Ngay khoảnh khắc này, Thịnh Nhuế nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ đến từng chút một xảy ra sau khi Lộ Gia Mạt bước vào ngôi nhà này, nhớ đến sự thay đổi của Thịnh Dạng từ lúc ban đầu cho đến bây giờ khi ở bên Lộ Gia Mạt. Trước đó bà cứ nghĩ là do tính cách hai đứa hợp nhau nên mới như vậy, cho nên…
Sao bà lại quên mất Thịnh Dạng là người có tính cách thế nào, nếu không phải xuất phát từ tận đáy lòng thì cậu làm sao có thể quan tâm, chăm sóc một người chu đáo đến vậy, hơn nữa trước đây cậu chưa từng thân mật với bất kỳ cô gái nào tới mức này.
Trong đầu bà như đang chiếu phim, từng khung cảnh lướt qua thật nhanh: dáng vẻ Thịnh Dạng cười nói mình có bạn gái, giọng điệu khi nói người ta giỏi hơn cậu, rồi những lần vô duyên vô cớ đi theo họ… Bây giờ Thịnh Nhuế đã hoàn toàn hiểu ra rồi, thì ra cô gái đầu tiên mà Thịnh Dạng thích trong suốt những năm tháng lớn lên, đối tượng mà cậu nghiêm túc hẹn hò, chính là Lộ Gia Mạt.
Trong phòng làm việc, Thịnh Dạng nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “rầm—” thật lớn, liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu kéo Lộ Gia Mạt vẫn còn đang ngơ ngác đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn Thịnh Nhuế đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, thái độ thẳng thắn, trực tiếp mở miệng nói: “Đúng như mẹ nghĩ, là con thích em ấy trước, thầm thích rất lâu, theo đuổi cũng rất lâu mới ở bên nhau.”
Thịnh Nhuế kinh ngạc đến mức không nói nên lời, bà nhìn Thịnh Dạng thật sâu thẳm rồi mới tin lời cậu nói là thật.
Bà mím môi thật chặt, gọi điện cho Lộ Thành Hòa ở dưới lầu: “Xe dừng lại đã, anh lên đây đi.”
Lộ Thành Hòa ở đầu dây bên kia nói gì đó, bà cố nén giọng: “Anh lên trước đi, không đi siêu thị nữa, em có việc muốn nói với anh.”
–
Lộ Thành Hòa cúp máy, trong lòng thấy khó hiểu vì sao Thịnh Nhuế đột nhiên không đi nữa, hơn nữa giọng nói và thái độ của bà cũng không được bình thường cho lắm.
Ông không nghĩ nhiều, dừng xe vào chỗ đậu, xuống xe rồi đi theo cầu thang lên trên. Vừa bước vào cửa, ông đã thấy trong phòng khách có ba người đứng thẳng tắp, mà bầu không khí giữa ba người này cũng có gì đó không ổn.
Lộ Thành Hòa đóng cửa lại, nhìn họ đầy thắc mắc: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại không đi nữa? Là ra ngoài ăn luôn à?”
Sắc mặt Thịnh Nhuế không mấy dễ coi, vẫn trừng mắt nhìn Thịnh Dạng, không ai để ý tới Lộ Thành Hòa.
Lộ Gia Mạt nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, cô đã đưa ra một quyết định, nhìn về phía Lộ Thành Hòa, vừa mở miệng định nói thì tay cô bỗng bị Thịnh Dạng bên cạnh nắm lấy. Cô khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu.
Thịnh Dạng đã nhìn sang Lộ Thành Hòa, thái độ và động tác của cậu đều đang nói với cô rằng, để cậu nói.
Lộ Thành Hòa đương nhiên đã nhìn thấy hành động Thịnh Dạng nắm tay Lộ Gia Mạt, ông còn nhìn thấy sợi dây chuyền cùng kiểu đang đeo trên cổ hai đứa trẻ.
Nắm tay… dây chuyền giống nhau… Thịnh Dạng có bạn gái…
Trong đầu Lộ Thành Hòa bỗng vang lên một tiếng ong ong, nhìn cảnh tượng trước mặt, ông chợt ý thức được điều gì đó. Suy nghĩ còn chưa kịp phản ứng hoàn toàn, bên tai đã nghe thấy Thịnh Dạng nói: “Chú Lộ, Gia Mạt chính là bạn gái của con…”
Đến đây thì còn gì mà không hiểu nữa.
“Thịnh Dạng!” Giọng Lộ Thành Hòa rất kém, lớn tiếng cắt ngang lời Thịnh Dạng, mày ông lập tức nhíu chặt đến chết, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, cuối cùng không dám tin mà nhìn sang Thịnh Nhuế, “Em biết từ lâu rồi à?”
“Em cũng vừa mới biết.” Sắc mặt Thịnh Nhuế cũng chẳng khá hơn là bao, đáp.
Lộ Thành Hòa nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt của họ, trong ngực như bị thứ gì đó chặn lại, lại như có lửa đang cháy. Ông thậm chí còn chưa kịp thay giày, trực tiếp bước tới, một tay kéo mạnh Lộ Gia Mạt qua.
Lộ Gia Mạt bị kéo đến lảo đảo, Thịnh Dạng theo bản năng định đỡ cô, Lộ Thành Hòa thấy động tác đó, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Đây mà là chu đáo à, là tinh tế à, mẹ nó, sao ông lại không nghĩ ra sớm chứ.
“Bố.” Lộ Gia Mạt gọi Lộ Thành Hòa một tiếng, thần sắc vô cùng căng thẳng, “Con…”
“Con đừng nói chuyện.” Nghe thấy giọng cô, Lộ Thành Hòa càng thêm bực bội, ánh mắt nghiêm khắc quét qua Lộ Gia Mạt, lửa giận đầy bụng nhưng chưa trút ra, “Bố đưa con đến đây là để con yêu đương à? Lộ Gia Mạt con mới bao nhiêu tuổi chứ? Con…”
Ông nói được nửa chừng thì hít sâu một hơi, chuyển toàn bộ cơn giận sang Thịnh Dạng, “Tôi không quan tâm cậu có yêu đương hay không, cũng không quan tâm cậu yêu ai, nhưng cậu không thấy mình quá đáng à? Lộ Gia Mạt và cậu là quan hệ gì cậu không biết sao? Ở chung một mái nhà là để cậu làm mấy chuyện này à? Cậu…”
Lời nói càng lúc càng khó nghe, tim Lộ Gia Mạt đập thình thịch, “Bố! Thịnh Dạng anh ấy…”
Lộ Thành Hòa căn bản không muốn nghe cô nói, một mạch đẩy Lộ Gia Mạt về phòng cô, lại từ phòng ông xách ra một chiếc vali đưa cho cô, giọng điệu không cho phép từ chối, “Con thu dọn đồ đạc cho bố, ngày mai bố đưa con về Tô Châu.”
Lộ Gia Mạt đỡ chiếc vali bị ném tới, tay nắm lấy tay nắm cửa, muốn kéo cửa ra.
Nhưng Lộ Thành Hòa đã mạnh tay đóng sầm cửa lại, ông quay sang nói với Thịnh Nhuế: “Tối nay anh và Gia Mạt sẽ ở khách sạn.”
“Con không đi.” Lộ Gia Mạt ở trong phòng lớn tiếng nói.
Lộ Thành Hòa hoàn toàn phớt lờ cô, cũng không cho Thịnh Dạng cơ hội chen lời, chỉ nhìn Thịnh Nhuế, “Anh thấy trước mắt mỗi người chúng ta nên bình tĩnh lại đã, rồi hãy xử lý chuyện này thì tốt hơn. Em cũng không muốn nghe anh nói những lời còn khó nghe hơn nữa đâu nhỉ?”
Nói xong với Thịnh Nhuế, ông nhìn Thịnh Dạng thật sâu, “Để sau nói chuyện.”
Hôm đó về sau, Lộ Gia Mạt bị Lộ Thành Hòa mạnh tay kéo tới một khách sạn khá xa.
Trên xe, Lộ Thành Hòa im lặng nửa chặng đường rồi mới hỏi cô: “Con quen nó từ khi nào?”
“Sau khi thi đại học xong.” Hai tay Lộ Gia Mạt siết chặt vào nhau, thời gian cô ở bên Lộ Thành Hòa không nhiều, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy ông giận dữ như vậy, “Bố, là con…”
Lộ Thành Hòa cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời cô, tay dùng sức xoay vô lăng, rẽ qua một khúc cua, “Còn biết đợi đến sau kỳ thi đại học cơ đấy.”
“Bố.” Lộ Gia Mạt không hiểu vì sao ông lại tức giận như vậy, muốn nói thêm gì đó để xoa dịu.
Nhưng Lộ Thành Hòa dường như không muốn nói chuyện nhiều với Lộ Gia Mạt, đưa cô vào phòng xong, gọi mấy cuộc điện thoại rồi rời đi.
Rõ ràng người ông muốn nói chuyện không phải là cô.
Buổi chiều hôm đó, Lộ Gia Mạt ngồi trong phòng, nắm chặt điện thoại, bồn chồn không yên. Mãi đến mười một giờ rưỡi tối, chiếc điện thoại đang bị cô nắm đến nóng tay cuối cùng cũng rung lên một cái. Lộ Gia Mạt liếc nhìn tin nhắn WeChat, lập tức mở cửa phòng, đi nhanh xuống sảnh khách sạn.
Sảnh khách sạn lúc đêm khuya rất yên tĩnh, nhân viên lễ tân dường như đang giao ca, thấp giọng nói gì đó. Lộ Gia Mạt vội vã bước ra từ thang máy, ánh mắt tìm quanh khắp đại sảnh, nhưng bốn phía đều trống trơn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Thịnh Dạng đâu.
Người đâu rồi? Cô lo lắng nắm chặt điện thoại, cúi đầu vừa định gọi cho cậu thì tầm mắt nhìn thấy bên ngoài cửa khách sạn, có một bóng người nghiêng người dựa vào cột. Mắt cô sáng lên, chẳng kịp nghĩ gì nữa, nhanh chân đẩy cửa xoay, chạy về phía cậu.
Trên người Thịnh Dạng vẫn mặc bộ đồ ban ngày ở nhà, đơn giản áo thun đen quần đen. Bên ngoài kiến trúc cầu kỳ của khách sạn, dưới màn đêm đen kịt, sự đơn giản của cậu bị gió hè thổi qua, trông có chút cô đơn lạc lõng.
Lộ Gia Mạt không chịu nổi dáng vẻ cô đơn ấy của cậu, cô chạy tới ôm chặt lấy eo cậu, “Sao anh tìm được tới đây?”
“Anh lén theo bố em tới, đợi chú ấy lên rồi mới nhắn tin cho em.” Thịnh Dạng vòng tay ôm lấy eo cô, cúi mắt mượn ánh sáng hắt ra từ sảnh, nhìn kỹ gương mặt cô, phát hiện mắt cô đỏ hoe, đầu ngón tay khẽ xoa hàng mi cô, giọng nói nhẹ hơn một chút so với ban nãy, “Khóc rồi à?”
Lộ Gia Mạt lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn Thịnh Dạng thật kỹ, từ mắt đến mũi rồi đến môi, nhìn xong vẫn không chắc chắn, “Bố em có đánh anh không?”
“Không.” Thịnh Dạng hạ giọng dỗ dành cô, tay từ sau eo nắm lấy một bàn tay cô, đưa lên trước mũi ngửi thử, không ngửi thấy mùi thuốc lá, mới hơi yên tâm hơn một chút, nghĩ rằng tâm trạng cô chắc chưa tệ đến vậy. Nhưng vừa nghĩ cô không hút thuốc mà lại khóc, tim cậu lại thắt chặt, “Có đánh anh cũng là nên mà.”
“Dựa vào đâu mà đánh anh.” Lộ Gia Mạt rất bất mãn, trong đầu cô toàn là những lời Lộ Thành Hòa nói về cậu buổi chiều, thật sự khó nghe chết đi được, “Bố em còn nói anh như thế.”
Nói đến đây, Lộ Gia Mạt vội hỏi: “Hai người đã nói những gì vậy?”
“Bảo anh biết điều một chút, cách xa em ra.”
Lộ Gia Mạt ngẩn ngơ nhìn cậu, vành mắt vừa mới đỏ lên ban nãy, lúc này lại càng đỏ hơn, “Thế anh…”
Giọng cô không chắc chắn.
“Chú ấy là bố em, anh cũng không thể chuyện gì cũng nghe theo.” Thịnh Dạng ôm cô lại gần hơn một chút, xoa xoa tóc cô, “Hôm nay có bị dọa sợ không?”
Lộ Gia Mạt gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không sợ Lộ Thành Hòa tức giận, cô chỉ lo cho Thịnh Dạng, lo cậu sẽ kiêng dè Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa, “Vậy chúng ta… chúng ta…”
Lần này Thịnh Dạng không lập tức lên tiếng, đôi mắt đen sẫm nhìn cô không chớp, chăm chú đến lặng yên.
Đúng lúc này có một luồng gió lùa qua, trong không khí đêm oi nóng bỗng dưng nhiều thêm chút hơi ẩm của mưa, là trời lại mưa rồi.
Dưới ánh đèn đường cách đó một mét, những hạt mưa hiện lên rất rõ trong ánh sáng vàng vọt. Hàng cây mộc tê bên cạnh phát ra tiếng xào xạc trong gió mưa. Không xa có một chiếc xe bật đèn cốt chạy tới, dừng chính xác trước cửa khách sạn. Từ hàng ghế sau bước xuống hai người, một người đội mưa đi ra cốp xe, thấy cốp chưa mở liền sốt ruột lên tiếng nhắc tài xế phía trước.
Tài xế nhanh tay bấm nút, hai người kia kéo vali, xuyên qua cửa xoay đi vào sảnh, làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân.
Ánh mắt Lộ Gia Mạt rời khỏi cặp đèn hậu màu cam, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng cửa xoay quay chầm chậm, còn Thịnh Dạng trước mắt vẫn đang nhìn cô, yên lặng, nghiêm túc, thẳng thắn và kiên nhẫn.
Ngay khoảnh khắc này, không biết là do những chiếc xe lao vụt qua trong đêm khuya ngoài phố, hay cơn mưa bụi bất chợt kéo tới, cô bỗng hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt cậu lúc này.
Từ trước đến nay, luôn là cậu từng bước đi về phía cô, cũng là cậu hết lần này đến lần khác nói cho cô biết cậu thích cô nhiều đến mức nào. Cậu chưa từng nghĩ rằng người nói thích trước sẽ là kẻ thua cuộc, thậm chí cũng chưa bao giờ yêu cầu rằng em thích anh bao nhiêu thì anh phải được thích lại bấy nhiêu. Dường như cậu không so đo những điều đó, nhưng…
Vào lúc này, có lẽ cậu cũng rất thiếu cảm giác an toàn? Sự phản đối của người lớn, những mối quan hệ chồng chéo phức tạp, và cái độ tuổi mà “mãi mãi” cùng lời thề thốt đều không được tin tưởng.
Không, có lẽ cậu vẫn luôn cảm thấy thiếu an toàn. Vì vậy mới không thể nghe nổi hai chữ chia tay.
Cậu đâu phải là người dễ khóc, tất cả đều là vì quá để tâm, quá coi trọng.
“Thịnh Dạng à.” Lộ Gia Mạt khẽ gọi tên cậu, cô cảm thấy tim mình như bị siết chặt, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía cậu, “Em sẽ không chia tay với anh đâu.”
Nói xong câu này, dường như sợ cậu vẫn chưa yên tâm, cô còn bổ sung thêm một câu, “Em nói được thì làm được.”
Ánh mắt Thịnh Dạng chậm rãi nâng lên, nhìn cô rất lâu, “Được.”
Ngay sau đó, cậu cong môi cười, không chịu lùi một bước nào, “Nhưng miệng nói không bằng chứng, em viết cho anh một bản cam đoan đi.”