Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 59

A Hoàng ngồi xổm trong sân, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trong tay Diệp Diệu An, bất động, gọi thế nào cũng không đến.

Diệp Diệu An cười nhạt: "Sao vậy, không có thịt thì không ăn hả?"

Con chó vẫn không chịu ngẩng đầu, dường như đang buồn bực.

Diệp Diệu An do dự một chút, hỏi: "Hay là phụ thân mi không có ở nhà, mi nhớ hắn?"

A Hoàng sẽ không trả lời, nàng hỏi vậy, ngược lại có chút mang theo tâm ý của chính mình.

Lý Chuẩn nói hai ba ngày sẽ về, giờ đã qua mấy ngày, vẫn không thấy tin tức của hắn.

Nếu là bình thường thì thôi, rõ ràng đêm trước khi đi, hai người còn cùng giường chung gối, trò chuyện vui vẻ. Bây giờ lại không có một lá thư nhà, khiến Diệp Diệu An có chút mất mác.

"Thôi vậy, ta để ở đây, nếu mi đói, thì tự ăn đi." Diệp Diệu An xé một miếng bánh nhỏ, đứng dậy đặt vào khay ăn của A Hoàng.

Nàng vừa đi vào nhà, vừa khẽ gọi: "Hồng Ngọc?"

Gió chiều nhẹ thổi qua, trong sân ngay cả tiếng người cũng không có, sự yên tĩnh khó cầu này có chút không hợp thời.

Diệp Diệu An lúc này mới nhớ ra, Hồng Ngọc sáng sớm đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.

Mỗi bước mỗi xa

"Một người hai người, đều đi đâu hết rồi?" Diệp Diệu An than thở, đi vào nhà.

Thẳng đến giờ Dậu, chân trời ửng đỏ, Hồng Ngọc mới ôm một bụng đồ trở về.

"Phu nhân tạm dùng một ít, chỗ này không có bếp núc, ăn uống đơn giản chút." Hồng Ngọc vừa nói, vừa đặt gói giấy dầu lên bàn, mở từng lớp ra, lộ ra bánh nướng và thức ăn bên trong.

Diệp Diệu An đối với chuyện ăn uống vốn không mấy để tâm, nên cũng không để ý, tùy tiện hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu mà lâu vậy?"

Tay Hồng Ngọc run lên, "bạch" một tiếng, bánh nướng lăn dọc theo mặt bàn, rơi xuống đất.

A Hoàng tưởng là đến giờ ăn cơm, hớn hở chạy tới, bị Hồng Ngọc hét lên đuổi đi.

Diệp Diệu An giật mình, vội vàng ôm A Hoàng vào lòng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Cứ hốt hoảng lên thế?"

Hồng Ngọc không trả lời, chỉ nhặt bánh lên, có chút buồn bã nói: "Dính tro rồi, không ăn được nữa."

Vừa nói xong, trong mắt vậy mà trào ra những giọt nước mắt to như hạt đậu.

Diệp Diệu An vội nói: "Không sao đâu, ta vẫn ăn được."

Nói xong, thật sự thả A Hoàng xuống, vỗ vỗ tay, xé một miếng bánh nướng nhét vào miệng: "Ngươi xem này, thơm lắm."

Hành động không đúng mực này vừa làm xong, Diệp Diệu An tự mình cũng ngẩn người, nhưng rồi thả lỏng bật cười.

Hồng Ngọc cũng muốn nặn ra một nụ cười, nhưng hừ hừ hai tiếng, lại khóc càng dữ dội hơn.

Diệp Diệu An mơ hồ hiểu ra điều gì, ngừng nhai, khẽ nói: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Thấy Hồng Ngọc không lên tiếng, Diệp Diệu An tiếp tục nói: "Ngày mai ta đi mua đồ ăn nhé. Dù sao cũng không ở trong thành, cũng không ai nhận ra ta."

"Không được!" Hồng Ngọc vội vàng xua tay, "Phu nhân không thể ra ngoài!"

Diệp Diệu An ngồi xuống, ôn tồn nói: "Xem ra là có điển cố gì rồi."

Hồng Ngọc thấy không giấu được, nắm chặt vạt áo, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Lão gia... bị bắt rồi."

Lời lọt vào tai, nhưng không vào đến não. Diệp Diệu An khẽ nói: "Bị bắt rồi."

Thấy Hồng Ngọc rơi lệ gật đầu, Diệp Diệu An mới phản ứng lại, đứng phắt dậy: "Bị bắt rồi?"

"Nô tỳ cũng ra ngoài mới biết, ngoài đường đều đồn, nói cái gì gian thần lộng quyền, sớm nên chịu tội... Muốn khó nghe đến mức nào thì khó nghe mức ấy."

Tháng sáu trời nóng như thiêu, tháng chạp nước đá lạnh buốt. Vừa gấp vừa hoảng, vừa lạnh vừa sợ, tâm trạng hiện tại của Diệp Diệu An, cũng chẳng khác gì như thế.

Nàng hít sâu vài lần, cố gắng tĩnh tâm lại, hỏi: "Triệu Thường đâu? Ngươi có gặp hắn không?"

"Gặp rồi, chính là Triệu Thường dặn đừng nói cho phu nhân biết, sợ phu nhân lo lắng. Nhưng nô tỳ thật sự không nhịn được..."

Diệp Diệu An vội hỏi: "Hắn nói thế nào?"

"Nói là vẫn đang nghĩ cách. Chỉ là lão gia bị giam ở chiếu ngục, người ở đó thâm độc, ra tay tàn nhẫn, sợ là còn chưa cứu ra được, người đã không còn."

“Không đúng, Lý Chuẩn tâm tư kín đáo, không thể bị người ta nắm được nhược điểm." Trong lòng Diệp Diệu An vẫn không dám tin, hắn ngay cả Trương Bỉnh Trung cũng không sợ, ai có thể động đến hắn?

Hồng Ngọc không nói, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý liếc sang.

Cái liếc nhẹ nhàng kia rơi trên người, lại đè nặng xuống lòng Diệp Diệu An.

Nàng đột nhiên ngộ ra: "Là vì... ta sao?"

Hồng Ngọc "bốp" một tiếng tự tát vào mặt mình: "Xem cái miệng này của nô tỳ! Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng..."

Sao có thể không để trong lòng được. Đến tận đêm khuya, Diệp Diệu An cũng không nói thêm một lời nào. Nàng nằm trên giường, trằn trọc trở mình. Tấm chăn mềm mại như mọc gai, đ.â.m vào người nàng không yên.

Ánh trăng chiếu xuống bên giường, tạo ra những bóng đổ rối rắm khó phân biệt. Diệp Diệu An ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc gối sứ bên cạnh, chạm vào một mảnh lạnh lẽo.

Mấy ngày trước, Lý Chuẩn còn tựa vào chiếc gối đó, cười nói chuyện với nàng.

Diệp Diệu An trầm ngâm hồi lâu, đứng phắt dậy rời khỏi giường. A Hoàng vốn nằm sấp dưới chân, lập tức lảo đảo theo sau nàng.

Nàng từng bước đi đến phòng bên, gõ cửa, hỏi: "Hồng Ngọc, ngươi ngủ rồi sao?"

Bên trong truyền đến một tiếng mơ màng: "Còn chưa ạ."

Diệp Diệu An như đã quyết định, trầm giọng nói: "Đưa ta đi gặp Triệu Thường."

Bình Luận (0)
Comment