1.
"Cô nãi nãi ta cứ đứng canh ở đây, không có lệnh của lão gia, ai cũng không được vào!"
Cô nương nói chuyện tràn đầy khí lực, hai tay chống nạnh, đứng chắn ngay cửa, ra vẻ muốn đuổi người đi lắm. Chỉ là đôi mắt to tròn lại chớp chớp, lộ ra vài phần chột dạ.
Mấy tiểu thái giám khiêng rương gỗ đựng gấm vóc quan, người này nhìn người kia, đều là vẻ ngơ ngác.
Lẽ ra, Lý công công vừa xây nhà mới, Thái tử góp vui ban thưởng. Ai to gan lớn mật dám đuổi người ta ra ngoài?
Nhưng Lý công công quả thật là người tâm phúc trước mặt Thái tử, vị cô nương này lại trông lạ hoắc, không biết lai lịch thế nào, mạo muội đắc tội cũng không hay.
Đám người trong cung này không vào được sân, lại không thể về bẩm báo, trời nóng như đổ lửa, ai nấy đều bực bội.
Viên thái giám dẫn đầu lau mồ hôi, định bụng nói năng tử tế giải thích, chợt thấy một người từ xa chạy tới.
"Tô công công!" Người nọ bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tươi cười, "Đến mà không báo trước một tiếng, ta tới giờ mới biết tin."
Người đến là một tiểu thái giám dáng người không cao, mặt mày trắng trẻo, trông lanh lợi hoạt bát.
"Ôi chao, đây chẳng phải là Triệu công công sao." Tô công công khiêng rương hòm rất quen biết người trước mặt, hơi có chút bất mãn nói: "Ngài xem, bọn ta vất vả cả buổi, cô nương đây lại không cho vào nhà, chẳng phải để người khác chê cười sao."
Triệu Thường mặt mày tươi cười theo, liên tục chắp tay xin lỗi.
Lại nhìn kỹ cô nương đang đứng ở cửa, khuôn mặt xinh xắn, hai tay chống nạnh, dữ dằn như sư tử Hà Đông. Chắc là nha đầu mới được lão gia nhặt về, tên là Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc nghe thấy lời của thái giám khiêng rương thì bất mãn nói: "Lão gia đã dặn, ngài ấy không có ở nhà, không ai được vào."
Lý Chuẩn trước khi đi, quả thật có dặn một câu "Canh giữ viện cẩn thận, đừng để người không phận sự vào." Chỉ là thuận miệng nói vậy, có lẽ bản thân cũng quên rồi, kết quả vị này lại bảo thủ, coi như thánh chỉ.
Hồng Ngọc nói xong, đắc ý quay sang Triệu Thường. Nàng ấy gặp Triệu Thường hai lần rồi, biết hắn ta là người đi theo Lý Chuẩn. Tuy chưa nói chuyện bao giờ, nhưng trong lòng cảm thấy là người nhà: "Ê, ta làm có đúng hay không?"
Đúng, đúng quá đi chứ.
Triệu Thường thầm phàn nàn ở trong lòng.
Hắn ta có chút đau đầu với sở thích nhặt mót của Lý Chuẩn. Nhưng biết làm sao? Chẳng lẽ lại đi nói xấu chủ tử trước mặt người ngoài, bảo Lý Chuẩn nhặt về một con ngốc nghếch thật thà hay sao?
Hắn ta đành "bốp" một tiếng, quen tay tự tát vào mặt mình một cái. Tát xong, hắn ta móc từ trong n.g.ự.c ra mấy đồng bạc vụn: "Xin lỗi, xin lỗi, là ta hồ đồ. Thế này nhé, cái rương này ta sẽ khiêng vào. Mấy vị cũng vất vả rồi, chút tiền lẻ này, trên đường về mua chén trà uống, giải nhiệt."
Một màn này diễn ra tự nhiên thành thục, khiến Hồng Ngọc giật mình. Nàng ấy nghĩ ngợi hồi lâu, Triệu Thường chắc không phải là "người không phận sự", bèn gật đầu đồng ý. Bọn cung nhân thấy Triệu Thường vừa đ.ấ.m vừa xoa, cũng không tiện nói gì thêm, dù sao có tiền cầm mới là quan trọng nhất.
Bên này tiễn bọn thái giám khiêng rương rời đi, rương cũng đã vào chính đường.
Mỗi bước mỗi xa
Tấm gấm kia thêu hình thú quý hiếm, hoa lệ dị thường, lấp lánh sáng ngời. Hồng Ngọc trợn mắt há mồm: "Trời ơi đất hỡi, đây là thêu con hổ sao?"
Triệu Thường nhìn đôi mắt to tròn của nàng ấy, hận không thể rớt vào trong tấm vải, khẽ mỉa mai: "Ngươi còn biết cả hổ cơ đấy."
Hồng Ngọc lúc này mới chuyển mắt sang hắn ta, lòng còn sợ hãi nói: "Ngươi đối với bản thân thật là tàn nhẫn, nói tát là tát ngay."
"Nếu không phải cô nương ngốc nghếch như thế, ta cũng chẳng đến nỗi phải tát mình đâu." Triệu Thường không nhịn được, nói móc vài câu.
Không ngờ vị chủ này lại là một quả pháo, đụng vào là nổ. Hồng Ngọc không thèm nhìn vải nữa, hếch cổ lên: "Ngươi nói ai ngốc nghếch! Ngươi mới đồ dở hơi."
"Ngốc nghếch."
"Đồ dở hơi."
Một tràng "phản đòn", "đánh trả" kiểu lầy lội này, nếu có người thứ ba ở đó, chắc chắn sẽ cười rụng răng.
Triệu công công vốn dĩ là người hòa nhã dễ chịu, vậy mà gặp phải Hồng Ngọc cái đồ pháo nổ này, cứ như kim châm với cọng rơm, thật sự có thể cãi nhau nảy lửa.
Hắn ta còn có việc khác phải làm, lại không nói lại Hồng Ngọc, dứt khoát quay mặt bỏ đi.
"Ê, còn chưa biết ngươi tên gì nữa." Phía sau truyền đến một tiếng hỏi.
Tiểu thái giám không thèm quay đầu lại, thản nhiên bỏ lại hai chữ:
"Triệu Thường."
2.
Triệu Thường gặp lại Hồng Ngọc, đã là mấy tháng sau.
Hắn ta vừa giúp Lý Chuẩn xong việc, chuẩn bị về cung. Lúc đi ngang qua cửa hàng của Vương gia, vô tình liếc mắt, lại phát hiện một người quen cũ.
Hồng Ngọc đang đứng dưới tấm biển hiệu của cửa hàng, một mình ôm một cái bánh bao thịt to bằng cái mặt, ăn đến chảy cả mỡ.
Xem ra vị cô nương này tính tình không tốt, nhưng dạ dày lại không tệ.
Triệu Thường nảy sinh ý trêu đùa, lặng lẽ lẻn ra sau lưng Hồng Ngọc. Nàng ấy đang ăn rất chăm chú, hoàn toàn không phát hiện.
"Ê!" Triệu Thường bất ngờ vỗ vai Hồng Ngọc một cái.
Hồng Ngọc sợ đến nỗi muốn nhảy dựng lên cao cả trượng, theo tiếng "á" kinh hãi, chiếc bánh bao thịt trên tay cũng rơi xuống đất.
Chiếc bánh bao thịt kia lăn lông lốc, lớp vỏ trắng dính đầy bụi.
Triệu Thường không ngờ nàng ấy lại sợ đến vậy, vừa định lên tiếng xin lỗi, Hồng Ngọc đã vèo vèo chạy đi — hóa ra là đuổi theo chiếc bánh bao.
Nàng ấy nhặt đồ ăn lên, miệng lẩm bẩm: "Phí phạm lương thực, trời đánh thánh vật."
Triệu Thường có chút áy náy trong lòng, nói: "Cái này bẩn rồi, không ăn được nữa. Ta mua cho ngươi cái khác."
Hồng Ngọc lại cầm chiếc bánh bao thịt lau lau vào người, không chút để ý nhét vào miệng: "Bẩn không sao, ăn vào không bệnh."
Triệu Thường tưởng nàng ấy thế nào cũng phải mắng mình một trận, không ngờ Hồng Ngọc vừa ăn vừa đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới.
Triệu Thường hôm nay ra ngoài cung để che mắt người khác, mặc thường phục, trông thật giống một thư sinh thanh tú.
"Nhìn cũng được đấy chứ." Hồng Ngọc vừa nói, tay còn đưa lên véo má Triệu Thường một cái.
Lời này nghe sao cứ như khách làng chơi vậy?
Triệu Thường chưa từng bị trêu ghẹo như thế bao giờ, mặt đỏ bừng bỏ chạy.
Hồng Ngọc cười ha ha sung sướng, coi như đã trả được mối thù bánh bao rơi xuống đất.
Nhưng sau đó, khi nàng ấy vì cái bánh bao bẩn mà đau bụng đi ngoài đến mềm nhũn cả chân trong nhà xí, trong lòng vẫn rất hối hận: "Sao trời không đánh c.h.ế.t cái tên tiểu thái giám kia đi!"