Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 66

Lộ Gia Mạt nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn sang bên kia đường, cô không quen Thịnh Nhiễm, trong đám người đối diện chỉ nhận ra mỗi Uông Cốc.

Thịnh Dạng chậm nửa nhịp mới nhìn qua, Uông Cốc và Thịnh Nhiễm thấy hai người đi tới thì dập thuốc, đứng trước cửa tiệm nói chuyện phiếm mấy câu.

Thịnh Nhiễm vẫn luôn nhìn Lộ Gia Mạt. Cô gái nhỏ bên trong mặc giống váy ngủ, bên ngoài khoác áo của Thịnh Dạng. Quả thật rất ngoan, đôi mắt sạch sẽ trong veo, vừa nãy theo Thịnh Dạng gọi chị một tiếng “chị”, sau đó vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh, được Thịnh Dạng nắm tay.

“Cậu uống rượu à?” Uông Cốc nhìn sắc mặt Thịnh Dạng hỏi.

“Có một lon bia thôi.” Thịnh Dạng tựa vào cột điện phía sau, giọng không mấy để ý.

Uông Cốc nghe cậu nói vậy thì cười khẩy một tiếng: “Nghe như thể cậu uống giỏi lắm ấy.”

Lúc này Thịnh Nhiễm mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn sang Thịnh Dạng, chị muốn nói gì đó, nhưng liếc sang Lộ Gia Mạt bên cạnh rồi lại nuốt lời xuống.

Đợi qua một tiếng sau, chị mới gọi cho Thịnh Dạng một cuộc điện thoại.

Khi đó Thịnh Dạng vừa tắm xong, cậu ngồi trên ghế xoay, Lộ Gia Mạt ngồi trên đùi cậu, đầu cậu tựa vào hõm vai cô, chiếc ghế xoay lắc lư chậm rãi từng chút một.

“Ngày kia có điểm rồi.” Lộ Gia Mạt nhớ ra chuyện gì đó, nhỏ giọng nói.

Thịnh Dạng nhắm mắt, trong tay nghịch ngón tay cô, mơ hồ “ừ” một tiếng.

“Vậy có thể xem rốt cuộc hai chúng ta ai điểm cao hơn.”

Giọng Thịnh Dạng vùi trong cổ cô bật cười: “Nếu anh cao hơn em thì sao?”

Lộ Gia Mạt chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Vậy em tặng anh một món quà.”

Thịnh Dạng nhấc đầu lên một chút, tựa ra sau lưng ghế, trong mắt nhiều thêm vài phần mong đợi: “Thật à? Là gì thế?”

“Đợi có điểm rồi nói sau nha.”

Đúng lúc này điện thoại của Thịnh Dạng rung lên, cậu với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấc màn hình liếc nhìn ID người gọi, thấy là tên Thịnh Nhiễm thì dùng ngón tay ấn im lặng, tạm thời không nghe máy. Đợi Lộ Gia Mạt về phòng rồi, cậu mới gọi lại.

Thịnh Nhiễm bắt máy, im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Bạn gái em là người đó à…”

Thịnh Dạng nghe giọng điệu này là biết chị ấy định nói gì: “Ừ.”

“Vậy hai đứa…” Thịnh Nhiễm nhất thời không biết nói tiếp thế nào, qua một lúc lâu mới lại cất tiếng, “Sao em lại thích rồi chứ.”

“Thì thích thôi.” Một tay Thịnh Dạng đặt trên đùi, cúi thấp đầu, tay kia xoa xoa trán. Rượu đã tỉnh gần hết, nhưng giọng vẫn còn trầm thấp, “Biết làm sao được.”

Thịnh Nhiễm cũng không phải người có tư tưởng quá cổ hủ, bản thân chị cũng không thấy giữa Thịnh Dạng và Lộ Gia Mạt có quan hệ huyết thống gì. Chị thở dài một tiếng: “Hai đứa giỏi thật đấy. Vậy em đã nghĩ tới sau này chưa? Mẹ em bây giờ chưa biết, nhưng sau này sớm muộn gì cũng biết, chỉ cần hai đứa ở bên nhau thì sẽ có ngày đó.”

“Đợi có điểm đã.” Kế hoạch ban đầu của Thịnh Dạng là sau khi có điểm thì từ từ để mẹ cậu biết trước, trước tiên cậu sẽ tự làm công tác tư tưởng với mẹ.

Thịnh Nhiễm nghe vậy lại trầm mặc một lúc: “Thật ra em cũng không cần vội như thế…”

Nói được nửa chừng, chị lại thở dài, biết Thịnh Dạng đang nghĩ gì: “Thôi, em có tính toán là được.”

Cuộc điện thoại tối hôm đó, giống như một mồi dẫn làm hạ nhiệt giai đoạn yêu đương ngọt ngào nồng nhiệt. Sáng sớm hôm sau, Thịnh Dạng tỉnh dậy đi chạy bộ một vòng, lúc quay về thì vừa hay mấy người trong nhà đều đã thức.

Lộ Gia Mạt ôm mèo, ngồi xổm bên cạnh bát mèo, chỉ vào đống thức ăn mèo rơi vãi đầy đất bên cạnh bát, đang dạy dỗ nó: “Hạt hạt đều là mồ hôi công sức, biết không?”

Thịnh Nhuế đứng bên cạnh nhìn: “Có phải phải nói bằng tiếng mèo với nó không, chứ không thì nó cũng chẳng hiểu đâu.”

Lộ Gia Mạt thấy rất có lý, cầm điện thoại lên tìm một ứng dụng dịch ngôn ngữ mèo, nhập câu “hạt hạt đều là mồ hôi công sức” vào, rồi lại dịch cho Toan Toan nghe một lần.

Lộ Thành Hòa từ trong nhà vệ sinh đi ra, lướt qua bên cạnh hai người, lắc đầu cảm thán: “Thời buổi này làm mèo cũng không dễ, từ nhỏ đã phải học song ngữ rồi.”

Chú mèo nằm trong lòng Lộ Gia Mạt, mở to đôi mắt vô tội, rất mờ mịt nhìn cô. Có thể thấy, thành quả của giáo dục song ngữ vô cùng thất bại.

Thịnh Dạng cười một tiếng rồi cúi đầu thay giày, cậu chạy đến toát mồ hôi khắp người, lúc đi ngang qua hiện trường giáo dục thì giữ khoảng cách với họ một chút.

Bữa sáng hôm đó là bốn người một mèo cùng ăn, mèo con dễ nuôi, cái gì cũng ăn.

Kén ăn chính là Lộ Gia Mạt, Lộ Thành Hòa lại một lần nữa phê bình hành vi này của cô ngay trên bàn ăn. Lộ Gia Mạt tai trái nghe tai phải lọt, ánh mắt lại nhìn về phía Thịnh Dạng ngồi đối diện.

Thịnh Dạng không lộ sắc mặt, lặng lẽ ăn hết những món cô không thích ăn. Lộ Gia Mạt phát hiện ra, khóe môi lén cong lên.

“Bố nói với con có nghe không hả?” Lộ Thành Hòa suýt nữa thì muốn dùng đũa gõ vào đầu Lộ Gia Mạt, “Con còn dạy mèo ‘hạt hạt đều là mồ hôi công sức’ nữa, bản thân con làm được chưa?”

Lộ Gia Mạt phồng má lên: “Biết rồi biết rồi, lần sau con nhất định sẽ ăn mà, bố không đi làm à?”

Lộ Thành Hòa liếc nhìn thời gian, đúng là ông phải đi rồi, bực bội trừng Lộ Gia Mạt một cái: “Lần nào con chẳng nói thế.”

“Anh đi nhanh đi.” Thịnh Nhuế nghe Lộ Thành Hòa lải nhải cũng thấy phiền, liền giúp Lộ Gia Mạt đuổi người.

Lộ Thành Hòa bất lực nhìn sang Thịnh Nhuế: “Mấy người cứ bênh nó đi, hợp lại thì chỉ có mình tôi là người xấu thôi chứ gì.”

Lộ Thành Hòa đứng dậy khỏi ghế, rút hai tờ khăn giấy lau tay, xoay người cầm cặp công việc trên ghế sofa, đi về phía huyền quan.

Lúc ông chống tay vào tủ giày để thay giày, nhìn thấy Thịnh Dạng đang ăn chiếc bánh quẩy mà Lộ Gia Mạt không muốn ăn, trong lòng nghĩ thầm: đúng là trong cái nhà này chỉ có mình ông là kẻ ác.

Hôm đó Lộ Thành Hòa chín giờ tới công ty, họp lớn họp nhỏ xong, vốn dĩ năm giờ có thể tan làm đúng giờ, kết quả lại bị một cuộc họp giữ chân, dây dưa đến cuối cùng đã gần mười giờ.

Đèn văn phòng tắt hết, ông kẹp cặp, đi tới cửa thang máy.

Bên thang máy còn đứng mấy người, cũng vừa tan ca, đang bàn xem đi đâu ăn khuya. Thấy Lộ Thành Hòa thì chào hỏi: “Sếp Lộ, đi cùng bọn em không? Em biết một quán teppanyaki, vị rất ngon.”

Lộ Thành Hòa xua tay với họ, vẻ mặt mệt mỏi: “Thôi, mấy cậu ăn đi, tôi về nhà nấu bát mì là được.”

“Sếp Lộ người ta có con trai con gái, phải về nhà, đâu giống cậu cô độc một mình.”

“Đúng đó, Sếp Lộ nghe nói con gái anh năm nay thi đại học hả, đến lúc đó nhớ mời khách nhé.”

Lộ Thành Hòa liên tục đáp mấy tiếng “được”, ra khỏi thang máy, đi vào bãi đỗ xe, tới bên cạnh xe mình. Ông mở cửa xe, ngả người ngồi phịch ở ghế lái một lúc lâu mới khởi động xe.

Giờ này mấy tòa nhà xung quanh vẫn còn rất nhiều đèn sáng, trên đường cũng còn nhiều xe. Lúc chờ đèn đỏ, điện thoại của Nghiêm Di gọi tới. Ông và người vợ cũ này chia tay trong hòa bình, lúc còn ở bên nhau thì suốt ngày cãi vã, sau khi chia tay vẫn có thể chung sống khá ôn hòa.

Ông đại khái biết lúc này bà gọi điện tới là vì chuyện gì, quả nhiên Nghiêm Di ở đầu dây bên kia cũng không có tâm trạng tán gẫu, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Ngày mai có điểm rồi, chuyện trường của Gia Mạt anh nghĩ thế nào?”

“Đợi có điểm rồi nói sau.” Lộ Thành Hòa đánh vô lăng, giọng điệu tùy ý, “Chủ yếu xem ý của Gia Mạt.”

Thái độ của Nghiêm Di hoàn toàn khác ông: “Trường hay ngành cái nào không quan trọng, Lộ Gia Mạt mới bao nhiêu tuổi, nó hiểu cái gì.”

“Trẻ con bây giờ hiểu nhiều lắm.” Ông nói xong, cũng hiểu tính cách của Nghiêm Di, “Thôi được rồi, tôi biết rồi, đợi có điểm tôi sẽ bàn với cô.”

Ông cúp máy, tiếp tục qua mấy ngã đèn đỏ nữa, lái xe vào khu nhà công vụ.

Ông đỗ xe xong, xách cặp lên lầu. Lúc vào nhà, người trong nhà vẫn chưa ai ngủ.

Vừa rồi Thịnh Nhuế vô ý làm vỡ cái cốc, Thịnh Dạng đang cầm chổi quét những mảnh kính vỡ trên sàn. Vừa quét, cậu vừa nhìn Lộ Gia Mạt và mèo con trong lòng cô: “Đừng đứng ở đây, mang về phòng đi, phòng khách cũng có thể còn mảnh kính, đợi anh quét xong lau xong rồi hãy ra.”

Lộ Gia Mạt gật đầu, ôm mèo đi về phòng.

Lộ Thành Hòa nhìn Thịnh Dạng quét từ bên bàn ăn, quầy bar, sofa, gần như toàn bộ phòng khách. Quét xong còn dùng cây lau nhà lau một lượt, lau xong vẫn chưa yên tâm, lại kiểm tra thêm một lần.

Ông nhìn cậu trai này, thật sự rất hài lòng, cũng không biết Thịnh Nhuế dạy dỗ thế nào mà đứa trẻ này tính cách thông suốt, đầu óc thông minh, làm việc lại rất kiên nhẫn.

Thịnh Dạng xử lý xong, gõ cửa phòng Lộ Gia Mạt, nói với bên trong: “Ra được rồi.”

Lộ Gia Mạt ôm mèo, mắt cong cong, lại đi ra. Cô đặt mèo con xuống đất, mèo nhỏ lấy lại được tự do, lăn lộn không ngừng trên tấm thảm.

Lộ Thành Hòa đặt cặp xuống, xỏ dép lê vào bếp nấu mì cho mình. Khi bưng bát mì ra bàn ăn, ông thấy Lộ Gia Mạt cầm váy ngủ đi vào nhà tắm tắm rửa, cũng không để ý nhiều, cầm điện thoại xem email, rồi trả lời mấy tin nhắn công việc.

Đợi ông bận xong, Lộ Gia Mạt đã tắm xong đi ra. Tóc cô quấn khăn tắm, không biết ra ban công tìm gì, đẩy cửa kính trượt ra, trước tiên ngẩng đầu nhìn giá phơi đồ, rồi lại cúi xuống lật lật máy giặt.

Lúc đó Thịnh Dạng cũng đang ở ban công, cậu cầm điện thoại gọi điện. Thấy Lộ Gia Mạt lật xong máy giặt, kiễng chân định mở máy sấy, cậu cúi đầu đưa một tay đỡ lấy, giữ cánh cửa máy sấy đang lắc lư có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lộ Thành Hòa trả lời xong tin nhắn, bưng bát mì đã ăn xong vào bếp rửa sạch, rồi đặt lại vào tủ bát.

Ông đẩy cửa phòng, nhìn Thịnh Nhuế đang ngồi bên mép giường cầm Ipad xem video phẫu thuật: “Nói gì thì nói, Thịnh Dạng đúng là rất tinh tế.”

Ánh mắt Thịnh Nhuế vẫn dán trên màn hình Ipad, mí mắt cũng không nhấc lên, thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Nó làm gì à?”

“Chỉ là cảm thấy thằng bé thật sự không tệ.” Lộ Thành Hòa cũng ngồi xuống mép giường, nghĩ kỹ một lúc, “Nó mới bao nhiêu tuổi, tầm này đã đạt được bao nhiêu giải thưởng, lại còn đẹp trai như vậy, được yêu thích thế mà chẳng hề kiêu ngạo, thật sự rất hiếm. Nếu là anh hồi bằng tuổi nó, có được mấy thứ này, chắc đắc ý chết mất.”

Thịnh Nhuế nghe vậy quay sang nhìn Lộ Thành Hòa, bật cười: “Sao thế? Hôm nay tự dưng nhớ ra khen nó à.”

“Có gì mà tự dưng.” Lộ Thành Hòa đáp, tối nay ông bỗng thấy có chút cảm khái, “Bình thường anh chẳng phải vẫn hay nói nó tốt sao?”

Có lẽ là vì ông chợt nhận ra Lộ Gia Mạt chớp mắt đã thi xong đại học rồi, vậy thì chuyện sau này yêu đương, kết hôn, chắc cũng chỉ là chuyện chớp mắt. Ông cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà thời gian đã trôi nhanh đến thế.

Thịnh Nhuế nghe tiếng ông thở dài, ngước mắt nhìn ông thêm một lần nữa: “Lại sao nữa?”

Lộ Thành Hòa trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh chỉ đang nghĩ, sau này Gia Mạt mà tìm bạn trai, nếu là kiểu như Thịnh Dạng thì anh chắc chắn sẽ không phản đối.”

Bình Luận (0)
Comment