Cả nhà đều cảm thấy khó hiểu, nhưng lại nhất trí nhìn về phía Thanh Trạch. Thanh Trạch nhớ lại đoạn tình cảm không mấy vui vẻ kia, nói: “Cô ấy rất gầy rồi, vẫn luôn nói mình béo, mỗi ngày chỉ ăn có chút xíu đồ, khuyên thế nào cũng không được. Nhưng chia tay không phải vì chuyện này, là vì cô ấy cứ nổi nóng với con.” Thà rằng anh cứ một mình ngồi đọc luận văn còn hơn. Thanh Thành Thiên xen vào: “Xem ra sau này anh trai phải tìm một cô bạn gái ăn mãi không béo rồi, chậc, khó tìm đấy.” Thanh Trạch: “Béo hay gầy không quan trọng, nhưng người phải bình thường.” Bà Đường nghe xong, lên tiếng: “Thanh Trạch, con cũng đừng trách cô bé đó, là do xã hội đòi hỏi quá cao về vóc dáng của con gái, sinh viên Cambridge chắc chắn càng khắt khe với bản thân, khó tránh khỏi đi vào cực đoan.” Thanh Trạch gật đầu: “Con biết, thật ra lúc đó con cũng không làm tốt lắm.” Bà Đường lại nhìn hai cô con gái của mình: “Hai con cũng vậy, xinh đẹp là một lợi thế, nhưng nếu dành quá nhiều thời gian cho ngoại hình thì lại thành bất lợi. Mẹ sinh ra hai người, không phải sinh ra hai bức tượng điêu khắc, mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành, xinh đẹp thì có đấy, nhưng không làm được gì cả, chỉ có thể bày ra đó nhìn, người khác có thể vui vẻ, nhưng làm mẹ như mẹ thì khổ chết mất thôi.” Ông Thanh: “Làm cha cũng khổ chết mất thôi.” Thanh Trạch: “Làm anh trai cũng vậy.” Thanh Thành Thiên và Thanh Thành Mạch xưa nay vốn không chịu quản thúc, lúc này cũng ngoan ngoãn nói “Dạ”, thấp thỏm nghĩ về khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật của mình, nghiêm túc ăn cơm, chuẩn bị ăn xong là đi luyện đàn. Buổi tối, Thanh Trạch một mình trở về căn nhà ở Paris. Căn nhà này là Thanh Trạch mua từ năm ngoái. Năm ngoái vào thời điểm này, anh đã nói chuyện với ba mẹ cả đêm, sau đó anh biết mình không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải ở lại văn phòng Paris làm việc hai ba năm. Thanh Trạch chấp nhận, nhưng anh không vui. Trong cơn tức giận, anh đã mua một căn biệt thự ở khu nhà giàu ngoại ô Neuilly, hai tầng, hơn 300 mét vuông, bên ngoài được bao quanh bởi một hàng rào cây thanh tùng cao lớn, môi trường yên tĩnh, tính riêng tư rất cao. Thanh Trạch tắm xong, mở tủ lạnh, làm tạm cho mình một đĩa mì Ý sốt cà chua, ăn xong, anh vào thư phòng, mở máy tính, cầm bút viết viết tính toán trên giấy nháp. Hơn 9 giờ, Vương Vũ Vi đăng tin tức trong nhóm “Chúc mừng tân gia”: [Phố Champs-Élysées lại có vụ *****, mọi người có ai bị gì không??] Mọi người trong nhóm lần lượt trả lời: [Không sao] [Còn sống] [Paris thật là không sống nổi mà [khóc lớn]] [Vừa thoát ra khỏi phố Champs-Élysées, đường phố bị phong tỏa hết rồi] Thanh Trạch nhìn màn hình điện thoại, không trả lời gì cả. Lương Tư cũng không trả lời. Thanh Trạch đóng máy tính, thu dọn giấy nháp gọn gàng, lên lầu vào phòng ngủ. Đêm đã khuya, phòng ngủ tối đen và yên tĩnh, Thanh Trạch một mình ngồi ở mép giường, hai tay chống ra sau, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang thả hồn vào hư vô. Một lát sau, anh lại mở nhóm WeChat, mọi người đang trò chuyện rôm rả, anh tìm Lương Tư giữa những cuộc trò chuyện hỗn loạn. Nhưng Lương Tư vẫn không gửi tin nhắn nào. Thanh Trạch trực tiếp mở khung chat với cô, lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở Chủ nhật, WeChat tự động gửi tin nhắn kết bạn. Thanh Trạch gõ chữ trên màn hình: [Cô Lương, thứ Bảy mấy giờ gặp thế?] Gửi xong, anh nhấp vào ảnh đại diện của cô. Ảnh là ảnh chân dung của Lương Tư, tóc dài, mặc một chiếc váy hai dây màu đen rộng thùng thình và đôi xăng đan đế bằng, cười rạng rỡ trước ống kính, phông nền là con đường tối om, ánh đèn mờ ảo. Thanh Trạch lại nhấp vào vòng bạn bè của cô, chỉ xem được nửa năm, trống rỗng. Cô không trả lời anh. Tối nay, Lương Tư hẹn đàn chị An Ngưng đi ăn tối, tại một quán rượu nhỏ kiểu Pháp gần kênh đào Saint-Martin. Đàn chị là người cô quen khi học thạc sĩ, hiện đang làm marketing thị trường tại một công ty mỹ phẩm, hàng năm cứ đến tháng tư tháng năm là bắt đầu lên kế hoạch đi nghỉ. An Ngưng: “Lương Tư, ngày nghỉ 25 tháng 5 của em có kế hoạch gì chưa? Hay là hai chị em mình đi chơi một chuyến, năm nay chị muốn đi Sicily.” Lương Tư suy nghĩ: “Ngày nghỉ nào vậy ạ?” Cô thường không có lớp, ngày nghỉ hay không nghỉ đối với cô cũng không khác biệt. An Ngưng: “Ngày Lễ Thăng Thiên hay là ngày Lễ gì ấy, chị cũng không nhớ nữa.” Lương Tư dùng ống hút khuấy ly cocktail Gin tonic trong suốt, bất lực nói: “Chắc là không được rồi, tháng Sáu em phải tham gia một buổi giống như bảo vệ giữa kỳ ấy, phải chuẩn bị tài liệu, cuối tháng Năm chắc là đang khủng hoảng.” Cô hút một ngụm cocktail trong ly: “Nhưng cuối tháng Sáu thì em đi được.” Mắt An Ngưng sáng lên: “Cũng đúng, chị có thể xin nghỉ thêm mấy ngày. Nhưng mà, cuối tháng Sáu có khi nóng lắm không?” Lương Tư: “Em thấy là có đấy, năm ngoái tháng Bảy em đi Mallorca, nóng kinh khủng. Nhưng mà, em vẫn muốn cho mấy hòn đảo ở Địa Trung Hải cơ hội lần thứ hai.” Hai người đồng ý với nhau, lập tức bắt đầu xem vé máy bay. An Ngưng đã tìm hiểu trước tuyến đường, tra nhanh hơn. “Lấy cái này đi, thời gian và sân bay đều ổn, mà cũng không đắt, cả đi cả về mới 70 Euro.” “Dạ, được ạ.” Hai người chốt hạ Catania đến, Palermo về, đi chín ngày. Mua xong vé máy bay, Lương Tư úp điện thoại xuống bàn ăn, chuyên tâm trò chuyện với An Ngưng. Cô chợt nhớ ra: “Đàn chị, sao chị không đi cùng bạn trai?” An Ngưng nói: “Tháng Tám chị mới đi chơi với anh ấy, mấy ông người Pháp này không biết bị bệnh gì, cứ phải kéo đến tháng Tám mới đi, lúc đó chỗ nào cũng đông nghẹt người.” Lương Tư hiểu: “Tháng Tám, chị không đi, em cũng không đi, ở Paris chán thật.” An Ngưng nhướn mày: “Còn em thì sao, mấy tháng không gặp, có quen được anh chàng nào ổn ổn không?” Lương Tư nghĩ hai giây. “Chưa ạ.” Vẫn chưa có ai. Trên đường về tàu điện ngầm, Lương Tư vừa vào toa đã nghe thấy tài xế thông báo: “Do diễn tập an ninh, trạm Champs-Élysées bị đóng cửa, trạm tiếp theo, Invalides.” Lương Tư cắn môi dưới, chắc là phố Champs-Élysées có chuyện rồi. Cô lấy điện thoại trong túi ra định tra nguyên nhân, tin nhắn WeChat của Thanh Trạch hiện lên, là tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước. Lương Tư nghĩ một lát, trả lời: [Xin lỗi, tôi đang ở ngoài, 15 phút nữa anh có tiện nghe điện thoại không?] Thanh Trạch thấy tin nhắn này, đóng cuốn sách trong tay lại, ngồi xuống ghế sofa trong phòng ngủ, thở phào một hơi. Sau đó, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cau mày, suy nghĩ hai phút. Anh trả lời: [Tiện] 15 phút sau, Lương Tư gọi điện thoại thoại đến đúng giờ. “Alo??” Trong căn phòng trống trải và yên tĩnh vang lên giọng nữ, là Lương Tư cố tình nói “Alo” với anh bằng tiếng Pháp, âm tiết *****ên kéo dài, âm tiết thứ hai lại kết thúc rất nhanh, ngữ điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, nghe có chút tinh nghịch. Thanh Trạch mở miệng: “Cô Lương gọi điện thoại cho tôi lúc 11 giờ đêm, có chuyện gì không?” Anh nhìn bức tranh trừu tượng màu sắc sặc sỡ trên tường, giọng nói như đang trêu chọc, nhưng trong mắt không có ý cười. Anh đoán được phần nào ý định cuộc gọi này của Lương Tư. Hôm đó trên trên xe, cô đã không muốn đồng ý với anh. Lương Tư mang theo chút xin lỗi: “Xin lỗi vì gọi cho anh muộn như vậy, tôi cảm thấy nói chuyện điện thoại sẽ tiện hơn.” Nghe những lời này, ánh mắt vốn thanh lãnh của Thanh Trạch lại tối đi vài phần. Anh mím môi, không nói gì. Lương Tư tiếp tục: “Tôi muốn hỏi, thứ Bảy anh Thanh nhất định phải đến bảo tàng Louvre sao? Đến Pompidou thưởng thức nghệ thuật đương đại được không? Tôi nhớ hôm đó anh cũng nói về Pompidou mà.” Thanh Trạch cầm điện thoại, đường cong nơi đáy mắt dần trở nên dịu dàng, khóe môi chậm rãi nở nụ cười. Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bìa sách, nhịp nhàng. “Vậy tại sao cô Lương lại muốn đến Pompidou thưởng thức nghệ thuật đương đại?” Anh hỏi. Lương Tư trả lời: “Vì có liên quan đến luận văn của tôi, hôm nay tôi nhận được email của giáo sư hướng dẫn, bảo tôi đến xem tài liệu, Pompidou vừa hay có một số triển lãm, nên tôi muốn hỏi anh có đi không. Tất nhiên, nếu anh rất muốn đến bảo tàng Louvre, tôi vẫn có thể đi cùng anh.” Đôi mắt đào hoa của Thanh Trạch cong lên thành hình trăng non. Giọng anh tùy ý: “Tôi sao cũng được.” Lương Tư: “Vậy đến Pompidou nhé?” “Được,” Thanh Trạch hỏi cô, “Vậy cô Lương nghiên cứu văn học đương đại Pháp à?” “Ừm, văn học siêu thực chủ nghĩa, chủ yếu nghiên cứu thơ ca.” Thanh Trạch lại dùng giọng điệu trêu chọc thường thấy: “Cô Lương có biết tôi đang muốn hỏi gì không?” Lương Tư bật cười. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, có vẻ bất mãn: “Thật là, sao anh cứ nói tôi như tội phạm lừa đảo vậy.” Lần này, ngón tay dài của Thanh Trạch gõ lên sách, cuối cùng cũng không nhấc lên nữa. Hai giây sau, anh “ừ” một tiếng. Lương Tư: “Nhưng tôi phải nói trước, tôi không có thẻ thành viên Pompidou, nên hai chúng ta phải mua vé 14 Euro đấy.” Thanh Trạch đáp: “Số tiền quả thật hơi lớn, có lẽ phải làm phiền cô Lương trả trước giúp tôi rồi.” “Được thôi,” Lương Tư nói, “Tôi mời anh đi.” Thanh Trạch thuận nước đẩy thuyền: “Vậy tôi mời cô Lương ăn tối nhé.” Lương Tư: “Cũng được.” “Cô có kiêng kị món gì không?” “Không có.” Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Thanh Trạch ngồi trên ghế sofa một lát, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh vào phòng thay đồ. Chủ nhật là một ngày xuân đúng nghĩa, bầu trời xanh ngắt, gió ấm thổi qua, ánh nắng rực rỡ buổi trưa khiến người ta hơi nóng nảy, mấy thanh niên nam nữ ở khu Marais đã vội vàng mặc áo thun quần đùi mùa hè. Lương Tư đến muộn năm phút, từ ga tàu điện ngầm chạy vội đến, trán lấm tấm mồ hôi. Cô đứng xếp hàng kiểm tra an ninh bên ngoài Pompidou, vừa đợi vừa xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng nõn. Hôm nay Lương Tư mặc một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, vạt áo bỏ vào quần jean cạp cao, đi đôi giày đế bằng màu đen. Trước khi ra khỏi nhà, cô kẻ lông mày, tô son môi, đeo đôi khuyên tai vòng tròn vàng nhỏ xíu, và cả chiếc kính gọng vàng quen thuộc. Lương Tư vừa vào đại sảnh đã thấy Thanh Trạch. Chàng trai cao ráo gầy gò, mặc áo hoodie trắng và quần dài đen, đeo túi chéo đen. Anh đứng ở cửa hàng lưu niệm, dáng người thẳng tắp, khoanh tay, vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Thấy Lương Tư đến, anh mỉm cười, giơ tay vẫy cô. Lương Tư dừng lại trước mặt Thanh Trạch, hơi ngước đầu nhìn anh: “Xin lỗi, tôi đến muộn năm phút, vì vừa lỡ chuyến tàu điện ngầm.” Thanh Trạch mỉm cười: “Không sao, tôi cũng vừa đến.” Lương Tư hỏi: “Anh chưa mua vé đúng không?” Thanh Trạch đút tay vào túi quần, hơi cúi người nhìn Lương Tư, ý cười trong mắt càng đậm, giọng nói trầm thấp: “Đã nói là làm, đương nhiên chưa mua.” Khoảng cách gần lại, Lương Tư lại ngửi thấy mùi hương mê người kia. Hương thơm thoang thoảng, lướt qua nhanh đến nỗi cô cũng không nhận ra rõ ràng. Lương Tư gật đầu, giọng điệu bình thường, ánh mắt thong dong: “Tốt lắm.” Nhịp tim lại đập nhanh muốn nhảy khỏi *****.