Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 24

Hai người ở lối vào hẹp gặp Hugo, anh ta đang tháo xích chặn khách du lịch. Ánh mắt Hugo lướt qua cặp đôi đang nắm tay nhau, nụ cười trên mặt vẫn thâm thúy như cũ, “Tôi còn muốn giới thiệu với hai vị chiếc chuông lớn nổi tiếng ở tháp Nam kia, tiếc là hôm nay không được rồi. Bây giờ, tôi chỉ có thể nói với hai vị một câu,” anh ta vươn cánh tay phải về phía cầu thang xoắn ốc sâu thẳm, “Thưa cô, thưa ông, chào mừng đến tháp Bắc của Nhà thờ Paris.” Lương Tư tim đập thình thịch, nhưng vẫn không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc, “On laisse le bourdon à Esmeralda et Quasimodo. Ça vous dit, Monsieur Hugo?” (Để chuông lớn cho Esmeralda và Quasimodo đi, ngài thấy thế nào, ngài Hugo?) Hugo mở to mắt, trả lời bằng tiếng Pháp, “Cô nói được tiếng Pháp sao? … Cô là người Pháp sao?” Lương Tư: “Không, tôi là người Trung Quốc.” Hugo vẫn ngạc nhiên, “Nhưng cô nói chuyện có giọng Paris, thật không thể tin được.” Lương Tư cười nói: “Cảm ơn.” Tuy rằng cô căn bản không biết giọng Paris như thế nào. Hugo nhìn Thanh Trạch, giải thích bằng tiếng Anh, “Cô ấy nói tiếng Pháp rất giỏi.” Thanh Trạch nở một nụ cười, giữa lông mày có vài phần kiêu ngạo. “Tôi biết,” anh ta siết nhẹ tay Lương Tư, “Cô ấy rất tuyệt.” Lương Tư đảo mắt, thầm phản bác, anh biết cái gì chứ, anh có biết nói tiếng Pháp đâu. Khóe miệng Hugo nhếch lên, thức thời đi lên trước, mở cửa cho hai người. Vài giây sau, một câu tiếng Anh kiểu Pháp vọng xuống từ cầu thang xoắn ốc: “Nhưng phải nói rõ một chút, chiếc chuông kia được đúc vào năm 1681, nên nó không phải là chuông của Quasimodo. Với lại, họ của tôi là Carpentier.” Thanh Trạch bật cười, anh ta buông tay Lương Tư, để cô đi trước. Sau 23 mét, Lương Tư và Thanh Trạch cuối cùng cũng leo lên được mái nhà. Hai người ***** phập phồng, thở hổn hển — vì leo quá nhanh. Hugo ở cửa nói: “Tôi sẽ đợi ở đây, nếu hai vị cần tôi nói gì, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Chúc hai vị tận hưởng toàn cảnh Paris không lưới sắt, tham quan vui vẻ.” Lương Tư và Thanh Trạch đồng thanh: “Cảm ơn ngài, ngài Carpentier.” Nói xong, cùng nhau bước lên sân thượng. Lần này, không có kính, không có hàng rào, không có lưới sắt, Paris hiện ra trước mắt hai người không chút giấu giếm. Cả thành phố được phủ lên một lớp vàng hồng nhạt, bầu trời xa xăm ánh xanh nhạt, mặt trời cam rực rỡ phía bên phải tháp Eiffel như gần như xa, vầng hào quang dịu dàng. Lương Tư và Thanh Trạch dừng lại ở chính giữa sân thượng, ban công đá chạm rỗng gần như ngang eo, vì ít người lui tới, trên đó phủ một lớp rêu xanh mượt mà. Lương Tư hơi nghiêng người ra phía trước. Sông Seine bao quanh đảo Île de la Cité, uốn lượn về phía Tây, trên cầu Saint-Michel, một chiếc xe buýt màu xanh lục chậm rãi chạy qua. Xa hơn một chút, mái vòm vàng của Điện Invalides lấp lánh. Sau khi màn đêm buông xuống, trước khi tháp Eiffel lên đèn, lăng mộ Napoleon là kiến trúc rực rỡ nhất Paris. Thanh Trạch nhìn đồng hồ, 7 giờ rưỡi. Anh lại nắm tay Lương Tư, “Cẩn thận một chút.” Lương Tư quay đầu nhìn Thanh Trạch, “Đẹp không?” Thanh Trạch nhìn vào mắt cô, “Đẹp.” Lương Tư cũng cảm thấy như vậy. Còn đẹp hơn hoàng hôn ở Porto. Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Thanh Trạch, nhìn về phía ngọn đồi Montmartre nhấp nhô bên phải, ánh mắt dừng lại trên mái vòm hồng nhạt của nhà thờ Sacré-Cœur. Thanh Trạch liếc nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, giơ ngón tay chỉ về phía một tòa nhà bên bờ sông, “Tối hôm đó, nhà hàng mà chúng ta gặp nhau, có phải ở đằng kia không?” “Đúng vậy.” Thanh Trạch mở lời: “Hôm đó tôi mời em gái ăn cơm, một là để chúc mừng buổi biểu diễn *****ên của em ấy thành công, hai là vì, hôm tiệc mừng ở New York, tôi rời đi trước ba tiếng. Ba tiếng đó tôi vốn định đến Paris gặp mặt em, tặng em bức tranh, rồi quay về Anh.” Anh cười một tiếng, “Nhưng thật không may, vừa đúng lúc cô giáo Lương bế quan làm nghiên cứu, tôi đến uổng công.” Gió trên mái nhà thổi rối tóc Lương Tư, cô vén tóc mai ra sau tai, hỏi Thanh Trạch: “Trách tôi không sắp xếp thời gian cho sếp Thanh sao?” Thanh Trạch nhìn nàng, “Sao có thể, trách tôi không hẹn trước thời gian với cô giáo Lương” Lương Tư gật gật đầu. Có giác ngộ. “Lại kể cho cô giáo Lương nghe về công việc của tôi nhé?” “Được.” Thanh Trạch nâng cánh tay lên, đưa tay lên trước mặt Lương Tư. Gân xanh ẩn hiện trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, dây đồng hồ kim loại màu bạc, mặt đồng hồ màu xanh biển, trên mặt đồng hồ viết “Hermance”. “Lần *****ên chúng ta gặp nhau, cô giáo Lương có phải mang theo một chiếc túi Mạc Hiết không?” “Đúng vậy.” Thanh Trạch lại buông tay xuống, “Sao không thấy cô giáo Lương đeo nó nữa?” “Bởi vì đó là mua cho chị họ tôi, thưa sếp.” “Vậy cô giáo Lương có thích đồng hồ Mạc Hiết không?” Lương Tư không biết Thanh Trạch vì sao lại nói chuyện đồng hồ với cô, chẳng lẽ là muốn tặng cô một chiếc sao? Cô trả lời: “Thích, rất đẹp.” Thanh Trạch gật gật đầu, “Vậy thì tốt.” “Bởi vì tôi chuẩn bị đến văn phòng Mạc Hiết ở Paris làm việc.” Lương Tư hồi tưởng lại, Thanh Trạch trước đó trong điện thoại nói là, anh phải về nhà làm việc. Được thôi. Cô hỏi anh: “Vậy, anh thật sự không làm toán học nữa sao?” “Không làm,” Thanh Trạch rũ hàng mi, nhìn đám đông trên quảng trường, nhàn nhạt nói, “Làm người nghiên cứu toán học thuần túy, thoái vòng rất nhiều. Có người tốt nghiệp tiến sĩ xong liền thề không bao giờ chạm vào toán học nữa.” Lương Tư đứng bên cạnh Thanh Trạch, quay đầu nhìn anh. Đường cằm người đàn ông rõ ràng mà gợi cảm, nhưng khóe mắt lại lộ ra vài phần cô đơn. “Nhưng anh vốn định tiếp tục làm, đúng không?” Cô hỏi. Thanh Trạch quay đầu, cười với Lương Tư, “Cho nên, tôi đã nói với cô giáo Lương, cũng sẽ có người ngưỡng mộ em.” Lương Tư không nói gì. Thanh Trạch trêu chọc nói: “Cô giáo Lương đau lòng cho tôi sao?” Lương Tư tức giận nói: “Ai muốn đau lòng cho người có công ty hàng xa xỉ trong nhà để thừa kế chứ?” Thanh Trạch bật cười, “Xác thật không cần đau lòng cho tôi, dù sao, tôi và cô giáo Lương không muốn cái đó.” Anh thu hồi nụ cười, đôi mắt lặng lẽ nhìn Lương Tư. Đôi con ngươi màu đen kia lạnh lẽo mà sâu thẳm, cố tình khảm trong một đôi mắt đào hoa ôn nhu. “Lương Tư.” Thanh Trạch thấp giọng gọi cô, nửa người trên hơi nghiêng về phía cô. Nghe thấy tên mình, Lương Tư ngước mắt, đón nhận ánh mắt Thanh Trạch. Giọng nói thanh lãnh của người đàn ông rút đi hơn phân nửa, chỉ còn lại sự ôn nhu như mặt hồ: “Anh thích em.” “Lần *****ên gặp em đã thích, sau này càng gặp càng thích. Mỗi lần ở bên cạnh em, dù không làm gì cả, anh cũng cảm thấy rất vui.” “Anh sẽ cố gắng hết sức để làm một người bạn trai tốt, đứng trên góc độ của em mà suy nghĩ, để em trong mối quan hệ này được tự do và vui vẻ.” “Cho nên, Lương Tư, em có muốn thử, ở bên anh không?” Gió trên mái nhà thổi tan những sợi tóc rối bời của Lương Tư. Cũng sắp thổi tan tiếng thông báo lải nhải bên tai cô, mùi hương nơi chóp mũi. Cô nhẹ giọng mở miệng: “Sao anh không hỏi xem, em có thích anh không?” Ý cười nhạt nhòa trong mắt Thanh Trạch, anh thấp giọng hỏi lại: “Vậy cô giáo Lương có thích anh không?” “Thích.” Âm thanh rõ ràng mà kiên định, không có một tia do dự. Ý cười Thanh Trạch dần dần đậm, “Biết rồi, anh đâu có mù.” Lương Tư lập tức muốn đưa tay đánh anh, nhưng bị Thanh Trạch bắt được bàn tay chưa kịp ra đòn. Ngón tay thon dài của người đàn ông đan xen vào kẽ ngón tay Lương Tư, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt không chớp mắt nhìn cô. “Thật hay giả?” Lương Tư ngẩng đầu lên một chút, môi như có như không cọ qua cằm Thanh Trạch đã cạo râu, đôi môi khẽ mở, “Thật.” Như hòn đá rơi xuống nước, cằm Thanh Trạch truyền đến cảm giác run rẩy không tương xứng với động tác, anh nắm chặt tay Lương Tư. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mong đợi của Lương Tư. Phía trên cổ áo, dây thanh Thanh Trạch rung nhẹ, giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên: “May I?” (Anh có thể chứ?) Lương Tư kiễng mũi chân, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên môi anh, ngay sau đó tách ra. Đó là nụ hôn *****ên của bọn họ, trên tháp Nhà thờ cao 69 mét. Hầu kết Thanh Trạch chuyển động, ánh mắt nóng lên, lại hỏi một lần, “Vậy cô giáo Lương có nguyện ý thử cùng anh không?” Lương Tư nghĩ, nếu cô đồng ý với anh, vậy cuộc đời cô thật sự sẽ không thể quen ai được nữa. Không chấp nhận cô đổi ý, cũng không có đường lui. Cô lại lần nữa kiễng mũi chân, đem môi mình dán lên môi anh, rồi tách ra. “Nguyện ý.” Đó là nụ hôn thứ hai của bọn họ, gió trên đỉnh tháp rất lớn, mặt trời chiều dần tắt, Paris thật đẹp. Khắp thành phố tràn ngập ái muội. Nhận được đáp án mong chờ, Thanh Trạch vòng tay ôm eo Lương Tư, kéo cô sát vào lòng. Giờ khắc này, hương thơm trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nó nhẹ nhàng bao quanh Lương Tư, cùng với lời tỏ tình của Thanh Trạch, không cho phép cô chối từ mà xâm chiếm hơi thở, chiếm cứ đáy lòng cô. “Cạch.” Lương Tư ném chiếc túi trên vai xuống đất, vòng tay ôm cổ Thanh Trạch, nhẹ nhàng nâng cằm. Thanh Trạch bật cười, ôm người trong lòng càng chặt, hôn lên. Đôi môi chạm nhau, cùng nhau trao một nụ hôn nồng nhiệt. Như hoàng hôn nơi xa ngày qua ngày hôn lên đường chân trời màu cam. “Có tóc…” Lương Tư nhỏ giọng oán trách. “Không sao.” Thanh Trạch khàn giọng đáp lời, ngược lại càng luồn tóc cô vào sâu hơn. Giống như lần *****ên anh gặp cô vậy. Hôm đó hoàng hôn rất đẹp, ánh chiều tà màu hồng đào nhuộm cả Paris thành màu hồng nhạt, như gương mặt người yêu. Chỉ là Lương Tư và Thanh Trạch không ai để ý. Khi môi họ từ từ tách ra, sắc trời đã tối hẳn. Lương Tư từ đôi môi ma sát đến đầu ngón tay, cô hôn mê mệt dựa vào lòng Thanh Trạch, liếc nhìn xung quanh. Bầu trời chuyển sang màu xanh thẫm, hoàng hôn đã khuất, đường chân trời phiếm hồng nhạt, ánh chiều tà chỉ còn lại vài vệt, trôi nổi trên đường chân trời phía sau La Défense. Ánh đèn lấp lánh trải rộng khắp thành phố, nhưng thành phố ánh sáng này vẫn ảm đạm. Đột nhiên, tháp Eiffel ẩn mình trong hoàng hôn chuyển sang màu vàng, toàn thân lấp lánh ánh sáng trắng. 8 giờ. Lương Tư nhìn người đàn ông trước mắt, đôi môi sáng bóng. “Thanh Trạch.” “Ừ?” “Anh có báo cáo sức khỏe không?” Thanh Trạch nghe xong, ôm Lương Tư bật cười, “Có, tuần trước mới làm.” Lương Tư nói: “Em chưa có.” Thanh Trạch cười đến ngực rung động, hôn lên trán cô, “Lương Tư, đừng vội.”

Bình Luận (0)
Comment