Buổi chiều, Lộ Gia Mạt tỉnh dậy trong vòng tay Thịnh Dạng. Ngày đầu tiên của năm mới mà ngủ đến hơn hai giờ chiều, đúng là quá lãng phí thời gian. Thịnh Dạng vẫn đang ngủ, tóc anh bị ép bẹp trên gối, chẳng có hình dạng gì, mắt nhắm lại, má cũng áp vào gối, mùi sữa tắm trên người rất rõ ràng. Nhìn dáng vẻ anh lúc ngủ, sẽ thấy anh có phần rất trẻ con. Dường như anh cảm nhận được điều gì đó, người chưa tỉnh, má đã ghé sang, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô.
Đây là giống chó cỡ lớn gì vậy? Lộ Gia Mạt vốn tưởng anh đã tỉnh, đợi một lúc mới phát hiện ra anh thật sự chưa tỉnh, chỉ là phản xạ vô thức mà thôi. Sáng nay lúc ngủ, nửa thân trên anh không mặc áo, giờ người lại áp sát hơn, Lộ Gia Mạt gần như bị anh ôm trọn vào lồng ngực tr*n tr**. Nhiệt độ cơ thể con trai vốn cao hơn, trong mùa đông thế này lại càng dễ chịu.
Cô yên lặng nhìn Thịnh Dạng, cọ xong anh lại tiếp tục ngủ, gương mặt vừa rồi còn hơi nhíu lại cũng thả lỏng ra. Lộ Gia Mạt thấy anh thật thú vị, đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng mi của anh. Lông mi của anh không giống con gái, vừa đen vừa thẳng, gần như không có độ cong, trông như một rừng cây nhỏ.
Trong giấc ngủ, anh cảm nhận được, hàng mi khẽ động đậy nhưng không tỉnh. Lộ Gia Mạt buông lông mi ra, ngón tay trượt lên, lướt nhẹ qua xương mày anh. Cô cảm thấy đôi mày đôi mắt của anh là đẹp nhất, mang theo một thứ khí chất sắc bén của thiếu niên, rất giống câu hát kia – ta vốn là thiếu niên ngông cuồng, chẳng tin quỷ thần cũng chẳng tin người.
“Em làm ồn anh à?” Thịnh Dạng không mở mắt, giọng trầm thấp lầm bầm hai chữ.
Lộ Gia Mạt bật cười khẽ, giọng nhỏ và mảnh.
“Còn cười?” Thịnh Dạng siết chặt vòng tay ôm cô, môi khẽ chạm vào má cô, tay đặt lên bụng cô sờ sờ, “Đói chưa? Muốn ăn gì?”
“Cũng ổn.” Lộ Gia Mạt vẫn lướt ngón tay theo xương mày anh, vén lọn tóc rơi trước trán anh sang một bên, “Anh có biết vừa nãy anh làm gì không?”
Lúc này Thịnh Dạng mới miễn cưỡng hé mí mắt ra một khe, “Làm gì?”
“Thật sự không biết à?” Lộ Gia Mạt tò mò hỏi.
Thịnh Dạng đổi tư thế, gối đầu lên gối, ôm cô trong lòng, ánh mắt rủ xuống, nhìn Lộ Gia Mạt với dáng vẻ rất thả lỏng, rất lười biếng, “Anh làm gì?”
“Không nói cho anh biết.”
Sau khi dậy vào ngày hôm đó, Lộ Gia Mạt tiện tay khoác bên ngoài váy một chiếc áo cardigan len dài, chất liệu rất mềm. Cô đem tất cả bát của mèo đi rửa lại một lượt, dùng giấy lau khô nước còn đọng, rồi thay nước mới và thức ăn cho mèo.
Trong lúc cô làm những việc này, Suan Suan đi theo cô suốt cả quá trình. Đến khi cô ngồi xổm xuống đặt bát mèo, Suan Suan càng dùng hai chân trước bám vào chân cô, sốt ruột kêu meo meo. Thịnh Dạng bưng sữa từ trong bếp đi ra, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Anh dựa vào khung cửa, cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh.
–
Năm nhất trôi qua vừa trọn vẹn vừa bận rộn, đến học kỳ hai năm hai, bọn họ đều đã nộp đơn đăng ký chương trình trao đổi.
Rồi lại một mùa đông nữa trôi qua. Thịnh Dạng vừa tan học, từ tòa giảng dạy đi ra, trên đường về căn hộ ngoài trường thì còn chưa kịp vào cửa đã nhận được cuộc gọi thoại của Uông Minh Phi. Anh đội mũ hoodie trùm kín đầu, đeo khẩu trang, đeo ba lô lệch một bên vai, vừa nhập mật khẩu khóa điện tử vừa đẩy cửa, vừa khàn giọng trêu chọc: “Bên cậu là năm giờ sáng, thế mà cậu đã dậy rồi à?”
“Uông gia tôi đây là còn chưa ngủ.” Uông Minh Phi thức trắng cả đêm chơi game, giờ tinh thần nghe còn tốt hơn cả Thịnh Dạng, “Tám giờ tôi có lớp học online, sợ ngủ rồi là đi thẳng luôn, môn này nghiêm chết đi được, tôi không dám tùy tiện vắng mặt đâu.” Anh ta cười hả hê không ngừng, “Cậu là vẫn chưa khỏi hay là lại tái phát nữa đấy?”
Thịnh Dạng chẳng buồn để ý, ném ba lô lên ghế sofa. Căn hộ cạnh Palo Alto này là anh thuê chung với một bạn học cùng sang trao đổi. Hai người tuy học cùng trường nhưng chuyên ngành hoàn toàn khác nhau, lúc này đối phương không có ở đây, anh cũng chẳng biết là đi học hay đi chơi rồi.
Anh lười quản chuyện người khác, mở tủ lạnh lấy một chai nước đá, tu một ngụm lớn, thấy cổ họng dễ chịu hơn chút mới trả lời Uông Minh Phi: “Không biết, khỏi hay chưa cũng lười đo. Thấy nóng thì uống hai viên hạ sốt là xong.”
Uông Minh Phi cười còn dữ hơn, ở đầu dây bên kia sắp gáy luôn: “Gia Mạt đâu? Cậu ấy thế nào rồi?”
Nhắc đến Lộ Gia Mạt, động tác vặn nắp chai của Thịnh Dạng khựng lại, giọng điệu cũng có phần oán hơn: “Người ta bận lắm, ba mươi sáu tiếng rồi không trả lời tin nhắn.”
Uông Minh Phi “chậc chậc” hai tiếng, bị giọng điệu chua lè của anh làm ê cả răng, cố ý chọc vào tim: “Hai người cũng giỏi thật, nộp đơn mà lại không cùng một trường, giờ một người bờ Đông một người bờ Tây, còn lệch múi giờ nữa. Không phải là cậu ấy nhìn cậu chán rồi nên cố tình thế đấy chứ?”
“Cút.” Thịnh Dạng xách balô, cầm theo chai nước, húc cửa phòng mình ra, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Không có thì tôi cúp đây.”
“Đương nhiên là không có chuyện gì rồi.” Uông Minh Phi lý lẽ đầy mình mà lại cực kỳ vô lương tâm, “Anh em cậu nghĩ xem, giờ này ngoài cậu ra tôi còn tìm được ai để tán gẫu linh tinh nữa không?”
Thịnh Dạng nghe còn chưa hết câu đã chẳng có chút tình nghĩa anh em nào mà cúp thẳng cuộc gọi. Anh ném điện thoại lên bàn, tiện tay lấy hai bộ quần áo trên giá, chuẩn bị đi tắm. Nhưng đi tới cửa phòng tắm, anh lại nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay lại bàn, vớ điện thoại lên mở khóa liếc nhìn một cái, người duy nhất được ghim trên WeChat.
Không có lấy nửa động tĩnh. Bận thật nhỉ.
Thịnh Dạng chán chường ném điện thoại trở lại, yên phận vào phòng tắm tắm rửa.
Hai mươi phút sau, anh quấn khăn tắm bước ra, lúc mặc quần áo lại phân tâm, ngón tay nhấc điện thoại lên mở màn hình, quét một mắt giao diện WeChat. Vẫn không có động tĩnh. Thịnh Dạng đổi tay cầm điện thoại, luồn cánh tay này vào ống tay áo, mắt rũ xuống, bấm vào avatar của người kia, ngón tay gõ chữ.
[WJTMSH: Hôm nay anh xong việc rồi, về căn hộ rồi, sốt cũng đã hạ]
[WJTMSH: Trên đường gặp một con mèo hoang, giống Toan Toan ghê]
[WJTMSH: [Hình ảnh]]
[WJTMSH: Anh thấy Pittsburgh tuyết rơi rồi, em nhớ mặc ấm thêm chút]
[WJTMSH: Hôm nay em ăn gì thế? Anh nuôi bản thân mình rất tốt]
Một mạch gửi xong năm tin này, tay anh vẫn chưa dừng lại, gõ xong tin tiếp theo, lúc định bấm gửi, nhìn cả màn hình toàn là tin nhắn, lại thấy mình đúng là lắm lời thật.
Thịnh Dạng nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng vẫn không cam lòng mà gửi luôn tin vừa gõ.
[WJTMSH: Anh thật sự rất nhớ em]
Xong xuôi, anh mở laptop, bắt đầu cày từ deadline gần nhất.
Máy tính anh treo WeChat, nhóm làm việc yên tĩnh như chết, mấy nhóm khác thì toàn 999+, anh lười xem họ đang chat cái gì, tắt giao diện đi, tai nghe bật nhạc to hết cỡ, học hành vẫn là vui nhất.
Ba giờ rưỡi sáng, anh gửi xong email, gập laptop lại.
Vừa định ngã người lên giường thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên, tinh thần anh chấn động, quay đầu nhìn qua, hóa ra là người nhận email kia giờ này cũng chưa ngủ, trả lời anh một chữ Received.
Sáng hôm sau, bảy giờ.
Thịnh Dạng thì đã dậy, hồn còn chưa tỉnh. Anh cào cào mái tóc rối bời, mở cửa ra đã thấy cậu bạn cùng phòng nằm xoài ngang trên tấm thảm phòng khách, đúng là chịu luôn. Anh dùng dép đá đá chân tên này: “Uống bao nhiêu vậy? Về phòng ngủ đi.”
Cậu bạn này tên là Lộ Tử Di, học kinh tế, sang đây ba tháng thì đã chia tay bạn gái. Nghe nói là bạn gái anh ta ở bên kia gặp được người trông thuận mắt hơn, nhìn anh ta thế nào cũng không vừa mắt, thế là đá thẳng.
Nể tình cùng họ Lộ, Thịnh Dạng tắm rửa xong, xách từ tủ lạnh ra một hộp sữa, coi như quan tâm hỏi một câu: “Nửa tháng rồi, cậu vẫn chưa uống đủ say à?”
Cậu bạn cũng tỉnh rồi, bò dậy một chút, lưng dựa vào sofa, ngửa đầu nhìn Thịnh Dạng đang đứng cạnh bàn ăn: “Mới mấy giờ mà cậu đã dậy? Siêng dữ vậy.”
Thịnh Dạng cũng chẳng muốn dậy, anh cảm thấy đêm qua mình lại hơi sốt, người hầm hập toàn mồ hôi, mà thời khóa biểu của anh thì kín mít, không dậy cũng không được. Anh đổ sữa vào cốc, tiện tay xé một gói bánh gấu nhỏ, ngâm vào sữa, chẳng có mấy hứng thú mà ăn. Thấy Lộ Tử Di lảo đảo đi tới, anh lên tiếng: “Tôi còn chưa khỏi, cậu tốt nhất nên giữ khoảng cách với tôi một chút.”
“Không quan tâm.” Lộ Tử Di nói.
Thịnh Dạng không nói thêm gì, anh thấy ăn từng cái dính dính phiền quá, dứt khoát đổ cả gói vào ngâm luôn, một tay cầm thìa chọc chọc, tay kia mở khóa điện thoại, trước tiên liếc WeChat một cái rồi mới xem email.
Lộ Tử Di say khướt cũng rót cho mình một cốc sữa uống, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc nãy Thịnh Dạng hỏi, anh ta mở khóa điện thoại, đưa màn hình tới trước mặt Thịnh Dạng, ngón tay chỉ vào một avatar: “Cái này là avatar đôi đúng không?”
Thịnh Dạng liếc nhìn một cái. Anh thật ra cũng không rành mấy thứ này, nhưng cái avatar này thì quá rõ ràng rồi, rõ ràng là một tấm hình chia làm hai nửa, “Ừ.”
“Đệt.” Lộ Tử Di tức tối, càng nói càng kích động, “Ở với tôi thì không chịu đổi avatar đôi, quen cái thằng kia mới có mấy ngày mà đã đổi rồi.”
Thịnh Dạng có chút khó hiểu, anh cầm thìa chọc chọc bánh, không chắc chắn hỏi: “Hôm kia cậu chẳng phải còn hẹn cô người Hàn Quốc kia à?”
“Đệt, tôi là hẹn cô ấy làm bài tập.” Lộ Tử Di kích động nói.
Thịnh Dạng “à” một tiếng, cũng chẳng phản ứng gì nhiều. Lúc này điện thoại anh rung lên một cái, sự chú ý lập tức bị kéo qua, anh bấm mở thông báo trên màn hình nhìn một cái, không phải Lộ Gia Mạt, anh lập tức lại thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Lộ Tử Di lúc này nhìn sang anh, từ hành động quan tâm tin nhắn như vậy bỗng ngẫm ra điều gì đó: “Cậu với bạn gái cậu dạo này thế nào rồi?”
“Ý gì?” Thịnh Dạng ngẩng mắt khỏi màn hình điện thoại, lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu có đẹp trai mấy cũng vô dụng thôi, yêu xa cái trò này, ai cũng chịu không nổi. Chưa nói đến chuyện khác, cô ấy có yên tâm cậu ở bên này thật sự ngoan ngoãn không?” Lộ Tử Di rốt cuộc cũng tìm được chỗ xả một bụng kinh nghiệm, ánh mắt liếc liếc màn hình điện thoại của anh, “Có phải bây giờ tần suất trả lời tin nhắn chậm rồi không? Tôi nói cho cậu biết, đầu tiên là trả lời chậm, sau đó là không trả lời, tiếp nữa là lúc tìm cậu thì chỉ để nói chia tay thôi.”
Thịnh Dạng: “……”
Cái này là biết nói chuyện hay không vậy?
Anh lạnh lùng liếc Lộ Tử Di một cái, đứng dậy đem bát đũa bỏ vào bồn rửa xả sạch, đeo ba lô, kéo mũ hoodie phía sau lên, cầm áo khoác rồi ra ngoài.
Sáng hôm đó là lớp NLP. Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Thịnh Dạng đã thấy cái vòi buổi sáng coi như tắm uổng, sốt đến mức đầu óc quay cuồng. Kết thúc xong anh chỉ muốn mau về ngủ, kết quả ở tầng một lại gặp một người quen. Đối phương cũng không biết nhận ra anh kiểu gì, mũ khẩu trang đều đủ cả, “Thịnh Dạng?”
Bước chân Thịnh Dạng khựng lại, quay đầu nhìn đối phương.
Đối phương nhìn anh đầy kích động, “Đúng là cậu à?”
Thịnh Dạng gật đầu, anh xoa cổ, dựa vào tường, gắng gượng tinh thần trò chuyện với người kia vài câu: “Trợ lý nghiên cứu cũng phải làm thủ tục bảo lưu học tập à? Vậy bên các cậu đúng là hành người thật.”
“Đúng thế, áp lực lớn chết đi được, áp lực kinh tế cũng lớn.” Đối phương một bụng khổ tâm, chắc hiếm khi gặp được người quen trong nước, mười phút sau mới than thở xong, “À đúng rồi, tháng sau Giáng sinh, cậu có hoạt động gì không? Có thể tới chơi với bọn tôi.”
Thịnh Dạng cảm ơn một tiếng, lắc đầu, “Tôi có sắp xếp rồi.”
Đối phương thấy chiếc nhẫn trên tay anh, hiểu ra mà cười, vỗ vỗ vai anh: “Vậy lúc khác rảnh thì hẹn nhé, tôi đi trước.”
Cuối cùng cũng đi rồi. Thịnh Dạng đứng thẳng người, nghiêng cái cổ đau nhức cùng cái đầu đau muốn chết sang một bên.
Về đến nhà, anh bẻ mấy viên thuốc, ngậm nước nuốt đại, rồi lướt danh sách WeChat một vòng, vẫn không thấy tin nhắn. Anh không muốn nghĩ nữa, ném điện thoại sang một bên, trùm chăn ngủ tiếp.
Giấc này ngủ đến trời đất mờ mịt, Thịnh Dạng mơ mơ màng màng sờ lấy điện thoại, mở mắt nhìn giờ, 02:47.
Hai giờ chiều hơn? Vậy thì anh đâu có ngủ lâu lắm.
Trên màn hình là một đống thông báo các loại, cổ họng anh khô rát như muốn bốc lửa. Anh vén chăn, vừa xỏ dép vừa mở khóa đi ra ngoài. Mở khóa xong theo thói quen bấm vào WeChat trước, liếc về phía avatar ghim trên cùng, lần này phía trên có một chấm đỏ số 7. Bước chân Thịnh Dạng khựng lại, anh nhìn thấy ngay tin nhắn cuối cùng: [Anh ngủ rồi à?]
Sau đó mới bấm vào. Anh vừa đọc được hai dòng đã lập tức gọi thẳng một cuộc thoại.
Thịnh Dạng đứng ở cửa phòng, chờ đầu dây bên kia bắt máy, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, bầu trời đen kịt. Hóa ra không phải hai giờ chiều, mà là hơn hai giờ sáng. Anh ngủ gần mười ba tiếng liền.
Bên kia vừa kết nối, giọng Lộ Gia Mạt đã truyền tới: “Anh tỉnh rồi à?”
Thịnh Dạng “ừm” một tiếng, bọn họ lệch nhau ba múi giờ, “Em ngủ chưa? Hay là vừa tỉnh?”
Vừa nói xong, anh nghe thấy bên kia có tiếng xe cộ, lông mày lập tức nhíu lại: “Ở ngoài à?”
Giờ này mà còn ở ngoài là định ra ngoài hay là chưa về vậy?
Giọng Lộ Gia Mạt vang lên cùng lúc với anh trong điện thoại, “Giọng anh sao lại khàn thành thế này rồi? Không phải đã nói xong rồi à?”
Thịnh Dạng chợt nhớ ra điều gì đó, lại lướt xem lịch sử chat, “Lộ Gia Mạt, bây giờ em đang ở đâu?”
Ở đầu dây bên kia, Lộ Gia Mạt im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói, “Anh có thể xuống đón em được không? Chỗ này phải quẹt thẻ mới lên được.”
Đúng lúc này, Lộ Tử Di mở cửa phòng khác đi ra, thấy Thịnh Dạng cầm điện thoại, đi dép lê, ngay cả áo khoác cũng không lấy mà đã ra ngoài.
“Ê, hôm nay chỉ có 8 độ thôi đấy, cậu định thế này thì bao giờ mới khỏi hả?”
Anh ta vừa nói xong thì cửa đã bị đóng sầm lại.
Lộ Tử Di: “……”
Năm phút sau, cửa căn hộ lại mở ra, anh ta thấy Thịnh Dạng dẫn theo một cô gái vào.
Anh ta giơ tay chào cô gái, vừa định nói gì đó thì thấy sắc mặt Thịnh Dạng lạnh đến đáng sợ, liền khó hiểu nhìn Thịnh Dạng, rồi lại nhìn cô gái kia. Cô gái mỉm cười lịch sự với anh ta.
Thịnh Dạng vào phòng xong, Lộ Tử Di thong thả bước đến bên Lộ Gia Mạt, tò mò hỏi, “Cô làm gì cậu ta rồi vậy? Tôi ở cùng cậu ta hơn ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên thấy người này giận dữ như thế.”
Lộ Gia Mạt mím môi, hơi chột dạ đưa ra một câu trả lời có thể hiểu được, “Mấy hôm trước bận quá nên không trả lời tin nhắn của anh ấy.”
“Chỉ vậy thôi à? Thế thì cậu ta cũng dễ…”
Anh ta còn chưa nói xong, Thịnh Dạng đã cầm quần áo và khăn tắm đứng ở cửa phòng gọi cô, “Lộ Gia Mạt, qua đây.”
Lộ Gia Mạt lại quay sang mỉm cười với đối phương một cái, rất ngoan ngoãn đi đến bên Thịnh Dạng. Thịnh Dạng liếc Lộ Tử Di một cái, Lộ Tử Di nhún vai, rất biết điều quay về phòng mình. Sợ họ không biết, anh ta còn cố ý đóng cửa mạnh hơn một chút.
“Đi tắm đi, bật nước nóng hơn một chút, đồ bên trái đều là của anh.” Sắc mặt Thịnh Dạng lạnh, giọng cũng lạnh, nhưng vì giọng anh quá khàn nên cái lạnh đó lại bị làm mờ đi phần nào.
Lộ Gia Mạt vốn chẳng sợ anh, đưa tay sờ trán anh trước, còn chưa chạm tới đã bị anh nghiêng đầu né đi, “Rốt cuộc anh hạ sốt chưa vậy?”
“Hạ rồi.” Anh nói. Lần này là thật sự hạ rồi, anh cảm nhận được. Chủ yếu là anh chưa đo nên không biết mình chỉ là cảm cúm sốt thông thường hay là vấn đề khác.
“Vậy cho em sờ một cái,” Lộ Gia Mạt nhìn chằm chằm anh, thái độ không chịu lùi bước, “Anh cứ gọi thẳng họ tên em, không cho em chạm, còn mặt lạnh như vậy.”
“Vì anh đang giận em.”
Thịnh Dạng thật sự không hiểu đầu óc người này mọc kiểu gì. Đặt vé máy bay bay sang đây không nói thì thôi, xuống máy bay tự mình đến đây không nói thì cũng thôi, nhưng đã xuống dưới rồi không vào được mà gọi cho anh một cuộc điện thoại thì sẽ chết à? Chỉ gửi mấy tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, hỏi anh có ngủ rồi không. Ngủ rồi thì sao chứ?
Nói xong câu này anh lại có chút hối hận, mím môi lại, nhìn Lộ Gia Mạt rồi đẩy cô về phía phòng tắm, “Em đi tắm trước đi, đứng dưới lầu lâu như vậy. Tắm xong rồi anh sẽ không giận em nữa.”