Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 26

Bữa tối mới ăn được một nửa, Lương Tư và Thanh Trạch đã no rồi. Hai người ôm bình rượu, cầm chén rượu, ngồi trên ghế ở sân thượng vừa uống vừa trò chuyện. Lương Tư hỏi: “Vậy ngày đó anh cố ý hỏi em tên nhà hàng sao?” Thanh Trạch “Ừm” một tiếng, “Anh luôn không biết nên mời em ăn gì, vừa hay em nói thích nhà hàng này, vậy thử mời xem sao.” “Thanh Trạch, hai ta từ Paris bay về nước, ăn xong lại bay trở về, như vậy có vẻ đơn giản hơn một chút.” Thanh Trạch liếc nhìn cảnh đêm rực rỡ, rồi lại nhìn về phía Lương Tư, vỗ vỗ tay cô, “Toàn cảnh Paris và quán ăn cô giáo Lương thích, vẫn là dễ thu xếp hơn.” Lương Tư bật cười. Cô nắm lấy chén rượu, kề sát vào anh, trong mắt ánh lên ý cười, “Thanh Trạch, hôm nay em rất vui, bữa tối rất ngon, rượu cũng rất ngon, cảm ơn anh.” Thanh Trạch cụng ly với cô, “Vui là tốt rồi.” Bốn mắt nhìn nhau, gió đêm se lạnh, hai người đến cả vệt rượu bên môi cũng chưa kịp lau, ăn ý mà dán lên môi nhau. Khẽ tách ra, Lương Tư bổ sung: “Hôm nay hoàng hôn cũng rất đẹp.” Thanh Trạch chống trán cô, giọng điệu trêu chọc, “Lương Tư, em thật sự thấy hoàng hôn sao? Dáng vẻ thế nào, nói cho anh nghe xem?” Lương Tư không lên tiếng, ngón trỏ không phục mà ở sau cổ Thanh Trạch nhẹ nhàng cọ một chút. Không biết thế nào mà từ sân thượng lại kéo đến sô pha. Ban đầu chỉ là lướt qua liền dừng, sau đó môi răng quấn quýt càng ngày càng sâu. Lương Tư nằm dưới thân Thanh Trạch, ót được bàn tay anh nâng đỡ, đầu càng ngày càng choáng váng, thân thể càng ngày càng mềm nhũn. Người đàn ông này thật sự giống như một mặt hồ. Thật sự rất biết hôn. May mà chỉ là hôn. Thanh Trạch một tay đặt ở sau đầu Lương Tư, tay kia nâng mặt cô, rốt cuộc không có động tác nào khác. Ngay cả nụ hôn cũng vừa vặn dừng lại ở cằm Lương Tư. Đang lúc ý loạn tình mê, Thanh Trạch rời môi khỏi Lương Tư. Hai người chậm rãi mở mắt, trong mắt đối phương nhìn thấy một biển ***** nóng bỏng ẩm ướt. Lương Tư ôm cổ Thanh Trạch, nhẹ nhàng cong chân, hô hấp vẫn còn hỗn loạn. Thanh Trạch rũ mắt nhìn cô, giọng nói lười biếng khàn khàn như vừa tỉnh dậy: “Anh đưa em về?” “Được.” Vừa thốt ra, giọng nói mềm mại đến mức Lương Tư chính mình cũng không dám tin, đây là âm thanh do cô phát ra. Này đâu có giống đang nói chuyện a… Vài giây sau, Thanh Trạch nhìn chằm chằm hai phiến môi hồng nhuận của Lương Tư, không hề nhúc nhích. Anh nuốt giọng nói, mới cong chân dài đứng trên mặt đất, sau đó kéo Lương Tư từ trên sô pha lên. Trước khi ra cửa, Lương Tư từ trong túi xách của mình lấy ra một túi giấy lớn và một túi giấy nhỏ. “Sếp Thanh đoán thử xem, cái nào là cá voi nhỏ?” Thanh Trạch lấy túi giấy nhỏ từ trong tay Lương Tư, mở ra xem, là một miếng dán tủ lạnh hình cá voi nhỏ bằng gỗ khắc, to bằng nửa bàn tay, trên cái đầu tròn vo màu xanh lam còn đội một cột nước. Anh bật cười, “Lớn như vậy, mua bồn tắm sợ là không chứa nổi nó.” “Vậy thì dán nó lên tủ lạnh đi,” Lương Tư lại đưa túi giấy lớn cho anh, “Tặng thêm sếp Thanh một bức tranh.” Thanh Trạch lấy ra xem, tranh khắc gỗ phác họa một góc biệt lập của tu viện, trong vườn hoa cây xanh um tùm, phồn hoa như gấm. Lương Tư hỏi: “Anh thấy thế nào?” Thanh Trạch lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khu vườn yên tĩnh kia, đôi mắt nhìn Lương Tư, “Rất thích.” Lương Tư cười, “Vậy mau đưa em về nhà đi.” Buổi tối yên tĩnh, xe taxi mười mấy phút đã chạy đến dưới lầu nhà Lương Tư. Thanh Trạch xuống xe, cùng Lương Tư đi đến cửa tòa nhà.” Anh nói: “Ngủ sớm một chút, mai gặp.” Hai người họ đã hẹn nhau trưa mai sẽ ăn hết phần đồ ăn còn thừa. “Anh cũng vậy.” Nói xong, Lương Tư ngẩng đầu, hai mắt không chớp mà nhìn anh. Thanh Trạch biết, Lương Tư đang muốn anh hôn tạm biệt. Anh cúi người, hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.” Lương Tư hơi phồng má, có vẻ không hài lòng lắm. Cô nhón chân, hôn lên môi Thanh Trạch. Giọng nói lạnh nhạt, “Ngủ ngon.” Đôi mắt hoa đào của Thanh Trạch cong thành hình trăng non, tiếng cười trong con đường nhỏ yên tĩnh ban đêm đặc biệt rõ ràng. “Lương Tư, sao em đáng yêu thế” Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Ngủ ngon.” Về đến nhà, Lương Tư bận rộn một hồi. *****ên, cô ngồi xổm xuống trước chiếc tủ lạnh nhỏ cao nửa người, dán một con cá voi nhỏ màu xanh khác lên cánh cửa tủ lạnh sạch sẽ, con cá voi nhỏ vừa vặn nằm ở giữa. Cô thần kinh hề hề mà nói với nó: “Từ hôm nay trở đi, tuy rằng mày vẫn là một con cá voi, nhưng mày có bạn trai rồi.” Nhưng mày vẫn là một con cá voi. Cô lại lấy ra một cuốn vở trống, ngồi ở bàn làm việc, lúc thì viết tiếng Trung, lúc thì viết tiếng Pháp, vẽ xóa sửa, chữ viết nguệch ngoạc, viết hơn nửa giờ. Cô gấp cuốn vở lại, viết bốn chữ lên bìa: Cẩm nang dỗ dành. Cuối cùng, Lương Tư tắm rửa xong, nằm trên giường xem điện thoại, tìm một phòng thí nghiệm gần đó, hẹn trước sáng ngày mốt kiểm tra sức khỏe. Cô nằm thẳng trên giường nhỏ, nhìn trần nhà màu trắng trống rỗng, khóe miệng lại nhịn không được mà nhếch lên. Cô thấy rất vui. Lương Tư muốn chia sẻ tin tức này cho Vương Vũ Vi, cô nhìn thời gian, đã gần 1 giờ sáng, ngày mai Vương nữ sĩ còn phải đi làm. Vậy ngày mai nói cho cô ấy vậy. Nhưng mà, Lương Tư không ngờ rằng, cô và Thanh Trạch ngày hôm sau đã bị Vương Vũ Vi bắt gặp trên đường. 6 giờ rưỡi, Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An tan làm, cùng nhau đi trên đường về nhà. Cách hai ba mươi mét, một đôi tình nhân tay trong tay đi ở phía trước hai người họ, hai người thì thầm vài câu, rất là thân mật. Vương Vũ Vi: “Hai người này vừa nhìn là mới quen nhau, đi đường còn hận không thể dính lấy nhau.” Nhậm Bình An: “Tình nhân không phải đều như vậy sao?” Vương Vũ Vi: “Không phải, tên này đã hôn cô gái kia ba lần rồi.” Nhậm Bình An: “Tên này còn rất giống Thanh Trạch.” Vương Vũ Vi: “Cô gái này còn rất giống Lương Tư, áo gió cũng giống.” ? Hai người nhìn nhau. Không đúng. “Lương Tư ——” Vương Vũ Vi hét lên trên phố. Một đám người qua đường ngoại quốc ghé mắt nhìn cô, đôi tình nhân đi phía trước cô cũng quay đầu lại —— Vương Vũ Vi: “Trời đất” Nhậm Bình An: “Trời đất” Hai người họ đi lên trước, hai người phía trước đi ngược lại. Vương Vũ Vi đảo mắt qua lại giữa Lương Tư và Thanh Trạch, hỏi: “Tình huống thế nào??” Thanh Trạch liếc nhìn bàn tay đan mười ngón của anh và Lương Tư, giọng nói bình thản, “Yêu đương, không rõ ràng sao?” “Tôi mượn người nói chuyện,” Vương Vũ Vi trực tiếp kéo Lương Tư sang một bên, sắc mặt kích động, “Chuyện khi nào? Sao cậu có thể không nói cho tớ biết??” Lương Tư giờ này khắc này quả thật có một loại cảm giác ngượng ngùng vì bị phát hiện chuyện tình cảm, thật không thể hiểu nổi. Cô nói: “Chính là đêm qua, tớ định nói cho cậu biết, nhưng mà 12 giờ hơn rồi, tớ sợ quá trễ giờ cậu đi làm.” “12 giờ hơn tính là gì?? 3 giờ sáng tớ cũng có thể dậy nghe điện thoại! Mau nói, làm sao quen nhau??” Lương Tư tóm tắt ngắn gọn: “Anh ấy tỏ tình, tớ đồng ý, liền quen nhau.” Vương Vũ Vi liếc mắt nhìn Thanh Trạch cách đó không xa, “Anh ấy kéo dài lâu như vậy, không chuẩn bị hoa sao?” Lương Tư: “Chuẩn bị, đêm qua đi lên tháp chuông không mở cửa cho khách tham quan của Nhà thờ Paris, cùng nhau ngắm hoàng hôn.” “Vậy làm sao hai người lên được?” “Không hỏi.” “Vậy phỏng chừng chính là chi tiền đúng chỗ, còn gì nữa không?” “Đầu bếp của nhà hàng nhỏ cạnh nhà tớ, chính là nhà tớ ở Thanh Đảo, được mời đến Paris, làm một bàn đồ ăn Thanh Đảo, còn có hai bình rượu nguyên chất.” “Trời” trong mắt Vương Vũ Vi vừa mừng vừa sợ, “Anh ấy rất biết cách, không phải, anh ấy rất có tiền.” Nhưng trọng điểm vĩnh viễn chỉ có một —— “Sau đó thì sao, ngủ rồi sao?” Lương Tư lắc đầu. “Không sao,” Vương Vũ Vi thay đổi giọng điệu nóng nảy, nhẹ nhàng nói: “Dù sao hai người cũng quen nhau rồi, nên cậu trì hoãn anh ấy sao.” Ở Phía bên kia. Nhậm Bình An nói: “Thuận lợi tốt nghiệp rồi sao sếp Thanh, chúc mừng!” Thanh Trạch mỉm cười, “Cảm ơn, bảo vệ luận án kết thúc, nhưng bằng tốt nghiệp chắc là còn phải đợi một hai tháng nữa.” “Sau đó sẽ ở Paris làm việc sao?” “Đúng vậy, làm công cho gia đình.” Nhậm Bình An nửa nghiêm túc nửa nói đùa, “Doanh nghiệp gia đình?” Thanh Trạch lắc đầu, “Không tính, buôn bán nhỏ thôi.” “Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên tụ tập phải không?” “Không thành vấn đề.” Nhậm Bình An dừng lại, “Vậy cậu và cô giáo Lương…?” Thanh Trạch cười một tiếng, “Mới quen nhau, chuyện ngày hôm qua.” “Loch, không hổ là cậu,” Nhậm Bình An thập phần bội phục, “Vừa tới Paris, công việc có, bạn gái cũng tìm được, hiệu suất quá cao.” Thanh Trạch nhàn nhạt nói: “Cô bạn gái này, tôi tìm không dễ dàng chút nào.” “Cô giáo Lương quả thật không giống người thường, tôi không biết có phải là bởi vì cô ấy học văn học hay là bản thân cô ấy như vậy, dù sao lúc mới quen cô ấy, tuy rằng cô ấy cũng nói chuyện vui vẻ với tôi, nhưng lại cho tôi một loại cảm giác xa cách,” Nhậm Bình An dừng một chút, “Đương nhiên, cô ấy có lẽ không như vậy với cậu.” Thanh Trạch liếc nhìn Lương Tư cách đó vài bước, cô đứng ở một bên, dáng người thẳng tắp, gương mặt ửng đỏ, khóe môi treo nụ cười nhạt, lắc đầu với Vương Vũ Vi, ngọn tóc khẽ động. Chắc chắn là đang nói chuyện về anh. Anh thu hồi ánh mắt, giọng điệu tùy ý, “Cô ấy muốn thế nào thì cứ thế ấy đi.” Trước khi chia tay, Vương Vũ Vi đề nghị: “Trưa chủ nhật có rảnh không, đến nhà tớ ăn lẩu?” Lương Tư: “Có rảnh.” Thanh Trạch: “Được, vậy để tôi đi mua nguyên liệu.” Vương Vũ Vi vui vẻ gật đầu, “Không thành vấn đề, Nhậm Bình An phụ trách nấu, chúng tôi nói chuyện.” Thanh Trạch cùng Lương Tư đi bộ về nhà cô. Lương Tư và Thanh Trạch ra ngoài đi dạo, hai người họ hai giờ hơn mới ăn cơm trưa, đều không quá đói, cho nên quyết định đi dọc theo Viện Thương binh ra bờ sông. “Thật sự không ăn cơm?” Thanh Trạch hỏi. “Không ăn,” Lương Tư vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, “Anh biết hai người yêu nhau nên chú ý điều gì nhất không?” Thanh Trạch bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, “Là gì?” Lương Tư giọng điệu bình thường, “Chính là hai người rõ ràng không đói bụng, vì muốn ở bên nhau mà cứ cố ăn, ăn hết bữa này đến bữa khác, cuối cùng biến thành hai con heo.” Cô đưa tay nhéo nhéo mặt Thanh Trạch. Thanh Trạch lập tức cười thành tiếng, anh nắm lấy tay Lương Tư, đặt ở bên môi hôn hôn, “Biến thành heo anh cũng thích.” Lương Tư vẻ mặt ghét bỏ, giọng điệu càng ghét bỏ, “Em không thích, anh không thể biến thành một con heo.” “Được, anh đảm bảo với cô giáo Lương, anh nhất định sẽ không biến thành một con heo.” Thanh Trạch hôn cô. Lương Tư dựa vào trong lòng anh, hít hà mùi hương dễ chịu kia. Giọng điệu vẫn là ghét bỏ: “Ai biết tiến sĩ Thanh trong đầu nghĩ thế nào, không chừng người với heo vẫn là cùng một phôi thai, một cục bột vo viên rồi chọc mấy cái lỗ, ai, giống nhau như đúc.” Lương Tư nói xong, ngẩng đầu vừa thấy, Thanh Trạch run rẩy bả vai, sắp cười ngất vì cô. “Thanh Trạch, ngưỡng cười của anh có phải hơi thấp không?” “Anh cười là vì em.” Không lâu sau, Lương Tư sắp bị Thanh Trạch hôn đến mê man

Bình Luận (0)
Comment