Kẽo kẹt.
Cánh cửa gỗ bị khẽ đẩy ra, Xuân Lan bưng chiếc ấm bạc đi vào.
Mỗi bước mỗi xa
Thuốc quá nóng, từ từ bốc hơi trắng, dù cách lớp vải bố dày cũng không ăn thua. Nàng ấy vội bước nhanh hai bước, đặt ấm xuống bàn, ra sức thổi thổi ngón tay bị bỏng đỏ ửng.
Vừa đỡ nóng, nàng ấy liền vội vàng thò tay vào màn, khẽ gọi: "Di nương, mau dậy uống thuốc đi, để lát nữa sẽ nguội mất."
Tống di nương nằm trên giường, khép mắt, đối với mọi thứ xung quanh đều không quan tâm, cũng không nhúc nhích.
Từ khi Diệp Diệu An chết, tỳ nữ Xuân Lan vốn hầu hạ nàng liền được điều đến hầu hạ Tống di nương. Hai chủ tớ vừa gặp mặt, ôm nhau khóc rống, khóc đến khô cả nước mắt, nhưng nỗi dày vò khôn cùng mới chỉ bắt đầu.
"Ít nhiều gì cũng phải uống một chút, nếu không di nương không khỏe lên được, Nhị cô nương dưới suối vàng có biết... chắc sẽ không nhắm mắt được." Xuân Lan vừa nói, vừa nhớ đến vẻ mặt tươi tắn như hoa xuân của Diệp Diệu An ngày thường, không khỏi nghẹn ngào.
Nếu ngày đó mình không đi xem chim thì tốt rồi, cứ ở bên Nhị cô nương, nàng sẽ không nhanh như vậy bị Điền phu nhân đưa đi, cũng không đến nỗi bất ngờ qua đời. Xuân Lan càng nghĩ càng hối hận, nước mắt cứ từng dòng từng dòng chảy ra.
Xuân Lan lấy tay áo lau mặt, gắng gượng tinh thần, lại bưng chén thuốc lên. Thìa bạc vừa đưa đến bên miệng Tống di nương, Tống di nương mím môi không chịu uống, nước thuốc màu nâu theo khóe miệng bà chảy ra ngoài.
Không chỉ vậy, bà còn quay ngoắt đầu, lớn tiếng nói: "Ta không bệnh, ta không uống!"
Xuân Lan run giọng nói: "Di nương..."
Tống di nương không để ý tới, chỉ lớn tiếng hô: "Diệu An chưa chết—"
Xuân Lan giật mình, không kịp để ý, vội vàng tiến lên bịt miệng Tống di nương: "Ngài cũng đừng có nói bậy!"
"Ôi chao, di nương thật là có tinh thần. Theo ta thấy di nương cũng không điên, kẻ điên nào có giọng lớn như vậy chứ?"
Lời này nói ra chua ngoa, khiến Xuân Lan và Tống di nương đều im bặt. Quay đầu nhìn lại, thì ra là đại nha hoàn Ngọc Quyên dưới trướng Điền phu nhân, tay bưng một chiếc bát sứ thanh hoa nhỏ, nghiêng người dựa vào cửa.
Tống di nương hận đến cực điểm, đừng nói là phản ứng, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Ngọc Quyên thêm một lần nào nữa. Xuân Lan cũng không muốn cho Ngọc Quyên sắc mặt tốt, nhưng bây giờ Tống di nương đã thất sủng từ khi ở chỗ lão gia phát điên, nếu còn chọc giận người dưới trướng của Điền phu nhân, sau này những ngày ở phủ chỉ sợ càng khó khăn hơn.
Nghĩ đến đây, nàng ấy cố nén lửa giận trong lòng, nói với Ngọc Quyên: "Ngọc Quyên tỷ tỷ đến đây làm gì?"
Ngọc Quyên cười tươi rói, đưa chiếc bát trong tay về phía trước, một bát nước đen ngòm hỗn độn: "Di nương có phúc, lão gia phu nhân cảm niệm bệnh tình của ngài, đặc biệt tìm lang trung kê đơn cho ngài."
Nàng ta nhếch môi, vẻ mặt đắc ý: "Trong này toàn là đồ tốt đấy, ta đọc cho người nghe nhé: Long đàm thảo, hoàng cầm, xuyên hậu phác... chuyên trị chứng điên cuồng hết phương cứu chữa."
Tống di nương như bị tiêm m.á.u gà, từ trên giường bật dậy, xông đến trước mặt Ngọc Quyên, mạnh tay hất đổ chiếc bát sứ xuống đất.
Rầm!
Những mảnh sứ xanh vỡ tan tành, hòa cùng nước thuốc chảy lênh láng trên đất.
"Ta không điên!" Đáy mắt Tống di nương đỏ ngầu, "Đợi Diệu An về... đợi Diệu An về..."
"Nhị cô nương làm sao về được?" Ngọc Quyên lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ từ trong nấm mồ chui ra?"
"Đợi Trương đại nhân..."
Ngọc Quyên cười khẩy: "Nói ra thì người cũng đủ gan đấy, dám đến hí viện quyến rũ Trương đại nhân. Trương đại nhân là người mà ngài xứng được sao?"
Tống di nương tức đến trợn ngược mắt: "Cứ để cái ả độc phụ rắn rết Điền Bảo Trân kia chờ xem!"
"Ta tôn xưng ngài một tiếng di nương, ngài liền đắc ý, còn dám vấy bẩn phu nhân. Nhưng di nương đã thích nói những lời khó nghe, có một chuyện ta phải nói cho ngài biết." Ngọc Quyên đảo mắt, cười nói, "Trương đại nhân mà ngài ngày đêm mong nhớ, giờ đang trò chuyện với lão gia phu nhân đấy, tiếc là ngài không có phúc gặp. Thuốc này, ngài thích uống hay không thì tùy, dù sao cô nương cũng c.h.ế.t rồi, lão gia không thương, ngày tháng sau này còn dài, ngài cứ từ từ mà chịu đựng đi."
Ngọc Quyên như trút xong một tràng lời cay độc, quay người ung dung bỏ đi, để lại phía sau một gian phòng đầy tiếng chửi rủa và nức nở.