Lộ Gia Mạt quá thích hôn cậu, mơ mơ màng màng liền gật đầu. Đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước “ào ào”, cô mới chợt hiểu ra mình đang ở đâu. Áp lực nước của vòi sen rất mạnh, nước xối qua tóc xuống tới đường vai. Con trai tắm rất nhanh, tóc xả sạch rồi xả sữa tắm là xong. Chẳng bao lâu sau cậu đã tắm xong, kéo một chiếc khăn tắm khác qua loa lau nước trên da rồi mặc quần áo vào.
Cậu đi tới trước mặt Lộ Gia Mạt, cô ngẩng đầu giơ tay nắm chiếc khăn tắm đặt trên đỉnh đầu cậu, “Anh cúi thấp xuống một chút đi.”
Thịnh Dạng nghe lời cúi cổ thấp xuống, lại tiến gần cô thêm chút nữa, cuối cùng hai tay chống lên bệ, đầu tựa lên vai cô. Phần đuôi tóc và những giọt nước chưa lau khô trên người cậu rơi xuống người Lộ Gia Mạt. Động tác lau tóc giúp cậu của cô vẫn không dừng, giọng có chút bất mãn, “Nước kìa.”
Cậu mơ hồ “ừm” một tiếng, men theo chỗ có giọt nước mà hôn tới. Từ bên cổ đến chính giữa cổ, khẽ cắn vào chỗ yết hầu đang nuốt của cô, rồi tới xương quai xanh…
Lộ Gia Mạt chẳng còn để tâm lau tóc cho cậu nữa, vòng tay ôm cổ cậu, cắn lên môi cậu. Cậu thuận thế bế cô lên, bế thẳng về phòng mình. Cửa “rầm” một tiếng khép lại, Thịnh Dạng ôm Lộ Gia Mạt cùng ngã xuống giường. Một tay cậu đỡ sau đầu cô, tay kia kéo chăn dưới người đắp lên cho cả hai.
Môi vẫn chưa tách ra, Lộ Gia Mạt ngậm lấy lưỡi cậu, tay luồn trong áo T của cậu, dán sát làn da eo bụng. Thịnh Dạng bị cô chạm vào đến toàn thân nóng rực, chiếc áo T cậu vừa mặc chưa được mấy phút đã bị cậu kéo tuột qua đầu một cách bừa bãi, rồi tiện tay ném ra ngoài chăn.
Cậu cụp mắt nhìn gương mặt ửng đỏ ướt át của cô, tay không kiềm được lực siết lấy chân cô, lần dọc lên trên. Lòng bàn tay và đầu ngón tay có vết chai mỏng cọ xát qua da cô, vài phút sau, chiếc váy ngủ trên người cô cũng bị ném ra ngoài.
Ga giường cậu hôm qua vừa thay là màu xanh đậm, cô nằm trên đó trắng đến chói mắt, nhìn mà ánh mắt cậu sáng lên kinh người.
Lộ Gia Mạt không dám mở mắt, cô cảm nhận được Thịnh Dạng dán sát lên người mình, đầu ngón tay cọ xát phía sau lưng cô. Cậu quá vụng về, loay hoay hồi lâu mới buông ra, rồi đến nội y cũng không còn. Bàn tay cậu ôm chặt eo cô, hai người dán sát nhau hơn nữa.
“Nóng không em?” Giọng cậu ướt nóng kề bên tai cô, “Có muốn hạ điều hòa thấp xuống chút không.”
Lộ Gia Mạt choáng váng gật đầu, bên tai nghe thấy vài tiếng “bíp bíp” điều chỉnh của điều hòa. Gió và nhiệt độ ngoài chăn dường như thấp hơn, mạnh hơn, nhưng trong chăn kín bưng toàn là hơi nóng, như muốn dính chặt hai người lại với nhau.
“Thịnh Dạng.” Tay cậu vẫn đang cọ xát. Không biết cậu lấy đâu ra quy tắc, nhất định phải đợi cô trước, rồi mới chịu bước tiếp.
Lộ Gia Mạt sao chịu nổi điều này, vùi trong lòng cậu sắp khóc tới nơi, giọng ướt át, liên tục thúc giục gọi cậu. Cậu bị gọi đến mức đuôi mắt, vành tai, sau gáy đều đỏ bừng, tách hai chân cô ôm lên eo mình, rút ngón tay ra, mò lấy chiếc bao lần trước đã mua. Lần đầu vẫn đau, Thịnh Dạng không ngừng hôn những giọt nước mắt trên hàng mi cô.
Chẳng mấy chốc đã biến thành một kiểu khóc khác, mềm mại như con mèo con cần được dỗ dành. Cô không gọi nổi chữ nào khác, chỉ có thể gọi tên cậu.
“Làm sao vậy? Bé cưng.” Thịnh Dạng dùng tay che chở sau gáy cô, nâng lên một chút, cằm cô bị buộc phải ngẩng theo, môi cậu cọ qua cọ lại nơi cổ cô.
“Em sợ.” Đôi mắt trong veo của Lộ Gia Mạt phủ một tầng hơi nước, tay bấu lấy cậu tìm cảm giác an toàn.
“Sợ cái gì cơ?” Thịnh Dạng ôm lưng cô, cúi xuống hôn lên môi cô.
Lộ Gia Mạt lắc đầu theo bản năng rồi hôn đáp lại cậu, cô cũng không biết mình sợ cái gì, chỉ biết xương mu của hai người đang cọ xát vào nhau, thân mật đến mức không thể thân mật hơn.
Thịnh Dạng rũ mắt, hôn đến khi môi cô đỏ lên, bế cô đổi sang một tư thế khác, thấp giọng hỏi cô: “Vậy em cưỡi anh có được không?”
Rạng sáng bốn giờ mười lăm phút, chăn đã trượt xuống ngang eo, tay Lộ Gia Mạt bám lấy vai cậu, gò má vùi trong hõm cổ cậu, đến cả đầu ngón chân cũng đang run rẩy.
Thịnh Dạng hôn lên gáy sau đang nóng rực của cô, mái tóc dài bị cậu vén sang một bên, nụ hôn dịu dàng bao nhiêu thì động tác lại mạnh mẽ bấy nhiêu.
Cánh tay Lộ Gia Mạt đã không còn sức để ôm cậu nữa, chỉ có bụng dưới là vô thức co chặt lại, nhưng dù vậy cô cũng không nỡ tách ra.
“Lộ Gia Mạt.” Cậu vừa mở miệng, cô liền run theo.
Ngón tay Thịnh Dạng dừng lại ở hõm eo cô, đầu ngón tay có lớp chai mỏng cọ xát qua lại ở đó, “Ở đây có một nốt ruồi.”
Lộ Gia Mạt chẳng còn tâm trí để ý nốt ruồi gì nữa, cô run đến mức bật khóc nức nở. Cậu biết cô đang trải qua điều gì, vội vàng đỡ lấy gáy sau của cô rồi hôn sâu cô.
Sự tĩnh lặng của rạng sáng khiến những âm thanh trong phòng càng trở nên mập mờ.
Trong dư vị thân mật, những nụ hôn vẫn tiếp diễn. Lộ Gia Mạt mềm nhũn tựa vào lồng ngực tr*n tr** của cậu, cô cảm thấy mí mắt mình được hôn, sau khi mí mắt được hôn, đến gò má và vành tai cũng bị hôn, tiếp đó bên tai vang lên giọng nói rất khẽ của cậu: “Anh yêu em.”
Lộ Gia Mạt sững lại, cố gắng mở mắt ra, Thịnh Dạng bắt gặp ánh nhìn của cô, khóe môi cong lên, toàn tâm toàn ý lại hôn lên mí mắt cô thêm một cái, trịnh trọng nói lại lần nữa: “Anh yêu em.”
Tình cảm của thiếu niên vào khoảnh khắc này không thể che giấu, không kìm được mà hết lần này đến lần khác chân thành bày tỏ đầy ắp yêu thương.
Lộ Gia Mạt nghe tiếng tim cậu đập, qua khoảng một phút, cô nghiêng mặt hôn nhẹ lên chỗ tim cậu một cái.
Thịnh Dạng vuốt phần chân tóc đã ướt của cô, kéo chăn qua đắp kín cho cô thêm chút, rồi giơ tay lấy điều khiển điều hòa bên cạnh, chỉnh nhiệt độ tăng lên hai độ.
Ánh mắt Lộ Gia Mạt theo động tác của cậu, nhìn thấy hộp bao cao su bị ném ở đầu giường, loại ba cái một hộp, lần trước dùng mất một cái, lần này đã trống không. Cô nhìn mà ngượng, quay mặt vùi vào cổ cậu.
“Sao thế em?” Thịnh Dạng khẽ hỏi.
Lộ Gia Mạt lắc đầu, “Không sao.”
Thịnh Dạng nghe giọng cô, lông mày khẽ động, cụp mắt dùng ngón tay chạm nhẹ vào chỗ giữa cổ cô, “Hơi khàn rồi, có muốn uống nước không?”
Lộ Gia Mạt vẫn lắc đầu, ôm chặt cậu không cho cậu động.
Không bao lâu sau, cô đã trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh mà gà gật. Thịnh Dạng bế cô vào phòng tắm, xối nước sơ qua, rồi lại bế cô về phòng riêng của cô đặt lên giường.
Lúc kiểu cơ thể mệt mà đầu óc lại không muốn ngủ thế này là khó chiều nhất. Thịnh Dạng lấy một túi đá từ trong tủ lạnh, dùng khăn bọc lại, quay về phòng, ngồi bên giường cô, giúp cô chườm mắt cho bớt sưng. Ban đầu cô thấy lạnh nên nhăn mặt, một lúc sau lại thấy chưa đủ lạnh, không cần khăn nữa mà đòi chườm trực tiếp.
Thịnh Dạng chiều theo những tiếng hừ hừ của cô, đợi đến khi cô ngủ rồi mới quay lại phòng tắm tắm thêm một lần nữa. Tắm xong, cậu về phòng mình, thay ga giường, ga đã thay ném vào máy giặt, lại dọn dẹp đồ đạc trong phòng, mở cửa sổ ra. Đợi làm xong hết, cậu lại lén mở cửa phòng Lộ Gia Mạt, ngồi xuống chiếc ghế của cô, nhìn cô một lúc.
Cái hội nghị gì đó vẫn chưa kết thúc, một lát nữa tám giờ cậu phải đi rồi, hôm nay với ngày mai là triển lãm thành quả học thuật của học sinh trung học gì đó. Thịnh Dạng bật sáng màn hình điện thoại, liếc nhìn thời gian, đặt cho mình một báo thức rung, rồi ngủ tạm trên chiếc ghế của cô, giữa chừng còn nhớ mang ga giường trong máy giặt sang máy sấy.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu vẫn nhớ lấy ga giường đã sấy khô trong máy sấy mang về phòng mình rồi mới đi.
–
Lộ Gia Mạt tỉnh dậy thì đã hơn hai giờ chiều, vừa mở cửa ra thấy Lộ Thành Hòa đang ở phòng khách, cô sững lại một chút. Lộ Thành Hòa thấy cô vừa ngủ dậy cũng bất ngờ, ông tối qua không về, mới về nhà chưa lâu, “Con có muốn đi du lịch đâu đó không, hoặc về Tô Châu chơi mấy ngày.”
Lộ Gia Mạt gãi gãi đầu, thấy đói, chưa trả lời ông, đi lục tủ lạnh trước.
Lộ Thành Hòa thấy cô lục tủ lạnh, chỉ vào đồ ăn ngoài đặt trên bàn ăn nói: “Cái này có phải con gọi không?”
“Dạ?” Lộ Gia Mạt chậm nửa nhịp quay người nhìn về phía bàn ăn.
“Bố thấy để ngoài cửa, trên đó còn ghi chú là đừng gõ cửa, cứ đặt ngoài cửa là được.” Lộ Thành Hòa nói xong mới thấy có gì đó không đúng, trong nhà chỉ có mỗi Lộ Gia Mạt, hà tất còn phải dặn không gõ cửa.
Lộ Gia Mạt nhìn tờ đơn ghim trên túi đồ ăn, đơn được đặt lúc một giờ mười, giao mất khoảng bốn mươi lăm phút, vậy thì chắc là được giao tới cách đây chừng hai mươi phút.
Cô mở túi ra xem thử, bên trong là đồ Nhật, dưới mấy món đồ sống còn có túi đá, trách gì không sợ hỏng. Túi giữ nhiệt cộng với đá khô, đúng là có thể giữ được một lúc.
Lộ Gia Mạt lấy hết đồ ra, cũng khá nhiều, cô ngẩng đầu hỏi bố mình: “Bố ăn cùng con không?”
Lộ Thành Hòa quả thật cũng đói, “Vậy ăn cùng.”
Lộ Gia Mạt không ngồi xuống ăn ngay, mà quay về phòng lấy điện thoại trước. Trên WeChat, Thịnh Dạng gửi cho cô mấy tin nhắn. Đầu tiên là lúc mười một giờ hỏi cô đã dậy chưa, hơn mười hai giờ lại hỏi lần nữa, tin thứ ba là bảo cô ra cửa lấy đồ ăn.
Bước chân cô chậm chạp, ngón tay gõ chữ trên màn hình.
[Axit Kiềm Muối: Em lấy rồi, đang ăn cùng bố em]
Bên kia chắc đang bận, mười phút sau mới trả lời.
[WJTMSH: Anh gọi hơi nhiều]
Lộ Gia Mạt ngẩng mắt liếc nhìn Lộ Thành Hòa một cái, rồi lại gõ chữ.
[Axit Kiềm Muối: Ít thì em đã không cho bố ăn rồi]
Lộ Thành Hòa vừa nuốt xong một miếng sushi tôm mẫu đơn, thấy Lộ Gia Mạt nhìn mình thì khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Gia Mạt lắc đầu, đặt điện thoại xuống, cầm đũa gắp một miếng sushi khác.
“Đây là quán nào thế? Cũng ngon đấy.” Lộ Thành Hòa lại nếm thử món cá nướng Saikyo rồi hỏi.
Đũa của Lộ Gia Mạt chỉ chỉ vào tên quán in trên túi đồ ăn, “Bố không biết nhìn à?”
Lộ Thành Hòa: “…”
Tối đó Thịnh Dạng về sớm hơn tối qua, mới hơn chín giờ một chút.
Lúc ấy Lộ Gia Mạt đang xem sách giáo khoa tiểu học, trong phòng nghe thấy cậu và Thịnh Nhuế nói chuyện, giọng không lớn, nghe hơi mơ hồ.
Thịnh Nhuế hỏi cậu: “Có ăn gì không?”
Cậu nói: “Không ạ.”
Rồi Thịnh Nhuế nói tiếp: “Vậy con giúp mẹ gọi Gia Mạt ra ăn đi, có canh bao mà con bé thích.”
Sau đó chưa đầy mấy giây, Lộ Gia Mạt nghe thấy tiếng gõ cửa trước phòng mình.
Cô đặt bút xuống, đi tới mở cửa. Thịnh Dạng đứng ngoài cửa, hất cằm về phía bàn ăn, “Canh bao, ăn lúc còn nóng.”
Lộ Gia Mạt nhìn theo hướng cậu chỉ một cái, buông tay khỏi tay nắm cửa, đi về phía bàn ăn.
Thịnh Dạng đúng là không ăn, không biết bận việc gì, vừa nghe điện thoại vừa đi thẳng về phòng.
Thịnh Nhuế quen với việc này từ lâu, cứ liên tục giục Lộ Gia Mạt ăn thêm chút nữa.
Mười hai giờ rưỡi đêm.
Hai bên cửa đều đã khóa.
Thịnh Dạng tựa lưng vào đầu giường, laptop đặt trên đùi, tay gõ bàn phím liên tục, đang viết thứ gì đó trông như một bản phương án. Màn hình laptop chia làm hai, một bên đang phát phim, Lộ Gia Mạt cuộn người trong lòng cậu, cắn ống hút sữa vừa xem phim.
Cậu viết xong một đoạn, vòng tay kéo eo Lộ Gia Mạt một chút, để cô ngồi lên cao hơn, khỏi trượt xuống. Sau đó đặt cằm lên vai cô. Giữa chừng có người gọi điện tới, cậu đeo một bên tai nghe, vừa nghe vừa viết, trạng thái khá thoải mái, trong mấy câu nói chuyện chuyên môn thỉnh thoảng còn xen vào vài câu tán gẫu tùy ý.
Hai mươi phút sau, cậu lưu tài liệu rồi đóng lại, lạnh nhạt nói với bên kia một câu rồi cúp máy, ấn màn hình ngắt cuộc gọi, tai nghe cũng tiện tay ném sang một bên.
Cậu cọ cọ cằm vào cổ Lộ Gia Mạt, giọng có chút dính người, nói: “Hôn anh đi.”