Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 29

Mùa đông năm ấy ở Tô Châu không có tuyết, nhưng mưa thì hết trận này đến trận khác. Hôm đó về sau còn đổ mưa mùa đông, Lộ Gia Mạt không có chỗ nào để đi, bèn vào thư viện tự động 24 giờ trong ga tàu điện ngầm gần đó ngồi đọc sách cả buổi chiều.

Tầm hơn tám giờ tối, mưa đã nhỏ đi nhiều, Nghiêm Di cùng Lâm Sam và Lâm Tư Đồng trở về. Nghiêm Di vừa bước vào cửa, túi xách còn chưa kịp đặt xuống, đã đi thẳng lên gác lửng tìm Lộ Gia Mạt, phát hiện phía trên tối om, đèn không bật, một mảng đen sì, lúc này mới nhận ra Lộ Gia Mạt hoàn toàn không có ở nhà.

Bà cau mày, cầm điện thoại gọi cho cô: “Con đâu rồi? Bọn mẹ về đến nhà rồi, con chạy đi đâu thế?”

Khi đó Lộ Gia Mạt đang mua đồ ăn Oden, nghe giọng Nghiêm Di liền thấy không còn đói như ban nãy nữa, nói với nhân viên: “Cánh Bắc Cực không lấy nữa, vậy thôi.”

Sau đó mới nói với mẹ: “Con ở ngay cổng khu thôi ạ.”

Nghiêm Di vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nghe được lời cô nói với nhân viên, đoán chắc cô chưa ăn gì, lời muốn nói lại nghẹn xuống, chỉ nói bốn chữ: “Mau về đi.”

Lộ Gia Mạt “ồ” một tiếng. Cô thanh toán xong, một tay cầm ô trong suốt mười tệ một cái, một tay cầm hộp Oden. Vừa đến tầng 16 thì thang máy mở, cửa nhà cũng mở theo.

Lộ Gia Mạt ngước mắt nhìn Nghiêm Di một cái, thật ra cô cũng không biết nên mở miệng thế nào. Nghiêm Di dịu mặt lại, để cô vào nhà: “Lát nữa con đi xin lỗi chú Lâm đi, chuyện hôm nay là do con không lễ phép.”

Lộ Gia Mạt sững người, gần như không tin nổi, thậm chí còn chẳng hiểu nổi logic của Nghiêm Di: “Dạ?”

Nghiêm Di nhận lấy chiếc ô trong tay cô, dùng cằm chỉ dép đi trong nhà, vừa giục cô nhanh tay nhanh chân, vừa nói: “Con tự nghĩ xem, không nói một câu đã bỏ đi, đó là thái độ nên có với người lớn à?”

“Không phải mẹ bảo con đi à?” Lộ Gia Mạt hạ giọng đáp rất khẽ, cảm xúc vô cùng thấp.

Lông mày Nghiêm Di lại nhíu chặt: “Bây giờ con đang bắt bẻ câu chữ với mẹ đấy à? Mẹ bảo con đi là con đi, còn những chuyện khác sao mẹ không thấy con nghe lời như thế?”

Lộ Gia Mạt mím môi thật chặt, im lặng vài giây, cuối cùng cúi đầu thay dép cho xong: “Con biết rồi mẹ.”

Cô không muốn dây dưa với Nghiêm Di ở chuyện này nữa, xin lỗi thì xin lỗi, có mất miếng thịt nào đâu. Mùng Một sắp qua rồi, ngày mai là mùng Hai, kỳ nghỉ đông cũng chẳng còn bao nhiêu.

Mấy ngày tiếp đó trôi qua nhạt nhẽo không cảm giác. Vừa sang mùng Năm, Lộ Gia Mạt đã quay lại Bắc Kinh. Cô nói với Nghiêm Di rằng mình phải học bù nên cần quay lại sớm. Nghiêm Di không biết có tin hay không, chỉ bảo cô phải đặt hết tâm trí vào việc học.

Chuyến tàu cao tốc của cô lúc hơn mười giờ sáng, về đến khu tập thể thì đã gần bốn giờ chiều. Khu tập thể không có thang máy, Lộ Gia Mạt xách vali bằng cả hai tay, leo một tầng lại phải nghỉ hai phút. Vất vả lắm mới trèo lên được tầng năm, cô dựa vào vali chống hông mà th* d*c một lúc lâu, rồi mới lục được chìa khóa mở cửa.

Cô tưởng tầm giờ này trong nhà sẽ không có ai, nào ngờ cửa vừa mở đã thấy chiếc áo phao đen bị ném tùy tiện trên kệ giày. Mà chủ nhân của chiếc áo ấy, hiển nhiên cũng vừa mới về không lâu, đang giơ tay kéo cổ áo hoodie, chuẩn bị cởi áo ngoài.

Cậu chắc cũng không ngờ giờ này lại có người về. Hoodie vừa được kéo ra, tay còn chưa kịp chỉnh lại vạt áo trong bị kéo lên, nghe tiếng mở cửa liền lập tức quay đầu.

Tóc cậu bị hoodie làm rối bời, trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng basic, tay vẫn xách chiếc hoodie vừa cởi. Ánh mắt ngơ ngác một thoáng rồi mới kịp phản ứng: “Hôm nay cậu về à?”

Ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng trên mặt cô không rời, rồi hỏi tiếp: “Cậu cắt mái rồi hả?”

“Ừm.” Lộ Gia Mạt vô thức đưa tay chạm vào mái tóc, khẽ gật đầu. Cô cũng thấy lạ, sao Thịnh Dạng cũng về sớm thế này. Nhìn tình hình này thì có lẽ cậu ấy đã về từ trước hôm nay rồi? Ở nhà bà ngoại cậu cũng chẳng vui vẻ gì sao? Cô còn đang nghĩ ngợi lan man, mắt lại nhìn xuống chiếc hoodie trong tay cậu: “Sao áo cậu bẩn vậy?”

“Ồ.” Thịnh Dạng đang nghĩ, mới về có mấy ngày mà, sao ăn Tết lại gầy đi thế?
Cậu cúi đầu nhìn chiếc hoodie, đi về phía nhà vệ sinh hai bước, mở cửa rồi ném áo vào giỏ đồ bẩn, giọng tùy ý nói với Lộ Gia Mạt: “Vừa nãy ở ngoài ga tàu điện ngầm giúp một người trông con vào nhà vệ sinh, đứa nhỏ tự uống sữa uống đến nửa chừng thì ọe ra, phun luôn lên người tôi.”

Ném xong áo, Thịnh Dạng ngẩng đầu thấy cửa chống trộm vẫn chưa đóng, cậu đi thẳng về phía cô, nghiêng người xách vali của cô vào trong, tiện tay đóng cửa lại. Quay đầu thấy Lộ Gia Mạt vẫn đang nhìn mình, cậu hỏi khẽ: “Sao thế?”

Hỏi xong, cậu thoáng bừng ra, đặt vali xuống, đưa tay kéo cổ áo thun, cúi đầu ngửi thử, rồi nhìn cô: “Hôi lắm à?”

“Hả?” Lộ Gia Mạt vội lắc đầu, “Không, cũng bình thường.”

Thịnh Dạng hơi nghi ngờ lời cô, trong đầu nghĩ: bình thường mà cậu nhìn tôi mãi làm gì? Cậu nhíu mũi: “Tôi đi tắm cái.”

Vừa bước được hai bước, lại nghĩ tới gì đó, Thịnh Dạng quay lại nói với cô: “Trong nhà chẳng có gì hết, lát nữa mình đi siêu thị một chuyến được không?”

“Được,” Lộ Gia Mạt gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn cậu, cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc: “Cậu cũng cắt tóc rồi à?”

Động tác của Thịnh Dạng khựng lại, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nhận ra. Ánh mắt đối vào mắt cô, cậu khe khẽ “ừ” một tiếng. Rồi cậu dời mắt trước, hai giây sau, hàng mi khẽ rung động, rồi lại nhìn cô lần nữa, giọng ra vẻ tùy ý: “Thấy thế nào?”

Chú trọng hình tượng ghê vậy á? Lộ Gia Mạt chớp mắt, lại nhìn mái tóc đã không còn ra hình thù mới của cậu, rồi thật lòng khen: “Đẹp trai lắm.”

Thịnh Dạng cụp mắt, khó kiềm được, khóe miệng cong lên, bật cười khẽ: “Chậc.”

Cậu bước vào nhà vệ sinh, đưa tay định cởi áo thun trắng, động tác bỗng chững lại, xoay người đứng trước bồn rửa mặt, ngẩng lên nhìn mình trong gương. Má ơi, cái đầu tổ quạ rối bù như siêu Xayda thế này, cậu nhìn ra đẹp trai chỗ nào vậy trời?

Hôm đó Lộ Gia Mạt về phòng thu dọn hành lý xong, rồi đi siêu thị với Thịnh Dạng.

Hoàng hôn buổi chiều rất ấm. Thịnh Dạng khoác áo phao đen, bên trong mặc hoodie xám, tay trái xách hai túi đồ đầy ắp, tay phải cầm nguyên một thùng nước suối. Lộ Gia Mạt đi bên trong, ôm nguyên gói giấy vệ sinh 24 cuộn dài ngoằng.

Về đến nhà, Thịnh Dạng mang rau cỏ vào bếp nấu ăn, Lộ Gia Mạt vào phòng làm bài tập nghỉ đông.

Đến bảy giờ tối, khu tập thể đang sáng trưng bỗng vụt tắt toàn bộ.

Khi ấy Lộ Gia Mạt vừa tắm xong, từ nhà vệ sinh bước ra, trên tay ôm giỏ đồ bẩn định mang ra ban công thì trước mắt tối đen một mảng. Vì tối đến quá bất ngờ, mắt chưa kịp thích ứng, cô vừa bước tiếp một bước đã đá ngay vào góc bàn trà.

“Á.” Cô đau quá, theo phản xạ khẽ kêu một tiếng.

“Đụng vào rồi à?” Thịnh Dạng vốn đang ngồi trên sofa cầm tay cầm chơi game, điện thoại để bên cạnh sạc nhưng lúc này đèn tắt tối om, cậu mò mãi chẳng biết đâu là điện thoại, “Đừng cử động, đưa tay cho tôi, tôi qua.”

Trong bóng tối, Lộ Gia Mạt ngoan ngoãn đưa một tay ra, tay kia vẫn ôm chặt giỏ đồ bẩn, đứng yên không nhúc nhích. Chừng nửa phút, có lẽ ngắn hơn, cô cảm thấy cổ tay mình bị Thịnh Dạng nắm lấy. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng tay cậu quá lạnh, khác hẳn với làn da vừa tắm nước nóng của cô, khiến Lộ Gia Mạt vô thức run nhẹ. Giọt nước từ tóc cô rơi xuống ngay cổ Thịnh Dạng.

Nóng.

Cô thì không để ý, còn động tác của Thịnh Dạng lại khựng hẳn, yết hầu khó nhận ra mà trượt một cái. Hai giây sau, cậu mới giữ giọng thấp nói: “Đừng ôm nữa, đưa đây, đặt xuống trước đã.”

“Ồ.” Lộ Gia Mạt đưa giỏ đồ bẩn cho cậu. Tuy không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được động tác cậu cúi xuống đặt đồ xuống đất, cô cũng theo phản xạ cúi người một chút: “Là nhảy cầu dao hay mất điện vậy?”

Vừa cúi xuống, khoảng cách giữa hai người lập tức quá gần. Tay cậu vẫn nắm lấy cổ tay cô. Lộ Gia Mạt mặc đồ ngủ, trên đầu quấn khăn tắm, hương sữa tắm và dầu gội từ người cô chưa bao giờ thơm đến vậy, mang theo làn hơi nóng và khoảng thở của cô, tất cả bao phủ ngay bên tai Thịnh Dạng.

“Mấy tòa bên cạnh cũng tối rồi, chắc là mất điện.” Cậu đặt đồ xuống, đứng thẳng dậy, dẫn cô đi về phía sofa. Rõ ràng chỉ vài bước đường, nhưng bước nào cũng như chậm hơn bình thường, chậm đến mức cậu cảm nhận được từng giọt nước lăn theo da mình xuống dưới, chậm đến mức cậu…

Cậu nhịn không được mở miệng: “Sữa tắm đổi rồi à?”

“Đúng mà, cậu quên rồi sao?” Lộ Gia Mạt theo bản năng quay đầu về phía cậu, dù không nhìn thấy nhưng đầu vẫn hướng sang, “Chiều mình vừa mua ở siêu thị đó.”

“À, quên.” Đầu óc cậu bây giờ trống trơn, nhớ nổi gì chứ.

Đi thêm hai bước, chân Lộ Gia Mạt chạm vào sofa, cô từ từ ngồi xuống. 

“Ngồi vững chưa?” Thịnh Dạng hỏi.

“Rồi.”

Thịnh Dạng buông tay ra, cúi người sang bên cạnh, mò tìm chiếc điện thoại lúc nãy cậu tùy tiện ném đâu đó.

Không biết do trời tối quá hay vì không gian quá yên ắng, mỗi động tác của cậu đều tạo ra âm thanh rõ đến chói tai, sột soạt sột soạt, vang đến mức Lộ Gia Mạt nghe mà giật mình. Cô chợt nhớ ra gì đó: “Cúp điện bao lâu nữa vậy? Bài tập tôi còn nhiều lắm chưa viết xong.”

Thịnh Dạng cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại. Cậu đứng thẳng lên, bật đèn pin trên máy. Vừa định nói gì đó thì ngoài hành lang truyền tới tiếng người nói chuyện, tiếp theo là tiếng gõ cửa.

Thịnh Dạng bước ra mở cửa, nói với người ngoài vài câu rồi đóng cửa quay lại.

Lộ Gia Mạt ngẩng cổ hỏi: “Ai thế?”

“Giáo sư Lý đối diện, dạy Luật quốc tế, trước từng làm đồng nghiệp với bà ngoại tôi. Ông ấy bảo điện phải đến sáng tám giờ mới có lại.” 

Thịnh Dạng đi vào phòng làm việc lấy mấy món đồ dự phòng: đèn pin, đèn bàn cắm USB, với mấy cục sạc dự phòng. Xoay người nói với cô: “Cậu nhìn thấy đường không? Mang bài ra phòng khách ngồi bàn ăn mà viết, mấy món này cộng lại chắc chống được vài tiếng.”

“Thấy.”

Lộ Gia Mạt đứng dậy, lê dép quay về phòng mình, ôm ra một chồng đề và sách bài tập.

Không biết có phải do sạc dự phòng điện áp yếu không, ánh sáng của chiếc đèn bàn mờ hơn bình thường một chút.

Lộ Gia Mạt tháo chiếc khăn tắm đang quấn trên đầu xuống, để tóc buông xõa tùy ý. Tay cầm bút, cánh tay đè lên tập đề, bắt đầu viết. Còn bài tập của Thịnh Dạng thì xong lâu rồi, cậu tiện tay cầm quyển đọc hiểu tiếng Anh ngồi xuống cạnh cô, ngồi đó giết thời gian, cũng coi như làm bài tập cùng cô.

Xung quanh tối om, chỉ có khoảng sáng nhỏ này là sáng lên.

Lộ Gia Mạt ngồi rất ngay ngắn, đến tư thế cầm bút cũng chuẩn chỉnh, nhìn là biết hồi bé bị quản nghiêm. Cô viết rất chăm chú, gặp câu khó lại dừng bút, quay sách tra.

Còn đọc hiểu của Thịnh Dạng thì chẳng tập trung chút nào. Cậu chống má uể oải, từ lúc nào ánh mắt đã dán vào tờ đề của cô. Mỗi lần cô chuẩn bị lật sách tra, cậu đều vô thức buột miệng nói đáp án hay hướng giải luôn.

“Bài lớp cậu với lớp chúng tôi giống nhau à?”

Lộ Gia Mạt nhận ra trang sách trong tay cậu đã lâu không lật, liền nhỏ giọng hỏi.

“Gần giống.” Thịnh Dạng đổi tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô một cách đường đường chính chính, nụ cười có chút lười biếng: “Muốn chép không?”

“Không thèm.” Lộ Gia Mạt đáp.

“Cậu đúng là chịu được cám dỗ ghê.” Cậu nói vậy.

Cứ thế không biết trôi qua bao lâu, Lộ Gia Mạt thấy cậu bắt đầu ngáp. Cô nghiêng sang nhìn vài lần, lần nào cũng bị cậu dùng đôi mắt vô tội nhìn lại. Đến khi cô làm xong tờ đề trên tay, chuẩn bị thay sang tờ khác thì phát hiện Thịnh Dạng đã gục xuống bàn ngủ rồi.

Tay Lộ Gia Mạt đang cầm tờ đề ngừng lại. Giữa đêm tĩnh lặng, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút cảm giác kỳ lạ, tựa như tim bỗng lỡ nhịp một cái. Ánh mắt cô vô thức rơi lên người Thịnh Dạng.

Cậu mặc chiếc áo thun dài tay màu đen không có form dáng gì, chất vải mềm, vì quá mềm nên cổ áo bị kéo lệch, trễ xuống rất nhiều. Cổ dài, xương quai xanh… toàn bộ phần ấy đều lộ ra.

Đúng là cái kiểu dáng khiến người ta dễ gây họa.

Lộ Gia Mạt nghĩ vậy, rồi lại nhìn lên cao hơn. Mi hàng của cậu rậm như bụi cây nhỏ, chĩa xuống, mắt nhắm lại. Tóc mái mềm oặt rũ xuống trán. Cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo, xương cổ tay rõ ràng, các ngón tay hơi cong, còn nắm lấy quyển đọc hiểu tiếng Anh đang làm gối đầu.

Họa thủy mà ngủ rồi thì trông cũng ngoan thật.

Lộ Gia Mạt chớp mắt. Cô không nhận ra, hoặc có thể nói là hoàn toàn không nghĩ sâu, rằng tại sao Thịnh Dạng cứ phải ngồi mãi ở phòng khách, tại sao lại phải làm bài tập cùng cô, tại sao buồn ngủ đến vậy mà không về phòng mình ngủ.

Cô thu ánh mắt lại, thay một tờ đề khác, cúi đầu viết tiếp. Nhưng mới làm xong câu đầu tiên, đầu bút nước màu đen liền dừng lại.

Cô bỗng nghĩ đến một chuyện khác.

Rốt cuộc Thịnh Dạng cậu ấy vì sao lại về sớm như vậy?

Bình Luận (0)
Comment