"Lớn mật! Chỗ này cũng dung túng cho ngươi ở đây làm càn sao!"
Thái tử từ trong điện chậm rãi bước ra, mày ngang mắt lạnh. Lời chất vấn không chút nào run sợ, đã có khí thế của bậc đế vương.
Ngoài cung Từ Khánh, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Hứa Bân vẻ mặt nghiêm nghị, sau lưng một hàng vệ sĩ dàn ra, sẵn sàng nghênh chiến. Chỉ đợi một tiếng ra lệnh, liền xông vào cung bắt người.
Hứa Bân vén áo bào quỳ xuống: "Hạ quan phụng mệnh làm việc, còn mong điện hạ thứ tội."
"Phụng mệnh ai, lam việc gì? Bản cung ngược lại tò mò, ở đây có ai mà ngươi có thể bắt?" Thái tử từng bước ép sát.
Hứa Bân ngẩng đầu, trán rịn mồ hôi: "Chuyện này không liên quan đến điện hạ. Hạ quan muốn bắt, là người đứng sau điện hạ!"
Thái tử sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Đứng sau lưng hắn, lại là Lý Chuẩn.
Ánh sáng yếu ớt ngược chiều hắt tới, hơi chói mắt, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt âm u khó đoán của Lý Chuẩn.
Thái tử nóng nảy: "Liên quan gì đến Lý công công, ăn nói hàm hồ! Còn không mau lui xuống!"
"Lý Chuẩn đại nghịch bất đạo, tổn hại luân thường, cướp lấy tú nữ vốn được dâng vào cung, làm nhục trinh tiết người ta, tội này đáng chết!" Hứa Bân từng chữ từng chữ nói xong, quay đầu thấp giọng quát đám binh sĩ bên cạnh, "Còn ngây ra đó làm gì, mau tiến lên, nhanh chóng bắt tên gian thần kia lại!"
Bắt người ở cung Từ Khánh, lại còn là người của Thái tử, đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Thái tử. Hắn ta sao chịu được, vừa muốn ngăn cản. Một bàn tay duỗi ra, nhẹ nhàng cản hắn ta lại.
Lý Chuẩn bước lên một bước, ôn tồn nói: "Hứa đại nhân một lòng nhiệt huyết, Lý mỗ bội phục. Chỉ là những lời ngươi nói, hoàn toàn là bịa đặt."
Hứa Bân lớn tiếng nói: "Hôm nay ta dám mạo hiểm mạo phạm điện hạ mà đến đây, tự nhiên là có chứng cứ xác thực, sao có thể dung túng cho ngươi biện bạch?"
Trong lúc nói chuyện, đám phủ binh mà Hứa Bân mang theo đã bao vây bọn họ trùng trùng điệp điệp. Thủ hạ của Lý Chuẩn hộ chủ, cũng bước lên phía trước, hai bên mơ hồ hình thành thế đối đầu.
Lý Chuẩn thấy vậy, phất tay cho lui thủ hạ, cười nói: "Người trong sạch tự nhiên trong sạch. Không sao, Lý mỗ đi theo Hứa đại nhân một chuyến là được, trung gian tự rõ."
Thái tử kinh hãi: "Sao có thể như vậy được!"
Lý Chuẩn khẽ nói: "Nếu thật sự đánh nhau, tổn hại là mặt mũi của điện hạ. Điện hạ đừng sợ, ta nhất định sẽ toàn vẹn trở về. Hứa chỉ huy sứ, chúng ta đi thôi."
Mỗi bước mỗi xa
Lời vừa dứt, thật sự nhấc chân đi về phía Hứa Bân, hai tay đan vào nhau, như muốn người ta trói mình lại. Người xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thế nhưng lại không ai dám trói hắn.
Thái tử vừa rồi còn giận dỗi Lý Chuẩn lúc này hoảng hốt, cũng bước lên phía trước, lại bị cung nhân phía sau ngăn lại.
"Hoang đường, hoang đường!" Thái tử dậm chân, "Lý Chuẩn, ngươi quay lại cho ta!"
Bước chân Lý Chuẩn khẽ dừng lại, bị người bên cạnh đẩy một cái, lảo đảo hai bước, liền không quay đầu lại. Hắn thẳng lưng, bóng dáng dần biến mất ở cuối bức tường cung điện.
……
Trong chiếu ngục, hơi lạnh lan tỏa, không khí ẩn hiện mùi tanh.
Hình cụ bày biện trong phòng muôn hình vạn trạng, trên đó phủ đầy những vết đen sì, nghĩ là m.á.u của người xưa thấm vào, khô cạn lại, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.
Lý Chuẩn đánh giá bốn phía, rồi ôn tồn nói: "Lý mỗ một thân trong sạch, Hứa đại nhân muốn thẩm vấn cứ thẩm vấn."
Hứa Bân lại không lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa, dường như đang đợi ai đó đến.
Lý Chuẩn thấy đối phương không động, hỏi: "Hứa đại nhân kéo dài thời gian, đây là muốn vu oan giá họa sao? Nếu như thế, vậy Lý mỗ còn có việc, xin phép không tiếp nữa." Nói xong, liền bước về phía cửa.
Hứa Bân mặt không biểu cảm, giơ tay ngăn lại.
Lý Chuẩn ngẩn người, đáp: "Hứa đại nhân khi nãy phụng mệnh, chẳng lẽ không phải phụng mệnh Thánh thượng?"
"Xem ra là tạp gia đánh giá thấp ngươi rồi." Giọng nói the thé vang lên, một người chậm rãi bước vào, "Lý công công có bản lĩnh thông thiên, sao chịu khuất phục dưới người khác?"
Lưu Bảo Thành vốn nên bị giam giữ ở Ti Lễ Giám, ung dung tự tại xuất hiện trước mặt Lý Chuẩn.
Lưu Bảo Thành thưởng thức vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lý Chuẩn, không kìm được sự khoái trá trong lòng: "Ngươi cũng thức thời đấy, tạp gia vốn tưởng rằng, thế nào cũng phải một trận huyết chiến mới bắt được ngươi, không ngờ tự mình ngươi lại đến."
Nói xong câu này, giọng ôn ta đột ngột trở nên sắc bén: "Làm chưởng ấn giả tạo hai ngày, liền thật sự cho rằng Đông Xưởng là phế vật, không ai dám động đến ngươi sao? Đánh cho ta!"
"Bốp!"
Trong tay Cẩm y vệ cầm gậy gỗ, từ phía sau hung hăng đánh một đòn, khiến Lý Chuẩn bổ nhào xuống đất. Hắn đau đớn co quắp lại, tay cào cấu mặt đất, cố gắng bò dậy.
Lưu Bảo Thành đi tới trước mặt, nhấc chân, dùng sức giẫm mạnh lên ngón tay Lý Chuẩn.
Mười ngón tay nối liền tim, Lý Chuẩn trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói: "Sư gia... ngươi không sợ Thái tử..."
Lời còn chưa dứt, Lưu Bảo Thành đã cười khẩy: "Còn dám lấy Thái tử ra nói? Lần trước nếu không phải ngươi dẻo miệng, lừa bịp tạp gia, sao ta lại mắc bẫy ngươi? Tạp gia dám động thủ ở cung Từ Khánh, chính là phải có mười phần nắm chắc."
Lý Chuẩn không lên tiếng, hơi thở nặng nề, dường như đang cố gắng chịu đựng đau đớn.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: "Sư gia đây là cố ý muốn đổ oan cho ta rồi."
"Đổ oan ư?" Lưu Bảo Thành cười âm hiểm, "Ta dù có gan trời, cũng không dám đổ oan cho Lý chưởng ấn. Hứa đại nhân, tạp gia thấy Lý công công không chịu nhận, hay là ngài lấy giấy trắng mực đen ra xem?"