Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 14

“Mình còn lần đầu nghe Thịnh Dạng nói tục đấy.” Đới Du Du hoàn hồn nhìn bộ đồng phục của Thịnh Dạng trong tay Lộ Gia Mạt, vẻ mặt đầy khó hiểu. “Cậu biết có chuyện gì không?”

“Không biết nữa.” Lộ Gia Mạt lắc đầu, bản thân cũng hơi ngơ ngác.

Chuyện nhỏ này đến nhanh đi cũng nhanh, chẳng có gì quan trọng hơn tan học, trong lớp ai nấy đều thu dọn đồ đạc của mình rồi lần lượt rời đi.

Lộ Gia Mạt cũng vậy, cô chẳng hiểu gì, cứ thế cầm bộ đồng phục của Thịnh Dạng, tay kia ôm theo sách, bước ra khỏi lớp.

Cô lên tầng sáu về lớp mình lấy cặp, sau đó như mọi khi đi ra cổng trường để về nhà.

Nhưng hôm nay đường cô đi không giống mọi ngày. Khi ngang qua một tiệm thuốc 111, cô dừng lại rẽ vào, lúc ra tay đã có thêm một túi thuốc cảm.

Đi được vài bước, cô đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi rối ra sau tai. Một bà cụ đang dắt chó đi dạo, chú corgi nhỏ lắc mông chạy tới sát chân cô. Lộ Gia Mạt mỉm cười với bà, cúi xuống chào chú corgi một tiếng.

Tối hôm đó Thịnh Dạng về nhà sớm hơn Lộ Gia Mạt. Khi cô mở cửa bước vào, cậu vừa lấy một chai nước có ga từ tủ lạnh, một tay đóng cửa tủ, tay kia mở nắp chai. Cậu mặc áo thun trắng, quần đồng phục; dưới ánh đèn ấm áp của phòng khách, dáng người cậu càng thêm rõ nét, đẹp đến mức rành rọt từng đường nét.

Nhưng chưa được mấy giây, chẳng hiểu sao chai nước có ga này y như cố tình chống đối cậu, “phụt phụt” bắn trào ra một đống, văng đầy lên tay và áo cậu. Thịnh Dạng trở tay không kịp, vội cúi xuống rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ăn, lau sạch nước trên người và trên chai.

Đúng là đẹp trai không quá ba giây. Lộ Gia Mạt thu hồi tầm mắt, cúi xuống đổi giày, khẽ bật cười một tiếng.

Cô lê dép, xách túi thuốc, từng bước đi vào, tiến lại phía Thịnh Dạng. Cậu chống một cánh tay lên lưng ghế, đứng thoải mái, hơi ngửa đầu uống nước.

“Thịnh Dạng.” Lộ Gia Mạt gọi thẳng.

Thịnh Dạng bị sặc ngay lập tức, yết hầu trượt lên xuống vài cái mới nuốt được ngụm nước, đôi mắt bị sặc đến mức hơi đỏ lên, quay sang nhìn cô: “Làm gì vậy?”

Trong lúc nói, trong lòng cậu còn không hiểu sao lại nghĩ, đây có phải lần đầu Lộ Gia Mạt gọi tên cậu không?

“Đồng phục.” Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn cậu, đưa bộ đồng phục cho cậu trước.

Thịnh Dạng còn đang cầm nửa chai nước có ga, cứ thế nhận lấy. Sau khi nhận xong thì tiện tay quăng bộ đồng phục lên lưng ghế bên cạnh. Thấy Lộ Gia Mạt vẫn đứng đó, cậu ngước mắt, ánh nhìn dừng lại trên mắt cô hai giây. Trong lòng nghĩ: còn chuyện gì nữa?

“Cái này.” Lộ Gia Mạt vẫn nhìn cậu, đưa túi thuốc đến trước mặt cậu, ánh mắt trong veo ngay thẳng. “Để cậu uống. Lần trước không phải cậu cho tôi thuốc giảm đau à?”

Ánh mắt Thịnh Dạng rơi xuống túi thuốc trong tay cô. Cậu cảm giác con nai nhỏ trong lòng mình lại đến rồi, húc tới húc lui. Ngón tay cầm chai nước vô thức siết chặt hơn một chút. Hai giây sau cậu mới nhận lấy, nghèn nghẹn trong mũi mà ậm ừ: “Ờ.”

Hôm nay Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa đều không ở nhà, TV phòng khách cũng không bật. Ngoài tiếng phanh xe điện thỉnh thoảng vọng lên từ dưới lầu, trong nhà thật ra rất yên tĩnh.

Cả hai đều không nói gì, đến không khí cũng im lìm.

Lộ Gia Mạt nghĩ, thuốc cũng đưa rồi, chẳng còn gì để nói nữa… hay là về phòng thôi.

Tâm lý Thịnh Dạng thì phức tạp hơn nhiều. Cậu đặt chai nước xuống, mở hộp thuốc, liếc qua liều lượng rồi bóc bốn viên, một hơi nuốt sạch. Tầm mắt của cậu từ đèn trần lướt sang đèn cây cạnh sofa, rồi một cách tự nhiên vòng trở lại trên người Lộ Gia Mạt. Cậu cao hơn cô khá nhiều, có thể nhìn thấy rõ trên mái tóc cô cột đuôi ngựa có một vòng ánh sáng vàng ấm áp bao quanh.

Yết hầu cậu lăn hai cái, nuốt xong thuốc. Hàng mi cụp xuống, mắt rơi trên hộp thuốc, giọng tỏ ra tự nhiên mà bắt chuyện: “Kỳ thi tháng này cậu thấy thế nào?”

“Hả?” Lộ Gia Mạt, vốn định quay đi, khựng lại một bước, ngoái đầu đáp thật thà: “Cũng ổn, chắc sẽ tốt hơn lần trước.”

Trả lời xong, cô suy nghĩ một giây, theo phép lịch sự xã giao mà hỏi lại: “Còn cậu? Cảm giác thế nào?”

Biết phép qua lại đấy nhỉ. Thịnh Dạng cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười lười nhác. Một lúc sau, cậu lại nâng mí mắt lên quan sát nét mặt cô, cố tình trêu: “Tôi cũng ổn. Nhưng chắc tôi không thể khá hơn lần trước được.”

“…”

Lộ Gia Mạt nhanh chóng lục lại trong đầu thứ hạng mấy lần thi trước của cậu: “…”

Giỏi đứng nhất lắm à.

Ngạo chết được ấy.

Hai ngày đầu kỳ nghỉ Quốc khánh là đại hội thể thao của Trường Trung học Phụ thuộc.

Hai hôm đó trời cao, mây nhạt, nắng trong đến mức chẳng giống Bắc Kinh chút nào.

Sau lễ khai mạc, các lớp liền tản ra hoạt động tự do trên sân vận động. Buổi sáng Lộ Gia Mạt và Khâu Quả đều không có môn thi, hai cô ngồi trên khán đài cạnh sân. Khâu Quả làm lớp trưởng nên bận tối mắt, đuổi Uông Minh Phi đang đeo máy ảnh lòng thòng trước ngực đi lo việc khác, rồi kéo Lộ Gia Mạt ngồi xuống giúp mình viết bản thảo phát thanh.

Chỗ tập trung của lớp A2 của họ nằm ngay cạnh trạm phát thanh. Lộ Gia Mạt viết như luyện tập làm văn, lấy vở bút ra kê lên đầu gối viết. Nhưng cô tự biết trình độ viết bản thảo của mình, viết xong một bản liền đưa giấy cho Khâu Quả kiểm tra.

Khâu Quả đang bận gõ chữ trong nhóm WeChat để nhờ người đi mua nước, tay gõ hơi chậm hai giây, tờ giấy đã bị một bàn tay khác lấy đi.

Vốn đang ngồi trong trạm phát thanh, chẳng biết từ lúc nào Trịnh Thính Tư đã đi sang chỗ họ. Hôm nay cậu là người dẫn chương trình lễ khai mạc, mặc bộ đồng phục kiểu Âu sang trọng: áo vest phong cách Anh, sơ mi, nơ cổ, tóc còn được vuốt tạo kiểu. Vốn dĩ cậu đã rất điển trai, lại là người nổi tiếng trong trường; hôm nay ăn vận trang trọng như vậy, càng nổi bật, đến mức khiến không ít người xung quanh ngoái lại nhìn.

Trịnh Thính Tư cúi đầu xem bản thảo, khóe môi cong lên: “Viết khá đấy, rất khí thế.”

Lộ Gia Mạt và Khâu Quả nghe tiếng liền cùng ngẩng đầu. Lộ Gia Mạt hơi bất ngờ nhìn cậu ta, dường như không nghĩ cậu ta sẽ tới đây.

Khâu Quả thì bật cười, khẽ huých nhẹ cánh tay Lộ Gia Mạt, giọng điệu cũng pha tiếng cười: “Nghe chưa? Thủ khoa ban Xã hội còn khen cậu viết tốt kìa.”

Biết rõ khả năng của mình, Lộ Gia Mạt đương nhiên sẽ không vì câu đó mà nghĩ ngợi gì, chỉ lễ phép nói: “Vậy tôi giao luôn cho cậu nhé.”

Bản thảo viết xong vốn là phải nộp cho trạm phát thanh.

Trịnh Thính Tư gật đầu, nhưng cậu ta không đi ngay. Ngược lại còn đứng đó thêm một lúc, chẳng quan tâm ánh nhìn của người khác, tiếp tục tùy ý trò chuyện với hai cô. Vài phút sau, cậu ta giơ tay xem đồng hồ, rồi mới quay lại ngồi trong trạm phát thanh.

Khâu Quả nhìn theo bóng cậu ta, bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ, nghiêng đầu sang nhìn Lộ Gia Mạt: “Trịnh Thính Tư có phải thích cậu không? Đây là lần thứ mấy rồi, cứ sang đây nói chuyện linh tinh ấy?”

Lộ Gia Mạt chống cằm, đầu bút chạm chạm vào đuôi bút nước, mắt vẫn nhìn trang vở trên gối, còn đang nghĩ bản thảo tiếp theo, chẳng hề để tâm: “Cũng có thể là cậu ấy chỉ buồn chán thôi.”

“Cũng đúng.” Khâu Quả tính rộng rãi, câu chuyện chuyển qua ngay lập tức. Cô nghiêng vai qua thúc Lộ Gia Mạt: “Ăn kem không? Mình mua cùng lúc mua nước luôn.”

Đôi mắt Lộ Gia Mạt sáng lên: “Ăn!”

Buổi sáng trôi qua nhanh, số môn thi cũng không nhiều. Hai môn cô đăng ký đều vào buổi chiều.

Khâu Quả có một môn, thi xong, hai cô chạy thẳng tới căn tin ăn trưa.

Một giờ mười lăm chiều, môn đầu tiên của Lộ Gia Mạt là chạy tiếp sức. Cô làm thủ tục kiểm tra, đưa áo khoác đồng phục, thẻ tên và điện thoại cho Khâu Quả, rồi giơ tay cắn dây buộc tóc, cột lại đuôi ngựa của mình, còn cố tình buộc chặt hơn.

Tiếng súng lệnh vang lên, khói trắng tản vào không trung. Lộ Gia Mạt đứng trên đường chạy nhựa, theo bản năng quay đầu nhìn người xuất phát đầu tiên. Cô chạy lượt áp chót, giờ phút này căng thẳng cực kỳ.

Tiếng gió và tiếng reo hò vang ầm bên tai. Khâu Quả đứng ngoài sân, mặc chiếc áo lớp in mỗi số báo danh và biệt hiệu, cũng kích động không kém, vừa nhảy vừa hét cổ vũ.

Lộ Gia Mạt chắc tay nhận lấy gậy tiếp sức từ người chạy trước, rồi quay đầu, dốc hết sức mình lao lên.

Quốc kỳ, cờ trường và cờ lớp các khối tung bay trong gió. Sau khi truyền gậy cho người cuối cùng, Lộ Gia Mạt chạy tới bên Khâu Quả, hai má đỏ bừng, cùng cô ấy lớn tiếng hô cổ vũ.

“Vãi thật, lớp mình được hạng nhì, đỉnh quá á á á á á!”

“Aaaaa vui quá trời luôn!”

Mấy nữ sinh lớp 11A2 tham gia chạy tiếp sức, cùng vài bạn nữ trong lớp bao gồm cả Khâu Quả, ôm nhau nhảy loạn lên, vừa hét vừa la vì quá phấn khích.

Đúng lúc ấy, loa phát thanh bắt đầu thông báo các thí sinh nữ thi 3000 mét đến kiểm điểm, tên được đọc từng người một, bỗng vang lên ba chữ — “Lộ Gia Mạt”.

“Hả?” Lộ Gia Mạt sững lại, tưởng mình nghe nhầm, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía trạm phát thanh.

Không bao lâu sau, trạm phát thanh đọc lại danh sách một lần nữa, tên Lộ Gia Mạt vẫn ở đó.

“Không phải trùng tên chứ?” Khâu Quả nói.

“Không biết.” Lộ Gia Mạt nghĩ một chút rồi nói, “qua đó xem thử đã, cảm giác xác suất trùng tên không cao.”

Diêu Tiện với vai trò cán sự thể dục, cũng đang có mặt ở khu vực kiểm điểm nội dung 3000 mét. Thấy Lộ Gia Mạt tới, nét mặt cậu thả lỏng ngay: “Gia Mạt, cậu đến rồi à, cứu tinh của tôi đây mà.”

Khâu Quả lập tức đưa tay chắn cậu ta lại, giọng đầy chán ghét và thắc mắc: “Là Gia Mạt thật à? Nhưng Gia Mạt có đăng ký chạy 3000 mét đâu?”

“Hả?” Diêu Tiện hoàn toàn không thấy có gì sai, “Gia Mạt đúng là không đăng ký, nhưng Hoàng Y Linh không khoẻ, vào phòng y tế rồi. Có người đến nói là Gia Mạt đồng ý chạy thay cô ấy.”

Lộ Gia Mạt còn chưa kịp lên tiếng, Khâu Quả đã giành nói trước, lông mày nhíu lại, giọng không vui: “Ai? Truyền lời kiểu bừa bãi vậy?”

“Hình như là Trương Hạo.” Diêu Tiện giờ chỉ cuống lên vì sắp thi, mắt dán vào Lộ Gia Mạt, trong lòng còn ôm chút hi vọng, “Giờ phải làm sao đây? Tôi biết đi đâu tìm bạn nữ chạy 3000 mét bây giờ?”

“Tôi mặc kệ cậu tìm ai.” Khâu Quả nắm tay Lộ Gia Mạt kéo đi.

“Thôi.” Lộ Gia Mạt nhíu mày, trong lòng cũng bực, nhưng lúc thấy giáo viên kiểm điểm đang cầm danh sách tiếp tục gọi tên những học sinh chưa đến, còn Diêu Tiện thì vã mồ hôi vì sốt ruột, cô nhìn sang Khâu Quả, quyết định chuyện tìm Trương Hạo tính sau, “Tôi chạy vậy.”

Khâu Quả lập tức phản đối, kéo tay cô: “Bảo cậu ta đi tìm Trương Hạo ấy, đàn ông con trai mà ngày nào cũng nhỏ nhen.”

“Tên mình đã ghi vào, giờ đang kiểm điểm rồi, không chạy thì cũng kỳ.” Lộ Gia Mạt quay sang hỏi Diêu Tiện, “Tôi trước giờ chưa chạy xa như thế này, chạy cuối cùng cũng không sao chứ?”

Diêu Tiện thấy có hi vọng liền gật đầu lia lịa: “Không sao không sao, giữa chừng chạy không nổi thì bỏ cuộc cũng được, miễn là có người xuất phát ban đầu là ổn.”

Lộ Gia Mạt gật đầu, lại nhìn sang Khâu Quả. Bị cô nhìn đến mức không còn cách nào, Khâu Quả đành bật cười bất lực: “Cậu đúng là mềm lòng… Chạy đi chạy đi, dù sao lớp mình cũng chỉ tranh suất đứng bét thôi.”

Khóe môi Lộ Gia Mạt cong lên, đôi mắt cũng cong cong theo, cô đáp một tiếng “Ừ.”

“Đúng là em gái tụi mình ha.” Uông Minh Phi ôm cái Canon R5 của cậu ta đứng trên khán đài, khuỷu tay húc nhẹ Thịnh Dạng đang đứng cạnh. “Dũng sĩ nha, lại dám đăng ký chạy ba nghìn mét.”

Thịnh Dạng không nói gì, ánh mắt chuyên chú nhìn người đang đứng trên đường chạy. Gió trên sân lớn dữ dội, cô đứng ở điểm xuất phát, áo đồng phục bị gió thổi phồng lên, thân hình mỏng như tờ giấy, tóc buộc gọn cũng bị gió thổi rối nhẹ, nhưng cô chẳng để ý, còn quay đầu cười với Khưu Quả đang đứng ở mép sân.

Lúc đó, trời xanh, mây trắng, Lộ Gia Mạt thật sự rất xinh đẹp.

Thịnh Dạng cúi xuống nhặt chai nước, bên chân đều là nước đặt sẵn, rồi quay người đi xuống cầu thang bên trái.

Uông Minh Phi vừa quay đầu liền thấy bóng lưng cậu thoáng qua, vội la lớn: “Ê, Thịnh Dạng, cậu đi đâu đấy?”

Hơn hai mươi phút sau, Lộ Gia Mạt cố chống đỡ mà chậm rãi bước xuống khỏi sân vận động. Nhịp thở cô gần như nổ tung. Khưu Quả còn có một hạng mục phía sau nên đưa hết đồ cho cô rồi hấp tấp chạy đi, trước khi đi còn hỏi có muốn tìm ai đến chăm cô không.

Lộ Gia Mạt dùng chút sức tàn lắc đầu. Cô tìm một nơi quay lưng lại sân vận động, không có mấy ai, vừa định ngồi xuống mép gạch men cạnh bồn hoa thì cổ áo phía sau đột nhiên bị người ta nhấc lên.

Lộ Gia Mạt giật mình, lập tức quay đầu.

Thịnh Dạng thả ngón tay đang túm cổ áo cô ra, nhét tay lại vào túi, giọng điệu tự nhiên: “Không được ngồi, đi đi.”

Lộ Gia Mạt mặt mũi nhăn nhó, ánh mắt bất giác đầy bất mãn nhìn Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng thấy biểu cảm nhỏ đó của cô, trong lòng lại thấy buồn cười. Cậu vặn nắp chai nước trong tay, đưa cho cô, cứ không cho cô ngồi xuống.

Lộ Gia Mạt thở không nổi, cổ họng như cháy rát, đến giọng cũng không phát ra được. Chỉ có thể nhận lấy nước, uống hai ngụm, rồi bị ép bước từng bước, chậm rì chậm rì như rùa bò.

Đi một lúc lâu, ít nhất là trong cảm giác của Lộ Gia Mạt thì đúng là rất lâu, cô cũng miễn cưỡng nói được rồi: “Được rồi chứ?”

Cô đứng lại, không chịu đi nữa.

“Đi thêm trăm mét nữa.” Thịnh Dạng kéo nhẹ ống tay áo đồng phục đang khoác trên vai cô. Ống tay áo trống rỗng, vậy mà chỉ như vậy, Lộ Gia Mạt đã bị cậu lôi đi tiếp.

Thật ra cô chỉ đỡ được chút xíu ở phần thở và phần cổ họng thôi, còn mặt, cổ, thậm chí sau tai đều đỏ bừng.

Thịnh Dạng cúi đầu, ngón tay vô thức nghịch ống tay áo đồng phục của cô. Ánh mắt cậu nâng lên nhìn cô vài giây rồi lại dời đi, khẽ hỏi: “Chạy hạng mấy? Đội sổ hả?”

“Là áp chót!” Lộ Gia Mạt vì sĩ diện nên cố nhấn mạnh giọng điệu. Nhấn mạnh xong lại mím môi, muộn màng thấy hơi ngại: “Có một bạn nữ bị ngất giữa chừng nên tôi mới nhích lên được một hạng. Nhưng tôi chạy hết cả chặng đó, còn chạy dưới hai mươi phút nữa, mười chín phút bốn mươi bảy giây đó!”

Thịnh Dạng nhìn vào đôi mắt trong sáng long lanh của cô, không nhịn được bật cười: “Giỏi quá ha.”

Lộ Gia Mạt chẳng sợ cậu cười, mắt vẫn sáng rỡ, tâm trạng như tốt lên hẳn: “Vốn dĩ là rất giỏi mà, lần đầu tôi chạy xa như vậy.”

Có lẽ cô không biết mình lúc này rực rỡ thế nào, nhưng Thịnh Dạng biết. Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt nghiêng của cô, tâm trạng cũng vì niềm vui của cô mà vui theo.

Vừa nhìn được mấy giây, Lộ Gia Mạt đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng khựng lại, không ngờ ánh mắt mình lại đụng trúng cô, hoặc nên nói là bị cô bắt gặp. Ánh mắt cậu hoảng loạn trong thoáng chốc, rồi nghe cô tội nghiệp hỏi: “Đi hơn một trăm mét rồi đúng không?”

Trái tim đang treo cao của Thịnh Dạng lập tức hạ xuống. Thì ra không phải bị bắt gặp.

Cậu im lặng một giây, rồi khoảnh khắc tiếp theo, tim lại đập nhanh lên.

Lộ Gia Mạt “a” một tiếng, giọng càng đáng thương hơn: “Vẫn chưa được ngồi sao?”

Sao cô ấy lại biết làm nũng giỏi thế này chứ.

“Ngồi đi ngồi đi.” Thịnh Dạng hoàn toàn chẳng có nguyên tắc gì mà nói.

Lộ Gia Mạt liền ngồi xuống chiếc ghế dài ngay bên cạnh, đúng lúc này nhạc hành khúc trong đài phát thanh đột ngột dừng lại, chưa đầy hai giây sau vang lên giọng của một nữ thành viên khác trong ban phát thanh: “Vừa nhận được một bài cổ vũ đặc biệt, là viết cho Thịnh Dạng lớp 11A1…”

Thịnh Dạng? Lộ Gia Mạt cầm chặt chai nước khoáng, ngẩng mắt nhìn sang người đang ngồi bên cạnh.

“…Dùng mồ hôi tưới tắm cho đóa hoa phấn đấu, dáng vẻ cậu khi nỗ lực là…”

Phía trước còn khá bình thường, nhưng đoạn sau lại bất ngờ vang lên bài ‘Love Story’.

Là bản tỏ tình sao? Lộ Gia Mạt hơi kinh ngạc chớp mắt, rồi lại nhìn về phía Thịnh Dạng.

Nhìn cái gì mà nhìn, Thịnh Dạng mặt mày thản nhiên nhìn lại.

Lộ Gia Mạt lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn mũi giày, trong lòng nghĩ người này thản nhiên như vậy, chắc hẳn thường xuyên được tỏ tình rồi.

Đúng lúc đó, điện thoại của Thịnh Dạng rung lên.

Cậu vốn đang bực bội vì cái bản tỏ tình này, ai thế? Lại bày trò này. Cậu liếc màn hình hiển thị tên người gọi, Uông Minh Phi giờ tìm cậu làm gì vậy?

Cậu ấn tắt một lần, cái thứ này lại cố chấp gọi thêm lần nữa, bất đắc dĩ cậu đành nghe máy.

Ngay khoảnh khắc kết nối, đầu dây bên kia như nổ tung, ồn ào náo loạn một đống âm thanh.

“Người đâu rồi?” Giọng to của Uông Minh Phi át cả người khác, truyền tới trước tiên.

Thịnh Dạng liếc nhìn Lộ Gia Mạt, tay cầm điện thoại, giọng lạnh nhạt: “Làm gì?”

“Làm gì cái gì?” Uông Minh Phi cảm thấy thằng này rõ ràng giả vờ, trong đài phát thanh đang phát ‘Love Story’ đó, còn gọi đích danh cậu nữa, “Đừng giả bộ, mọi người đều tìm cậu, mau qua đây đi, người ta Triệu Thanh Hàm đang đợi cậu đó, còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cậu.”

Thịnh Dạng sắp phát điên, Lộ Gia Mạt rõ ràng nghe thấy giọng Uông Minh Phi trong điện thoại, đôi mắt trong trẻo mở to, lại còn tò mò nhìn chằm chằm cậu. “Không đi.”

Cậu ném ra hai chữ, trực tiếp cúp máy.

Bầu không khí ngưng lại vài giây, cả hai đều không nói gì, tiếng nhạc trong đài phát thanh vẫn chưa dừng.

Gió mát thổi nhè nhẹ, rất dễ chịu. Lộ Gia Mạt trong đầu đang nhớ lại gương mặt của Triệu Thanh Hà, hình như khác với dáng vẻ tóc ngắn trước đây.

Thịnh Dạng cúi mắt nhìn Lộ Gia Mạt, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc lúc này cô đang nghĩ gì.

Cậu cau mày đầy phiền muộn, vừa định mở miệng thì điện thoại lại rung lên, vẫn là Uông Minh Phi, cái thằng này đúng là dai dẳng không dứt sao?

“Đã nói là không đi rồi.” Cậu bực bội nói.

“Anh em à.” giọng Uông Minh Phi bên kia lần này đầy vẻ hả hê, cậu ta cười không ngừng được, “Lần này cậu bắt buộc phải tới, quỷ kiến sầu của trường Trung học Phụ thuộc, Lỗ Thông Hải – sếp Lỗ tìm.”

Thịnh Dạng: “…”

Thịnh Dạng bất đắc dĩ đứng dậy, liếc nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu của Lộ Gia Mạt, bước lên trước hai bước, rồi lại quay về.

“Này, Lộ Gia Mạt.”

Lộ Gia Mạt ngẩng đầu, không biết có phải vì nhìn từ dưới lên hay không, ánh mắt trông rất ngoan.

Thịnh Dạng khẽ cười, lấy viên kẹo bạc hà chưa bóc trong túi áo đồng phục ném cho cô, “Ngồi một lát rồi đứng lên, đi thêm một chút.”

“Ồ.”

Buổi tối, Lộ Gia Mạt vừa về đến nhà đã cảm thấy bầu không khí trong nhà khác hẳn mọi khi.

Cô thay giày xong, thấy Thịnh Nhuế ngồi bên bàn ăn, tư thế ấy không biết đã ngồi bao lâu.

Thịnh Nhuế nhìn thấy cô, lấy lại tinh thần, gọi: “Gia Mạt, con lại đây.”

Lộ Gia Mạt quay đầu nhìn Thịnh Dạng vừa bước vào sau lưng mình, ôm cặp sách, không hiểu gì mà ngồi xuống cạnh Thịnh Nhuế.

Chuyện tỏ tình trong ngày hội thể thao làm ầm ĩ hơn tưởng tượng, buổi chiều Thịnh Nhuế đã nhận được điện thoại từ giáo viên trong trường. Bà trừng mắt nhìn Thịnh Dạng, rồi lại dịu dàng quay sang Lộ Gia Mạt: “Gia Mạt à, con có biết tình hình của Thịnh Dạng ở trường không?”

Lộ Gia Mạt càng thấy khó hiểu, nhưng vẫn thật thà nói: “Chúng con không cùng lớp, tình hình cũng không biết nhiều lắm ạ.”

Thịnh Dạng còn đang ở cửa nghe thấy câu này, kéo lê đôi dép đi tới, kéo ghế đối diện Thịnh Nhuế ngồi xuống, nhìn bà: “Có chuyện gì sao mẹ không hỏi thẳng con? Ở đây vòng vo làm gì.”

Thịnh Nhuế chẳng buồn để ý đến cậu, chỉ nhìn Lộ Gia Mạt, rất tin tưởng mà hỏi: “Con nói cho dì biết, Thịnh Dạng có phải đang yêu không?”

“Dạ?” Lộ Gia Mạt ngẩn người.

“Không phải.” Thịnh Dạng thật sự cạn lời, buổi chiều cậu bị Lỗ Thông Hải lôi vào văn phòng mắng một trận vô duyên vô cớ, giờ về nhà lại bị mẹ hiểu lầm, “Sao con lại thành đang yêu rồi?”

“Con im miệng cho mẹ, suốt ngày ong bướm v* v*n, giáo viên các con đều gọi điện cho mẹ rồi.” Thịnh Nhuế mắng Thịnh Dạng hai câu, rồi tiếp tục nói với Lộ Gia Mạt: “Gia Mạt, con nói cho dì nghe, cô gái mà Thịnh Dạng thích là người thế nào?”

Lộ Gia Mạt thật ra vẫn chưa kịp phản ứng, trong đầu theo phản xạ hiện ra vài bóng người, vô thức hỏi: “Là ai cơ ạ?”

“Cái gì?” Thịnh Nhuế kinh ngạc, giọng vô thức cao lên, bà thật sự không ngờ, khó tin mà quay đầu nhìn Thịnh Dạng: “Còn mấy người nữa sao? Thịnh Dạng! Con nói rõ cho mẹ!”

Thịnh Dạng lười nhác tựa vào lưng ghế, cậu nghiêng đầu, ánh mắt liếc sang Lộ Gia Mạt, cậu cạn lời đến mức lại chẳng còn cạn lời nữa. Cậu thật sự rất muốn hỏi Lộ Gia Mạt, rốt cuộc cậu thích là mấy người? Sao cô không trực tiếp nói là chính cô đi.

Bình Luận (0)
Comment