Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 85

Tạ Thiệu lên tiếng: “Loch này, sao cậu cứ dán mắt vào điện thoại thế? Hay là tôi với Cô giáo Lương nói chuyện hăng say quá làm cậu khó chịu? Xin lỗi nhé, bọn tôi đang bàn chuyện ở trường, mấy giáo viên mới như bọn tôi hay gọi hồ sơ xin tài trợ là ‘vở’ ấy mà.” Thanh Trạch chẳng mấy để tâm, “Không sao đâu, hai người cứ nói chuyện đi, tôi nghe ké thôi.” Anh đặt điện thoại đã khóa màn hình xuống bên cạnh, “Vừa nãy trợ lý gửi cho tôi một email, tôi tiện thể xem qua chút.” Lương Tư khẽ “À” một tiếng, “Tôi còn tưởng sếp Thanh đang tra xem ‘quỹ khoa học xã hội’ với ‘vở’ là cái gì cơ.” Thanh Trạch mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt chân thật, “Không có.” Ba món chính đã được dọn xong, nhân lúc món tráng miệng còn chưa mang lên, Tạ Thiệu đứng dậy, “Tôi đi vệ sinh một lát.” Anh ta đảo mắt qua lại giữa Cô giáo Lương và Thanh Trạch, tốt bụng gợi ý đề tài trò chuyện, “Hai người đều từng ở Paris rồi, chắc chắn có nhiều chuyện để nói lắm.” Nói rồi, anh ta rời khỏi bàn ăn. Bầu không khí vui vẻ vừa nãy chợt lắng xuống. Lương Tư và Thanh Trạch, một người uống rượu, một người uống nước, cứ như thể họ đang ở nhà vậy, mỗi người một việc, không ai làm phiền ai, im lặng đến lạ. Quả thật là đã rất lâu rồi họ chưa ngồi riêng cùng nhau ăn một bữa cơm như thế này. Thanh Trạch khẽ đẩy ly thủy tinh trên khăn trải bàn, lên tiếng: “Công việc của Cô giáo Lương dạo này có bận không?” Lương Tư hiểu ý anh, trả lời thẳng thắn: “Cũng tàm tạm, vẫn có thời gian đi dạo phố mua sắm quần áo.” Thanh Trạch nửa người trên ngả ra sau, lười biếng dựa vào lưng ghế, liếc mắt nhìn chiếc áo khoác của cô, “Vậy em không mua cho mình cái nào sao?” Lương Tư ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiên định đối diện với đôi mắt đen của anh, “Không mua, hôm nay chủ yếu là mua cho Tạ Thiệu.” “Quan hệ giữa Cô giáo Lương và Tạ Thiệu quả thật là tiến triển vượt bậc, đến mức có thể tư vấn rồi chọn y phụ cho cậu ta rồi.” “Quan hệ của bọn tôi cũng bình thường thôi, không tính là nhanh, chắc cũng giống như mấy người đi xem mắt vậy.” Thanh Trạch nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ đen tĩnh lặng, phủ lên một lớp băng mỏng lạnh lẽo. Anh im lặng hai giây, rồi chậm rãi hỏi: “Vậy Cô giáo Lương định khi nào nói với Tạ Thiệu chuyện cô không muốn kết hôn? Chẳng lẽ đợi gặp mặt phụ huynh xong mới nói?” “Chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?” “Có chứ,” Thanh Trạch nói một cách chính đáng, “Tạ Thiệu là bạn tôi, tôi không muốn cậu ấy phí công vô ích.” Lương Tư nhếch mép cười khẩy, “Nếu anh đã nói vậy thì tôi chắc chắn sẽ không để anh ấy phí công, anh cứ yên tâm.” Thanh Trạch mím chặt môi, im lặng nhìn chằm chằm vào cô. Yết hầu anh khẽ động đậy trên chiếc cổ thon dài đang ửng đỏ. “Nói được là làm được, tôi nhất định sẽ có trách nhiệm với Tạ Thiệu, sếp Thanh bớt giận,” Cô giáo Lương cầm lấy bình nước, nghiêng miệng bình, rót đầy ly cho Thanh Trạch, nước chảy róc rách, “Hình như rót hơi nhiều, sếp Thanh uống cẩn thận kẻo đổ lên người Tạ Thiệu.” Ánh mắt Thanh Trạch càng thêm lạnh lẽo. Một lúc sau, anh cầm điện thoại lên từ trên bàn, cúi đầu nhìn vào màn hình. Louis vừa gửi tin nhắn WeChat, Thanh Trạch thấy biểu tượng màu xanh lá cây trên thông báo, lại nuốt ngược lời muốn nói vào trong. Lương Tư không nói gì nữa, cô cũng tự rót cho mình một ly nước, uống vài ngụm. Cảm giác thật thoải mái. “Sao im lặng thế?” Tạ Thiệu đã trở lại, ngồi xuống giữa hai người, “Không nói chuyện à?” Lương Tư đáp lời trôi chảy: “Có nói chuyện chứ, nhưng sếp Thanh phải trả lời tin nhắn nên tôi không làm phiền anh ấy nữa.” Thanh Trạch quả thật đang trả lời tin nhắn của Louis, Louis nói căn nhà ở ngoại ô đã được dọn dẹp xong, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào. Thanh Trạch lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại. Anh ngẩng đầu lên, “Nói chuyện khá vui, Cô giáo Lương bảo cô ấy lười nấu cơm, lúc đọc sách thích dùng salad và bánh mì baguette để qua bữa.” Tạ Thiệu cười, “Tôi biết mà, Cô giáo Lương bây giờ toàn dùng cơm ở căng tin để ‘qua bữa’ thôi.” “…” Thanh Trạch tiếp tục hít sâu. Anh cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Tạ Thiệu, kỳ nghỉ mùng 2 tháng 9 cậu có kế hoạch gì chưa?” “Hiện tại thì chưa.” “Nhà tôi ở ngoại ô có một căn nhà, rất rộng rãi, tôi muốn mời mọi người đến ở lại một đêm, cùng nhau ăn một bữa cơm trò chuyện, trong vườn có thể tổ chức tiệc nướng BBQ ngoài trời.” “Tôi thì không vấn đề gì,” Tạ Thiệu hỏi Lương Tư, “Cô giáo Lương có muốn đến cùng không? Đông người cho vui.” Thanh Trạch trong lòng nghẹn đến chết đi được, vốn muốn hỏi Lương Tư, nhưng lại bị cô chọc tức đến mức không muốn mở lời. Anh nhìn về phía cô. Lương Tư đang chăm chú thưởng thức miếng bánh kem chocolate đen thơm nồng, cô dùng chiếc nĩa nhỏ xắn một miếng, đưa vào miệng, dùng đầu lưỡi cẩn thận cảm nhận hương vị. Đôi mắt sáng lấp lánh của cô khẽ nheo lại, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Giống hệt như lúc cô ăn chocolate mousse vậy. Giọng Thanh Trạch bất giác dịu xuống, khóe môi anh khẽ nhếch lên, buột miệng mời: “Cô giáo Lương có rảnh thì cũng đến cùng cho vui.” Lần này Lương Tư lại rất sảng khoái, ngậm chiếc nĩa gật đầu. Thanh Trạch thầm vui mừng. Bữa cơm này xem như không mời phí công. Lương Tư nuốt nước miếng, nói: “Nếu thầy Tạ đi thì tôi cũng đi vậy.” Thanh Trạch: “…” Anh nghẹn lời, “Được.” Sớm muộn gì anh cũng bị cô tức chết mất. Tạ Thiệu hỏi cả hai: “Hai người đã từng leo núi ở ngoại ô chưa?” Lương Tư: “Chưa.” Thanh Trạch: “Chưa.” Tạ Thiệu khẽ cười, “Vậy thì tốt quá, tôi chỉ muốn nói với hai người là chẳng có gì để leo cả, độ cao so với mực nước biển cũng chỉ vài trăm mét. Lần trước tôi đến đó hình như là hồi tiểu học thì phải? Trường tổ chức đi du xuân, mang theo một quyển sách với bao đồ ăn vặt, còn chưa kịp ăn đã phải xuống núi rồi.” Lương Tư nghĩ, vài trăm mét, ngọn núi thật dễ thương, đi dạo một chút là đến. Cô nhớ hồi nhỏ theo ba mẹ leo núi Thái Sơn, mệt đến suýt chết, từ đó về sau cứ nhắc đến leo núi là cô lại thấy ngại. Thanh Trạch cũng cười theo, “Được, vậy chúng ta cứ ở nhà chơi thôi, tôi nhớ có một phòng chiếu phim, còn có thể hát karaoke nữa, xung quanh cũng khá yên tĩnh, trên tầng hình như có bể bơi.” “Loch, rốt cuộc đây có phải nhà cậu không đấy? Sao nghe xa lạ thế?” “Thì cũng không quen lắm, tôi cũng không hay đến đó,” Thanh Trạch vội chuyển chủ đề, “Về tôi lập một nhóm WeChat nhé, hỏi xem mọi người muốn ăn gì, tôi chuẩn bị trước.” Ánh mắt Thanh Trạch lại chuyển sang phía Lương Tư, anh vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Lương Tư đã lên tiếng: “Vậy phiền thầy Tạ kéo tôi vào nhóm.” Tạ Thiệu: “Được thôi.” Thanh Trạch gật đầu, cụp mắt nhìn xuống bàn, nghẹn họng không nói nên lời. Chỉ là thêm một người vào nhóm WeChat thôi mà, sao lại khó khăn đến thế? Anh cầm ly nước đầy ắp lên, ực một hơi hết sạch. Tạ Thiệu: “Loch, lần trước tôi đã thấy rồi, cậu uống nước rất nhiều.” Thanh Trạch: “Bánh kem ngọt quá.” Bữa tối dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, ba người đứng bên đường, mỗi người gọi một chiếc xe về nhà. Tạ Thiệu đứng bên cạnh Lương Tư, “Cô giáo Lương, hay là tôi đi cùng xe với cô nhé, đưa cô về nhà cho an toàn.” “Vâng, cảm ơn anh.” Thanh Trạch đứng bên cạnh Tạ Thiệu, cầm điện thoại im lặng gọi xe. Gió đêm cuối tháng chín thổi lạnh buốt trái tim anh. Xe của Tạ Thiệu dừng lại bên đường trước. Lương Tư nói với Thanh Trạch: “Cảm ơn sếp Thanh đã mời cơm.” Thanh Trạch hờ hững đáp lại: “Không cần cảm ơn.” “Vâng, cuối tuần vui vẻ.” Lương Tư mở cửa xe, chui vào trong. Tạ Thiệu cũng nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị lên xe, nhưng lại bị Thanh Trạch nắm lấy cánh tay. Tạ Thiệu quay đầu lại nhìn anh, “Loch, còn chuyện gì sao?” Cũng không có chuyện gì, Thanh Trạch thầm nghĩ, chỉ là không muốn cậu lên chiếc xe này. Anh liếc nhìn chiếc túi mua sắm trong tay Tạ Thiệu, trong miệng buột ra một câu: “Lần sau cậu mua quần áo thì gọi tôi đi cùng.” Tạ Thiệu: “… Hả?” “Quần áo của tôi nhiều, tôi có kinh nghiệm,” Thanh Trạch càng nói càng cảm thấy có lý, “Quần áo đàn ông vẫn là nên để đàn ông chọn. Hơn nữa chiều cao của hai chúng ta cũng xấp xỉ nhau, tôi đi mua cùng cậu, vừa vặn phù hợp.” Tạ Thiệu lộ vẻ do dự, “… Cũng không phải là không được.” Thanh Trạch gật đầu mạnh một cái, “Vậy coi như quyết định rồi nhé, khi nào cậu muốn mua quần áo thì nói với tôi trước, tôi sắp xếp thời gian.” Chiếc taxi chở Lương Tư và Tạ Thiệu vụt đi trong ánh mắt luyến tiếc của Thanh Trạch. Trong xe, Lương Tư và Tạ Thiệu ngồi ở phía sau, bác tài liên tục nhìn trộm Tạ Thiệu qua gương chiếu hậu. Tạ Thiệu cười nói: “Bác ơi, cháu trông giống tội phạm lắm hả?” Bác tài bật cười, “Ôi dào, cậu nhóc này nói chuyện thú vị thật.” Ông bắt chuyện với Tạ Thiệu: “Hai cháu yêu nhau lâu chưa?” Tạ Thiệu: “Không phải ạ.” “À…” Bác tài lại liếc nhìn anh ta một cái, nhỏ giọng hỏi, “Người đàn ông vừa nãy, có phải thích cháu không?” Trong xe im lặng một giây, ngay sau đó vang lên một tràng cười lớn. Tạ Thiệu cười đến khụt khịt, “Bác, bác nói cái, cái gì cơ?” Bác tài bắt đầu đưa ra bằng chứng, “Giữ chặt cháu không muốn cháu đi, còn nói muốn đi mua quần áo cùng cháu, xe chạy rồi mà cậu ta vẫn đứng nhìn theo, ôi chao, rõ ràng quá rồi còn gì.” Tạ Thiệu cười đến thở không ra hơi, “Không phải đâu bác ơi, bác hiểu lầm rồi, cậu ấy, không thích cháu.” Lương Tư muốn cười ngất. Sáng hôm sau, Lương Tư ngủ một giấc đến khi tự tỉnh giấc, cô cầm điện thoại lên xem, trên màn hình toàn là tin nhắn nhóm WeChat, tên nhóm là “Chiều 2/9 lúc 5 giờ”. Trong nhóm vẫn là những người lần trước, chỉ có thêm một Louis với khát vọng thể hiện tiếng Trung dâng trào: 【Chào mọi người, tôi là Louis】 【Thật mong chờ được gặp mọi người ở Dư Sơn!!】 【Tôi sẽ mang bánh rán cho mọi người!!】 Lương Tư khẽ cười hai tiếng, ngón tay cô lướt xuống, bức ảnh hồ nước hiện ra trên màn hình, bên cạnh có chữ “Loch”. Anh viết: 【Chào mừng mọi người, muốn ăn gì cứ nói thẳng trong nhóm, không cần khách sáo】 【Có năm phòng ngủ, hai người một phòng, mọi người tự phân chia nhé】 【Trong phòng có đồ dùng vệ sinh cá nhân đầy đủ, cứ chuẩn bị hành lý như đi khách sạn là được】 【Đây là địa chỉ, có sáu chỗ đỗ xe】 Đây là lần *****ên cô thấy Thanh Trạch nói nhiều như vậy trong nhóm. Cô tiếp tục kéo xuống xem, mấy người này quả thật không hề khách sáo với Thanh Trạch, danh sách nguyên liệu nấu ăn cho món nướng BBQ ngày càng dài và sang trọng, ban đầu chỉ là ớt xanh, khoai tây, thịt dê xiên, sau đó đã biến thành tôm hùm và cua hoàng đế. Thanh Trạch trả lời ngắn gọn: 【Được, còn gì nữa không?】 Trịnh Thuật: 【Sếp Thanh thực sự có cầu tất ứng sao? Tôi muốn ăn món sườn hầm tương ở quê tôi, ở Thẩm Dương ấy】 Louis: 【Tôi muốn ăn món bít tết khoai tây chiên ở quê tôi, ở Geneva】 Vương Vũ Vi: 【Tôi muốn ăn món bánh kem dâu tây ở quê tôi, ở Paris】 Thanh Trạch vẫn trả lời ngắn gọn: 【Không được, còn gì nữa không?】 Trịnh Thuật: 【[khóc lớn]】 Louis: 【[khóc lớn]】 Vương Vũ Vi: 【[khóc lớn]】 Lương Tư cầm điện thoại cười thành tiếng, buổi sáng đã có chuyện vui, thật tốt. Cô dụi mắt, xem kỹ lại lịch sử trò chuyện từ đầu đến cuối. Nhóm người này, không ổn rồi. Ngày nào cũng ồn ào uống rượu, ăn đồ nướng BBQ mà lại quên rượu thì sao được? Cô gõ chữ “Bia” vào khung chat, chạm nhẹ ngón tay, gửi đi. Tim Lương Tư bắt đầu đập thình thịch. Cô vo tròn chiếc chăn mềm mại, ôm vào lòng, muốn kìm nén nhịp tim đang ngày càng nhanh hơn. Rất nhanh, phía dưới tin nhắn của cô xuất hiện một dòng chữ. Loch: 【Được】 Lương Tư vuốt ngực, không rời mắt khỏi màn hình. Không có động tĩnh gì nữa. Còn một thứ nữa, cô cũng rất muốn ăn. Cô xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi đi. Lương Tư ném điện thoại xuống, lăn một vòng trên giường. Thật muốn nhanh đến kỳ nghỉ Quốc khánh quá.

Bình Luận (0)
Comment