Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 71

Ba tuần huấn luyện quân sự đối với người thể lực yếu như Lộ Gia Mạt thực sự quá đau khổ. Ngày cuối cùng kết thúc buổi tổng duyệt biểu diễn, cô cảm thấy cả người như muốn rã ra.

“Chết mất, mình cảm giác mình đen đi không chỉ một tông đâu.” Lý Nhật Hi đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cẩn thận so sánh màu da trên cánh tay và trên mặt mình.

Lộ Gia Mạt ở bên cạnh vừa rửa mặt xong, cô khóa vòi nước, nhận khăn giấy Chân Úy đưa cho, mở ra đắp lên mặt.

Chân Úy cũng vừa rửa mặt xong, nhìn cổ và nghiêng mặt của Lộ Gia Mạt, nói: “Gia Mạt hình như không bị đen.”

Lý Nhật Hi nghe vậy nhìn sang, giọng có chút ngưỡng mộ: “Hình như thật, chỉ hơi đỏ thôi, có phải bị dị ứng không?”

Lộ Gia Mạt ghé sát lại trước gương, cô thấy trên cổ có mấy nốt mẩn đỏ, cũng không để tâm lắm: “Không sao đâu, lát nữa sẽ hết thôi.”

Buổi tối trên sân vận động còn có một buổi liên hoan không quá chính thức, mỗi lớp đều chuẩn bị tiết mục. Lộ Gia Mạt bọn họ vừa về tới nơi thì đã nghe bên cạnh hò reo: “Thịnh Dạng, nhanh lên hát một bài đi.”

“Nhanh nhanh nhanh, đừng có ngại nữa.”

“Đúng đó đúng đó, không thể để người khác chiếm hết spotlight được, để mọi người biết lớp mình cũng có trai đẹp chứ.”

“……”

Lý Nhật Hi không biết mượn đâu ra một cây guitar, trực tiếp nhét vào tay anh, chẳng nói chẳng rằng đẩy anh ra phía trước.

Trên người Thịnh Dạng cũng mặc bộ quân phục ngụy trang thống nhất của đợt huấn luyện, không đội mũ, hai cúc áo dưới cổ mở ra, lộ chiếc áo cổ thun màu xanh đậm thống nhất phát bên trong. Anh cầm guitar, giọng có chút bất lực: “Hát gì bây giờ?”

“Tùy cậu thôi, lấy cái khí thế đại sát tứ phương kia ra cho tôi!” Lý Nhật Hi vừa nói vừa kéo kéo cổ áo anh, hài lòng gật đầu, “Được rồi, đủ đẹp trai rồi, đi đi anh Dạng.”

Thịnh Dạng đi lên phía trước, bị nhiều người nhìn như vậy nhưng không hề gò bó, tự nhiên ngồi xuống ghế. Anh ngẩng đầu nhìn Lộ Gia Mạt trong đám đông một cái, cúi đầu cười nhẹ, tay gõ lên mặt đàn guitar trước, sau đó bắt đầu gảy dây.

Khúc dạo đầu chậm rãi kết thúc, chàng trai cất giọng trầm thấp, dịu dàng.

“Vị vua Babylon cổ đại ban bố Bộ luật Hammurabi,

khắc trên phiến đá bazan đen,

đến nay đã hơn ba nghìn bảy trăm năm…”

“Đệt, ‘Tình yêu từ trước Công Nguyên’ à.”

“Đúng là quá đẹp trai, thật sự là đẹp trai vãi.”

“Bài này mà cũng có thể hát dịu dàng thế sao?”

“……”

Sau một trận xôn xao ngắn ngủi, bãi cỏ lại yên tĩnh trở lại. Phía sau anh là thảm cỏ, đường chạy nhựa và dãy phòng học, trên đầu là màn đêm vừa mới sẫm xuống. Hôm nay thời tiết rất quang đãng, trăng tạm thời chưa xuất hiện, chỉ có mấy vì sao lấp lánh, thỉnh thoảng lại lóe sáng.

Buổi tối nổi lên chút gió, tóc anh bị thổi rối đi vài phần. Anh cúi đầu, thần sắc chăm chú nhìn dây đàn, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn.

“Tình yêu anh dành cho em viết từ trước Công Nguyên

Chôn sâu nơi đồng bằng Mesopotamia

Vài chục thế kỷ sau mới được khai quật

Nét chữ trên bảng đất sét vẫn còn rõ nét như xưa……”

Đây là lần đầu tiên Lộ Gia Mạt thấy anh đàn guitar và hát. Cách nhả chữ của anh mang mùi vị rất riêng, thực sự rất dịu dàng, lại tràn đầy khí phách tuổi trẻ.

Một khúc kết thúc, dưới sân lại ồn ào hò reo, anh cũng không hát nữa, người thì lười nhác cười, thái độ vô cùng dứt khoát. Lộ Gia Mạt thấy anh nói mấy câu với vài nam sinh bên cạnh, trả lại guitar. Tiết mục tiếp theo đã bắt đầu, nhưng phần lớn ánh mắt mọi người vẫn dừng trên người anh.

Anh không để ý, cúi đầu vừa cầm điện thoại nhắn tin, vừa đi về phía sau sân vận động. Ngay giây sau, điện thoại Lộ Gia Mạt rung lên một cái. Cô cúi đầu nhìn, cầm điện thoại đứng dậy, cũng đi theo về phía sau.

Thịnh Dạng vừa mới rửa tay xong. Một tay anh đỡ lấy cổ Lộ Gia Mạt, tay còn lại đang giúp cô bôi thuốc mỡ.

“Lát nữa là hết thôi, anh không phải biết rồi sao?” Lộ Gia Mạt không muốn bôi, cổ lại không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng giọng bất mãn, “Sao ngày nào cũng phải bôi vậy, kệ nó là được rồi.”

“Giờ em không ngứa à?” Thịnh Dạng lười tranh luận với cô, người này đơn giản là lười thôi.

Lộ Gia Mạt mím môi, không nói ngứa thì cứ coi như không ngứa vậy. Cô tựa thắt lưng vào lan can phía sau, ánh mắt lướt qua mấy bóng người phía sau anh một chút, rồi chuyển sang gương mặt anh, chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm.

“Nhìn gì thế?” Anh hỏi.

“Nhìn anh đẹp trai.” Lộ Gia Mạt nói.

Khóe môi anh cong lên một chút, nâng ánh mắt nhìn cô, “Giờ em mới phát hiện à.”

Lộ Gia Mạt cong mắt cười, Thịnh Dạng bôi thuốc xong nốt mẩn đỏ cuối cùng, vặn chặt nắp lại, cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô, “Lát nữa anh dẫn em đi một chỗ.”

“Không phải anh nói là để em xem nhà trước sao?” Vừa vào cửa, Lộ Gia Mạt đã bị anh vòng tay ôm ngang người nhấc bổng lên, cô hoảng hốt ôm chặt cổ anh.

Thịnh Dạng dùng lưng đẩy bật cửa phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Anh cúi đầu cởi áo thun trên người, để trần lồng ngực, rồi lại khom người ôm cô vào lòng, hôn lên sau cổ cô, “Ừ, anh nói không giữ lời.”

Con trai sống thô ráp, trong thời gian huấn luyện quân sự này anh không hề bôi kem chống nắng. Da anh chịu nắng tốt hơn người khác, nhưng phơi dưới nắng gắt nhiều ngày như vậy, màu da vẫn có chút phân tầng nhè nhẹ.

Chiếc nhẫn trên cổ anh đung đưa theo động tác. Lưng Lộ Gia Mạt được bàn tay anh đỡ nâng lên một chút, môi lưỡi đang quấn quýt dữ dội chỉ tách ra trong chớp mắt, chỉ đúng một chớp mắt, giây sau đã lại bị hôn đến triệt để.

Thịnh Dạng nắm cổ tay cô, kéo cánh tay cô ra khỏi ống tay áo, tiếp đó quần áo cô rơi vãi xuống bên giường.

Đến khi quần áo đều không còn, làn da nóng bỏng dán chặt vào nhau, Thịnh Dạng mới sực nhớ điều hòa chưa bật. Anh hôn mạnh lên cô một cái, khó khăn rời môi cô ra, lòng bàn tay ấn sau gáy cô, ngẩng đầu nhìn quanh tìm điều khiển điều hòa.

Lộ Gia Mạt không yên phận, cứ dùng răng cắn nhẹ lên yết hầu anh, anh “xì” một tiếng, cô có lẽ tưởng anh đau, lại dùng lưỡi l**m l**m. Bị l**m cắn đến toàn thân căng cứng, anh thật sự không chịu nổi, cúi đầu nâng cằm cô lên, dùng sức hôn một cái, rồi mới vươn tay với lấy điều khiển bật hơi lạnh.

Cuối cùng cũng có thể chuyên tâm, ngón tay Lộ Gia Mạt bấu vào cánh tay chỗ ranh giới màu da của anh. Anh muốn cô chạm mình nhiều hơn, liền nắm tay cô, đặt lên lưng anh. Bàn tay anh men theo xương sống cô từng đốt từng đốt trượt xuống, đầu ngón tay dán vào phần xương bên hông cô, lặp đi lặp lại v**t v*.

Lộ Gia Mạt khẽ run rẩy trong lòng anh, tay anh tiếp tục dò dẫm. Cô nằm, anh nửa ngồi. Trong mắt anh có một tầng ẩm mờ nhàn nhạt, hai bên thái dương cũng hơi ướt. Ánh mắt Lộ Gia Mạt đã tản ra, đột nhiên bị anh nhìn thẳng vào mắt, cả người run lên dữ dội hơn.

Ngay sau đó cô bị anh kéo mạnh một cái, cả người bị lật qua, quỳ sụp xuống.

Cô bị bàn tay nóng bỏng của anh giữ chặt, nhưng vẫn cảm thấy hoàn toàn mất trọng tâm, lắc lư dữ dội.

“Thịnh Dạng…” Giọng Lộ Gia Mạt đã vỡ vụn, hơi thở gấp gáp từng nhịp.

Nghe cô gọi tên mình, Thịnh Dạng từ phía sau cúi người sát lại, má dán lên má cô, “Sao thế em?”

“Quá… quá…” Giọng cô nghẹn ngào, theo động tác, căn bản không nói rõ được.

Thịnh Dạng móc ngón tay kéo sợi tóc dính trên má cô ra, nắm tay cô, đặt lòng bàn tay cô lên chính người cô, môi áp sát tai cô, th* d*c, hạ giọng hỏi: “Cảm nhận được không? Em thật sự gầy quá.”

Lộ Gia Mạt sắp khóc rồi, bị anh nói vậy càng không chịu nổi, quay đầu cắn lên môi anh, anh không khách khí mà hôn trả lại.

Động tác và âm thanh càng lúc càng lớn, trong phòng ngủ rất lâu vẫn không dừng lại.

……

Ánh đèn bàn trên tủ đầu giường rất ấm, chăn ga màu xám đậm bừa bộn rối loạn trên giường.

Trên người Lộ Gia Mạt chỉ khoác áo thun đen của anh, tựa vào bả vai trần của anh, cánh tay ôm lấy eo anh, mắt nhắm lại, động cũng không muốn động. Cô không ngủ, yên lặng nghe Thịnh Dạng nói với cô về căn nhà ở Hà Thanh Uyển.

“Trước khi khai giảng ông nội anh đưa chìa khóa cho anh, trước đó khá lâu không có ai ở. Đợt trước anh tìm người làm vệ sinh sâu một lần, anh cũng dọn dẹp lại chút, đồ nội thất và trang trí mấy năm trước đã thay rồi. Vốn định thay toàn bộ lần nữa, nhưng nghĩ muốn cùng em bố trí, nên tạm thời chỉ đổi rèm cửa với giường trước thôi.” Thịnh Dạng cụp mắt, bàn tay đặt lên đầu gối cô. Như vậy cũng chẳng lâu, nhưng đầu gối đã quỳ đỏ cả rồi. Anh xoa nhẹ đầu gối cô, “Nhà cũ rồi, nhưng tiện, coi như tổ nhỏ tạm thời của tụi mình được không?”

Giọng anh mang theo chút khàn nhẹ sau chuyện thân mật, đặc biệt dễ nghe.

Lộ Gia Mạt trong lòng anh khẽ gật đầu một cái rất nhỏ. Anh cảm nhận được động tác của cô, lồng ngực khẽ rung, bật cười khẽ, ánh mắt vẫn nhìn đầu gối cô, cảm thấy chỉ xoa không đủ, phải lấy khăn nóng chườm mới được, “Em muốn qua đây thì qua, muốn ở ký túc xá thì ở ký túc xá.”

Lộ Gia Mạt lại gật đầu một lần nữa, má cọ nhẹ lên vai anh.

Thịnh Dạng nói xong những gì cần nói, môi cọ nhẹ lên trán cô mấy cái, “Đói không? Ăn trước hay tắm trước?”

Lộ Gia Mạt hừ khẽ một tiếng mũi, giọng mềm mềm, “Em chẳng muốn cái nào cả.”

“Anh làm nhẹ thôi, tắm sơ qua nhé?” Thịnh Dạng dịu giọng hỏi, “Không thì ngủ cũng không thoải mái.”

Lộ Gia Mạt gật đầu.

Đêm hôm đó, Lộ Gia Mạt vừa tắm xong liền ngủ thiếp đi.

Thịnh Dạng kiên nhẫn dùng khăn tắm lau khô tóc cho cô, lại cầm khăn ấm, đắp lên đầu gối cô, lặp đi lặp lại ba bốn lần, thấy Lộ Gia Mạt khẽ nhíu mày, anh mới dừng lại.

Anh vừa nằm lên giường, Lộ Gia Mạt đã trở mình một cái, tự động chui vào lòng anh.

Thịnh Dạng cười cười, xoa xoa tóc cô, ôm cô vào lòng.

Đến khoảng hai giờ sáng, Lộ Gia Mạt bị đói đánh thức. Cô mơ mơ màng màng vừa cựa mình, Thịnh Dạng liền tỉnh theo.

Anh bật đèn ngồi dậy, tiện tay chộp lấy chiếc áo thun khoác vào, vươn tay xoa nhẹ tóc Lộ Gia Mạt, nói:“Anh đi nấu mì, xong rồi sẽ gọi em.”

Lộ Gia Mạt kéo tay anh lại, lắc đầu, “Em cũng muốn đi.”

Thịnh Dạng thích cô dính người. Anh đứng bên giường, còn ngái ngủ, cúi người ôm cô từ trong chăn ra.

Trên người Lộ Gia Mạt cũng mặc áo thun của anh, áo anh rất rộng, dài tới đùi.

Anh đặt cô ngồi lên bàn thao tác đối diện bếp, mở tủ lạnh bên cạnh. Đồ là đồ trước đó đặt giao tận nơi, anh lấy cốc rót trước một ly sữa, cho vào lò vi sóng hâm một phút rưỡi đưa cho cô.

Sau đó anh đun nước, lại mở tủ lạnh. Lộ Gia Mạt ôm cốc thủy tinh đựng sữa, răng cắn hờ mép cốc, mắt nhìn tủ lạnh, “Em muốn trứng lòng đào.”

Thịnh Dạng lấy ra hai quả trứng, lại tìm một cái chảo bắt đầu rán trứng, quay đầu nhìn cô, nét mặt và giọng nói vẫn còn ngái ngủ, “Uống không hết thì anh uống.”

Lộ Gia Mạt nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Trứng lòng đào rán xong, bên cạnh mì cũng đã luộc được năm sáu phút, anh thả mấy cây cải thìa đã rửa sạch vào.

Mọi thứ xong xuôi, Lộ Gia Mạt vẫn chưa ăn ngay. Cô nắm vạt áo Thịnh Dạng, ngẩng đầu hôn lên anh một cái trước, “Anh vất vả rồi.”

Bình Luận (0)
Comment