Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 67

Lý Chuẩn không biết xe tù đã đi được bao lâu.

Đầu hắn bị kẹp dưới gông gỗ, khó thở. Lồng quá thấp, chân chỉ có thể nửa ngồi, ban đầu đau, sau là tê, rồi sau đó, thì c.h.ế.t lặng, c.h.ế.t lặng như một pho tượng.

Lúc đầu rễ rau hư nát ném tới, hắn còn cố gắng tránh né, sợ bị mù mắt. Nhưng hành động nhỏ bé này càng khơi dậy sự phẫn nộ của đám đông – gian hoạn đền tội, ai cũng có thể tru diệt, Lý Chuẩn ngươi có tư cách gì mà trốn?

Càng nhiều đồ bẩn thỉu như mưa rào đổ xuống, ướt át bẩn thỉu, hắn ngay cả trốn cũng không trốn được.

"Bang!"

Trên đầu truyền đến cơn đau nhói, một dòng nước nóng chảy xuống mặt, vào miệng. Tanh mặn, là máu.

Kẻ ném đá thấy trúng đầu Lý Chuẩn, đắc ý vung tay. Trong đám đông vang lên tiếng reo hò, nhất thời, xung quanh tràn ngập không khí vui vẻ.

"Dừng tay!"

Mọi người ngẩn người, quay đầu lại, một thiếu nữ xinh đẹp trang điểm lộng lẫy như lưỡi d.a.o sắc bén ra khỏi vỏ, rẽ đám đông, chậm rãi tiến đến.

Lý Chuẩn trong cơn mơ hồ phát hiện ra biến cố, trong lòng kinh hãi. Hắn dùng hết sức lực ngẩng đầu, phát hiện người chắn trước xe không quen mặt, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đây chẳng phải là Vũ Nương ở lầu hoa hay sao? Tiểu nương tử không hầu hạ quan nhân, đến đây làm gì? Lại đây, lại đây, để lão gia yêu thương ngươi." Có người nhận ra người đến, không có ý tốt trêu ghẹo.

Vũ Nương ăn mặc hở hang, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, đối với lời nói kia làm như không nghe thấy. Sau lưng nàng ta là tên tráng hán vẻ mặt dữ tợn, chắc là đám quy công* theo dõi hành tung của nàng ta. Nghe thấy có người không trả tiền mà dám buông lời trêu ghẹo, mấy tên quy công lộ vẻ hung ác, dọa cho đám đông ngượng ngùng rụt cổ ngậm miệng.

*quy công: nam nhân làm tạp dịch trong kỹ viện, làm bảo kê

Ngục tốt áp giải không muốn gây chuyện, lớn tiếng quát: "Còn không mau tránh ra!"

Mỗi bước mỗi xa

Vũ Nương lớn tiếng nói: "Ta hỏi vài câu rồi đi. Lý Chuẩn, ngươi nhìn ta!"

Lý Chuẩn ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bị son phấn che phủ kia. Hắn nhìn kỹ một lát, trong lòng mơ hồ có suy đoán, đứt quãng nói: "Ngươi là..."

Thật ra Lý Chuẩn đã nhận ra, nữ nhân này là tỷ tỷ của Vũ Tước Nhi. Mặt mày của hai tỷ đệ bọn họ rất giống nhau, muốn không nhận ra cũng khó. Nhưng không phải chuyện chắc chắn mười phần, hắn sẽ không nhận bừa.

Vũ Nương nhíu đôi mày thanh tú, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi giấu đê đệ của ta ở đâu?"

Lời này khiến Lý Chuẩn ngẩn người. Hôm đó xông vào cung Từ Khánh, hắn bận an ủi Thái tử, Vũ Tước Nhi một mình trở về phục mệnh. Hắn tưởng rằng qua ván cờ này, Vũ Tước Nhi có thể chuộc lại tỷ tỷ, thành công lui thân. Chẳng lẽ trong đó lại xảy ra biến cố hay sao?

Nhưng nếu thật có biến cố, sao sư phụ lại không nói cho hắn biết?

Hắn khẽ nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Vũ Nương thật ra không chắc sự mất tích của đệ đệ có liên quan đến Lý Chuẩn hay không – nàng ta thậm chí không biết Vũ Tước Nhi cụ thể đã đi đâu làm gì. Đứa trẻ đó luôn vội vã hấp tấp, không bao giờ chịu nói rõ ràng. Chỉ có một lần, hai tỷ đệ cùng ăn cơm, Vũ Tước Nhi uống chút rượu, hứng chí nói mình sắp cùng một thái giám họ Lý đi làm một việc. Đến khi tỉnh rượu lại chối bay chối biến.

Vũ Tước Nhi dù đi đâu cũng không bao giờ ẩn mình lâu như thế. Dù không muốn ác ý suy đoán, nhưng nàng ta vẫn mơ hồ cảm thấy, người đệ đệ yêu quý của mình đã xảy ra chuyện.

Vũ Nương như ruồi không đầu đi khắp nơi dò hỏi, hỏi ra những thái giám họ Lý có chút địa vị trong cung, chỉ có Lý Chuẩn là đáng chú ý. Nàng ta cầu xin tú bà, lại đem hết số bạc lẻ tích góp được giao ra, mới đổi được cơ hội ra đường hôm nay.

Sau khi hỏi ra câu vừa rồi, nàng ta từ vẻ mặt của Lý Chuẩn nhìn ra sự bất ngờ và kinh ngạc. Xem ra dù có phải Lý Chuẩn làm hay không, hắn và đệ đệ nàng ta đều có mối liên hệ không thể tách rời.

Nghĩ đến đây, nàng ta còn muốn tiếp tục truy hỏi, tên ngục tốt lại mất kiên nhẫn. Roi "quất" một tiếng, quất vào lưng ngựa kéo xe, xe lập tức tiến về phía trước.

Vũ Nương làm sao có thể để Lý Chuẩn đi như thế, nàng ta liều mình xông lên, bám chặt vào bánh xe đang quay.

"Bốp!"

Ngục tốt cảm thấy bị chậm trễ, lần này quất roi vào người nàng ta. Vũ Nương đau đớn buông tay, ngã ngồi xuống đất. Móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng gãy làm đôi, m.á.u chảy ròng ròng, đỏ au.

Lý Chuẩn lạnh lùng, muốn vươn tay đỡ, nhưng lại không cử động được.

"Ta thật sự không biết." Hắn chỉ có thể nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Xe tù tiếp tục cọt kẹt tiến về phía trước, để lại một bóng hình thê lương. Không lâu sau, quy công đã lôi Vũ Nương trở về.

Đám đông vây xem vốn mong chờ xem một màn náo nhiệt là kỹ nữ đánh thái giám, không ngờ lại tan cuộc một cách khó hiểu như vậy, có chút tiếc nuối nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Phi, chán phèo."

Bình Luận (0)
Comment