Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 37

Khách sạn trung tâm Beika.

".......Nói nghe nè, toàn bộ voucher vừa được tung ra ở đây, ngoài người đến ở trong khách sạn thì cũng chỉ có những khách hàng VIP như chúng ta mới có thể nhận được thôi." Suzuki Sonoko đắc ý chống nạnh nói: "Đặc biệt là tiệc buffet hải sản của bọn họ, muốn đặt trước thì cũng phải xếp hàng dài đó! Cho nên hai người có thể lấy được voucher này cũng là nhờ công của tớ nha ~"

"Oa ~ mong chờ thật đó ~ cảm ơn Sonoko!" Mori Ran thập phần ủng hộ.

Suzuki Sonoko sau khi được thổi phồng càng thêm đắc ý, cô cong lưng nhìn Edogawa Conan: "Kem giới hạn chỉ trong mùa hè dành cho trẻ em ở đây rất nổi tiếng, tiểu quỷ, nhóc có lộc ăn đấy."

Ha hả, ngại quá, hôm qua cậu mới vừa ăn xong. Hơn nữa còn nhìn thanh tra Hanada ăn tận 5 hộp, giờ cậu không còn hứng thú gì với cái kem kia nữa. Edogawa Conan lộ ra mắt cá chết.

Thì ra voucher đặc biệt này khó lấy như vậy sao? Chả trách thanh tra Hanada uể oải như vậy. Cũng may là cuối cùng cô ấy cũng kịp đi ăn buffet hải sản, bằng không về sau nhất định sẽ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt oán hận mất......... Nhưng mà hôm qua vừa mới đến đây, không ngờ hôm nay lại tới nữa. Có phải cậu quá có duyên với cái khách sạn này rồi không?

Edogawa Conan lâm vào trầm tư.

"Thật là, rõ ràng đang nói chuyện với nó, tiểu quỷ này thế mà lại thất thần!" Suzuki Sonoko bất mãn khoanh tay trước ngực.

"Conan thích suy nghĩ, hơn nữa còn rất thông minh, luôn nghĩ ra những điều gây bất ngờ, y như một thám tử nhỏ vậy." Mori Ran vội vàng lên tiếng giảng hòa, cô chuyển chủ đề: "Nè Sonoko, chúng ta đi đâu trước đây?"

Nghe thấy Mori Ran hỏi, Suzuki Sonoko che miệng lại tươi cười không có ý tốt: "Còn đi đâu? Tất nhiên là bể bơi vô cực trên nóc khách sạn rồi! Nơi này có rất nhiều anh đẹp trai đó ~ Ran, dáng cậu đẹp như vậy, nói không chừng có thể câu được một hai anh. Cũng tiện chọc tức luôn ông ~ chồng ~ bỏ ~ vợ không biết chạy đi nơi nào kia nha~"

"Sonoko!" Mori Ran xấu hổ nắm chặt nắm tay: "Quả nhiên ý định của cậu là vậy!"

"Nói thiệt đó, chẳng lẽ đây không phải lỗi của cái tên vừa tỏ tình đã biến mất hút kia sao?" Suzuki Sonoko chuyển tầm mắt, "Ran, cậu không nên cứ chạy theo tên đó mãi, cậu phải cho hắn cảm nhận được nhiều nguy cơ hơn chứ, như vậy hắn mới càng thêm ân cần!"

Mặc dù chính mình cũng gà mờ trong tình yêu, nhưng lại rất thích đưa ra những quan điểm lung tung lộn xộn.

Edogawa Conan nhìn chằm chằm Suzuki Sonoko, con nhỏ này lại bắt đầu!

"Reng reng........"

Một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên xen vào cuộc đối thoại của hai người, Mori Ran lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo, bố ạ.......Dạ?! Bố nói trong khách sạn có bom?!"

Mori Ran lập tức không kiểm soát được âm lượng, sau khi phát hiện không ổn cô vội vàng che miệng lại. May mà lúc này bọn họ đang ở hành lang vào thang máy, ngoài ba người ra không còn ai khác. Bằng không những lời cô vừa nói ra chắc chắn sẽ khiến người ta hoảng sợ.

Nghe thấy Mori Ran, sắc mặt Suzuki Sonoko và Edogawa Conan đều thay đổi. Suzuki Sonoko vội vàng dựa vào bên tai Mori Ran, Edogawa Conan cũng ngửa đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô.

".......Vâng ạ! Đúng vậy, con với Conan và Sonoko vẫn đang ở cạnh nhau......Được, giờ bọn con sẽ rời đi ngay.......Vâng, con sẽ không chạy lung tung, con sẽ chờ bố tới." Mori Ran nghiêm túc gật đầu.

Sau khi tắt máy, cô quay đầu lại nói với Suzuki Sonoko và Edogawa Conan: "Bố tớ nói, thanh tra Megure nhận được điện thư nặc danh, nói trong khách sạn có bom. Lát nữa cảnh sát sẽ đến để sơ tán mọi người, bảo chúng ta rời đi trước, đến quảng trường trung tâm chờ ông ấy.

Bố cũng nói thêm cái này cũng có liên quan đến mấy vụ đánh bom nhỏ sáng nay, lo lắng hung thủ sẽ còn động tay động chân trên tàu cao tốc hoặc phương tiện giao thông công cộng, cho nên chuẩn bị lái xe đến đón chúng ta về."

"Chị Ran! Vụ đánh bom nhỏ đó có phải vụ đánh bom trên tàu cao tốc sáng nay không?" Edogawa Conan truy vấn.

"Ừ!" Mori Ran gật gật đầu, "Bố nói thanh tra Megure nhờ ông ấy hợp lực điều tra, bây giờ đang đi cùng với thanh tra Shiratori và những người khác.....Tóm lại chúng ta đi xuống trước đi!"

Suzuki Sonoko vội vàng giữ chặt tay Mori Ran tay, ba người đi qua hành lang bước vào thang máy.

Mori Ran ấn phím xuống tầng một, thang máy vừa mới đi xuống được hai tầng liền đột ngột dừng lại.

"Kỳ lạ? Sao tự dưng lại dừng........"Suzuki Sonoko vừa mới mở miệng, phía trên liền truyền đến một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó toàn bộ thang máy nhanh chóng rơi xuống.

Cảm giác không trọng lực đột nhiên kéo đến làm ba người trong tháng máy lắc lư, Suzuki Sonoko vội vàng sợ hãi ôm lấy Mori Ran: "Ran!"

"Chị Ran, mau nắm lấy tay vịn!" Edogawa Conan lập tức phản ứng lại, cậu nhanh chóng ấn nút khẩn cấp trong thang máy.

Mori Ran một tay ôm lấy bả vai của Suzuki Sonoko, một tay giữ chặt tay vịn thang máy để ổn định thân thể hai người. Trên mặt cô lộ ra biểu tình nghiêm túc sẵn sàng ứng phó với những tình huống phía sau.

- ------------------------------------

"Cái gì?! Con nói cáp thang máy con đi phát nổ? Sau đó các con bị nhốt trong thang máy?!" Mori Kogoro vừa mới cùng Shiratori Ninzaburo chạy đến khách sạn thì nhận được điện thoại của Mori Ran.

"Vâng ạ, vừa rồi nhận được điện thoại của bố xong bọn con lập tức đi thang máy xuống dưới. Ai ngờ vừa đi được hai tầng thì thang máy dừng lại. Sau đó có một tiếng nổ, thang máy đột nhiên rơi xuống......." Mori Ran một bên trả lời điện thoại, một bên khẩn trương nhìn Edogawa Conan đang ngồi trên vai Suzuki Sonoko đẩy nóc thang máy lên.

"Không được! Nhóc nặng quá đấy!" Suzuki Sonoko mặc váy không màng hình tượng tách hai chân ra, không ngừng run rẩy miễn cưỡng ổn định thân thể. Cô gắt gao ôm lấy cẳng chân của Edogawa Conan, chỉ sợ làm cậu ngã xuống.

"Chị Sonoko, nâng cao thêm chút nữa!" Edogawa Conan duỗi cánh tay, nhưng ngón tay chỉ có thể chạm đến bề mặt, không có lực đẩy từ phía dưới căn bản không thể mở được cái nóc kia ra.

"Chị cố hết sức rồi! Là do cái thang máy này quá cao!" Suzuki Sonoko tức giận nói.

Khách sạn trung tâm Beika là khách sạn 5 sao cao cấp nhất ở Tokyo, có một lượng khách quốc tế khổng lồ. Vì để đáp ứng tốt trải nghiệm cho khách hàng trong và ngoài nước, khách sạn đã lựa chọn loại thang máy lớn có thể tương thích với chiều cao vượt trội của người ngoại quốc, cho nên so với những thang máy trong nước khác thì cao hơn rất nhiều.

"Sau đó thì sao? Các con vẫn ổn chứ? Thang máy rơi xuống tầng nào?" Bên này Mori Kogoro tiếp tục hỏi.

"Bây giờ vẫn không sao ạ........Sau khi thang máy rơi thì không có động tĩnh gì nữa." Mori Ran trả lời, "Bọn con có lẽ đang ở tầng 21."

Nghe con gái nói không có việc gì, Mori Kogoro thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy được rồi, các con đợi ở đó đừng nhúc nhích! Giờ bố sẽ cùng thanh tra Shiratori qua đó!"

Shiratori Ninzaburo ở một bên nghe được cuộc trò chuyện gật đầu: "Ngài Mori, tôi sẽ liên hệ với quản lý của khách sạn, để bọn họ gọi nhân viên kỹ thuật đến cứu mấy người Ran ra." Anh xoay người nói với Chiba Kazunobu: "Chiba, tôi với Takagi qua đó xem, cậu lưu lại cùng những đồng sự khác sơ tán mọi người!

Còn nữa, phải mau chóng phong tỏa khu vực này, quả nhiên bom được đặt ở trong khách sạn quảng trường trung tâm Beika! Đừng cho người khác tùy ý tiện cận nơi đây, một khi phát hiện kẻ khả nghi hãy lập tức liên hệ với tôi!"

"Rõ!" Chiba Kazunobu gật đầu.

Có cảnh sát ở đây, khách sạn vô cùng phối hợp. Trong 30 phút ngắn ngủi bọn họ đã sơ tán xong toàn bộ người trong khách sạn, còn đưa cho mấy người Shiratori hai nhân viên kỹ thuật thang máy đầy kinh nghiệm.

Bên ngoài thang máy trên tầng Mori Ran rơi xuống, hai nhân viên đang cố hết sức để cạy cửa thang máy ra.

"Vừa rồi khi thang máy gặp sự cố, chúng tôi đã lập tức cử người đến kiểm tra rồi." Giám đốc khách sạn ở lại cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Nhân viên kỹ thuật phát hiện có dấu vết nổ nhỏ bên cạnh cáp điện, rõ ràng là do con người gây ra! Thang máy của chúng tôi mỗi tháng đều được bảo trì một lần, tuyệt đối không thể có chuyện dây cáp đứt vì đã cũ!

Tôi nghi ngờ có khách sạn đối địch cố tình phá hoại để bôi đen hình tượng của chúng tôi! Ngài thanh tra, các anh nhất định phải giúp chúng tôi làm sáng tỏ chuyện này!" Nói đến đây ông ta không nhịn được sự kích động.

Điều này vô cùng ảnh hưởng đến danh dự của khách sạn bọn họ!

Shiratori Ninzaburo vội vàng giải thích: "Không phải đâu thưa ông, ông đừng kích động! Hôm nay cảnh sát chúng tôi nhận được điện thư, là do có người đã đặt bom trong khách sạn để tạo thành liên hoàn án........"

Giám đốc khách sạn vừa nghe, lập tức thả lỏng, lau mồ hôi đầm đìa: "Vậy thì tốt ~ vậy thì tốt!"

Này này, ông không thể khẩn trương hơn một chút sao! Khách sạn nhà ông bị nhắm làm mục tiêu đó!

Mấy người Shiratori Ninzaburo câm nín nhìn giám đốc, Mori Kogoro giật giật lông mày, nhất thời không biết nên nói câu gì.

Chú ý tới ánh mắt ba người, giám đốc khách sạn tựa hồ đã ý thức được không ổn.

Ông ta ngượng ngùng cười lễ phép: "Khách sạn chúng tôi đã mua bảo hiểm cháy nổ........ Mọi người biết đó, các khách sạn cao cấp ở Nhật Bản đều khá không an toàn, và chúng tôi cũng là học hỏi kinh nghiệm từ những người trong nghề.......Khụ khụ, tóm lại, xin nhờ các anh cảnh sát tìm ra quả bom càng sớm càng tốt!

Nếu như thật sự nổ thì chúng tôi phải dừng việc kinh doanh lại để tu sửa, như vậy ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của chúng tôi."

Đang trong lúc nói chuyện, hai nhân viên kỹ thuật cuối cùng cũng đã cạy được cửa thang máy ra. Một nửa cabin thang máy vẫn còn mắc kẹt ở tầng trên, chỉ lộ ra một khe hở chưa đến 50cm.

Mori Kogoro vội vàng chạy đến gọi: "Ran! Con có nghe thấy bố nói không?"

Một đôi chân tiến tới gần khe hở, sau đó có người bò xuống dưới, khuôn mặt Mori Ran xuất hiện.

Nhìn thấy Mori Kogoro, cô nở nụ cười: "Bố ơi!"

"Chú, cháu cũng ở đây nè!" Suzuki Sonoko cũng cúi người xuống ló mặt ra.

Nhìn thấy hai người đều an toàn không sao hết, Mori Kogoro rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông vội vàng vươn tay: "Ran, mấy đứa bò ra đi. Đừng sợ, ta sẽ tiếp được các con!"

"Dạ!" Mori Ran dùng sức gật đầu, cô đẩy Suzuki Sonoko lên trước:" Sonoko, cậu ra ngoài trước đi."

Suzuki Sonoko cũng không né tránh, nói với cô ấy: "Ran, tớ ra đây, cậu cũng phải nhanh chút nhé!"

Nói rồi liền nằm sấp xuống, đồng thời dùng tay chống chân thang máy từ từ bò ra ngoài.

Mori Ran đỡ lấy chân cô ở phía sau, Mori Kogoro và Shiratori Ninzaburo bên ngoài một người phụ trách nắm lấy cánh tay, một người đỡ eo, cẩn thận kéo Suzuki Sonoko ra.

"Conan, em ra trước đi." Nhìn thấy Sonoko thuận lợi thoát thân, Mori Ran quay đầu lại nói với Edogawa Conan.

Edogawa Conan lắc đầu: "Chị Ran ra trước đi, để em đẩy chị cho." Nói xong cậu bổ sung: "Vóc dáng của em nhỏ, có thể tự mình chui ra được."

Mori Ran nghĩ nghĩ, cảm thấy khe hở 50cm đối với Edogawa Conan đúng là không thành vấn đề, vì thế liền gật đầu: "Vậy em phải cẩn thận chút đấy nhé?"

Ngay khi Mori Kogoro và Shiratori Ninzaburo đang hợp lực thả Suzuki Sonoko xuống, Takagi Wataru đi đến chỗ thang máy rồi giơ tay lên: "Đến phiên em đó Ran, đưa tay cho anh."

Mori Ran đáp lại, vươn tay về phía anh.

Nhưng ngay lúc này, một trận nổ nữa lại vang lên, toàn bộ cabin thang máy đột nhiên rơi xuống!

"Ran!" Nhìn thấy cảnh này, Takagi Wataru đang muốn nhảy vào bên trong thì bị Mori Ran đẩy ra, cả người ngã trên mặt đất.

Mà Mori Ran và Edogawa Conan đã nhanh chóng biến mất trước mặt anh.

"Ran --!!"

- ------------------------------------

Bên ngoài khách sạn trung tâm Beika đã tụ tập một đám phóng viên và đài truyền hình.

Không biết đối phương nhận được thông tin từ đâu, hiện tại tất cả các phóng viên đều đang đưa tin về vụ đánh bom liên hoàn. Đài truyền hình Nichiuri thậm chí còn điều động trực thăng đến hiện trường để tiến hành phát sóng trực tiếp.

Toàn bộ ánh mắt ở Tokyo đều đang hướng về đây.

Bên trong đám người, một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nhìn phát sóng trực tiếp trên điện thoại, trên mặt tràn đầy tươi cười ác ý. Đến khi nghe thấy trên tin tức nói có cảnh sát ở bên trong thang máy, hắn liền hưng phấn mà ấn tay xuống màn hình.

Ai ngờ giây tiếp theo, bảng tin đột nhiên sửa lại lời.

Nói người ở trong thang máy không phải là cảnh sát, mà là con gái và người thân của thám tử Mori Kogoro, người từng là cảnh sát khi xưa. Nghe xong, sắc mặt gã đàn ông mũ lưỡi trai lập tức thay đổi, nhưng đó không phải là sự áy náy vì đã ngộ thương người khác, mà là tức giận vì kế hoạch hoàn mỹ của mình bị quấy rầy.

Vì cái gì? Rõ ràng đã đoán chắc dây cáp sẽ bị nổ đứt, tại sao tên cảnh sát kia còn không nhảy vào theo?!

Quả nhiên cái đám giá áo túi cơm kia chỉ biết tiếc rẻ cái mạng quèn của mình, cho nên ngay cả khi có nguy hiểm vẫn lựa chọn vứt bỏ người dân vô tội. Hắn biết ngay mà, cảnh sát đều là một đám cặn bã máu lạnh! Đồng bạn tốt của hắn chính là vì bị những kẻ khốn nạn ra vẻ tử tế này lợi dụng lương tâm nên mới bị xe đâm chết!

Nhưng gã đàn ông đội mũ lưỡi trai rất nhanh đã bình tĩnh lại, trên mặt lại một lần nữa treo lên ý cười độc ác.

Quên đi, dù sao thì vẫn còn vòng xe đu quay bên kia. Nếu không đưa tin về cả hai nơi thì người dân sẽ không nhận được cảnh báo hoàn chỉnh, đến lúc đó sẽ càng có nhiều mạng sống phải hi sinh hơn, và toàn bộ Nhật Bản sẽ biết cảnh sát chỉ là loại vô dụng!

Tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng trước tiên cứ giết một cảnh sát để cúng tế cho bạn tốt của hắn cũng được. Ngày tháng còn dài, hắn có thể cùng lũ cảnh sát này từ từ chơi đùa ha ha ha ha ha.

- ------------------------------------

Một tiếng nổ mạnh vang lên, bàn điều khiển của vòng xe đu quay Beika đã bị phá hủy.

Xe cảnh sát đỗ lại trước lối vào đu quay trong tiếng la hét kinh hoàng của du khách.

"Chết tiệt! Chúng ta tới chậm rồi sao?!" Thanh tra Megure đẩy cửa bước ra sốt ruột hỏi.

"Hiện tại còn chưa đến 11 giờ, còn 3 tiếng đồng hồ nữa mới là giữa trưa." Sato Miwako nhìn đồng hồ rồi trả lời.

Sau đó cô chạy đến phía bàn điều khiển để hỏi nhân viên khu vui chơi đang dập lửa tình hình của hiện trường.

"Bảng điều khiển đột nhiên phát nổ, cho nên bây giờ đu quay không thể di chuyển!" Đối phương khẩn trương nói, hơn nữa tỏ vẻ đang cố nghĩ cách để đưa khách từ trên đu quay xuống dưới.

"Vậy cáp treo số 72 thì sao? Giờ đang ở vị trí nào?" Sato Miwako hỏi.

Nhân viên khu vui chơi suy nghĩ một hồi: "Hả?.......A! Nếu là cáp số 72 thì vừa tới sân ga."

Trong lúc Sato Miwako nói chuyện, Matsuda Jinpei đã lao lên bục đu quay.

Cáp treo số 72 thong thả di chuyển ở sân ga, Matsuda Jinpei không chút do dự mở cửa xe cáp ra.

Anh lướt nhìn cabin một lượt, nhanh chóng tìm được đồ vật khả nghi bên dưới ghế ngồi. Bằng trực giác nhạy bén của mình, anh biết đó chính là quả bom mà bọn họ đang tìm.

Anh nhảy lên cáp treo không chút chần chừ.

Lúc này Hanada Saharuna cũng chạy tới.

Cô nhìn Matsuda Jinpei đã chui vào bên trong, lập tức đè cửa cáp treo lại, cắn răng nói: "Này! Matsuda! Tôi rõ ràng đã nói cái đu quay này có vấn đề, sao anh còn nóng vội xông lên vậy hả? Xuống dưới mau lên!"

Matsuda Jinpei dựa vào cạnh cửa, tháo kính râm xuống quay đầu lại nói với cô và mấy người Sato Miwako, cười cười nói: "Không sao, loại chuyện như này vẫn nên giao cho chuyên gia đi."

"Đừng có tùy tiện lập flag! Anh không biết "Cứ giao cho tôi đi" với "Loại chuyện này không nhằm nhò gì" toàn là lời cuối cùng của mấy tên không có kết cục tốt sao!"

Nghe Matsuda Jinpei nói xong lời thoại kinh điển kia, cả người Hanada Saharuna đã tê rần: "Anh thì là chuyên gia cái gì? Phá bom thì cứ để cho đội gỡ bom lo liệu đi! Còn anh phải đi bắt tên đánh bom kia với tôi mới đúng! Bây giờ vẫn còn 3 tiếng, chỉ cần bắt được hắn trước khi bom nổ thì sẽ không sao hết!

Rõ ràng anh thông minh như vậy, làm ơn sử dụng cái đầu cho tốt đi! Hiện giờ anh chính là người của Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm đấy!" Hanada Saharuna gắt gao bám lấy cánh cửa, muốn để cho cáp treo di chuyển chậm lại.

Đừng có đùa! Cô còn chưa trả thù được Matsuda Jinpei, để hắn hối hận vì đã không cho cô mượn kính đâu, đừng có hòng tự tiện ngồi lên đoàn tàu tử vong đi tìm chết như vậy!

Nghe thấy Hanada Saharuna nói, Matsuda Jinpei phụt cười một tiếng: "Hanada, cô tự dưng khen tôi thông minh, hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây sao?"

Nói rồi anh cầm lấy tay cô, từng chút từng chút một gỡ ngón tay cô ra khỏi cửa, tựa như buổi tối ngày hôm đó anh làm với cô ở phía sau con hẻm quán cafe Poirot.

Thanh âm Matsuda Jinpei mang theo ngữ điệu lười biếng thường ngày: "Hanada, tôi đã nói với cô rồi, có một số việc chung quy vẫn phải tự mình đối diện. Hiện tại, ở chỗ này, chính là việc mà tôi muốn làm.

Còn cô, hãy đi tìm cái tên đánh bom chết tiệt kia đi....... Cô làm được mà đúng không? Dù sao thì cũng là siêu sao cảnh sát của Đội 1 chúng ta cơ mà? Đệ nhất Nhật Bản."

Hanada Sahararuna và Matsuda Jinpei nhìn nhau, hai cặp mắt đen phản chiếu khuôn mặt của người đối diện.

Hanada Saharuna nhận ra anh đang rất nghiêm túc, từ từ buông lỏng tay ra.

Nhìn xe cáp chậm rãi di chuyển lên cao, Hanada Saharuna nói với bóng dáng đang xa dần của Matsuda Jinpei: "Matsuda Jinpei, tế bào não của đệ nhất Nhật Bản rất đắt đấy. Anh cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, chờ đến khi tôi bắt được tên đánh bom kia, nhất định sẽ tìm anh để đòi một khoản thù lao kếch xù!"

"Ha ~ Vậy tôi chờ." Matsuda Jinpei nhếch khóe miệng, đóng cửa cáp treo lại.

"Tên Matsuda kia là sao, nói giao cho chuyên gia là có ý gì?" Sato Miwako cảm thấy đau đầu.

Ngay lúc thanh tra Megure kể cho cô về chuyện của Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji, Hanada Saharuna xoay người đi ra ngoài.

"Hanada, cô định đi đâu?" Thanh tra Megure gọi cô lại.

Hanada Saharuna vẫy tay với ông: "Thanh tra Megure, tôi muốn đi tìm kẻ đánh bom kia, nơi này giao cho ngài và tiền bối Sato nhé."

Sato Miwako kinh ngạc nói: "Hanada, em có manh mối rồi sao?!"

"Vốn dĩ không có, nhưng mà lúc nhìn thấy cái cáp treo số 72 kia thì có rồi. Em phải tự mình đi kiểm chứng một chút....." Hanada Saharuna nhảy xuống từ bục đu quay, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người bọn họ: "Em sẽ về nhanh thôi, trước đó nhờ chị nhìn chằm chằm Matsuda hộ em. Trước 2 giờ, kể cả có tìm được tên đánh bom hay không thì em cũng sẽ trở về."

Nói xong cô liền không quay đầu rời đi.

Matsuda Jinpei, về sau anh nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã tùy ý giao mạng sống của mình cho tôi.....

- ------------------------------------

Okinawa.

"......Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không để ý đường. Cô không sao chứ?" Thanh niên da ngăm tóc vàng vội vàng xin lỗi cô gái vừa bị mình đụng phải, đôi mắt màu tím xám liếc mắt đưa tình, tản ra mị lực mê người.

Cô gái tóc nâu mặc bikini màu đỏ vốn đang định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh lại lập tức thay đổi biểu tình.

"Ôi chao ~ anh va vào tôi đau quá đi mất ~" Cô nũng nịu nói, đôi mắt lại nhanh chóng lướt đến cơ ngực và cơ bụng của chàng trai trước mặt.

Ngày nào cũng phải ở cùng gã đầu trọc kia, cô sắp bị ghê tởm chết rồi. Nếu không phải vì hắn có tiền có thế, đâu ai có thể nhẫn nhịn một tên đàn ông thối làm người ta nuốt không trôi như vậy chứ! Tới bãi biễn rồi còn quản này quản nọ, cô nhìn người khác nhiều hơn hai cái cũng xù lông lên, đúng là làm cho cô tức chết!

Chính là vì không muốn nhìn khuôn mặt dầu mỡ của gã nữa nên cô mới lấy cớ rời đi một lúc. Không ngờ số cô lại may mắn như vậy, đi được một đoạn đã đụng phải một mặt hàng cực phẩm. Nhìn gương mặt này, dáng người kia đi, chẳng phải còn quyến rũ hơn những người mà cô nhìn thấy lúc trước sao?

A ~ đàn ông trẻ tuổi thật là tốt ~

Tâm tình người phụ nữ trở nên nhộn nhạo: "Hình như chân bị trẹo mất rồi, anh nhìn giúp người ta với ~"

Nói xong liền muốn nhân cơ hội dựa vào ngực đối phương.

"Tôi thấy chân của cô không bị sưng gì hết, hẳn chỉ là do tác động tâm lý mà thôi." Thanh niên tóc vàng cười đẩy người phụ nữ ra, sau đó liếc mắt nhìn đồng bạn của mình một cái: "Xin lỗi, chúng tôi đang vội, phải đi trước đây."

Có thể nói là vô cùng không hiểu phong tình.

Thanh niên thanh tú tóc đen bên cạnh anh gật đầu, sau đó bọn họ cùng nhau rời đi.

Người phụ nữ bị thái độ không đồng nhất của đối phương làm cho ngây ngốc, chờ đến khi cô phản ứng lại thì người đã đi xa. Miếng thịt đến miệng còn bay làm cô ta tức đến dậm chân.

Đi được một đoạn, thanh niên tóc đen đột nhiên nói: "Lấy được khóa cửa rồi?"

Thanh niên tóc vàng không nói gì, chỉ giơ tay lên, một cái khóa cửa màu trắng xuất hiện trên đầu ngón tay anh.

Chàng trai tóc đen huýt sáo một tiếng: "Lợi hại đó Bourbon, lợi dụng lúc đỡ đối phương để lấy trộm khóa cửa trong ví..... Chậc chậc, mỹ nam kế thật đáng sợ."

"Đây không phải là kỹ năng cơ bản nhất sao? Chẳng lẽ Sauza cậu không làm được?" Amuro Tooru nhếch khóe miệng.

Sauza nhún nhún vai, cũng không cảm thấy xấu hổ: "Tuy rằng ngón tay tôi rất linh hoạt, nhưng lại không quá am hiểu những việc này. Dù sao thì tôi cũng là người lao động bằng trí óc, không giống như mấy người các anh."

Nói rồi cậu lắc đầu cảm thán: "Ngày nào cũng phải bôn ba vất vả, làm việc bằng thể lực chắc là vất vả lắm nhỉ? Không như tôi, chỉ cần ngồi trong phòng điều hòa, uống cà phê ăn khoai tây chiên, sau đó gõ gõ số liệu là được. Các anh đáng thương thật đấy."

Gân xanh trên trán Amuro Tooru nhảy nhót, lúc Chianti và Vermouth làm nhiệm vụ với tên này sao còn chưa đánh chết hắn vậy?

Anh cười ha hả đáp lại Sauza: "Tuy rằng việc của mỗi người không giống nhau, nhưng đều là để cống hiến vì tổ chức, nên tôi cũng không cảm thấy có gì vất vả."

Sauza nghe vậy dừng một chút, cậu quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt toát ra vẻ vi diệu: "Bourbon, quan hệ với đồng nghiệp của anh chắc là tệ lắm phải không? Anh thích vòng vo như vậy, sao bọn họ còn chưa đánh chết anh thế?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bình Luận (0)
Comment