Mùa xuân năm 2019.
Một chủ nhật của tháng Tư.
Tám giờ tối, Thịnh Dạng vừa ra khỏi phòng thay đồ của sân băng thì đã bị Uông Minh Phi khoác cổ kéo đi tới một buổi tụ họp bạn từ thuở nhỏ vẫn chưa tan cuộc. Thịnh Dạng kéo mũ áo hoodie xuống, cúi đầu mở khóa màn hình điện thoại, vừa lướt danh sách tin nhắn vừa hỏi Uông Minh Phi: “Có những ai vậy?”
Cậu không mấy muốn đi. Hôm nay trời mưa, không khí ẩm nặng, nhiệt độ cũng thấp, gió lạnh thổi làm phần đuôi tóc còn chưa khô lạnh buốt. Thời tiết thế này, đánh bóng xong thì nên về thẳng nhà mới đúng, tụ tập linh tinh làm gì chứ?
“Cậu đừng quan tâm là ai, người ta gọi điện mấy lần rồi, không đi thì mất mặt lắm, với lại hôm nay là sinh nhật anh tôi, anh tôi cũng ở đó.” Uông Minh Phi nói.
Thôi vậy, Thịnh Dạng cũng không nói thêm gì nữa.
Khi hai người tới nơi, hoạt động đã chuyển từ nhà hàng sang hát karaoke.
Trong phòng bao tiếng hát chói tai vang lên, Thịnh Dạng đẩy cửa bước vào, khom lưng ngồi đại xuống chỗ trống trên sofa. Cậu đặt gậy bóng ở góc tường, tay cầm điện thoại, nghiêng đầu với mấy anh em bên cạnh coi như chào hỏi.
Bên trong khá đông người, nói là bạn từ nhỏ nhưng quen thân cũng chẳng được mấy, đa phần chỉ gặp qua vài lần. Thịnh Dạng ngẩng đầu liếc nhìn Uông Minh Phi đang cầm micro hát, rồi cúi đầu gửi vị trí cho Lộ Gia Mạt, chủ động nói cho cô biết cậu đang ở đâu, sau đó hỏi cô tối nay đã ăn gì chưa.
Tin nhắn vừa gửi xong thì có người khoác tay lên vai cậu, Thịnh Dạng quay đầu nhìn, là anh trai của Uông Minh Phi – Uông Cốc.
Uông Cốc đến có nhiệm vụ, cười với cậu một cái: “Đến rồi à.”
Thịnh Dạng lười nhác cười theo: “Chúc mừng sinh nhật anh Cốc.”
Mấy cô gái ở đầu kia sofa cứ liên tục nhìn sang bên này, dùng ánh mắt thúc giục Uông Cốc.
Uông Cốc bị nhìn đến bật cười, vỗ nhẹ lên vai Thịnh Dạng, hất cằm ra hiệu cho cậu nhìn sang đó, giọng trêu chọc: “Mấy cô kia nhờ tôi sang xin WeChat của cậu.”
Ánh mắt Thịnh Dạng lướt qua một cái rồi thu về, thái độ lạnh nhạt lắc đầu.
“Đừng mà.” Uông Cốc không ngờ cậu chẳng nể mặt chút nào, “Đều là bạn bè cả.”
Lần này Thịnh Dạng đến cả lắc đầu cũng lười, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy Lộ Gia Mạt chưa trả lời, đoán chắc cô đang bận nên cũng không gửi thêm. Cậu bấm khóa màn hình, nói với Uông Cốc bên cạnh: “Em đang theo đuổi người ta, đang trong thời gian khảo sát, không thể có điểm trừ.”
Cách nói của cậu rất nghiêm túc, nhưng Uông Cốc hoàn toàn không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy.
“Đệt.” Uông Cốc sững người, không thể tin nổi nhìn Thịnh Dạng, “Cậu nói thật hay đùa vậy?”
“Thật mà.”
Hôm đó cậu chỉ ở chỗ này nửa tiếng rồi ra về. Cậu cầm điện thoại đứng trên bậc thềm, đang nhắn WeChat cho Uông Minh Phi nói mình về trước, chữ mới gõ được một nửa thì trong bụi cỏ bên cạnh bỗng lao ra một con mèo hoang. Lông nó màu đen, nhưng mặt thì một nửa trắng một nửa đen, trông vô cùng ngộ nghĩnh.
Con mèo con này còn chẳng sợ người chút nào, thấy Thịnh Dạng tới còn chủ động lại gần, dùng đầu cọ cọ vào chân cậu.
Thịnh Dạng cúi đầu mắt, lông mày ánh lên vẻ dịu dàng theo phản xạ. Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay trêu nó, xoa đầu nó mấy cái, hạ giọng hỏi: “Mày từ đâu tới vậy? Sao đáng yêu thế.”
Hỏi xong, cậu chợt nghĩ ra gì đó, tay còn lại cầm điện thoại quay hơn hai mươi giây video con mèo. Video vừa gửi cho Lộ Gia Mạt thì bên kia lập tức trả lời.
Người này canh thời gian chuẩn thật, chẳng lẽ thấy mèo rồi mới chịu để ý cậu sao?
Thịnh Dạng nhìn con mèo đang dụi trong lòng bàn tay mình, đoán cô đã rảnh, liền trực tiếp gọi video.
Lộ Gia Mạt gần như bắt máy ngay lập tức. Cô đeo ba lô, tay ôm sách, người cũng đang ở bên ngoài, ghé sát mặt nhìn con mèo trong màn hình: “Wow, nó dễ thương quá, tai còn bị cắt nữa.”
“Ừm.” Thịnh Dạng cúi đầu sờ sờ cái tai bị cắt chóp của con mèo, trên mặt thoáng lên nụ cười nhàn nhạt, “Chắc là đã triệt sản rồi, có lẽ chỗ này là lãnh địa của nó.”
“Đây là gần cửa hàng đó hả?” Lộ Gia Mạt hỏi.
Thịnh Dạng cười lên, ngước mắt nhìn cô ở đầu bên kia video: “Em không định qua đây đấy chứ?”
Lộ Gia Mạt thật sự nghĩ một chút, cô mở vị trí cậu gửi, xem khoảng cách từ chỗ mình tới đó: “Hơi xa.”
“Em thích mèo đến vậy à?” Thịnh Dạng ôm con mèo vào lòng, để cô nhìn rõ hơn.
“Thích.”
……
Uông Minh Phi vừa bước ra khỏi cửa tiệm đã nhìn thấy Thịnh Dạng ngồi trên bậc thềm ven đường, trong lòng ôm mèo, đang video với Lộ Gia Mạt.
Cậu ta không tiến lên, chỉ đứng trên bậc thềm trước cửa đợi. Đợi được mười phút, cậu ta chịu thua, sau đó mở khóa điện thoại, bắt đầu livestream trong nhóm chat.
‘Lừa mày học (8)’
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): Mấy cậu dám tin không, anh Dạng nhà mình chỉ gặp một con mèo hoang bên đường mà cũng có thể video với Lộ Gia Mạt nói chuyện hơn mười phút]
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): Còn chưa chính thức yêu mà đã thế này rồi, sau này mà yêu thật thì không biết anh Dạng còn nhớ tụi anh em mình không nữa]
[Học Sinh Cấp Ba Vô Dụng (Quý Gia Lạc): Chắc chắn là không nhớ cậu rồi, cậu là ai chứ?]
[Crush. (Vạn Vi Hàng): Không phải, cậu ta gọi video thì cậu đứng bên cạnh xem à?]
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): Chứ sao nữa, tôi cũng đâu thể xán lại gần được]
[Quất Sinh Hoài Nam (Phương Hoài): Sao lại không thể, dù gì cậu cũng đâu cần mặt mũi, đi chung luôn đi]
[Crush. (Vạn Vi Hàng): Đúng đó, không thì một con chó đứng bên cạnh nhìn thôi cũng thảm quá]
Uông Minh Phi lười để ý bọn họ. Cậu ta ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Dạng thêm lần nữa, thật ra khung cảnh này… cũng khá là gì đó. Nếu cậu ta là con gái, chắc cũng có thể thích Thịnh Dạng mất.
Mũ đội lệch, đầu cúi xuống, tuy chỉ nhìn thấy nửa mặt nghiêng, nhưng chỉ riêng góc nghiêng đó thôi cũng đã đủ dịu dàng rồi. Cậu đeo tai nghe, Uông Minh Phi đứng không quá gần nên không nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ thấy giọng cậu rất mềm, thỉnh thoảng còn hạ giọng cười khẽ…
Đệt thật chứ, Uông Minh Phi nhìn mà thấy răng mình ê cả lên. Cậu ta gửi trong nhóm một sticker hút thuốc.
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): #húthút]
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): Hai người họ không phải sẽ nói chuyện nửa tiếng đấy chứ? Về nhà là gặp nhau rồi mà, có cần giờ này còn phải video không vậy?]
[Crush. (Vạn Vi Hàng): Cậu thì biết gì, trước Tết ấy, Lộ Gia Mạt tâm trạng không tốt, Thịnh Dạng đổi mấy chuyến bay, hai đầu sắp xếp thời gian chỉ để qua đó ở bên cậu ấy hai ngày.]
[Quất Sinh Hoài Nam (Phương Hoài): Chuyện này tôi biết, còn trước Tết nữa, lúc bà ngoại cậu ấy bị ngã, trước khi đi cậu ấy còn đợi ở sân bay bốn năm tiếng chỉ để gặp Lộ Gia Mạt một lần.]
[Học Sinh Cấp Ba Vô Dụng (Quý Gia Lạc): Tôi cũng biết một chuyện, tuần trước thứ Sáu tan học ấy, Lộ Gia Mạt đi xe của cậu ấy, cái xe rách đó không cao, con gái lần đầu đi khó lắm, cậu ấy đứng bên cạnh đỡ và dạy Lộ Gia Mạt]
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): Đệt, tôi chưa từng thấy ai yêu đương não tàn như vậy]
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): Yêu đương não tàn đến mức này rồi mà vẫn chưa theo đuổi được nữa chứ]
Trong nhóm im lặng ăn ý suốt 30 giây.
[Crush. (Vạn Vi Hàng): #húthút]
[Quất Sinh Hoài Nam (Phương Hoài): #húthút]
[Cha Hoang Dã Của Mày (Uông Minh Phi): #húthút]
[Học Sinh Cấp Ba Vô Dụng (Quý Gia Lạc): #húthút]
……
[Nghệ Sĩ Giả tạo (Đặng Trạch An): Vậy tôi cũng hút cùng một điếu]
[Nghệ Sĩ Giả Tạo (Đặng Trạch An): #húthút]