Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 32

Thanh Trạch vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lương Tư, ngọn lửa mỏng manh trong mắt anh chập chờn. Im lặng một lúc lâu, anh vẫn vỗ lưng người trong lòng, mở miệng nói: “Lương Tư, anh không vội.” Lương Tư chớp mắt, “Anh nói nghe em mà.” Cô vươn tay, lấy túi xách của mình từ ghế phụ, mở cửa xe, bước xuống khỏi đùi Thanh Trạch, ném lại một câu: “Xuống xe.” Thanh Trạch một mình ngồi trong xe, ngẩn ra hai giây, bật ra một tiếng cười khẽ. Anh lấy từ cốp xe ra một túi du lịch và một cái túi khác, theo Lương Tư vào tòa nhà. Đáy mắt lại hiện lên vài phần ý muốn trêu chọc người khác. Thang máy chật hẹp, Lương Tư ấn nút “6”, “Anh nhớ cho kỹ.” Lát nữa anh còn phải lên một chuyến nữa đấy. Thanh Trạch gật đầu, “Được.” Tòa chung cư Lương Tư ở được xây dựng từ những năm 60, ở Paris xem như là khá mới. Hành lang thẳng tắp có tám hộ gia đình, không nghi ngờ gì, căn hộ của cô có diện tích nhỏ nhất. Lương Tư dẫn Thanh Trạch đến trước cửa nhà mình, vặn chìa khóa, “Sếp Thanh, mời vào.” Cô đẩy cửa ra. Thanh Trạch đứng ở lối vào chật hẹp, tò mò nhìn căn nhà nhỏ sạch sẽ và ấm áp trước mắt, đáng tiếc chỉ thấy ba cánh cửa đóng kín. Lương Tư chỉ đôi dép lê nam mà cô đã chuẩn bị sẵn trước cửa, “Anh đi đôi này.” Hai người đổi giày xong, Lương Tư lần lượt mở cửa ra, nói: “Đây là tủ quần áo, cánh cửa này là phòng vệ sinh, cánh cửa này là nhà bếp, cánh cửa này là phòng khách, bên kia là ban công, cánh cửa kia là phòng ngủ.” Cô nắm tay Thanh Trạch đi vào phòng khách, trên giá sách tầng trên cùng đặt bức tranh anh tặng cô, được cô lồng vào khung kính. “Dì chủ nhà không cho em đóng đinh lên tường, em chỉ có thể để nó ở đây.” Lương Tư dang tay, nói với Thanh Trạch: “Sếp Thanh, em giới thiệu xong rồi.” Thanh Trạch lại kéo cô vào bếp, liếc nhìn cửa tủ lạnh, cười. Anh chậm rãi nói: “Cô giáo Lương, thì ra con cá voi này là một đôi à? Em mua khi nào thế? Đầu tháng Bảy à?” Khi đó anh và Lương Tư còn chưa ở bên nhau đâu, vậy mà cô đã bắt đầu mua đồ đôi cho anh rồi, chậc chậc. Lương Tư nhìn anh, “Đầu tháng Chín, em còn chưa nghĩ kỹ có nên cho anh hay không đâu.” Anh cứ nghĩ đến cái đêm ở Porto đó đi. Thanh Trạch vừa nghe, khóe miệng đang cong lên đắc ý lập tức xụ xuống, thành thật ngay. Anh chỉ vào túi trong tay, “Cô giáo Lương xem nước hoa nhé?” “Vâng.” Hai người ngồi xuống chiếc sofa nhỏ màu xanh biển. Ánh mắt Thanh Trạch lướt qua bàn trà, trên đó đặt một quyển sách, trên bìa in tên sách, BAISE-MOI (Làm tình). Anh thu lại ánh mắt, lấy ra ba chiếc hộp nhỏ màu xanh lam nhạt, “Đây là ba lọ đã đóng gói sẵn, em có thể dùng trước.” Lương Tư mở một trong số đó ra, trên lớp lụa màu trắng sữa nằm một chiếc lọ thủy tinh nhỏ hình giọt nước. Thanh Trạch lại lấy ra một bình thủy tinh lớn một lít, chất lỏng trong suốt không màu bên trong lay động, giống như một chai nước khoáng cao cấp. Anh đặt chai lên bàn trà, một tay giữ thân chai, một tay vặn nắp trắng ra, “Cô giáo Lương kiểm hàng nhé?” Lương Tư cúi người ngửi thử, một mùi hương mát lạnh quen thuộc đậu trên miệng chai, len lỏi vào phổi cô. Là mùi hương của Thanh Trạch. “Chai nước hoa này có tên không?” Cô hỏi. Thanh Trạch vặn chặt nắp, đặt cạnh cuốn sách kia, “Không có, cô giáo Lương đặt một cái đi?” Lương Tư gật đầu, “Vậy để em nghĩ xem.” Thanh Trạch dựa vào lưng ghế sofa, quay đầu nhìn cô, “Cô giáo Lương thường ngồi ở đâu để gọi điện thoại cho anh?” Lương Tư vỗ vỗ sofa, “Ở đây, trên ghế, còn có trong phòng ngủ.” “Hút thuốc ở ban công à?” “Đúng vậy.” “Viết luận văn ở cái bàn này?” “Đúng vậy.” “Ăn cơm thì sao?” “Đôi khi ở trong bếp, bên trong có một cái bàn ăn gấp, đôi khi thì ăn ở trên bàn làm việc.” Hai người nắm tay nhau, anh hỏi không nhanh không chậm, cô đáp không nhanh không chậm. Mãi cho đến khi Thanh Trạch tiếp nhận được quỹ đạo sinh hoạt một ngày của Lương Tư trong căn phòng này. Hỏi xong, Thanh Trạch nâng cánh tay, nhặt cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp kia trên bàn trà lên, tùy ý lật xem, “Đây là sách cô giáo Lương gần đây đọc à? Tên là gì?” Lương Tư mặt không đỏ tim không đập trả lời: “Tên là Baise-moi.” Trong mắt Thanh Trạch chứa ý cười, ngọn lửa bùng lên rất rõ ràng, nhưng giọng điệu lại bình thản như mặt hồ ngày hè không gió: “Vậy tiếng Trung là gì?” Gương mặt Lương Tư dần dần nhuốm màu hồng nhạt, đáy mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước ẩm ướt. Đó là ái dục đang lặng lẽ ***** cô. Cô nuốt nước bọt, tim đập nhanh đến không thể kiểm soát. Thanh Trạch lại khẽ hỏi một lần: “Là gì?” Lương Tư đón nhận ánh mắt của Thanh Trạch, đôi môi cô hơi mím, rồi lại khẽ mở, giọng nói lưu luyến mà kiêu căng, bởi vì đây là thỉnh cầu, cũng là mệnh lệnh: “Làm tình với em đi.” “Ong ——” Thanh Trạch nghe thấy huyệt thái dương mình giật một cái. Trong nháy mắt đó, cơ thể 27 tuổi của anh sinh ra phản ứng mãnh liệt chưa từng có, cơn sóng to gió lớn kia đâm cho anh đau nhói. Thật là muốn đòi mạng mà. Thật nghiện. Nhưng người con gái lại chỉ dựa vào sofa, không có bất kỳ động tác nào. Con ngươi Thanh Trạch đen như đáy biển, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng kia, giọng nói khàn khàn, “Lương Tư, lặp lại bằng tiếng Pháp lần nữa xem?” Lương Tư kiên định nói, “Baise-moi.” Giọng nói chưa dứt, Thanh Trạch đã ấn Lương Tư vào trong lòng, bàn tay nắm lấy gáy cô, không chút kiêng dè cắn môi cô, mút mạnh. Lương Tư bị hôn đến đầu lưỡi tê dại, lòng bàn tay cọ xát áo sơ mi của Thanh Trạch, không kìm được mà khao khát những đường vân rõ ràng trên bàn tay người đàn ông. Chiếc sofa màu xanh biển như một vách đá nghiêng, trên đó hai người yêu ôm nhau hôn, bất kể là bay lên hay trượt xuống, đều là đôi bên tình nguyện. Không biết qua bao lâu, nụ hôn như bão táp cuối cùng cũng dần dần ngừng lại, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn tí tách trong gió mát. Đôi môi Thanh Trạch từ khóe miệng Lương Tư lướt đến vành tai phiếm hồng của cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, từng chút một, thiêu đốt đến mức cô muốn tan chảy. Cô hai mắt khép hờ, đang chờ Thanh Trạch nói lời âu yếm, thì giọng nói tiếng Pháp gợi cảm mà kiềm chế của người đàn ông chảy vào tai cô —— “Bien sur, madame. Je suis à votre disposition.” (Đương nhiên rồi, thưa cô. Tôi là của cô.) Lương Tư khẽ rên lên một tiếng. Má cô ửng đỏ, nhìn Thanh Trạch, hai mắt hơi mở to. Thanh Trạch nhìn Lương Tư một cái, cái biểu tình này, nhất định giống hệt biểu tình của anh khi ở trong xe vừa rồi, anh rất hài lòng. Anh khẽ cắn vành tai Lương Tư, tiếp tục dùng tiếng Pháp trêu chọc cô: “Em hình như thích anh nói tiếng Pháp? Vậy anh sẽ luôn nói, nói đến khi chúng ta lên giường mới thôi, hôm đó, cô bạn học kia của em nói thế nào nhỉ?” Thanh Trạch nhìn Lương Tư từ dưới lên, yết hầu lăn lộn, “À, cô ấy nói, một ngày nào đó, chúng ta sẽ ngủ với nhau. Anh không phải là bạn trai của bạn thân em, tại sao em lại không ngủ với anh?” Lương Tư giơ tay bịt miệng anh lại. Mặt cô đỏ như ánh chiều tà hôm đó, đôi mắt vẫn khó tin nhìn anh. Thanh Trạch ngửa đầu nhìn bộ dạng không thể tin được của Lương Tư, ý cười nhè nhẹ lan ra từ khóe mắt đuôi mày. Lương Tư từ từ buông tay ra, hỏi: “Tại sao anh không nói cho em biết anh biết tiếng Pháp?” Thanh Trạch vẻ mặt vô tội, “J’ai jamais dit que je parle pas francais,” cố ý dừng một chút, “ma chérie.” (Anh chưa bao giờ nói là anh không biết nói tiếng Pháp, em yêu.) Lương Tư nghe thấy câu nói âu yếm mà cô đã từng nói với anh, mặt càng đỏ hơn, “Vậy tại sao anh vẫn luôn nói tiếng Anh với những người Pháp đó??” Thanh Trạch vẫn vô tội, “Parce que je parle mieux anglais que francais.” (Vì anh nói tiếng Anh tốt hơn tiếng Pháp.) Vì anh nói tiếng Anh tốt hơn tiếng Pháp. Lương Tư khẽ đánh vào vai Thanh Trạch, bĩu môi ra lệnh: “Không được nói tiếng Pháp.” Thanh Trạch ôm Lương Tư, cười đến mức cả nửa người trên đều run rẩy. Thú vị quá. Thích trêu cô quá. Thích cô quá. Thanh Trạch quả thực đổi về tiếng Trung, giọng điệu hài hước lại lười biếng, “Cô giáo Lương, tưởng rằng chỉ có mình em biết trả đũa à?” Lương Tư “vèo” một cái nhảy ra khỏi lòng Thanh Trạch, đứng trên mặt đất. “Trong nhà không có bao cao su, ra cửa rẽ phải là siêu thị, chìa khóa ở trên cửa.” Nói xong, giận dỗi đi vào phòng vệ sinh. Để lại Thanh Trạch một mình ngồi trên sofa, lại bắt đầu cười. Lương Tư tắm rửa, nghe thấy một tiếng cửa mở. Cô đứng dưới vòi hoa sen, càng nghĩ càng thấy mất mặt. Cái quái gì vậy, mấy người Pháp kia nói tiếng Anh khổ sở thành cái dạng gì rồi, Thanh Trạch không nhìn ra sao? Anh cố ý. Phiền ch·ết đi được! Lương Tư dùng tay ôm lấy hai má vẫn còn nóng bừng, ngượng ngùng cười thành tiếng. Tắm xong, Lương Tư mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen. Thanh Trạch vẫn ngồi trên sofa, trong tay cầm vài món đồ tắm rửa và quần áo, trên bàn trà đặt hai hộp bao cao su. Anh đứng dậy, cúi người hôn Lương Tư, “Đợi anh một lát.” Rồi đi vào phòng tắm. Trước cửa sổ phòng ngủ kéo một tầng lụa trắng, vì là ngày mưa, nên ánh sáng trong phòng tối mờ. Thanh Trạch mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình và quần đùi đen đi vào phòng ngủ, cả người thoải mái, tươi mát và sạch sẽ. Anh nhìn trên giường, lập tức dừng bước. Bạn gái anh đang ngồi ở mép giường, trên người mặc một bộ đồ lót màu đen rung động lòng người, chỉ có vài mảnh vải ít ỏi. “Lương Tư,” Thanh Trạch bất đắc dĩ mở miệng, “Anh chỉ là trêu em một chút thôi, em không thật sự muốn lấy mạng anh chứ?” Lương Tư cong khóe miệng, ngoắc ngón tay với anh. Thanh Trạch trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn một cái. “Đẹp không?” Cô hỏi. “Đẹp.” “Nhưng mà không thoải mái chút nào,” Lương Tư nói, “Nếu anh thấy đẹp, vậy sau này anh mua những thứ này, em có thể thông cảm mà mặc một chút.” Mặc trên người cô, một, cô không thoải mái. Hai, cô không nhìn thấy. Nếu không phải vì Thanh Trạch, cô mới không mua. Thanh Trạch cười thành tiếng, “Được.” Môi anh dừng trên cổ Lương Tư, vừa hôn vừa hỏi: “Lương Tư, em thích cái gì?” Vô cùng dịu dàng. Lương Tư nắm lấy tay Thanh Trạch, ngón tay cô lướt trên mu bàn tay anh từng chút một, tìm thấy ngón tay anh, thon dài, sạch sẽ. Cô dùng lòng bàn tay mềm mại xoa đốt ngón tay anh. “Muốn thử cái này trước.” Cô nhìn Thanh Trạch, thấp giọng nói. Trên mặt Thanh Trạch có vài phần bối rối hiếm thấy, anh thăm dò mở miệng, ánh mắt nghiêm túc, “Lương Tư, anh thật sự không có kinh nghiệm dùng tay, lần này thử trước một chút, sau này anh sẽ học tập đàng hoàng, được không?” Lương Tư cười một tiếng, “Vâng.”

Bình Luận (0)
Comment