Hôm thứ Bảy tuần đó, lớp A2 bọn họ tổ chức một buổi tụ tập nhỏ. Nhóm lớp vì buổi tụ tập này mà từ tối hôm trước đã luôn hiện 999+, mở lên lúc nào cũng thấy đang spam tin.
Hôm đó là hoạt động kiểu chạy tiếp sức, bắt đầu từ trưa. Ăn lẩu xong thì đi chơi kịch bản nhập vai. Đợi Lộ Gia Mạt học thêm xong chạy qua, bọn họ đã chuyển sang địa điểm thứ ba, nhà trò chơi ChaoPlay, số người tham gia vì phải đi hết lớp bổ túc này đến lớp nâng cao kia nên đến rồi đi, đổi tới đổi lui cũng mấy lượt.
Khâu Quả và Mao Hội Văn từ trong ChaoPlay đi ra lấy đồ ăn ngoài, tiện thể đón Lộ Gia Mạt.
Lấy được đồ ăn, Mao Hội Văn đứng trên bậc thềm trước cửa hỏi Khâu Quả: “Gia Mạt đến đâu rồi?”
Khâu Quả cúi đầu nhìn điện thoại, Lộ Gia Mạt vừa nhắn lại cho cô cách đó hai phút: “Cậu ấy bảo còn một trạm nữa, sắp đến rồi.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại trong tay rung lên, là tin nhắn của Lộ Gia Mạt. Khâu Quả lại nói: “Đến trạm rồi, đang qua đây.”
“Mình cứ tưởng cậu ấy không đến cơ. Mấy cậu con trai kia chắc mừng muốn chết.” Mao Hội Văn tùy ý tám chuyện với Khâu Quả. Cô ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu trên đỉnh đầu rồi hỏi: “Chỗ này mới mở đúng không? Mình nhớ trước đây không gọi tên này.”
Khâu Quả gật đầu, cô ấy đã theo nhóm chơi ở hai chỗ rồi: “Ừ, mới mở. Mấy hôm nay khai trương giảm giá lớn nên chọn ở đây. À đúng rồi.”
Vừa hay có mấy cậu con trai ăn mặc hợp mốt đi ngang qua họ, bước lên lầu hai. Cô hơi hất cằm: “Trên lầu hai còn có phòng bi da nữa, lát nữa cũng có thể lên chơi.”
“Được.” Tầm mắt Mao Hội Văn nhìn thấy Lộ Gia Mạt vừa bước ra từ ga tàu điện ngầm cách đó không xa, liền vẫy tay gọi cô.
Lộ Gia Mạt cũng nhìn thấy hai người họ, liền tăng tốc bước qua.
Hôm nay cô mặc chiếc quần cargo đen rộng thùng thình, phía trên là áo thun trắng cũng rộng tương tự. Trời nóng, áo hoodie đen được cô ôm trong tay. Ngoài hoodie, trên vai cô còn đeo thêm một chiếc túi vải nhìn như chứa rất nhiều đồ.
“Không ngờ Lộ Gia Mạt lại mặc phong cách này đấy?” Lần đầu Mao Hội Văn gặp Lộ Gia Mạt ngoài đời mà không mặc đồng phục, hơi ngạc nhiên: “Mình còn tưởng cậu theo kiểu bánh bèo cơ.”
“Ai quy định mặt mũi mềm mại thì phong cách cũng phải mềm đâu.” Khâu Quả cười nói.
Lộ Gia Mạt bước đến trước mặt họ. Khâu Quả vừa dẫn cô đi vào bên trong, vừa liếc túi trên vai cô: “Học thêm xong chạy qua đây à?”
Lộ Gia Mạt gật đầu.
Mao Hội Văn thấy phần sách lộ ra ngoài túi, trên đó là tên của một trung tâm: “Cậu cũng học ở đó à? Hình như lớp mình có mấy người cũng ở chỗ đó.”
“Ừ, gặp qua rồi, nhưng không cùng lớp học.” Lộ Gia Mạt đáp.
Bước vào trong, ánh đèn tối đi nhiều. Khâu Quả và Mao Hội Văn giới thiệu cho Lộ Gia Mạt mấy khu chơi thú vị, với mấy khu chơi chán.
Đúng lúc đó đến lượt họ vào chơi CS người thật. Diêu Tiện và mấy cậu con trai đứng ở cửa gọi họ. Lộ Gia Mạt đặt túi xuống, theo mọi người đi thay đồ rồi vào trong.
Một tiếng sau, họ tháo hết thiết bị và bước ra.
Diêu Tiện định rủ sang bên cạnh chơi đua xe, hỏi họ có muốn đi không. Mao Hội Văn muốn đi, quay sang hỏi Khâu Quả: “Cậu đi không?”
Khâu Quả mệt đến sắp chết, vội xua tay: “Mình chịu rồi.”
Mao Hội Văn lại nhìn sang Lộ Gia Mạt. Lộ Gia Mạt đang nâng tay vén tóc, chiếc cổ trắng nõn lộ ra. Cô cũng lắc đầu: “Mình cũng không đi đâu. Nãy chạy mệt quá, lại bị máy lạnh bên trong thổi chóng hết cả mặt. Các cậu đi đi.”
Mao Hội Văn: “Vậy được.”
Mao Hội Văn cùng hai cô bạn khác đi theo Diêu Tiện. Lộ Gia Mạt và Khâu Quả thì đi đến khu sofa, ngồi xuống nghỉ.
Lộ Gia Mạt nghiêng người lấy điện thoại từ trong túi, nhưng tay không còn sức, không cầm chắc. “Bộp” một tiếng, máy trượt xuống tận chân Khâu Quả.
Khâu Quả cúi xuống nhặt lên, lật mặt trước ra, giọng tiếc nuối: “Á, miếng dán màn hình nứt rồi.”
Lộ Gia Mạt nhận lấy xem thử, đúng là nứt thật, may mà màn hình không sao.
Nhìn màn hình điện thoại, Khâu Quả chợt nhớ ra gì đó: “Hình như bên cạnh có quầy dán màn hình. Muốn ra ngoài dán không? Ở trong này ngột ngạt chết đi được, ra ngoài cho thoáng.”
Lộ Gia Mạt gật đầu. Hai người hợp ý ngay, lập tức đứng dậy đi ra.
Chiều cuối tuần, con phố rất náo nhiệt. Đối diện là cửa hàng vịt quay nổi tiếng đang xếp hàng dài. Cửa hàng trà sữa kế bên bật loa rao chương trình ưu đãi 9.9 hôm nay. Trạm tráng miệng của KFC ở góc chéo bên kia cũng đang hô mua một tặng một như thi nhau.
Họ tìm đến cửa hàng dán màn hình. Lộ Gia Mạt đưa điện thoại cho ông chủ. Ông chủ lấy ra vài loại miếng dán giới thiệu cho cô.
Lộ Gia Mạt không có yêu cầu gì đặc biệt, liền chọn bừa một miếng. Đợi dán màn hình, Khâu Quả bị cửa hàng trà sữa 9.9 kia rao bằng loa làm tò mò, đang nhìn tấm bảng quảng cáo đặt trước cửa.
Lộ Gia Mạt nhìn ông chủ dán màn hình. Cô cảm thấy người này hình như không quen tay lắm, lau màn hình hết lần này đến lần khác, dán miếng mới lên vẫn toàn bọt khí.
Đúng lúc đó, có ba cô gái đến sửa điện thoại. Lộ Gia Mạt không nhịn được nói với ông chủ: “Để cháu tự dán.”
“Cháu tự dán thì giá cũng vậy.” Ông chủ đáp.
Lộ Gia Mạt gật đầu. Thấy thế, ông chủ lập tức chuyển điện thoại, miếng dán và bộ dụng cụ sang phía cô.
Ba cô gái kia chắc cũng tầm tuổi bọn họ. Một người đang nói với ông chủ xem máy bị lỗi chỗ nào. Hai người còn lại đang nói chuyện riêng. Bỗng cô gái tóc ngắn kéo mạnh búi tóc đuôi ngựa bên cạnh, giọng kích động: “Nhìn bên kia kìa, cái anh mặc áo sơ mi caro nâu ấy, đẹp trai quá trời.”
Mấy người trong tiệm đều quay sang nhìn. Dưới bảng hiệu đèn neon cao đứng một chàng trai trẻ, áo sơ mi caro mở cúc, bên trong là áo thun đen. Cậu hơi cúi đầu, một tay đút túi quần, lười nhác nghiêng người dựa vào tường sau lưng. Tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay đang gõ màn hình, trông như đang đợi ai đó.
Dù trời đã tối, ánh đèn không rõ rệt, nhưng khí chất và cảm giác tỏa ra thế này, chỉ nhìn một cái là biết thuộc dạng rất đẹp trai.
Khi mọi ánh mắt đều dồn lên người đó, Khâu Quả quay đầu nhìn Lộ Gia Mạt, thấp giọng nói sát tai cô: “Thịnh Dạng.”
Động tác Lộ Gia Mạt đang cầm khăn cồn lau màn hình dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang.
Từ trên bậc thang cạnh Thịnh Dạng có ba người đi xuống: hai nam một nữ. Hai nam là Uông Minh Phi và Vạn Vi Hàng, cô gái thì chưa từng gặp. Cô ta lách qua Uông Minh Phi, đi thẳng lại chỗ Thịnh Dạng, ngửa đầu cười nói gì đó với cậu.
Thịnh Dạng hơi nghiêng đầu né ra, lạnh nhạt kéo giãn khoảng cách, rồi cúi xuống, càng lạnh nhạt hơn khi đội mũ lên. Cậu không nói gì, ngón tay ấn vành mũ thật thấp, chỉ để lộ một bên mặt. Từng động tác đều toát lên cảm giác xa cách khó tới gần.
Vạn Vi Hàng cười rồi khoác vai cô gái kia, không biết nói gì. Cô gái tức tối, không cam lòng nhìn Thịnh Dạng thêm lần nữa.
Vạn Vi Hàng nói với Thịnh Dạng câu gì đó. Thịnh Dạng hờ hững nhếch khóe môi một cái, lười biếng đứng thẳng dậy, xoay điện thoại trong lòng bàn tay sau khi khóa màn hình. Uông Minh Phi phía sau đẩy vai cậu, giục đi.
“Nhìn là biết khó theo đuổi.” Cô gái tóc ngắn chép miệng. “Muốn nói một câu còn khó.”
“Lạnh quá trời, không biết chơi ở cửa hàng nào. Lát thử qua xem, biết đâu gặp được.”
“Cửa hàng mới mở ấy.” Cô buộc tóc đuôi ngựa thu ánh nhìn về. “Mình thấy họ đi vào đó.”
Lộ Gia Mạt thu ánh mắt về, cúi đầu tiếp tục lau màn hình. Khi dán xong miếng dán ngay ngắn không tì vết, cô quét mã thanh toán.
Trên đường quay lại, Khâu Quả còn nhớ cảnh vừa rồi, nói: “Gần đây quen thuộc với nhóm Thịnh Dạng quá, mình suýt quên cậu ấy trước đây lạnh lùng đến mức nào. Mình nói cậu nghe, anh cậu ngày xưa nổi tiếng khó gần. Trừ con gái lớp họ ra, gần như chưa từng thấy cậu ấy nói quá vài câu với ai khác. Cũng tại cậu ấy nổi tiếng quá, người bu theo nhiều, thành ra bị chắn một vòng. Nếu không nhờ quen cậu rồi mới quen cậu ấy, mình còn chẳng biết tính cậu ấy thật ra cũng thoải mái kiểu vậy.”
“Cậu ấy không phải khá được lòng mọi người à?” Lộ Gia Mạt hỏi.
“Đấy là với con trai. Còn với con gái thì như thế, tin đồn thay mặt mỗi ngày một người.” Khâu Quả nói.
Khi họ quay lại ChaoPlay, người lớp họ đã nhập nhóm với Thịnh Dạng, Vạn Vi Hàng và cô gái kia, chơi chung luôn rồi.
Thấy Lộ Gia Mạt trở về, Uông Minh Phi vừa định gọi cô thì bị Thịnh Dạng liếc một cái. Uông Minh Phi lập tức nhận ra điều gì đó, ngừng lại ngay.
Tối đó, hai người họ cứ như không có chuyện gì, bình thường chơi xong rồi về nhà.
Khác với mấy hôm trước, tối nay Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa đều không ở nhà.
Nói đúng hơn, đây là tối đầu tiên sau chuyện hôm ấy, chỉ có hai người bọn họ ở nhà.
Vào nhà, bật đèn, không khí liền có loại cảm giác gượng gạo, xen chút mơ hồ như mập mờ mà cũng giống như ngại ngùng.
“Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?” Lộ Gia Mạt cúi đầu đổi giày, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh cũng đang đổi giày.
Động tác Thịnh Dạng khựng một chút. Cậu vốn đang định tháo mũ, nhưng tay lại đổi hướng, không tự nhiên gãi nhẹ sau gáy: “Cậu trước đi.”
Lộ Gia Mạt cũng không được tự nhiên. Cô quên lấy điện thoại đặt trên tủ giày, xoay người khựng lại một giây rồi mới với tay lấy: “Ừ.”
Nửa tiếng sau, Lộ Gia Mạt tắm xong đi ra, thấy Thịnh Dạng từ chỗ tủ chứa đồ ở ban công lấy ra một vali.
Cậu định thu dọn đồ? Định đi tập huấn rồi?
Hai người đều không nói gì, ai về phòng nấy.
Lộ Gia Mạt ôm đầu gối ngồi trong ghế, cúi thấp đầu, vô thức chú ý động tĩnh bên kia.
Điện thoại đặt trên bàn vẫn sáng màn hình, là trang cô vừa tìm bằng chứng và dấu vết về Thịnh Dạng. Thật ra tối qua, tối kia cô đều tìm rồi. Mới nãy lại không nhịn được tìm tiếp về buổi tập huấn và giải thi đấu tháng Bảy của cậu.
Lộ Gia Mạt phồng má, ép má trái lên đầu gối. Qua hai ba giây, cô lại đổi tư thế, chống cằm lên đầu gối, rồi cúi đầu thấp hơn nữa, để trán chạm cạnh bàn.
Lúc này, cô nghe thấy máy giặt ngoài ban công phát ra tiếng “tít tít”, báo hiệu chế độ sấy đã xong. Cô định xỏ dép để ra lấy cái chăn của mình, nhưng vừa đứng dậy thì “á” một tiếng, lại ngồi phịch trở xuống ghế.
Chưa đến một giây sau, cửa đối diện mở ra. Cậu bước qua rất nhanh, gõ lên cửa phòng cô, giọng gấp gáp đến mức không kịp che giấu: “Làm sao vậy? Ngã à? Hay đụng vào đâu rồi?”
“Chân bị tê.”
Đứng ở cửa, Thịnh Dạng thấy vậy mới thở phào. Hai giây sau, giọng cậu bình ổn hơn một chút: “Giờ đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi.” Lộ Gia Mạt đáp.
Ngón tay Thịnh Dạng buông khỏi tay nắm cửa, cậu vẫn không nhịn được dặn thêm một câu: “Cậu đứng dậy chậm thôi đấy.”
Lộ Gia Mạt khẽ “ừ” một tiếng. Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân cậu quay về phòng và tiếng cửa khép lại. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Cơn tê dại trên chân vẫn chưa tan hết, nhưng đến lúc này cô mới chậm rãi nhận ra, rằng trái tim mình hình như còn tê mỏi và chua xót hơn.