“Cậu hôm đó nói gì với Lộ Gia Mạt thế? Suốt cả bữa chẳng thèm để ý ai khác.”
Sáng sớm ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Uông Minh Phi và Thịnh Dạng đứng trước cửa tiệm bánh bò kẹp thịt bò bên kia đường cạnh trường, đợi mẻ bánh bò thịt bò mới ra lò.
Thịnh Dạng một tay khoác hờ lên vai Uông Minh Phi, cúi đầu lướt điện thoại, ngáp liên tục rồi tùy ý hỏi: “Hôm nào cơ?”
“Thì hôm tiệc chia tay Phương Hoài ấy, cậu không nhận ra Phùng Ninh tìm cậu nói chuyện mấy lần, vậy mà chẳng chen được vào à?”
Thịnh Dạng mắt không ngẩng lên, hời hợt trả lời: “Không để ý.”
“Xì, cậu cứ giả vờ đi.” Uông Minh Phi đang nhìn người ta lật bánh bò thịt bò, bỗng như phát hiện gì, nghiêng đầu liếc Thịnh Dạng một cái: “Cậu với Lộ Gia Mạt, giờ tình cảm tốt đến thế rồi hả? Chưa từng thấy cậu nhiệt tình chăm sóc ai như vậy đó.”
“Ai nhiệt tình hả?”
Thằng này có biết nói chuyện không thế?
Thịnh Dạng mặt chẳng biểu cảm gì, cất điện thoại, cánh tay cũng rút khỏi vai cậu ta, đưa tay nhận bánh bò thịt bò ông chủ đưa, xoay người đi về phía trường.
“Ê ê!”
Uông Minh Phi vội nhận cái bánh bò vừa ra lò, quay người đuổi theo cậu.
Mới đi được vài bước, cậu ta thấy một người, lập tức muốn choàng tay qua cổ Thịnh Dạng, muốn kéo ánh mắt con chó chết này qua bên đó: “Trương Hạo.”
Thịnh Dạng nghiêng đầu né động tác đó, ánh mắt mang vài phần chán ghét, liếc cảnh cáo vào cái tay đang xách túi bánh của cậu ta: “Cậu ta lại làm sao?”
“Vãi chưởng.” Uông Minh Phi lười so đo cái kiểu sạch sẽ quá mức của cậu, giọng kích động: “Gia Mạt không nói với cậu à? Chính tên kia ở đại hội thể dục nói linh tinh, hại Gia Mạt phải chạy 3000 mét đó.”
Bước chân Thịnh Dạng khựng lại, mí mắt nhấc lên, ánh mắt sâu hẳn đi nhìn về phía đó. Điện thoại xoay một vòng trong lòng bàn tay, không biết đang nghĩ gì.
–
Bên này, buổi sáng của Lộ Gia Mạt trôi qua đúng nghĩa hoảng hồn. Sáu giờ bốn mươi, cô vừa đến lớp đã nghe nói thành tích kỳ thi cuối tháng có rồi.
Còn mười phút nữa mới đến giờ đọc sớm, trong lớp tiếng than vãn khắp nơi.
Khâu Quả ngồi bệt xuống chỗ, đang nhìn điểm từng môn trong điện thoại, giọng vỡ vụn: “Hôm thi Vật lý mình ngủ gật à? Sao điểm ít vậy trời? Có khi Điền Chấn Dương chấm nhầm rồi không?”
Hai giây sau, cô ấy lấy tay đập lên trán mình, ngã vật xuống bàn: “Trời đất ơi.”
Lộ Gia Mạt còn chưa xem điểm. Cô ôm cặp, chưa ngồi xuống, đứng cạnh bàn lôi cả xấp bài tập kỳ nghỉ ra, nộp xong liền chạy lên bục giảng lấy phấn rồi đập sạch bụi ở cạnh cửa sổ hành lang.
Hôm nay cô trực nhật. Sau khi đập phấn cho sạch bụi, cô quay lại lớp, lau bảng từ trái sang phải, phía dưới lau xong rồi, lại kiễng chân vươn tay lau lên trên.
Mao Hội Văn trực cùng cô, thấy cô cầm giẻ định đi rửa ở nhà vệ sinh, liền nói: “Chỉ là bụi phấn thôi, lau đại là được rồi, chiều hãy lấy nước lau.”
Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn bảng, thấy cũng sạch rồi, liền đặt giẻ xuống, cùng cô ấy mang thùng rác đi đổ.
Làm xong xuôi, Lộ Gia Mạt quay lại chỗ, vừa ngồi xuống, Khâu Quả đã dúi đầu sang, định nói với cô về thành tích kỳ thi thì cửa lớp có người gọi: “Lộ Gia Mạt, cô Tân gọi.”
Lộ Gia Mạt lập tức đứng lên. Khâu Quả nhích chân nhường chỗ cho cô đi qua, ngẩng đầu hỏi: “Cậu biết cậu được bao nhiêu điểm Văn không?”
Lộ Gia Mạt lắc đầu: “Chưa biết.”
Khâu Quả hít một hơi lạnh, đưa cô một ánh mắt kiểu “Vậy thì… cậu bảo trọng nhé”, còn vỗ vỗ tay cô như tiễn cô lên đường ra trận.
Không lẽ còn tệ hơn lần trước? Tim Lộ Gia Mạt chùng xuống. Bước chân lên tầng bốn cũng nặng hơn hẳn.
Trong phòng làm việc của giáo viên, Trần Tân Di đang xem bài thi Ngữ văn của Lộ Gia Mạt. Bên tay bà còn đặt một tờ bảng xếp hạng, có thứ hạng toàn khối và điểm của từng môn. Trần Tân Di xem xong bài, ánh mắt chuyển sang bảng kia, nhìn cột của Lộ Gia Mạt, xem điểm Ngữ văn của cô, lại nhìn các môn khác, lập tức bị chọc tới “vỡ phòng tuyến”.
Đúng lúc ấy, Lộ Gia Mạt đẩy cửa bước vào văn phòng.
Trần Tân Di ngẩng đầu, dùng ngón tay đẩy gọng kính, ánh mắt khóa chặt cô. Lộ Gia Mạt bị nhìn đến căng thẳng: “Cô ơi, cô tìm em ạ?”
Thấy ngón tay cô bé nắm chặt vào nhau, Trần Tân Di thở dài: “Là cô tìm em.”
Bà đẩy bài thi đến trước mặt Lộ Gia Mạt: “Em tự nói xem, em thi thành cái dạng gì rồi?”
Lộ Gia Mạt nhìn điểm một cái, trái tim đang lạnh lẽo lập tức ấm lên chút ít. May quá, cũng không khác lần trước bao nhiêu. Cô nhìn sắc mặt Trần Tân Di, cân nhắc mở miệng: “Là… không có tiến bộ.”
“Đây là không có tiến bộ sao??” Trần Tân Di trừng mắt nhìn cô, giọng không tự chủ mà nâng cao. Bà lại đặt thêm một tờ giấy xuống trước mặt Lộ Gia Mạt, trên đó là biểu đồ đường thành tích tất cả các môn sau khi vào trường Trung học Phụ thuộc.
“Sao các môn khác đều lên thẳng tắp, còn Ngữ văn thì giậm chân tại chỗ? Em có biết lần này điểm trung bình môn Ngữ văn còn cao hơn lần trước mười điểm không, mà điểm của em gần như chẳng đổi. Điều đó nói lên cái gì? Nói lên rằng em không chỉ không tiến bộ, mà còn tụt lùi!”
“Em nhìn bài văn em viết xem, lệch đề đến tận góc xó nào rồi? Nếu không phải chữ đẹp còn vớt được chút điểm trình bày, không thì điểm còn thảm hơn. Em biết lệch đề có hậu quả thế nào không? Có thể khiến em rơi thẳng xuống nhóm cuối lớp đó!”
“Thực sự là đọc hiểu không hiểu, thơ ca không cảm thụ nổi, nói chi đến phần dùng từ…”
Lộ Gia Mạt không lên tiếng, cô cúi đầu, mắt dán vào biểu đồ thành tích, mặt trắng bệch, môi cũng mím chặt trắng nhợt. Trông cô ngoan ngoãn nghe dạy đến mức… khiến trái tim sắt đá của Trần Tân Di cũng không nỡ quở mắng thêm.
Bà mở bình giữ nhiệt uống vài ngụm nước nóng, rồi trừng mắt nhìn Lộ Gia Mạt.
Lúc này, Thịnh Dạng chầm chậm đi vào từ hành lang bên ngoài. Cậu đưa mấy bài kiểm tra trên tay cho Điền Chấn Dương, xong lúc đi ngang liền tò mò thò đầu nhìn sang hai người họ.
Kết quả bị Trần Tân Di bắt gặp ngay lập tức: “Nhìn cái gì mà nhìn, qua đây!”
Thịnh Dạng cười hề hề, không biết xấu hổ, nhưng cũng ngoan ngoãn đi lại, đứng trước bàn cô, to gan hỏi: “Cô có gì chỉ dạy ạ?”
Trần Tân Di lười nói nhảm với cậu, trực tiếp đưa bài Ngữ văn của Lộ Gia Mạt cho cậu. Bà là giáo viên chủ nhiệm lớp Lộ Gia Mạt, cũng là giáo viên Ngữ văn lớp Thịnh Dạng, đương nhiên biết mối quan hệ gia đình giữa hai đứa này: “Em xem trước đi.”
Thịnh Dạng “ồ” một tiếng, rồi thật sự cầm bài của Lộ Gia Mạt lên xem nghiêm túc.
“……”
Bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào, tay Lộ Gia Mạt đã rút vào trong tay áo đồng phục, hai ống tay áo xoắn lấy nhau, ngón tay phải bóp khớp ngón tay trái. Trong lòng cô xuất hiện một thứ cảm giác kỳ quái khó nói, cô ngước mắt liếc Thịnh Dạng một cái, rồi lập tức thu lại ánh nhìn.
Trong đầu chỉ nghĩ:
Sao lại đưa cho cậu ấy xem… giống hệt như bị mời phụ huynh vậy.
Khoảng ba bốn giây trôi qua, cũng có thể là bảy tám giây. Văn phòng giáo viên thật ra không hề yên tĩnh, tiếng thầy cô nói chuyện, tiếng học sinh đọc bài, tiếng lật đề, tiếng viết bài xào xạc. Nhưng Lộ Gia Mạt lại cảm thấy im phăng phắc. Cái cảm giác ngượng ngùng trong lòng cứ ám lấy cô.
Đúng lúc đó, bên tai cô nghe thấy Thịnh Dạng khẽ bật cười.
Tiếng cười rất nhẹ, rất thấp.
“……”
Khoảnh khắc ấy, lực ở móng tay cô không khống chế được, quệt qua mu bàn tay, để lại một vệt trắng.
Sau đó, mặt và tai cô không tự chủ mà nóng lên.
“Cười cái gì.” Trần Tân Di không để ý phản ứng nhỏ của Lộ Gia Mạt, ánh mắt lập tức lia sang, trừng Thịnh Dạng, đặt mạnh bình nước xuống bàn: “Cười cái gì mà cười? Từ giờ điểm Ngữ văn của em ấy giao cho em. Lần sau thi mà không tiến bộ, tôi hỏi tội em!”
Thịnh Dạng không để lại dấu vết liếc tai Lộ Gia Mạt một cái, tay đang cầm bài hơi khựng lại: “Ồ.”
Giống hệt như bị mời phụ huynh, mặt và tai cô càng nóng hơn. Không biết có đỏ không, chỉ biết cô rất muốn chạy khỏi đây.
Đúng lúc này chuông đọc sớm vang lên. Văn phòng còn ồn hơn lúc nãy. Tay Lộ Gia Mạt chui ra khỏi tay áo, cầm lấy mép ống tay, muốn bóp tai mình mà lại cố nhịn.
“Đừng chỉ ồ một tiếng, miệng thì hứa mà phải để tâm vào.”
Trần Tân Di còn tiếp tục dặn dò.
Thịnh Dạng đưa mắt nhìn bài thi một vòng, giữa chừng còn nhìn cô giáo, rồi lại như vô tình như cố ý liếc Lộ Gia Mạt: “Em chắc chắn sẽ để tâm mà.”
“Được, vậy cô tin em lần này. Hai đứa về truy bài đi.”
Trần Tân Di vừa dứt lời, Lộ Gia Mạt lập tức bước nhanh ra khỏi văn phòng, không thèm đợi Thịnh Dạng. Ra đến hành lang, cô rốt cuộc không nhịn được, đưa tay bóp nhẹ d** tai mình.
Vừa lên cầu thang, vừa phồng má, tim đập thình thịch nhanh hơn bình thường.
Trong đầu chỉ nghĩ: Chắc chắn lại bị cậu ấy cười rồi.
Ngày hôm đó, gần như cả buổi học đều trôi qua trong việc chữa bài kiểm tra. Trước giờ tự học tối có xảy ra một chuyện.
Lúc đó Lộ Gia Mạt quét xong phòng, lau xong bảng, đang ngồi ở chỗ sắp xếp lại các câu sai. Khâu Quả vừa từ hoạt động câu lạc bộ về, xách theo bát mì xào ngồi xuống, vừa bóc đũa dùng một lần vừa nói: “Trương Hạo đang chạy 5000 mét ở sân đấy, một đám người đứng xem.”
Ngòi bút của Lộ Gia Mạt khựng lại, quay đầu nhìn Khâu Quả, khó hiểu hỏi: “Sao cậu ta lại phải chạy 5000 mét?”
Khâu Quả đói muốn chết, húp hai miếng mì to, vừa nhai vừa nói không rõ: “Hình như là cá cược, thua rồi. Cậu muốn ra xem không? Cậu bị vạ lây phải chạy 3000 mét, giờ cậu ta tự chạy 5000 mét, cũng coi như hả giận đấy.”
“Không.”
Lộ Gia Mạt trả lại ánh mắt lên cuốn sổ sai đề. Thời gian đó chẳng bằng làm thêm vài câu cho xong.
–
Siêu thị mini trong trường.
Uông Minh Phi mở cửa tủ lạnh lấy một chai Bảo Khoáng Lực lạnh rồi ném cho Thịnh Dạng. Thịnh Dạng đưa tay đón, sau đó đảo mắt qua kệ hàng bên cạnh, tay kia lấy một gói khăn giấy khô và một gói khăn ướt, còn tiện tay cầm thêm một hộp kẹo bạc hà.
Cậu đi đến quầy tính tiền xếp hàng. Trước mặt cậu là hai nam sinh cũng đang đợi thanh toán, vừa ở sân bóng rổ lúc nãy. Thấy cậu liền nhiệt tình chào: “Trời, anh bạn, trận bóng lúc nãy chơi đỉnh thật đấy!”
Thịnh Dạng đang xem tin nhắn, nghe vậy cong môi cười nhạt, không để tâm lắm, đáp:
“Cũng tạm.”
Uông Minh Phi ôm chai coca uống dở và hai túi to khoai tây chiên đi lại, vừa hay nghe được câu đó, giọng ngứa ngáy khó chịu: “Ui, cậu Thịnh nhà ta còn biết khiêm tốn cơ đấy.”
Thịnh Dạng liếc xéo cậu ta, ánh mắt lười nhác, không buồn đáp. Hai nam sinh trước mặt bật cười, tính tiền xong liền rời đi.
Thịnh Dạng bước lên một bước, đặt đồ lên quầy. Uông Minh Phi thấy thế cũng vội đặt đồ của mình lên, nói với thu ngân: “Bọn em chung nhé.”
“Ai chung với cậu?”
Thịnh Dạng trả lời xong tin nhắn, một tay đút túi quần, cánh tay còn lại chống lên quầy, cả người hơi nghiêng nghiêng.
“Chậc.” Uông Minh Phi lập tức đổi thái độ, biết co biết duỗi, “Không có phần phối hợp tuyệt diệu của tôi thì lúc nãy làm sao mình đập Trương Hạo tơi tả vậy được?”
Thịnh Dạng hơi nhướng mày, bật cười mũi một tiếng, coi như thừa nhận công lao của cậu ta. Cậu mở điện thoại quét mã thanh toán.
“Bíp—” thanh toán hoàn tất.
Thịnh Dạng cầm đồ bước ra ngoài. Uông Minh Phi làm biếng không muốn dùng tay, ôm cả đống đồ luồn qua dưới cánh tay Thịnh Dạng chạy ra trước, chạy xong còn đắc ý quay lại khiêu khích.
Thịnh Dạng chẳng thèm chấp bọn ngốc. Cậu mở nắp chai, vừa ngửa đầu uống nước, vừa lơ đãng đi về hướng toà nhà Dật Phu.
Uông Minh Phi ăn khoai tây chiên cũng không làm cậu ta ngậm miệng lại được, vẫn kể về trận bóng khi nãy: “Cơ mà Trương Hạo đúng là kém, đã kém lại còn thích ra vẻ. Bắt cậu ta chạy 5000 lần này còn nhẹ đó, đàn ông mà bụng dạ còn nhỏ hơn cái gì gì—”
“Đúng là nhẹ thật.”
Thịnh Dạng lười biếng đáp.
Uông Minh Phi “phụt” cười: “Cũng không phải là nhẹ. Cậu ép người ta trên sân bao nhiêu lần như thế, tôi đảm bảo so với chạy 5000 còn khó chịu hơn.”
“Thế thì cậu ta mong manh quá.”
Thịnh Dạng nói, ngẩng đầu nhìn số tầng trong hành lang. Đến tầng bốn thì dừng lại, định rẽ phải vào phòng chức năng. Nhưng nghĩ gì đó, cậu lại tiếp tục đi lên tầng sáu về lớp mình, lấy bài Ngữ văn của Lộ Gia Mạt rồi mới xuống lại tầng bốn.
–
Lúc đó Lộ Gia Mạt đã có mặt trong phòng chức năng. Hai ngày nay sắp có kết quả thi đấu, ai cũng khá căng thẳng.
Hai người ngồi trước sau cũng không nói chuyện, ai làm việc nấy. Thịnh Dạng xem bài của cô, cô làm bài tập.
Khi chuông vào học vang lên, Lộ Gia Mạt nhìn thấy Trương Hạo và Trần Kỳ nối đuôi nhau vào phòng. Cô liếc Trương Hạo một cái, thấy lưng áo đồng phục anh ta ướt sũng, sắc mặt rất khó coi, xem ra chạy 5000m khá vất vả.
Trương Hạo chẳng nhìn ai, ngồi xuống ghế ngay lập tức. Bạn cùng bàn nói chuyện với cậu ta cũng không thèm đáp, lấy bài ra làm luôn.
Lộ Gia Mạt không để chuyện đó trong lòng. Điều cô quan tâm vẫn là bài Ngữ văn.
–
Buổi tối về nhà, lúc thay giày ở huyền quan, Lộ Gia Mạt chống tay lên tủ giày rồi quay đầu nhìn Thịnh Dạng. Tiếc là khi bốn mắt chạm nhau, Thịnh Dạng lại nghiêng đầu, đôi mắt vô tội, hoàn toàn không nhìn ra ý trong ánh mắt cô. Cậu thay xong giày, đi dép lê vào trước.
Lộ Gia Mạt: “……”
Về phòng, ba tiếng sau, làm xong toàn bộ bài tập, cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử, ngón tay đậy nắp bút lại.
Đậy xong, cô bóp bút vài giây. Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang mỗi lúc một gần, tiếp theo là tiếng mở cửa đóng cửa, cô bật dậy, bước đến cửa mở ra.
Lộ Gia Mạt giơ tay gõ hai cái vào cửa phòng đối diện vừa đóng: “Cốc cốc—”
Thịnh Dạng quấn khăn trên đầu mở cửa ra. Cậu cúi đầu liếc xuống nhìn cô, vừa lau tóc vừa cố tình hỏi: “Gì thế?”
Thời tiết bắt đầu lạnh, đồ ngủ của cô đều thành tay dài rồi, còn cậu thì chẳng biết sợ lạnh, mặc mỗi cái áo thun trắng.
Lộ Gia Mạt vừa định nói thì đúng lúc nhìn thấy cổ áo thun rộng của cậu trễ xuống. Lời muốn nói bị nghẹn lại một nhịp, phải chờ vài giây cô mới nói được: “Bài Ngữ văn của tôi.”
Thịnh Dạng nhìn cô đầy ý cười, mở rộng cửa phòng hơn, xoay người bước về bàn học, lật tìm trong đống bài và sách. Giọng còn cố ý trêu: “Tưởng cậu không cần nữa cơ.”
“Không có.” Lộ Gia Mạt cũng bước vào. Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, đây là lần đầu tiên kể từ khi dọn đến căn nhà này, cô bước vào căn phòng này.
Bố cục phòng làm việc rất thường thấy: tủ sách, bàn sách, rồi còn một cái giường được nhét vào sau đó một cách rõ ràng, cùng chiếc tủ quần áo đơn giản mới mua. Cô biết Thịnh Dạng có chút sạch sẽ quá mức và một đống quy tắc linh tinh, nhưng phòng của cậu ấy còn sạch và gọn gàng hơn cô tưởng. Người này rốt cuộc là làm sao dưỡng thành những thói quen kiểu này vậy?
Phòng cậu ấy còn mang đúng cái mùi giống như trên người cậu. Không thể miêu tả bằng bất cứ loại hương nước hoa nào, nhưng lại rất giống bản thân con người cậu, một sức sống xanh non dồi dào, kèm theo tính khí biếng lười như một con chó nhỏ, như cỏ mới cắt xong được nắng phơi qua.
Thịnh Dạng tìm thấy xấp đề, ngẩng lên nhìn cô. Thấy cô đang đánh giá phòng mình, lông mày cậu cũng chẳng nhíu lại lấy một chút, nào có nửa phần giống cái bộ dạng ngày thường hay để ý chuyện riêng tư, giới hạn cao ngất của mình. Nếu Uông Minh Phi mà nhìn thấy cảnh này, chắc có thể nhảy dựng lên tại chỗ, châm chọc kiểu âm dương quái khí rằng cậu thiếu gia với cái đống tật xấu kia đâu rồi?
“Ra phòng khách giảng hay ở đây?” Thịnh Dạng hỏi.
“Ra phòng khách làm gì?” Lộ Gia Mạt chưa phản ứng kịp. Cô nghĩ vài giây, bỗng hiểu ra: “Không có ghế đúng không?”
Rồi còn chưa đợi Thịnh Dạng nói gì, cô đã xoay người ra ngoài, dứt khoát khiêng hẳn một cái ghế vào.
“……”
Thịnh Dạng nhìn cô hai giây, rồi lại liếc cái cửa phòng vẫn đang mở. Cậu thầm nghĩ: rốt cuộc có biết đề phòng người ta là chuyện không thể lơ là không hả?! Giờ này rồi, đêm khuya rồi đó?!
Lộ Gia Mạt ngồi xuống, thấy Thịnh Dạng còn đứng đấy ngẩn ngơ không biết nghĩ gì, liền thúc: “Giảng đi.”
“……” Ờ được. Thịnh Dạng xách tập đề, mặt xị xuống rồi ngồi xuống, trong lòng nghĩ: tôi đề phòng chính tôi chắc cũng được rồi ha.
Hai cái ghế đặt sát nhau, họ ngồi kề vai trước bàn sách. Lộ Gia Mạt bên trái, Thịnh Dạng bên phải. Cậu cầm bút bằng tay phải, cánh tay đặt tự nhiên trên bàn, đè lên một góc đề; tay trái tùy ý buông xuống đùi. Giọng cậu không cao không thấp, ngữ điệu lười nhác tùy ý. Khi nói đến trọng điểm, cậu ngước mắt nhìn Lộ Gia Mạt một cách rất tự nhiên, đợi xác nhận cô đã hiểu rồi mới tiếp sang câu kế.
Khi ấy, đèn nhà ngoài cửa sổ đã tắt gần hết, chỉ còn hai ba ngọn đèn đường tiêu điều đang sáng. Lá cây hòe bên ngoài đã vàng, lá cây tần bì ở ngã rẽ đường phụ cũng đã vàng. Không biết từ ngày nào, cả thành phố chỉ sau một đêm đã bước vào mùa thu. Gió đêm ào ào cuốn lên, lá vàng xào xạc rơi xuống, lát đất dày thêm từng tầng.
Giải đề xong thì đã muộn hơn giờ đi ngủ ngày thường rất nhiều. Lộ Gia Mạt buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau liên tục.
Cô chống tay vào bàn, bật chế độ tiết kiệm pin rồi từ từ đứng dậy. Cổ họng cũng khô quện lại vì buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ phải lễ phép cảm ơn Thịnh Dạng: “Cảm ơn cậu. Không ngờ lại muộn thế này rồi.”
“Đi ngủ nhanh đi.” Thịnh Dạng cụp mắt nhìn cô, đưa ngón tay khẽ đẩy cái đầu cô một cái. Thấy hàng mi trên dưới của cô sắp dính vào nhau, gương mặt cũng nhăn nhó lại, cậu thấy buồn cười. Cậu hơi nghiêng người lấy một cuốn lịch và mấy cuốn nâng cao, tiện tay nhét vào tay cô: “Mai ngủ dậy rồi xem.”
“Hả?” Lộ Gia Mạt nhăn mặt, cố kéo mắt mở một khe nhỏ, cúi đầu nhìn cuốn lịch. Sau mỗi ngày đều được viết tay bằng bút đen tên bài văn phải học thuộc hôm đó. Mặt cô càng nhăn lại. Cũng không biết cậu viết những cái này từ khi nào. “Thế này thì sao mà ngủ được? Cậu nên đợi tôi ngủ dậy rồi mới đưa.”
“Yêu cầu cũng nhiều ghê ha.” Thịnh Dạng cũng đứng lên, cười lười nhác một tiếng. Cậu lê dép, tự nhiên đẩy cô ra khỏi phòng sách. Đi được hai ba bước, cậu vươn tay mở cửa phòng đối diện cho cô. Đợi Lộ Gia Mạt đi vào phòng rồi, cậu còn chu đáo khép cửa lại giúp cô, đến khi chỉ còn một khe nhỏ, cậu nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon nhé, Lộ Gia Mạt.”