4.
Nửa tháng tiếp theo, Presco không gặp lại Veronica. Anh tìm cô hai lần, cô đều vắng nhà.
Một phần Veronica muốn trốn anh, phần còn lại do cô thực sự bận.
Muốn diệt trừ lời đồn, gây ấn tượng với hàng xóm và xa phu chưa đủ. Cô cần thật nhiều đánh giá “thân thiện”.
Bởi vậy cô thường xuyên tham gia tiệc xã giao trong thành.
Buổi tối một tháng sau, trên đường trở về sau buổi tiệc tối, Veronica gặp Presco.
Veronica xoa thái dương, nở nụ cười hoàn hảo, lễ phép mà xa cách nhìn Presco, “Có chuyện gì không?”
“Ừm…” Thiếu niên tóc xanh trầm ngâm, “Không có gì, trông cô mệt quá, mau về nghỉ ngơi đi.”
Veronica gật đầu, “Cảm ơn.” Nói xong, cô mở cửa, về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng vừa đóng, Veronica bật cười.
Cô biết anh chờ cô rất lâu, chỉ vì món quà bé nhỏ một tháng trước cô tặng anh. Thậm chí một tháng qua anh liên tục muốn tặng quà cho cô.
Hôm nay cô chuẩn bị tinh thần bị anh chặn lại, nào ngờ anh săn sóc lạ thường.
Veronica mệt mỏi cởi qu@n áo. Dưới tác dụng của cồn, bóng đen dưới chân thường ngày luôn bị cô kiềm chế bành trướng, giương nanh múa vuốt.
Veronica vui vẻ không có nghĩa cô nhân nhượng Presco.
Chiều hôm sau, Presco bấm chuông nhà Veronica, Veronica giả vờ không nghe thấy.
Coi như ra ngoài, Veronica nghĩ.