Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 85

Giữa tháng Chín, chủ nhật đầu tiên Thịnh Dạng đến Bờ Đông.

Mọi thủ tục ăn ở trong trường anh đều đã làm xong, vốn định yên ổn ngủ một giấc, nhưng lúc này đã một giờ sáng. Anh mặc áo thun đen, ngồi xếp bằng trên sofa phòng khách, chống cằm, vẻ mặt buồn ngủ nhìn đám bạn cùng phòng mở tiệc.

Trong tay anh cầm điện thoại, lơ đãng xoay qua xoay lại. Lộ Tử Di cầm lon bia, ngồi phịch xuống bên cạnh anh, khoác tay qua vai anh: “Ngồi đây làm gì mà tự kỷ thế?”

Thịnh Dạng lười gạt tay anh ta ra, ánh mắt lướt qua cả căn phòng đầy những người anh không quen, khó hiểu hỏi Lộ Tử Di: “Cậu quen nhiều người thế này ở đâu ra vậy?”

“Hội đồng hương đó.” Lộ Tử Di tu một ngụm bia lớn, cười vẫy tay với mấy anh em đang chơi game trong phòng khách, rồi nghiêng đầu nói với Thịnh Dạng: “Sinh viên khối kỹ thuật các cậu có phải buồn chán quá không? Ra ngoài là phải đồng hương dẫn đồng hương chứ. Cậu xem này, tôi chỉ cần gọi một tiếng trong nhóm là kéo được từng này người tới.”

Thịnh Dạng cười khẽ một tiếng, cảm xúc không rõ. Anh cúi đầu bật sáng màn hình điện thoại, liếc nhìn thời gian, định hỏi rốt cuộc bọn họ chuẩn bị mấy giờ mới kết thúc, hay là chơi thâu đêm luôn.

Bỗng điện thoại rung lên một cái, người ba tiếng trước còn nói với anh là đi ngủ rồi gửi tin nhắn tới.

[RR: Không ngủ được]

Thịnh Dạng liếc nhìn Lộ Tử Di vẫn đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, anh lười để ý, trực tiếp cầm điện thoại đứng dậy khỏi sofa, lê dép về phòng.

Vừa đi anh vừa gửi cho Lộ Gia Mạt một yêu cầu gọi video.

Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy. Phía Lộ Gia Mạt chỉ bật một chiếc đèn ngủ ánh sáng mờ mờ, cô vẫn nằm trong chăn, điện thoại đặt nghiêng, người cũng nằm nghiêng, ngoài đôi mắt ra thì toàn bộ đều giấu trong chiếc chăn mềm mại.

Nhưng đôi mắt ấy rất đẹp, đồng tử đen sáng nhìn anh, vừa ngoan vừa dịu dàng, giống như một chú mèo con thiếu cảm giác an toàn.

“Mất ngủ à?” Giọng Thịnh Dạng vô thức dịu xuống, anh tắt đi chiếc đèn vốn đang bật rất sáng trong phòng, như thể sợ ánh sáng bên anh làm phiền cô.

Lộ Gia Mạt vùi mặt trong gối, “ừm” một tiếng, vì nói trong gối nên giọng hơi nghẹt: “Hình như có chút.”

“Vừa nãy vẫn luôn chưa ngủ được sao?” Thịnh Dạng hỏi, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên anh đã một giờ sáng rồi, bên cô chắc trời cũng sắp sáng.

“Em cố mãi, nhưng không ngủ được.” Lộ Gia Mạt nói.

“Vậy anh kể cho em nghe một câu chuyện nữa nhé?” Thịnh Dạng ngồi xuống mép giường, giống như cô, vùi người vào trong chăn.

Lộ Gia Mạt chớp chớp mắt: “Chuyện của anh toàn bịa thôi.”

“Em còn chê anh à?”

Cô nhìn Thịnh Dạng, rồi lại nhìn góc chăn của anh, đánh trống lảng: “Sao anh còn chưa ngủ? Bên ngoài vẫn chưa xong à?”

Thịnh Dạng “ừm” một tiếng, không để cô lấp l**m qua, nửa thật nửa đùa nói: “Trả lời câu hỏi trước đã.”

Lộ Gia Mạt khẽ cắn môi, mắt cong lên, khúc khích cười: “Không có.”

Thịnh Dạng nhướn mày, dường như không mấy tin lời cô là thật hay giả, nhưng qua mấy giây, giọng anh lại mềm xuống: “Không muốn nghe kể chuyện thì anh hát cho em nghe nhé? Muốn nghe bài gì?”

Lộ Gia Mạt đáp một tiếng bằng giọng mũi.

Tối hôm đó, Thịnh Dạng cầm Ipad nhìn lời bài hát, hạ giọng hát cho cô nghe, chẳng bao lâu sau Lộ Gia Mạt đã ngủ thiếp đi.

Nhưng cuộc gọi video của họ không tắt. Thịnh Dạng đặt điện thoại bên giường, nhìn đôi mắt đã nhắm của cô, ngủ rất say. Anh đưa tay chạm nhẹ lên màn hình, khẽ nói: “Ngủ ngon.”

Khoảng mười giờ sáng hôm sau, Lộ Gia Mạt tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, phát hiện cuộc gọi video vẫn chưa tắt. Cô sững người một chút, nhìn thấy thời lượng cuộc gọi là 322 phút, hơn năm tiếng sao?

Ở đầu bên kia video, Thịnh Dạng vẫn đang ngủ. Anh ôm chăn, tóc mềm mại rủ xuống trước trán. Mười giờ, sớm hơn ba tiếng, vậy bên anh bây giờ là bảy giờ sáng à. Lộ Gia Mạt không động đậy, cuộn mình trong chăn, lặng lẽ nhìn dáng vẻ anh ngủ một lúc.

Đợi khoảng năm phút, cô mới nhẹ tay vén chăn, nhưng vừa mới cử động một chút, Thịnh Dạng ở đầu bên kia video đã mơ màng mở mắt.

“Dậy rồi à?” Anh dụi má vào gối một cái, mắt vẫn chưa mở hẳn, giọng khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ.

“Ừm ừm.” Lộ Gia Mạt cầm điện thoại, dẫn anh vào nhà vệ sinh, cùng nhau đánh răng.

Thịnh Dạng thấy cô dậy rồi, đưa tay đỡ cổ, lảo đảo ngồi dậy, rút dây sạc ra, xỏ dép, cũng đi về phía nhà vệ sinh.

“Anh ngủ tiếp đi.” Lộ Gia Mạt thấy mắt anh còn không mở nổi thì nói.

“Anh không buồn ngủ.” Anh đáp.

“Ồ.” Lộ Gia Mạt không cãi với anh, đặt điện thoại lên giá bên cạnh, cầm bàn chải bóp kem đánh răng, nhìn sang Thịnh Dạng, hỏi: “Anh chắc bây giờ anh phân biệt được cái nào là sữa rửa mặt, cái nào là kem đánh răng không đấy?”

Thịnh Dạng ngước mí mắt nhìn cô một cái, rồi cầm đúng tuýp kem đánh răng lên, còn cố ý đưa cho cô xem, lông mày khẽ nhướng, khóe môi cong lên, biểu cảm có chút đắc ý.

Gì chứ? Có gì đáng tự hào đâu. Nhưng Lộ Gia Mạt lại bị cái vẻ ngây ngô kiểu con trai lớn này của anh chọc cười. Hai người ở hai nơi khác nhau, nhưng lại làm cùng một việc, cùng nhau vệ sinh cá nhân xong trong nhà vệ sinh.

Lộ Gia Mạt cầm điện thoại vào bếp, Thịnh Dạng ở đầu bên kia cũng thong thả đi theo, giọng nói vang lên chậm rãi trong tai nghe: “Sếp Mạt sáng nay ăn gì thế?”

“Bánh mì nướng anh mua trước đó vẫn còn.” Lộ Gia Mạt mở tủ lạnh, mắt nhìn vào trong, tay lật qua lật lại.

“Hết hạn rồi.” Ánh mắt anh vốn cũng đang nhìn tủ lạnh, nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô, “Đừng ăn nữa.”

“Vậy chỉ còn yến mạch với sữa và trứng thôi.” Lộ Gia Mạt vẫn đang xác nhận ngày sản xuất của bánh mì, trên đó ghi là mười ngày, nhưng là sản xuất ngày nào nhỉ…

“Giỏi thật đấy, anh đi rồi là em chẳng mua thêm gì cả.” Thịnh Dạng ở đầu bên kia nhớ lại một chút, “Trong tủ còn gói mì Ý, trong ngăn đông có tôm, có thể nấu mì.”

Không biết tai Lộ Gia Mạt có nghe anh nói hay không, nhưng cô đã tìm thấy ngày sản xuất, mắt sáng lên, xoay camera sang sau cho anh cùng xem ngày tháng, giọng đầy phấn khích: “Ngày mai mới hết hạn, Thịnh Dạng.”

Thịnh Dạng thật sự chịu thua cô, anh phồng má lên, cố ý nói: “Vậy anh nấu mì.”

Bên anh, vào giờ này, phòng khách thực ra đang có mấy người nằm ngổn ngang. Ngay cả Lộ Tử Di cũng nằm dài trên thảm. Thịnh Dạng đeo tai nghe, mặc kệ bọn họ, cầm điện thoại đi thẳng vào bếp, đặt sang một bên, thật sự bắt đầu nấu mì.

Lộ Gia Mạt cắn miếng bánh mì nướng, ngồi bên bàn ăn, nhìn anh rửa rau, thái rau, đun nước, nấu mì. Hôm nay cô không có việc gì, máy tính đặt trên bàn ăn, đang mở lớp học online, nhưng sự chú ý thì một nửa ở phía Thịnh Dạng, một nửa ở bài giảng.

Nước sôi rồi, anh cho mì vào nồi, lại cầm điện thoại lên, lùi lại hai bước, lười biếng tựa lưng vào bức tường bếp phía sau. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía cô, phát hiện ở đầu bên kia video, miếng bánh mì kia cô gặm mãi vẫn chưa hết.

Nhìn một lúc, cảm xúc của Thịnh Dạng bỗng nhiên trầm xuống: “Biết thế hôm nay rảnh được, tối qua anh đã bay sang tìm em rồi.”

Lộ Gia Mạt đang cắn bánh mì, vốn đang nhìn máy tính, nghe thấy giọng anh thì tim bỗng mềm ra, lập tức quay sang nhìn anh. Anh vốn đã chưa ngủ đủ, người lười nhác chẳng có tinh thần, giờ lại càng cúi đầu, cổ trĩu xuống, vai cũng sụp, uể oải như một chú chó con: “Nhưng bay thẳng cũng phải năm tiếng, đi về là mười tiếng rồi, còn chưa tính những thứ khác, không kịp đâu.”

“Bay đêm đi, bay đêm về.” Anh tính nhẩm thời gian trong lòng, cộng thêm thời gian ra sân bay và chờ chuyến bay, lại càng thấy là có thể kịp. Anh ngẩng đầu lên một chút, tựa lưng vào gạch men trên tường phía sau, góc nghiêng hơi lệch, ánh mắt rất dịu dàng nhìn cô, khóe môi kéo thành một đường cong, hỏi: “Có phải rất vô dụng không?”

“Sao cơ?” Lộ Gia Mạt hỏi.

Anh nói: “Nhớ em đến mức này.”

Bình Luận (0)
Comment