầu ngủ say sưa, xe xóc nảy cũng không cảm thấy.

Mệt đến mức này, trong lúc nghỉ ngơi không ở nhà mà lại đặc biệt đi cùng mình ra ngoài. Trong lòng Diệp Diệu An dâng lên một cảm giác khó tả.

Đi đến dưới một con dốc nhỏ, xe dừng lại.

Lý Chuẩn tỉnh giấc vừa đúng lúc, dụi dụi mắt, nghiêng người vén rèm nhìn ra ngoài, cười nói: "Đến rồi."

Cây cối cao ngút che trời rợp bóng mát, dốc đi nhiều thành đường mòn, không rộng nhưng bằng phẳng. Hai người xuống xe, liền men theo con đường này, chầm chậm đi lên.

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve kêu râm ran, tiếng chim hót lảnh lót.

"Chỗ này không ai nhận ra nàng, không cần đội cái thứ rườm rà này nữa."

Lý Chuẩn giúp Diệp Diệu An tháo mũ chóp xuống, nàng liền cảm thấy gió mát thổi vào mặt, cái nóng bức tan biến hết. Hương cỏ non tươi xanh, hương hoa dại thơm ngát, tất cả ùa vào xoang mũi, thật là vô cùng sảng khoái.

Diệp Diệu An tò mò đánh giá xung quanh, mắt không đủ nhìn. Đột nhiên cành cây rung lên, phát ra tiếng xào xạc nhỏ, một vật nhỏ màu vàng thoăn thoắt lóe lên rồi biến mất.

Diệp Diệu An bị hù cho nhảy dựng, Lý Chuẩn không khỏi bật cười: "Đừng sợ, là sóc thôi."

Quả nhiên là sóc, trong tay đang ôm không biết quả gì, thoăn thoắt nhảy lên cành cao, nghiêng đầu nhìn hai người.

Diệp Diệu An bị con vật nhỏ lông xù này chọc cười, không khỏi nói: "Thật dễ thương." Nghĩ nghĩ, lại thấy tiếng ve kêu ồn ào, liền nói: "Chỉ là tiếng ve hơi ồn."

Lý Chuẩn mỉm cười đi bên cạnh Diệp Diệu An, không chút để ý hỏi: "Sao phu nhân không trèo lên cây bắt hai con ve xuống?"

Mỗi bước mỗi xa

Diệp Diệu An bị nụ cười của hắn lây lan, không nhịn được mà khóe miệng cũng cong lên, vừa cười vừa lắc đầu: “Ta nào có bản lĩnh đó.”

Nàng đột nhiên nổi hứng nghịch ngợm: "Muốn đi thì ngươi đi đi."

Nói xong tự thấy lỡ lời, vừa muốn chữa lại vài câu, không ngờ Lý Chuẩn lại tưởng thật, xắn tay áo, ôm cây định trèo lên.

Diệp Diệu An vội vàng tiến lên, kéo vạt áo sau của Lý Chuẩn: "Người ta đang sống yên lành, ngươi đi hại nó làm gì."

Khóe miệng Lý Chuẩn ngậm ý cười: "Phu nhân hiếm khi sai bảo ta một lần, Lý mỗ tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh."

Diệp Diệu An không biết nói gì, liền quay đầu tự mình đi về phía trước. Chỉ tiếc nàng chưa từng đi đường nhiều như vậy, không lâu sau, chân đã đau nhức khó chịu.

Lý Chuẩn chậm rãi đi theo phía sau, thấy Diệp Diệu An dừng lại, biết nàng không đi nổi nữa. Hắn nhanh chân bước hai bước vòng ra trước mặt Diệp Diệu An, ngồi xổm xuống, tay đưa ra sau: "Lên đây."

Bình Luận (0)
Comment