Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 87

Nắp bình bật mở dễ dàng, ngón trỏ thon dài khẽ nâng lên, hương mạch nha hòa quyện cùng CO2 từ miệng bình đen nhánh tỏa ra, kèm theo một tiếng “bụp” khẽ khàng. Nhậm Bình An: “Cái này đóng gói, không phải là nhà mình ủ đấy chứ? Sếp Thanh mở thêm nghiệp vụ mới à?” “Không phải, mua,” Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, cười nói, “Ai uống nào?” Không ai là không muốn, mọi người đều muốn nếm thử ngụm bia lai lịch bí ẩn này. Chín chiếc ly pha lê được bày ngay ngắn trước mặt Thanh Trạch, anh cầm bình rượu hai lít, cổ tay nghiêng một cái, thứ chất lỏng trong suốt hơi đục rót vào ly. Mỗi người một ly. Tạ Thiệu: “Rất tươi.” Louis: “Mỹ vị.” Lâm Vãn Anh nhìn sang Lương Tư bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Cái này có phải là bia Thanh Đảo không…?” Không đợi Lương Tư lên tiếng, Trịnh Thuật ở phía đối diện cũng hỏi một câu tương tự: “Bia này giống hệt bia nguyên chất tôi uống ở Thanh Đảo vậy?” Ly của Thanh Trạch vẫn còn đặt trên bàn, chưa động một ngụm, anh đứng ở bên cạnh, tay xách vỏ chai rượu, khẽ lắc lư không ngừng. Ánh mắt dừng ở đôi mắt không rõ ý vị của Lương Tư. Cô cũng không uống. Vương Vũ Vi hóng chuyện thuận nước đẩy thuyền nói: “Khéo thật, trên bàn chúng ta vừa hay có người Thanh Đảo, cô giáo Lương nhận xét thử xem?” Mọi người đồng loạt quay đầu, ánh mắt đổ dồn vào Lương Tư. Trước bao nhiêu ánh mắt, Lương Tư bưng ly lên, đưa vào miệng hai ngụm. Bọt bia mịn màng, hương vị thơm ngon thuần khiết, giống hệt loại cô xách từ cửa hàng tiện lợi ở quê về. Cô nuốt ngụm bia xuống, khẳng định gật đầu. Trịnh Thuật: “Vậy thật sự là bia nguyên chất ở Thanh Đảo?” Lương Tư: “Đúng vậy.” Cả bàn lại quay đầu về phía Thanh Trạch, “Ồ ——” “Sếp Thanh quả nhiên là sếp Thanh.” “Sao lại làm được thế?” “Sao lại mua bia từ tận Thanh Đảo thế này…?” “Chỉ có hai bình này thôi à? Ngon quá đi.” Thanh Trạch chậm rãi thu hồi ánh mắt mờ mịt từ chỗ Lương Tư, trả lời rành mạch: “Mấy năm trước uống qua một lần, đặc biệt thích, cho nên lần này nhờ người mua hai thùng gửi về. Trong tủ lạnh vẫn còn, mọi người cứ thoải mái uống. Vừa hay loại bia này hạn sử dụng cũng ngắn, hôm nay uống hết là tốt nhất.” Lương Tư rũ mắt, lại ừng ực nuốt một ngụm. Bọt khí dày đặc mát lạnh sảng khoái, trong lòng tràn ra từng chút một, tựa như tháp sắt bên cửa sổ đêm đó, chín giờ vừa điểm, toàn thân lấp lánh rực rỡ. Trịnh Thuật vỗ tay, “Cảm ơn sếp Thanh, vậy tôi không khách sáo nữa nhé?” Lương Tư nhắc nhở: “Nồng độ cồn của bia này cao hơn bình thường, mọi người lượng sức mà uống, có thể ăn trước chút gì đó lót dạ.” “A, cô giáo Lương” Trịnh Thuật tò mò hỏi, “Mọi người nói mỗi xưởng sản xuất hương vị lại khác nhau, cô phân biệt được không? Cái này là của xưởng nào?” Lương Tư: “Xưởng một.” Trịnh Thuật: “Lợi hại.” Tạ Thiệu ở bên kia cười nói: “Tửu lượng của cô giáo Lương từ nhỏ luyện thành sao?” Lương Tư lắc đầu, trước 18 tuổi, cô chưa từng dính một giọt rượu. “Không phải đâu, vẫn là do di truyền, tửu lượng của ba tôi rất tốt.” Thanh Trạch đặt vỏ chai rượu sang một bên, lại chạy đến bên giá nướng BBQ bưng đồ ăn, anh bưng về hai mâm lớn đầy ắp, đặt ở giữa bàn. Tạ Thiệu: “Loch, cậu ngồi xuống ăn trước đi.” Thanh Trạch gật đầu một cái, “Được.” Vậy anh cũng không khách khí nữa. Bàn ăn là bàn gỗ hình chữ nhật, hai bên kê một dãy ghế dài, một bên ngồi bốn người. Thanh Trạch giống như đứa trẻ cầm khăn tay, thần không biết quỷ không hay lách ra sau lưng Lâm Vãn Anh, cúi người hỏi: “Lâm Vãn Anh, cô có thể dịch sang bên cạnh một chút được không? Tôi ngồi ở đây có được không? Bên kia hơi chật.” Lâm Vãn Anh không dám từ chối, “Được.” Thanh Trạch lễ phép cười, được voi đòi tiên, “Tôi thuận tay trái, ngồi bên trái cô nhé, như vậy ăn cơm không bị vướng.” Lâm Vãn Anh: “…… Được.” Cô ấy dịch sang bên phải. Thanh Trạch vẫn treo nụ cười tiêu chuẩn, “Cảm ơn.” Anh duỗi chân dài, nhẹ nhàng bước qua ghế dài, ngồi xuống bên cạnh Lương Tư. Lương Tư:…… Vương Vũ Vi ngồi đối diện, nhìn Thanh Trạch bên phải, lại nhìn Tạ Thiệu bên trái, cuối cùng nhìn Lương Tư kẹp ở giữa, thấp hơn hai người một cái đầu. Cô ấy không nhịn được bật cười thành tiếng. Nhậm Bình An lén hỏi: “Sao vậy?” “Không có gì,” cô lên tiếng, “Có phải tớ chưa gửi ảnh chụp chung của chúng ta ở hôn lễ không? Tớ gửi vào nhóm đây, mọi người tự lưu nhé, yên tâm, đều rất đẹp.” Mọi người nghe vậy buông đũa, Lương Tư cũng lấy điện thoại ra, mở từng bức ảnh xem. Những bức ảnh chụp chung trước đó không có cô, đều là chụp ban ngày, chắc là lúc hôn lễ vừa kết thúc, bởi vì trên khăn voan của Vương Vũ Vi còn đính những mảnh giấy màu lam lấp lánh. Cô dâu xinh đẹp rạng rỡ, chú rể hiếm khi bảnh bao, ba người bạn tốt vây quanh bên cạnh, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ. Người đàn ông ở rìa ngoài cùng quả thực quá mức bắt mắt, ngũ quan rõ ràng lập thể, giữa mày phảng phất ý cười, mặc bộ vest màu trắng ngà rộng rãi mà cô chưa từng thấy, tóc mái rủ xuống trước trán. Lương Tư khống chế ngón tay, không phóng to ảnh chụp để nhìn kỹ. Bởi vì người thật đang ngồi ngay bên cạnh cô, cánh tay nhúc nhích, không biết đang mân mê cái gì. “Loch,” Tạ Thiệu ở bên trái Lương Tư lên tiếng, “Gương mặt này của cậu vẫn là đẹp trai nhất hội đấy.” Thanh Trạch ở bên phải Lương Tư lên tiếng, “Tiến sĩ Tạ quá khen.” Lương Tư thu điện thoại lại, định tiếp tục ăn cơm, cô tùy ý liếc mắt nhìn xuống, sửng sốt. Trong đĩa có một miếng thịt cua càng hoàn chỉnh, một con tôm lớn đã bóc vỏ, còn có một xiên cánh gà nướng vốn đặt ở cuối bàn nướng. Cô nhớ rất rõ ràng, cũng thực sự chắc chắn, trước khi xem điện thoại, đĩa của cô vẫn còn trống không. Lương Tư nhìn sang bên phải, Thanh Trạch vừa dùng khăn giấy lau tay xong, dường như không có chuyện gì mà cầm lấy điện thoại. Anh trực tiếp mở mấy tấm ảnh phía sau, bối cảnh tối om, vừa nhìn là biết chụp buổi tối. Mấy người phụ nữ không biết là đang khiêu vũ hay chơi trò chơi, vai kề vai ôm lấy nhau, tóc ngắn của Lương Tư được uốn xoăn sóng, hoa tai tua rua dưới tai lấp lánh, trên người khoác một chiếc váy màu xanh biển. Cô đã từng mặc nó, cùng anh ngồi bên bờ sông Seine vừa khóc vừa ngáp. Thanh Trạch nhìn ảnh chụp, bật cười thành tiếng. Giá như ngày đó có thể nhìn thấy thì tốt. “Cô giáo Lương, hôn lễ ngày hôm đó em đến lúc mấy giờ?” Anh hỏi. Lương Tư nuốt miếng thịt cua béo ngậy, “Không nhớ rõ, 8 giờ hơn thì phải.” Thanh Trạch gật gật đầu, buông điện thoại xuống. Anh nhìn Lương Tư, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được nói: “Tôi gắp thêm một chút thịt cua nhé?” Lương Tư nhỏ giọng đáp: “Tôi tự gắp.” Thanh Trạch cười, “Cô giáo Lương, tôi nói là tôi tự gắp.” “……” Lương Tư quay đầu lại, yên tĩnh ăn xiên nướng. Những sợi tóc bay bay không dấu vết lướt qua cổ Thanh Trạch, một nửa dừng ở cổ áo hoodie của anh, một nửa trêu chọc làn da sau gáy anh. Vừa ngứa vừa tê. Thanh Trạch ăn được một nửa, quét mắt nhìn một bàn người, ăn đến hai mắt mơ màng, môi bóng nhẫy. “Tôi no rồi.” “Tôi cũng thế, chúng ta lát nữa vận động một chút đi.” “Nhưng mà tôi hình như không đứng dậy nổi.” Thanh Trạch đứng dậy rời bàn, đi tới trước giá nướng BBQ. Anh nói với hai vị chủ tiệm: “Chú dì, chúng cháu ăn no rồi, hai người không cần nướng nữa, cùng nhau ngồi xuống ăn đi ạ.” Dì Lưu xua tay từ chối, “Các cháu đều là người trẻ tuổi, nói chuyện gì chú dì cũng không hiểu. Chú dì nướng xong chỗ này, thu dọn một chút rồi về, sáng mai ở tiệm cũng khá bận.” Chú Triệu gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta không ăn nữa, vừa hay về nhà nghỉ ngơi.” Thanh Trạch suy nghĩ vài giây, quả thật không còn sớm, chú dì từ buổi chiều vẫn luôn bận rộn đến bây giờ, chắc hẳn cũng mệt mỏi. “Vâng, nghe hai người, hay là để cháu nướng cho, cháu đưa hai người về.” Tạ Thiệu cũng đi tới, “Loch, vậy cậu đưa chú dì về đi, tôi nướng cho.” “Được.” Thanh Trạch *****ên là chuyển tiền cho dì Lưu, lại gọi xe taxi, khó khăn thương lượng với bảo vệ, để xe vào được tiểu khu,anh đưa hai người lên tận xe Chú Triệu hạ cửa kính xe xuống, nói với anh: “Cậu mau về ăn cùng mọi người đi, khách sáo quá.” Thanh Trạch đứng ngoài xe xua tay, “Không sao ạ, không phiền đâu, hai người nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay cảm ơn hai người nhiều.” Xe đi rồi, Thanh Trạch trở lại khu vườn náo nhiệt. Tạ Thiệu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tay lật mặt xiên nướng, “Về rồi à? Chỗ tôi cũng sắp nướng xong rồi.” “Cảm ơn,” Thanh Trạch đứng ở bên cạnh anh ta, “Để tôi làm cho, cậu đi nghỉ đi.” “Khoan đã, tôi đứng một lát, tiêu hóa thức ăn.” Thanh Trạch cười một tiếng, “Được thôi.” Hai người đàn ông cao lớn song song đứng trước giá nướng, xuyên qua làn khói mờ ảo, nhìn về phía các bạn bè đang quây quần bên bàn nói chuyện phiếm. Tạ Thiệu đột nhiên bật cười khẽ. “Cười cái gì vậy?” Thanh Trạch hỏi. “Không có gì,” Tạ Thiệu hất cằm, “Cô giáo Lương ngồi ở kia không nói lời nào, giống như đang xem mấy đứa ngốc vậy.” Thanh Trạch cũng đang nhìn Lương Tư. Cô hẳn là ăn mệt rồi, hơi hơi khom lưng, hai tay chống cằm, khuỷu tay chống trên bàn, bất động nhìn Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An ở đối diện cãi nhau. Anh cũng cười, “Đúng là có chút giống.” “Loch,” Tạ Thiệu nhìn Thanh Trạch, “Lần trước cậu mời tôi ăn cơm, cũng chưa nói tìm tôi có việc gì?” “Không có việc gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi.” “Nhưng tôi thật ra có việc muốn hỏi cậu.” Thanh Trạch ánh mắt bình tĩnh, “Cậu nói đi.” Tạ Thiệu cười, trên mặt có vài phần ngượng ngùng không hợp tuổi, “Lúc ăn cơm không phải tôi gọi cô giáo Lương tới sao? Tôi thật ra là muốn hỏi cậu, cậu thấy cô giáo Lương có ý gì với tôi không? Chủ yếu là tôi cũng chưa từng yêu đương, tôi nghĩ dù gì cậu ít nhất có chút kinh nghiệm, có thể cho tôi chút ý kiến.” Thanh Trạch: “……” Sống 31 năm, Anh lần *****ên gặp phải vấn đề khó trả lời như vậy. Anh nói: “Tâm tư con gái tôi cũng không quá rõ ràng.” Tạ Thiệu: “Cũng đúng, vậy cậu thấy tôi có phải là gu của cô ấy không? Cô ấy trước đó nói với tôi, bạn trai cũ của cô ấy cũng học toán học, rất cao, nhưng cách nói này quá chung chung.” Thanh Trạch lật mặt sáu xiên mực. Bình tĩnh mà xem xét, với sự hiểu biết của anh về Lương Tư, Tạ Thiệu là gu của cô, là loại rất thích. Cô từng nói, cô thích dáng vẻ anh đọc luận văn, thích vóc dáng cao của anh. Cho nên cô cũng sẽ thích Tạ Thiệu, có lẽ, càng thích Tạ Thiệu hơn. Chỉ là Tạ Thiệu nhất định sẽ không muốn lấy thân phận bạn trai bạn gái sống cả đời với Lương Tư, Lương Tư cũng sẽ không muốn kết hôn với Tạ Thiệu. Tựa như cô lúc trước cũng không có đồng ý kết hôn với anh vậy. Cho dù hai người họ ở những phương diện khác xứng đôi đến mức trời sinh một cặp, ở điểm này cũng tuyệt đối không thể nhất trí được. Tạ Thiệu và Lương Tư sẽ không ở bên nhau, những lời này, Thanh Trạch mỗi ngày đều phải tự nhủ với mình mấy lần. Thanh Trạch thấp giọng hỏi: “Không nói gì khác sao?” Tạ Thiệu: “Không có, chúng tôi không hay nói chuyện yêu đương, bạn trai cũ gì đó cũng rất ít khi nhắc tới, cô ấy nói, qua rồi thì thôi, tôi hỏi nữa cũng không hay lắm.”

Bình Luận (0)
Comment